- Vi thần biết!
Trong lòng Trương Huyễn bắt đầu khẩn trương, hắn cảm giác được sự không vui trong giọng nói của Tiêu Hoàng hậu.
- Lá gan của ngươi thật không nhỏ đấy! Thân là thị vệ, lại dám dung túng Công chúa trà trộn dân gian, chẳng lẽ ngươi không biết đây là tội mất đầu sao?
- Vi thần.... biết!"
Cái trán Trương Huyễn tràn đầy mồ hôi.
- Ngươi biết mà còn làm như vậy sao?
Thanh âm Tiêu Hoàng hậu đột nhiên cao lên, mang theo sự tức giận rõ ràng:
- Vì sao ngươi không ngăn cản nàng làm loạn?
Lúc xế chiều Trương Huyễn cũng đã nghĩ ra rất nhiều lý do, ví dụ như hắn không ngăn được công chúa, ví dụ như Công chúa uy hiếp hắn vân vân… Nhưng hắn cảm thấy những lời này cũng không phải là thật, chỉ giải vây cho mình, không công bằng với tiểu công chúa.
Do dự thật lâu, Trương Huyễn hỏi:
- Hoàng hậu nương nương, người muốn nghe lời nói thật, hay muốn nghe lý do của thần.
- Bổn cung đương nhiên muốn nghe nói thật!
- Hồi bẩm Hoàng hậu, bởi vì vi thần cảm thấy nàng chỉ là một đứa nhỏ, hướng tới tự do, khát vọng vui vẻ, thần hy vọng nàng có thể giống với các cô nương cùng tuổi khác, có thể vui vẻ đi dạo phố, mua thứ mình thích, chính là như vậy.
Tiêu hoàng hậu sau bình phong không nói gì, thật lâu sau, bà chậm rãi nói:
- Ngươi kể lại rõ ràng rành mạch tình hình dạo phố của công chúa cho bản cung nghe, không được giấu diếm chút nào.
Trương Huyễn cũng không giấu diếm, liền kể lại tỉ mỉ việc xảy ra hôm nay cho Tiêu Hoàng hậu, khi nói đến nữ tử váy đen xuất hiện, hắn do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, nhưng hắn không nói là Vũ Xuyên Phủ, chỉ nói nữ tử váy đen này là người của Vạn Bảo Kim Lâu phái ra.
Nhưng trong đó có một lỗ hổng, chính là hắn làm sao có thể quen biết nữ tử của Vạn Bảo Kim Lâu này.
Nhưng Tiêu Hoàng hậu dường như cũng không để ý đến chỗ sơ hở này, bà trầm tư một lát, lại tàn nhẫn răn dạy Trương Huyễn một trận.
- Trong cung có quy củ trong cung, cho dù là thiên tử cũng không thể tùy ý phạm quy, huống chi nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Bổn cung niệm tình ngươi làm thị vệ chưa lâu, cũng xem xét ngươi có thể bảo vệ công chúa trở về bình an, vì thế lần này bổn cung không trị tội ngươi, nhưng Bổn cung tuyệt đối không cho phép có lần sau. Ngươi nghe rõ rồi chứ?
- Vi thần hiểu rồi!
- Lui ra đi!
Trương Huyễn thi lễ, chậm rãi lui ra khỏi nội điện, đi ra ngoài đại điện, một cơn gió lạnh thổi qua, hắn mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm rồi.
Hai ngày sau đều rất bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra, cũng không có ai đến gây sự với Trương Huyễn, người trong phủ Yến Vương căn bản cũng không biết tiểu Công chúa đi dạo phố xảy ra chuyện.
Buổi sáng ngày thứ ba, Trương Huyễn vừa mới từ trong phòng đi ra, một gã thị vệ vội vàng chạy tới:
- Trương thị vệ, có việc gấp!
- Chuyện gì?
- Có người từ trong cung đến, muốn gặp đích danh ngươi!
Đầu Trương Huyễn ”ong!” một tiếng, hắn biết chuyện của Dương Cát Nhi rốt cục vẫn phải đến, Dương Cát Nhi nhảy cửa sổ chạy trốn, đi một mình trên đường phố, mặc kệ Hoàng hậu lén tiếp kiến hắn, nhưng việc công vẫn là việc công.
Mặc dù đám người hộ vệ hoàng cung của công chúa đẩy hết trách nhiệm cho hắn, Trương Huyễn cũng không định tranh luận, thứ nhất là tranh luận cũng vô dụng, miệng lưỡi xói vàng, thứ hai là hắn quả thật cũng có trách nhiệm.
Hắn phụ trách thủ cửa sau, khi Dương Cát Nhi từ cửa sau chạy ra, hắn hoàn toàn có thể bắt nàng trở về, nhưng hắn không làm như vậy, mà còn cùng nàng đi dạo phố, dung túng nàng không tuân theo quy củ, chỉ dựa vào điểm này, mọi người có thể bắt được nhược điểm của hắn.
Nguyên nhân căn bản đó là hắn không đành lòng phá hủy trù tính đã nửa năm của Dương Cát Nhi, thông cảm sự cô đơn lạnh lẽo của nàng trong hoàng cung, nhưng cứ như vậy hắn liền mất chức.
Trương Huyễn không kịp nghĩ nhiều, đi theo thị vệ chạy tới tiền đường, một hoạn quan trung niên quần áo hoa lệ đang ngồi trong tiền đường, bộ dạng cao lớn mập mạp, cử chỉ có chút ngạo mạn, phía sau gã có vài tên tiểu hoạn quan đứng.
Ở đối diện gã là tổng quản phủ Yến Vương Tiền Cảnh Trung, đang dùng khuôn mặt tươi cười nói chuyện với hoạn quan từ trong cung tới.
Lúc này, ánh mắt Tiền Cảnh Trung thoáng nhìn về Trương Huyễn đang đi lên đại sảnh, y lập tức nói với hoạn quan trung niên:
- Trần tổng quản, hắn đến rồi!
Hoạn quan trung niên là Phó tổng quản trong cung Tử Vi, tên là Trần Trí Dụng, là người quận Đan Dương phía nam. Gã đi theo Tiêu Hoàng hậu đã nhiều năm, là tâm phúc của Tiêu Hoàng hậu, cũng là nhân vật thực quyền số hai phụ trách Nội thị trong hoàng cung. Nhưng lúc Trương Huyễn tiến cung muộn, không nhìn thấy gã.
Trần Trí Dụng đánh giá Trương Huyễn đang đi vào đại sảnh, hoá ra người mà tiểu Công chúa thà rằng mình bị đánh mông cũng muốn cực lực che chở chính là hắn, bộ dạng thật sự rất tuấn tú. Nhưng tại sao lại không biết nặng nhẹ như vậy chứ? Lại dám để tiểu công chúa trà trộn cùng một chỗ với đám dân chúng.
Cũng may Hoàng hậu nương nương thông tình đạt lý, tâm địa lương thiện khoan dung, nếu không tính mạng của tiểu tử này khó bảo toàn, rõ ràng vẫn nhân họa được phúc.
Trương Huyễn đi tới khom người thi lễ:
- Tham kiến Tiền tổng quản!
Tiền Cảnh Trung không biết vì sao Trần Trí Dụng đến tìm Trương Huyễn, trong lòng cũng có chút lo lắng, y không trả lời Trương Huyễn, mà nhìn thoáng qua Trần Trí Dụng.
Trần Trí Dụng uống ngụm trà, chầm chậm hỏi:
- Ngươi chính là Trương Huyễn?
- Đúng vậy!
Trần Trí Dụng đặt chén trà sang một bên, lấy ra một quyển ý chỉ:
- Ta là người bên cạnh hoàng hậu, phụng lệnh của Hoàng hậu nương nương tuyên đọc một ý chỉ cho ngươi, ngươi quỳ xuống tiếp chỉ đi!
Trương Huyễn hơi sửng sốt, chỉ có thể quì một gối:
- Trương Huyễn tiếp chỉ!
Trần Trí Dụng mở quyển ý chỉ ra, không nhanh không chậm đọc:
- Dực Vệ Trương Huyễn phủ Yến Vương, trung dũng nhân hậu, hết sức trung thành với chức vị, quan tâm đến cấp trên. Vì vậy bổn cung ngợi khen, phong Thái Tử Thiên Ngưu, thêm danh Huệ úy, tiền thưởng trăm lượng, khâm thử!
Không chỉ có Trương Huyễn, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chuyện gì xảy ra vậy. Trương Huyễn bất ngờ được lên chức, mới tiến vào phủ Yến Vương vài ngày, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu nương nương. Tiền Cảnh Trung gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Đây… Đây là chuyện gì vậy?”
Trương Huyễn cũng hiểu được, hẳn là tiểu nha đầu kia ba hoa chích choè khích lệ mình một phen, hơn nữa đều nhận trách nhiệm về nàng.
Nhưng Tiêu Hoàng hậu khoan dung cũng thực khiến cho Trương Huyễn cảm động, không ngờ lại khen ngợi mình tận hết chức trách, phỏng chừng bà nói tận hết chức trách là chỉ mình luôn bảo vệ an toàn cho tiểu công chúa.
Về phần quan tâm cấp trên, hẳn không phải chỉ con dế, lồng đế linh tinh, mà là chỉ mình thỏa mãn khát vọng đi dạo phố của tiểu công chúa, thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ mà!
- Vi thần tạ ơn thánh ân của Hoàng hậu nương nương!
Trần Trí Dụng khoát tay chặn lại, ba gã tiểu hoạn quan mỗi người cầm lấy một mâm gỗ sơn son đi lên trước, trong một cái mâm gỗ đặt mười thỏi hoàng kim, đây là một trăm lượng hoàng kim, một cái mâm gỗ khác là một đôi giày da nửa đồng mới tinh, mâm gỗ cuối cùng là một hộp gỗ tử đàn dài chừng một thước.
- Hoàng kim là Hoàng hậu nương nương ban cho, giày da và hộp gỗ tử đàn là của Quảng Lăng Công chúa tặng cho ngươi. Nhưng ta cũng không biết trong hộp gỗ có cái gì, Hoàng hậu nương nương lệnh cho ngươi mở ra ngay tại chỗ.
Tiểu hoạn quan đưa hộp gỗ tử đàn lên trước, lúc này Trương Huyễn mới phát hiện trước sau hộp gỗ đều dán giấy niêm phong, trên giấy niêm phong viết chữ nhỏ xinh đẹp “Không cho bất kỳ kẻ nào đụng vào”.
Trong lòng Trương Huyễn buồn cười, tiểu nha đầu này thật sự rất quỷ quyệt, nếu tên đại hoạn quan này ở nửa đường mở ra, nàng làm sao biết, chẳng lẽ còn phải đối chất với mình hay sao?
Trương Huyễn tiếp nhận hộp gỗ, xé giấy niêm phong ra, Trần Trí Dụng rướn cổ lên, thăm dò nhìn kỹ, đây là chức trách của gã, gã nhất định phải biết bên trong là cái gì.
Trương Huyễn mở hộp ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dao găm của hắn, Trương Huyễn cầm dao găm lên cười nói:
- Đây là đồ của ta, công chúa cầm đi chơi.
Trần Trí Dụng không có hứng thú với dao găm, ánh mắt gã nghi ngờ nhìn chằm chằm một cái hộp ngọc nhỏ bên cạnh:
- Trong hộp ngọc là cái gì vậy?
Trong lòng Trương Huyễn cũng có chút khẩn trương, trong hộp ngọc sẽ là gì đây?
Hắn giữ lại một chút đề phòng, mở hộp ngọc đối diện với Trần Trí Dụng, chậm rãi mở ra một khe nhỏ, Trương Huyễn liếc mắt một cái đã nhìn thấy vật nằm bên trong, đúng là một cái trâm ngọc xanh biếc, ở trên còn được khảm hai viên kim cương rực rỡ loá mắt.
Trái tim Trương Huyễn nhảy dựng lên, hắn phát hiện bên cạnh ngọc trâm lại còn có một tờ giấy nhỏ.
Đúng lúc này, có thị vệ hô lớn một tiếng:
- Yến Vương điện hạ giá lâm!
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn ra phía bên ngoài, ngay trong nháy mắt này, ngón tay của Trương Huyễn nhẹ nhàng móc một cái, liền nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, nhanh chóng nhét vào tay áo.
Bởi vì mu bàn tay của Trương Huyễn và nắp hộp đối diện với đối phương, hơn nữa Yến Vương Dương Đàm đã đến, Trần Trí Dụng nhất thời thất thần, không phát hiện ra động tác rất nhỏ của Trương Huyễn.
Tiền Cảnh Trung đi ra ngoài đón, nhưng Trần Trí Dụng không cùng đi ra ngoài, hộp gỗ tử đàn này thật ra là khi gã sắp ra khỏi cửa cung tiểu Công chúa đuổi theo giao cho gã, phỏng chừng Hoàng hậu nương nương cũng không biết việc này.
Là một đại hoạn quan trong cung, gã biết được nặng nhẹ, không thể đắc tội tiểu công chúa, lại không thể biết việc mà không báo. Nếu trở về Hoàng hậu nương nương hỏi gã trong hộp là cái gì? Gã nên trả lời như thế nào đây.
Trong lòng của Trần Trí Dụng, hộp gỗ này còn quan trọng hơn nhiều so với Yến Vương. Gã chỉ theo bản năng liếc ra phía ngoài, tâm thần lập tức thu hồi lại, ánh mắt lại quay lại nhìn hộp ngọc, cổ rướn dài hơn, rất giống như một con ngỗng mập hiếu kỳ.
- Trương thị vệ, mở ra xem là cái gì?
Gã hoài nghi hộp ngọc nhất định là có bí mật gì đó, nhưng không chú ý tới vừa rồi trong nháy mắt gã không để tâm, bí mật đã biến mất.
Trương Huyễn đóng hộp ngọc lại, ngay cả hộp gỗ cũng đưa tới, cười nói:
- Ta cũng không biết là cái gì, công công tự mình xem đi!
- Vậy thật xấu hổ rồi.
Trần Trí Dụng không khách sáo mở hộp ngọc ra, lập tức ngây ngẩn cả người, trong hộp ngọc phủ nhung tơ màu đỏ, ở giữa đặt một trâm cài tóc ngọc bích tinh xảo vô song, gã liếc mắt một cái đã nhận ra, chính là trâm ngọc mà tiểu công chúa thích nhất.
- Trương thị vệ, Công chúa đưa cái trâm cài tóc này cho ngươi làm gì?
Trần Trí Dụng lại lật phía dưới vải gấm, không có vật gì khác, gã nghi ngờ nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Ta cũng không biết, tiểu Công chúa nói muốn tặng ta một món quà, có lẽ chính là trâm ngọc này.
Người xưa dùng trâm cài tóc đưa tình, nhưng công chúa còn nhỏ, còn chưa đến thời điểm đưa tình. Trần Trí Dụng chỉ cảm thấy khó hiểu, gã ta không thể nào hiểu được đạo lý trong đó.
Đường đường Công chúa Đại Tùy lại tặng trâm ngọc mình thích nhất cho một tên thị vệ bình thường, loại chuyện này gã lần đầu tiên thấy được. Hơn nữa Trương Huyễn tự tiện dẫn Công chúa đi dạo phố, vậy mà Hoàng hậu nương nương không trừng phạt, ngược lại còn tăng quan thưởng hậu hĩnh cho hắn, đây cũng là điều mà Trần Trí Dụng không thể giải thích được.
Gã cảm thấy chuyện này có lẽ có gì đó bí ẩn, chuyện này gã cũng không thể sơ suất.
Lúc này, Tiền Cảnh Trung cùng đi vào đại sảnh với Yến Vương Dương Đàm, Dương Đàm mới từ trong hoàng cung trở về, liền nghe nói Trần Trí Dụng đến, y biết Trần Trí Dụng là một kẻ khó chơi, lo lắng cho thuộc hạ của mình chịu oan ức, vội vàng chạy tới xem xét tình hình.
Trần Trí Dụng tạm thời không quan tâm đến chuyện trâm ngọc, tiến lên thi lễ với Dương Đàm nói:
- Là chuyện nhỏ, không ngờ lại kinh động đến điện hạ, lão nô thật có lỗi.