Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

quyển 14 chương 5: đối nghịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ven hồ Gia Hưng, trên Lâm Thủy các. Một người trung niên lưng gù có vẻ câu nệ khiếp đảm bước theo một cô gái áo đen, rẽ ngang rẽ dọc, chuyển từng khúc quanh. Mỗi khi qua một ngã rẽ, trong lòng của hắn liền thấp thỏm một phần. Chuyển qua một ngã rẽ cuối cùng, rốt cục bước vào trong một căn phòng, hắn đã căng thẳng tới cực điểm, hầu như muốn quay người trở về.

Nhưng mà một khi bước vào cánh cửa này, muốn ra ngoài cũng không còn dễ dàng nữa. Cô gái áo đen dẫn đường đi thẳng vào trong phòng, dừng lại trước một cửa gá. Người trung niên liếc nhìn xung quanh, rốt cuộc không có ai để ý đến hắn. Hắn đành phải kiên trì đi vào trong phòng.

Trong phòng cũng không có hồng thủy mãnh thú nào đủ để khiến cho người đàn ông trung niên sợ hãi đến thế. Đây chỉ là một căn phòng lớn bình thường, bên trong bày trí đơn giản mộc mạc, thậm chí có thể nói là đơn sơ, tuyệt không tương xứng với tên tuổi chủ nhân nơi đây. Mành lụa trên gá cửa buông xuống, trong phòng cũng không có vách tường, đối diện với hồ, tầm mắt khoáng đạt. Gió mát thổi đến lay động màn lụa trong phòng, thấp thoáng có thể thấy được một người ngồi bên lan can đang quay lưng với mình, ngẩn người ngắm xem mặt hồ mênh mông.

Người trung niên đứng ở trong phòng, có vẻ hơi mất tự nhiên, không biết có nên mở miệng hay không. Cô gái áo đen cạnh cửa gá nói khẽ:

- Ngồi đi!

Người trung niên trông thấy trước mặt có cái ghế, tranh thủ ngồi xuống, cái mông chỉ kề sát rìa. Người ngắm nước sau màn lụa nói:

- Ông là gia chủ của Cát Tường tiêu cục?

Lại là giọng nói phụ nữ, người đàn ông lấy làm kinh hãi, không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng đáp:

- Đúng đúng, tiểu nhân là Loan Nhất Phong...

Đột nhiên chậm rãi nói:

- Ngài chính là chủ nhân của Vọng Nguyệt lâu?

Cô gái chính là Vệ Tú. Nàng ngóng nhìn mặt nước, nói:

- Thế nào? Không giống sao?

Loan Nhất Phong nghĩ thầm, ta có bao giờ gặp qua ngươi đâu làm sao biết giống hay không. Nhưng ngoài miệng lại nói:

- Giống, giống... Tiểu nhân vô lễ...

Vệ Tú nói:

- Nói đi, ông tìm ta có chuyện gì?

Loan Nhất Phong khẽ cắn môi, đáp:

- Tiểu nhân nghe nói Vọng Nguyệt lâu các vị làm mọi công việc!

Vệ Tú nói:

- Đương nhiên, chỉ cần ta có hứng thú nhận, còn ông có thể trả nổi tiền.

Loan Nhất Phong ngẩn người, nói:

- Được! Tiểu nhân đến là muốn làm ăn với ngài!

Vệ Tú cười lạnh:

- Loan cục chủ, hình như ông không có tư cách làm ăn cùng ta? Ông vốn là đến cầu ta!

Loan Nhất Phong bị nàng nói trúng tim đen, có chút xấu hổ, nhưng lại không muốn yếu thế trước mặt phụ nữ, ho khan mấy tiếng, nói:

- Bất kể như thế nào, tiểu nhân trả tiền, ngài làm việc. Chỉ cần ngài có thể làm được, ta táng gia bại sản cũng sẽ không tiếc!

Vệ Tú cười nói:

- Loan cục chủ, theo ta được biết, Cát Tường tiêu cục của ông đã nửa năm rồi không áp tiêu. Hai năm nay áp tiêu đúng thời vụ cũng là một số mua bán nhỏ, không kiếm được mấy đồng tiền. Ông còn có bao nhiêu gia sản mà trả nổi giá tiền?

Khuôn mặt của Loan Nhất Phong đỏ bừng lên, nhưng lại không có sức phản bác. Nhưng khi nhớ tới việc đáng hận trong lòng thì tức giận đến cắn chặt hàm răng, cả giận nói:

- Vọng Nguyệt lâu chủ, chỉ cần ngài có thể giúp ta làm xong việc đó, từ nay về sau, mười mấy hán tử trên dưới Cát tường tiêu cục toàn bộ nghe ngài phân công!

Vệ Tú cười cười, không nói gì. Loan Nhất Phong không biết rốt cục nàng có tâm tư gì, cũng không dám nói lời nào. Một lát sau, Vệ Tú mới hỏi:

- Nói thử xem, ông cần ta giúp làm chuyện gì?

Loan Nhất Phong vui mừng trong lòng, lập tức nói:

- Không biết tôn chủ có từng nghe đến Kim Đao tiêu cục ở Quá Giang châu?

Vệ Tú nói:

- Kim Đao tiêu cục, gia chủ Trình Minh Độ dùng một thanh Kim Hoàn đại đao, bản lĩnh sở trường là ba mươi sáu lộ Trình gia đao pháp. Bất quá võ công của hắn thường thường, trên giang hồ không có xếp hạng danh hào nào. Kim Đao tiêu cục thành lập vào mười năm trước, phát triển nhanh chóng mạnh mẽ. Đến nay đã là đại tiêu cục số một Giang Nam!

Loan Nhất Phong nhịn không được khen:

- Nghĩ không ra tôn chủ đã hiểu tận chân tơ kẽ tóc, biết rõ nội tình của Kim Đao tiêu cục như vậy!

Vệ Tú cười lạnh nói:

- Ông không cần nịnh nọt ta. Không riêng gì Kim Đao tiêu cục, ngay cả Cát Tường tiêu cục của ông ta cũng phái người điều tra! Ông vốn là đại tiêu cục Giang Châu, ai biết nửa đường giết ra một Trình Minh Độ, không chỉ xu thế phát triển vượt trên Cát Tường tiêu cục của ông, còn dần dần cướp cả việc làm ăn của ông! Cho tới bây giờ Cát Tường tiêu cục ông gần như đã sắp đóng cửa! Ông đến tìm ta chính là vì việc này sao?

Loan Nhất Phong âm thầm kinh ngạc, chủ nhân Vọng Nguyệt lâu quả nhiên là thần thông quảng đại, ngay cả tâm tư của mình cũng thấy rõ ràng. Hắn càng lúc càng cung kính nói:

- Tôn chủ nói không sai, tiểu nhân đến chính là vì tìm vận đen cho Kim Đao tiêu cục!

Vệ Tú hỏi:

- Ông muốn ta giúp thế nào?

Loan Nhất Phong ra vẻ thần bí nói:

- Tôn chủ, ngài có từng nghe qua ngày hôm trước là đại thọ năm mươi của Trình Minh Độ. Ở trên thọ yến hắn đã tiếp một chuyến tiêu!

Vệ Tú nói:

- Ồ? Tiếp một chuyến tiêu thì sao?

Khẩu khí nàng nhàn nhạt, không lộ chút hỉ nộ nào.

Loan Nhất Phong lại mừng thầm, đáp:

- Nguyên lai tôn chủ còn chưa nghe nói! Tối hôm qua Trình Minh Độ tiếp một chuyến tiêu, có một thanh niên không rõ lai lịch xuất thủ hào phóng, vừa ra tay chính là năm vạn lượng bạc. Sau khi xong chuyện sẽ còn thêm năm vạn lượng!

Vệ Tú khẽ cười một tiếng:

- Mười vạn lượng?! Thứ gì mà tốn đến mười vạn lượng để chuyển chứ?

Loan Nhất Phong đáp:

- Nghe người ta nói, vật cần chuyển chỉ là một hộp gỗ nhỏ. Còn bên trong là thứ gì thì không ai biết! Bất quá đồ vật bên trong nhất định có giá trị vô cùng, bằng không cũng sẽ không tốn đến mười vạn lượng!

Vệ Tú nói:

- Ngươi muốn để ta cướp chuyến tiêu này? Từ đó Kim Đao tiêu cục không gượng dậy nổi, Cát Tường tiêu cục ông sẽ có thể Đông Sơn tái khởi!

Loan Nhất Phong đắc ý nói:

- Không sai! Trình Minh Độ vốn chẳng có bản lãnh gì, nếu không phải có đại nhân vật phía sau duy trì thì làm sao có được quy mô như ngày nay chứ? Bất quá con số mười vạn lượng bạc thực sự quá lớn, nếu như làm mất tiêu, theo quy củ nên bồi thường gấp mười là một trăm vạn lượng bạc, bất kể là ai cũng bồi thường không nổi. Thủ hạ của Trình Minh Độ căn bản không đáng giá nhắc tới. Chỉ cần tôn chủ chịu ra tay, nhất định sẽ bắt tiêu kia vào tay! Sau khi xong chuyện, chuyến tiêu này toàn bộ thuộc về tôn chủ. Trên dưới Cát Tường tiêu cục của tiểu nhân ngày sau chắc chắn nghe lệnh tôn chủ phân công!

Vệ Tú trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói:

- Được! Ta sẽ giúp ông lần này!

Loan Nhất Phong nghe vậy thì vui mừng, lại nói thiên ân vạn tạ một hồi rồi mới rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người Vệ Tú và cô gái áo đen. Cô gái áo đen bỗng nhiên nói:

- Tôn chủ, thuộc hạ nghi hoặc!

Vệ Tú cười nói:

- Khúc Mai, cô và ta giống như chị em. Khi không có người ngoài thì không cần đa lễ. Cô có gì nghi hoặc cứ hỏi là được!

Khúc Mai nghi ngờ nói:

- Vừa rồi tên Loan Nhất Phong kia rõ ràng coi chúng ta giống như lũ chuột nhắt Tứ Hải Minh, vì sao người còn muốn đáp ứng thỉnh cầu của hắn?

Vệ Tú bước ra cửa, thản nhiên đáp:

- Cô nhất định cho rằng đây chỉ là một chuyến tiêu, tuy nói giá tiền hơi cao, Vọng Nguyệt lâu chúng ta cũng không cần phải để ý, đúng hay không? Thế nhưng cô không nên quên, chuyến tiêu này đến cùng là ai ủy thác!

Khúc Mai nhíu mày khó hiểu nói:

- Nghe nói là một người trẻ tuổi võ công cao cường, thậm chí người của chúng ta cũng không tra ra được nội tình, căn bản không biết hắn ta rốt cuộc là ai!

Vệ Tú cười cười, nói:

- Mọi thứ không thể chỉ dựa vào con mắt nhìn xem mà còn phải dùng đầu óc suy nghĩ. Võ công người trẻ tuổi gửi tiêu rõ ràng còn cao hơn người trong Kim Đao tiêu cục, vì sao không tự đi chuyển đồ, ngược lại muốn gửi tiêu cho Trình Minh Độ trước mặt mọi người?

Khúc Mai trầm ngâm nói:

- Không sai, giống như là hắn sợ người khác không biết vậy! Chẳng lẽ là trong chuyến tiêu này có âm mưu gì?

Vệ Tú cười nói:

- Âm mưu chắc chắn sẽ có, bất quá cũng không đơn giản như thế! Mặc dù chúng ta không điều tra được nội tình của người trẻ tuổi kia, nhưng mà huynh đệ phụ trách bám theo quay về nói rằng, người kia rời khỏi Giang Châu, trong đêm đi đến Tô Châu. Cô nói xem, ở Tô Châu có ai có thể vừa xuất thủ là năm vạng lượng bạc?

- Tô Châu Lăng gia!

Khúc Mai bừng tỉnh đại ngộ.

Vệ Tú khen ngợi gật đầu, nói:

- Nếu chuyện này có quan hệ với Lăng Sương, vậy thì nhất định thoát không khỏi liên quan với Tô Chuyết! Hắn dám bội ước không giao ra danh sách giang hồ, vậy cũng đừng trách ta không khách khí! Nếu là tiêu có quan hệ đến hắn, thì ta nhất định sẽ đi cướp!

(chưa xong còn tiếp.)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio