Giang Hồ Nghĩa Hiệp

chương 144: rước họa vào thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão Cao Thần không nói không rằng tay phất mạnh một cái, thức ăn, chén bát trên bàn như muôn ngàn ám khí xé gió bay về phía Chế Vân. Nàng không khỏi thất kinh, chân vung ra hất tung chiếc bàn trước mặt lên cao, chỉ thấy nó vừa lững lờ giữa không trung đã vỡ vụn ra thành trăm mảnh, các mảnh vỡ vẫn nhắm thẳng nàng lao đến không hề suy giảm chút nào.

Chế Vân khiếp vía lùi lại mấy bộ, tung mình nhảy lên ấy trượng mới tránh được miệng hú lớn “Lão già chết tiệt! Ta đến đây có phải chơi với lão đâu, thật là xấu quá.”

Lão Cao Thần thân hình khẽ rung lên, định thần phất tay một cái nữa thì nàng thốt lên ngăn lại nói “Đúng vậy mà! Ta tới tìm Cao Bát, cháu trai của lão thật đó.”

Cao Bát nghe vậy không khỏi khó chịu nói “Ngươi tới gặp ta sao còn muốn hạ độc thủ, như vậy là ý gì!”

Chế Vân bước tới trước mấy bước, bật cười khúc khích nói “Chỉ là ta muốn xem qua bản lĩnh các người lợi hại đến đâu mà thôi, chứ thật tình ta thừa biết danh chấn lão Cao Thần thế gian trước giờ có một, làm sao dám qua mặt được với trò đùa của ta chứ, rõ là ngốc ngếch. Có người cần gặp người gấp đó!”

Lão Cao Thần hừ nhạt một tiếng nói “Lẻo mép. Lão phu ta đợi ngươi nói xong thấy không hợp lẽ lập tức đánh vỡ óc ngươi ra, chớ bảo lão phu ta không nói trước.”

Chế Vân không thèm để lời nói của lão vào đâu, chỉ cười hề hề quay sang Cao Bát nói “ Có người nhờ ta tới gặp ngươi.”

Cao Bát nhìn kỹ Chế Vân thấy rất quen mặt chỉ là tức thời chưa nhận ra, liền hỏi “Ai cần gặp ta?”

Chế Vân đưa mắt nhìn qua Mai Như hiện chút nhã ý nói “Ta thấy ngươi rất được các cô nương để mắt tới, không biết bên trong có bản lĩnh đặc biệt gì. Có kẻ si tình mà rơi nước mắt vì ngươi, ta phải chấp tay ngưỡng mộ, ngưỡng mộ “ Mắt ngắm Mai Như, tay vái Cao Bát một cái. Bên trong có mấy phần là giễu cợt “Vị cô nương này hẳn là người si tình, bên ngoài ta đã thấy hai người rất tình tứ thân mật, có phải chăng?”

Mai Như nghe vậy không khỏi đỏ ửng mặt liền đáp “Không biết công tử là ai sao lại nói chuyện khiếm nhã như vậy! Hẳn là người không tốt, còn ra ý đầu độc nữa. Tới đây vì mục đích gì?”

Chế Vân chấp tay sau lưng, di bước quanh đại sảnh miệng tủm tỉm không chút gì là sợ hãi nói “Ta đến đây đương nhiên là báo việc hỷ sự rồi, chỉ là không biết tin này tốt cho ai, xấu cho ai thôi.”

Cao Bát nghe thấy làm lạ không khỏi tò mò nói “Ngươi định gây chuyện chia rẽ chúng ta hay sao, nói không rõ ràng đừng trách ta!” Cao Bát tự nhiên có người tới khơi chuyện không khỏi thấy hứng thú, chỉ là có thúc bá trước mắt vẫn chưa dám tỏ ý động thủ. Người thiếu niên trước mặt, vẻ ngoài điệu đà không khỏi làm y nghi ngờ, trong bụng đã có ý khám phá rồi.

Chế Vân nhìn y bật cười nói “Ngươi đã có ý trung nhân sao còn tỏ ra thân thiết với nàng ta, như vậy chẳng phải là có ý xấu xa đáng…” Nàng trỏ tay Mai Như ‘hừ’ giọng định nói thêm đã thấy nàng đứng vùng dậy chụp lấy kiếm nói “Ngươi ăn nói bậy bạ không biết ngượng.”

Chế Vân bật cười nói “Cô nương sao lại giận dữ với ta, rõ ràng là có ý dung túng cho y phải không.” Nói rồi quay sang Cao Bát cười nói “Có người nhờ ta đưa cho người vật này!” Nói rồi ném miếng ngọc bội cho Cao Bát. Y chụp lấy xem qua không khỏi tái sẩm mặt lấp bấp nói “Ngươi…ngươi lấy nó từ đâu?”

Mai Như bước đến cạnh y hỏi “Chuyện là như thế nào Bát ca ca?”

Cao Bát lắc đầu ấp úng nói “Không có gì cả!”

Chế Vân thấy vậy liền nói “Cô nương đó đang đợi ngươi ở ngoài, chỉ là…chỉ là…cô nương kia có quản ngươi chuyện này hay không mà thôi.”

Cao Bát không khỏi lúng túng, mặt nghiêm sắc rõ ràng đã nhận ra Chế Vân có ý đổ dầu vào lửa, không khỏi gây bất lợi ình với Mai Như. Chỉ sợ một lúc nữa lại xảy ra chuyện, nghĩ người này thật là thâm ý đáng ghét, vội bỏ đi ra ngoài. Mai Như thấy vậy không khỏi rầu rĩ, mặt nặng nề tâm tư nhìn Chế Vân hỏi “ Ngươi nói có thật hay không?”

Chế Vân gật đầu nói “Rõ ràng là vậy, bên ngoài có người đợi y để gặp. Không phải ta đã nói trước rồi hay sao.”

Mai Như chau mày hỏi tiếp “Đó là vị cô nương như thế nào?”

Chế Vân thấy Cao Bát chạy ra ngoài mất hút không khỏi tiêu ý cười nói tiếp “Đương nhiên là người tình trong mộng của y, hai người đã trao tín vật rõ ràng phải biết họ tình thâm nghĩa nặng đến mức nào. Người này hơn hẳn cô nương mọi mặt, nhan sắc, hiền diệu, thủy trung, đường đường chính chính thương yêu nhau từ trước rồi.”

“Vô liêm sỹ!” Mai Như hét lên một tiếng rút kiếm chém đến Chế Vân, nàng lách người qua tránh không khỏi nổi hứng trêu ghẹo nói “Bằng không cô nương bỏ y theo ta. Tính ta thương hoa tiếc ngọc không nỡ phụ bạc, dối tình người đẹp như Bát ca ca gì đó đâu. Cô nương thấy sao?”

Mai Như nghe vậy không khỏi tức điên người, chém ra mấy đường ác ý rõ ràng không có chút nương tay. Mai Như thủ pháp nặng nề ác khí nhưng làm sao so bì võ công với Chế Vân, tất nhiên chẳng làm khó dễ được nàng. Chế Vân thuận tay chụp lấy tay Mai Như, đồng thời vận kình đẩy lục độc vào thủ pháp mấy phần là muốn đoạt mạng nàng ta. Ánh mắt hiện mấy phần tiêu ý, nói thì thầm đủ Mai Như nghe rõ “Ta giúp Trúc tỷ tỷ ta đạt được hỷ sự, người đừng trách ta tàn nhẫn.”

Mai Như chợt thấy ánh mắt Chế Vân lóe lên sát khí không khỏi giật mình, cánh tay tê rần biết chuyện không xong định thần rút mạnh ra nhưng nào kịp nữa.

Chợt Chế Vân rú lên một tiếng kinh hoàng “a…a…!” văng ngược ra sau, vẻ mặt thất sắc, miệng thổ một ngụm huyết. Nhìn lại cánh tay quả nhiên đã tím tái, rõ ràng là bị trúng độc rồi, vội lấy trong người một lọ thuốc trút cả vào miệng vận khí điều hòa khí tức.

Thì ra trong lúc Mai Như thập phần nguy kịch lão Cao Thần chớp mắt đã dùng mấy thành công lực thúc vào hai huyện Đản Trung, Linh Đài sau lưng nàng đẩy ngược lúc độc quay lại người Chế Vân. Nàng làm sao là đối thủ của lão, bị hất ngược ra sau nội thương không nhẹ chút nào.

Lão hừ lạnh một tiếng nói “Tiểu nha đầu khốn kiếp ngươi chọc giận lão phu hay sao!”

Mai Như thấy Chế Vân ngồi xếp bằng trên sàn, vẻ mặt đại biến, thập phần nguy kịch. Biết vừa rồi lão Cao Thần đã ra tay cứu giúp không khỏi toát mồ hôi hột, liền chấp tay vái nói “Tiểu nữ đa tạ thúc bá đã ra tay cứu giúp.” Nói rồi định thần lao đến chém xuống người Chế Vân, lão Cao Thần liền ngăn lại nói “Ngươi còn không mau tìm tên súc sinh kia đi, tên khốn kiếp ấy lại gây ra chuyện gì động trời nữa đây, hừ!”

Mai như nghe vậy đành tra kiếm vào vỏ cúi đầu nói “Dạ” rồi chạy ra ngoài tìm Cao Bát.

Chế Vân vừa rồi bị kịch độc ép vào người mấy phần là không tác hại gì, chỉ là nội thương không nhẹ. May nhờ có Linh Huyền Đan, lại kịp lúc vận công điều hòa khí tức mới thoát khỏi cơn nguy kịch trong gan tất, sắc mặt mấy phần đại biến không dám cử động mà sơ xuất, thiệt đến tính mạng.

Lão Cao Thần quay lại bàn kêu tiểu nhị mang thức ăn khác tới, vẻ mặt bực bội ‘hừ’ một tiếng nói “Tiểu nha đầu ranh ma người có chút bản lĩnh nhỏ mà dám gây chuyện với lão phu ta. Ta ghét nhất trên đời bọn người phiệt trấn Âm Môn các ngươi, vừa rồi ta nể tình người là con cháu hoàng thất không đã một chưởng đánh chết người rồi.”

Chế Vân bị trọng thương, miệng không sao nói được nghe vậy mặt biến sắc thầm nghĩ “Lão già ấy nhận ra ta là nữ nhi còn biết cả thân phận của mình nữa, rõ ràng là bại lộ hết rồi còn gì!”

Lão Cao Thần vốn dĩ là người có nhãn lực, trí nhớ tối thượng. Lần trước gặp nàng trong phủ Châu đương nhiên là còn nhớ, vừa rồi trong lúc nàng động thủ với Mai Như liền nghĩ ra, đã có ý không muốn ra tay nào ngờ thấy nàng dụng đến lục độc mấy phần có ác ý với Mai Như mới miễn cưỡng động thủ. Lão là người cơ trí, chuyện giữa nàng và Lê Hiểu Bình mấy phần đã biết qua thầm nghĩ “Đường đường là một đương kim công chúa lại dấn thân đến đây, không vì hai chữ ‘si tình’ thì còn gì khác nữa. Rõ ràng là tên họ Lê đó cũng ở gần đây, chẳng phải là không cần mất công tìm kiếm gã nữa hay sao!”

Chế Vân lúc này mới ấm ớ nói được “Lão đã nhận ra ta rồi à.”

“Hừ, tiểu nha đầu người có thể qua mắt lão phu ta hay sao!” Vừa lúc tên tiểu nhị mang thức ăn khác đến, lão lầm bầm nói thêm “Dám phá rồi bữa ăn của ta! Tiểu nha đầu ngươi rõ ràng là chẳng coi ai ra gì, ta không dạy dỗ người đàng hoàng thì không đáng bốn chữ Huyệt Nhân Thiên Tuế của lão phu ta.”

Chế Vân hừ một tiếng nói “Ta cần lão dạy dỗ hay sao, còn lâu! Ta đường đường là đương kim…” Nàng chưa nói hết câu lão đã bật cười hà hà nói “Đến lão già Trần Nghệ Tông ta còn răn đe được huống gì là một tiểu nha đầu như ngươi.” Nói rồi uống một ngụm rượu tiếp “Trước này ta có chút nhã hứng với cha ngươi, có thể nói thiên hạ hiện này không còn ai đáng bốn chữ ‘nhân tài kiệt xuất’ hiếm có trên đời như ông ta. Không bù cho lũ loạn thần tặc tử họ Trần, chỉ biết đấu đá lẫn nhau mà tự vong quốc, làm trò cười cho thiên hạ, dân chúng than oán. Hừm, chỉ là họ Chế các ngươi bỉ ổi vô thường…”Lão lại nghĩ đến lần bị vây khốn trong rừng không khỏi bực mình mà mắng “…hành sự tiểu nhân đến ngay tiểu nha đầu như ngươi cũng có bản lĩnh đó, phải biết đáng ghét thế nào, vừa rồi còn suýt hại chết cháu dâu tương lai của ta, thật không ra sao.”

Chế Vân thấy hơi thở lúc này đã mấy phần ổn định, Linh Huyền Đan quả thực lợi hại khác thường. Lão Cao Thần nhìn thấy thần thái nàng biến chuyển không khỏi tặc lưỡi khen thầm. Nàng nghe lão nói không khỏi cười sặc mấy tiếng nói “Cháu dâu của lão ngoài kia, sao còn nhận người khác nữa.”

Lão Cao Thần hừ một tiếng nói “Tiểu nha đầu ngươi giỏi lắm, toàn nói lời bậy bạ. Ngươi mà để chúng xảy ra chuyện gì ta nhất định giết chết tên tiểu tử họ Lê, xem lúc đó ngươi xảo miệng cầu xin cho gã như thế nào.”

Nàng nghe lão nói vậy không khỏi rùng mình nói “Sao…sao lão lại biết chuyện này….?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio