Giang Hồ Bất Ai Đao

chương 62: bí ẩn bắc hải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ở đâu?” Tiểu Đao đứng trên xà nhà trong từ đường của Bắc Hải phái, ngửa mặt quan sát nóc nhà, bên dưới, Tiết Bắc Phàm chỉ chỗ cho nàng, “Hướng Đông, ô thứ ba!”

“Hướng Đông. . . .” Tiểu Đao đếm qua hai ô, cuối cùng cũng đụng đến một ô có thể di chuyển được, nhẹ nhàng nâng tấm ván gỗ ra, liền nghe “rắc” một tiếng. Tiểu Đao biết bên trong có thể có nút xoay chuyển được cơ quan, liền bắt đầu di chuyển một chút. Lập tức thấy một tấm ván gỗ bung ra làm rớt một chiếc hộp.

Tiểu Đao lấy chiếc hộp, mở ra. . . . Bên trong chính là khối Long Cốt cuối cùng.

Nhảy xuống xà nhà, xếp cùng với bốn khối Long Cốt còn lại, chỉnh lại một chút thì có thể thấy rõ ràng dáng vẻ của tấm địa đồ. Nhưng mà xếp lại như cũ, thì phát hiện thật ra không phải là một tấm địa đồ, mà là một loại hoa văn có hình dạng kì lạ. Nhưng Tiểu Đao lại cảm thấy hoa văn này trông rất quen, không biết từng thấy ở đâu.

“Ta từng thấy nó ở đâu nhỉ?” Tiểu Đao tự lẩm bẩm, Tiết Bắc Phàm có chút kinh ngạc, “Nàng từng thấy qua?”

Tiểu Đao nhíu mày, hỏi lại, “Chàng chưa thấy qua sao?”

Tiết Bắc Phàm khẽ lắc đầu, “Chưa từng.”

Tiểu Đao có chút hoang mang, dọc đường đến đây, nàng cùng Tiết Bắc Phàm gần như lúc nào cũng ở cùng một chỗ, bản thân mình có ấn tượng, không thể nào hắn không có! Chẳng lẽ là trước đó mình nhìn thấy? Nhưng nàng vừa bước chân vào giang hồ liền dính vào chuyện của Tiết Bắc Phàm, trước đó chưa từng nhìn thấy cái gì như thế này nha!

Về tới tiền viện, Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao vẫn còn mặt ủ mày ê, liền chọc nàng, “Từ từ sẽ nhớ thôi, đừng có gấp.”

“Ừ. . . .” Tiểu Đao còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Tô Cơ, tựa hồ là đang nói chuyện với ai đó.

Tiểu Đao trong lòng hơi hơi căng thẳng ―― Hình như Tô Cơ nói chuyện với Phong Vô Ưu.

Quả thực, hai người vừa tán gẫu, vừa đi đến.

Tuy rằng Tô Cơ là này trên danh nghĩa là chủ mẫu của Bắc Hải phái, nhưng mà Phong Vô Ưu một chút cũng không đem nàng để vào mắt.

Bộ dạng của Tô Cơ, tựa hồ với nàng ta có vài phần kiêng dè. Phong Vô Ưu sau khi vào phòng, hướng Tô Cơ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, Tô Cơ liền nhanh chóng rời đi.

Tiết Bắc Phàm nhìn thấy Phong Vô Ưu, khẽ nhíu mày.

“Tìm được Long Cốt rồi?” Phong Vô Ưu đi thẳng vào vấn đề, vào phòng liền trực tiếp hỏi Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm thoáng gật đầu một cái, “Cũng gần như thế.”

Tiểu Đao buồn bực ―― Chuyện này, hay là Phong Vô Ưu cũng có tham dự? Liền khó hiểu liền nhìn sang Tiết Bắc Phàm.

Phong Vô Ưu cười nhạt, nhìn Nhan Tiểu Đao, “Trên đời này, có thể xem hiểu được Thánh Võ Hoàng Phổ, chỉ có truyền nhân của Phong gia ta, nói cách khác, cho dù cho các ngươi có tìm được Thánh Võ Hoàng Phổ, thì cũng giống như phế vật mà thôi! Trừ phi ta giải thích cho các ngươi hiểu.”

Tiểu Đao thầm kinh ngạc.

Phong Vô Ưu nói xong, liền xoay người bỏ đi, có chút đắc ý.

Chờ sau khi Phong Vô Ưu rời đi, Tiết Bắc Phàm khẽ tóm lấy Tiểu Đao, thấp giọng nói, “Chúng ta đi trước tìm xem.”

