Phòng bên kia, Dương Hạc Ảnh vẫn còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, ám chỉ Lạc Anh Cốc không có hành động.
Ninh Tiểu Phong cười khách khí: “Còn nữa không, nói luôn đi đừng để sót, đừng có như cháo cho bà lão không có răng ăn dính nhão sệt sệt, một mạch nói sạch luôn mới hay.”
Sắc mặt Dương Hạc Ảnh cứng đờ, vừa cười vừa nói: “Được, vậy ta nói thẳng. Lời thề sáu phái chúng ta xưa kia muốn chính nghĩa giúp đỡ thiên hạ, nhưng Lạc Anh Cốc trấn ngày ngày đóng cửa không ra là sao đây. Dù Nhiếp Hằng Thành đã chết, nhưng trên giang hồ vẫn luôn có bọn xấu tôm tép gây sóng gió, thế mà Lạc Anh Cốc chẳng quan tâm, phải chăng đã trái với đạo hiệp nghĩa của chúng ta!”
Tống Thời Tuấn cảm thấy mình bị đẩy ra mé lầu, tức giận nói: “Đang nói chuyện Thái Sơ quan, Dương lão đệ ngươi moi chuyện này ra làm gì, nhà Thái vẫn luôn vậy mà, đến lúc Thái Sơ quan…”
“Tống Môn chủ đừng xen mồm, người ta đang nói Lạc Anh Cốc thấy chết không cứu không phải hành vi hiệp nghĩa ấy cơ nhỉ, hát dễ nghe cỡ nào nhỉ, sao không để người ta hát xong đã.” Ninh Tiểu Phong trêu tức.
Tống Thời Tuấn sờ mũi im lặng.
Trai hiền không cùng nữ đấu, quân tử càng không đấu võ mồm với phụ nữ đanh đá, huống chi mấy chục năm nay ông chưa hề nói thắng nổi bà đanh đá Ninh Tiểu Phong, cũng không nghĩ Dương Hạc Ảnh sẽ mạnh hơn mình, nên ông quyết định im miệng xem kịch.
Ở phía kia Tống Mậu Chi nhìn cha ruột kinh ngạc, tính ra mặt mắng chửi bị Tống Úc Chi mặt không đổi sắc ghìm lại.
Nghe ra mỉa mai trong lời của Ninh Tiểu Phong, trong cơn tức giận Dương Hạc Ảnh tiếp tục chỉ trích rất nhiều sai lầm không gánh trách nhiệm của Lạc Anh Cốc, Ninh Tiểu Phong một mực không phủ nhận, chỉ cười cười mời Dương Môn chủ nói thêm mấy câu. Cuối cùng Dương Hạc Ảnh cả giận nói: “Chỉ bấy nhiêu thôi! Hết rồi! Đến lượt các ngươi nói! Nếu hôm nay các ngươi nói không rõ ngọn ngành, Lạc Anh Cốc còn có mặt mũi nào tự cho mình là võ lâm chính đạo nữa!”
“Nói xong chưa, nói xong rồi hen.” Ai ngờ Ninh Tiểu Phong vốn không muốn tiếp chiêu, cười khanh khách quay đầu, “Thích Tông chủ, hiện giờ chúng ta đang ở trên đất của ngài, đến phiên ngài nói rồi á.”
Thích Vân Kha thở dài thật sâu. Ông biết ngay mà. “Dương môn chủ, chuyện này, chuyện này… Lạc Anh Cốc tách khỏi đồng bọn sống riêng cũng không phải ngày một ngày hai, mấy trăm năm qua đều thế mà, cậu xem không ấy, không ấy…”
Chu Trí Trăn thấy dáng vẻ Thích Vân Kha gian nan cãi lại, nhịn không được ra tay giúp đỡ: “Xưa nay Lạc Anh Cốc đàn ông không vượng, lặng lẽ sống qua ngày, đâu phải Dương Môn chủ không biết. Huống chi năm đó mấy lần đại chiến với Ma giáo, Thái gia tử thương rất nặng, đang cần nghỉ ngơi lấy lại sức, các môn phải thủ túc chúng ta nên thương cảm mới phải.”
