Giang Hồ Lớn Như Vậy

chương 22: thứ hai mươi hai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương thứ hai mươi hai

Tuy nói Chúc nhị công tử không có kinh nghiệm giang hồ nhưng thoại bản giang hồ cam đoan là đã đọc qua không ít rồi. Bình thường trong truyện mà xuất hiện kiểu mê trận đi mãi không ra khỏi này, ngay sau đó thể nào cũng có rất nhiều những gã mặc đồ đen bịt mặt tay cầm trường đao từ bốn phương tám hướng tập kích lại, cực kì nguy hiểm. Nói không căng thẳng là nói điêu, nhưng có thể bởi vì đã được mở mang tầm mắt trước võ công siêu việt lạ thường của Lệ Tuỳ, trong lòng cũng không quá sợ hãi, thậm chí còn có lá gan trái phải ngó nghiêng.

Thích Tuyết Ô Chuy chở hai người, men theo đường mòn nhỏ hẹp tự do đi về phía trước, không bao lâu sau, quả nhiên lại trở về trước mảnh rừng khô lần thứ ba.

Lệ Tuỳ không chạm vào cương ngựa, tiếp tục để nó tự tìm đường, lần thứ tư, lần thứ năm, đến khi rừng khô xuất hiện trước mắt lần thứ sáu, Chúc Yến Ẩn do dự nói: "Hình như thời gian cần dùng cho mỗi lần đang ngắn lại." Nhưng tốc độ của Thích Tuyết Ô Chuy gần như chưa từng thay đổi, cùng một con đường, không thể nào mà mỗi lần đi lại ngắn hơn một đoạn được. Sương mù trắng đục từ dưới đất bốc lên, im hơi lặng tiếng bao trùm cả vùng núi rừng sâu thẳm. Không biết là ảo giác hay gì mà cứ cảm thấy dường như sắc trời trầm đi trong nháy mắt, nhận thức về không gian và thời gian cùng bị đảo điên. Càng muốn phân tích rõ ràng trái lại càng phân tích không ra, một đống lộn xộn rối lên trong đầu, tim cũng vì nôn nóng mà thắt chặt lại.

Lệ Tuỳ lạnh giọng: "Nhắm mắt vào!"

Chúc Yến Ẩn nghe lời làm theo, tuy không còn phải nhìn những bóng trắng dữ tợn bốn phía đó nữa nhưng cảm giác ngột ngạt trong ngực vẫn chưa tan biến.

Lệ Tuỳ tiếp tục nói: "Không có nội lực thì bớt nhìn mấy thứ không nên nhìn đi một chút."

Chúc Yến Ẩn:...

Dọc đường này đúng là y hết sức tập trung ghi nhớ địa hình, định xem xem có thể tìm ra trận pháp chăng. Nhưng sự thật chứng minh là không ổn lắm, chẳng phải lần nào cũng có thể trùng hợp như gặp được Thiên Công Kết, trái lại còn suýt chút nữa nhìn bồi cả mình vào.

Giang hồ quả nhiên quá hung hiểm.

Trước mắt là một khoảng tối tăm, thính giác liền trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Chúc Yến Ẩn nghiêng tai lắng nghe, đầu tiên vó ngựa bước qua cành khô lá úa, tạo ra âm thanh đứt gãy khe khẽ vừa lạo xạo vừa giòn rụm, sau đó trở nên trầm trầm, như vừa dẫm xuống một lớp đệm gì đó mềm xốp, chính hai chân mình cũng không ngừng bị những cành con bên đường quẹt qua. Y ti hí mắt nhìn, quả nhiên lúc này hai người bọn họ đã ra khỏi con đường vòng vĩnh cửu kia, đi vào trong cánh rừng khô.

Trên mặt đất tích một tầng lá mục rất dày nhưng không gây ra mùi khó ngửi, lắng tai nghe còn có tiếng nước chảy róc rách. Những gã mặc đồ đen bịt mặt tay cầm trường đao lề mề mãi vẫn thấy chưa xuất hiện thế nhưng đã nhảy ra không ít các loài động vật bị vó ngựa đánh động rồi, mỗi lần đều vang lên một loạt âm thanh lào xào, ở vào khu rừng yên tĩnh đến quỷ dị này, hiệu quả doạ người tăng gấp bội - rất doạ người. Y đã run rẩy sương sương ba chập đến giờ.

