Sáng hôm đó, Thiết Bình Cô thức dậy rất trễ, rồi dùng điểm tâm cũng trễ luôn.
Cho nên bữa ăn tra cũng phải theo cái đà đó mà trễ, rồi bữa ăn kéo dài, khi Thiết Bình Cô say tít cung hằng thì hoàng hôn vừa xuống.
Bởi cả hai đang ăn uống, bởi tiểu nhị như được dặn dò trước, không bén mảng đến phòng, cho nên bóng tối đã lan dần mà đèn chưa được đốt lên.
Giang Ngọc Lang đâu muốn có bất cứ ánh sáng nào trong trường hợp đó.
Bóng tối là đồng lõa cho mọi dụng ý đen tối mà.
Trong bóng tối mờ mờ đó, hai bóng người xuất hiện, một thấp, một cao, mường tượng hai bóng quỷ hiện về.
Con người đang có một ý niệm quỷ quái trong tâm, trước những xuất hiện cỡ đó, tự nhiên phải rùng mình.
Hai người đó không có vẻ gì đặc biệt hơn người, bất quá đôi mắt rất sáng, bất quá họ xuất hiện đột ngột, thành ra họ có vẻ đặc biệt lạ lùng.
Nhất là Giang Ngọc Lang đã mất đi phần nào bình tĩnh, qua sự hãi hùng, hắn cũng thấy hai người đó đặc biệt cực độ.
Tuy nhiên, vốn là cáo, non tuổi nhưng già trí, Giang Ngọc Lang lấy lại bình tĩnh nhanh chóng.
Hắn cười nhẹ hỏi:
- Hai vị nói với tại hạ đấy à?
Người cao đáp:
- Phải, bọn ta đang hướng về huynh đài đấy!
Người thấp bật cười hắc hắc:
- Tại hạ từng gặp qua chẳng biết bao nhiêu kẻ bẻ hoa loan trong vườn hoang, song chưa hề thấy tay nào có thủ đoạn cao như huynh đài. Đáng phục quá chừng!
Giang Ngọc Lang cười lớn hơn:
- Các vị đùa hay quá!
Người cao đột nhiên trầm giọng:
- Bình sanh tại hạ không thích đùa.
Giang Ngọc Lang lạnh lùng:
- Thế các hạ...
Người thấp bật cười, tiếng hừ nghe như tiếng hừ kết thành một tràng hừ, vang lên âm trầm phát huy rõ sự mỉa mai, sự soi mói:
- Hiện tại thì cái vị cô nương đó, là con cá trong mảng lưới của các hạ rồi, trong chốc lát nữa đây thì các hạ sẽ có một món ăn ngon, thì trước khi các hạ nở hoa lòng, chắc các hạ cũng chẳng hẹp hòi gì mà không giúp vui anh em tại hạ một khoảng thời gian ngắn.
Giang Ngọc Lang cao giọng:
- Các hạ nói gì tại hạ chẳng hiểu ý tứ ra làm sao hết?
Người cao lạnh lùng:
- Tại hạ muốn nói rằng, các hạ sắp sửa động thủ mộng hồn đến tận non vu, thì ít nhất cũng nghĩ đến việc cấp cho bọn tại hạ một phương tiện nào, khả dĩ gây niềm thích thú, chứ nếu không thì...
Người thấp lại cười, rồi tiếp nối:
- Bọn tại hạ làm thành việc thì không đủ sức, chứ làm hai việc thì vẫn dư hơi!
Giang Ngọc Lang chớp chớp mắt.
Qua cái chớp mắt đó, hắn đã nghĩ ra được một lối thoát rồi, hắn cười nhẹ, hỏi:
- Giả như tại hạ kính nhị vị một vài chén rượu?
Người thấp lắc đầu:
- Chẳng dám nhận thịnh tình của các hạ rồi, bất quá tại hạ thấy rằng các hạ giờ đây đã có người mới, hẳn là không màng chi lắm đến người cũ, vậy thì nên nhường cái vị cô nương đang nằm khoanh trong chăn kia...
Giang Ngọc Lang cười lớn:
- Thế ra các vị hiểu quá nhiều việc làm của tại hạ?
Người cao trước sau không hề cười:
- Nói thực ra, từ lúc các hạ để mắt vào vị cô nương này, bọn tại hạ cũng luôn luôn để mắt tới các hạ. Tự nhiên bọn tại hạ phải biết những việc gì các hạ đã làm.
Người thấp cười hắc hắc tiếp luôn:
- Các hạ trao vàng này, các hạ đưa những thứ điểm tâm này, các hạ trao y phục mới này, thấy các hạ an bài như vậy, bọn tại hạ phục quá chừng. Đúng là một thủ đoạn cao minh. Bọn tại hạ cầm chắc là cái vị cô nương này, dù có cánh cũng chẳng bay thoát cuộc bố trí của các hạ.
Giang Ngọc Lang cười vang:
- Hay! Hay quá! Không ngờ tại hạ lại gây được sự hứng thú nơi các vị đến độ các vị chiếu cố kỳ cùng như vậy.
Tuy nhiên, trước hết các vị hãy ngồi, ngồi cho tại hạ kính vài chén rượu, sau đó chúng ta thương lượng lại với nhau.
Người cao vẫn với giọng lạnh:
- Rượu có thể uống của các hạ cho, nhưng thức nhắm thì tại hạ có mang theo mình đây, và chỉ với thức nhắm này bọn tại hạ mới nốc trôi rượu.
Y lấy trong tay áo ra một con chuột sống, y đưa vào miệng cắn ngang mình nó, nhưngười ta cắn ngang một quả chuối, rồi y nhai trông ngon ghê.
Giang Ngọc Lang rợn người, song giữ vẻ bình tĩnh cười hì hì:
- Thì ra hai vị cùng năm vị bằng hữu kia đồng một nhóm với nhau! Thảo nào mà chẳng hiểu rõ việc của tại hạ như lòng bàn tay.
Người thấp hễ cứ mở miệng là cười trước:
- Biết rõ các hạ là một sự thường.
Bọn tại hạ còn biết luôn vị cô nương trong chăn kia nữa đó!
Giang Ngọc Lang đi ngay vào việc:
- Hai vị đến đây, hẳn là...
Người cao đáp:
- Có hai mục đích, thứ nhất là yêu cầu các hạ cắt đứt sự gắn bó với Mộ Dung cô nương, giao nàng lại cho bọn tại hạ, thứ hai, nhờ các hạ giải thích cho một việc.
Giang Ngọc Lang cau mày:
- Việc chi?
Người cao vụt quắc mắt, bắn hung quang sáng rực:
- Trong động đó, có ba ngươi, họ là những ai? Họ có liên quan gì với các hạ?
Giang Ngọc Lang thở phào:
- Một là Hiên Viên Tam Quang, một nửa là Tiểu Linh Ngư, còn thứ ba là Hoa Vô Khuyết. Các vị có chứng kiến cảnh vừa qua chứ? Hắn các vị cũng biết rõ họ là cừu nhân của tại hạ chứ?
Người cao hỏi:
- Thù có sâu lắm không?
Giang Ngọc Lang hừ một tiếng:
- Họ chỉ hận chưa có dịp hạ sát tại hạ! Tại hạ hận chưa có dịp trừ họ!
Bây giờ người cao mới cười, giọng cười của y nghe lạnh, rợn rợn hơn giọng nói:
- Hay quá! Hay không tưởng nổi!
Giang Ngọc Lang ớm thử:
- Năm vị bằng hữu rồi, chẳng lẽ đã bị họ...
Ngươi cao buông gọn:
- Chúng giết hết.
Giang Ngọc Lang tặc lưỡi:
- Đáng hận cho cái bọn khát máu! Thế là chúng ta đồng cừu với nhau! Tại hạ phải kính các vị mấy chén rượu mới đúng đạo nghĩa!
Người cao gật gù:
- Được!
Uống mấy chén rượu rồi, các hạ hãy đi theo bọn tại hạ.
Người thấp tiếp nối:
- Còn như cái vị cô nương này, thì dọc đường, các hạ cứ... hà hà... Hai anh em tại hạ đã chuẩn bị cho các hạ một cỗ xe êm hơn chiếc giường mện gấm, chắc chắn là các hạ phải hài lòng.
Giang Ngọc Lang trố mắt:
- Hai vị định đưa tại hạ đi đến đâu?
Người cao thong thả buông từng tiếng:
- Những người đó có mối thù thâm với các hạ, nếu nghe các hạ ở đâu là họ tìm đến ngay, có đúng vậy không?
Giang Ngọc Lang ấp úng:
- Nhưng... biết đâu... có thể...
Người cao lại cười:
- Cho nên anh em tại hạ muốn mượn các hạ làm mồi nhử họ, chỉ có thế thôi, chứ không có mưu toan gì làm hại các hạ cả.
Người thấp tiếp nối:
- Làm như vậy cũng khiếm nhã phần nào thật, đối với các hạ, song trong cơn khẩn cấp, phải dùng biện pháp đó, các hạ thông cảm cho vậy.
Hắn nói tiếp:
- Anh em tại hạ đang lâm vào cảnh tấn thối lưỡng nan, không thể trở về tay không phúc cáo chủ nhân. Bắt buộc anh em tại hạ phải nghĩ đến các hạ.
Giang Ngọc Lang vụt cười lớn:
- Áp dụng phương pháp câu nhử đó, các vị vừa báo cừu cho đồng bạn, mà cũng vừa gián tiếp làm cho tại hạ thỏa hận! Dụng ý của các vị có đúng thế không?
Người thấp cười ha hả:
- Đúng rồi! Đúng lắm rồi! Các hạ thông minh quá chừng. Bây giờ đến lượt tại hạ kính các hạ một chén, để chứng tỏ sự khâm phục đó.
Giang Ngọc Lang nâng cao chén rượu cười vang:
- Uống cạn chén này rồi, tại hạ xin đi theo hai vị ngay!
Hai người cao thấp, cùng nâng chén, cùng nốc cạn.
Chén năng cao, họ phải ngẩng mặt, ưỡn cổ, chén vừa kề sát môi, rồi vừa vào miệng, chưa rớt xuống cổ, Giang Ngọc Lang thình lình tung chén rượu của hắn vào yết hầu người cao.
Ngươi đó hét lên một tiếng, rượu lơ lửng khoảng giữa miệng và cổ, xuống không được ra không xong, phải theo mũi y mà bắn vọt ra ngoài.
Đồng thời y ngã xuống.
Đừng nói cái chén có áp lực như thế nào, chỉ nói cái việc sặc rượu cũng làm cho người cao ngất ngư.
Người thấp kinh hãi, chưa kịp phản ứng với diễn biến bất ngờ, khổ hơn nữa là y cũng ngậm một phần rượu trong miệng rồi, lúc đó vì quá sửng sốt nên cũng chẳng nốc vào mà cũng chẳng phun ra.
Giang Ngọc Lang khi nào để cho y có thời gian phản ứng.
Chén rượu quăng qua người cao, liền theo đó hắn vung song chưởng đánh tới người thấp.
Thủ pháp của hắn, tuy còn kém Tiểu Linh Ngư, nhưng cũng còn nặng lắm, tay vừa bay ra, hai tiếng “bịch, bịch” vang lên, người thấp cũng ngã luôn.
Giang Ngọc Lang vỗ hai tay vào nhau kêu bốp bốp, bật cười thích thú:
- Các ngươi là những cái quái gì mà toan bức bách thiếu gia đi theo các ngươi chứ. Còn lâu lắm, mộng của các ngươi mới thành sự thực.
Hai người đó nằm trên nền phòng, bất động, song chưa chết. Bất quá, Giang Ngọc Lang đánh vào huyệt đạo của họ thôi.
Trước khi biết rõ thân phận của họ, chẳng khi nào Giang Ngọc Lang xuống tay độc.
Lỡ ra, họ là những người có lai lịch phi thường, thuộc một tổ chức lợi hại nào đó, thì thù oán liên miên, phiền phức cho hắn.
Hà huống, nơi đây không thuận lợi cho hắn giết người.
Giết người giữa thị trấn, ngay trong khách sạn, không có dự mưu thì hắn sẽ rắc rối với pháp luật ngay.
Chỉ khi nào giết người mà ngoài quỷ thần ra, không một ai hay biết, hắn mới ra hạ thủ.
Hắn chưa được liệt vào cái hạng người gan lỳ, giết người mà dám lưu tên tuổi lại, thì hắn cần phải chọn địa phương thích hợp, để khi hắn nhúng tay vào máu rồi, chẳng một ai biết chính hắn đã gây ra án mạng.
Đối phó với hai người lạ đó, hắn phải đặt Thiết Bình Cô ngồi trên ghế.
Nhưng Thiết Bình Cô đã say tít cung thang, làm sao nàng tự kềm vững thân xác.
Nàng lại ngã chúi xuống nền như cũ.
Nàng đã đẹp, men rượu làm bừng đỏ gương mặt đẹp đó, trông nàng hấp dẫn hơn, gia dĩ, trong bóng tối lờ mờ, vẻ đẹp của nàng huyền huyền, ảo ào, nàng đáng yêu quá chừng.
Giang Ngọc Lang nhìn hai người lạ, rồi chuyển mắt sang nàng, trong phút giây hắn đã cân nhắc sự việc rõ ràng, việc nào quan trọng, việc nào không đáng bận tâm, việc nào làm trước...
Hắn là con người vụ lợi, thì khi có cơ hội thu lợi, chẳng khi nào hắn bỏ qua.
Hắn biết rõ hơn ai hết, là khi cơ hội qua rồi là vĩnh viễn không hề tái hiện.
Hắn cao giọng gọi tiểu nhị.
Hắn đã dàn xếp với tiểu nhị từ trước, nếu hắn không gọi thì tiểu nhị không được vào.
Hắn có vàng, thừa vàng thì bao nhiêu tiểu nhị trên đời này đều cúi đầu vâng lịnh hắn, răm rắp.
Tiểu nhị vào.
Hắn bảo tiểu nhị mở cửa gian phòng bên cạnh, gian phòng mà hắn an trí Mộ Dung Cửu, mang hai người đó vào.
Tại sao hắn lại bảo tiểu nhị mang hai người đó vào phòng của Mộ Dung Cửu mà không mang đi nơi khác?
Giang Ngọc Lang dụng ý sâu xa, và bất cứ cái gì đến tầm tay hắn, là hắn có thể lợi dụng như thường.
Tiểu nhị biết hai người đó không say rượu, nên bất động là phải có một nguyên nhân nào khác, song hắn cũng biết luôn, nín lặng là có bạc vàng, bép xép thì mất mạng.
Đêm xuống sâu.
Một ngôi khách sạn nhỏ, dầu đêm không nhiệt náo lắm, thì khi đêm xuống sâu rồi, lại càng yên tịnh hơn.
Một vài ngọn đèn ở hành lang, ở góc tường cháy chiếu lệ hơn là soi sáng, đèn vẫn có, nhưng bóng đêm cứ dày, không hề mờ nhạt chút nào.
Chừng như khách sạn này không thịnh vượng lắm, nên hầu hết các gian phóng đều đóng cửa, vắng đèn.
Trừ một vài gian, trong đó lại không có hai gian do Giang Ngọc Lang thuê.
Rồi tiểu nhị cũng tắt luôn đèn trong mấy gian đó, có lẽ gã đốt cho đỡ lạnh lùng vì sinh khí tàn lụn, đốt một lúc lại tắt đi để tiết kiệm phần nào dầu mỡ.
Nhưng gian phòng không người, nếu không có đèn là một sự rất hợp lý.
Nhưng tại sao trong những gian có người lại chẳng có đèn?
Cũng được đi, trong gian phòng của Mộ Dung Cửu không có đèn cũng chẳng sao, vì nàng đã bị điểm huyệt mê man từ ngày hôm qua, còn hai người mới đưa vào đó, thì hồn còn ở tận đâu đâu, ba cái xác đó có cần chi đèn?
Điều lạ lùng là trong phòng của Thiết Bình Cô cũng chẳng có đèn.
Và cũng chính điểm lạ lùng đó kích động phần nào tính hiếu kỳ của tiểu nhiù.
Gã len lén bước đến gần gian phòng của Thiết Bình Cô.
Bên trong có tiếng rên ử, rồi có tiếng thở hổn hển.
Gã thở dài, nơi đây là một ngôi khách sạn nhỏ, độ bốn năm gian phòng thôi, gã vừa là chủ nhân, vừa là tiểu nhiù, bởi sinh ý không phồn thịnh nên gã tự mình phục dịch khách trọ, khỏi phải phí phạm một sồ tiền thuê nhân công, bởi năm ba hôm mới có một người khách, gã nghĩ chẳng lẽ thuê nhân công để nhân công ở không, hàng tháng lãnh tiền?
Gã cũng biết,ứ mở khách sạn ra là vô hình chung tự gã đồng lõa với những gì diễn tiến trong khách sạn.
Những diễn tiến đó, dĩ nhiên không theo một chiều hướng thiện lương rồi.
Gã không thích có sự đồng lõa bất đắc dĩ đó, nhưng biết sao khi con người cần có một sinh kế?
Đã biết bao lần gã cũng len lén nhìn, len lén nghe như đêm nay, gã từng đau lòng trước những phát giác chán chường.
Giờ đây, gã chứng kiến thêm một lần nữa.
Gã thương xót cho thiếu nữ, gã lại hận nam nhân! Một tang thương đang biến diễn ở trong gian phòng đó.
Tội ác, dù muốn dù không gã cũng gánh một phần tội ác. Bởi tội ác đó diễn ra dưới mái nhà của gã.
Bỗng, có tiếng kêu lên kinh hãi.
Gã hoảng hồn chạy gấp trở về phòng gã.
Thiết Bình Cô đã tỉnh rượu rồi.
Nàng nghe toàn thân đau đớn như dần, đau như mọi bộ phận đang giằng co nhau để rớt rời nhau ra, nhất là đầu nàng đau nhức như búa bổ.
Chừng như bao nhiêu rượu nốc vào kết tinh lại mà thành hình một tiểu quỷ, dùng ngay bộ óc của nàng làm sân luyện, múa may quay cuồng.
Còn một cái gì ở bên ngoài cửa gây khó chịu cho nàng không ít.
Cái đó là hơi thở ồ ồ của Giang Ngọc Lang, hắn nằm bên cạnh nàng.
Hắn nằm bên cạnh nàng, thế là nghĩa làm sao? Một sự chung chạ như vậy nói lên ý nghĩa gì?
Cho nên, nàng kêu lên kinh hãi. Và tiếng kêu lên kinh hãi của nàng làm cho gã tiểu nhị vừa là chủ nhân của ngôi khách sạn này kinh hoảng bỏ chạy.
Rồi nàng vận dụng khí lực còn lại hất mạnh Giang Ngọc Lang khỏi chiếc giường, rơi xuống nền.
Giang Ngọc Lang nằm nguyên tại đó, không chỗi dậy, chỉ bật khóc. Hắn khóc thật to, khóc thảm thiết vô cùng.
Người đáng khóc, nào phải hắn! Tại sao hắn khóc?
Hắn khóc, để cho người cần khóc, không khóc được, hắn khóc trước để giành lấy cái cường lực về cho hắn.
Hắn có khóc trước mới nắm phần chủ động.
Trên mình Thiết Bình Cô, chẳng có một mảnh vải che đậy. Nàng lấy chiếc chăn quấn vội quanh mình rồi gằn giọng:
- Ngươi...ngươi đã làm được như vậy rồi, tại sao lại còn khóc? Con người có hành động ác độc, tại sao còn khóc được?
Giang Ngọc Lang càng khóc lớn, càng khóc càng kể lể:
- Tại hạ biết mình làm quấy, tại hạ biết có tội với cô nương, tội lớn lắm cô nương ơi, xin cô nương tha thứ...
Thiết Bình Cô nghiến răng, toàn thân rung lên, rít:
- Ta... hận... ta không thể...
Giang Ngọc Lang nức nở:
- Cô nương... hận tại hạ... muốn giết tại hạ. Xin cô nương cứ xuống tay, tại hạ biết mình đáng tội chết, cô nương có giết tại hạ cũng không oán trách gì... cô nương ơi, tại hạ không kềm chế được lòng mình, tại hạ say... chỉ vì chúng ta uống quá nhiều rượu. Đáng lẽ chúng ta không nên uống rượu... cô nương ơi!
Bỗng hắn đứng dậy, nhào lên giường.
Thiết Bình Cô còn quấn chăn nằm đó.
Hắn lại kể lể:
- cô nương ơi! Tại hạ biết tội rồi, nếu cô nương hận, cứ giết tại hạ cho hả hận! Xuống tay đi cô nương! Tại hạ ở trong tầm tay của cô nương đây này! Tại hạ ở sát bên cạnh cô nương đây này! Thà chết nơi tay cô nương, tại hạ không phải hối hận mãi mãi, hối hận suốt đời!
Thiết Bình Cô thật sự căm hận hắn không tưởng nổi, muốn giết hắn ngay.
Nhưng nàng cảm thấy không còn một điểm khí lực nào để thực hiện ý muốn đó.
Chính nàng thương tâm vô cùng, nhưng Giang Ngọc Lang đã khóc trước, khóc thảm thiết, nàng thương hại cho hắn quá chừng, thành thử nàng quên đi sự đau lòng của chính mình, quên đi sự đau lòng, tức nhiên nàng bớt hận.
Đã bớt hận thì còn hạ thủ làm sao được?
Cái tâm của nữ nhân rất dễ mềm, nếu nữ nhân thật sự có cái tâm. Nữ nhân sở dĩ ác độc là vì không có cái tâm, chứ có thì trước mọi cảnh khổ, đều cảm thấy lòng nhũn lại.
Đành là Giang Ngọc Lang làm quấy, một cái quấy không thể cứu vãn được rồi, nhưng hắn đã tỏ ra khổ sở cực độ, mà Thiết Bình Cô lại chẳng phải là một con người ác, Thiết Bình Cô có cái tâm thì cái tâm của nàng phải mềm.
Giang Ngọc Lang biết rõ tâm lý của nữ nhân nên giành khóc trước.
Chứ nếu hắn để cho Thiết Bình Cô khóc trước thì niềm hận của nàng sẽ gia tăng, phát động mạnh, thì làm sao hắn thoát khỏi mọi phản ứng tai hại do nàng?
Phàm con người chỉ quyết liệt trong một phút giây nào đó thôi, cái độ quyết liệt đó xuống thấp rồi, vĩnh viễn không ai đưa nó trở lại mức cũ nổi.
Bây giờ thì Thiết Bình Cô hết quyết liệt rồi!
Hết quyết liệt thì không còn vấn đề giết chết, nàng nhận thức ra hiện tại giữa nàng và Giang Ngọc Lang có mối liên quan mật thiết lắm rồi.
Tự nhiên là giữa nhau phải có mối liên quan, bởi nàng đã hiến dâng trọn vẹn cho hắn, hay hắn đã cướp đoạt trọn vẹn cái gì quý nhất của nàng?
Trên đời này có biết bao nhiêu trường hợp tiền dâm, hậu thú? Và trong những trường hợp đó, có biết bao nhiêu cảnh hiếp dâm? Sau cuộc hiếp dâm, người ta cũng có thể kết hôn với nhau được như thường, nữ thì ván đã lỡ đóng thuyền, nam thì cũng hối hận ít nhiều, chỉ có hôn nhân mới tạo dịp sửa sai, và rồi cả hai cũng tìm được hạnh phúc bên nhau như thường.
Giang Ngọc Lang đưa hai tay che mặt khóc, gào, van lơn, cầu khẩn, nhưng mắt luôn luôn nhìn qua khe hở của mấy ngón tay, theo dõi từng biến chuyển của thần sắc đối tượng.
Hắn đã thấy những giọt nước mắt của hắn có hiệu lực rồi.
Thì ra, nào phải chỉ có nước mắt của nữ nhân mới có hiệu lực. Lắm lúc nước mắt của nam nhân cũng giúp ích được như thường, có điều nam nhân không thường khóc như nữ nhân thôi, nam nhân còn nhiều thủ đoạn có hiệu lực hơn, còn nữ nhân thì muôn đời vẫn dùng nước mắt là vũ khí tấn công nam nhân.
Phải cao tay ấn nhu Giang Ngọc Lang mới dám dùng nước mắt làm cuộc thực nghiệm, và hắn đã thành công như ý muốn.
Khóc, là độc quyền của nữ nhân, sở dĩ Giang Ngọc Lang sử dụng độc quyền đó thu hoạch kết quả như thường, một phần là vì hắn rất rành tâm lý của nữ nhân, phần khác do Thiết Bình Cô chưa mảy may kinh nghiệm.
Bây giờ, Giang Ngọc Lang ngưng khóc, đến lượt Thiết Bình Cô khóc.
Bây giờ nàng mới khóc, dĩ nhiên nàng không khóc vì hận nữa mà khóc vì tủi, khóc cho số kiếp quá bạc, khóc vì mình bất lực...
Giang Ngọc Lang mầng thầm.
Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bi quan như trước, hắn rên rỉ:
- Tại hạ biết mình có tội, cô nương ơi! biết làm sao hở cô nương, vì từ phút giây đầu tiên gặp cô nương, tại hạ có cảm tưởng là mình không thể thiếu vắng cô nương, mình sống đây là sống cho cô nương, sẵn sàng hiến dâng tất cả cho cô nương, hy sinh trọn vẹn cho cô nương. Nếu có chết, thì cái chết cũng vì quyền lợi của cô nương mà có, chết sao cho hữu ích, vì cô nương mà chết...
Hắn nhích mình dần dần tới gần nàng hơn, đoạn tiếp:
- Việc làm đành rằng quấy, song cái tâm của tại hạ thì thật, là chí thành đó cô nương ạ. Chỉ cần cô nương tin tưởng nơi tại hạ, là tại hạ sẽ chứng minh cho cô nương thấy ngay sự chân thành của tại hạ! Tại hạ dám cam kết là chẳng bao giờ để cho cô nương phải thất vọng.
Hắn đã đến sát mình Thiết Bình Cô rồi, Thiết Bình Cô không né tránh. Nàng không né tránh, thế nghĩa là sao chứ, nếu chẳng phải là một sự thứ tha?
Giang Ngọc Lang làm gì chẳng hiểu được tâm trạng của nàng?
Bỗng hắn quàng tay quanh mình nàng, ôm nàng, siết từ từ thân hình nàng, rồi vụt cao giọng thốt:
- Cô nương có thể làm bất cứ việc gì kể cả việc giết tại hạ, nhưng cô nương không thể ngăn cấm tại hạ yêu cô nương, chết cũng yêu...
Hắn nhích lại gần, nàng không né tránh, hắn ôm nàng, nàng không cự.
Nàng cần gì phải nói lên lời tha thứ! Chẳng những không cần nói lên lời tha thứ, nàng còn sẵn sàng hiến dâng thêm một lần, nhiều lần, hiến dâng trọn đời nữa là khác.
Giang Ngọc Lang đã thành công hoàn toàn.
Hắn thủ thỉ bên tai nàng, hắn tận dụng những danh từ êm dịu nhất trần đời, rót vào tai nàng.
Hắn biết, hiện tại thì nàng cần nghe những lời đó lắm.
Thiết Bình Cô khóc nho nhỏ, rồi dứt luôn.
Đến lúc đó, Giang Ngọc Lang mới điểm một nụ cười thốt:
- Cô nương đã tha thứ cho tại hạ rồi chứ?
Thiết Bình Cô vùi mặt vào gối:
- Ừ Giang Ngọc Lang tiếp luôn:
- Hết hận nữa rồi chứ?
Thiết Bình Cô cắn môi:
- Miễn ngươi thành thật, miễn ngươi đừng quên cái cảnh đêm nay, nhớ mãi những gì đã nói với ta, thì ta...
Bỗng có tiếng kêu thảm từ bên phòng sát vách vang lên, tiếng kêu ngắn gọn, song cũng làm cho người nghe hãi hùng.
Giang Ngọc Lang khoác nhanh y phục vào mình, rồi vọt nhanh ra ngoài. Từng gặp hiểm nguy, hắn đã suy đoán qua tiếng rên thảm đó một cái gì tàn độc nhất, và nạn nhân phát ra tiếng kêu phải chịu một thảm cảnh mà những ai có thừa sức chịu đựng cũng khó chịu đựng nổi.
Bản năng tự vệ bừng dậy, hắn chỉ nghĩ đến mình, vọt đi nhanh như một mũi tên lao.
Hắn quên mất là đang chiếu quản Thiết Bình Cô suốt đời, vừa đó mà hắn lại có thể bỏ mặc nàng lại đó, thì trong tương lai, hắn sẽ chiếu quản nàng như thế nào?
Thực ra cũng chẳng trách chi hắn, cho dù lúc đó chưa hắn ở tại phòng, cần sự bảo vệ của hắn, hắn cũng bỏ chạy đi như thường.
Thì nói gì Thiết Bình Cô, mà hắn chỉ cần xoa dịu phần nào để cho sự việc chìm vào dĩ vãng với thời gian.
Khi nào hắn dừng chân ở nơi Thiết Bình Cô?
Ra bên ngoài rồi, hắn không vội chạy vào gian phòng đó, bởi vào đó là vào cảnh tối tăm, vào như vậy là chẳng khác nào nộp mạng cho kẻ khác.
Trước hết, hắn tung cước đá tung những cánh cửa sổ, đoạn đốt lên một ngọn đèn rồi quăng ngọn đèn đó vào phòng. Đèn rơi xuống nền, vỡ tan, dầu loang ra, bắt cháy.
Gian phòng trở nên sáng rực.
Hắn đảo mắt quan sát quanh phòng, Mộ Dung Cửu vẫn nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn, nhưng hai người thấp và cao thì biến thành hai vũng máu.
Mộ Dung Cửu còn đó là hắn cảm thấy an tâm phần nào, song hai người kia chết thảm như vậy, hắn rợn người lên.
Thì ra có kẻ vào đây chỉ để giết hai người lạ đó thôi! Muốn giết họ, kẻ nào đó cứ ngang nhiên mà giết, khi nào Giang Ngọc Lang phản đối mà phải làm cái trò thần bí, gây hãi hùng cho hắn?
Trong ánh sáng của vũng dầu bốc cháy, một người hiện ra trước mặt Giang Ngọc Lang.
Người đó, một nam nhân, vận chiếc áo dài trắng, có thêu hoa hồng.
Song phương thấy nhau, người đó hỏi với giọng lạnh:
- Ngươi điểm huyệt chúng?
Giang Ngọc Lang cố điểm một nụ cười, thản nhiên đáp:
- Phải. Tại hạ không biết phải xử trí với họ như thế nào, ngờ đâu các hạ đến đây giải quyết hộ, thực tại hạ cảm kích vô cùng!
Bằng vào kinh nghiệm thu thập trong mấy năm dài, nghe tiếng rú của nạn nhân, trông gương mặt của đối tượng, Giang Ngọc Lang biết ngay mình đã gặp phải một tay cực kỳ lợi hại.
Nếu xảy ra cuộc động thủ với người này, hắn cầm chắc cái bại, do đó hắn mở đầu cuộc đối thoại với một câu giao tình, mong xoa dịu một ý niềm bất thiện nếu người mới đến mang theo một ác ý đối với hắn.
Phàm con người, khi chưa là một siêu nhân, thì bất cứ ai cũng thích được ve vuốt tự ái, không nhiều thì ít, không lộ liễu cũng ngấm ngầm.
Nhưng Giang Ngọc Lang lầm.
Bởi người mới đến có một chủ trương rõ rệt, và chủ trương đó nhắm đúng vào hắn.
Người đó lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có biết ta là ai không?
Giang Ngọc Lang điểm một nụ cười hết sức chiêu đãi:
- Tại hạ đang muốn thỉnh giáo quý danh hiệu đây.
Người đó vụt cười, bày rõ hai hàm răng trắng dã thú.
Rồi y tiếp:
- Danh hiệu chưa cần biết vội, điều cần thiết là ngươi nên biết quan hệ của ta với hai gã đó. Ta là chủ nhân, chúng là thuộc hạ!
Giang Ngọc Lang nghe điện lạnh truyền khắp người.
Hắn ấp úng:
- Nhưng...
chính các hạ giết họ, chứ có phải tại hạ xuống tay đâu!
Người đó cúi xuống, chụp cái xác, đưa lên khỏi vũng máu, đoạn vạch áo xác chết, dưới ánh lửa của vũng dầu, Giang Ngọc Lang thấy hai hàng chữ nhỏ nơi ngục của xác chết:
“Vô Nha môn hạ sỉ, khả sát bất khả nhục”
Người đó đưa hai bàn tay vấy máu lên gần mũi, ngửi ngửi, nở một nự cười đắc ý.
Giang Ngọc Lang càng phút càng sợ hãi kêu lên:
- Các hạ làm thế là có ý tứ gì?
Người đó từ từ đáp:
- Ngươi làm nhục chúng, thì giết chúng cho chúng không còn làm mất mặt ta được nữa.
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Cái lý do giết người của các hạ giản đơn như vậy sao?
Người đó lắc đầu đáp:
- Có lắm trường hợp khác, sự giết người còn giản đơn hơn nửa đấy.
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Tại hạ cũng từng giết người chớ, nhưng ít nhất cũng có lý do chính đáng, giả như...
Vũng dầu đã cạn, nền phòng khô, lửa tắt, bóng tối trở lại phủ trùm mọi vật. Song đôi mắt của người đó sáng chói, như hai hạt minh châu.
Y trầm giọng hỏi:
- Giá như làm sao?
Giang Ngọc Lang buông gọn:
- Biết người sắp giết mình, mình giết người đó trước.
Hắn lý luận:
- Người đó định trừ diệt mình, thì mình phải hạ thủ trước.
Đó là một trong nhiều cách tự vệ hợp lý nhất, chánh đáng nhất. Phàm làm việc gì có lý do chánh đáng, lương tâm không ray rứt, thế nhân không mang oán, mình có sát nhân nhưng không mang tiếng ác nhân.
Đôi mắt hắn chớp chớp, đảo qua đảo lại, tùy thời tùy khắc, hắn có thể xuất thủ để tự vệ.
Hắn đã tự lượng sức mình, tuy hắn rằng biết người muốn giết hắn, hắn phải hạ thủ trước, nhưng ở đây hắn biết rõ đối tượng không có hảo ý với hắn rồi, nhưng hắn vẫn không dám hạ thủ trước.
Hạ thủ là phải chết ngay với con người đó.
Không hạ thủ trước, có cái lợi là tránh sự bại gấp, mà cũng có cái lợi là không nghi ngờ đối tượng toan giết hắn, như vậy đối tượng bớt quyết liệt phần nào, rồi từ cái dịu đi đến cái hòa.
Đừng bao giờ dồn kẻ hung dữ, tàn ác vào chân tường, đừng bao giờ bắt họ làm cái điều khi họ chưa muốn làm.
Tuy nhiên, hắn không hy vọng lắm, rất có thể người đó xuất thủ lắm. Biết rằng mình kém, hắn cũng phải xuất thủ chứ! Chết thì thôi, chứ chịu kém trước, chắc gì người ta chịu buông tha mình!
Hắn đang đứng tại vị trí tối, với ưu thế đó, giả nhưngười ấy tấn công, hắn phản ứng rất thuận lợi, nếu hắn xuất chiêu trước là bỏ cái ưu thế đó rồi.
Biết mình kém, mà bỏ mất cái ưu thế thì mong gì xoay chuyển cục diện được?
Do đó mà hắn chờ, hắn thủ chứ không công.
Ngờ đâu, ngươi đó mỉm cười.
Rồi y lại hỏi:
- Ngươi tưởng, ta có ý muốn giết ngươi?
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Muốn hay không chỉ có mỗi một mình các hạ hiểu mà thôi, bất quá tại hạ thấy là các hạ có đủ lý do để giết tại hạ.
Người đó lắc đầu:
- Khi ta muốn giết người nào, chẳng khi nào ta chịu nói năng dài dòng với người ấy.
Giang Ngọc Lang trố mắt:
- Tại sao các hạ không muốn giết tại hạ?
Người đó trần giọng:
- Ta để cho ngươi sống, đặng để cho ngươi dẫn ta đi tìm ba người.
Giang Ngọc Lang ạ một tiếng:
- Sau khi tìm được ba người ấy rồi, các hạ mới giết tại hạ?
Người đó lắc đầu:
- Không phải vậy. Tìm được ba người ấy, ta tha ngươi, tìm không được thì ngươi mới bị ta giết. Thời hạn sống sót của ngươi là bảy ngày, nếu không tìm được.
Còn nếu thì được, thì ngươi sẽ sống vĩnh viễn, trọn số trời.
Giang Ngọc Lang trầm ngâm một lúc:
- Họ là những cừu nhân của tại hạ, nếu các hạ quyết tâm trừ diệt họ, thì có lợi cho tại hạ, đương nhiên là tại hạ phải đưa các hạ đi tìm họ. Nhưng đáng tiếc, việc tìm họ còn khó hơn lên trời. Huống chi, giết được họ lại còn là việc khó khăn gấp trăm ngàn lần hơn! Giết được họ thì khó, bị họ giết lại thì dễ. Các hạ làm không xong việc, lại làm liên lụy đến tại hạ, thì đúng là một điều khổ cho tại hạ đó. Tìm kẻ thù để nộp mạng, là hành động của một kẻ ngốc! Không làm chi được kẻ thù thì phải trốn tránh mới phải chứ, ai lại đi tìm họ?
Người đó bật cười lớn:
- Ngươi không thích chiến bại, dễ thường ta lại thích chiến bại sao? Ngươi ngán họ đã đành, ta lại ngán họ sao? Phải cầm chắc cái cơ tất thắng trong tay, ta mới bảo ngươi đưa ta đi tìm họ chứ!
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Các hạ có tài, các hạ biết, chứ tại hạ chưa thấy cái tài đó thì dù sao cũng chẳng thích bị liên lụy.
Người đó hỏi:
- Thế ta phải làm gì để cho ngươi tin là ta thừa sức giết bọn đó?
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Làm cách nào tùy các hạ, miễn cách nào nói lên cái tài của các hạ là được!
Người đó cười nhẹ:
- Giả như ta thi triển một môn công của Vô Nha môn?
Y vẫy tay rất nhẹ, một điểm lửa xanh xanh từ tay bay ra, vút đến tường.
Điểm lửa trúng tường liền tắt.
Lửa vừa tắt, người đó đã xuất hiện ở bên ngoài, không do cửa cái, cửa sổ mà ra.
Giang Ngọc Lang kinh hãi, tự hỏi y thoát ra bằng cách nào.
Bỗng hắn nhìn lên tường, nơi đó có một lỗ hổng.
Thì ra, điểm lửa xanh xanh đó, xem thì rất yếu, chạm tường không gây tiếng động, thế mà xuyên thủng tường, y do lỗ thủng vọt mình ra.
Một môn công kỳ diệu, gần như là thuật.
Nhìn Giang Ngọc Lang sững sờ, y hỏi:
- Muốn thấy gì khác nữa chăng?
Giang Ngọc Lang ấp úng:
- Tại hạ...tại hạ...
Nga đó bật cười vang:
- Ngươi phải biết, thần công của Vô Nha môn...
Một tràng cười vang, chận câu nói của y:
- Thần công của Vô Nha môn, có nghĩa gì đối với ta!...
Một bóng người xuất hiện tại cục trường.