Ai cũng không nguyện tin tưởng Vô Ngã, nhưng lời Vô Ngã nói như chém đinh chặt sắt lại khiến cho người ta không thể không tin. Tinh Hà đạo nhân bỗng nhiên run tay, Công Tôn Phóng cũng rụt đao về hai phân, mà song xử của Vương Phúc Chi đã chỉ có thể bao phủ nửa người Tô Chuyết.
Bọn họ đã có chút rối lòng. Nếu như một chiêu này giáng xuống có thể giết chết Tô Chuyết thì cũng không có vấn đề. Nhưng nếu quả thật như Vô Ngã nói, căn bản không giết được Tô Chuyết như vậy danh tiếng cả đời của bọn họ sẽ cứ thế mà chôn vùi.
Không phải là bọn họ không nghĩ đến Vô Ngã chủ yếu đang dùng kế vườn không nhà trống, đơn thuần là đòn tâm lý. Nhưng cách làm này lại bách phát bách trúng, bởi vì bọn họ không còn dám tùy tiện mạo hiểm.
Những hạng người công thành danh toại, cơ nghiệp vững chắc, giống như không thể chiến thắng thì nhược điểm lại thường ở chỗ này.
Vô Ngã bỗng lạnh lùng nói:
- Tinh Hà lão đạo, hôm nay ta không muốn giết các ngươi, các ngươi còn không mau đi chẳng lẽ muốn tự rước lấy nhục à?
Mấy người Tinh Hà đạo nhân sắc mặt càng lúc càng khó coi, vẻ mặt rất nén giận. Nhưng bọn họ mới chứng kiến công phu của Vô Ngã thì biết rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Thật sự là tiến thối lưỡng nan, đâm lao đành theo lao.
Tô Chuyết thở dài, chắp tay nói với bọn họ:
- Các vị, vãn bối đã nói là chắc chắn sẽ cho các vị một câu trả lời. Xin mọi người về trước chờ tin tức đi!
Công Tôn Phóng cả giận nói:
- Tô Chuyết, mạng của ngươi bây giờ nằm trong tay chúng ta, ngươi còn dám cò kè mặc cả à?
Vừa dứt lời Vô Ngã run tay lên, búng ra mũi kiếm giữa ngón tay, "Sưu" đóng thẳng vào cán đao của Công Tôn Phóng. Công Tôn Phóng chỉ cảm thấy gan bàn tay nóng lên, suýt nữa không cầm nổi cây đao.
Công Tôn Phóng uất ức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, biết nếu như Vô Ngã muốn lấy tính mệnh của mình chỉ dễ như trở bàn tay. Sắc mặt Tinh Hà đạo nhân biến đổi vài lần, nói:
- Tô Chuyết, ngươi muốn bàn giao cho chúng ta thế nào?
Tô Chuyết nhún nhún vai, đáp:
- Bây giờ vãn bối còn chưa biết.
Tinh Hà đạo nhân trầm giọng nói:
- Vậy ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần! Tô Chuyết, nếu ngươi không thể cho chúng ta một câu trả lời. Coi như ta liều cái mạng già này cũng phải chém ngươi thành muôn mảnh!
Lão nói xong rồi vung tay với mọi người. Bọn họ đều có vẻ không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, hậm hực tản vào hẻm nhỏ tối đen như mực.
Trên đường phố trống trải chỉ còn lại hai người Tô Chuyết cùng Vô Ngã đứng đối mặt nhau. Không ngờ lần này lại là Vô Ngã xuất hiện cứu mình một mạng. Tô Chuyết rất không muốn thừa nhận sự thực này.
Nhưng y vẫn cười nói:
- Không ngờ ngươi lại cứu ta!
Vô Ngã lạnh nhạt nói:
- Ta nói rồi, bọn chúng vốn không giết được ngươi!
Tô Chuyết lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Không! Nếu không có ngươi thì đêm nay bọn họ nhất định có thể lấy đi tính mạng của ta!
Vô Ngã nhìn chăm chú vào con mắt của Tô Chuyết, nói:
- Xem ra ngươi không cô phụ lễ vật ta đưa ngươi!
Tô Chuyết khẽ giật mình, Vô Ngã để lại cho hắn lễ vật dĩ nhiên chính là bản kinh thư Tu La Đạo. Mấy tháng nay Tô Chuyết tuy là không có nhàn rỗi nhưng cũng không kìm được dành thời gian lấy bản Tu La Đạo ra tận lực nghiên cứu một phen.
Không ngờ là Vô Ngã vừa gặp mặt liền đã nhìn ra võ công của Tô Chuyết đã tăng lên. Vô Ngã cười nói:
- Ánh mắt của một người có thể lộ ra những thứ hơn xa so với ngươi tưởng tượng nhiều! Bằng vào võ công của ngươi hiện giờ cản bản không thèm đặt những kẻ kia vào mắt. Nhưng ngươi có biết lý do tại sao ngươi vẫn không thể thủ thắng không?
Tô Chuyết nhìn Vô Ngã, muốn nghe thử cao kiến của hắn. Vô Ngã chắp hai tay sau lưng, nói:
- Bây giờ ngươi như một thanh gươm sắc nhưng là một thanh gươm sắc không muốn rời khỏi vỏ. Chính ngươi vẫn còn do dự thì sao có thể phát huy ra thực lực của mình đây?
Tô Chuyết giật mình, chợt minh bạch thâm ý trong lời nói của Vô Ngã. Nhưng nếu y có thể làm được như Vô Ngã nói trở thành một thanh gươm sắc rời vỏ, như vậy y còn là Tô Chuyết ư?
Thế là Tô Chuyết cười nhạt nói:
- Bất luận như thế nào, đêm nay ta vẫn cảm tạ ngươi đã cứu ta một mạng!
Nói xong quay người muốn rời đi, không muốn nói chuyện với Vô Ngã nữa.
Vô Ngã cười nói:
- Tô Chuyết, dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, lẽ nào vẻn vẹn một câu cảm tạ là xong rồi à?
Tô Chuyết nghe vậy ngừng chân, nhưng không có xoay người, nói:
- Vô Ngã, chẳng lẽ ngươi cho là ta không biết ngươi trước giờ làm chuyện gì cũng đều có mục đích riêng hay sao? Mặc dù ta không biết tại sao ngươi cứu ta nhưng cũng biết ngươi cứu ta nhất định là có chỗ tốt. Bởi vậy ta cũng chẳng cần cảm tạ ngươi!
Vô Ngã nghe hắn nói vậy, chẳng những không tức giận ngược lại cười lên ha hả, vừa cười vừa nói:
- Tô Chuyết ơi Tô Chuyết, ngươi đúng là thẳng tính đấy! Kẻ như ngươi chỉ xứng chết trong tay ta, còn mấy tên Tinh Hà đạo nhân kia ngay cả đầu ngón tay của ngươi cũng không xứng đụng vào!
Hắn dừng một chốc, lại nói:
- Phương hướng ngươi đi không phải là Dương Liễu sơn trang, chắc là ngươi muốn đi tìm người của Tứ Hải Minh đúng không?
Tô Chuyết âm thầm giật mình, bỗng nhiên quay đầu. Không ngờ Vô Ngã ngay cả tâm tư của mình mà cũng đoán trúng, kẻ này quả thực rất đáng sợ.
Vô Ngã cười nhạt nói:
- Ngươi không cần nhìn ta như vậy. Ta đoán mấy ngày nay ngươi gặp rất nhiều chuyện nhưng không có khả năng hiểu rõ toàn bộ manh mối trong đó. Lúc này cách làm tốt nhất chính là đi tìm bằng hữu hỗ trợ, mà Hoa Bình cùng Vệ Tú hiển nhiên là lựa chọn hàng đầu của ngươi. Chẳng qua lần này ngươi đi chỉ sợ sẽ là một chuyến tay không mà thôi!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Nghe khẩu khí của ngươi giống như ngươi hoàn toàn không có quan hệ đến chuyện này vậy?
Vô Ngã cười nói:
- Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta đích xác không có bất kỳ quan hệ gì đến chuyện nơi đây. Sỡ dĩ ta muốn đến thành Triêu Dương chỉ là muốn xem ngươi sẽ làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này mà thôi!
Tô Chuyết thay đổi tâm niệm thật nhanh, cấp tốc phán đoán thật giả trong lời nói của Vô Ngã. Vô Ngã lại nói:
- Bây giờ ta cũng muốn xem thử ngươi chuẩn bị cho Tinh Hà đạo nhân một câu trả lời như thế nào. Tô Chuyết, xem ra lần này ngươi gặp phiền phức không nhỏ đâu! Ha ha ha...
Hắn nói xong, chậm rãi đi ngược với phương hướng Tô Chuyết muốn đi, vừa đi vừa nói:
- Tô Chuyết, ngươi đừng để ta thất vọng!
Tô Chuyết thấy hắn đi xa, nhịn không được hô:
- Tại sao ngươi nói ta sẽ chỉ một chuyến tay không?
Vô Ngã dừng bước, quay đầu lại nói:
- Kỳ thật ngươi đã sớm đoán ra, chỉ là bản thân không nguyện ý thừa nhận mà thôi! Hôm nay ở trên đường cái, những kẻ có ý đồ ám sát ngươi là ai? Lẽ nào ngươi không biết ư? Trừ Tứ Hải Minh ra còn bang phái nào có nhiều hạng người tam giáo cửu lưu như thế?
Trong lòng Tô Chuyết chấn động, dù sớm đã đoán ra nhưng nghe được từ miệng Vô Ngã lại là một loại tư vị khác.
Vô Ngã lại nói:
- Tô Chuyết, ngươi tự giải quyết cho tốt đi...
Nói xong nghênh ngang rời đi, biến mất không còn tăm tích trong bóng đêm.
Tô Chuyết đứng nguyên tại chỗ nửa buổi, chẳng những chấn kinh vì lời Vô Ngã vừa nói, đối với biểu hiện của Vô Ngã hôm nay lại càng có chút không hiểu nổi.
Nguyên bản mình với Vô Ngã là địch không phải bạn. nhưng tại sao hắn phải xuất thủ cứu giúp đây? Cứu được Tô Chuyết thì Vô Ngã? có chỗ tốt gì Đây là điểm thứ nhất Tô Chuyết khó mà nghĩ thông suốt.
Tiếp theo, Vô Ngã là một người tự phụ, nếu như tên Tô Chuyết giả là âm mưu Vô Ngã bày ra thì hắn tuyệt đối không có khả năng không thừa nhận. Mà nếu chuyện lần này không hề có quan hệ với Vô Ngã, vậy là ai thiết kế ra âm mưu rắc rối khó gỡ thế này đây? Là ai bạo tay như vậy đem các thế lực triều đình, giang hồ, Vọng Nguyệt Lâu, Tứ Hải Minh đều cuốn vào trong?
Còn có, tại sao Vô Ngã nói mình đi tìm Hoa Bình sẽ là một chuyến tay không? Chẳng nhẽ Tô Chuyết thật sự đứng trước mặt bọn họ còn chưa đủ để bọn họ hỗ trợ hay sao?
Điểm cuối cùng này làm cho Tô Chuyết cảm thấy khó giải quyết nhất. Bây giờ không có trợ giúp, chỉ dựa vào một mình mình làm thế nào đối phó với kẻ phía sau màn đã thiết kế mọi chuyện đây?
Tô Chuyết bỗng cảm thấy rất nhức đầu, cũng thầm bỏ đi dự định đi tìm Hoa Bình và Yến Linh Lung. Đang không biết đi đường nào chợt nghe thấy tiếng xe ngựa lăn bánh lóc cóc. Tiếng động này nghe trong đêm tối lại càng nổi bật, mà khiến Tô Chuyết kỳ quái là tiếng động của chiếc xe này rất kì lạ không hề giống như xe ngựa.
Tô Chuyết quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy chiếc xe ngựa hôm nay cứu mình đang cấp tốc lái về phía mình. Mà ngay đằng sau xe ngựa lại có mấy cái bóng áo đen đang càng lúc càng gần, đúng là muốn đuổi kịp xe ngựa!
(chưa xong còn tiếp.)