Tiêu Bố Y khi xuối theo Lạc Thủy, lại như trở về một năm trước đây.
Một năm trước hắn mới từ thảo nguyên trở về, đối mặt với vận mệnh khó đoán, đó chính là một chỉ tuyên triệu của Dương Quảng đưa hắn đến Đông Đô.
Hôm nay cũng như thế.
Vận mệnh luôn có sự lặp lại kinh người, nhưng lại nhiều ít có chút khác biệt.
Một năm trước Tiêu Bố Y kia, bất quá chỉ là thảo dân, không đủ nặng nhẹ, tùy tiện một quan viên ở kinh đô cũng có thể đạp lên đầu hắn, nhưng Tiêu Bố Y hiện tại, nắm giữ binh quyền Vệ phủ, chưởng quản ngựa trong thiên hạ, đã không có mấy người có tư cách cùng hắn đối kháng.
Tiêu Bố Y một năm trước kia, Vũ Văn Hóa Cập không để hắn trong mắt, đạo tặc thiên hạ cũng chưa từng nghe qua, nhưng Tiêu Bố Y hôm nay, đã không đem Vũ Văn Hóa Cập đểở trong mắt, bắc đến Lịch Sơn Phi, trung đến Ngõa Cương, nam đến Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thông, Trương Kim Xưng đều phải sợ hãi, Đại Tùy có một Trương Tu Đà đã làm cho bọn họ hoảng sợ không có ngày yên thân, hôm nay lại xuất hiện một Tiêu Bố Y nữa!
Khác nhau không chỉ là thân phận, còn có vận mệnh của Đại Tùy.
Tiêu Bố Y nhớ rõ một năm trước, sứ thần bốn biển triều bái không đếm xuể, nhưng cho tới bây giờ, tân niên đã tới, chẳng những Dương Quảng không có hăng hái, mà sứ thần nước ngoài đối với Đại Tùy tựa hồ cũng không có hứng thú cùng kính sợ, đến triều bái cũng không có mấy người.
Một phần nguyên nhân chính là Đại Tùy mấy năm liên tục chinh chiến, dân sinh mỏi mệt, đương nhiên nguyên nhân lớn hơn nữa là Trung Nguyên đạo tặc hoành hành, đường xá bế tắc, cho dù muốn đến cũng khó.
Tiêu Bố Y một đường từ Mã ấp đến Đông Đô, phát hiện so với năm trước mà nói, càng không thái bình.
Cũng may dưới tay hắn có ba ngàn tinh binh Vệ phủ, trang giáp tinh lương, một đường Nam hạ đạo phỉ bình thường nhìn thấy, chỉ tưởng là quân đi tiễu phỉ, đã sớm chạy trốn, đường xá cũng thuận lợi.
Nhưng các quan viên tập trung về triều hàng năm cũng sẽ không có may mắn như hắn, đến hiện tại, Thái Thú các quận không đến được kinh đô đã hơn hai mươi người.
Tiêu Bố Y thấy được sự thay đổi lớn so với một năm trước đây, hơi cau mày, sau khi đến Đông Đô, hắn còn chưa kịp cùng Tiêu Đại Bằng nói chuyện thì Dương Quảng đã triệu hắn vào cung.
Tiêu Bố Y khi ở tại Mã ấp đã biết tình thế, lần này đến Đông Đô chính là tiếp chiêu, không thể không tranh thủ chiếm lấy quyền lợi lớn nhất.
Bùi Minh Thúy đối với việc Vũ Văn Thuật xuất chiêu có thể sẽ dốc tận sức, bởi vì căn cơ của nàng là ở chỗ Dương Quảng, cả đời đều vì Dương Quảng, nhưng Tiêu Bố Y hắn thì không, hắn hiện tại đã không sợ gì Vũ Văn Thuật, bởi vì hiện tại tình hình đã rất khác.
Hiện nay Hữu kiêu vệ Đại tướng quân cũng khác với trước kia, Lý Hồn khi còn, tân môn cựu phiệt, thế lực vương quyền địa phương đấu đá liên miên.
Tuy vì cựu phiệt thất bại mà chấm dứt, nhưng không thể không công nhận, từ Dương Lượng, Dương Huyền Cảm thay nhau khởi sự cho tới nay, đến khi Lý Hồn đánh một nước cờ thất bại.
Uy vọng vương quyền của Dương Quảng đã bị công phá từ trước đến nay chưa từng có.
Đệ đệ phản loạn, chinh phạt Cao Lệ thất bại, trọng thần ngày xưa mưu phản, Nhạn Môn chút nữa là bị bắt, con tâm hoài dị tâm.
Uy vọng quyền uy mà Dương Quảng khi tại vị khổ tâm tích lũy hiện nay gần như đã không còn.
Tiêu Bố Y nhớ lại khi ở tại Nhạn Môn Dương Quảng đã ôm con rơi lệ, chỉ nghĩ Dương Quảng hiện tại nhớ lại cảnh này thì có cảm tưởng gì?
Càng ngày càng nhiều người đã không đem Dương Quảng đặt ở trong mắt, những kẻ có thực lực đều đã bắt đầu nghĩ tới đường lui của mình.
Hiện nay biên thùy Đột Quyết, Liêu Đông như hổ rình mồi, dân chúng Trung Nguyên khởi nghĩa liên tục, cựu phiệt tân môn các lộ chiêu binh mãi mã, Dương Quảng đối với Đại Tùy đã mất đi lực khống chế, hắn cho dù sủng tín Trần Tuyên Hoa, cũng sẽ không dễ dàng bức Tiêu Bố Y vốn không có ý phản phải làm phản, người mà có thể sử dụng Dương Quảng đã không còn nhiều lắm.
Tiêu Bố Y biết, trước mắt hắn nhìn như bị động, nhưng trải qua hơn một năm tích lũy, hiện nay quyền chủ động đã đến tay hắn.
Hắn vẫn còn làm quan cho tới nay, cũng không phải nguyện trung thành đối với Dương Quảng, mà là bởi vì Đại Tùy dù sao cũng là nhà lớn nghiệp lớn, chức tướng quân này mang lại lợi ích vượt xa hắn nghĩ.
Tiêu Bố Y sai khi vào Tử Vi thành, đi thẳng tới Sùng Đức Điện đợi.
Hắn mới đến Đông Đô, thánh chỉ đã tới, điều này thuyết minh nhất cử nhất động của hắn hiện tại đềo được đám người Vũ Văn Thuật theo dõi, Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, chỉ buồn cười.
Nhưng đợi gần hai canh giờ, Dương Quảng vẫn không lộ diện, Tiêu Bố Y cũng đã có chút buồn bực.
Ngoài điện có tiếng bước chân vang lên, một người đi vào, cười nói: "Tiêu tướng quân, đã lâu không gặp".
Tiêu Bố Y cũng mỉm cười chào đón, "Hoàng đại ca, Thánh Thượng khi nào thì đến?"
Người đến không phải là Dương Quảng, mà là Thông sự xá nhân Hoàng Phó Giang.
Hoàng Phó Giang nghe Tiêu Bố Y xưng hô, vội vàng xua tay nói: "Tiêu tướng quân chớ xưng hô như thế, lúc trước là ta không hiểu lễ số, hôm nay mà còn gọi ta là đại ca, thật sự là muốn giết ta".
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ta vô luận là Đại tướng quân hay tiểu tướng quân, đối với thịnh tình của Hoàng đại ca lúc trước vẫn ghi tạc trong lòng".
Hoàng Phó Giang trên mặt lộ ra vẻ quái dị, áp thấp thanh âm nói: "Tiêu huynh đệ làm người khiêm tốn, quả thật hiếm thấy, nếu là người khác đã sớm tỏ ra khinh thường đối với ta rồi, nếu có một ngày…"
Hắn muốn nói lại thôi, ho khan nói: "Tiêu tướng quân, đã làm cho người đợi lâu, Thánh Thượng hôm nay không được khỏe, không muốn gặp người".
Vốn tưởng rằng Tiêu Bố Y sẽ bất mãn, không nghĩ đến hắn chỉồ lên rồi nói, "Vậy ta có thể đi được chưa?"
Hoàng Phó Giang đối với Tiêu Bố Y có chút bội phục, trong lòng nghĩ đừng xem người ta tuổi trẻ, chỉ luận về phần trầm ổn này thì đã không thể so sánh rồi.
Vũ Văn Thuật tuy không tệ, nhưng dù sao cũng là người bảy tám mươi tuổi, có thể sống được mấy năm? Muốn nói ôm đùi, thì theo vị huynh đệ này là ổn thỏa nhất.
Đưa Tiêu Bố Y đi ra Sùng Đức Điện, Hoàng Phó Giang nhìn thấy bốn bề vắng lặng, lại áp thấp thanh âm, "Tiêu huynh đệ, thật ra lần này Thánh Thượng muốn gặp người, bất quá là Trần nương nương trì hoãn".