Tiểu Đao gật đầu.

Lúc này, Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt xuất môn, Hách Kim Phong còn đang luyện công, Vương Bích Ba cũng không biết đã đi đâu, Bắc Hải phái chỉ còn lại Nhan Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm.

“Bọn họ đi đâu vậy?” Tiểu Đao cũng không hỏi nhiều, chính là tùy tiện trò chuyện.

Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Nói cái gì?” Tiểu Đao buồn bực

“Bí mật của Bắc Hải Thuỷ Tinh Cung.” Tiết Bắc Phàm thấp giọng nói.

Tiểu Đao lúc trước phi thường muốn biết, nhưng hiện tại tới thời khắc mấu chốt này, có thể nói cho nàng, nàng lại sợ hãi, “Trước đây chàng . . . . không phải nói không biết sao!”

Tiết Bắc Phàm xấu hổ, “Trước kia có rất nhiều chuyện ta vẫn gạt nàng.”

Tiểu Đao nhăn mặt, “Thời điểm chàng nói ‘gạt ta’, thật đúng là ung dung!”

Tiết Bắc Phàm cực kỳ áy náy nhìn Tiểu Đao, “Ta cũng không phải muốn lừa nàng, chính là ngay từ đầu chưa nghĩ ra. . . . . .”

Bất quá, Tiểu Đao cũng không có ý muốn truy cứu ý tứ của hắn, ngược lại thúc giục, “Nói nhanh.”

Tiết Bắc Phàm gật gật đầu, thấp giọng nói, “Bắc Hải Thuỷ Tinh cung, là một thánh địa bí mật của Tiết gia, lưu truyền đã lâu.”

“Ừ.” Tiểu Đao gật gật đầu, điều này trái lại có thể chấp nhận.

“Thủy Tinh cung được xây dựng ở dưới nước, có một nửa đều bị nước bao phủ, phải ngồi Kim Thuyền mới có thể sử dụng. Mà Nguyệt Hải Kim Thuyền này, chỗ lớn nhất trong Kim Thuyền là tại mật thất hình trăng non, bởi vậy được gọi là Nguyệt Hải Kim Thuyền. Nguyệt Hải Kim Thuyền chính là nơi cất giấu Thánh Võ Hoàng Phổ, cơ quan tầng tầng lớp lớp. Bên trong Thuỷ Tinh cung, kỳ trân dị bảo vô số, tổ tiên Tiết gia từng là hải tặc xưng bá một phương, đánh cướp không ít tài bảo, đều được giấu kín ở nơi này. Mà Thánh Võ Hoàng Phổ, chính là một trong những bảo bối có giá trị nhất!”

“Nói nửa ngày,” Tiểu Đao khoanh tay hỏi, “Thánh Võ Hoàng Phổ rốt cuộc là vật gì? Vì sao lại khổ sở đi tìm như vậy?”

Tiết Bắc Phàm khẽ thở dài, “Trong Thánh Võ Hoàng Phổ, ghi lại công phu lợi hại nhất trên đời này, chính là Thánh Võ Hoàng viết trước đây.”

Tiểu Đao kinh ngạc không thôi, “Công phu của Tiết Bắc Hải đã là thiên hạ đệ nhất, còn muốn cái đó làm gì?”

Tiết Bắc Phàm lạnh lùng cười, “Nếu luyện thành Thánh Võ Hoàng Phổ, trình độ võ công sẽ vượt xa cái hư danh thiên hạ đệ nhất gì đó. Nghe nói là có thể khiến cho thiên địa biến sắc, hô phong hoán vũ, nắm trong tay thiên hạ kì công.”

“Hừ.” Tiểu Đao lắc đầu, “Thật đúng là lòng tham không đáy, vậy chúng ta đừng tìm cho hắn nữa?”

Tiết Bắc Phàm cúi đầu, “Trước đây ta cùng đại ca lập hạ khế ước, ta giúp hắn tìm được Thánh Võ Hoàng Phổ, hắn sẽ để cho ta tự do.”

Tiểu Đao âm thầm cân nhắc một chút, điều này Tiết Bắc Phàm ngược lại không có lừa mình, ngay từ đầu cũng nói như vậy.

“Nàng có biết một năm nay đại ca mất tích là đi chỗ nào không?” Tiết Bắc Phàm hỏi.

Tiểu Đao khẽ lắc lắc đầu.

