Tô Chuyết nói xong, Vệ Tiềm đột nhiên vỗ tay mà cười. Khen:
- Hay lắm hay lắm! Không ngờ rằng thủ đoạn kể chuyện xưa của Tô công tử ngược lại là hạng nhất. Chỉ tiếc kể chuyện chung quy là kể chuyện, căn bản không phải là sự thật. Nếu như ta muốn hãm hại phương trượng, cần gì phải dùng cách phí sức mà không được kết quả tốt như thế? Trực tiếp thả một số vật dụng tùy thân của phương trượng ở hiện trường gây án, chẳng phải là càng trực tiếp sảng khoái hơn sao?
Tô Chuyết lắc đầu đáp:
- Ông biết ta trở về, nếu như làm quá mức trực tiếp, sẽ bị ta liếc mắt khám phá ra. Cứ giả giả thật thật, lập lờ nước đôi như bây giờ, ngược lại dẫn ta vào lạc lối. Kỳ thật còn có một chỗ khiến cho ta nghi ngờ đến ông. Sau khi phương trượng đại sư cứu ta, ta nhớ là ông đã nói, cơ hồ không có phương pháp nào dựa vào ngoại lực cứu người mà bản thân không có việc gì. Thời điểm đêm qua ta gặp được Tiêu Thủy Mặc, nhất định bởi vì là hắn luyện Lục Đạo Luân Hồi mà tẩu hỏa nhập ma, thành ra như thế. Thế nhưng lúc vừa nãy chúng ta nhìn thấy hắn, hắn đã khôi phục lại bình thường, chỉ bị chút nội thương. Như thế xem ra, nhất định có người trừ khử ma tính cho hắn. Mà bây giờ những người ở đây, chỉ có ông bị nội thương, đây không phải là minh chứng rất tốt sao?
Cơ bắp trên mặt Vệ Tiềm co rúm mấy lần, hiển nhiên không nghĩ rằng tự cho là đang nắm giữ hết thảy, ai ngờ Tô Chuyết thế mà đã khám phá ra tất cả. Ông ta vẫn như cũ không cam lòng, trầm giọng nói:
- Hiện trường của mỗi người chết, đều giống như đúc với mấy bức tranh trong phòng của phương trượng, việc này giải thích thế nào? Ngoại trừ phương trượng làm như vậy, còn ai có thể biết mấy bức tranh kia?
Tô Chuyết khẽ giật mình, có chút do dự, nhất thời không mở miệng được. Bởi vì một khi nói ra quan hệ của Tiêu Thủy Mặc với mấy bức tranh Chung Quỳ bắt quỷ kia, ắt phải dẫn ra chuyện của Hoài Thiện năm đó. Giết Tiêu Thiên Kiếm thì cũng còn được, có thể nói là bản tính Kim Cương Phục Ma, xuống nặng tay. Thế nhưng lão xúc động căm phẫn giết luôn cả mấy người đuổi bắt Tiêu Thiên Kiếm, điều này sẽ rất khó giành được sự tán đồng của nhiều người ở đây.
Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, vấn đề này để cho bần tăng trả lời đi. Kỳ thật mấy bức tranh kia là năm đó trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Tiêu Thiên Kiếm đưa cho bần tăng...
Tiếp theo lão đem chuyện cũ một năm một mười kể rõ cho quần hùng nghe, bao quát việc lão xúc động sát hại ba người vô tội, cũng không giữ lại chút nào.
Quần hùng nghe lão kể, biểu hiện trên mặt từ lúc mới đầu là kinh ngạc, đến không thể tin được, rồi lại xem thường, cuối cùng tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết trong lòng có tư vị gì. Chúng tăng Thiếu Lâm cũng là lần đầu nghe được chuyện cũ của phương trượng, nhất thời trong lòng từng người hoang mang, quả thật không biết ai đúng ai sai.
Cuối cùng Hoài Thiện lại nói:
- Bần tăng cũng mới từ trong miệng Tô Chuyết, biết được nguyên lai Tiêu Thủy Mặc chính là con trai của Tiêu Thiên Kiếm. Chỉ là hắn đi lên con đường tà mà, bần tăng cũng có phần trách nhiệm. Sở dĩ lá thư hắn đưa đến tự xưng là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang, cũng là vì nguyên nhân này. Trên đời này còn biết Thiên Kiếm sơn trang, chỉ sợ cũng chỉ có ta và hắn. Cho nên Tiêu Thủy Mặc muốn sắp xếp toàn bộ hiện trường giết người thành tình hình bên trong bức tranh, không chỉ là đang thị uy với ta, càng là di truyền tính tình của cha hắn, cho rằng người đời đều có tội ác, phải dùng loại phương thức cực đoan nhất để trừng trị!
Tô Chuyết thở dài, từ ban đầu nhìn thấy thảm trạng của Đỗ Thanh Phong, y đã đoán được, hung thủ nhất định là một thằng điên. Nghĩ không ra quả thật là cha con liên tâm, đối với mấy bức tranh như nhau, lại sinh ra ý tưởng giống nhau.
Trong phòng tĩnh lặng như chết, Vệ Tiềm đột nhiên hừ hừ cười lạnh vài tiếng, nói ra:
- Nói nửa ngày, các ngươi thủy chung đang nói Tiêu Thủy Mặc nào đó chính là hung thủ. Nhưng mà hắn ở đâu? Các ngươi có chứng cớ gì không? Nói cho cùng chỉ là đang trốn tránh thôi! Không nói thứ khác, vừa nãy tất cả mọi người đều nghe thấy được, nguyên lai phương trượng Thiếu Lâm lúc còn trẻ đã phạm phải việc ác lạm sát kẻ vô tội. Tô Chuyết, ngươi còn muốn giảo biện thế nào nữa?
Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, lão hòa thượng làm sao nói ra những lời này? Chẳng lẽ lão đã có suy nghĩ coi thường mạng sống của bản thân rồi sao?
Ý nghĩ này còn chưa chuyển qua, những gã lâu la của Vệ Tiềm bên trong quần hùng liền lớn tiếng la hét ầm ĩ lên:
- Cao tăng đắc đạo thế nào, quả thật là biết người biết mặt không biết lòng a!
- Ta thấy chùa Thiếu Lâm chính là nơi che giấu chuyện xấu, là chỗ làm điều phi pháp...
Chúng tăng Thiếu Lâm từng người nắm cặt giới côn, tức giận đến toàn thân phát run, bất đắc dĩ lại không thể động thủ. Ngay ở thời điểm hỗn loạn, một hòa thượng Thiếu Lâm bất thình lình chạy vào, thấy Hoài Thiện liền nói:
- Bẩm phương trượng, mặt núi phía nam truyền đến báo động! Có kẻ muốn lẻn xuống núi!
Hoài Thiện dựng lên hai hàng lông mày, quét sạch vẻ chán nản vừa rồi, biểu lộ trở nên nghiêm trọng. Lão biết nhà sư này là phụ trách cảnh giới ở sườn núi, mà người đưa tin chính là lão tăng đang bế quan. Nếu đã xuống núi vào lúc này, mười phần là Tiêu Thủy Mặc. Lão và Tô Chuyết trao đổi ánh mắt, đều hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Tô Chuyết nói:
- Tuyệt đối không được để hắn trốn xuống núi!
Hoài Thiện gật đầu, nếu quả thật để Tiêu Thủy Mặc bỏ chạy, chỉ sợ khó mà tìm ra tung tích của hắn nữa, mà chuyện lần này, cũng chỉ có Thiếu Lâm gánh vác. Loại sự tình này tuyệt đối không thể phát sinh, bằng không danh dự mấy trăm năm của Thiếu Lâm sẽ phải vạn kiếp bất phục, không còn cách nào cứu vãn. Lão nói với chúng tăng:
- Truyền lệnh xuống, phong tỏa các con đường xuống núi ở mặt phía nam, cần phải chặn đứng Tiêu Thủy Mặc!
Vừa dứt lời, chúng tăng còn chưa trả lời lĩnh mệnh, bỗng nhiên lại có một hòa thượng phong trần mệt mỏi từ bên ngoài chạy vào, cũng bẩm báo nói:
- Phương trượng, núi bắc truyền đến báo động!
Hoài Thiện không nhịn được "Hả" một tiếng, biểu hiện trên mặt ngạc nhiên không thôi. Tô Chuyết nhíu nhíu mày, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, chẳng lẽ có người hiệp trợ Tiêu Thủy Mặc chạy trốn sao? Nhất định lại là Vệ Tiềm ra tay!
