Tô Chuyết cười cười, nghĩ thầm:
- Tiểu cô nương này quả nhiên là nghé con mới đẻ không sợ cọp, danh tiếng thần bộ của Lạc Vân Thiên há có thể kêu một cách tùy tiện chứ?
Y không đành lòng quét mất hào hứng của Đoàn Lệ Hoa, cười đáp:
- Tốt, chăng qua cũng phải chờ chúng ta nhét đầy cái bao từ rồi nói!
- Được rồi!
Đoàn Lệ Hoa cao hứng kéo cánh tay Tô Chuyết, nhanh chân đi về phía viện tử mà bọn họ cư trú.
Hai ngày sau đó, Tô Chuyết cùng mọi người đi dạo ở lân cận Bạch Mã tự. Theo ngày Phật hội gần sát, trong thành Lạc Dương cũng càng ngày càng nhiều người. Bạch Mã tự cũng càng thêm náo nhiệt. Lạc Vân Thiên bị phật hội kéo đi hơn phân nửa tinh lực, vụ án xác nữ ở rừng cây chậm chạp không có tiến triển. Đoàn Lệ Hoa từ ngày thả ra hào ngôn, lại cũng không có động tĩnh. Không riêng gì nàng, ngay cả Tô Chuyết cũng có cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mà Vệ Tú từ ngày phát giận với Tô Chuyết thì cũng không thèm nói chuyện với y nữa, thường xuyên ở một mình trong phòng, không biết làm cái gì. Thỉnh thoảng Tô Chuyết trông thấy Khúc Mai ra vào gian phòng của Vệ Tú, hai người thường thường trò chuyện thật lâu, không biết đang thương lượng đại sự gì.
Đối với việc này, Tô Chuyết xem ở trong mắt, nhưng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Cuối cùng đã tới sáng sớm mùng tám tháng tư, Tô Chuyết và Tịnh Trần đang ngồi uống trà trong sân. Chợt nghe được Mộ Dung Bình đứng ở cửa ra vào hô:
- Tô tiên sinh, Tịnh Trần đại sư! Đội ngũ quốc sư Thổ Phiên vào thành rồi, mau ra đây xem náo nhiệt đi!
Tô Chuyết cùng Tịnh Trần nhìn nhau, nói:
- Đi, chúng ta cũng đến đó xem náo nhiệt đi!
Lăng Sương, Hoa Bình đều đã mở cửa phòng, mang theo người nhà sắp sửa ra cửa. Đoàn Lệ Hoa cũng lôi kéo Vệ Tú từ trong phòng đi ra, cười nói:
- Mọi người cùng đi xem người ngoại quốc dáng vẻ thế nào!
Vệ Tú cười đáp:
- Còn không phải có một lỗ mũi hai con mắt, có gì đáng xem?
Đoàn Lệ Hoa nói:
- Muội nghe nói người Thổ Phiên quốc vóc dáng cực kì hung dữ, không biết có phải là thật hay không!
Tô Chuyết nói:
- Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết!
Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.
Trên đường cái đã đầy ắp người, quan binh đẩy đám người ra hai bên đường phố, tận lực làm trống lòng đường để đội ngũ của Thổ Phiên quốc thông hành. Đợi không bao lâu, chỉ nghe thấy phía trước có tiếng pháo nổ, một đội quan binh Đại Tống đi trước mở đường. Đi theo đằng sau là hai hàng Lạt Ma, cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với người Trung Nguyên. Bách tích trên đường chỉ vào những chiếc mũ mào gã cao ngất trên đầu Lạt Ma mà nghị luận ầm ĩ.
Đoàn Lệ Hoa cũng cảm thấy hết sức hứng thú, nói líu rít không ngừng. Chợt nghe một tiếng trầm muộn tiếng vang, thì ra là hai hàng Lạt Ma phía sau thổi lên đồng khâm (). Tiếng kèn vang vọng xa xăm chấn động màng nhĩ người ta, rất có khí thế.
() Đồng khâm: là kèn sáo đặc hữu được Phật giáo tàng truyền, chủ yếu dùng cho lễ mừng long trọng hoặc để triệu tập thần dân. Đồng khâm sớm xuất hiện ở Tây Tạng vào thế kỷ thứ mười trước công nguyên. Đồng khâm phận biệt dùng đồng đỏ, đồng thau, và bạc để chế tác. Có thể xem ở đây để biết hình dạng ( )
Mọi người không nhịn được bưng kín lỗ tai, chỉ có Tịnh Trần và Tô Chuyết nội công thâm hậu là có khả năng không bị tiếng kèn ảnh hưởng. Ở sau đồng khâm lại có hai hàng tăng nhân, trong tay bưng tù và, hoa sen, Kim Phật, và nhiều loại sự vật khác. Những vật này chẳng những tinh mỹ hơn nữa còn phát ra ánh sáng vàng chói mắt, trang trí thêm bảo thạch hồng lục, làm cho người xem hoa mắt.
Đằng sau bỗng nhiên một cỗ kiệu đi tới. Cỗ kiệu này so với cỗ kiệu Trung Nguyên phải cồng kềnh hơn rất nhiều, cả toa kiệu gần như là một tòa phật điện. Bốn phía toa kiệu xòe ra cổng vòm, có thể trông thấy một vị Lạt Ma mập lùn ngồi ngay ngắn ở giữa. Chung quanh thân thể của vị đó bày đầy hoa tươi trái cây, còn có rất nhiều tơ lụa Cáp Đạt trắng vàng. Bốn góc toa kiệu là bốn đầu gỗ to bằng miệng chén, cao tầm mười thước, sơn thành màu vàng. Đỉnh kiệu hình tam giác nhọn, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh quang vàng sáng chói mắt. Trên đỉnh điểm xuyết vô số bảo thạch, san hô và đá mã não. Chỉ một cỗ kiệu thôi đã có giá trị không nhỏ rồi.
Người khiêng kiệu cũng không phải là tăng lữ, mà là tám nam tử đen gầy. Mấy nam tử này áo quần rách rưới bẩn thỉu, dưới chân còn mang theo xiềng xích. Nếu như cách gần đó còn có thể nhìn thấy những vết sẹo do bị roi da quật trên thân bọn họ.
Bọn người Vệ Tú không khỏi nhíu mày, Tô Cầm nói:
- Những kiệu phu này là ai, vì sao phải mang theo xiềng xích?
Đoàn Lệ Hoa cũng nói:
- Những người này quả thực bị coi như gia súc!
Tịnh Trần thở dài, nói:
- Bần tăng sớm nghe nói phong tục của Thổ Phiên quốc khác biệt với Trung Nguyên. Những người này ắt hẳn là nô lệ Thổ Phiên. Trong mắt quan lại quyền quý của Thổ Phiên quốc, những người này chỉ giống như gia súc mà thôi!
Đoàn Lệ Hoa thở phì phò nói:
- Phật môn không phải xem trọng lòng dạ từ bi sao? Sao lại sai khiến người khác làm nô lệ chứ?
Tịnh Trần không đáp, nhưng sắc mặt Tô Chuyết lại ngưng trọng. Tô Chuyết chẳng những bởi vì những nộ lệ này mà tâm tình nặng nề, càng quan trọng hơn là y trông thấy quốc sư của Thổ Phiên quốc ngồi ngay ngắn trên kiệu, đúng là sư huynh của Vô Ngã, cũng chính là giáo chủ Tuyết Sơn giáo Vô Pháp hòa thượng! Nghĩ không ra hắn cũng đã làm lên hộ quốc pháp sư của Thổ Phiên, thực lực quả nhiên không thể khinh thường!
Đội ngũ Thổ Phiên quốc chậm rãi đi qua, đường phố trống trải trong chốc lát. Chỉ một lúc sau, nơi xa lại vang lên tiếng pháo nổ. Có người hô:
- Đội ngũ tăng lữ của Thiên Trúc vào thành!
Đám người từ xa nhìn lại, chỉ thấy dẫn đầu là tám cô gái thân mang lụa trắng, xách theo lẵng hoa, không ngừng vung cánh hoa ném lên không trung. Những cô gái này màu da hơi đậm, sống mũi cao ngất, khác biệt với phụ nữ Trung Nguyên. Càng kỳ quái chính là quần áo của các nàng phơi nửa cái bụng lộ ra bên ngoài, làm cho dân chúng Trung Thổ trên đường nhìn mà mặt đỏ tới mang tai. Đàn ông tự nhiên muốn nhìn lại cố ý giả bộ quay đầu không nhìn. Phụ nữ thì xấu hổ che khuất con mắt.
Đằng sau tám cô gái là hai hàng tăng nhân. Bọn họ lộ cánh tay trần, cầm pháp khí trong tay, có người treo một con rắn lớn giữa cổ, xì xì phun lưỡi, dọa đến người của hai bên liên tiếp lui về phía sau. Còn có người mang trên mặt đủ loại mặt nạ, có đầu voi, có diện mục dữ tợn, hung thần ác sát. Để cho người ta cho rằng thế này sao là thần tiên Phật môn được, quả thực tựa như ác quỷ từ địa ngục.
Giữa đội ngũ chính là hai tăng nhân trẻ tuổi, mỗi người đều nhấc lên một đầu gậy trúc xanh. Cây gậy trúc lảo đảo, thế mà có một tăng nhân cao gầy ngồi thẳng ở giữa. Tăng nhân đó hai mắt khép hờ, quả thực không giống như đang ngồi trên một cây trúc, mà lại thoải mái như đang ngồi trên ghế rồng vậy.
Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, không ngờ một vị sư huynh khác của Vô Ngã, là cao tăng Thiên Trúc tinh thông Thiên Trúc cổ yoga công cũng tới rồi! Tâm tình của Tô Chuyết càng lúc càng nặng nề, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Từ thế trận trên sân đến xem, Vô Ngã không tiếc bại lộ hành tung, đối với Thiên Trúc Cổ Phật đã là tình thế bắt buộc!
Đội ngũ Thiên Trúc đi qua, đằng sau còn có mấy quốc gia nhỏ như Cao Ly, Đông Doanh, An Nam, Xiêm La. Chẳng qua trận thế của bọn họ còn khướt mới hùng tráng như hai đội ngũ trước, bách tính nhìn một hồi thì cảm thấy không thú vị, liền dần dần tản đi.
Đội ngũ các quốc gia tiến vào Bạch Mã tự, những người khác đến thiền phòng được phân phối nghỉ ngơi. Mấy vị cao tăng đại đức thì đi về phía quảng trường tiền viện Bạch Mã tự. Còn có một canh giờ là sẽ cử hành long trọng nghi thức tắm Phật. Pho tượng Phật cao ngất trên quảng trường đã được tháo xuống khăn che mặt thần bí.
Đám người từ xa nhìn lại, pho tượng Phật nguy nga dựng thẳng, kim quang lóng lánh. Đây là một pho tượng Thích Già đứng thẳng, diện mục hiền hoà, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất. Hai chân một trước một sau giống như là đang hành tẩu. Tượng Phật sinh động như thật, làm cho người ta nhìn mà than thở.
Chúng cao tăng an vị ở một hàng ghế trước Đại Hùng bảo điện. Lúc này quan binh mới mở ra cửa chính Bạch Mã tự để tín đồ bách tích tiến vào trong chùa. Vài trăm người trong nháy mắt liền vây quanh quảng trường, chỉ để lại phần dất trống giữa pho cự Phật này.
Tô Chuyết đứng bên trong đám người, nhìn về phía chúng cao tăng ngồi trên ghế. Quả nhiên trông thấy vẻ mặt mỉm cười của Vô Ngã, Vô Pháp Vô Thiên cũng ngồi cách đó không xa. Mà Tịnh Trần thì ngồi ở một bên khác, nụ cười chân thành, hoàn toàn không phòng bị ba người bên cạnh.
Đúng lúc này, một vị cao tăng ngồi chính giữa thản nhiên đứng dậy. Tô Chuyết biết lão chính là phương trượng Bạch Mã tự Viên Không đại sư. Chỉ nghe Viên Không đại sư hắng giọng một cái, tiếng người trên quảng trường yên tĩnh lại, ai cũng không dám nói chuyện. Viên Không lớn tiếng nói:
- Giờ lành đã đến, tắm Phật bắt đầu!
(chưa xong còn tiếp.)