Lệ Tuỳ khó hiểu các thứ: "Ngươi nhìn thấy con thỏ cũng mắc ói?"

Chúc Yến Ẩn lập tức phản bác: "Ta không ói."

"Ngươi run lên."

"... Run đâu có phải ói."

Lệ Tuỳ xì một tiếng, không biết là đang xì y mạnh miệng hay vẫn là xì y nhát gan, dù sao nhất định không phải nội dung tử tế gì. Đang nói chuyện đây, tự nhiên có một con rắn phì phì phì trườn qua, cậu ấm Giang Nam được yêu chiều từ bé thực sự không chịu nổi loại kích thích có trọng lượng như vậy, nhỏ yếu hỏi: "Tại sao chúng ta lại phải đi vào rừng sâu, chuẩn bị giải trận?"

Lệ Tuỳ đáp: "Ừm."

"Ngươi biết là trận pháp gì rồi à?"

"Không biết."

Chúc Yến Ẩn khựng lại thấy rõ, ừm là ừm phải không.

Lệ Tuỳ liếc liếc lùm-tuyết-trắng cứ quay ngang quay ngửa muốn nói lại thôi, không biết lấy kiên nhẫn từ đâu ra thế mà lại đồng ý giải thích nhiều thêm một câu: "Ta đưa ngươi đi phá cái mê trận này."

Chúc Yến Ẩn sợ đến ngây người, hoá ra còn có kiểu mạch não cho đáp án như vậy?

Người khác: Núi không leo ta thì ta leo núi.

Lệ Cung chủ: Núi không leo ta thì ta huỷ thiên diệt địa, nhân tiện phá luôn cả núi.

Bởi vậy có thể thấy, danh hào Ma-Đầu quả thực không phải gánh oan. Ít nhất là trước khi tận mắt nhìn thấy Xích Thiên, Chúc nhị công tử cảm thấy trong giang hồ này chẳng ai có bì lại Lệ Tuỳ ở khoản giống hệt với cái loại siêu cấp đại vai ác chân đạp hồng liên bay trên biển máu, mỗi lần lên sân khấu đều phải khuấy cho thiên hạ đại loạn trong thoại bản.

Lệ Tuỳ hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

Chúc Yến Ẩn nhanh chóng quét đại ma đầu áo đen đang khặc-khặc-khặc giết người ở trong đầu đi, vô tội đến cực kì giả dối: "Không mà, ta chẳng nghĩ gì hết á."

Lệ Tuỳ hừ lạnh, hừ xong vẫn thấy khó chịu, vì thế một lần nữa vươn tay bóp mặt y. Loại chuyện này khả năng cao cũng thuộc vào dạng trước lạ sau quen, ít nhất là Chúc Yến Ẩn đã gần như thành thói rồi, y ưm ưm ưm kháng nghị một chút mang tính tượng trưng, tiếp theo tuỳ ý cho ma đầu nhéo ngang nhéo dọc như một miếng bánh nếp phương Nam trắng tuyết.

Đi chưa tới hai bước, Thích Tuyết Ô Chuy đột nhiên dừng lại, có chút bồn chồn dậm dậm chân.

Lệ Tuỳ buông tay, lại ôm chặt eo y ra lệnh: "Nhắm mắt."

Chúc Yến Ẩn nhỏ giọng hỏi: "Cửa trận?"

Lệ Tuỳ đáp: "Có người."

Trái tim của Chúc Yến Ẩn một lần nữa treo lên cổ họng, sẽ ẩn nấp trong vùng rừng thiêng nước độc này, ngoài sát thủ ra khả năng chỉ có quỷ thôi. Cả hai phương án đều không phải thứ tốt đẹp vui mắt gì, y không muốn bị bóng ma tâm lý, lại nhớ tới một nhát kiếm mười cái đầu ở Hổ Khiếu Hiệp ngày đó... Được ta nhắm mắt ngay bây giờ!

Thích Tuyết Ô Chuy đứng im tại chỗ.

Diện tích nơi đang đứng khá rộng, sương mù trong không khí cũng loãng đi rất nhiều, mấy chùm nắng xuyên qua tán cây, nhẹ quét lên những ngọn cành khô giữa rừng. Lệ Tuỳ ngưng thần nghe thêm một lúc, mi tâm nảy lên khó thấy, tra Tương Quân Kiếm đã nửa ra khỏi vỏ vào lại chỗ cũ.

Chúc nhị công tử nghe thấy cạch một tiếng: Căng thẳng xỉu, sát thủ sắp đến rồi!

Lệ Tuỳ đá bụng ngựa, để Thích Tuyết Ô Chuy chạy chậm mấy bước tới một hướng khác.

Đại mã nhẹ nhàng dẫm xuống suối nông, dọc đường làm bắn lên những chuỗi bọt nước trong suốt.

Dưới gốc đại thụ cách đó không xa có mấy người đang nằm la liệt tứ tung, thân mặc áo gấm bẩn nhem, bên cạnh ấy còn có một đống lửa tàn và đao kiếm vứt ngổn ngang.

Lệ Tuỳ:...

Chúc Yến Ẩn đang trong thời gian vội vàng não bổ ác chiến giang hồ, não bổ đến mức tự mình căng thẳng tột độ, hít thở khó khăn.

Lệ Tuỳ không thể không vỗ vai y hai cái: "Mở ra."

Trong thời gian ngắn Chúc Yến Ẩn chưa phản ứng lại được.

Lệ Tuỳ: "Mở mắt ra."

Chúc Yến Ẩn mông lung nghĩ, không thể nào mà đã kết thúc rồi chứ, rốt cuộc là do mình hồi hộp quá không cảm nhận được hay là do đại ma đầu... không đúng, Lệ Cung chủ đã lợi hại đến mức có thể vô hình giết người không gây tiếng động rồi?

"Cứu... cứu mạng với..." Bỗng một câu sống dở chết dở truyền đến bên tai, "Xin hãy cứu chúng ta!"

Chúc Yến Ẩn:?

Đám người dưới tàng cây kia chưa chết, còn sống, sau khi nghe thấy động tĩnh thi nhau mở bừng mắt, lảo đảo bò dậy, oà khóc nức nở, vừa khóc vừa liêu xiêu chạy về phía hai người, cánh tay duỗi thẳng tắp về phía trước y hệt như cương thi.

Chúc Yến Ẩn giật mình không nhẹ: "Cái gì vậy?"

Lệ Tuỳ cũng ghét bỏ, lật tay quét ra một luồng nội lực, trực diện đánh đám người kia lùi ra sau hai bước, lại lăn lóc về dưới gốc cây.

Người cầm đầu cường chống cơ thể, nước mắt tèm lem: "Cứu mạng với!"

Vốn Chúc Yến Ẩn không dám nhìn kĩ đám yêu quái rừng rậm này, nhưng xuyên qua bụi bẩn trên mặt đối phương lại có một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Vì thế mở to hai mắt cẩn thận quan sát thêm chút, trong khoảnh khắc hít sâu một hơi: "Đàm Sơ Thu?!"

Đàm Sơ Thu ngày đó kiêu căng ngạo mạn cướp đi thanh Phù Thiên Thương Hải Viễn Sơn Không Vũ Nhược Mộng Hành Đao.

Đàm Sơ Thu ở Phượng Hoàng Đài bị một lũ con cháu danh môn sỉ nhục mà không dám phản kháng.

Đàm Sơ Thu thiếu chủ Thương Lãng Bang có tổ tiên lập nghiệp bằng nghề bán canh miến tiết vịt.

Tại sao lại nhếch nhách như ma xuất hiện trong mê trận giữa rừng già?

Đàm Sơ Thu thở ra nhiều hơn hít vào: "Lệ Cung chủ, Chúc công tử, cứu... cứu..."

Lệ Tuỳ đưa Chúc Yến Ẩn xoay người xuống ngựa.

Người của Thương Lãng Bang thoạt nhìn đã bị nhốt ở đây ít nhất nửa tháng rồi, trên cây treo túi vải chế ra từ quần áo, bên trong nhét đầy quả dại chua và mấy con gà rừng, ai nấy toàn thân bẩn thỉu vàng vọt xanh xao, giọng nói ú a ú ớ, không được một câu nào ra hồn.

Chúc Yến Ẩn run sợ hỏi: "Thế này là bị ngáo chướng khí ở trong rừng đó hả?"

Lệ Tuỳ liếc sang đáp: "Trong rừng không có chướng khí, là đói, ước chừng còn ăn phải trái cây độc nữa."

Chúc Yến Ẩn lục lọi yên ngựa trên lưng Thích Tuyết Ô Chuy, lấy ra một khối kẹo lạc hạt mè cực to.

Lệ Tuỳ:?

Chúc Yến Ẩn cứng rắn không chột dạ, ừm, là ta cất ở đó, đây có cái vách lõm này, vốn dĩ dùng để đựng đồ ăn vặt cho ngựa mà, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao.

Thích Tuyết Ô Chuy nhìn thấy kẹo lạc quen thuộc, lập tức thân mật vươn sang. Chúc Yến Ẩn vỗ vỗ đầu nó trấn an: "Ngoan nào, bao giờ ra ngoài lại cho mày."

Đại mã màu đen:...

Toàn bộ thức ăn cho ngựa vào hết bụng của người Thương Lãng Bang.

Đàm Sơ Thu ngấu nghiến nuốt xuống một miếng to rồi ngồi dưới tán cây hồi lâu mới lấy lại được chút thể lực, nước mắt xô bụi bẩn trên mặt ngang dọc xen nhau: "Đa tạ, đa tạ hai vị, ta còn nghĩ lúc này phải chết chắc rồi."

Chúc Yến Ẩn ngồi xổm trước mặt hắn: "Tại sao ngươi lại bị nhốt ở chỗ này, những người khác của Võ Lâm Minh đâu?"

"Bọn họ, bọn họ đi cả rồi." Đàm Sơ Thu bị đói đến có chút hồ đồ, lộn xà lộn xộn nhớ lại. Đại khái là nói ngày ấy hắn đang theo chúng nhân Võ Lâm Minh đồng hành về Tuyết Thành Đông Bắc, khi đi ngang qua vùng rừng núi này, đột nhiên có mấy người nói muốn đưa mình theo đến bái phỏng Thiền Cơ Đại Sư, bèn ở lại.

Thiền Cơ Đại Sư là cao tăng đắc đạo, quanh năm vân du, địa vị trong võ lâm rất cao, người muốn kết giao với ông nhiều như cá diếc sang sông. Đám hẹn Đàm Sơ Thu đồng hành đều là đệ tử danh môn có máu mặt, hắn đương nhiên là được thương mà sợ miệng liên tục đồng ý, lại không ngờ rằng sẽ bị mang tới nơi thâm sơn cùng cốc này vứt bỏ, hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.

Chúc Yến Ẩn cảm thông đưa tiếp cho hắn một miếng kẹo.

Cái gọi là nhóm "thiếu hiệp giang hồ" này có bao nhiêu kiêu căng ngạo mạn không hiểu lý lẽ, trong tửu lâu Phượng Hoàng Đài ở Kim Thành y đã mở mang kiến thức một lần rồi. Nhưng khi ấy cũng chỉ cho là đám người này quen hoành hành ngang ngược nên không biết lễ nghĩa, ai ngờ rằng thâm tâm thực sự ác độc đến mức này, lại tuỳ tiện chẳng nghĩ ngợi gì dồn người ta vào chỗ chết?

Chúc Yến Ẩn hỏi tiếp: "Ngươi không tìm được đường ra quanh đây sao?"

"Không, chúng ta đã tìm xung quanh một vòng rồi." Đàm Sơ Thu đáp, "Sau đó phát hiện ra là mê trận thì chẳng buồn động đậy nữa."

Chúc Yến Ẩn chưa hiểu cái "chẳng buồn động đậy nữa" này là có ý gì, bị vây hãm sao lại không tìm đường?

Đàm Sơ Thu bi thương: "Dù sao khẳng định là cũng không ra được."

Chúc Yến Ẩn:...

Lệ Tuỳ ở bên nói lời trào phúng: "Nếu hắn cứ chạy linh tinh xông linh tinh tìm linh tinh, sợ là đã tâm trí hỗn loạn nhập ma từ lâu rồi."

Trận pháp này hung hiểm, cũng may trùng hợp đụng phải Đàm thiếu chủ - thuộc loại hình ngã xuống ở đâu nằm yên ở đó - mới có thể miễn cưỡng kiên trì hơn mười ngày mà chưa bị kích động, mãi đến hôm nay có hai người lần nữa xông vào.

Chúc Yến Ẩn an ủi Đàm Sơ Thu: "Nghe thấy chưa, vậy ngươi cũng lợi hại lắm, đừng khóc nữa."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio