Trong biệt thự Tiêu Lạc cảm thấy ở một mình thực sự rất chán, liền bắt đầu đi khắp nhà tham quan, từ lúc về đây cô chưa từng loanh quanh khắp trong này dù chỉ một lần, trừ phòng bếp, phòng khách và phòng ngủ ra, cô rất ít khi ra ngoài vườn, mỗi lần về đến nhà là cô chỉ muốn tắm rửa rồi nằm lăn xuống giường.
Nên có thể nói đây là lần đầu tiên cô chính thức tham quan nơi này.
Đi tham quan có cái dinh thự mà tưởng chừng như đi bộ đường xa, Tiêu Lạc sắp bại chân đến nơi rồi.
Từ tầng thượng nhìn ngắm xung quanh thì nơi đây đúng là vắng vẻ, hoang sơ.
Phía trước nhà chỉ có con đường cái và vài khu đất chưa được khai quật xong, nhìn xa xa thêm chút nữa mới thấy thêm vài căn dinh thự nhưng tính ra căn của anh vẫn là lớn nhất ở đây.
Phải rồi, đây đâu phải nằm trong lòng thành phố đâu cơ chứ.
Trình Tranh nói vào giờ trưa anh sẽ gọi cho cô, nhưng đến giờ lại chẳng có cuộc gọi nào, cô cũng không muốn làm phiền anh.
Phòng sách ở đây lúc nhìn sơ qua, Tiêu Lạc bị choáng ngợp bởi rất nhiều loại sách được xếp gọn gàng trên kệ, chủ yếu là mấy loại chủ đề, thể loại cao thâm, uyên bác.
Những thứ này thật biết thách thức đầu óc con người cô mà.
Tiêu Lạc thở dài chuẩn bị bước ra ngoài thì đột nhiên Trình Tranh thình lình xuất hiện trong tầm mắt của cô khiến cho cô giật mình lùi lại phía sau hai bước.
Sao anh lại ở đây, rõ ràng là chưa đến giờ tan làm của anh mà?
" Sao anh lại về sớm vậy? "
" Sao em lại vào đây? "
Hai người đồng thanh hỏi, cô không biết phải trả lời thế nào, thấy anh im lặng cô cũng không buồn trả lời.
Tay cô ở sau lưng vân vê mấy quyển sách đằng sau, đột nhiên tay cô chạm đến một quyển sách, mới chạm nhẹ vào mà đã lọt ngay vào bên trong rồi bất ngờ kệ sách ngay cạnh đó đã mở ra một lối đi.
Tiêu Lạc kinh ngạc lại lùi ra một bên, liếc nhìn Trình Tranh.
" Anh, đây là cái gì? " Cô chỉ vào lối đi đó hỏi anh.
" Em mau qua đây với anh, không có gì ở trong đó cả! " Trình Tranh vẫn giữ nguyên sắc mặt điềm đạm không thay đổi, hơi cong khóe môi nhìn cô.
Tiêu Lạc chần chừ, đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vì cái tính tò mò chiến thắng, không nghe lọt tai lời anh nói, cô chầm chậm tiến vào trong.
Trình Tranh nhìn theo bóng dáng cô, vẫn là phải đi vào trong đó theo sau cô vài bước.
Bên trong tối đen như mực, loáng thoáng chút ánh đèn từ ngoài chiếu vào.
Cô phát hiện trong này thực sự có nhiều kệ sách gỗ, Trình Tranh bật công tắc điện lên, ánh sáng bao phủ khắp căn phòng, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi nơi đều là sách cũ không rõ ràng là thể loại gì.
Trình Tranh, đây là cái gì nữa? Sách bên ngoài vẫn còn chưa đủ ư? Mà tại sao nó lại được đặt ở đây?
Có rất nhiều câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu cô, vừa hoảng loạn vừa nghi hoặc anh.
Mắt Tiêu Lạc đang vô định suy nghĩ, liền bị thu hút bởi một khối hộp cao lớn, phủ một lớp vải trắng, cô tò mò đưa tay ra kéo tấm vải trắng xuống.
Trình Tranh tựa vào tường quan sát từng hành động của cô, im lặng không nói gì.
Tấm vải trắng rơi xuống nền gạch lạnh buốt, Tiêu Lạc hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô như bị tẩy não, đứng chôn chân tại đó nhìn chăm chăm vào thứ trắng tinh khôi trước mặt.
Đây là… Váy… Váy cưới?
Cô cứ mãi ngẩn người nhìn chiếc áo cưới tinh khôi trước mắt mà lòng dâng trào những nỗi niềm khó nói thành lời, chiếc váy cưới trang nhã tinh khôi khiến cô khập khiễng bước lùi, ngay cả hô hấp cũng khó thông.
Rất nhiều suy nghĩ, câu hỏi hiện lên trong đầu cậu nhưng tất cả đều không hợp lý, cậu chỉ biết chiếc áo cưới xuất hiện ở đây quá kỳ quái, anh cất giữ thứ này rốt cuộc là tại sao, váy cưới tất nhiên là dùng để kết hôn nhưng… cô chưa từng nói rằng mình muốn kết hôn, nếu muốn thì nhất định không phải lúc này.
" Anh, ý của anh là muốn kết hôn với người khác sao? "
" Đẹp không? " Anh đến bên cạnh cô, đặt tay anh lên đầu cô xoa nhẹ rồi không đầu không đuôi hỏi một câu.
" … Anh? Cái gì đẹp cơ? "
" Em thấy rồi mà, chiếc váy đó đẹp không? "
" Đ…ẹp, Anh sẽ… kết hôn sao? " Cô căng thẳng đến dùng sức nuốt xuống khối nước bọt, lòng nặng trĩu chờ đáp án.
" Ừm "
" Người đó là ai vậy? khi nào anh cưới? Không phải anh… "
Nghe lời khẳng định của anh mà tim cậu như có tảng đá đè nặng, mắt đã không kìm được mà chảy, nhưng cậu cố gắng hít sâu thở đều hết mức để nói tròn vành rõ chữ.
" Khi nào em sẵn sàng thì cưới.
"
Anh biết Tiêu Lạc đang khóc nhưng lại chẳng chút biểu tình thương sót ngược lại còn nhẽo miệng cười mĩm đầy thích thú, không vội giải thích, không vội an ủi cứ thủng thẳng trả lời từng câu cô hỏi.
…
Không khí bên trong đột ngột tăng cao, mặt cô nóng bừng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Trình Tranh, sắc mặt vô cùng tốt.
" Ngơ ngác làm gì, Tiêu Lạc, em đừng nghĩ lung tung có được không? Cả đời này anh chỉ thích em, chỉ muốn kết hôn với em! ".