5.
Tôi và Giang Chiếu từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã.
Tống gia và Giang gia trên thương trường cũng có quan hệ rất tốt.
Giang Chiếu từ nhỏ trầm mặc, thành tích tốt, vẻ ngoài đẹp trai, đi tới đâu cũng đều là tâm điểm.
Đừng thấy hiện tại tôi học múa mà lầm. Trước kia tôi từng là một “con q.u.ỷ nhỏ”, Giang Chiếu từ nhỏ toàn lẽo đẽo bám theo xử lí rắc rối cho tôi.
Cậu ấy là con nhà gia giáo, chưa từng gây họa, toàn là tôi gây chuyện rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.
Tôi nhớ có một lần vì giúp tôi tránh tai họa, cậu ấy bị dì Giang đánh tét mông.
Lúc trước cho dù bố tôi đánh đau tới cỡ nào tôi cũng đều không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc Giang Chiếu bị đánh thay tôi, nước mắt tôi rơi tới mức không ngừng được.
Lúc tôi đi tìm cậu ấy, mặc dù cậu ấy nằm lì trên giường không thể nhúc nhích nhưng vẫn luống cuống tay chân an ủi tôi.
Không.
Tôi không được phép khóc.
“Tống Kiều Kiều, cậu khóc cái gì? Cậu phải đắc ý mới đúng chứ?”
“Nhìn đi, tớ có thể nghỉ học ba ngày.” Nói xong còn không quên cười lớn với tôi.
Tôi không phải không biết cho dù dì Giang đánh đau thế nào cũng không thể so được với bố tôi.
Bố tôi lúc trẻ từng đi lính, bởi vì trong một lần làm nhiệm vụ bị thương nên mới tiếc nuối xuất ngũ.
Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông là tôi không phải con trai, không thể nhập ngũ được.
Nhưng ông ấy vẫn rất nghiêm khắc với tôi.
Ông càng nghiêm khắc, tôi càng phản nghịch, số lần bị ăn đòn cũng không ít.
Một lần vô tình, Giang Chiếu bắt gặp cảnh tôi bị bố đánh. Từ đó, mỗi lần tôi gây họa đều do cậu ấy nhận tội thay.
Sau đó, tôi từng hỏi cậu ấy: “Giang Chiếu, cậu sẽ luôn luôn tốt với tớ chứ?”
Giang Chiếu dừng bút, rất nghiêm túc hứa hẹn với tôi: “Giang Chiếu tớ xin thề một mực hết lòng với Tống Kiều Kiều.
Cậu ấy đã làm được.
Cho đến khi nữ chính thực sự xuất hiện.
Tất cả đều phát sinh chỉ trong một đêm.
Tôi nằm mơ.
Trong mơ, tôi và Giang Chiếu chỉ dừng lại ở mức thanh mai trúc mã.
Dù cho thế giới hiện tại chúng tôi đang sống hay là thế giới tiểu thuyết thì Giang Chiếu vẫn là nam chính nhưng tôi lại không phải nữ chính.
Nữ chính của cậu ấy là một người hoàn toàn khác.
Giấc mộng giống như một cuộn phim, đem kí ức từ lúc tôi và Giang Chiếu mới ba tuổi lần đầu gặp nhau đến thời điểm chuẩn bị thi đại học chiếu lại một lần.
Mọi thứ diễn ra một lần nữa.
Ngoắt cái đã chuyển đến thời điểm nghỉ đông lớp mười hai.
Một ngày nọ, tôi và Giang Chiếu vừa mới bước sang tuổi mười tám, trong nhà cậu ấy bỗng phát sinh một biến cố lớn.
Bố Giang đầu tư thất bại, thiếu nợ trầm trọng, không chịu nổi đả kích bèn nhảy lầu tự sát.
Dì Giang cũng bởi vì trong lúc nhất thời không chịu được, tâm bệnh đã lâu tái phát, cũng vì thế mà qua đời.
Chỉ trong một buổi trưa, Giang Chiếu đã mất đi bố mẹ.
Cậu ấy nhốt mình trong nhà cả ngày, lúc trở lại đã biến thành người khác.
Cậu ấy trở nên trầm mặc kiệm lời, mặc dù vẫn đối xử với tôi như trước nhưng không còn đề cập đến việc học cùng trường Đại học với tôi nữa.
Trong lúc tôi còn chưa biết rõ sự tình, cậu ấy lại đi thi bóng rổ, bận rộn tham gia thi đấu để có tiền thưởng đi trả nợ.
Trong lúc cậu bận rộn và mệt mỏi, nữ chính Chu Nguyệt xuất hiện.
Trong mơ, Giang Chiếu dần dần bị cô ta thu hút, cuối cùng thực sự thành đôi với cô ấy.
Chu Nguyệt đã cùng cậu ấy đi từ lúc nghèo khó đến đỉnh vinh quang.
Mà tôi chỉ hắn một kẻ qua đường trong cuộc đời của cậu.
Tôi sẽ bởi vì tranh chấp với Chu Nguyệt nên bị Giang Chiếu chán ghét vứt bỏ, thi rớt đại học, tuột dốc không phanh. Sản nghiệp của Tống gia tương lai cũng bị Chu Nguyệt và Giang Chiếu nhắm vào, cuối cùng phá sản.
Mới đầu tôi còn cảm thấy giấc mộng này cực kì hoang đường nhưng từng sự kiện trong mộng lại lần lượt xảy ra.
Giang Chiếu mất bố mẹ, Chu Nguyệt cũng chuyển trường đến đây.
Hết thảy đều đang tiến về kết cục đã định sẵn.
Tôi không thể không tin, không thể không chấp nhận.
Thay vì chống mắt nhìn chàng trai thuở thiếu thời của tôi thay lòng đổi dạ, không bằng tôi chủ động rời đi.
Biết dừng lại đúng lúc không phải tốt hơn sao?
Tôi không muốn rớt đại học, không muốn sự nghiệp bố mẹ dựng lên từ hai bàn tay trắng vì tôi mà phá sản.
Cho nên tôi không xảy ra tranh chấp với Chu Nguyệt. Nhưng đáng sợ chính là chàng thiếu niên của tôi vẫn thiên vị cô ta.
Quá đau đớn.
Tôi nghĩ đã đến đoạn cao trào rồi.
6.
Sau hôm đó, vị trí của Chu Nguyệt đã bị thay đổi.
Cô ta đỏ mắt từ văn phòng đi ra, vô tình gặp tôi đang đi ngang qua.
Cô ta gọi tôi lại, phẫn nộ nhìn tôi.
“Tống Kiều Kiều, đừng vội đắc ý! Sớm muộn gì Giang Chiếu cũng thuộc về tôi!”
“Không nhảy nữa cũng tốt. Việc này không phải việc chính, vừa hay có thể thoải mái học phụ đạo với Giang Chiếu.”
Tôi nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, “À” một tiếng.
Có thể là do tôi phản ứng quá mức bình thản, Chu Nguyệt nghiến răng nhưng sau đó lại khanh khách nở nụ cười, gương mặt lộ vẻ đáng yêu.
“Bị bỏ rơi cảm giác như thế nào?”
Cô ta nhích lại gần tôi, thì thầm bên tai: “Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Tôi bị giễu cợt một cách vô cớ.
Không đáp trả là phong cách của tôi.
Tôi nghiêng đầu, cười: “Chu Nguyệt, khi nào cậu bồi thường đồ diễn?”
Quả nhiên, cô ta lại đổi thành vẻ mặt phẫn nộ.
“Mấy người có tiền các ngươi thật hẹp hòi! Chỉ là một bộ đồ múa thôi, sao lần nào cậu cũng đòi tôi vậy?”
Tôi cười xì một tiếng: “Đúng rồi, chỉ là bộ đồ hơn hai vạn thôi mà. Cùng lắm thì bằng một năm thu nhập của nhà cậu!”
“Cậu!!”
Chu Nguyệt giậm chân rời đi, không biết là đang tức giận hay cảm thấy nhục nhã.
Tôi đưa mắt nhìn cô ta tức đến không thở nổi đi khuất, tay nắm lại rồi buông ra.
Xem ra Chu Nguyệt biết tất cả mọi chuyện. Như vậy có phải chứng tỏ giấc mộng hoang đường kia là sự thật?
Tiếng hoan hô trên sân bóng rổ làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn xuống lầu, từ chỗ đám người đang thi đấu bắt gặp Giang Chiếu.
Vừa rồi, Giang Chiếu đã đánh một quả bóng ghi ba điểm.
Tất cả mọi người đều vì cậu ấy mà lớn tiếng khen hay.
Chu Nguyệt ôm một bình nước ấm màu đỏ, vỗ tay đến mức đỏ lên.
Trên mặt Giang Chiếu không có vẻ vui mừng gì. Biểu tình hờ hững. Không khí xung quanh lạnh xuống, cho đến khi hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, từ xa xa đối mặt với tôi.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, trong lòng tôi dâng lên một một cảm giác ê ẩm khó nói thành lời.
Còn có một tia... rung động.
Đột nhiên, trong đầu tôi có gì đó hiện lên. Nhanh đến mức tôi không bắt kịp.
Tôi nghĩ đến Giang Chiếu từ nhỏ đã thông minh, học cái gì cũng rất nhanh. Mới tiếp xúc bóng rổ được ba tháng mà có thể chơi giỏi như thế.
Muốn trở nên xuất sắc, chỉ thiên phú là không đủ.
Vì muốn đánh thắng để có tiền trả nợ, những đêm tôi tập vũ đạo kia, có khi nào cậu ấy cũng đi huấn luyện không?
Tại sao tôi lại xoắn xuýt khi Chu Nguyệt xuất hiện?
Trước kia bên cạnh Giang Chiếu không thiếu nữ sinh vây quanh, có điều trước giờ tôi đều không để ý.
Là bởi vì kết cục trong mộng sao?
Không đúng.
Không đúng.
Là tôi nhỏ nhen, bị kết cục trong mộng trói chặt!
Cho dù trong mộng có phát sinh bất kỳ chuyện gì thì không có nghĩa là tất cả sẽ xảy ra!
Vì sao tôi không thử thay đổi?
Vận mệnh không đứng về phía tôi nhưng nếu không tranh thủ, tôi và cậu ấy thật sự sẽ bỏ lỡ.
Hiện tại, giờ phút này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, chạy như bay đến bên cạnh cậu ấy.
Chạy về chàng thiếu niên của tôi.
Liều một phen với số mệnh.
7.
Sau khi bóng dáng tôi biến mất, ánh mắt Giang Chiếu lộ vẻ mất mát.
Cậu ấy cười tự giễu một tiếng, đi xuống sân. Chu Nguyệt vội vàng đứng dậy tiến lại, đưa bình nước màu đỏ trong tay cho cậu ấy.
“Giang Chiếu, tớ cố ý làm nước chanh cho cậu để bổ sung điện giải này.”
Giang Chiếu nhíu mày, không nhận lấy: “Tớ uống nước khoáng là được rồi.”
Chu Nguyệt bĩu môi, không đạt được mục đích thì không được, trực tiếp nhét bình nước vào người Giang Chiếu.
Một đám con trai trong sân nhao nhao cả lên.
“Giang Chiếu, đây là thành ý của con gái nhà người ta! Mau nhận lấy đi!”
“Đúng vậy! Bọn tớ muốn mà không được đây!”
Giang Chiếu trầm mặc một hồi vẫn lắc đầu, từ chối cô ta.
“Tớ không uống.”
“Cậu ấy không uống.”
Gần như tôi và cậu ấy đồng thời mở miệng.
Giang Chiếu khiếp sợ quay đầu, sợ hãi lẫn vui mừng hiện rõ trên mặt.
“Tống Kiều Kiều?”
Tôi mỉm cười, đáp: “Là tớ.”
Tôi cầm bình nước trong người cậu ấy, đi đến trước mặt Chu Nguyệt trả lại cô ta.
“Chu Nguyệt, Giang Chiếu bị dị ứng với chanh, không thể uống nước chanh.”
Khuôn mặt Chu Nguyệt đỏ ửng lên. Cô ta giật giật khóe miệng, lắp bắp nói: “Thật sao…?”
“Đúng vậy… Tớ còn nghĩ là A Chiếu đã nói cho cậu rồi chứ?”
Chuyện Giang Chiếu bị dị ứng chanh Chu Nguyệt không biết, chỉ có tôi biết.
Chuyện này khiến tôi có chút phấn khích.
Từ sau khi tôi xuất hiện, ánh mắt Giang Chiếu không rời khỏi tôi.
“Tớ còn tưởng rằng cậu ghét tớ.”
Tôi nhìn đôi mắt cong lên thành vầng trăng non của cậu ấy, cười một tiếng: “Sao tớ có thể bỏ cậu được?”
“Lại nói, tớ mà không đến thì cậu…” Tôi cố ý ngừng lại, Giang Chiếu một giây liền hiểu.
Cậu ấy cười, xoa đầu tôi: “Thật tốt. May mắn là cậu không ghét tớ.”
May mắn, tôi đã nghĩ thông suốt.
“Giang Chiếu, lễ kỉ niệm trường ba ngày sau cậu có đến không?”
Đây là buổi biểu diễn quan nhất trước kỳ thi tốt nghiệp trung học của chúng tôi, liên quan đến việc tôi có thể đậu đại học hay không.
Giang Chiếu chạm vào chóp mũi tôi, cười một tiếng.