Lạnh.
Khánh Nhã giật mình tỉnh dậy.
Lương Nhan không có bên cạnh.
Khánh Nhã rõ ràng đã ôm thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào giữ được người ở lại. Anh biết mình đã tổn thương cậu rất nhiều. Và những vết thương đó không dễ gì chữa lành chỉ trong một sớm một chiều. Nhưng anh vẫn tin rằng chỉ cần giữ cậu ấy bên cạnh mình, đem tấm lòng mình mà chân thành đối đãi thì nhất định sẽ có ngày mở được trái tim vốn đã đóng chặt của Lương Nhan.
Khánh Nhã kéo chăn qua một bên, ngồi dậy. Liền sau đó, đã có mấy thị quan tiến tới, đứng cạnh chờ hầu hạ.
-Lương Nhan đâu rồi?
Bị hỏi một câu bất ngờ, mấy thị quan chỉ biết trao cho nhau những cái nhìn ngỡ ngàng, bối rối. Cận vệ ngay lập tức bị triệu vào. Quả thật, vào lúc gần sáng, bọn họ có thấy Lương Nhan đi ra khỏi phòng, nhưng không ai ngăn lại. Nhiệm vụ của quân cận vệ chỉ là ngăn cản những kẻ khả nghi muốn tiếp cận Thánh Đế, còn những người vốn ở bên Khánh Nhã thì họ không có ý nghi ngờ, cũng như không có khả năng kiểm soát.
Khánh Nhã nghe xong sắc mặt đã muốn chuyển màu, bàn tay nắm chặt, đập mạnh xuống bàn.
-TÌM NGƯỜI VỀ ĐÂY!!!
Toàn bộ cận vệ quân lập tức được huy động, lục soát từng ngõ ngách trong vương phủ. Cuối cùng đã được tin Lương Nhan đang ở chỗ thủ hạ, đến lúc này Khánh Nhã mới có thể thờ phào nhẹ nhõm. Vội vàng tìm đến, nhưng người đã bỏ đi tự bao giờ.
Theo lời hạ nhân bẩm lại, khi trời mới tờ mờ sáng đã thấy Lương Nhan đến, vẻ mặt trầm mặc lạ lùng, cậu không nói gì nhiều,chỉ nằm nghỉ trên chiếc giường còn trống. Khi quân lính vừa rời khỏi, Lương Nhan liền ngồi dậy, bảo là ra ngoài đi dạo một chút.
-Tại sao không ai ngăn lại? Điện hạ đã đi đâu rồi?
Lương Nhan, rõ ràng là đang muốn tránh mặt anh. Suy nghĩ không hay nổi lên khiến cho Khánh Nhã không giữ được bình tĩnh vốn có, lớn giọng hỏi như đang trách mắng. Đám hạ nhân bị cơn giận của đế vương dọa cho mặt mày xanh mét, cắt không còn hột máu, nhưng tất cả đều chỉ biết lắc đầu, không ai hay Lương Nhan đã đi đâu cả.
Khánh Nhã quay người bước khỏi phòng, bàn tay đấm mạnh vào cây cột trụ nơi hành lang, dùng cơn đau để trấn tĩnh bản thân mình.
-Lương Nhan, khanh rốt cục đã đi đâu...?
"Lẽ nào đã ra khỏi thành?"
Ý nghĩ vừa lóe lên, Khánh Nhã ngay lập tức cho người đi điều tra. Chỉ một lát sau, thị quan chạy về, vừa thở dốc vừa bẩm cáo: Lương Nhan đã cưỡi hân huyết mã ra khỏi thành từ ban nãy.
-Đuổi theo!! Lập tức chuẩn bị ngựa cho ta.
Thị quan vừa về đến nơi, chưa kịp thở đã lại vội vã chạy đi phụng mệnh. Khánh Nhã cũng nhanh chân hướng đến mã trường. Thị quan đứng ngay bên cạnh, run run cất tiếng:
-Bệ hạ, bữa sáng đã chuẩn bị xong...
Nhưng chỉ có không khí im lặng đến đáng sợ đáp lời y. Khánh Nhã không nói không rằng, thoáng chốc đã mất hút sau ngã rẽ hành lang.
Vừa đặt chân đến mã trường, Khánh Nhã, hướng quản mã hỏi: "Khi đến đây, trông bộ dạng Lương Nhan thế nào?". Thấy vẻ khẩn trương cùng sắc mặt dọa người nơi Khánh Nhã, mã đinh sợ hãi vội tâu lại, khi đến, Lương Nhan chỉ mặc một bộ y phục rất đơn giản, bảo là muốn cưỡi ngựa dạo một vòng.
-Khi tiểu nhân hỏi bao giờ người quay lại thì điện hạ chỉ nói là một canh giờ sau rồi lập tức phóng đi.
-Thật là vậy?
Khánh Nhã biết dù có nổi giận với tên mã đinh cũng chẳng thể thay đổi được gì nên chỉ nói vậy rồi ra lệnh chuẩn bị ngựa.
Vừa leo lên lưng ngựa, đang định phi khỏi mã trường, Khãnh Nhã đã thấy bóng Duệ Thanh cùng cận vệ binh đang hốt hoảng chạy đến.
-Bệ hạ! Xin dừng bước!
Nhưng lần này, mặc kệ lời can ngăn của Duệ Thanh, Khánh Nhã không một lời thúc ngựa đi. Chỉ cần ý nghĩ Lương Nhan có thể sẽ một đi không quay lại, tâm trí anh đã không cách nào bình ổn được. Khánh Nhã không biết Lương Nhan đã đi hướng nào để mà đuổi theo, nhưng anh cũng chẳng thể bình tĩnh mà ngồi đợi được.
Khánh Nhã cứ chạy không màng phương hướng. Ở phía sau, Duệ Thanh và cận vệ binh đang vội vã thúc ngựa theo sau.
-Bệ hạ, nếu đi xa hơn sẽ rất nguy hiểm, xin người hãy quay ngựa lại - Duệ Thanh, mặt tái xanh, vội can ngăn. Có lẽ lúc này chỉ có lời của Duệ Thanh mới lọt được vào tai Khánh Nhã.
Quân vương nhìn lại, mới thấy thì ra mình đã đi con đường của ngày hôm qua, khi cùng Lương Nhan do thám doanh trại Khiết Đan. Thấy bản thân mình thật sự đã quá hồ đồ, đơn thương độc mã ra tiền tuyến, đến ngay sát trại địch mà không chút phòng bị gì.
Bật cười.
Chính bản thân anh cũng không ngờ mình cần người kia đến vậy, chỉ là mới không nhìn thấy gương mặt diễm lệ ấy thôi mà đã hoảng loạn đến mức này, rốt cục đã tự đánh mất lãnh đạm cùng tôn nghiêm
của một bậc đế vương mất rồi.
-COI CHỪNG ĐẰNG SAU!! BỆ HẠ!!!
Khi Khánh Nhã vừa ghìm cương, quay ngựa lại thì tiếng thét kinh hoàng của Duệ Thanh đã xé toạc cả không gian. Khánh Nhã thấy nơi bả vai đau nhói.
Thoáng chốc mặt đất rung chuyển, những tia chớp lóe lên, xẻ dọc bầu trời. Gió gào thét từng cơn cuồng nộ. Bởi Thánh Đế vốn là con trời, tổn thương Thánh Đế chính là xúc phạm thánh thần, khiến cho đất trời nổi cơn thỉnh nộ. Tiếng sấm vang rền khắp không gian, mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển. Một luồng tinh quang giáng xuống, kẻ dám cả gan ám sát Thánh Đế phải chịu sự trừng phạt của chư thần.
Rơi xuống khỏi mình ngựa, anh đưa mắt nhìn đuôi mũi tên đang cắm sâu trên bả vai mình. Trước khi mi mắt khép lại, trong đáy mắt tinh anh của đế vương, bầu trời vẫn đang bị xé ngang dọc bởi vô vàn tia chớp, mây đen vần vũ, gió quật mạnh, và bên tai vẫn nghe thấy tiếng đất gầm vang dội.
"Không sao, ta chẳng phải vẫn còn sống đây sao? Đừng kinh động!!"
Khánh Nhã thầm nghĩ, cảm giác như có một bàn tay run run đỡ lấy mình mình, rồi rất nhanh, tất cả chìm vào bóng tối.
-Bệ hạ...bệ hạ...
Tiếng ai gọi anh, xen lẫn tiếng khóc nức nở, quả thực rất ồn ào. Khánh Nhã nhíu mày, muốn quát kẻ kia im miệng, nhưng rốt cục không cách nào thốt ra lời, mắt cũng không mở nổi. Lòng đầy hoang mang, không hiểu bản thân rốt cục đã bị cái gì, đang định ngồi dậy thì sực nhớ ra mình đã bị trúng tên, Khánh Nhã đành khẽ buông một tiếng thở dài trong vô thức.
"Ngã ngựa...sau đó thì...không biết địa chấn đã dừng lại chưa?"
Khánh Nhã cố dùng ý thức để xem xét cơ thể, khi cảm thấy không có gì khác thường, đã bắt đầu yên tâm trở lại.
"Cũng may không bị thương nặng..."
Vừa thở phào nhẹ nhõm thì một cơn đau đớn không biết từ đâu truyền đến, lan truyền toàn cơ thể. Đau đến mức tưởng chừng không tài nào cử động được. Khánh Nhã, nặng nhọc hé mi mắt, rồi cất giọng –chỉ là thứ âm thanh khàn đục,lại nhỏ đến mức khó mà nghe thấy được.
-Duệ Thanh...
-Bệ hạ!
Vừa nghe tiếng gọi yếu ớt, Duệ Thanh vội vươn người tới.
-Ngài rốt cuộc đã chịu tỉnh rồi.
Thấy Khánh Nhã đã tỉnh,Duệ Thanh không nén được vui mừng, reo lên. Tất cả các thị quan, cung nữ đứng đó cũng lập tức thở phào như trút bỏ được gánh nặng trên vai.
-Nước...- Khánh Nhã thấy cổ họng mình lúc này khô đắng.
Duệ Thanh vội bưng một chén trà nhỏ, kề ngay miệng, cho Khánh Nhã uống từng chút một. Khi uống hết chén trà, thần trí anh dường như đã hoàn toàn tỉnh táo.
-Mọi việc ra sao rồi? Cơn thịnh nộ của thiên địa đã dừng lại chưa?
-Mọi việc đã ổn. Kẻ toan ám sát bệ hạ đã bị lôi thần trừng phạt. Đúng là ngu ngốc, không biết Thánh Đế là ai.- Duệ Thanh lạnh lùng nói, không chút cảm thương.
-Còn Lương Nhan?
Vừa nghe đến tên, vẻ mặt Duệ Thanh liền đanh lại, không biết nói sao, chỉ miễn cưỡng lắc đầu.
-Vậy ư?
Dưới lớp băng trắng, vết thương trên vai phải đau âm ỉ. Nhưng nỗi đau thể xác sao thể sánh bằng đau đớn ở trong tim. Mỗi lần nghĩ đến Lương Nhan đã bỏ đi, nghĩ đến bản thân mình đã phạm quá nhiều sai lầm khiến cho bóng hình yêu quý đó mãi mãi rời xa, Khánh Nhã lại thấy đau đến không thở được.
Thấy vẻ mặt không còn chút sinh khí của Khánh Nhã, Duệ Thanh nhẹ giọng:
-Về việc của điện hạ, vi thần có chuyện cần tâu. Nhưng trước hết, xin bệ hạ hãy cho thái y xem mạch.
-Tấu trình?
Nghe đến việc của Lương Nhan, vội vã ngồi dậy thì bị vết thương ngăn trở, một tiếng kêu thoát ra khỏi bờ môi nhợt nhạt, Khánh Nhã đưa tay ôm vết thương còn đang rớm máu trên bả vai.
