Diêu Đóa bị thương không nhẹ, nên ở lại khách điếm nghỉ ngơi. Đừng thấy Tiểu Đao ngày thường tính tình hoạt bát, thật ra chăm sóc người khác cũng rất chu đáo. Nhưng nha đầu kia cũng rất kỳ lạ, việc đưa thuốc cho người ta uống đơn giản như vậy lại sống chết nịnh nọt kêu Hiểu Nguyệt hoặc Hách Kim Phong làm, còn nàng thì ngồi trên băng ghế nhỏ ở tại trù phòng sắc dược, hoặc là đi ra ngoài bốc thuốc gì đó.
Ngày hôm sau, sau buổi trưa cơm, Tiểu Đao như cũ dọn cái băng ghế ngồi ở hậu viện khách điếm, cầm quạt nan quạt bếp nhỏ, sắc một ấm thuốc.
Người trong điếm vốn không đủ, có thể giúp sắc thuốc, nhưng không có người canh bếp lửa, lần đầu tiên chủ quán để cho khách nhân tự sắc thuốc, vì thế Tiểu Đao đơn giản tự mình đến giúp.
“Này.”
Tiểu Đao đang chống cằm thất thần, đằng sau có người khẽ chọt vai trái của nàng một cái, Tiểu Đao hướng bên phải quay đầu lại, Tiết Bắc Phàm đang muốn từ đằng sau nhích đầu lại gần hù dọa nàng một phen, không ngờ nha đầu kia cũng quay sang phải, thiếu chút nữa liền hôn lên mặt đối phương.
“A!” – Tiểu Đao cả kinh, nhảy dựng lên, cầm quạt nan tức giận trừng Tiết Bắc Phàm.
“Dược đang bốc hơi.” – Tiết Bắc Phàm vội vàng chỉ tay, dời đi sự chú ý của nàng.
Tiểu Đao im miệng ngồi lại, mở nắp ra nhìn nhìn, sau đó lại tiếp tục quạt.
“Vì sao cô chỉ sắc thuốc mà không đưa thuốc?” – Tiết Bắc Phàm buồn cười, “Cô ở đây sắc thuốc hết hai, ba canh giờ, để cho người khác đưa đi còn không cho nói là cô sắc, chuyện này có ý gì?”
Tiểu Đao bĩu môi, tựa hồ lười giải thích.
“Tri ân bất đồ báo?” Tiết Bắc Phàm cảm rất thấy hứng thú liền ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, thấy còn so với nàng còn ngồi cao hơn nên tùy tiện xuống đất, xoa chân, một tay vuốt cằm, tay kia thì chọt chọt một miếng ngọc ghép đôi trên đai lưng của Tiểu Đao.
Tiểu Đao dịch người một chút, dùng sức quạt. . . . . .
“Khụ khụ. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm không phòng bị, bị Tiểu Đao quạt đến khói đầy mặt, vừa hít vào một hơi, liền ngã chổng vó trên mặt đất.
“Đứng lên! Bẩn chết.”
“Ta mặc kệ, cô làm dơ, cô giặt y phục cho ta.”
“Có tin ta hất một đống than vào người ngươi không!” – Tiểu Đao quay mặt tiếp tục quạt bếp.
“Ai.” – Tiết Bắc Phàm xoay người dựa vào cánh tay, ngón tay duỗi ra chọt giày thêu của Tiểu Đao – “Hỏi cô đó, vì sao lại tri ân bất đồ báo?”
“Cái gì mà tri ân bất đồ báo hả.” – Tiểu Đao lại mở nắp ấm ra nhìn – “Ta chính là không muốn người khác nợ ân tình, phiền phức.”
“Người bị nợ ân tình mới phiền?” – Tiết Bắc Phàm lần đầu nghe cách nói như vậy – “Người khác nợ cô ân tình cô sợ cái gì?”
Tiểu Đao nhướng lông mày – “Không giống nhau, nợ người thì phải trả, bị người nợ cũng bị trả. Ta chán ghét bị người khác nợ cũng ghét nợ, rất phiền toái.”
“A.” – Tiết Bắc Phàm lắc đầu – “Ngụy biện.”
Tiểu Đao thấy thuốc sắc xong, liền bưng xuống, vừa hỏi Tiết Bắc Phàm – “Nè, ngươi có nghĩ ra cách gì không?”
“Cách thì chưa tìm ra, nhưng thật ra ta đang suy nghĩ một chuyện.”
“Nói nghe một chút.” – Tiểu Đao đang cầm chén thuốc tới cửa, gọi Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt cũng không hỏi nhiều, cầm chén thuốc cho Diêu Đóa rời đi, trước khi đi còn không quên giúp Tiểu Đao chà chút bụi dính dưới cằm.
Tiểu Đao trở lại viện, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm đã đứng lên, lấy tay phủi bụi trên người – “Chuyện ta không rõ chính là, vì sao cái thị vệ kia phải kéo Diêu Đóa ra ngoài Quỷ thành để thị chúng?”
Tiểu Đao nghe xong cũng cười – “Còn có cái tên thị vệ kia vì sao chỉ đi có một mình, người bị cứu đi, nàng xoay người bỏ chạy cũng không ai ngăn cản. . . . . . Chuyện này không phải rất không phù hợp với cái tên khí phái của đội thị vệ hoàng gia sao ?”
“Lý do gì?” – Tiết Bắc Phàm không rõ.
“Ai mà biết.” – Tiểu Đao thật ra cũng không để ý việc này – “Ngươi nghĩ đi a, nữ vương kia tuyển tướng công đều phải dùng đến độc dược, nếu nói như nói lòng của nữ nhân như kim nơi đáy biển, nàng chính là ngưu mao châm, suy nghĩ đến làm gì?”
“Nữ vương như vậy chính là ngưu mao châm, vậy cô là cái châm gì?” – Tiết Bắc Phàm cười đến bên cạnh Tiểu Đao hỏi.
Tiểu Đao dịch người ra một chút, cầm quạt nan đuổi hắn.
Tiết Bắc Phàm xoay lưng, kéo tay áo nàng – “Đi, chúng ta ra bên ngoài đi dạo, thuận tiện suy nghĩ biện pháp.”
“Trên lưng ngươi đều là đất!” – Tiểu Đao vừa tức vừa muốn cười, lấy tay giúp hắn phủi đi – “Thay y phục đi, phủi không sạch.”
“Còn phải thay y phục?” – Tiết Bắc Phàm lắc lắc đầu, giống như sợ phiền phức.
“Ai bảo ngươi mặc hắc y còn lăn lộn trên đất!” Tiểu Đao đuổi hắn – “Trên lưng một mảng bụi làm cho màu sắc vạt áo trước sau cũng không giống nhau, đi ra ngoài không phải rất dọa người sao!”
“Thế bằng không ta lại lăn một vòng nữa, lăn đều đặn?” – Tiết Bắc Phàm làm bộ muốn ngay tại chỗ lăn một vòng.
“Ngươi muốn chết!” – Tiểu Đao lấy tay nhéo tai hắn – “Thay y phục đi.”
“Ui. . . . . . Sao cô giống như nương ta vậy?”
“Phi.” Tiểu Đao đuổi hắn ra ngoài – “Ta muốn sinh con gái, không muốn con trai!”
“Muốn ta giúp đỡ không?” – Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên quay đầu lại nghiêm túc hỏi.
Tiểu Đao ngẩn người, mới hiểu được Tiết Bắc Phàm nói hỗ trợ có ý gì, da mặt mỏng đỏ bừng, cầm quạt nan trong tay quạt hắn – “Ngươi đi tìm chết đi, tử dâm tặc!”
Vì thế, Tiết Bắc Phàm lại bị Tiểu Đao đuổi đánh một đường, trốn về phòng tìm y phục để thay, mới phát hiện tay nải trống không.
