Tháng tư, đầu hạ.
Sau kỳ thi điện, tân khoa tiến sĩ nhậm chức, thì đến lúc này xem như vụ hội thi gian lận kia rốt cuộc mới chịu lắng đi, đề tài khiến dân chúng cả triều quan tâm lại quay ngoắt về chuyện.. lập hậu, bọn họ không biết vì cớ làm sao Chúc Vân Tuyên vẫn cứ tỏ ra dửng dưng với chuyện này, chưa lúc nào tỏ rõ thái độ ý kiến của mình, hơn nữa trong cung cũng không có thái hậu chủ trì đại cuộc, mấy vị thái phi căn bản không chen mồm vào được, thành ra người khác có sốt ruột nôn nóng thế nào cũng vô dụng.
Tân đế bây giờ đã bước sang tuổi hai mươi, đừng nói là hoàng hậu phi tần, mà ngay cả một cung nữ thiếp thân hầu hạ trong Cam Lâm cung cũng không có, khiến cho người bên ngoài không nhịn được ngầm lời ra tiếng vào. Mặc dù lúc trước hoàng đế không xem trọng Chúc Vân Tuyên, ngoại trừ chỉ hôn không ban tăng cô nương nào cho bệ hạ, nhưng nay dẫu sao người cũng đã lên làm tân đế, bên gối vẫn không có người nào, quả thực là vô cùng quái dị, mà vấn đề quan trọng nhất chính là một khi không có người nối nghiệp, thì giang sơn sẽ bất ổn!”
Mặc kệ chúng quân thần ôm ấp tâm tư gì, rõ ràng một điều chính là số người nhìn chằm chằm vào vị trí Đông cung tuyệt đối không phải số ít, làm người thì có ai mà chẳng hy vọng hoàng đế tương lai sẽ được sinh ra từ nhi nữ của mình, làm rạng danh gia tộc chứ? Sau vài lần bị Chúc Vân Tuyên khéo léo từ chối không cho ý kiến gì, bọn họ bèn quyết định nhất trí đẩy Tăng Hoài ra, cầu xin lão nhân đi làm rõ xem rốt cuộc ý tứ của hoàng đế.
Tăng Hoài cũng đang có ý định đi hỏi cho ra lẽ, lão căn bản không có tư tâm gì, thậm chí còn hơn ai hết chỉ một lòng một dạ quan tâm đến việc duy trì dòng dõi của bệ hạ. Ngày nào chưa được nhìn thái tử chứng minh có người nối nghiệp, thì ngày đó lão e là có chết cũng không thể nhắm mắt.
“Trẫm chỉ là mong không có kẻ nào có mưu đồ riêng, dựa vào chuyện lập hậu này đi sinh sự mà thôi.” Chúc Vân Tuyên nói xong chỉ khẽ lắc đầu, chuyện lập hậu xưa nay vốn không phải chuyện đơn giản, nay Nghiêm gia vừa ngã xuống, đã có không biết bao người người có mưu đồ riêng vừa nghe xong cũng lập tức bắt tay vào hành động. Về chuyện lập hậu, không đơn giản chỉ là việc hắn thích ai thì lập người đó, cũng như bản thân hắn thật sự cũng không muốn lại xảy ra thêm sự cố một lần nào nữa.
Tăng Hoài khuyên hắn: “Bệ hạ, theo như ngài nói, cái này cũng xem như là cơ hội, chuyện tiến cung và ở hậu cung xưa nay vốn không thể tách rời, hiện tại một khi ngài cưới nhi nữ của bọn họ, còn sinh ra một hoàng tử chung huyết thống, thì bọn họ sẽ tự khắc trung thành, ủng hộ ngài.”
“Trẫm biết.” Chúc Vân Tuyên thở dài, chuyện hắn khinh thường nhất từ xưa đến nay chính là… Lợi dụng nữ nhân ở hậu cung nhằm cân bằng thế lực triều đình tranh thủ kiếm lợi cho mình, nhưng cho đến cuối cùng hắn vẫn giống hệt như phụ hoàng, đều phải đi tới bước này.
Kể từ ngày hôm kia trở về sau Lương Trinh đột nhiên thôi không tới tìm hắn nữa, thành ra hai tháng nay Chúc Vân Tuyên sống trong những tháng ngày yên bình trước nay chưa từng có, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Lương Trinh đã thật sự nghĩ thông suốt buông tha cho mình, mà cho dù có như thế nào đi nữa, thì tình hình hiện tại cũng khiến Chúc Vân Tuyên thở phào nhẹ nhõm: “Việc chọn người cứ để chủ quản nội đình chuẩn bị đi.”
Lương Trinh giờ khắc này đang tham gia buổi tiệc trong phủ Hiển vương, trên thực tế hắn thường sẽ không tham gia những hoạt động như thế này, thậm chí có khi Hiển vương tự mình ra mặt mời bản thân hắn cũng chưa chắc nể nang mặt mũi mà đi, thành thử ra đây cũng được xem là lần đầu tiên Lương Trinh tham gia tiệc hội dành cho tầng lớp quý tộc.
Hiển vương dường như không chút nào để ý tới khoảng cách thân phận địa vị giữa cả hai, tỏ ra hết sức nhiệt tình dẫn hắn đi lên ghế trên cao.
“Hiếm khi thấy được Chiêu vương chịu nể nang mặt mũi đến đây, hôm nay nhất định uống một trận cho đã cùng bản vương, không say không về!”
Hiển vương ăn nói hùng hồn, khiến cho những người khác nghe thấy cũng dồn dập sôi nổi phụ họa theo. Lương Trinh đung đưa chén rượu, khẽ cười nói: “Vương gia có lòng như vậy, tiểu chất cũng xin phụng bồi.”
Hắn nói xong liền dứt khoát ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, mọi người khắp nơi cũng bắt đầu cao giọng reo hò khen hay, bầu không khí hiện tại càng trở nên thân mật ấm cúng.
Trong cảnh yến tiệc ăn uống linh đình, ca múa tưng bừng đến cực kỳ náo nhiệt kia, Lương Trinh một bên uống rượu, một bên chậm rãi đảo qua rồi lần lượt ngưng lại trên người mấy tiểu tử bên phủ An Nhạc hầu nhìn một lúc, bên khoé miệng chợt cong ra một tia cười khẩy.
Dạo trước hắn có nghe người ta nói phủ An Nhạc hầu thường xuyên nhờ vả Hiển vương, mật độ qua lại khoảng thời gian gần đây tăng lên rất nhiều, đúng lúc hắn nhận được thiệp mời Hiển vương, cho nên mới đến đây nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, không ngờ lại thật sự có thể thấy được bóng dáng người Lương gia ở đây. Mặc dù những vị có mặt đều chỉ là đám tiểu bối, thế nhưng phủ Hiển vương từ trước đến nay căn bản không phải là nơi mà đám người phủ An Nhạc hầu này có thể với tới được.
Từ khi Lương Trinh bước vào, đám người Lương gia dường như bất an ngồi không yên, bộ dạng ai nấy cũng cực kỳ chột dạ, thế nhưng Lương Trinh chẳng buồn đoái hoài tới, mà chỉ xem như không thấy bọn họ.
Đúng là bọn chuột nhắt vô dụng Lương gia, trong nhà đang trong cảnh sắp nghèo đến đói meo, thế mà đám tiểu tử này vẫn còn tâm tình nhảy nhót tưng bừng mưu cầu lợi ích cho mình, quả nhiên là chán sống rồi.
Lương Trinh cũng rành rẽ có thừa về tình trạng hiện tại của phủ An Nhạc hầu, căn bản bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, còn bên trong thì đã sớm sa sút, thối rữa. Vốn đám người kia tưởng rằng khi đưa Lương Trinh đến trước mặt Chiêu Dương đế cộng thêm có một Thần quý phi, thì Lương gia từ đây sẽ một bước lên mây, nhưng không ngờ thời thế bất ngờ biến chuyển, không những Thần quý phi qua đời, mà Lương Trinh còn lộ ra bộ mặt thật hận họ đến thấu xương, ngay cả chút chỗ tốt cũng không cho bọn họ rớ tay vào. Quý phủ Lương gia nhà bọn họ bây giờ trong cảnh thu nhập không đủ tiêu vô cùng khốn khó, sản lượng trên trang tử hằng năm cũng giảm đi, còn những cửa hàng vì Lương Trinh ngầm dùng thủ đoạn xấu thành ra không thể kiếm lời, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hàng tháng không có lương cho hạ nhân. Người bên ngoài ai ấy đều cho rằng bọn họ dựa vào vầng sáng của Lương Trinh mà hưởng lợi, chứ không ai thật sự ngờ rằng người Lương gia vì đắc tội Lương Trinh đang trải qua một cuộc sống vô cùng gian nan.
Lương Trinh căn bản chính là đang muốn từ từ hành hạ đám người này, bây giờ trong phủ An Nhạc hầu ngày ngày đều vì chút vàng chút bạc mà tranh đoạt không ngừng náo loạn, hắn cũng thuận thế trở thành một vì khán giả ngồi ngoài xem trò vui. Còn về người mẫu thân trên danh nghĩa kia, đã bị hắn tìm cái cớ bắt ép vị “phụ thân” đưa người đến nông thôn, rồi nhốt trong phật đường bắt buộc chép kinh phật suốt ngày đêm, cho dù mắt mù tay què cũng không được dừng.
Từ trước đến nay hắn cũng chẳng phải người lương thiện gì, ai bắt nạt hắn, hắn sẽ đương nhiên bắt nạt lại, ngay cả hoàng đế hắn còn bức bách được, chớ nói chi là cái phủ An Nhạc hầu, bản thân hắn còn chẳng thèm để ở trong mắt.
Chỉ có điều, mấy tên kia trông bộ dạng còn luồn cúi thấp hèn hơn cả so với trí tưởng tượng của Lương Trinh. Trong khoảng thời gian Lương Trinh không rảnh để ý đến đám người phủ An Nhạc hầu, thì vô tình lại để cho bọn họ thân thiết nhờ vả tới chỗ Hiển vương, đương nhiên chuyện này vốn không có gì phải lấy làm lạ, bởi cho dù hắn có căm ghét phủ An Nhạc hầu kia đến mức nào, thì ở trong mắt người ngoài, hắn chính là người xuất thân từ phủ, là người thân chung nhà san sẻ buồn vui. Cũng may là khoảng thời gian trước hắn có liên tục theo dõi sát sao phủ An Nhạc hầu, bằng không thì cũng không biết bọn họ đã dùng danh nghĩa của hắn làm ra bao nhiêu chuyện thối nát nữa.
Rượu quá ba vòng, mọi người ai nấy cũng bắt đầu ngà ngà say, càng thêm hành động phóng túng, người nào người đấy ôm mỹ nhân lang quân xinh đẹp cùng nhau uống rượu mua vui, trông đến cực kỳ vui sướng.
Trong lúc Lương Trinh đang uống rượu, bất chợt có một tiểu lang quân nhút nhát tiến lại gần, còn rũ mắt thầm thì nhỏ nhẹ lên tiếng: “Để nô tài hầu hạ vương gia uống rượu.”
— Tiểu lang quân: chỉ một thiếu niên trẻ tuổi.
Người kia vừa nói xong còn cố ý dán sát vào lồng ngực Lương Trinh, Lương Trinh giờ khắc đã uống say nên cả người cũng trở nên cau có khó chịu, vừa định hất tay gạt người ra, thì đến lúc nhìn thấy rõ ràng gương mặt của đối phương lại bất chợt ngây ra mất một lúc, sau đó mới hung tàn bóp lấy cằm của đối phương ép hắn ngẩng đầu lên.
Gương mặt của vị tiểu lang quân kia trở nên trắng bệch, hai mắt cũng đỏ rưng rưng muốn khóc, bộ dạng lúc này đây hệt như một chút thỏ bị dọa cho sợ vậy. Lương Trinh khẽ nheo mắt lại quan sát đánh giá người trước mặt suốt một hồi, song sức mạnh trong tay cũng mỗi lúc một tăng lên mấy phần, khiến cho tiểu lang quân kia không nhịn được kêu thành tiếng, thế nhưng Lương Trinh vẫn không tỏ ra chút thương tiếc nào mà lạnh giọng hỏi: “Là ai kêu ngươi tới?”
Nếu chỉ đơn giản nhìn lướt qua, thì tướng mạo của người này giống Chúc Vân Tuyên những bảy phần, ban nãy do Lương Trinh uống nhiều đầu óc không tỉnh táo mới có thể nhìn sai, nhưng hiện tại cẩn thận quan sát lại liền biết đối phương cùng Chúc Vân Tuyên thật sự là người trên trời kẻ dưới đất, khí chất hoàn toàn khác nhau, phải nói là cách xa ngàn dặm.
Chỉ dó điều cho dù có không giống như thế nào đi chăng nữa, thì khi dáng vẻ trưởng thành của tên nhóc này xuất hiện ở trước mặt mình, đồng nghĩa với việc chắc chắn có người dàn xếp. Thấy đối phương cứ run cầm cập nói không nên lời, vẻ mặt Lương Trinh càng lạnh hơn, sau đó ngước mắt nhìn Hiển vương ở cách đó không xa.
Hiển vương lúc này đang ôm một nàng mỹ nhân khoác lụa mỏng uống rượu đến sảng khoái, gã ta dường như đã nhận ra ánh mắt Lương Trinh, thành ra cũng hướng mắt nhìn sang đảo một vòng qua hai người, sau đó mới chợt cười híp mắt lò dò đi tới thấp giọng hỏi: “Chiêu vương có thấy thích tiểu lang quân này không? Đây là người bản vương đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.”
Lương Trinh không chút biến sắc nhìn lại hắn, song cũng lạnh lùng trả lời: “Hiển vương có lòng rồi.”
“Thích là tốt rồi, tặng ngươi, cứ mang người về đi.” Hiển vương ha ha vỗ vỗ vai Lương Trinh, bộ dạng trông cực kỳ đắc ý.
Tiệc còn chưa tàn, Lương Trinh đã cáo từ lui đi trước.
Khi ra đến cổng lớn phủ Hiển vương, người tiểu lang quân kia cũng ra theo, sau đó không biết vì cái gì lại đứng bên cạnh xe, đỏ mắt chờ mong nhìn Lương Trinh. Lương Trinh lúc này vẫn chưa đoái hoài gì tới hắn, chỉ gọi thủ hạ thân tín của mình đến rồi căn dặn: “Điều tra lai lịch rõ ràng của người này, đồng thời tìm một nơi cho hắn ở đi.”
Tiểu lang quân vừa nghe lập tức hoảng hốt kêu lên: “Vương gia, xin ngài thương xót, nếu nô tài rời khỏi ngài sẽ không còn con đường sống nào nữa!”
Lương Trinh tiếp tục như xem như không nghe thấy gì lạnh lùng hạ lệnh hạ nhân xuất phát. Chiếc xe kéo chầm chậm đi xa khỏi phủ Hiển vương, Lương Trinh lúc bấy giờ khẽ nhắm mắt lại, trong lòng mạnh mẽ ghim cho lão già khốn kiếp kia một nhát.
Hiển vương kia đưa người như vậy cho hắn, khẳng định gã ta đang ấp ủ tâm tư uy bức dụ lợi cho mình, đây đồng nghĩa với việc chính là muốn cho hắn biết rằng gã ta đã hiểu rõ mối quan hệ lén lút giữa hắn cùng hoàng đế, cho nên hiện tại muốn dùng chuyện này làm nhược điểm uy hiếp, muốn lôi kéo hắn về phe mình. Lương Trinh thầm nghĩ xong, không nhịn được cười giễu, dạo trước lão già này cũng yên phận hết mấy chục nằm, bây giờ Chúc Vân Tuyên lên ngôi lại bắt đầu trỗi dậy, cũng không thử nhìn lại bản thân mình xem có được một cân nào không, mà chỉ với mình gã cũng dám mơ động được vào người Chúc Vân Tuyên?
Huống hồ loại thủ đoạn này của gã phải nói là vừa bỉ ổi lại ngu xuẩn, đích thực chỉ là một mớ bùn nhão chả thể dính nổi lên tường, ngu không sao tả được.
Còn chưa tới hai ngày, vị thủ hạ của Lương Trinh đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, vị tiểu lang quân vốn xuất thân từ một học trò trong gánh hát thành bắc, hơn tháng trước lúc lên đài biểu diễn có được lão gia tứ phòng Lương gia mua đem đi, về sau liền xuất hiện trong phủ Hiển vương cho đến hiện tại.
Lương gia!
Lương Trinh thầm phẫn nộ trong lòng, thì ra vẫn là do lòng dạ hắn quà mềm yếu, nên mới để cho cả đám người kia sống quá thoải mái, thậm chí còn có tiền rảnh rỗi đi mua mấy kẻ đi gây khó dễ cho hắn.
Việc bị người nhà họ Lương biết được chuyện giữa mình và Chúc Vân Tuyên, chỉ có thể là do trong quý phủ của hắn có nội gián, thế là ngay ngày hôm đó bên trong phủ Chiêu vương đang sóng lặng gió êm kia đột nhiên xử tội một lúc đến mười mấy người, hạ nhân từ trên xuống dưới đều bị xử qua, nhưng ngọn lửa giận tích tụ trong lòng Lương Trinh vẫn không sao dập tắt được.
“Thuộc hạ đã theo lời ngài căn dặn, đưa người tới một trang tử bên ngoài làm tạp dịch, đồng thời vẫn chưa tra khảo qua, à còn nữa là, hắn có nói khi người hầu phủ tặng hắn cho Hiển vương, đã để hắn uống qua thuốc sinh tử.”
“Thuốc sinh tử?” Vừa nghe đến đây, hai hàng lông mày của Lương Trinh mạnh mẽ nhíu chặt lại, đôi mắt cũng sầm tối đi, những kẻ Lương gia này rốt cuộc là nghĩ gì? Bọn họ cho là dựa vào một con hát có tướng mạo xêm xêm Chúc Vân Tuyên là có thể trói chặt được hắn hay sao? Hoặc đơn giản chỉ là muốn làm hắn buồn nôn chán ghét?
“Dạ vâng, đúng.. đúng là thuốc sinh tử.”
Cả người Lương Trinh run lên, khẽ dời tầm mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn ánh tà dương đang dần chìm xuống, sau một hồi lâu trầm mặc, mới thấp giọng nỉ non: “Nếu là ngươi, thì liệu ngươi có làm chuyện mà ngươi ghét nhất với người mà ngươi ghét nhất không?”
Tên thủ hạ kia không hiểu Lương Trinh có ý gì, chỉ chăm chú ngẫm nghĩ một lúc, rồi lên tiếng trả lời hắn: “Nếu như có thể đạt mục đích, thì tất nhiên sẽ làm.”
Lương Trinh rốt cục cũng nở nụ cười, đôi mắt bị ánh chiều tà chiếu rọi phủ lên một tia sáng quái dị: “Ngươi nói đúng, chỉ cần có thể đạt mục đích là được.”
Dù sao, từ xưa đến nay hắn cũng không phải người tốt, sau này cũng sẽ không.