Vừa định thông báo một đoạn này, lại có thêm hai hòa thượng đến đưa tin. Tô Chuyết không hỏi cũng biết, tất nhiên là phía đông và phía tây đồng thời có người lẻn xuống núi. Nhất thời Hoài Thiện có chút do dự, lấy thực lực của chùa Thiếu Lâm, phải phân tán nhân thủ, lục soát bốn phía, ngăn chặn cao thủ như Tiêu Thủy Mặc, tuyệt đối là không thể. Thế nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới biết được chỗ nào thật sự là Tiêu Thủy Mặc đây?
Lão bất đắc dĩ nhìn xem quần hùng, khàn giọng nói:
- Các vị, bây giờ kẻ thủ ác đã lộ ra tung tích, trốn chạy xuống núi. Chỉ có xin nhờ các vị theo chúng ta lên đường lùng bắt bốn phía, mới có đầy đủ nhân thủ ngăn lại ma đầu kia. Hi vọng mọi người nhớ đến tình cảm võ lâm đồng đạo mà giúp một tay!
Ai ngờ lão nói xong, người hưởng ứng chỉ lác đác, hoàn toàn không có vẻ nhiệt tình, lòng đầy căm phẫn như ngày lên núi. Tô Chuyết cười lạnh, lũ võ lâm chính đạo này! Y đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, một phương diện là bởi vì Hoài Thiện bại lộ chuyện cũ, nên mọi người nổi lên lòng lo ngại với vị cao tăng này, ở phương diện khác, tự nhiên là Vệ Tiềm đã thẳng thắn vạch mặt cùng Hoài Thiện, những người khác hiển nhiên phải chọn một phe để đứng rồi, không thể đắc tội Vệ Tiềm. Đương nhiên còn có một tâm tư, đó chính là nếu như Tiêu Thủy Mặc thật sự là hung thủ, lấy võ công của bọn họ, đi đuổi bắt Tiêu Thủy Mặc, chẳng phải là chịu chết sao? Bởi vậy nên không ai dám đứng ra.
Yến Linh Lung hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Đường đường là võ lâm chính đạo, không ngờ cũng chỉ là một lũ hèn nhát mà thôi! Trên dưới Tứ Hải Minh ta nguyện ý nghe phương trượng điều khiển!
Bầy trộm Tứ Hải Minh lên tiếng hoan hô, lần đầu tiên có cảm giác đội trợi đạp đất trên giang hồ.
Hoài Thiện cảm thấy vui mừng, hơn nữa lấy đặc điểm của đoàn trộm Tứ Hải Minh, đúng là thích hợp làm công việc truy đuổi. Lão gật đầu, nói:
- Vậy thì vất vả các vị hảo hán rồi! Yến minh chủ, không bằng chúng tăng Thiếu Lâm ta phụ trách một đường, đám người Tứ Hải Minh phụ trách một đường, như thế nào?
Yến Linh Lung gật đầu đáp:
- Như thế vừa vặn, chúng tăng Thiếu Lâm đến mặt phía nam truy đuổi, Tứ Hải Minh truy đuổi từ mặt phía bắc. Chỉ cần chặn đường, không nên động thủ. Ta và Hoa Bình xuống núi từ hướng đông, đại sư và Tô Chuyết đuổi theo từ hướng tây!
Thương nghị đã xong, mấy người cũng mặc kệ người ngoài, chia ra hành động, không lỡ một khắc nào. Trong nháy mắt chỉ còn lại Vệ Tiềm dẫn theo một đám võ lâm quần hùng, lúng túng nhìn lẫn nhau. Vệ Tiềm bởi vì Tô Chuyết vạch trần mình mà vẫn oán hận không thôi. Ông ta nhìn qua bóng lưng Tô Chuyết rời đi, nắm tay bóp lại vang lên " rắc rắc".
Chẳng biết lúc nào Vệ Tú đã đứng ở sau lưng hắn, trong lòng hết sức mâu thuẫn, do dự nửa ngày, rốt cục khuyên nhủ:
- Phụ thân, đừng có đấu với Tô Chuyết nữa. Hắn là đồ đệ của Quỷ Ẩn lão nhân, so tâm kế là không bằng hắn đâu...
Vệ Tiềm đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Tú. Vệ Tú nhìn xem đôi mắt hung lệ này, không khỏi rùng mình một cái, cúi đầu. Vệ Tiềm cũng không thèm để ý đến chuyện nàng lén chạy đến đây, đột nhiên từ trong hàm răng phun ra mấy chữ:
- Đồ đệ của lão già Quỷ Ẩn ư? Trách không được, trách không được...
(chưa xong còn tiếp.)