Mười ngày, Trương Huyễn cũng không tiếp tục luyện võ, mà là khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, sư phụ dĩ nhiên là Tân Vũ. Tân Vũ tuy là nữ tử, nhưng trình độ cưỡi ngựa bắn cung của nàng cực cao, bắn nhanh ngoài trăm bước, bách phát bách trúng, ở bộ lạc của nàng, đại bộ phận nam tử trẻ tuổi cũng hướng nàng cam bái hạ phong.
Dọc theo đường đi, nàng dốc lòng chỉ điểm cưỡi ngựa bắn cung cho Trương Huyễn, đem rất nhiều kĩ xảo mấu chốt truyền thụ cho Trương Huyễn. Hơn nữa, Trương Huyễn huấn luyện khắc khổ, tiến bộ vô cùng thần tốc. Hắn đã có thể một mũi tên bắn trúng con mồi đang chạy trốn trong vòng trăm bước, tuy rằng độ chính xác hơi kém, nhưng vẫn làm cho Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim ngạc nhiên thán phục không ngừng. Trương Huyễn chỉ dùng thời gian mười ngày liền vượt qua trình độ người thường khổ luyện một năm.
Ngay cả Trình Giảo Kim cũng động tâm, kêu la mình cũng muốn cưỡi ngựa bắn cung. Đáng tiếc gã không chịu được khổ, cũng không có thiên phú như Trương Huyễn, luyện hai ba ngày không có chút tiến triển nào liền nản chí, luyện bắn tên cũng biến thành cái cớ lôi kéo làm quen với Tân Vũ.
Trong rừng cây, Trương Huyễn giục ngựa chạy gấp, hai chân khống chế chiến mã, cài tên kéo cung, quay đầu lại bắn ra một mũi tên, mũi tên tựa như tia chớp bắn về phía ngọn cây. Ngoài bảy mươi bước, một con gà rừng diễm lệ vừa mới bay lên, bị một mũi tên bắn trúng ngực. Gà rừng kêu lên một tiếng, lông gà văng khắp nơi, từ ngọn cây rơi xuống.
- Mũi tên này thế nào?
Trương Huyễn hơi đắc ý quay đầu lại hỏi.
- Tiễn vũ cần nắm chắc, nếu không một tên này đã có thể bắn trúng cổ.
Tân Vũ giục ngựa tiến lên, rút ra một cây vũ tiễn đưa cho Trương Huyễn:
- Ngươi thử lại lần nữa xem?
Trương Huyễn tiếp nhận vũ tiễn, giương cung lắp tên:
- Đừng nhúc nhích!
Tân Vũ dứt khoát nhảy lên chiến mã của Trương Huyễn, dựa vào lưng hắn. Nàng cầm tay phải của Trương Huyễn, dùng ngón trỏ nắm lông chim kéo về sau một chút, cánh tay lại vòng qua cầm tay trái hắn, đưa tay trái đang nắm cung của hắn chỉnh lên vị trí cao hơn một chút.
- Nhớ kỹ, tay trái tay phải nhất định phải phi thường cân bằng, ngươi bắn một mũi tên xem.
Tuy rằng trong khi luyện tiễn, Tân Vũ thường xuyên gần gũi chỉ điểm hắn, nhưng làm như hôm nay, gần như là ôm ấp lấy hắn từ phía sau, lại là lần đầu tiên của bọn họ.
Trương Huyễn cảm nhận được thân thể khỏe đẹp mà cực kỳ co dãn của nàng, cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt nàng, cùng thứ mềm mại mà no đủ trước ngực nàng, hắn không khỏi có chút lòng hươu dạ vượn, bắn một mũi tên ra, lại không biết bắn đi nơi nào.
Tân Vũ hờn dỗi hung hăng đánh vào lưng hắn một quyền:
- Ngươi đó, sao lại bắn tên loạn như vậy?
Trương Huyễn không có hé răng, ưỡn eo thẳng lên, dính sát vào thân thể của nàng. Nàng bỗng nhiên hiểu được cái gì, mặt lập tức đỏ bừng, cúi đầu không dám nói nữa. Trương Huyễn xoay người ôm bờ eo của nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú nàng. Tân Vũ tâm hoảng ý loạn, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu?
Trương Huyễn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, 'Oanh!' một tiếng, trong đầu Tân Vũ trống rỗng, cả người nàng xụi lơ, ngã vào lồng ngực của hắn, để hắn tùy ý hôn mình cuồng nhiệt, để tay hắn tùy ý vuốt ve thân thể khỏe đẹp của mình.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng Trình Giảo Kim nói to:
- Kỳ quái, gà rừng ở trong này, hai người bọn họ ở đâu thế?
Hai người sợ tới mức vội vàng tách ra, Tân Vũ cuống quít nhảy xuống ngựa, xoay người cưỡi chiến mã của mình, khẽ cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giục ngựa chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, Trình Giảo Kim cầm gà rừng cùng Uất Trì Cung đuổi theo. Trình Giảo Kim cười hưng phấn nói:
- Nơi này rõ ràng còn có gà rừng, đêm nay chúng ta có thể làm món gà nướng bùn ăn rồi.
Uất Trì Cung cười hỏi:
- Tân Vũ cô nương đâu rồi?
- Nàng đi phía trước dò đường rồi, chúng ta đợi nàng một chút.
Trương Huyễn đã khôi phục vẻ mặt bình thường, từ trên mặt hắn nhìn không ra nửa điểm dị thường, tuy nhiên thị lực của Uất Trì Cung vô cùng tốt, từ xa y đã nhìn thấy Tân Vũ nhảy xuống từ trên ngựa của Trương Huyễn, y lại giả vờ không biết gì cả.
- Công tử, ta nhớ được ngươi đã nói, Tử Trùng Ngọc Dũng nhất định phải đến khi đầu mùa xuân mới có, hiện tại đã là đầu hạ rồi, làm sao chúng ta có thể tìm được?
- Ta cũng hỏi qua Tân Vũ, nàng nói băng tuyết vùng Đại Hồ đến mùa hè mới tan, đầu hạ có thể tìm được.
- Vậy là tốt rồi, ta đây cũng hy vọng lần này có thể có thu hoạch.
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng Tân Vũ kinh hoàng hét lên:
- Các ngươi mau tới!
Ba người nhìn nhau, lập tức giục ngựa chạy về phía trước. Trương Huyễn dẫn đầu, chạy tới chỗ Tân Vũ hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi xem!
Tân Vũ chỉ vào phía trước sợ hãi nói.
Lúc này Trương Huyễn mới phát hiện trên cành một cây đại thụ phía trước cách đó không xa có treo hơn mười cái đầu người, hắn rút đao ra giục ngựa chậm rãi tiến lên, đầu người còn nhỏ máu, bộ mặt cực kỳ dữ tợn.
Lúc này Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim cũng chạy tới, Trình Giảo Kim phát hiện trên mặt đất có không ít dấu chân, y lần theo dấu chân đi về phía bên kia.
Uất Trì Cung trầm giọng nói:
- Hình như là vừa mới giết không lâu, chắc là hôm nay mới cắt lấy.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Xem ra, có người ở phía trước chúng ta.
Lúc này, Trình Giảo Kim ở bên kia hô to:
- Thi thể ở trong này!
Hai người giục ngựa chạy tới, chỉ thấy một chỗ đất trũng chất đống hơn mười thi thể không đầu, trên người bò đầy kiến trùng, từ phục sức có thể đoán được hẳn là mục dân phụ cận.
- Bọn họ là mục dân Phó Cốt Bộ!
Tân Vũ ở một bên thấp giọng nói:
- Ta đã gặp một người trong đó, là con trai tù trưởng Phó Cốt Bộ ở vùng này, tên là Phó Cốt Tiêu Mộc, đầu năm còn đến bộ lạc chúng ta cầu hôn.
- Công tử, ngài nghĩ là do ai làm?
Uất Trì Cung thấp giọng hỏi.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng nói:
- Ngoại trừ người Đột Quyết, còn ai dám giết con trai của tù trưởng.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trình Giảo Kim lớn tiếng nói:
- Nói không chừng người Đột Quyết đang giăng lưới lớn ở phía trước đợi chúng ta đấy!
Trương Huyễn trầm tư một lát, hỏi Tân Vũ:
- Băng Tra Tử Trùng đến bên bờ hồ lớn là có sao?
Tân Vũ lắc đầu:
- Không phải! Còn phải đi về phía bắc vài trăm dặm. Ta vốn định đến bờ hồ lớn trước, sau đó mới men theo mép hồ đi về phía bắc.
- Bây giờ có thể đi về hướng bắc không?
- Mặt phía bắc có ký hiệu rõ ràng hơn, ta đã đi qua một lần, còn nhớ rất rõ.
Trương Huyễn quyết định thật nhanh nói:
- Chúng ta trực tiếp thay đổi tuyến đường đi về phía bắc, không đi đến bờ hồ nữa.
Bốn người đã đạt thành nhận thức chung, bọn họ không nhất định gặp phải quân đội Đột Quyết, tránh bọn chúng đi là được. Bốn người quay đầu ngựa lại, xuyên qua rừng rậm thay đổi tuyến đường đi về phía bắc.
Bạt Dã Cổ Câu Luân Bộ, một hồi thịnh yến vừa mới chấm dứt, đại tù trưởng Đồ Lặc chịu không nổi tửu lực được hai đứa con đỡ về đại trướng. Hình như đây là lần đầu tiên Đồ Lặc uống rượu say, vừa mới nằm xuống liền ngủ say như chết.
Lúc này, con gái thứ hai A Tô xuất hiện trước cửa lều, nói với hai đệ đệ:
- Các ngươi đi đi! Để ta tới chăm sóc phụ thân.
Đồng Thái và người huynh đệ kia đều sợ nhị tỷ này, bọn họ vội vàng thi lễ, vội vàng đi. A Tô phân phó với vài tên thị vệ đứng ngoài trướng vải:
- Để cha ta nghỉ ngơi thật tốt, không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy!
Bọn thị vệ vội vàng đáp ứng, A Tô lập tức buông màn trướng xuống, chỉ nghe thấy tiếng tù trưởng Đồ Lặc trong đại trướng ngáy như sấm rền truyền đến.
Ngay ngoài trăm bước, Trương Trọng Kiên và Sài Thiệu ẩn thân trong một đại trướng, thông qua khe hở của đại trướng nhìn chằm chằm lều của Đồ Lặc nơi xa.
Trương Trọng Kiên đã có thể xác định, nhóm vũ khí mất tích kia đã bị bộ tộc Bạt Dã Cổ chiếm được, nhưng bọn họ đã dùng hết các loại biện pháp đều không thăm dò được chỗ cất dấu nhóm vũ khí kia. Rốt cuộc mọi người đã hơi sốt ruột, Trương Trọng Kiên không thể không dùng một chiêu cuối cùng của ông ta, đem chút thuốc bột đổ vào trong rượu của Đồ Lặc, làm y say mèm.
- Trọng Kiên có thể xác định bản đồ bảo tàng ở ngay trong đại trướng của lão?
Sài Thiệu hơi hoài nghi hỏi.
- Ta khẳng định có bức đồ đó, Đồ Lặc đã lỡ miệng nói với ta, lại lập tức phủ nhận, ta hiểu rõ người này, loại đồ vật trọng yếu như vậy nhất định ở trong rương vàng của lão.
- Nhưng con gái của lão ở trong trướng, chúng ta làm gì bây giờ?
Trương Trọng Kiên trầm tư một lát, lấy ra một túi da nhỏ, bên trong có ba cái kim châm ngắn, ông ta nói với Sài Thiệu:
- Ba cây kim châm này của ta có mê dược, có thể làm cho người ta ngủ say một khắc đồng hồ ( phút), chừng đó thời gian là đủ rồi!
Sài Thiệu mừng rỡ:
- Chúng ta liền lập tức hành động!
Sài Thiệu xốc màn trướng lên đi ra, trực tiếp đi đến tẩm trướng của Đồ Lặc, thân mình Trương Trọng Kiên chợt lóe, như quỷ mị biến mất không thấy. Thuật khinh thân của y rất cao, tốc độ so với sư muội Trương Xuất Trần còn nhanh hơn gấp đôi.
Một lát sau, Sài Thiệu bước nhanh đi đến trước đại trướng của Đồ Lặc, lập tức bị thị vệ phát hiện, thị vệ cao giọng quát:
- Là ai?
Sài Thiệu cũng có thể nói vài lời Đột Quyết, y chắp tay cười nói với vài tên thị vệ:
- Ngày mai chúng ta muốn rời khỏi, đặc biệt đến chào từ biệt!
Vài vị thị vệ đều biết y, người cầm đầu dùng tiếng hán lắp bắp nói:
- Tù trưởng.... Đang ngủ..... Không thể quấy nhiễu.
Trong lúc Sài Thiệu hấp dẫn sự chú ý của mấy tên thị vệ, Trương Trọng Kiên đã xuất hiện phía sau tẩm trướng của Đồ Lặc. Ông ta dùng dao găm sắc bén nhẹ nhàng vẽ một cái, phía dưới đại trướng lông dê xuất hiện một cái khe rộng chừng một thước. Trương Trọng Kiên chui nửa người vào thăm dò, trong tay cầm một cây kim châm.
Đại trướng có hai tầng trong ngoài lồng vào nhau, ở giữa tầng trong và tầng ngoài có hành lang rộng hai thước. Trương Trọng Kiên vừa muốn lẻn vào trong trướng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, thân hình ông ta lập tức dính sát vào nội trướng, chỉ thấy màn trướng nội trướng bị xốc lên, thứ nữ A Tô của Đồ Lặc từ bên trong đi ra, trực tiếp đi ra ngoại trướng.
- Ta đã rửa chân cho phụ thân rồi, hiện tại ông ấy ngủ rất say, tạm thời các ngươi không nên quấy rầy. Nếu ông ấy muốn uống nước…, các ngươi nhớ cho ông ấy uống nước, ta đi về trước.
Trương Trọng Kiên nhẹ nhàng thở ra, kim châm cầm trong tay lại bỏ vào túi da. Theo tiếng bước chân của A Tô đi xa, bên ngoài lại an tĩnh trở lại.
Trương Trọng Kiên vô thanh vô tức lẻn vào nội trướng, chỉ thấy Đồ Lặc ngủ rất say, tiếng ngáy như sấm, trên người đắp một tấm chăn lông mỏng.
Thân hình Trương Trọng Kiên chợt lóe đi đến trước hòm gỗ lớn, hòm đã bị khóa, ông ta nhẹ nhàng sờ ổ khóa, chỉ nghe 'Rắc!' một tiếng, ổ khóa bị vặn gãy.
Ông ta mở rương ra, bên trong có hai cái rương nhỏ bằng hoàng kim. Trương Trọng Kiên biết rằng, tất cả các đồ vật trọng yếu Đồ Lặc đều đặt trong hai cái rương vàng nhỏ này, chỉ là ông ta không biết đặt trong cái rương nào.
Ông ta nhẹ nhàng mở một cái rương nhỏ ra, bên trong là các loại bảo thạch và châu ngọc đắt tiền, không có bất kỳ quyển sách da cừu nào.
Ông ta buông nắp rương, lại mở ra rương nhỏ thứ hai, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, không ngờ cả hai rương vàng đều không khóa, nhưng ý nghĩ này chỉ hơi thoáng qua. Trương Trọng Kiên đã nhìn thấy, trong rương vàng thứ hai có một quyển sách da cừu, trong rương vàng thứ hai cũng chỉ có duy nhất một quyển sách da cừu này.
Nương theo ngọn đèn hơi yếu trong trướng vải, ông ta nhanh chóng nhìn qua một lần nội dung trong quyển sách da cừu, trong lòng mừng thầm, lập tức đem quyển sách da cừu bỏ vào lồng ngực, vô thanh vô tức đi ra khỏi đại trướng…