Tiểu Đao bỏ lại đám người rối loạn trong Địch phủ, kéo Hiểu Nguyệt đến một khách điếm dùng trà.
“Tên Tiết nhị đó, thật đáng ghét.” – Tiểu Đao ngồi xuống chờ thức ăn được đưa lên, bất giác sờ lòng bàn tay, vẫn còn tê.
Hiểu Nguyệt thấy nàng giận dỗi, cười lắc đầu – “Cô đó, so đo cùng Tiết Bắc Phàm làm chi, hắn nói vớ vẩn như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai gì.”
“Không có.” – Tiểu Đao sờ sờ mũi – “Không nói hắn.”
“Vậy nói chuyện khác đi.” – Hiểu Nguyệt đổi đề tài – “Cứ như thế mà tha cho Liêu Tiểu Thanh?”
“Không có buông tha nàng.” – Tiểu Đao cắn một miếng bánh bao – “Có điều là vừa nãy nhìn Văn Tứ không vừa mắt, nên giáo huấn hắn trước một chút. Về phần Liêu Tiểu Thanh, bắt nàng xong rồi làm gì, nàng do yêu quá hóa cuồng? Hay nói rằng bản thân nàng tính cách từ đầu đã ác độc hại người? Có bắt nàng cũng vô dụng, muốn tìm thì phải tìm hiểu căn nguyên của chuyện này.”
Hiểu Nguyệt cầm ly trà – “Cô muốn thả nàng để câu con cá lớn hơn?”
“Đúng vậy, tên đầu sỏ gây chính là lão ni cô kia.” – Sắc mặt Tiểu Đao hơi trầm xuống – “Đầu tiên là thất Di thái, sáu đó là Liêu Tiểu Thanh. . . Còn có Mộc đầu nhân biết đi kia nữa, ta muốn biết mọi chuyện thực chất đã xảy ra chuyện gì. Ăn thịt người để giữ nhan sắc, hạ cổ hại chết người, một đám cô nương hỗn loạn đó đều là tòng phạm, một người cũng không được chạy!”
“Ừ, không hổ là muội tử của thần bộ.”
Hai người đang nói, Tiết Bắc Phàm đột nhiên xông ra, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Đao, tay chọt chọt tay nàng.
Tiểu Đao lập tức ngồi xa ra, bực bội nhìn hắn.
Tiết Bắc Phàm tiếp tục chọt chọt, hí hửng cười.
“Cút.” – Tiểu Đao đuổi hắn – “Ra ngoài ngồi!”
Tiết Bắc Phàm hết lần này tới lần khác dính chặt bên cạnh nàng. Vì vậy thành ra là tình cảnh một người trốn một người đuổi, bàn tổng cộng cũng chỉ có bốn phía, Tiểu Đao giơ một chiếc đũa chỉ chỉ Tiết Bắc Phàm – “Ngươi ngồi cách một trượng cho ta!”
trượng bằng thước
Hiểu Nguyệt cầm chén nhìn hai người náo loạn, vừa nãy bị tát, Tiết Bắc Phàm ấy vậy mà một chút cũng không chú ý, nói vậy khi nãy có phải là thực sự muốn xin bị đánh hay không? Thiếu chủ nói quả thực không sai, Tiết Bắc Phàm người này, trong đầu đang suy nghĩ cái gì, chẳng ai nhìn thấu cả.
Tiểu Đao liếc mắt trừng Tiết Bắc Phàm, thấy trên mặt hắn còn có năm dấu tay nhàn nhạt in lại, cảm thấy có chút không tự nhiên, vừa nãy có phải là dùng lực quá lớn hay không? Lại liếc nhìn một chút, mới chú ý thấy dáng vẻ của hắn. Kỳ thực Tiết Bắc Phàm lớn lên nhìn rất tốt, chỉ là cả ngày bộ dáng cứ cà lơ phất phơ, nói cũng không ý không tứ.
“Ai kêu ngươi nói bậy.” – Tiểu Đao lầm bầm.
Tiết Bắc Phàm khóe miệng nhẹ cong lộ ra dáng vẻ tươi cười – “Ta nói cái gì?”
Tiểu Đao xoay mặt, còn lầm bầm một câu – “Muốn bị đánh.”
“Ta ngóng được một ít manh mối, muốn nghe không?” – Tiết Bắc Phàm gắp một tiểu lung bao đưa cho Tiểu Đao.