"Ồ" Tiêu Bố Y nhíu mày, "Nói vậy Trần nương nương có chuyện quan trọng hơn".
Hoàng Phó Giang khịt mũi cười nhạt, "Tiêu huynh đệ, người làm người quá mức thành thật, Trần nương nương này cũng không đơn giản.
Vốn loại chuyện này cũng không đến lượt ta nói chuyện, nhưng biết Tiêu huynh đệ tuyệt không phải là hạng người nói loạn, nên mới tin tưởng mà nói ra".
Tiêu Bố Y cảm kích nói: "Ta vẫn biết Hoàng đại ca đối với ta không tệ".
Hoàng Phó Giang bị ba chữ Hoàng đại ca làm cho lâng lâng, thở nhẹ một hơi nói: "Thật ra ta biết Thánh Thượng đối với Tiêu lão đệ rất không tệ, bằng không cũng sẽ không gọi ngươi hồi kinh.
Chỉ là Thánh Thượng mấy ngày này biến hóa rất lớn, gặp đại thần rất ít, cả ngày chỉ cùng Trần nương nương uống rượu nghe nhạc, ngâm thơ thưởng mai.
Nghe nói Thánh Thượng muốn gặp ngươi, Trần nương nương lại lôi kéo Thánh Thượng đi thưởng mai, một chút đã mấy canh giờ, Thánh Thượng có chút mệt mỏi, Trần nương nương liền cùng Thánh Thượng an giấc, cho nên chuyện của ngươi mới bị trì hoãn".
Tiêu Bố Y trong lòng đã rõ, cảm tạ nói: "Cũng may Hoàng đại ca nói ra, bằng không ta quá nửa là không hay biết gì".
Tiện tay lại đưa cho Hoàng Phó Giang một thỏi bạc, "Trời đông giá rét, Hoàng đại ca cũng nên mua chút rượu uống".
Hoàng Phó Giang bất động thanh sắc tiếp nhận bạc, đưa mắt nhìn mọi nơi, thấp giọng nói: "Huynh đệ, cái này ta cũng không khách khí.
Đúng rồi, ngươi cũng biết, Trần nương nương là do Vũ Văn tướng quân đưa lên cho Thánh Thượng?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Hoàng Phó Giang cẩn thận nói: "Nghe nói huynh đệ cùng Vũ Văn tướng quân rất có mâu thuẫn, hôm nay huynh đệở trong cung phải cẩn thận, chuyện không quan hệ không cần làm, để tránh bị người hãm hại.
Làm đại ca như ta chỉ có thể nói được như vậy thôi, mong huynh đệ tự mình bảo trọng".
Tiêu Bố Y cảm thấy Hoàng xá nhân đối với hắn có thể nói đến như vậy, đã coi như là tâm phúc, Trần Tuyên Hoa cùng Vũ Văn Thuật cũng không ngoài dự kiến đã bắt đầu thử dò xét đối với hắn.
Trước là ngăn trở, sau đó là nói to nhỏ khi đầu ấp tay gối, cuối cùng là dẫn phát sự hoài nghi của Dương Quảng.
Muốn dùng mấy thứ này để hãm hại hắn, mấy cái này đều ở trong tính toán của Tiêu Bố Y.
Thiên cổ cho tới nay, phương pháp hại người có vô số, nhưng đại khái đều ở trong ba mươi sáu kế.
Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy thì chỉ cười lạnh.
Rất nhiều phương pháp có thể đơn giản nhưng lại rất hữu hiệu.
Tựa như Vũ Văn Hóa Cập dùng chính là Vô trung sanh hữu (Biến không thành có), nếu Trương Thúy Hoa đổi thành Trần Tuyên Hoa, Bùi Minh Thúy có đến đây cũng không thể cứu được.
Cũng may hắn hiện tại sớm đã không còn như năm đó, đối với mấy cái này cũng không úy kỵ.
"Bố Y, đợi một chút".
Tiêu Bố Y còn chưa rời Tử Vi thành, phía sau đã có người gọi.
Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, thấy là Tiêu Vũ, trong lòng cũng thấy ấm lại, "Thúc thúc, tìm cháu có chuyện gì sao?"
Một câu thúc thúc của hắn làm ấm lại khuôn mặt có chút âm trầm của Tiêu Vũ, "Tiểu tử, ngươi còn nhớ tới thúc thúc này sao, từ khi từ biệt tại Nhạn Môn, chúng ta cũng đã lâu không gặp".
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Cháu thật ra sau khi về lại Đông Đô liền muốn đi tìm thúc thúc, nhưng lập tức bị Thánh Thượng triệu kiến".
Tiêu Vũ hỏi: "Vậy hiện tại có rảnh không?"
Tiêu Bố Y trầm ngâm, "Cháu cũng muốn đi gặp cô cô, không biết cô cô có rảnh không?"
Tiêu Vũ vui vẻ nói: "Ngươi cũng không uổng công Hoàng hậu yêu thương ngươi, người cũng muốn gặp ngươi, đi theo ta".
Nếu là người khác tới tìm, Tiêu Bố Y cũng sẽ lo lắng.
Tiêu Vũ tới tìm thì Tiêu Bố Y yên tâm, hắn đương nhiên cũng biết Tiêu Vũ vì sao muốn tìm hắn.
Trần Tuyên Hoa đến, tuy mục đích chủ yếu không phải là Tiêu Hoàng hậu, nhưng Tiêu Hoàng hậu cũng khó tránh khỏi phải đứng mũi chịu sào.
Hôm nay Tiêu Hoàng hậu thế đơn lực cô, bên người chỉ có một đệ đệ, duy nhất có thể trông cậy chỉ có người cháu họ xa này.
Đối với người cô cô không phải thân nhân, mà còn hơn thân nhân này, Tiêu Bố Y chỉ có cảm tạ, có thể hết sức đương nhiên sẽ hết sức, chỉ là xem ra hôm nay đại thế đã định, Đại Tùy sụp đổ cũng không thể tránh được, nhưng hắn làm sao có thể khuyên Tiêu Hoàng hậu rời khỏi Dương Quảng?
Nhưng nếu không rời khỏi Dương Quảng, Tiêu Hoàng hậu đi theo bên cạnh hắn, sớm muộn cũng cũng chỉ có con đường chết.
Tiêu Bố Y nghĩ vậy cũng chỉ có thể lắc đầu, thầm than thế sự chính là kỳ diệu như thế, ngươi rõ ràng là biết kết quả, nhưng rất nhiều thứ vẫn không thể thay đổi.
Tiêu Vũ nhìn thấy hắn lắc đầu, nhịn không được hỏi, "Bố Y làm sao vậy?"
"Không có gì," Tiêu Bố Y tỉnh táo lại, "Cháu chỉ nghĩ, mùa đông năm nay có chút lạnh lẽo".
Tiêu Vũ nghe được trong giọng điệu của Tiêu Bố Y nhiều ít có chút tang thương buồn bã, không biết hắn vì vận mệnh của Tiêu Hoàng hậu mà phát sầu, chỉ nghĩ hắn cảm khái đối với thế cục, an ủi nói: "Bố Y, tuy tình thế không tốt, nhưng cũng không phải đã đến bước không thể thu thập được, ngươi yên tâm, vô luận như thế nào thì chúng ta cũng sẽ đứng về phía ngươi".
Hai người đi vào Phượng Hà điện, Tiêu Hoàng hậu đã sớm đợi, ra ngoài dự kiến của Tiêu Bố Y là Tiêu Đại Bằng cũng ở đó.
Tiêu Hoàng hậu khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười, "Đường huynh, Bố Y càng ngày càng chững chạc".
Tiêu Đại Bằng nở nụ cười, "Nó hiện tại còn mạnh hơn cha nó nhiều, bất quá cái này cũng là kết quả mà Hoàng hậu tranh thủ cho Bố Y".
Tiêu Hoàng hậu lắc đầu nói: "Ta là một nữ lưu, có thể làm được cái gì, Bố Y, tới đây ngồi đi".
Tiêu Bố Y đến bên cạnh Tiêu Hoàng hậu ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt người tràn đầy sự từ ái, lơ đãng nhìn thấy khóe mắt đã có nếp nhăn, trong mắt đầy sự ưu sầu, "Cô cô, gần nhất trời lạnh, người phải bảo trọng nhiều".
"Xem đứa nhỏ này, thực cẩn thận, cũng thực quan tâm người khác, chẳng biết đã có cô nương nhà nào có phúc khí gả cho hắn" Tiêu Hoàng hậu yêu thương nói.
Tiêu Đại Bằng ho khan nói, "Cái này, hình như là đang lựa chọn, bất quá, thực tế thì Tiêu gia hiện tại thế yếu, người cũng không nhiều.
Ta quyết định cho Bố Y cũng không quá kén chọn, ít nhất cũng phải cưới tam thê tứ thiếp mới được".
Hắn nói tuy thô tục, Tiêu Hoàng hậu cũng không để ý, hai người tuổi cộng lại cũng đã gần trăm tuổi, đương nhiên lo lắng cũng nhiều hơn.
Tiêu Bố Y chỉ có cười khổ, thầm nghĩ nếu luận về ý chí kiên định, ai cũng không bằng người cha này.
Cha từ sau khi đến Đông Đô, chuyện buôn bán ngựa sớm đã quẳng sang một bên, không nhiệt tình như Nhị đương gia, duy chỉ có chuyện để ý cô nương nhà người ta cho hắn là không quên.
Tiêu Hoàng hậu ôn như nói: "Người là cha cũng không làm trong trách nhiệm, thật sự làm cho người ta bất mãn.
Bố Y thân là hoàng thân quốc thích, lại là Đại tướng quân Đại Tùy, chánh thất này nhất định phải tuyển một danh môn khuê tú mới được.
Bố Y, ta có mấy tấm canh thiếp, ngươi đến xem".
Tiêu Bố Y hoảng sợ, thầm nghĩ mình có thể đem mấy nữ nhân trước mắt điều hòa cho tốt, thì đã là phúc khí cùng may mắn lắm rồi, làm sao mà để thêm nữ nhân cho thêm loạn?
Cố làm gan tiếp nhận canh thiếp, Tiêu Đại Bằng đã kéo đến, "Con trai, con thực là có phúc khí, có hoàng hậu chọn lựa cho con.
Hoàng hậu hiền lương thục đức, ánh mắt nhất định không kém, đây là con gái của Binh bộ Thượng thư, rất được, con đây là cháu gái của Tô Nạp Ngôn ta cũng đã gặp qua, rất là hiền thục.
Tiểu tử, con so với ta vận khí tốt hơn nhiều, có cả người lựa chọn cho…"
Nhìn thấy Tiêu Bố Y nhìn mình, Tiêu Đại Bằng bất mãn nói: "Làm sao vậy, ta không nhiệt tình thì bị Hoàng hậu chỉ trích.
Chẳng lẽ nhiệt tình thì bị tiểu tử ngươi chỉ trích sao?"
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Cha, hiện tại còn không phải lúc nói tới chuyện hôn nhân".
"Tiểu tử cứng đầu, ta nói dám không nghe?" Tiêu Đại Bằng vung tay gõ cho Tiêu Bố Y một cái, đâu thèm quan tâm Tướng quân Thiếu khanh gì.
"Đường huynh, nghe Bố Y nói cũng đúng" Tiêu Hoàng hậu nhìn thấy cha con bọn họ khắng khít, cũng cảm thấy thân thiết.
Ở thâm cung đã lâu, trừ đệ đệ thì người nàng nói chuyện cũng không có ai, Tiêu Đại Bằng ở tại kinh, nàng thật ra khi không có việc gì đều bảo đệ đệ, Tiêu Đại Bằng cùng đến, ba người tùy tiện nói chuyện, đương nhiên đề tài nói chuyện nhiều nhất chính là Tiêu Bố Y.
Mớ canh thiếp này nhìn như tùy ý, nhưng cũng là kết quả mà Tiêu Hoàng hậu dã xem xét qua mấy lần.
Nàng đương nhiên không có nhìn xa như Tiêu Bố Y, cũng không biết Đại Tùy muốn đổ, còn đang nghĩ tới việc lấy người của môn phiệt, cảm thấy Tiêu Bố Y tuy là Đại tướng quân, nhưng dù sao cũng có chút thế đơn lực cô, nàng muốn liên hợp với đại thần trong triều cũng là khó tránh.
"Cháu lần này tới Tử Vi thành, vốn muốn gặp Thánh Thượng" Tiêu Bố Y đổi đề tài, "Cô cô, cháu cảm thấy Trần Tuyên Hoa có chút cổ quái".
Tiêu Hoàng hậu cũng không ngoài ý muốn, buồn bã nói: "Cổ quái thì thế nào, Bố Y, hiện tại ai cũng không thể nói cho Thánh Thượng tin rằng Trần Tuyên Hoa là giả được, ngươi cũng ngàn vạn lần không nên mạo hiểm.
Ta cũng không sao cả, hắn chỉ cần không mê hoặc Thánh Thượng là được, chuyện còn lại ta cũng không lo lắng được nhiều".
Tiêu Bố Y biết cô cô nói cũng là bất đắc dĩ, nhíu mày nói: "Lang sói một khi đã đến, cô có muốn nó ăn cỏ cũng không được, bất quá cô cô nói cũng có đạo lý, chúng ta tạm thời nhẫn nại, cháu tin tưởng rằng nàng ta gây sức ép cũng không được gì.
Vũ Văn Thuật một nhà muốn làm lớn, Bùi Gia há có thể ngồi yên mà không để ý đến, tọa sơn quan hổ đấu là kếổn thỏa, chỉ cần cô cô kiên nhẫn chờ đợi, chúng ta sẽ có cơ hội".
Khi từ Phượng Hà điện đi ra, cha con Tiêu Bố Y đều có chút trầm mặc.
Tiêu Đại Bằng thiếu phần hài hước, thêm phần ngưng trọng, Tiêu Bố Y thật ra có chút kỳ quái, "Cha, cha có tâm sự sao?"
Hắn gọi tiếng cha cũng rất thân thiết tự nhiên, Tiêu Đại Bằng vỗ vỗ vai hắn, "Bố Y, con đã trưởng thành rồi".
"Đối với cha lại cảm thấy cha có chút nôn nóng," Tiêu Bố Y nhân cơ hội nói: "Con hy vọng cha về sau không cần luôn đem chuyện hôn sự đề cập với Tiêu Hoàng hậu, con chỉ sợ sẽ làm cho người thất vọng".
Tiêu Đại Bằng im lặng thật lâu sau mới nói: "Bố Y, chuyện của cha cùng cô cô con hẳn đã biết.
Chúng ta thuở nhỏ cùng nghèo khổở cùng một chỗ, cha biết nàng rất là thiện lương, đời này chỉ có chỗ dựa duy nhất chính là Hoàng Thượng.
Nàng tuyệt đối không phải là hạng tham phú quý, nhưng rất nhiều khi cũng thân bất do kỷ.
Nàng tuy dựa vào Thánh thượng nhưng lại không có cảm giác an toàn".
"Cha, cha rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
"Cha muốn nói, nàng không thiếu chúng ta cái gì, ngược lại khi con nhập kinh thành, nàng đã ở trước mặt Thánh Thượng nói tốt cho con không ít.
Chỉ là mấy cái này, nàng cho tới bây giờ không nói với con mà thôi.
Cha cũng biết con quá nửa sẽ cự tuyệt, nhưng cha nếu không nhiệt tình, cha chỉ sợ nàng lại mất mác.
Cái này cũng giống như người hành y, rõ ràng biết người bệnh bị bệnh nặng, lại chỉ có thể nói lời trấn an.
Có đôi khi, lừa gạt cũng là do có ý tốt".
"Thì ra cha cũng không đồng ý với canh thiếp này" Tiêu Bố Y rốt cuộc hiểu ra.
Tiêu Đại Bằng cười khổ nói: "Cha tuy già, nhưng cũng không hồ đồ, hiện nay kinh thành ai cũng đầy nguy hiểm nguy cơ, cái gì thượng thư nạp ngôn tư mã, đều tự thân khó bảo toàn.
Trọng trách của cả sơn trại đều dồn lên vai con, đã làm cho cha không yên tâm, nếu còn bị làm phiền ở kinh thành, con làm sao mà làm việc? Con đương nhiên hiểu được, kinh thành tuyệt không phải là nơi ở lâu, nếu không phải vì Hoàng hậu, ta cũng không ở lại đây, ởđây tuy áo cơm không lo, nhưng vẫn cảm thấy không tiêu diêu khoái hoạt bằng ở sơn trại.
Chuyện Trần Tuyên Hoa, con làm được thì tốt không được thì thôi, Đông Đô là cái hố to, hiện tại sớm rút chân ra khỏi nói là là hành động sáng suốt.
Còn nữa, ai cũng không phải là thần, rất nhiều chuyện quản không được".
Tiêu Bố Y cười nói: "Cha..."
Hắn mới muốn nói cái gì đó, đột nhiên đưa mắt ra hiệu, lớn tiếng nói: "Cha, cha muốn tối nay ăn cái gì?"
Tiêu Đại Bằng lập tức phản ứng lại, vuốt cằm nói: "Cha muốn ăn thịt nướng, lại không biết tửu lâu nào ở đây ăn ngon?"
"Ta biết heo nhà của ta thích nhất là ăn thịt nướng" Một thanh âm quái dị vang lên.
Tiêu Bố Y dừng lại, Tiêu Đại Bằng lại kéo hắn, ý bảo hắn tránh chuyện là được, nơi này dù sao cũng là hoàng cung.
Tiêu Bố Y chậm rãi lắc đầu, quay đầu lại nhìn.
Hắn cũng không có nghĩ đến khiêu khích lại đến nhanh như vậy, chỉ là hiện ở kinh thành không biết Tiêu Bố Y hắn rất ít, đến khiêu khích nói vậy cũng đã có mười phần nắm chắc.
Đợi khi thấy người đến là ai, Tiêu Bố Y rất bất đắc dĩ.
Người đến cũng có mấy người, mặt sau có một đám cung nhân tỳ nữ đi theom, còn có mấy thị vệ.
Người bên trái rõ ràng chính là Vũ Văn Hóa Cập, người bên phải trông cũng ngọc thụ lâm phong, cũng có chút phong lưu tự đắc.
Hai người kia cũng là người có thân phân địa vị, lại như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh một nữ nhân.
Nữ nhân không già không trẻ, trông cũng xinh đẹp.
Chỉ là do sống quá an nhàn sung sướng, một đao bổ ra hai nửa cũng coi như là eo dương liễu, bất quá khi hợp lại cùng một chỗ, lại phảng phất như cái máng nước vậy.
Trừ cái chỗ biết là bộ ngực ra, các nơi còn lại đều hết sức đầy đặn, Tiêu Bố Y nhìn thấy công tử phong lưu bên tay phải nắm tay nàng ta, ân ái thương yêu, cũng có vẻ như thế nàng ta mà chịu khổ sở.
Hai người này đi cùng Vũ Văn Hóa Cập, nói vậy chính là Nam Dương công chúa và Vũ Văn Sĩ Cập nghe danh đã lâu.
Chỉ là xem bộ dáng của nam nữ này, tự cạo tự đại, Tiêu Bố Y đã biết vợ chồng này quá nửa là chưa có sự đồng ý của Vũ Văn Thuật, tự tiện đi giúp Vũ Văn Hóa Cập trả thù.
Vũ Văn Thuật lão mưu thâm tính, lại sinh ra ba đứa con óc bã đậu.
Trên đời này người thông minh không ít, mà người không biết tự lượng sức mình lại càng nhiều, Vũ Văn Sĩ Cập cùng Nam Dương công chúa chắc là cảm thấy thân phận cao quý, lại ở trong cung, lúc này mới tứ vô kiêng kị xuất ngôn vũ nhục.
Chỉ là người như thế trong mắt Tiêu Bố Y, luôn thích dùng mông để suy nghĩ, có đối thủ như bọn họ thật sự là chán nản, nhưng người ta đã đến tận cửa, hắn cũng phải để cho người ta tận hứng mà về mới được.
Nhưng nhìn thấy mấy người này đến đây, Tiêu Bố Y cũng có chút không có nổi hứng thú, thuận miệng nói: "Vũ Văn Hóa Cập, đã lâu rồi không gặp? Có chút rảnh rồi thì ta tối nay mời ngươi đi ăn thịt nướng có được không? Từ khi từ biệt ở thành Dương Châu, không biết những gì ta nói ngươi có nhớ rõ hay không?"
Vũ Văn Hóa Cập da mặt chuyển sang tái, trong lòng khiếp đảm, thầm nghĩ huynh đệ đã nhiều chuyện.
Hắn hiện tại càng ngày càng sợ hãi Tiêu Bố Y, thậm chí ban đêm gặp ác mộng cũng là mơ thấy Tiêu Bố Y.
Sau khi từ biệt ở thành Dương Châu, hắn đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ hại Tiêu Bố Y trong đầu, khi biết được đám người Đỗ Phục Uy cũng bị đánh chạy chí chết, Vũ Văn Hóa Cập biết kiếp này đã vô vọng.
Nhưng hôm nay đi vào trong cung gặp đệ đệ, Nam Dương công chúa cũng chủ động đề cập đến việc này, cũng đem hắn cười nhạo một trận.
Có người bẩm cáo nói Tiêu Bố Y đi gặp Hoàng hậu, Nam Dương công chúa nhất thời tâm huyết dâng cao, muốn giúp Vũ Văn Hóa Cập lấy lại mặt mũi, lúc này mới dẫn theo phu quân đến đây.
Vũ Văn Sĩ Cập đời này không có thành tựu gì, duy nhất hiểu được là làm cho lão bà vui lòng, đương nhiên là nghe theo.
"Tiêu đại nhân…" Vũ Văn Hóa Cập ho khan nói.
"Vũ Văn Hóa Cập, ngươi càng ngày càng không có cốt khí, cùng loại nô tài này khách khí làm cái gì" Nam Dương công chúa khinh bỉ nói: "Tiêu Bố Y, thấy bổn công chúa còn không quỳ xuống?"
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi là ai?"
Vũ Văn Hóa Cập giới thiệu: "Tiêu đại nhân, đây là Nam Dương công chúa và xá đệ Sĩ Cập".
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Thì ra là công chúa, cũng may ngươi nhiệt tình giới thiệu, bằng không ta còn tưởng rằng là tưởng là một con mụ hàng cá".
"Ngươi nói cái gì? Tiêu Bố Y, lá gan của ngươi thật lớn" Nam Dương công chúa hai tay chống nạnh, giận không thể át.
Tiêu Bố Y thật ra vẫn bình tĩnh, "Ta thân là Đại tướng quân Vệ phủ, quan đến cực phẩm, công lao hiển hách, Thánh Thượng cũng tán thưởng.
Ngươi bất quá chỉ là một công chúa, đối với quốc gia thực không chút công lao, vốn nên chỉ lo phụ đạo, làm gương trong cung, nhưng hiện tại lại đối với trọng thần trong triều há miệng nô tài, ngậm miệng quỳ xuống, cùng với mấy mụ hàng cá thì có gì khác biệt? Ngươi bảo ta quỳ bái, ngươi có tư cách gì!"
"Ta không có tư cách, thì ai có tư cách?" Nam Dương công chúa cả giận nói: "Ta sẽ đi bẩm cáo Thánh Thượng, báo ngươi tội bất kính".
"Cứ tự nhiên" Tiêu Bố Y đã xoay người lại.
Nam Dương công chúa không lấy được thể diện, giận dữ hét lớn: "Lũ nô tài các ngươi, còn không đánh cho ta, đánh cho đến khi hắn quỳ xuống mới thôi".
Mấy thị vệ bước lên phía trước, rút đao ra quát lớn: "Quỳ xuống".
Tiêu Bố Y nhìn mấy thị vệ kia, lạnh lùng nói: "Làm càn, các ngươi không biết ta là ai sao? Còn dám rút đao với ta!"
Một thị vệ lớn tiếng nói: "Ta quản ngươi là người nào, đối với công chúa bất kính ta…"
Hắn lời còn chưa dứt, Tiêu Bố Y đã đi về phía hắn, đã làm cho hắn đem những lời muốn nói nuốt trở về, nhìn thấy hai mắt Tiêu Bố Y lóe hàn quang, người nọ thụt lùi một bước quát: "Ngươi muốn làm gì?"
Nam Dương công chúa đẩy trượng phu, lớn tiếng nói: "Toàn lũ vô dụng, còn không đi đánh hắn!"
Vũ Văn Sĩ Cập lảo đảo đi tới, Tiêu Bố Y đã ra tay, một cái tát đánh về phía thị vệ.
Thị vệ nhìn thấy hắn ra tay rất chậm, có công chúa làm chỗ dựa, trong lúc nhất thời quỷ mê tâm hồn, hét lớn một tiếng nhằm Tiêu Bố Y mà chém tới.
Đám thị vệ có do dự, có lui về phía sau, Nam Dương công chúa vỗ tay nói: "Chém thật là tốt".
Chỉ là nàng lời còn chưa dứt, bỗng nhiên hoảng sợ mở to hai mắt.
Thị vệ một đao chém ra, Tiêu Bố Y đột nhiên lùi lại, thị vệ kia giống như thu đao không kịp, mất đà trường đao đột nhiên thay đổi phương hướng, quay về phía Vũ Văn Sĩ Cập mà chém tới.
Vũ Văn Sĩ Cập tránh né không kịp, hét thảm một tiếng, xoay người quỵ xuống, ôm lấy hạ thể mà không ngừng quay cuồng.
Máu tươi từ trong tay hắn chảy ra, nhiễm hồng cả một mảnh, Tiêu Bố Y lui ra sau nửa bước, lớn tiếng quát: "Nô tài lớn mật, lại dám ở trong cung đả thương người, biết tội gì không?"