“Ai nha, có kẻ trộm đột nhập a!” – Tiết Bắc Phàm buông một tay – “Vì sao chỉ trộm xiêm y không cần bạc a?”
Trọng Hoa đang ngồi bên bàn xem địa hình của Quỷ thành Hoa bất đắc dĩ ngẩng đầu lên – “Huynh làm ơn đứng đắn một chút, y phục huynh để trong tay nải đều bẩn, lúc nãy Hiểu Nguyệt quét dọn phòng đã đem giặt sạch cho huynh.”
Tiết Bắc Phàm vò đầu – “Nga. . . . . .”
“Hiểu Nguyệt cũng chưa từng giúp ta giặt y phục, vậy mà lại giúp ngươi giặt.” – Trọng Hoa hình như vẫn còn chút ý kiến, sớm biết vậy đã chẳng ở sạch sẽ, giống như Tiết Nhị cà lơ phất phơ có lẽ sẽ lợi hơn.
Tiết Bắc Phàm thấy hắn có chút ý tứ, quay lại cười hì hì quá khứ – “Ai nha, ta làm sao không biết xấu hổ lại để cho đại tẩu giúp ta giặt y phục.”
Trọng Hoa vừa nghe hai chữ “đại tẩu”, trong lòng “thịch” một tiếng.
Tiết Bắc Phàm lợi dụng cơ hội – “Cho ta mượn bộ y phục mặc đỡ vậy?”
Trọng Hoa bật người cầm lấy tay nải đặt vào tay hắn – “Ngươi vừa rồi mới nói cái gì?”
Tiết Bắc Phàm khóe miệng khẽ nhếch, thân thủ vỗ vai hắn – “Để một mình đại tẩu giặt quần áo lại không biết xấu hổ, ngươi nhanh đi giúp nàng đi a!”
Vì thế Trọng Hoa sững sờ ở tại chỗ, trong đầu nghĩ đến hai chữ “đại tẩu”, càng nghe càng thích.
Tiết Bắc Phàm phe phẩy đầu ra sau bình phong thay y phục, vừa mở tay nải ra, nổi máu – “Mụ nội nó vì sau đều là màu trắng?!”
Trọng Hoa nhíu mày – “Nam nhân đương nhiên phải mặc một thân bạch y, ngươi chưa từng nghe qua bạch y như tuyết a?”
“Như tuyết cái đầu ngươi, ngươi rõ ràng cho ta một bộ y phục dính máu không phải tốt hơn sao?”
Trọng Hoa vỗ thanh đoản đao trên bàn – “Muốn ta đâm ngươi mấy đao để nhiễm đỏ nó hay không?”
Tiết Bắc Phàm mếu máo, tâm không cam tình không nguyện chọn một bộ, chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu – “Không có đen a?”
“Chỉ có trắng.” – Trọng Hoa cười – “Ngươi mặc hay không mặc, thật sự mặc không quen thì cứ đứt khoát cởi truồng mà đi ra ngoài, ta đi nhìn đại. . . . . . tẩu ngươi, giặt y phục!”
Nói xong, vui vẻ mở cửa đi ra ngoài.
Tiểu Đao trở về phòng cầm chút bạc lại lấy Hồng chỉ tán đang treo theo, trời đang âm u, không biết được lát nữa trời có mưa hay không.
Vừa vào trong viện chuẩn bị chờ Tiết Bắc Phàm liền thấy Trọng Hoa mở cửa ra, bộ dạng “tâm tình ta rất tốt” đi ra.
Tiểu Đao ngây ngốc nhìn hắn.
Trọng Hoa tinh thần vui vẻ gật đầu với nàng chào hỏi, Tiểu Đao thầm nói —— Hiểu Nguyệt hôn hắn hay là thế nào? Nghĩ lại cảm thấy không đúng, Trọng Hoa thuộc loại người si tình như nương nàng thường nói, nhưng lại là loại si tình đến ngớ ngẩn, nếu Hiểu Nguyệt trực tiếp hôn hắn một cái, có lẽ hắn sẽ chết ngay tại chỗ lúc đó rồi.