Tiểu Đao nhướng lông mày một chút, ăn bánh bao – “Nói nghe thử một chút.”
Hiểu Nguyệt nở nụ cười, vậy là đã hòa hảo lại rồi? Tính tình hai người này thật như tiểu hài tử.
“Mấy ngày nay ta có tìm mấy tên du côn nói chuyện phiếm. . .”
Nói chưa dứt lời, Tiểu Đao lấy vẻ mặt bội phục nhìn hắn, ý tứ —— thật giỏi a Tiết nhị, còn tìm du côn nói chuyện phiếm.
Tiết Bắc Phàm cũng không cùng nàng đấu võ mồm, tay vân vê tay áo lá sen trắng như tuyết của Tiểu Đao, dường như đang cân nhắc suy nghĩ, bèn nói – “Người nơi đây có một cách nói, kiều thê mãnh vu hổ.”
kiều thê mãnh vu hổ: vợ yêu mạnh như hổ
Tiểu Đao giật giật khóe miệng, đoạt lại tay áo – “Tò mò cái gì quái đản thế hả? Nương tử trong nhà dĩ nhiên có phân nửa là hung ác.”
“Hung ác là một chuyện, bất quá hung ác động lòng người với hung ác đến dọa người là hai việc khác nhau.” – Tiết Bắc Phàm vừa nói vừa sờ sờ vòng tay bạc trên cổ tay Tiểu Đao, gảy hai cái chuông nhỏ bên dưới một chút, liền nghe vài tiếng leng keng.
“Đây là trở ngại dân phong? Nữ tử Giang Nam đa phần đều dịu dàng.” – Tiểu Đao đơn giản lấy tay giấu trong tay áo, không để cho hắn nhìn.
Hiểu Nguyệt cũng gật đầu – “Hung ác như thế nào? Đứng ngay trên đường chửi đổng sao?”
“Mắng chửi đánh người là chuyện nhỏ, giết người phóng hỏa mới là đại sự.” – Tiết Bắc Phàm chậm rãi dùng chiếc đũa chọt chọt một cái bánh bao – “Gần đây, những hộ nhà giàu ở Kim Lăng, đặc biệt là những hộ có cưới vài phòng thê thiếp, cơ bản đều là nhà tan cửa nát. Không phải bởi vì gia đạo sa sút hay đột nhiên gặp bất trắc, mà là bởi vì mấy vị thái thái trong phòng tranh giành tình nhân, cuối cùng dẫn đến hậu quả chết người.”
“Nơi này, tranh giành tình nhân là một loại phong tục?” – Tiểu Đao vô thức nhìn ly trà trong tay – “Thảo nào uống trà cũng cảm thấy vị chua.”
“Ha ha ha.”
Tiểu Đao thuận miệng một câu nói, đột nhiên nhận được một tràng cười to.
Nàng cùng Hiểu Nguyệt đều ngẩng đầu, thấy người cười chính là tiểu nhị bưng trà tới rót thêm – “Tiểu thư nói thật buồn cười, nước trà chua là vì bên trong có cho một ít mơ, trừ đi vị chát của trà xuân.”
“Quả mơ?” – Tiểu Đao nhìn lại ấm trà, thật là có —— giữa một màu xanh ngát của lá trà, còn có vài quả mơ tròn trĩnh, thoạt nhìn còn xanh tươi.
“Có điều, mấy người gặp chuyện tranh giành tình nhân thật đúng là thường gặp chuyện không may.” – Tiểu nhị vừa châm trà vừa kể – “Sáng nay cũng vậy.”
“Xảy ra chuyện gì?” – Ba người đều buồn bực, sẽ không là chuyện tình của Địch phủ truyền nhanh đến như vậy chứ?
“Chẳng biết vì sao Bát phu nhân Cửu phu nhân trong phủ Thái đại nhân, tối hôm qua đánh nhau còn động dao, có người nói hai người đều đâm đối phương vài nhát, lúc này sống chết không rõ.”
“Thái Biện thực ra có mấy người vợ?” – Tiểu Đao giật giật mắt khó chịu, vừa nhìn Tiết Bắc Phàm, hai người đồng thời nghĩ đến —— chuyện này có liên quan đến thất Di thái không đây?
“Hiện tại có thể là chín. . . Mười vị nhỉ?” – Tiểu nhị gãi gãi đầu cười – “Thái đại nhân háo sắc, toàn bộ Kim Lăng phủ đều biết, tối có khi trong một đêm lấy đến hai thiếp phòng, bất quá hắn vợ nhiều nhưng khó quản, trong đó rất loạn, rất nhiều người chết.”
“Cũng chẳng phải tranh ngôi vị chốn cung đình, thê thiếp thường dân tranh giành tình cảm là chuyện đương nhiên, nhưng loạn đến độ xảy ra tai nạn chết người sao?” – Tiểu Đao nghĩ cảm thấy thật khó mà lý giải được, tâm nói thái biện cũng không phải là dạng phong lưu phóng khoáng, một kẻ xấu xa như vậy, có gì tốt để mà tranh giành chứ!
“Cho nên mới nói nơi này phong thuỷ không hợp, cô xem còn có riêng một cái miếu, rồi còn chú cái gì Phụ tâm hán.” – Tiểu nhị chậc chậc hai tiếng.
“Dùng chú Phụ tâm hán là có thể giải quyết xong bình giấm chua đó? Oan có đầu nợ có chủ mới đúng.” – Hiểu Nguyệt nghĩ không thông.
“Nhưng kết quả là, hơn phân nửa nữ tử lên núi dâng hương là xin chú Phụ tâm hán, quá nửa là chú Tình địch.” – Tiểu nhị lắc lắc đầu, đến một bàn khác châm trà.
Hiểu Nguyệt hạ giọng hỏi Tiểu Đao – “Có khi nào đi Tiên Vân miếu đều là vì nguyên nhân đó?”
“Tám phần mười là vậy.” – Tiết Bắc Phàm thay Tiểu Đao gật đầu nói với Hiểu Nguyệt, mà vẻ mặt lại cực kỳ giống Tiểu Đao, làm cho Hiểu Nguyệt cảm thấy buồn cười “Phụt” một tiếng.
Tiểu Đao nhấc chân đạp, hai người đang chuẩn bị nháo thêm lần nữa, thì một hạ nhân trong phủ Trọng Hoa đến, nói nhỏ với Tiết Bắc Phàm vài câu.
Tiết Bắc Phàm gật đầu đặt bạc xuống tính tiền, đưa Tiểu Đao Hiểu Nguyệt đi – “Liêu Tiểu Thanh đi rồi, Trọng Hoa đã phái người theo dõi nàng, họ nói hướng nàng đến là Tiên Vân sơn.”
. . .
Nhân mã của Ngụy Tân Kiệt vẫn còn đang thủ ở Tiên Vân sơn, đường lớn không đi được, Liêu Tiểu Thanh chắc chắn đã vào rừng từ lâu, trong cái khu rừng u ám gần như không nhìn ra được phương hướng này, cước bộ nhanh chóng, làm cho chiếc váy dài quẹt qua những lùm cây, tóc xõa dài lướt đi. Liêu Tiểu Thanh lúc này, so với người mà Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm thấy trong rừng lúc trước, chính là một người.
Nàng một đường chạy đến Tiên Vân sơn, vọt vào cửa hông của miếu, lảo đảo té ngã trong viện.
Lúc này, lão ni cô đang ở hậu viện vuốt gọt một mảnh gỗ, quay đầu lại thì thấy nàng đến, tựa hồ cũng là dự tính được, nhẹ cười – “Hắn quả nhiên không nhớ tình cũ sao?”
“Thần ni, chỉ cần có thể khiến Văn Tứ sống không bằng chết, ta chấp nhận tự mình trở thành tế phẩm!”
Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm còn có Hiểu Nguyệt trốn phía cửa miếu, mà Liêu Tiểu Thanh nói gần như là la to, cho nên bọn họ đều nghe được rõ ràng, trong lòng tự hỏi —— tế phẩm?
Lão ni cô chậm rãi đứng lên, đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của Liêu Tiểu Thanh, thấp giọng nói – “Một khi lập thệ, sẽ không còn đường lui, cô nếu muốn suy nghĩ lại. . .”
“Ta nghĩ rất chắc chắn rồi!” – Tâm tình Liêu Tiểu Thanh hiển nhiên vẫn còn vô cùng kích động – “Ta muốn hắn chết, thiêu cốt hắn thành tro, đem thi thể ta táng cùng một chỗ với hắn! Ai cũng đừng mơ tưởng sẽ cướp hắn đi!”
Tiểu Đao nghe thấy thì tóc gáy dựng thẳng cả lên, nghĩ lại cái dáng vẻ sống không ra sống chết không ra chết của Văn Tứ, Liêu Tiểu Thanh quả thật muốn đem hắn trở thành bảo bối. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, mấy chuyện này vốn có khó phân được đúng sai, nói là có lý, thì hai người bọn họ đều có đạo lý của riêng mình. Nhưng Liêu Tiểu Thanh một ngàn một vạn đều thích Văn Tứ, nếu là Văn Tứ đối với nàng căn bản là vô ý, thì đúng là hắn phụ bạc nàng, không có duyên phận. Nhưng nghe đoạn đối thoại khi đó, Văn Tứ cũng không chiếm tiện nghi gì của Liêu Tiểu Thanh, nàng vì sao lại hận sâu đến như vậy? Suy cho cùng, thì chính là nàng không cam lòng bản thân quá yêu mà không được hồi đáp lại, Liêu Tiểu Thanh của hôm nay, đối với Văn Tứ còn có cảm tình hay không? E là chỉ có trời mới biết.
“Được.”
Rất lâu sau, mới nghe lão ni cô vừa lòng đáp một câu, ngồi xổm xuống, nâng cằm Liêu Tiểu Thanh lên hỏi – “Cô muốn hắn chết như thế nào đây?”
“Ta muốn hắn tự tay giết chết nữ nhân họ Địch kia, sau đó thân bại danh liệt, tự sát mà chết!” – Liêu Tiểu Thanh nghiến răng nói.
Hiểu Nguyệt nghe thấy thì kéo kéo áo Tiểu Đao, đưa mắt nhìn nàng —— nữ nhân này thật khủng khiếp!
Tiểu Đao gật đầu đồng tình, một bên liếc mắt nhìn Tiết Bắc Phàm —— thấy chưa? Phong lưu là nguy hiểm đó!
Tiết Bắc Phàm ngượng ngùng sờ đầu, cảm thấy, Liêu Tiểu Thanh này đúng là bị bệnh, sao bất thường như vậy?
Lão ni an ủi Liêu Tiểu Thanh vài câu, đứng lên, vào trong buồng mang theo một tiểu mộc nhân trở ra, nắm lấy cổ tay Liêu Tiểu Thanh, móng tay xẹt qua cổ tay nàng, máu rơi xuống. Vừa vặn rơi trúng ngực Mộc đầu nhân.
Sau đó, lão ni giơ cao mộc nhân trong miệng lẩm bẩm một tràng gì đó không rõ, giống như đọc chú đưa Văn Tứ và Địch tiểu thư chú dạo mười tám tầng địa ngục vài lần mới thôi. Sau lại bỏ vào chậu than, thiêu Mộc đầu nhân thành màu đen, một mùi vị cháy khét bay ra, gió núi thổi qua phiêu tán.
“Khế ước của cô với Mộc phó vĩ đã thành, từ nay về sau cô chính là tế phẩm cho thần linh, Văn Tứ nhất định sẽ như cô mong muốn, sống không bằng chết.” – Lão ni cô nói xong ngừng lại một lúc, chợt há mồm, phả một làn khói lên mặt Liêu Tiểu Thanh.
Tiểu Đao đứng sau cửa thấy rất rõ ràng, cái này —— lão ni cô đó thực ra là làm cái gì? Tựa hồ rất thông thạo trong việc dùng ám khí, vừa nãy chắc chắn là phả ra một làn khói mê hoặc, giấu túi khói trong miệng, loại ám khí này không có mấy ai có thể dùng.
Ngay khi ngửi thấy làn khói, hai mắt Liêu Tiểu Thanh ngây ra, đờ đẫn đứng một chỗ. Lão ni cô nhanh chóng kéo nàng vào một ngõ nhỏ bên cạnh sài phòng (phòng chứa củi).
Tiểu Đao vội vàng vỗ Tiết Bắc Phàm, chỉ sang ngõ nhỏ.
Tiết Bắc Phàm lập tức hiểu ra, Tiểu Đao là đoán lối vào động bảo khố dưới thác nước của Tiên Vân sơn có khả năng là nằm trong Tiên Vân miếu, mà ngõ nhỏ bên cạnh sài phòng, chính là nơi bọn họ nghi ngờ.