-Xin bệ hạ cẩn trọng, đừng cố dụng sức.
Thái y lo lắng, chạy tới xem xét lại vết thương
-Ngoài vết thương trên bả vai, bệ hạ còn bị ngoại thương ngã từ trên ngựa xuống. Người cần tuyệt đối tịnh dưỡng một thời gian.- Vừa xem lại mạch chẩm, thái y vừa giải thích, dặn dò kĩ càng rồi mới lui xuống.
Thái y vừa đi, Duệ Thanh ngay lập tức bị gọi đến.
-Trẫm đã ngoan ngoãn cho thái y xem mạch rồi. Khanh có chuyện gì thì nói mau đi.
Duệ Thanh thoáng ngần ngừ khó xử. Nhưng Khánh Nhã lại hỏi dồn dập khiến cậu không thể không mở lời. Bất đắc dĩ, Duệ Thanh đành cho tất cả mọi người lui xuống, khi trong phòng chỉ còn lại mình và Khánh Nhã, mới chậm rãi tâu trình. Nhưng từng lời từng lời Duệ Thanh thốt ra khiến Khánh Nhã không thể nào tin nổi.
-HỒ ĐỒ!! Khanh nói Lương Nhan là chủ mưu ám sát trẫm? Chuyện này không thể...
Do nói lớn tiếng, động đến vết thương, vai phải lại đau dữ dội, hơi thở như bị nghẽn lại.
-Bệ hạ, xin người đừng kích động, thái y nói người cần tịnh dưỡng...
Duệ Thanh vội đưa tay đỡ thì đã bị Khánh Nhã thô bạo hất ra.
-Nếu khanh muốn ta tịnh dưỡng thì nhanh nói hết ra đi.
Vẻ khó xử, Duệ Thanh chậm rãi thuật lại toàn bộ sự việc. Khi thấy Khánh Nhã trúng tên rồi ngã ngựa, cận vệ binh ngay lập tức chia làm hai, một nhóm ở lại hộ vệ, nhóm còn lại đuổi theo kẻ đã bắn tên. Khi đến nơi, hung thủ đã bị sét đánh cháy đen, nhưng trên tử thi lại tìm thấy bạch ngọc – nguyên vẹn không hề trầy xước.
-Là viên ngọc trẫm đã tặng cho Lương Nhan?
-Đúng là như vậy.
-Chỉ có thế mà đã gán cho Lương Nhan tội danh ám sát trẫm. Khanh trở nên hồ đồ như thế từ khi nào vậy?
Duệ Thanh vì câu nói của Khánh Nhã mà sững sờ trong thoáng chốc, một lát sau mới thấp giọng nói tiếp. Nguyên lai, việc Thánh Đế sủng hạnh Lương Nhan đã bị quân túc trực đồn ra ngoài, cho nên Lương Nhan vì vậy mà muốn ám sát Khánh Nhã cũng không có gì lạ.
-Bệ hạ, người đó là ai? Chính là thái tử Đột Huyết, một thân tôn nghiêm, kiêu ngạo lạnh lùng. Ngài nghĩ xem y có thể nhẫn nhục được bao lâu. Vì oán hận mà muốn ám sát bệ hạ cũng không có gì khó hiểu.
Những lời Duệ Thanh nói, lời nào cũng rất có lý, Khánh Nhã nhất thời không tìm ra bất cứ lí lẽ nào để biện minh cho Lương Nhan cả. Nghĩ đến chuyện cậu oán hận đến nỗi muốn giết mình, Khánh Nhã lại thấy trong lòng tuyệt vọng.
Nhưng nghĩ lại thì Khánh Nhã vẫn không thể tin, những việc mình làm đã tổn thương cậu đến nhường ấy.
Nhưng không tin thì sao chứ? Mọi chuyện đã chẳng thể nào cứu vãn, Lương Nhan giờ đã biến mất trong thế gian rộng lớn mất rồi...
Trong lúc bản thân chìm trong tuyệt vọng, không biết phải làm sao thì một tia sáng chợt lóe lên. Khánh Nhã ngay lập tức hỏi về thủ hạ của Lương Nhan. Nếu cậu thật sự là kẻ chủ mưu thì bọn họ cũng không tránh khỏi có liên quan.
-Thần đã cho người bắt giam tất cả vào đại lao. Bọn họ cũng không hề chống cự.
Nghe vậy, gương mặt Khánh Nhã thoáng chốc bừng sáng, không khỏi lộ ra nét vui mừng.
-Bọn họ vẫn còn ở đây. Vậy thì tốt!
Thấy Khánh Nhã vô duyên vô cớ bật cười đắc ý, Duệ Thanh không khỏi giật mình hoảng hốt.
-Bệ hạ định xử tử tất cả những kẻ vô tội đó sao?
-Không phải! Bọn họ vẫn còn ở đây tức là Lương Nhan không phải chủ mưu. Lương Nhan chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ mặc an nguy sống chết của những thủ hạ cậu ấy dẫn theo từ cố quốc đâu. Khanh mau cho người điều tra lại.
-Đúng là như vậy.
Duệ Thanh mỉm cười vâng mệnh, nét mặt cũng dần trở về vẻ hòa nhã vốn có.
-Có lẽ bọn họ cũng biết chủ nhân không phải là chủ mưu nên đã ngoan ngoãn chịu trói. Lương Nhan chắc cũng sắp trở về. Có lẽ điện hạ vẫn chưa hay biết chuyện gì cả.
Duệ Thanh vừa nghe, vừa gật gù, đột nhiên lại lo lắng ngước lên.
-Nhưng nếu thế khi trở về, điện hạ cũng sẽ bị bắt vào đại lao.
-Đành để cậu ấy chịu khổ một chút vậy!! Trong thời gian đó, phải nhanh chóng tìm ra kẻ đứng phía sau, có lẽ bọn chúng không chỉ muốn ám sát ta mà còn muốn đổ danh này lên đầu của Lương Nhan. Chính là nhất tiễn song điêu.
-Bệ hạ...
Khánh Nhã chậm rãi thuật lại: Lương Nhan đã từng nghi ngờ Khiết Đan có cho mật thám trà trộn trong triều đình.
-Mật thám ư...
-Không chỉ ở bên ta mà có thể ngay trong nội bộ thân tín bên cạnh Hoàng Đế nữa. Ám sát trẫm, gán tội cho Lương Nhan, chuyện này có thể phá hủy liên minh. Không chỉ vậy, biết đâu chúng còn can dự vào việc điều binh của Hoàng Đế. Khanh mau truyền lệnh của trẫm, lệnh cho Hình bộ bí mật điều tra việc này. Ngoài ra, từ đây trở đi, tất cả mọi việc đều phải bí mật mà làm, tuyệt đối không được để lộ tin tức.
-Thần sẽ cho tiến hành ngay lập tức.
Duệ Thanh nói xong liền lui ra, ý muốn để Khánh Nhã nghỉ ngơi, nhưng ngay sau đó bước chân của cậu đã vội vàng trở lại.
-Bệ hạ, Lương Nhan điện hạ đã trở về.
-Đã về rồi ư?
Gương mặt Khánh Nhã lập tức bừng sáng, miệng nở nụ cười tươi tắn.
-Nhưng như thần đã nói, phải bắt giam điện hạ ngay lập tức.
-Không sao, trong đại lao sẽ an toàn hơn. Khanh nhớ giải thích tất cả cho cậu ấy.
-Thần lãnh ý, có lẽ hung thủ sẽ ra tay trong ngục.
Nhưng Khánh Nhã hoàn toàn không chút lo lắng, từ tốn nói.
-Khi đến đại lao, khanh hãy lén mang theo vũ khí cho bọn họ. Nếu bắt được hung thủ, tất cả mọi việc chẳng phải sẽ được giải quyết ổn thỏa sao?
-Thần tuân chỉ.