“Này, tiểu tử Trọng Hoa kia, trên quần áo ngươi có phải có rận hay không, mặc trên người thật khó chịu.”
Tiểu Đao đang suy nghĩ, phía sau truyền đến thanh âm hùng hùng hổ hổ của Tiết Bắc Phàm, vừa quay đầu lại. . . . . .
Tiểu Đao há miệng thở dốc, Tiết Bắc Phàm mặc một thân bạch y, bước qua cánh cửa đi ra ngoài. Vạt áo theo động tác của hắn, vẽ thành hai vòng cung thật đẹp, lớp vải trong màu trắng, lớp ngoài lụa mỏng, phần còn lại là vải cứng, nhưng khoác ngoài lại là vải mềm. Tiểu Đao sửng sốt một lúc lâu, cảm thấy Tiết Bắc Phàm giống như thay đổi thành người khác, không quen biết, là lạ. Nguyên nhân là do y phục sao? Cũng đúng thôi, lập tức từ trắng biến thành đen, nếu Trọng Hoa đột nhiên mặc một thân hắc y, cũng sẽ khiến người khác không nhận ra. . . . . . ?
“Này.” – Tiết Bắc Phàm ở trước mặt Tiểu Đao vỗ tay – “Đi thôi?”
Tiểu Đao lại cao thấp đánh giá hắn một chút, kéo tay áo hắn – “Ngồi xuống!”
“Để làm gì?” – Tiết Bắc Phàm khó hiểu.
“Ngu chết ngươi, hai vạt áo chưa đều nhau!” – Tiểu Đao ra phía sau giúp Tiết Bắc Phàm chỉnh chỉnh y phục, nhắm chuẩn hai vạt áo, đai lưng cũng chỉnh xong, ấn hắn ngồi xuống bàn đá bên cạnh, lấy một cây lược trong túi đeo bên người ra.
“Cô muốn làm gì?” – Tiết Bắc Phàm khẩn trương nhìn cây lược trong tay Tiểu Đao – “Định dùng lược đâm chết ta?”
Tiểu Đao bị hắn chọc đến tức giận không nhẹ, lấy tay nhấn đầu hắn – “Ngươi không thể đứng đắn một chút được sao, đừng đùa nữa.”
Tiết Bắc Phàm vẻ mặt ủy khuất – “Ta lớn lên chính là vẻ mặt hoan hỉ a, cô muốn ta đau khổ vì thâm cừu đại hận rất khó.”
Tiểu Đao không nói với hắn nữa, đưa tay cởi bỏ mái tóc được búi đơn giản xuống, chải từng sợi, sau đó cột lại, nhìn sau lưng, hòa cùng một thân áo trắng thật hợp . . . . . . ?
Tiểu Đao lại đứng ở phía sau hắn ngẩn người, Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên quay đầu, đứng lên hai người vô thức nhìn nhau.
Thật lâu sau, Tiết Bắc Phàm hỏi – “Xong chưa?”
“A. . . . . .” – Tiểu Đao hoàn hồn, có chút mất tự nhiên, Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng.
Tiểu Đao liền cảm giác lòng bàn tay của Tiết Bắc Phàm thật ấm áp, thô ráp, thật lớn, thực ôn nhu. . . . . .
Vội vàng chụp tay hắn, Tiểu Đao sửa sang lại quần áo, cúi đầu nhìn chính mình sau đó lại nhìn Tiết Bắc Phàm, quệt miệng – “Ngươi chờ.” Nói xong, chạy vào phòng.
Tiết Bắc Phàm không hiểu, ngồi chờ, thuận tay cầm lấy cây lược trên bàn lên xem. Cây lược hẳn là khắc từ gỗ đào, đã dùng lâu rồi? Vuốt thật sự rất nhẵn. Nhìn kỹ, chỉ thấy trên thân lược có khắc một hàng chữ nho nhỏ —— Nhan Tiểu Đao.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm giác rất trẻ con. Tiết Bắc Phàm cong khóe miệng, nên sẽ không. . . . . . nhìn trái nhìn phải, đem lược giấu vào trong ngực, giống như cất vào bảo động.
Một lát sau, Tiểu Đao từ trong phòng đi ra.
Tiết Bắc Phàm cuối cùng cũng hiểu, thì ra Nhan Tiểu Đao quay về phòng thay y phục bình thường, lúc này cũng là một thân váy dài bạch sắc. Váy này Tiết Bắc Phàm chưa thấy Tiểu Đao mặc lần nào, quần lụa mỏng màu trắng kiểu dáng cực kỳ đơn giản, bên hông thắt một đai lưng cũng kiểu dáng đơn giản. Cùng Tiểu Đao ngày thường hoạt bát bất đồng, một thân bạch y nhưng trông thật điềm tĩnh. Tiết Bắc Phàm lần đầu tiên từ trên người nha đầu điên này thấy được một ít bộ dạng thục nữ.
Tiểu Đao đi đến bên cạnh hắn, ngửa mặt chờ.
Tiết Bắc Phàm cùng nàng đối diện.
Tiểu Đao tiếp tục ngửa mặt nhìn hắn.
“Muốn ta hôn?” – Tiết Bắc Phàm thuận thế cúi đầu, Tiểu Đao một chưởng ngăn trở, rút tay về dùng sức chà xát lòng bàn tay.
Tiết Bắc Phàm vuốt mũi vẻ mặt vô tội – “Cô ngửa mặt không phải muốn cho hôn thì làm cái gì?”
Tiểu Đao hầm hừ liền đi ra ngoài, Tiết Bắc Phàm ở phía sau đầu cười lắc lắc đầu – “Khụ khụ.”
Tiểu Đao đi tới cửa, chợt nghe người nọ ở phía sau nói – “Cô nương họ Nhan tên Tiểu Đao.”
Tiểu Đao khẽ dừng bước, hơi quay mặt lại, liếc hắn một cái.
Tiết Bắc Phàm cười đến thật vui vẻ – “Nhìn đẹp lắm.”
Tiểu Đao quay mặt lại, nhẹ nhàng vuốt cằm, thuận tiện che giấu khóe miệng khẽ nhếch lên. Đang muốn ra cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội trở lại bên cạnh bàn tìm kiếm.
“Còn không đi? Trời sắp đen.”
“Lược của ta đâu?” – Tiểu Đao vẻ mặt sốt ruột.
“Này?” – Tiết Bắc Phàm lấy lược ở trước mắt Tiểu Đao quơ quơ.
“A! Trả lại cho ta.” – Tiểu Đao thân thủ đoạt lấy, Tiết Bắc Phàm vội vàng thu lại, nhếch mắt – “Của ta!”
“Ai nói!” – Tiểu Đao lấy ngón tay chọt chóp mũi hắn – “Đưa ta, bằng không ta đánh ngươi!”
“Chữ này thật khó xem a.” – Tiết Bắc Phàm cười xấu xa – “Trước đây tự mình khắc sao?”
Tiểu Đao da mặt mỏng đỏ lên – “Ngươi đưa ta, ta thích nhất cái lược này!”
“Lúc nào cô muốn dùng cứ đến tìm ta.” – Tiết Bắc Phàm thuận tay muốn cất vào trong ngực – “Vừa lúc ta cũng không đem lược.”
Tiểu Đao dậm chân – “Cha ta để lại cho ta!”
Tiết Bắc Phàm sửng sốt, thấy vẻ mặt của Tiểu Đao, vội vàng ngoan ngoãn trả lại.
Tiểu Đao giật lấy cây lược cất vào hầu bao, nhìn hắn nhăn mặt – “Gạt ngươi thôi, ngu ngốc.” – Nói xong, hoan hoan hỉ hỉ chạy ra ngoài .
Tiết Bắc Phàm ở phía sau, suy nghĩ một chút cũng “phốc” một tiếng nở nụ cười, lắc lắc đầu cùng đi ra ngoài, chính mình cũng thật sự thú vị, thấy biểu tình thoáng lên một cái của nha đầu kia, lập tức đầu cũng không nghe sai bảo .
Ra cửa, hai người náo loạn gây sự trên đường.
Tiết Bắc Phàm cảm thấy thực hứng thú hỏi Tiểu Đao – “Cô sẽ dùng rượu độc thử tướng công tương lai của cô sao?”
Tiểu Đao nhìn hắn một cái, hỏi lại – “Ngươi sẽ vì nương tử tương lai của ngươi mạo hiểm uống độc rượu sao?”
Tiết Bắc Phàm cũng không đáp lại, lại tiếp tục hỏi – “Chuyện này không công bằng, một cái không mạo hiểm, một cái phải liều chết.”
Tiểu Đao gật gật đầu – “Vì sao không nói, nữ vương xem tình yêu cùng sinh tử quan trọng như nhau?”
“Chuyện này xem ra khó giải quyết.” – Tiết Bắc Phàm thở dài – “Nương cô có nói gì không, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp.”
“Nương ta cũng không có biện pháp với loại chuyện này.” – Tiểu Đao lấy tay chọt chọt ngực Tiết Bắc Phàm – “Bởi vì lòng người là động không đáy, người bên ngoài nhìn không tới đáy, người bên trong cũng nhìn không thấy miệng.”
Tiết Bắc Phàm trầm mặc thật lâu – “Bi quan như vậy? Cũng có phu thê ân ái chấp tử chi thủ dữ tử giai lão đó thôi.”
“Phải.” – Tiểu Đao gật đầu – “Biết vì sao có một ít phu thê có thể bạc đầu không?”
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, khiêm tốn ý bảo Tiểu Đao giải thích nghi hoặc.
Tiểu Đao cười khẽ – “Bởi vì hai cái động không đáy, một cái phải đào đất của mình cho cái kia, dần dần đem chính mình đào đến trống rỗng.”
Tiết Bắc Phàm trầm mặc.
“Có một ít giữa chừng sẽ bỏ cuộc, lại càng sâu càng ít, cũng có một ít đồng tâm hiệp lực, đem đất trong lòng đào hết, vì thế cùng nhau tới nơi.” – Tiểu Đao giơ một ngón tay khẽ lắc lắc – “Còn có một loại tình huống trong đó cũng có một cái đặc biệt liều mạng, đem chính mình đào trống rỗng, chờ người vào lấp động. Sau khi chờ người ở đầu kia xuất hiện, hoặc là nhảy xuống cùng hắn, hoặc là một mình rời đi, bỏ người kia cô đơn chờ đợi dưới đáy động tối tăm.”
Tiết Bắc Phàm thấy người đi trên đường cước bộ hình như vội vàng hơn, trong gió cũng có chút hàn ý, cúi đầu nhìn Tiểu Đao – “Ngươi là nói, nữ vương muốn tìm một người bằng lòng đào rỗng chính mình?”
“Một loại khả năng mà thôi.” – Tiểu Đao lấy ra Hồng chỉ tán – “Hoặc là, nữ vương trước đây đã từng đào rỗng mình một lần, trong động đã sớm không còn đất, chỉ có thể chờ người liều mình nhảy xuống cứu.”
Nói xong, nâng tay nhẹ nhàng mở hồng tán.
Tiết Bắc Phàm ngẩng mặt, nhìn thấy màu đỏ che mất bầu trời âm u trên đỉnh đầu. Cúi đầu, Tiểu Đao cũng ngẩng mặt, cười tủm tỉm hướng hắn từng bước từng bước tiến lại gần . . . . . . Rầm một tiếng, mưa to như trút nước.