Vào trong ngõ nhỏ tránh né một hồi, mọi người mới phát hiện ngoại trừ bụi bám thì còn có khảm gốm trên đường đi, khi ánh mặt trời rọi xuống thì có cảm giác trên mặt đất có ánh sáng trong vắt phản chiếu lại, một đường sáng rất dài, thoạt nhìn rất giống như thác nước tại Tiên Vân sơn này. Nếu nói động bảo khố trong truyền thuyết nằm bên dưới thác nước Tiên Vân sơn, rất có thể thác nước thật kia chỉ là ngụy trang! Cho nên mới nói nước tính thật khéo léo, hình ảnh này chính là gợi ý cho Tiểu Đao.
Những mánh khóe này vô cùng bình thường, Tiểu Đao đã từng cùng nương nàng học qua làm sao để giấu kín những manh mối bằng lời đồn. Thông thường đều là lấy thật thành giả, bảo là núi thì không phải là núi, nói là sông cũng chẳng phải là sông, chẳng qua là đánh lừa dư luận mà thôi, kỵ nhất là chuyện tiên nhập vi chủ.
tiên nhập vi chủ: vào trước là chủ
Lão ni cô nhanh chóng kéo Liêu Tiểu Thanh đờ đẫn đi qua ngõ nhỏ kia, đứng phía sau mấy tảng đá lớn, bỗng nhiên “Rầm” một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một lối vào hình vuông, không nhỏ, đủ cho hai đến ba người đi qua, bến dưới xem chừng có bậc thang.
Tiểu Đao chú ý ánh mắt Tiết Bắc Phàm lúc này chăm chú nhìn lối vào, dễ dàng nhận ra rằng, hắn đối với chuyện của Liêu Tiểu Thanh tuyệt không hứng thú, thứ duy nhất làm hắn hiếu kỳ, chính là trong động không biết có Long Cốt Ngũ Đồ hay không.
Tiểu Đao bực bội, tuy nói bên trong Long Cốt Ngũ Đồ có giấu bảo đồ, nhưng hai huynh đệ Tiết gia này vì sao lại vội vàng như thế? Theo lý mà nói, Bắc Hải phái chắc chắn là một chút cũng không thiếu tiền, cũng không thiếu võ công bí tịch. Tên Tiết nhị trước mặt này việc tối trọng yếu đáng lẽ là giúp đại ca hắn đoạt lại Bắc Hải phái mới đúng, vì sao thà rằng bị người hiểu lầm cũng không đi hỗ trợ? Người này thường ngày tuy rằng luôn cười hớn hở, nhưng thi thoảng cũng sẽ cau mày dường như có tâm sự, hai huynh đệ này, có chủ ý gì đây?
Lão ni cô kéo Liêu Tiểu Thanh xuống đất, Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm cũng theo xuống dưới, Hiểu Nguyệt lưu lại phía trên canh chừng, nhân tiện có thể làm tiếp ứng.
Bên trong Tiên Vân miếu quả nhiên giấu nhiều thứ, Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm theo xuống tới địa cung, dưới chân từng bước mang lại cảm giác rắn chắc lạnh lẽo, xem chừng đây là một địa đạo có niên kỷ khá lâu. Đường đi uốn lượn vòng cung đi sâu xuống dưới, gập ghềnh trắc trở, Tiểu Đao thầm tính toán cự ly, hay thật, đào đến tận bên trong Tiên Vân sơn luôn!
Hai người sợ bị phát hiện, nên không dám châm lửa, bốn phía tối đen như mực. Tiểu Đao còn chạy ở phía trước, Tiết Bắc Phàm thấy nàng hoạt bát như chú thỏ con, vội vàng kéo tay nàng lại – “Cô đừng có vội vàng vậy chứ, cẩn thận có bẫy.”
“Hừ!” – Tiểu Đao lấy tay che miệng hắn – “Ngươi ngốc a, ngươi xem lão ni cô đó cũng không đốt đèn, còn có Liêu Tiểu Thanh ngây dại ra đó, có thể tránh bẫy gì chứ?”
“Nói cũng đúng. . .” – Tiết Bắc Phàm thấy nàng đi lại khó khăn, cười hỏi Tiểu Đao – “Muốn ta cõng không?”
Tiểu Đao hận đến nghiến răng, người này, lúc nào cũng có suy nghĩ bậy bạ! Quyết định không để ý tới hắn cứ tiếp tục đi, Tiết Bắc Phàm nắm tay nàng, Tiểu Đao cảm thấy Tiết Bắc Phàm như muốn tiếp cận, da mặt hồng lên đẩy hắn – “Bỏ ra coi!”
“Tối a!” – Tiết Bắc Phàm vờ đáng thương, ôm cứng nàng không tha – “Gia đây sợ tối.”
Tiểu Đao cảm thấy bản thân bị Tiết Bắc Phàm lằng nhằng đến phát cáu, từ túi bên hông lấy ra một viên dạ quang châu, ánh sáng trang nhã lập tức chiếu sáng bốn phía.
Đã chiếu thì thôi, còn không thì đừng chiếu, Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm bị cảnh tượng bốn phía làm cho giật mình kinh hãi.
Cũng không biết là lão ni cô hứng thú bày biện hay nguyên bản đã có sẵn, hai bên đường đi có hai máng nước thật dài, bên trong máng nước đặt bứa bãi những tán tích của Mộc đầu nhân, tỷ như đầu người gỗ, rồi thì tay chân gỗ các loại. Ánh sáng trong trẻo, màu sắc nhàn nhạt từ những phiến gỗ phản chiếu thoạt nhìn y như người thật.
Tiết Bắc Phàm nắm tay Tiểu Đao kéo đi từng bước một xuống phía dưới, toàn bộ tâm tư lo lắng Tiểu Đao đều đặt vào mấy Mộc đầu nhân quỷ dị này, hoàn toàn không chú ý Tiết Bắc Phàm đang nắm chặt tay nàng.
Đến khi bước xuống bậc thang cuối cùng, trước mắt xuất hiện một thạch thất, trông như một nơi chuyển tiếp, phía trước có một phiến đá khép hờ, bên trong có tia sáng nhợt nhạt phát ra, còn có tiếng người.
Tiểu Đao đem dạ quang châu giấu đi, muốn cùng Tiết Bắc Phàm chạy đến gần cửa nhìn lén. Vừa mới đi đến phía cửa, chợt nghe có tiếng hét thảm cùng với tiếng kêu cứu truyền ra.
Tiết Bắc Phàm vô thức kéo Tiểu Đao, trốn sau cửa đá.
Tiểu Đao nhịn không được hiếu kỳ, tiến đến trước cửa nhìn thử. Vừa thoáng nhìn, liền vội quay đầu lại nháy mắt với Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm chợt nghe bên trong có tiếng kêu cứu của Liêu Tiểu Thanh truyền ra, hình như là đang chống cự gì đó, còn có âm thanh răng rắc cổ quái, cùng với tiếng đinh đóng vào.
Tiết Bắc Phàm cũng nhịn không được nhìn vào trong, thấy bên trong có ba ni cô, ngoại trừ lão ni cô ở ngoài, còn có hai người ngày ấy bọn họ thấy trong rừng.
Lúc này, lão ni cô đứng đối diện một pho tượng la hán bằng gỗ vừa cúng bái vừa tụng kinh. Mặt khác hai ni cô còn lại cưỡng ép đem Liêu Tiểu Thanh nhét vào một vỏ Mộc đầu nhân đang mở, Liêu Tiểu Thanh tựa hồ vô cùng sợ hãi, liều mạng giãy dụa.
Hai bên còn có vài Mộc đầu nhân đặt song song, có mấy cái vỏ mở ra, bên trong cũng chứ người. Những vỏ Mộc đầu nhân xem ra là làm theo yêu cầu khổ thân, kích cỡ khác nhau, nhưng bên trong mỗi một cái vỏ đều có một nữ nhân. Những nữ nhân này hẳn là còn sống, chỉ là bị bịt miệng không nói được, bị ép chặt vào bên trong vỏ Mộc đầu nhân không thể nhúc nhích được. Tiểu Đao thoáng chốc nghĩ tới Mộc đầu nhân biết đi ngày hôm qua gặp ở trong rừng.
Bất giác sợ run cả người, này chẳng phải lão ni cô cưỡng ép biến người sống thành Mộc đầu nhân sao?
Chợt thấy bên trong một Mộc đầu nhân đứng bên cạnh Liêu Tiểu Thanh vô cùng quen mắt, Tiểu Đao vừa liếc mắt liền nhận ra —— đây chẳng phải là thất Di thái của Thái phủ sao?!
Tiểu Đao cảm thấy thật sửng sốt, đúng lúc thất Di thái đang nhìn ra bên ngoài, liếc mắt thấy ngoài cửa có người, cũng không biết có phải là nàng muốn kêu cứu hay không, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lưng tròng nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao há hốc mồm nhìn, đoán chừng nàng muốn nói gì đó, Tiết Bắc Phàm phía sau đột nhiên ôm nàng nhảy lùi về sau, “Vút vút” hai tiếng, hai phi tiêu cắm phập ngay tại vị trí bọn họ vừa trốn.
“Ha hả.”
Đồng thời, từ trong thạch thất có tiếng cười nhạt truyền ra. Lão ni cô chậm rãi quay đầu nhìn phía ngoài cửa, thấy có hai bóng dáng, đang đứng trong bóng tối.
“Nga, xem ra vẫn còn một Mộc đầu nhân.”
“Ken két” một tiếng, cửa đá chậm rãi đẩy ra, lão ni cô cầm một ngọn đèn đi tới, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ ngọn đèn chiếu sáng nửa gương mặt đầy nếp nhăn của bà ta, khóe miệng mỉm cười, dáng diệu dữ tợn không gì sánh được.
Mặt khác lúc này hai ni cô nới lỏng tay, xem chừng muốn đến hỗ trợ, chợt nghe Liêu Tiểu Thanh hô to – “Người cứu mạng a!”
Tiết Bắc Phàm đem Tiểu Đao giấu ở phía sau, cười nhìn lão ni – “Sư thái tính sai rồi, đây chẳng phải là hai người sao?”
“Hửm?” – Lão ni híp mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn Tiết Bắc Phàm – “Mộc đầu nhân, chỉ có thể dùng nữ hài tử.”
Tiểu Đao ló đầu cũng muốn nhìn, Tiết Bắc Phàm lại cứ đứng chắn trước mặt nàng, trước sau như một, tựa hồ không muốn lão ni cô thấy rõ tướng mạo của nàng.
“Còn thiếu gỗ sao?” – Tiết Bắc Phàm hỏi lão ni, một bên đem Tiểu Đao lùi lại, để nàng đứng ngay vị trí bậc thang, dễ dàng đào tẩu – “Ngươi chỉ biết làm nữ mộc nhân, không biết làm nam sao?”
Lão ni tựa hồ nghe được chuyện buồn cười gì đó, ngửa mặt cười lớn, cuối cùng, nói bằng giọng khàn khàn – “Nam nhân, chỉ xứng dùng quan tài.”
Tiết Bắc Phàm hơi nhướng mi, chợt cảm giác phía sau Tiểu Đao níu ống tay áo hắn giật giật hai cái.
“Đã có người cho ta quan tài dùng, ngươi không cần làm phiền ta đâu.” – Tiết Bắc Phàm thối lui đến bậc thang, thấp giọng dặn Tiểu Đao – “Cô lên trước.”
Tiểu Đao ấy vậy mà đến gần hắn nói nhỏ – “Tiết nhị, ba ni cô đó đều là nam.”
“Gì?!” – Tiết Bắc Phàm cả kinh, đồng thời Tiểu Đao giật lấy tóc hắn – “Cẩn thận!”
Tiết Bắc Phàm thuận thế ngửa người ra sau, tránh mấy cái phi tiêu đánh lén, Tiểu Đao té ngồi đặt mông ngay trên bậc thang, xoa cái mông, đau chết được.
Vừa ngẩng lên, đã thấy lão ni cô nhìn nàng chằm chằm, trên mặt lộ ra tiếu ý – “Tiểu cô nương, lớn lên thật đẹp.”
Tiểu Đao lập tức hiểu ra hắn muốn xem rõ tướng mạo nàng, vội vàng che mặt, một bên ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm —— đánh chưa?
Tiết Bắc Phàm kéo nàng lên đồng thời thu hồi tay, không cần tốn nhiều sức cũng bắt được một kiếm của một ni cô lén đâm tới.
Tiểu Đao cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, kiếm kia vang lên một tiếng “Keng”, đứt ngang một đường, mà ni cô đánh lén cũng bị bay đi, bị đập người lên tường đá, mềm oặt ngã xuống.
Lão ni chau mày, cũng giật mình bởi võ công lợi hại của Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm thì lại cười nhạt – “Nếu là nam nhân vậy là tốt rồi làm, ngươi nói, nam nhân chỉ xứng dùng quan tài sao.”
Tiểu Đao đứng phía sau hắn, chợt cảm giác, tên Tiết nhị, thật không ngờ ngay tại thời điểm này lại có một chút, chỉ một chút thôi, đó là –– suất.