“Cả cuộc đời Tiết Bắc Hải đều say mê võ nghệ, đặc biệt là mấy công phu tà môn ngoại đạo, hắn nằm mơ cũng muốn luyện thành Thánh Võ Hoàng Phổ, cho nên rất nhiều chuyện đều là chiếu theo chỉ thị mà làm, nguyên bản ta nghĩ hắn như vậy sẽ sống không được bao lâu, nhưng mà người này rất có thiên phú, chẳng những không chết, mà càng luyện càng tốt. Trước khi luyện Thánh Võ Hoàng Phổ, cần đem máu trong cơ thể bỏ đi một nửa, sau đó duy trì tình trạng bán huyết, đảo ngược kinh mạch, luyện nội lực một năm.”

Nghe xong Tiết Bắc Phàm nói xong, Nhan Tiểu Đao trợn mắt, “Như vậy không chết ư?!”

“Nếu một năm sau, không luyện thành võ công trong Thánh Võ Hoàng Phổ thì sẽ chết!” Tiết Bắc Phàm nhàn nhạt cười, “Trước đây, nguyên bản công phu của Tiết Bắc Hải rất phi phàm, hơn ta nhiều, nhưng mà bây giờ, ta có thể đánh bại hắn.”

“A!” Tiểu Đao có thể hiểu được, “Cho nên chàng muốn thừa dịp thời cơ tốt nhất này để giết hắn, hoặc là hủy diệt Thánh Võ Hoàng Phổ, có phải không?”

“Đúng vậy.” Tiết Bắc Phàm gật đầu.

“Chậc, chúng ta thiêu Long Cốt gì đó không phải được rồi sao?” Tiểu Đao nói, “Không có Long Cốt thì không ai có thể tìm được Bắc Hải Thuỷ Tinh cung, tìm không thấy liền luyện không thành công phu, Tiết Bắc Hải kia nhất định phải chết!”

“Ha hả.” Tiết Bắc Phàm cười lắc đầu, “Lúc này Tiết Bắc Hải có thể đang ở trong Thuỷ Tinh cung.”

“Cái gì?!” Tiểu Đao chấn động, “Vậy hắn còn muốn dùng thời gian một năm để cho chúng ta đi tìm Long Cốt này làm gì?”

“Bởi vì chúng ta không biết chỗ của Bắc Hải Thuỷ Tinh cung.” Tiết Bắc Phàm nghiêm túc, “Hơn nữa, Tiết Bắc Hải muốn luyện thành công phu trong Thánh Võ Hoàng Phổ, cần có một điều kiện quan trọng.”

“Cái gì?”

“Máu của ta.”

Tiểu Đao che miệng, kinh ngạc nhìn Tiết Bắc Phàm.

“Hắn mất đi một nửa máu, còn một nửa, nửa còn lại cần máu của người có quan hệ huyết thống, còn phải có võ công tốt, nội lực thâm hậu nữa.” Tiết Bắc Phàm khẽ nhún vai, “Như vậy, hắn mới có thể luyện thành thần công. Này cũng là nguyên nhân vì sao mẫu tử bọn họ lưu lại mạng ta, còn liều mạng dạy võ công cho ta.”

“Vậy chàng đừng đi!” Tiểu Đao sốt ruột, “Mẫu tử yêu quái kia thật ngoan độc, chúng ta trốn đi!”

“Vô ích thôi.” Tiết Bắc Phàm thấp giọng nói, “Nếu một năm này hắn đã luyện xong nội lực, hoàn toàn có thể luyện công phu trong Thánh Võ Hoàng Phổ, đến lúc đó trở ra, tìm ta đòi máu.”

“Vậy chẳng phải chàng không có chỗ trốn sao?” Tiểu Đao lo lắng, cũng bỗng nhiên hiểu được mục đích Tiết Bắc Hải sai Tiết Bắc Phàm đi tìm Long Cốt, thì ra là ngăn hắn một năm! Mà Tiết Bắc Phàm không có lựa chọn nào khác, muốn lấy được tự do, nói cách khác, muốn sống tiếp, nhất định phải diệt trừ được Tiết Bắc Hải. Bây giờ, công phu của Tiết Bắc Hải chưa hoàn toàn luyện thành, là thời cơ giết hắn tốt nhất! Một khi bỏ qua, đừng nói Tiết Bắc Phàm phải chết, thiên hạ có lẽ cũng sẽ gặp họa.

“Thánh Võ Hoàng Phổ là tà công có nói rõ ràng cấm luyện, một khi có người luyện thành, không những làm hại võ lâm còn có thể gây họa cho thiên hạ.” Tiết Bắc Phàm mỉm cười, “Mặc dù ta không lo cho nước cho dân, nhưng mạng nhỏ của mình thì vẫn muốn bảo trụ, đặc biệt là từ sau khi gặp nàng.”

“Ta có thể làm được gì đây?” Tiểu Đao đỏ mặt hỏi.

“Trên Nguyệt Hải Kim Thuyền cơ quan dày đặc.” Tiết Bắc Phàm nghiêm túc nói, “Một khi chúng ta tìm thấy cửa vào của Thuỷ Tinh cung, ta sẽ giữ chân Tiết Bắc Hải, nàng ở trong Nguyệt Hải Kim Thuyền tìm được Thánh Võ Hoàng Phổ, sau đó hủy diệt!”

Tiểu Đao nghĩ trái nghĩ phải, đây thật sự là cách tốt nhất, tuy nhiên cũng rất nguy hiểm.

Tiết Bắc Phàm vỗ vỗ Tiểu Đao, chỉ tay vào hồng tán đặt ở đầu thuyền, “Cây dù này nàng nhớ mang theo, vạn nhất ta thật sự cùng Tiết Bắc Hải đánh đến lưỡng bại câu thương, nàng phải mau bung dù đào tẩu.”

“Bung dù đào tẩu?” Tiểu Đao nghe không hiểu.

“Cây dù này, có thể giúp nàng chiếu ra đường đi, nghe nói Thuỷ Tinh cung còn rất nhiều lối đi mật khác, chỉ có người mở Hồng Chỉ Bảo Tán, mới có thể nhìn thấy.”

Tiểu Đao nhíu mày, cúi đầu, nhìn lời nói và hành động của Tiết Bắc Phàm, tựa hồ sẽ không có ý định còn sống trở về.

Thật lâu sau, Tiểu Đao mở miệng hỏi, “Rốt cuộc là chàng đang suy nghĩ gì?”

“Hả?” Tiết Bắc Phàm sửng sốt.

“Thực chất lúc chàng muốn lợi dụng ta, là suy nghĩ cái gì?” Tiểu Đao giương mắt nhìn hắn.

Tiết Bắc Phàm chần chờ một chút, thấp giọng nói, “Kỳ thật ta cảm thấy, đại ca của ta cũng không thể dễ dàng lấy được Thánh Võ Hoàng Phổ như vậy, hắn cần một người tinh thông cơ quan giúp hắn đem cuốn sách đó lấy ra.”

Tiểu Đao nghĩ nghĩ, “Ta chỉ là ngẫu nhiên đi vào Bắc Hải phái. . . . Bất quá ngày đầu tiên ta đến Bắc Hải phái Tiết Bắc Hải thiếu chút nữa là chết, chẳng lẽ đó cũng là hắn tính kế? Hắn từ sớm đã bố trí xong cục diện hôm nay sao? Người này thực đáng sợ, đến tột cùng là từ khi nào thì hắn bắt đầu tính kế?”

“Rất giống tác phong trước sau như một của hắn.” Tiết Bắc Phàm ngồi xuống bên cạnh Tiểu Đao, “Vốn dĩ ta tính đánh cuộc một lần, mang nàng vào Thuỷ Tinh cung, sau đó sẽ xem xét tình hình.”

“À. . . .” Tiểu Đao cười gật đầu, “Nói cách khác thực ra là chàng không lo lắng bản thân sống chết thế nào, hiện tại là lo lắng ta sẽ bị thương đúng không?!”

Tiết Bắc Phàm có chút xấu hổ, chưa kịp mở miệng thì Tiểu Đao đã hỏi, “Vì sao phải như vậy? Chúng ta người nhiều như vậy có thể cùng nhau vào tiêu diệt đại ca chàng, sau đó từ từ tìm Thánh Võ Hoàng Phổ. Tiết Bắc Hải rất lợi hại, mọi người cũng nói tình hình của hắn lúc này không ổn, chàng, rồi cộng thêm Trọng Hoa, hơn nữa còn có Vương Bích Ba, Thẩm Tinh Hải nữa, người nhiều như vậy, chẳng lẽ đánh không lại một kẻ như Tiết Bắc Hải?

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, “Không thể cho nhiều người đi vào.”

“Vì sao?” Tiểu Đao không hiểu.

“Bên trong Thuỷ Tinh cơ quan tầng tầng lớp lớp, càng nhiều người đi vào càng dễ chạm phải cơ quan, đến lúc đó nếu hồng thủy trong Thuỷ Tinh cung chảy ngược, thì ai cũng không thể thoát ra.”

Tiểu Đao thở dài, cái gì cũng không được, yêu quái Tiết Bắc Hải kia, thật đúng là cho mọi người một tử cục khó giải quyết.

Tiểu Đao nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn hắn, “Vậy trước kia chàng bảo ta trở về đừng đến Bắc Hải phái với chàng, là có ý gì?”

Tiết Bắc Phàm trầm mặc một lát, “Kỳ thật bây giờ ta vẫn muốn như thế.”

“Nói nghe một chút xem.”

“Ta nghĩ bản thân một mình đi vào Thủy Tinh cung.” Tiết Bắc Phàm tiêu sái cười, “Cùng lắm thì cùng chết ở trong đó, chỉ sợ công phu không tốt sẽ bị Tiết Bắc Hải đả bại, thành công đưa một nửa huyết cho hắn, hắn lại tìm được Thánh Võ Hoàng Phổ, đến lúc đó thiên hạ đại loạn chẳng hạn.”

Tiểu Đao nhăn mặt, “Cái đó đương nhiên không được, bổn tiểu thư đi với chàng.”

“Nguy hiểm lắm!”

“Không sợ.” Tiểu Đao ngược lại hào khí tận trời.

“Nàng nghe lời nói một bên của ta liền tin, không sợ ta lừa nàng sao?” Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao như cũ lắc đầu, “Không sợ! Trên đời này không có ai thảm hơn chàng, chàng tự lo cho bản thân mình đi!”

Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, khẽ vuốt tóc Tiểu Đao, “Nàng thật đúng là một nữ tử cổ quái.”

“Chúng ta đi tìm cửa vào của Thuỷ Tinh trước đi.”

“Hiện tại tuy tìm được Long Cốt nhưng một chút manh mối cũng không có.” Tiết Bắc Phàm mang vẻ mặt tâm sự ngổn ngang, “Lại kéo dài thêm chút thời gian, ta chỉ sợ đại ca luyện thành công phu.”

“Để ta nghĩ lại xem.” Tiểu Đao vỗ đầu đứng lên xoay quanh, “Ta thật sự hình như từng thấy qua hình vẽ này, nhưng mà không nhớ rõ ở nơi nào. . . . . .”

“Sau khi đại ca bị thương, lại bỏ đi một nửa máu, hẳn là cũng không đi đâu xa, có khi nào ở gần đây không?”

“A!”

Vừa nghe Tiết Bắc Phàm nhắc tới thì giật mình, Tiểu Đao bật người vỗ tay một cái, “Ta nhớ ra rồi! Thật đúng là xa tận chân trời!”

Tiết Bắc Phàm khó hiểu.

“Đi, ta mang chàng đi.” Tiểu Đao dẫn theo Tiết Bắc Phàm, ra khỏi Bắc Hải phái đi xuống núi, tới một sơn động ngày đó Tiết Bắc Hải ẩn thân lúc bị thương. Nàng gặp Tiết Bắc Hải khi hắn bị thương nặng, sơn động này quả thật là chỗ ẩn thân tốt nhất, vì thế không nghĩ nhiều, tiến vào.

Tiểu Đao dẫn theo Tiết Bắc Phàm tiến vào huyệt động, chỉ vào một bức bích hoạ hay là thạch văn đồ án gì đó trên vách tường phía trước, lấy Long Cốt ra so sánh, “Nhìn thấy không, giống nhau như đúc!”

Tiết Bắc Phàm kinh ngạc ―― Quả thực, đồ án trên thạch bích, cùng đồ án trên Long Cốt rất giống nhau.

“Chẳng lẽ cửa vào ở nơi này?” Tiết Bắc Phàm thân thủ nhẹ nhàng đẩy thạch bích, không có phản ứng gì, liền nhìn Nhan Tiểu Đao.

Tiểu Đao sờ soạng xung quanh một lần, cuối cùng ở chỗ chân tường, tìm được một tảng đá, vươn tay sờ thử, Tiểu Đao mỉm cười, bảo Tiết Bắc Phàm tránh ra một chút, sau đó dùng sức xoay tảng đá kia.

Một thanh âm “Ầm ầm” truyền đến, cửa đá nâng lên, bên trong là một thông đạo rộng rãi, rất sâu, chạy xa thẳng tắp, còn có thể nghe được tiếng nước chảy “rào rào”, giống tiếng nước vỗ vào bờ biển.

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm liếc mắt nhìn nhau một cái ―― Đây chẳng lẽ chính là cửa vào Bắc Hải Thuỷ Tinh cung?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio