Thích thì đi đọc, không thích thì ngưng.
Hai trăm năm trước, chư ma đại chiến, Bắc Thần Lão Tổ lấy thân tuẫn ma.
Từ đó thiên hạ rục rịch ngo ngoe thái bình cho đến nay, sao lại bảo là ‘rục rịch ngo ngoe’ chứ? Vì ở đâu có người ở đó có giang hồ, chỉ cần có người, Đông gia trường Tây gia đoản, nắp nồi đụng muôi mà phiền, luôn có thể vì chuyện cây kim sợi chỉ mà quậy phá rùm beng, vấn đề này cho dù Bắc Thần Lão Tổ có lật nắp quan tài sống dậy cũng không còn cách nào.
() thói đời rảnh rỗi không tránh khỏi buôn chuyện nhà người.
Dưới sự chứng kiến của người học võ khắp thiên hạ, sáu hậu duệ Bắc Thần Lão Tổ để lại đã làm một đám tang lớn khí thế cảm trời động đất cho ngài, sau đó sáu hậu duệ và người nhà thành thật sống cùng nhau trên ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn nơi Lão Tổ từng ở, ngày ngày tập võ đọc sách, thi thoảng giở hồi ức ôn lại chuyện Lão Tổ anh minh xa xưa.
Có câu cây lớn phân nhánh, ước chừng hai mươi mấy năm sau, sáu hậu duệ đã con cháu thành đàn, lúc này họ mới phát hiện ba chuyện.
Thứ nhất, dù chính bản thân họ thân như tay chân, cơ bản chẳng có mâu thuẫn gì khác ngoài chuyện ngày ngày tỉ thí hay dùng quả đấm nện nhau, nhưng vợ con đệ tử họ thì thấy không phải như vậy.
Thứ hai, vốn cho rằng sau khi Lão Tổ qua đời sáu người họ không nơi nương tựa, cần ôm nhau thành đàn sưởi ấm qua ngày, nhưng theo con cháu trong môn xuống núi du ngoạn, họ mới phát hiện thật ra nhất lê bán trảo mình học từ Bắc Thần Lão Tổ cũng đã đủ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
() ví như rồng giữa mây, bên thấy vảy bên thấy móng, không nhìn rõ toàn cảnh ~ thầy bói xem voi
Thứ ba, có câu ánh sáng với bóng ảnh đi đôi, cho dù chư ma bị tiêu diệt, nhưng trong vòng mười năm, trên giang hồ lại có Ma giáo trỗi dậy. Lại nói cái chết của Bắc Thần Lão Tổ năm ấy cũng có một phần duyên cớ từ Tiên Tổ Ma giáo, sao hậu duệ Bắc Thần có thể khoanh tay đứng nhìn, thế là quyết ý chia ra các nơi lập phái, đề phòng Ma giáo xâm phạm.
Kể thì một ngàn nói thì một vạn, kết luận hai chữ: Ra riêng.
Về câu chuyện xưa gần hai trăm năm trước này, Thái Hàm mới năm tuổi đọc lại phả hệ tổ tiên từng dè bỉu: “Không phải chỉ là ra riêng thôi sao, đâu cần lải nhải dông dài viết nhiều đạo lý lớn thế, làm như năm đó trên ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn các ngài chưa từng cãi cọ, làm như…”
Câu này đổi lấy một cái khõ đầu không điêu luyện của bà chị cậu: “Thật không có kiến thức, danh môn chính phái nói ra riêng là ra riêng sao hả?”
Thái Hàm sờ đầu: “Vậy thì nói thế nào ạ.”
Cô bé Thái Chiêu vẻ đầy chính khí: “Dĩ nhiên là vì chính nghĩa giúp đỡ thiên hạ, hậu duệ Bắc Thần lúc này mới cố nén nỗi đau tay chân chia cách, tản ra các nơi, chính là vì đề phòng tà ma ngoại đạo thừa dịp vắng mà vào hãm hại nhân gian!”
Đây là những gì mấy hôm trước cô bé ngồi xổm gặm đùi gà kho trước cửa tiệm chú Niêu Đất hóng được — hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là biết chặn họng, đám giang hồ hiệp khách chưa hẳn lúc nào cũng cần động thủ, nhưng nói chặn họng thì vừa chạm mặt đã nên nghĩ đến.
() làm hết truyện mình mới thẩm cách đặt tên của bà Quan cho những nhân vật quần chúng ở Lạc Anh Cốc, rất là ra gì và này nọ, nên từ mình sẽ cố edit lại những chương cũ cho thống nhất với phía sau.
“Nói hay lắm, Chiêu Chiêu nhà ta nói rất hay. Mai này hành tẩu giang hồ, bất kể làm việc có hay có đẹp không, luôn phải nói lời cho thật đỉnh.” Thái Bình Thù cô của hai đứa nằm dựa vào cạnh giường vỗ tay bôm bốp. Dẫu lúc này nàng đã ốm yếu khó dậy, khuôn mặt gầy yếu vàng như nến nhưng nụ cười vẫn thoải mái tung bay, cởi mở trêu đùa.
Thái Bình Xuân cha ruột của hai chị em họ Thái trầm tư ngồi một bên, từ nhỏ đã không giỏi diễn xuất, sao cũng không thể giả vờ nặn ra khuôn mặt tươi cười nổi, Thái phu nhân Ninh Tiểu Phong cúi đầu thổi chén thuốc bên cửa sổ, một giọt nước mắt thật to rơi vào chén thuốc.
Từ rất lâu họ đã biết sẽ có một ngày này, nhưng khi nó đến thật, họ vẫn lòng đau như cắt.
Thái tiểu cô nương mười hai tuổi đứng một bên, mi cong thật dày, mắt to trong suốt như sương, như lờ mờ nhận ra bi thương sắp đến.
Chưa đến mấy ngày Thái Bình Thù qua đời, Thái Chiêu bệnh nặng một trận, cương cương quyết quyết để hiếu cho cô ba năm. Ngay sau đó Thái Bình Xuân đề nghị Thái Chiêu phải rời Cốc bái sư. Sư môn ông đều đã liên hệ xong, chính là Thanh Khuyết Tông, chi duy nhất sau khi tách ra từ hậu duệ Bắc Thần tiếp tục ở lại ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn, nổi danh Thiên hạ đệ nhất Tông đứng đầu võ lâm, rất đủ phong độ.
Tiểu cô nương Thái Chiêu lập tức bày tỏ thật ra mình vẫn chưa hoàn toàn bình phục nỗi đau, chuyện ra ngoài bái sư chi bằng cứ gượm đã.
“Gượm nữa đợi con mười tám hả!” Thái Bình Xuân trưng vẻ mặt đe doạ, “Trước mười tám tuổi không bái làm môn đệ nhà khác, lẽ nào con muốn thành ma nữ?!”
Thái Chiêu nhíu cặp mày thanh tú tinh tế: “Con chỉ thích ở nhà thôi, ra ngoài ăn không quen ở không quen. Cha, con cửa lớn không bước cửa phụ không ra, lẽ nào khi không có thể thành ma nữ.”
“Từ đầu trấn đến đuôi trấn có ông chủ tiểu nhị gian tiệm nào mà mi không biết hả, vậy cũng tính cửa lớn không bước cửa phụ không ra à? Ngày ngày ở phố lớn hẻm nhỏ trên trấn...” Ninh Tiểu Phong giễu cợt, ngó thấy ông chồng nháy mắt ra dấu, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Ban đầu cha mẹ của tằng cô tổ mẫu (bà cố cô) mi xưa kia cũng cho là thế, cứ nghĩ con gái ốm yếu nhiều bệnh, đến ra trấn mua hộp phấn còn không đi được, cứ ở mãi trong nhà thì sao mà xảy ra chuyện? Kết quả sao hả, một yêu nữ chính hiệu xuất thân từ Ma Giáo cũng không quậy tanh bành bằng bà ấy! Mi cứ thành thành thật thật lên ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn ở ba năm cho mẹ, võ nghệ học hay không học gì cũng được, tránh người gièm pha – đây cũng là lời cô mi đã dặn đó!”
“Mẹ con nói không sai tẹo nào.” Thái Bình Xuân vỗ bàn, quyết định vậy đi.
Thái Chiêu phồng má non mịn mềm, thầm u oán vô vàn.
Cô cô Thái Bình Thù là người mà Thái Chiêu kính yêu nhất đời, cả đời chính trực lỗi lạc, có thể xưng là ánh sáng của chính đạo, nhưng từ nhỏ cô bé đã không quá chí khí, chỉ cầu ngủ no rồi dùng ngón tay chấm miếng nước chu môi mũm mĩm vẽ son, ăn ngon uống sướng, cuộc đời không cầu mong gì hơn.
Bây giờ người đã qua đời, Thái Chiêu rất đau đớn, nhưng cũng hy vọng mình có thể noi theo tính cách lời nói việc làm của tổ tiên, thỏa nguyện Thái Bình Thù… song nếu không cần rời Lạc Anh Cốc thì tốt quá, cô có thể dùng cách khác học theo mà.
Tất cả vướng mắc này cũng vì họ Thái Lạc Anh Cốc có một số phận bất thường — con gái nhà họ Thái buộc phải bái làm môn đệ nhà khác, không thể lớn lên ở nhà mình, nếu không, nhẹ thì cùng người bỏ đầu nặng thì đại họa ngút trời.
Xửa của xưa, hậu duệ Bắc Thần đều tập trung ở ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn, con cháu sáu nhà không phân biệt, thường xuyên là con nhà Giáp học đao với cha chú nhà Ất học kiếm với bác nhà Bính rồi lại học cưỡi ngựa ghẹo gái chung với anh trưởng nhà họ Đinh. Lúc đó, tật xấu của con gái nhà họ Thái còn chưa lộ rõ, ganh đua đấu đá cũng chỉ là giận giận dỗi dỗi nghỉ chơi với mấy chị em nhỏ.
Đến khi ra riêng, người mở màn là cô con gái đầu tiên lớn lên trong nhà họ Thái đã lấy thế vạn người hiếm gánh dũng cảm mở ra con đường ma nữ – kiệt ngạo bất tuần, làm điều ngang ngược, lộ rõ là một thân thiên phú cực cao, dù người lớn khuyên nhủ thế nào, bà vẫn làm theo ý mình, đi khắp xó xỉnh giang hồ tìm kiếm võ học bí tịch thiên môn thiên lộ và hung thú mãnh cầm, sau này quả nhiên gây ra đại họa.
() thiên – 偏: lệch lạc, mình hiểu là kiểu chiêu thức ngoại đạo.
Vị nữ tổ tông này cũng là người sảng khoái, không đợi người ta tìm bà tính sổ, trực tiếp không màng mà đi thẳng, mai danh biệt tích trong chốn võ lâm, trong mấy chục năm ấy người tập võ trong thiên hạ nghe nhắc đến Lạc Anh Cốc chỉ biết lắc đầu.
Lại qua một vài đời, lướt qua mấy cô con gái ‘đẳng cấp thường thường’ chẳng ra gì, nữ ma đầu Thái gia sửa cũ thành mới, chẳng những hành sự không kiêng dè thị phi, cuối cùng còn cấu kết ở chung với Đại ma đầu Ma giáo, ép cha ruột của bà tuyên bố muốn đại nghĩa diệt thân, tự mình dẫn nhân sĩ chính phái đi vây quét Ma giáo thanh lý môn hộ — nhưng mà rồi sau đó chuyện này cũng không giải quyết được gì, vì vị nữ tổ tông này cũng giống như vẽ hồ lô đi thẳng một hơi mai danh biệt tích.
Dẫu tiền bối có công trạng huy hoàng, song cái số mệnh quỷ dị chân chính đập vào hiện thực này của nhà họ Thái còn muốn tính lên đầu vị tằng cô tổ mẫu nghe nói một năm đủ mười một tháng là hơi thở mong manh của Thái Chiêu.
Vốn dĩ sau gần trăm năm nghiêm ngặt tử thủ đề phòng, không ngừng đưa con gái đến các phái anh em diệt trừ tai hoạ, đã lâu nhà họ Thái chưa có ma nữ xuất hiện. Đợi đến vị tằng cô tổ mẫu vừa sinh đã kém cỏi này ra đời, vợ chồng Thái cốc chủ đau lòng con gái yếu ớt nhiều bệnh, không khỏi buông lỏng cảnh giác, cho bà dưỡng bệnh tại nhà, ai ngờ sau đó dấy lên trong giang hồ một trận gió tanh mưa máu có một không hai.
Từ dạo đó về sau, Thái gia cũng không dám có tâm lý may mắn, phàm đã sinh con gái, là thành thành thật thật liên hệ các phái anh em, xem vị Chưởng môn đương nhiệm tính tình tốt phép tắc lỏng lẻo, quan trọng nhất là nề nếp trong môn phiêu dật, gửi con qua nghỉ ngơi mấy năm, không cần học thành thứ nữ hiệp đương thời gì, chỉ mong vô bệnh vô tai, mưa thuận gió hoà, may mắn nữa thì dắt rể mà về.
Tỷ như Thái Bình Thù cô của Thái Chiêu, trên mười tuổi đã bái nhập Bội Quỳnh Sơn trang của sáu phái Bắc Thần.
Hơn nữa nhìn lại, con gái nhà họ Thái chỉ cần thành thành thật thật bái làm môn đệ phái khác, lớn lên không phải hiền thục dịu dàng thì cũng thấu rõ đại nghĩa, cô con gái Thái thị mới đây là bông hoa trời sinh Nhất đại nữ hiệp Thái Bình Thù, chẳng những tuổi nhỏ đã kinh tài tuyệt diễm, danh chấn thiên hạ, còn xoay chuyển tình thế sóng lớn đảo chiều, cái hạn của nữ nhi Thái thị cuối cũng có thể hôn sự trôi chảy, cả nhà mỹ mãn.
Chuyện xưa chứng giám, hoàn cảnh lịch sử quá hà khắc, do đó Thái Chiêu không thể không xa nhà, đi bái sư tiêu tai.
Vốn từ nhỏ quen bị chị Thái Bình Thù sai bảo, Thái cốc chủ trong mặt thu xếp việc vặt rất có năng suất, chỉ ngắn ngủi ba ngày, ông đã xếp xong hành trang tế nhuyễn và nô bộc, có thể đi phủ Thanh Khuyết núi Cửu Lãi rồi.
Ngày lên đường, dân trong Cốc và dân trên trấn đến đưa tấp nập, Thái Chiêu nước mắt lưng tròng cắn khăn tay nhỏ, không ngừng vẫy tay về phía ngoài xe, Ninh Tiểu Phong một tay túm đứa con gái lại.
Thái Chiêu rưng rưng thở dài: “Không có con, bao nhiêu là tiểu nhị chưởng quỹ mấy quầy hàng trên trấn tịch mịch biết bao.”
Ninh Tiểu Phong khịt mũi coi thường: “Mi nhìn ra ngoài xe xem, người đưa tiễn đang lệ rơi đầy mặt, hay là hớn hở vui mừng.”
Thái Chiêu nhào tới cửa sổ xe nhìn, thấy tình hình quả nhiên như mẹ ruột. Cô lập tức ngừng khóc, hơi cảm thấy khá là bi phẫn: “Quả nhiên thiên hạ đa phần là kẻ phụ tình mà – ông chủ tiệm son phấn kia, nói con là khách hàng có mắt nhìn nhất mà ổng từng gặp, còn tiệm tơ lụa, mấy hôm trước còn nói có thể gặp con một khách biết mua là hân hạnh ba đời của ổng.”
Ninh Tiểu Phong thảnh thơi nói: “Có phải người ta nói ngược không đó.”
“Mẹ, nói ngược hân hạnh ba đời là gì ạ.” bạn nhỏ Thái Hàm hiếu kì.
Ninh Tiểu Phong ngoáy lỗ tai: “Xui xẻo ba đời ấy?”
()Tam sinh hữu hạnh <> tam bối tử huyết mai. (xui đến đổ máu)
Thái Hàm ngồi trong lòng cha khanh khách cười to.
Thái Chiêu tức giận: “Đám chủ quán này thật sự là thiển cận thấy lợi trước mắt, sở dĩ Lạc Anh Trấn chúng ta trong mười năm ngắn ngủi có thể trở thành chợ phiên nhân khí vượng nhất trong vòng trăm dặm, chính là vì luôn theo ý nguyện của cô cô, dù là người bán thức ăn mặc hay làm răng, đều phải cố gắng đạt tới già trẻ không khinh, đã tốt còn phải tốt hơn, hàng hóa ngang với ba nhà, tiếng lành đồn xa.”
Tiểu Thái Hàm lèm bèm: “Nhưng mà chị cũng quá kén chọn, ăn bát mì hoành thánh cũng muốn bảy phần thịt chân giò trước thêm ba phần nhân bánh tôm mềm, giò sau cũng không chịu…”
Thái Chiêu đầy sửng sốt: “Nếu là món thịt giò muối kho thì cũng tạm được đi, nước dùng mì hoành thánh đương nhiên phải là thịt chân giò trước, chứ giò sau cứng vậy mà, chả nhẽ mấy người không nếm ra được?”
Ba miệng ăn còn lại của nhà họ Thái đồng loạt lắc đầu — thịt trong chén mì hoành thánh có chút éc vậy, có tài quỷ mới nếm ra giò trước hay giò sau.
Thái Chiêu lắc đầu liên tục thở dài: “Mọi người cũng thiệt dễ dãi mà. Bảo sao mà tay nghề nhiều lão điếu trì trệ không tiến bộ, cũng là do mọi người là khách quen không kén đây mà. Ài, cô nói không sai, con đây dốc hết tâm huyết vì người thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ lại quá hiểu lầm con mà…”
Vợ chồng nhà Thái không thể nhịn được nữa, đồng loạt bịt tai.
Thái Chiêu lại vùng vẫy xin xỏ lần nữa: “Cha, mẹ, nếu đã là học hay không học võ cũng không gấp, vậy sao cứ phải đi Thanh Khuyết Tông? Con nghe nói ngoài Lạc Anh Cốc chúng ta mới mở một Thanh Trúc Bang, con thấy rất ổn nha. Con đi bái Bang chủ kia làm thầy, buổi sáng ra ngoài, ban đêm có thể về trên trấn ngủ.”
Thái Bình Xuân cau mày nói: “Thanh Trúc Bang đó vốn là do mấy anh em tay chèo bè trúc trên sông tụ tập thành, chỉ có thể coi là một nửa người trong giang hồ thôi…”
“Cha, không thể nói vậy. Uông Bang chủ người ta một tay múa Lộ Hoa Thủy Bổng pháp bảy bảy bốn mươi chín đường cũng có mấy phần tên tuổi mà.”
Ninh Tiểu Phong lơ đãng nói: “Đấy không phải là cái danh xưng mấy tháng trước mi nghĩ giùm người ta, sau đó khuyến khích chú Sa Oa đi nói với Uông Bang chủ sao.”
Thái Chiêu cười ngượng ngùng.
Ninh Tiểu Phong tiếp tục nói: “Nói một câu Thanh Trúc Bang kia giang hồ kính cho ngồi vị trí thấp nhất đã xem như nể mặt rồi, nếu mi tình nguyện đến đó mà không phải Thanh Khuyết Tông, vậy thì Thiên hạ đệ nhất tông chúng ta không khỏi mặt mũi khó coi rồi. Nhưng nói thật, mẹ cũng không thấy thuận mắt cái người sư phụ tương lai kia của mi…”
Thái Bình Xuân khẽ đằng hắng.
“… Người vợ sư phụ tương lai của mi.” Ninh Tiểu Phong kịp thời bổ sung, “Có điều, đi Thanh Khuyết Tông là chính miệng cô mi nhận lời, mi tự cân nhắc đi.”
Thái Chiêu thở dài nho nhỏ: “… Dạ thôi được rồi ạ.”