“Chu huynh nói đúng lắm, nói đúng lắm.” Thích Vân Kha nhẹ thở phào.
Dương Hạc Ảnh giễu cợt: “Không thể nói vậy. Tuy Lạc Anh Cốc tách ra sống riêng, nhưng trước kia gặp chuyện bất bình sẽ vẫn ra tay, cũng chưa từng không lộ diện ra giang hồ đến mười mấy năm. Biết thì bảo là họ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, còn không biết còn tưởng họ muốn rời khỏi giang hồ ấy!”
Chu Trí Trăn nhướng mày, không muốn đôi co với tên đần này nữa.
“Dương môn chủ, cậu cậu…” Thích Vân Kha trong giây lát không thể cãi lại.
Doãn Tố Liên vội vàng nói: “Cậu cái gì mà cậu, ta thấy Dương môn chủ nói có lý. Hoặc là rời khỏi võ lâm, đương nhiên sẽ không ai kiếm chuyện với Lạc Anh Cốc, hoặc là nên thực hiện chức trách võ lâm chính đạo, tại kỳ vị mưu kỳ chính nha!”
() ở vị trí nào làm việc theo vị trí đó.
Tống Thời Tuấn ở bên cạnh nín cười, ghé mắt trông Ninh Tiểu Phong chờ xem kịch.
Sau một lúc lâu, Thích Vân Kha chắp tay, trầm giọng nói: “Dương huynh đệ, ta mồm mép không sắc bén, nói không lại cậu. Nhưng thiên hạ đều biết, ta và Bình Thù kết bái chi giao, uống máu ăn thề. Em trai cô ấy chính là em trai ta, người nhà cô ấy chính là người nhà của ta. Chỉ cần Thái gia chưa từng khi sư diệt tổ làm xằng làm bậy, ta sẽ không bỏ qua cho kẻ nào chỉ trích Thái gia. Nếu có ai tưởng rằng Bình Thù đã chết mà muốn khi nhục người nhà cô ấy, ta có liều mạng cũng không cho phép, đến lúc đó bất chấp tình nghĩa võ lâm đồng đạo.”
Thiên hạ đều biết Tông chủ Thanh Khuyết Tông Thích Vân Kha nhân hậu lại vụng miệng, câu lợi hại thế này chưa ai từng nghe qua, trong tích tắc trong sảnh tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Chỉ có tiếng Chu Trí Trăn hờ hững phụ họa: “Vân Kha huynh đệ nói rất hay.”
Ninh Tiểu Phong như cười như không ngó Doãn Tố Liên, Doãn Tố Liên tức giận quay đi.
Mặt Dương Hạc Ảnh hóa đen thui, bàn tay siết chặt rồi buông rồi lại siết chặt, cuối cùng nặng nề hừ một cái ngồi xuống.
Thái Bình Xuân nhìn Thích Vân Kha, rồi nhìn vợ, than nhẹ không lên tiếng.
Tống Thời Tuấn biết kịch hết vui, liền bĩu môi quay đầu nói đùa cùng người bên ngoài.
Tỳ nữ kẻ hầu nối đuôi nhau đi vào, dâng thức ăn rượu ngon, bữa tiệc lại tiếp tục náo nhiệt, đám đông xì xào bàn tán ——
“Lần đầu tiên ta nghe Thích Tông chủ nói nặng vậy luôn, ngươi từng nghe bao giờ chưa?”
“Đương nhiên là chưa. Thích Tông chủ tính tình tốt cỡ nào chớ, mỗi lần đệ tử tông môn làm sai, ông í cũng chưa từng phạt nặng mà.”
“Tào lao! Nếu trước đây không có Thái Bình Thù, hôm nay có Thích Tông chủ đứng đây nói chuyện không chứ!”
“Gì gì, ngươi biết chuyện gì, mau kể nghe xem!”
“Á, thật ra ta cũng không rõ lắm, chỉ biết Thái Bình Thù đã giúp Thích Tông chủ rất nhiều…”
Chứng kiến một màn này, Thái Chiêu lại cảm khái, đường đường Tông chủ Thiên hạ đệ nhất tông cũng quá yếu mềm đi, đến cả Tứ Kỳ môn mà còn dám trên nhảy dưới tránh. Năm xưa lúc Lão Tông chủ Doãn Đại còn tại vị oai phong, kẻ nào dám nói chuyện có gai chứ.
Thường Ninh cũng cảm khái, chẳng những cảm khái, còn nói thẳng: “Tính Thích Tông chủ mềm yếu vậy đến cùng làm sao ngồi lên vị trí Tông chủ được nhỉ? A, đúng, cha ta có kể tu vi võ học ông ấy rất mạnh, đánh bại chết rất nhiều cao thủ Ma giáo.”
Phàn Hưng Gia: “…” Đừng ở ngay trước mặt ta xì xào sư phụ ta có được không.
Tiệc tối bắt đầu, thịt rượu lên bàn, Phàn Hưng Gia dạo qua một vòng khắp nơi, thấy mọi việc đã chuẩn bị yên ổn. Tằng Đại Lâu thấy một mình mình tiếp tân khách ổn, bèn bảo Phàn Hưng Gia cũng đi ngồi xuống yến ẩm. Dĩ nhiên chỗ của Phàn Hưng Gia ở sảnh phụ phía Đông.
Đới Phong Trì như thường lệ mặt đầy ân cần nịnh Thích Lăng Ba, Thích Lăng Ba như thường lệ nét mặt tươi như hoa nhìn quanh, mỗi lần nói với mấy thiếu hiệp chung quanh mấy lời dí dỏm liền ngừng một lát nhõng nhẽo thả thính với Đới Phong Trì lại vừa kiều tiếu liếc một cái sang Tống Úc Chi, Tống Úc Chi như thường lệ ngồi ngay ngắn như tảng núi băng, tản ra hơi lạnh thoải mái, ai hỏi đủ ba câu y mới đáp mấy chữ, Đinh Trác như thường lệ dùng đũa chấm tí rượu, tìm một cái cớ không hề có thành ý cáo từ trở về tu luyện…
Tình cảnh này, Phàn Hưng Gia cứ như ăn một cỗ thịt sườn không ướp muối tiêu, ăn đã không mùi vị mà còn phí sức nhai, ngẫm lại còn không bằng hai tên gia hỏa âm dương quái khí gà bay chó chạy thú vị Thường Ninh Thái Chiêu kia, thế là mượn cơ hội đánh bài chuồn, bảo đi rót bình rượu trái cây xong đánh đường vòng sang bàn đối diện.
Bởi xảy ra lục đục trước đó, lúc này các môn các phái cũng không dám bàn thêm chuyện đối phương, để bầu không khí hài hòa, thế là chủ đề dần dần rơi lên đầu Ma giáo. Dù sao cũng là Ma giáo, cùng chửi đều được.
Kẻ thì bảo Ma giáo cướp bóc, người thì kêu Ma giáo gian dâm bắt cóc, còn có người nói Ma giáo trộm cắp đến cả mấy đồng của dân chúng ngoài chợ tỉnh cũng bóc lột. Tống Thời Tuấn nghe cười ha hả, cảm thấy rất thú vị.
Thích Vân Kha khẽ lắc đầu: “Ma giáo đích thật là gian tà, nhưng đâu đến nỗi không chịu được như thế.”
Dương Hạc Ảnh uống đến say đỏ mặt: “Ma giáo hiện nay ngày càng lụn bại. Nhớ năm đó, thủ hạ của Nhiếp tặc, Triệu Trần Hàn Đường Tứ đại đệ tử vừa nghe tên đã sợ mất mật, Thiên cương địa sát doanh giết người không tính toán, thêm nữa là Thất tinh trưởng lão Ma giáo uy danh hiển hách, đi đến đâu cả người lẫn vật không còn, giờ đây… Hắc hắc, là cả người lẫn vật đều không sợ hãi, ha ha ha ha…”
Tống Thời Tuấn: “Dương lão đệ nói nhảm rồi! Lúc đó đạo tặc đầu lĩnh của Ma giáo là ai chứ, còn giờ là ai, so sánh được à! Nhiếp Cát kia tuy là cháu của Nhiếp Hằng Thành, nhưng luận về tu vi luận tài cán, một trời một vực. Cũng vì hiện giờ Ma giáo không còn ai, mới đến phiên gã làm Giáo chủ!”
Bang chủ Sa Hổ bang xen vào: “Trước đây bọn ta vớ Ma giáo ác đấu sống mái với nhau một trận, mấy giáo đồ Ma giáo nói tên Nhiếp Cát còn không tính là Giáo chủ, chỉ là thay mặt Giáo chủ thôi. Bây giờ bên trong Ma giáo hỗn loạn, phe phái đấu đá, không ai còn tâm tư xây dựng. Đừng nói Nhiếp Hằng Thành, cho dù là thời Mộ Lão giáo chủ cũng không thành như thế.” Gã là em vợ của Dương Hạc Ảnh, chuyện nội bộ sáu phái Bắc Thần ban nãy gã không dám nhiều lời, bây giờ cuối cùng có thể chen miệng.
Tống Thời Tuấn: “Xì! May mà chúng không còn tâm tư xây dựng, nếu có tâm tư há không phải thiên hạ đại loạn nữa chăng. Đúng rồi, Nhiếp Cát kia làm Đại giáo chủ cũng mấy năm, sao còn chưa chính thức ta.”
() bản gốc khi thì để Nhiếp Quân khi thì Nhiếp Cát, cQuan có nói lấy tên NC nghe cát tường nhưng sửa sót
Thích Vân Kha nặng nề nói: “Làm giáo chủ chân chính buộc phải có Thất tinh trưởng lão cùng gật đầu, nhưng ta nghe nói Thất tinh trưởng lão đã chết không ai biết.”
Một người họ hàng Doãn thị ngồi bên dưới lớn tiếng: “Ha ha ha ha, quả đúng như lời Doãn Lão tông chủ, Ma giáo quần hùng kiệt ngạo bất tuần, chẳng qua chỉ tạm thời chịu uy chèn ép của Nhiếp Hằng Thành, chỉ cần Nhiếp Hằng Thành vừa chết, Ma giáo tất nhiên đại loạn!”
“Đúng á, Thái nữ hiệp nghe được câu này, nên mới đi trảm ma.” một giọng nói âm dương quái khí toát ra, nhìn dáng vẻ là một đạo sĩ lôi thôi, gầy gò thấp bé, rất giống con khỉ.
“Vẫn là nhờ Doãn Lão tông chủ bày mưu nghĩ kế!” người Doãn gia không phục.
“Không ai đi giết Nhiếp Hằng Thành, bày mưu nghĩ kế cũng vô dụng.” lão vẫn âm dương quái khí.
“Ngươi đây là muốn bôi nhọ Doãn Lão tông chủ à!” người họ hàng Doãn thị có vẻ như hơi rượu xông lên, muốn lật bàn động thủ.
Doãn Tố Liên nhịn không được nữa, lớn tiếng nói: “Ngươi là người phương nào, báo tính danh xem. Sao ta không nhớ Thanh Khuyết Tông từng mời các hạ?”
Người dáng khỉ nhìn Thích Vân Kha: “Năm đó Doãn Lão tông chủ ra lệnh một tiếng, mọi người một mạch thẳng tiến giết tới U Minh hoàng đạo, sư phụ sư thúc sư huynh sư điệt ta hơn mười người một đi không trở lại, hài cốt không còn. Ta cũng nửa chết nửa sống dưỡng rất nhiều năm, nhờ Thích Tông chủ nhân hậu nhớ tình bạn cũ, ngày tế điển Lão tổ còn nhớ đến ta kẻ đã chết đi sống lại, còn nhớ đến Thanh Phong quán dĩ nhiên đã quán hủy người vong.”
Thích Vân Kha bất đắc dĩ trừng vợ, vừa đứng lên chắp tay: “Quý phái chân thực nhiệt tình, lúc thiên hạ đại loạn đứng ra, nếu sư phụ còn trên đời, hẳn cũng sẽ không quên Thanh Phong quán trên dưới một đám người hiệp nghĩa. Vân Triện đạo trưởng, mời ngài ngồi.”
Thái Chiêu ngóng cổ nhìn hồi lâu: “Vân Triện đạo trưởng? Ông ấy chính là Vân Triện đạo trưởng! Cô cô từng kể Vân Triện đạo trưởng cao tám thước, ngang tàng anh tuấn, một tay kiếm pháp Thanh Phong tiêu sái lưu loát. Sao lại, sao lại…”
Phàn Hưng Gia ngưng thần nhìn ra xa, lát sau thấp giọng: “Xác nhận xương cốt kinh mạch toàn thân đều bị người đánh gãy, sau khi tê liệt nhiều năm người héo rút thành như vậy.”
Thường Ninh nhìn thoáng qua: “Hủ cốt đoạn kinh chưởng, tuyệt kỹ Đoạn Cửu tu của Thiên Cơ trưởng lão. Người này còn sống đã là không dễ.”
Các tân khách nhìn nhau, các phái đang ngồi không phải con cháu đông đảo thì cũng tiêu dao sống qua ngày, hiển nhiên độ thảm không sánh bằng Thanh Phong quán người ta, thế là đám Tống Dương đành đồng loạt ngậm miệng.
Doãn Tố Liên nhìn quanh không thấy ai hỗ trợ, không còn cách nào khác xuất ra tuyệt chiêu thử lúc nào cũng linh —— rỏ lệ: “Người thiên hạ vì tru diệt Ma giáo mà tử thương, há chỉ mỗi Thanh Phong quán. Chưa nhắc đến chú và chị Bình Thù Thái gia, sư bá sư thúc của ta, còn có Chu Lão trang chủ và bác Tống cũng chết thảm dưới tay bọn Ma giáo…”
Tống Thời Tuấn và Chu Trí Trăn nhớ đến cha đã mất, đều mặt mày nặng nề, ngậm miệng không nói.
“Nói chi là cha ta và cha của Dương môn chủ, vốn tưởng sống qua thời Nhiếp Hằng Thành có thể tận hưởng tuổi già, nào ngờ, nào ngờ lại không tránh khỏi trả thù của con cháu Nhiếp tặc…” Doãn Tố Liên khóc như hoa lê dính mưa, ai nấy đều yêu.
Dương Hạc Ảnh chùng sắc mặt.
Đang lúc bầu không khí bi thương, bỗng Ninh Tiểu Phong cười khục một tiếng.
Tiếng cười không tính là lớn, nhưng người người đều nghe thấy.
Mắt Doãn Tố Liên tứa ra oán độc: “Ngươi cười cái gì, cười giễu cha ta chết là đáng đời à.”
“Tất cả những người bất khuất chống lại Ma giáo, ta cũng sẽ không châm chọc.” Ninh Tiểu Phong đầy tự nhiên, “Có điều ta chợt nhớ tới lệnh tỷ Thanh Liên phu nhân. Thật có thể nói là túc trí đa mưu liệu sự như thần, nếu không phải nhờ chị ấy, chỉ e con cháu Nhiếp tặc trả thù còn chưa xong đâu.”
Lời không đầu không đuôi, Thái Chiêu nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng ai nấy ngồi trong chính sảnh đều thầm biết rõ.
“Là ý gì?” Thái Chiêu theo thói quen nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh trong tươi cười có mấy phần cổ quái: “Chuyện này lệnh đường chưa từng kể cho ngươi à? Ui, lệnh cô thật là một người tốt phúc hậu.”
“Đừng âm dương quái khí nữa, rốt cuộc thì ngươi có nói hay không.”
“Thật ra chuyện cực kỳ đơn giản. Sau khi Nhiếp Hằng Thành chết, đệ tử dưới gã quần tình xúc động, tuyên bố muốn tàn sát sạch hai nhà Doãn Dương, báo mối thù giết sư.”
Thái Chiêu càng thêm không rõ, “Người có thể giết chết Nhiếp Hằng Thành là cô của ta mà. Giết hai nhà Doãn Dương làm gì.”
“Vì trước đó trên giang hồ đều coi người đánh chết Nhiếp Hằng Thành chính là Doãn Lão tông chủ, Dương Nghi Tứ Kỳ môn phụ tá.”
“Cái gì?!” Thái Chiêu thoáng đứng lên.
Phàn Hưng Gia giật nảy mình, hắn nhìn ánh mắt ngạc nhiên của bốn phía nhìn sang, lật đật đè Thái Chiêu ngồi xuống.
Thường Ninh có phần không để ý, cử chỉ vẫn dịu dàng, ánh mắt mỉm cười lưu chuyển long lanh như nước đá. Phàn Hưng Gia thầm nghĩ hẳn xưa kia Thường sư đệ là quý công tử cẩm y ngọc thực của Thường gia ổ bảo, nếu nhọc độc tốt rồi không biết mặt mũi kinh người thế nào.
“Mười tám năm trước dù đại chiến Đồ Sơn kinh thiên động địa, nhưng trong trận chỉ lèo tèo vài mấy người.” Thường Ninh xếp sáu ly rượu nhỏ trước mặt, “Vội vã chạy đến Thích Tông chủ, lệnh đường, anh em nhà họ Thạch đã quy ẩn, còn có cha ta đến trễ mấy bước và Chu Trang chủ.”
Hắn bày xong chén rượu, sau đó chuyển từng cái ra ngoài, “Quanh Đồ Sơn đều là con cháu nhà Nhiếp, lúc ấy chúng chưa biết Nhiếp Hằng Thành đã chết, Thích Tông chủ chỉ cần giải quyết tốt hậu quả. Nhưng lúc ấy Chu Lão trang chủ bị thương nặng hấp hối, Chu Trang chủ đành phải lập tức trở về Trang. Anh em nhà họ Thạch một tàn phế một bị thương, cũng giúp nhau nấp chữa thương. Chỉ còn lệnh đường và cha đưa lệnh cô cô trở về Lạc Anh Cốc, sau đó mấy năm rất ít khi ra cốc.”
“Mấy năm rất ít khi ra cốc? Tại sao.” Phàn Hưng Gia ngạc nhiên nói.
Thường Ninh không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Sau cái năm đại chiến Đồ Sơn, Doãn lão tông chủ mở tiệc ăn mừng, trên yến tiệc lão già Dương Nghi không biết xấu hổ muốn nịnh bợ Thanh Khuyết Tông, đầy miệng quy công lao cái chết Nhiếp Hằng Thành cho Doãn Lão tông chủ.”
Thái Chiêu kinh hãi: “Coi như ai nấy không nói, chả nhẽ bác Thích cũng không lên tiếng sao?”
“Lên tiếng thì lên tiếng, không phải ai cũng nghe.” Thường Ninh khẩy đuôi mày, “Huống hồ coi như Thích Tông chủ không lên tiếng, giết hay không giết Nhiếp Hằng Thành tự Doãn Đại không biết sao?”
Phàn Hưng Gia muốn cười, không dám cười.
Thái Chiêu bực bội cực kỳ: “… Cho nên bác Thích cũng chưa từng phản bác đến cùng hả.”
“Dương Nghi chưa từng nói rõ Nhiếp Hằng Thành là do Doãn Đại giết chết, chỉ nói đều là công lao của Doãn Lão tông chủ, Doãn Lão tông chủ lại cãi Dương Lão môn chủ cũng đã hỗ trợ nhiều — sau đó, giang hồ liền đồn hai người Doãn Dương đánh chết Nhiếp Hằng Thành.”
Thái Chiêu im lặng thật lâu.
Phàn Hưng Gia lại xen vào: “Mà sao Thường sư đệ rõ ràng như vậy?” Ngay cả lời Nhị lão năm đó nói cũng biết.
“Bởi vì cha ta cũng có mặt ở buổi tiệc mừng đó mà.”
Phiền Thái hai người đồng loạt à lên. “Sao Thường đại hiệp không biện minh.” Phàn Hưng Gia dè dặt hỏi, tốt xấu gì cũng kéo lại một điểm cho sư phụ nhà mình.
Thường Ninh cười nói: “Mới đầu cha ta cũng rất tức giận, thấy họ trộm công giữa ban ngày, sau này nghĩ đến cũng không tệ…”
Cặp mắt thật to của Thái Chiêu chớp chớp, chậm rãi cúi đầu cắn đũa.
Phàn Hưng Gia nghĩ vòng vo mấy vòng cũng đã rõ, chỉ liên tục thở dài.