Sau khi người đàn ông tên Triệu Giang bị Trình Tranh gọi người đuổi đi, những người khác cũng biết ý mà chuồn đi ngay, không hóng hớt gì nữa, nếu không kết cục còn thảm hơn cả Triệu Giang.
Giờ cô cũng đã nhìn thấy anh lạnh lùng tàn bạo mà người ta đồn ấy rồi.
Lúc này anh mới trở lại bộ mặt ôn nhu thường ngày mà cô trông thấy, anh bước đến chỗ cô, nắm lấy bàn tay bị thương xem xét một hồi
" Không có lần sau! "
Trình Tranh khẽ nói, nếu còn bị thương lần nữa, chính anh cũng không biết mình phải làm gì.
" Tuyệt đối không có lần sau đâu! " Cô lắc đầu " Lúc nãy anh đi đâu vậy? "
" Có việc nên đến phòng họp thôi! "
Trình Tranh vừa nói vừa đưa cô ra ngoài, nhưng hình như là cô bị doạ sợ rồi, ở trong thang máy cứ liên tục tránh né anh.
Cái nắm tay lúc nãy cũng bị cô hất ra, khiến anh có chút khó chịu.
" Khiến em sợ đến vậy ư? " Anh hỏi
Không đợi câu trả lời của cô, anh tới gần cô, ôm lấy thân ảnh nhỏ bé " Đừng sợ anh được không? Tiêu Lạc! "
Cô như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai, đứng chôn chân tại chỗ.
Cô đây là đang nằm mơ sao? Anh dùng giọng nói ôn nhu nhất mà van xin cô?
Không phải chứ?
" Anh vừa nói cái gì? " cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh xuất hiện trong tầm nhìn của Trình Tranh.
Cô đưa hai tay giữ chặt lấy phần tay áo anh.
Trình Tranh thấy cô không có vẻ như là đang sợ hãi nữa, anh mới từ từ bế cô lên.
Anh không muốn để cô khi ở bên cạnh anh sẽ phải tự mình bước đi, đến lúc mỏi chân đau.
Nếu có thể anh sẽ cứ như thế, bế cô trên tay chẳng rời.
" Đừng sợ "
Tiêu Lạc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu.
" Không sợ.
Nhưng mà hôm nay chưa chơi đủ, lần sau tôi muốn đi nữa! " Cô ra yêu cầu đối với anh.
" Chỉ cần em muốn! " Anh hôn nhẹ lên má cô, cười.
Tiêu Lạc phát hiện ra một điều, so với lúc trước, bây giờ anh cười nhiều hơn, sắc mặt cũng rất tốt.
" Anh mau thả tôi xuống đi! Tôi tự đi được mà! " Cô nói khẽ vào tai anh, hơi thở ấm áp phả vào khiến anh chao đảo, cũng xiêu lòng mà để cô xuống.
Trong phút chốc, cửa thang máy từ từ mở ra, tầng dưới giờ cũng sắp tắt điện hết, vài con người đang chuẩn bị đi về, cô bước nhanh ra khỏi tòa nhà cao lớn.
" Anh biết lúc trước tôi nghe thấy nhiều người nói anh tệ lắm không? " Cô đi trước anh vài bước, bỗng dưng quay đầu lại nhìn anh.
" Tệ thế nào? "
" Rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn, lại còn trăng hoa, nói chung là rất nhiều, một lời khó nói hết! Ha ha! " Cô đứng lại đợi anh cùng đi, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, mỉm cười.
" Nhưng mà lần gặp anh ở Trình gia năm tháng trước, tôi cứ cảm thấy, anh không giống với mấy lời đồn đó! "
" Ừm, lúc đấy trông em rất đẹp! "
" Không đẹp bằng người anh ôm đâu! Cái cô tên là gì ấy nhỉ? " Cô bĩu môi, lúc kia không thích anh nên không nói, giờ anh là của cô, những chuyện trước nhìn thấy, cô chẳng quan tâm đến giờ nhớ lại thì phải nói cho bằng được.
" Hoá ra em để ý đến nó sao? " Anh cười nhẹ, đưa tay ôm eo cô hỏi.
" Không chỉ có vậy, cái cô gái lúc ở trong xe là ai? Giọng cà chớn ẻo lả nghe mà phát ớn! Anh...! "
Cô đang tức giận phun ra một tràng dài, thì bỗng nhận ra mình lỡ lời, không nói nữa.
Hai má ửng hồng, ngại đỏ chín mặt, áp mặt vào áo anh.
" Em ghen à? "
" Không thèm vào ghen! "
" Vậy em tức giận cái gì chứ? Lúc đó em cũng đâu có để ý đến anh, chỉ là đi chơi thôi mà! "
Tiêu Lạc nghe không thiếu một chữ nào, da mặt mỏng của cô đã bị anh chọc cho chẳng còn mặt mũi.
" Anh đừng có mà quá đáng với tôi! không thì sau này đừng có lại gần tôi nửa bước! Lúc đó anh cũng đâu ưa gì tôi! Hừ! "
" Anh tỏ rõ thái độ rằng anh thích em rồi cơ mà! "
" Chỗ nào chứ? Không thấy "
" Là do em không hiểu.
"
Trình Tranh không nói gì nữa, chỉ nhìn cô như vậy.
Có một người như cô, trong nhà vui vẻ hơn bao nhiêu.
...
Ở một góc tối nào đấy, có một đám nhân viên đang nghe cuộc nói chuyện giữa Tiêu Lạc và Trình Tranh, bởi vì họ là những người về cuối nên đã nghe thấy được, trong đó có cả trợ lý của Trình Tranh cũng đang hóng hớt.
" Không ngờ Trình tổng của chúng ta lại có mặt ôn nhu như vậy! Thật sự khiến cho người ta yêu thích mà! "
" Đấy là dành cho người ta, cô nằm mơ cũng chẳng thấy có chuyện này đâu! Mà cũng không thể tin được, Trình tổng thế mà lại đi theo đuổi người ta! "
" Cơ mà cô gái đó trông rất đáng yêu luôn ấy! Mặt mỏng dễ sợ! "
" Hai người đó đẹp đôi ghê! "
Trợ lý chỉnh sửa lại cặp kính, cười tươi trông thấy " Thế là từ giờ có người có thể điều chỉnh tâm trạng của Trình tổng rồi! Các cô không ở cạnh không biết đâu, Trình tổng ngày nào cũng trưng ra bộ mặt khó gần, rất khiến cho người ta tổn thương mà! "
" Tổn thương sâu sắc! "
Cả đám cười ha hả rồi vội giải tán đi về, nếu không may mà Trình tổng có quay lại thì toi cả lũ..