Sáng sớm, trong rừng chim líu ríu không ngừng gọi nhau.
Mặt trời đang lên, ánh mặt trời tỏa ra muôn ngàn tin sáng chói lọi, cả cánh rừng, Hoàng Lư sơn, con sông ở xa xa cũng sáng bừng lên.
Trong cánh rừng sáng sớm có hơn ngàn hơn đạo phỉ âm u, đều ma quyền sát chưởng, có vẻ rất nóng lòng.
Trên đời ít có chuyện không làm mà có, chim cũng phải dậy tìm mồi từ sáng sớm mới có trùng ăn, cho dù làm cường đạo, cũng phải là siêng một ít mới có thu hoạch.
Trầm Liễu Sanh cũng là một lần làm siêng khó được, quyết định dựa theo kế hoạch đi đánh thành Ba Lăng.
Trong mắt hắn, Tiêu Bố Y bất quá chỉ là hư danh, trước khi xuất binh lại bái thần chiêu quỷ, hoàn toàn là trò phù phiếm, Trầm Liễu Sanh cũng không biết hiểu được tại sao Tiêu Bố Y lại có thểởở hai bờ Hoàng Hà đánh nên danh tiếng cực lớn.
Hắn thừa dịp Tiêu Bố Y ra quân mà xông vào cướp đoạt thành Ba Lăng, cho dù lấy không được thành Ba Lăng, thì cũng làm cho Tiêu Bố Y mất hết mặt mũi, nói không chừng đến lúc đó Trầm Liễu Sanh hắn hiệu lệnh một tiếng, dân chúng Ba Lăng một người xướng trăm người phụ họa, tụ tập đi theo, chẳng phải là chuyện cực tốt sao?
Mọi người từ Hoàng Lư sơn đi xuyên qua cánh rừng bên cạnh, chuẩn bị sau khi qua cửa cốc ở phía trước, theo đường vòng đi thành Ba Lăng.
Dù sao còn cách buổi trưa khá xa, Tiêu Bố Y sau khi tế trời xong mới có thể ra quân, bọn họ vẫn còn thời gian rất nhiều.
"Trầm lão Đại, thật ra ta cảm thấy" một đạo phỉ muốn nói lại thôi.
"Ngươi cảm thấy cái gì?" Trầm Liễu Sanh ở trên ngựa, thuận miệng hỏi.
"Ta cảm thấy Tiêu Bố Y thật ra không tệ" Đạo phỉ nói.
Trầm Liễu Sanh rốt cuộc quay đầu liếc nhìn hắn, "Con mẹ ngươi, muốn tạo phản sao?"
Đạo phỉ ngượng ngùng cười nói: "Trầm lão Đại, chúng ta vốn chính là tạo phản mà, nhưng mọi người cũng không phải là trời sanh đã muốn làm đạo tặc.
Năm nay đại hạn, nhưng cẩu quan lại không để ý đến sự sống chết của dân chúng, liều mạng thu thuế.
Mọi người ăn không đủ no bụng lúc này mới tạo phản, nhưng ta nghe nói Tiêu Bố Y sau khi vào làm chủ Quận Ba Lăng, trọng ban Quân điền lệnh, năm nay phú thuế toàn bộ miễn, dân chúng không thể qua được mùa đông thì có thểtới quan phủ lấy áo lạnh, trải qua xác minh cũng là chuyện có thật, lại còn phát cả lương thực cho mùa đông.
Đến sang năm khi Tô dong điều chế áp dụng, lại được giảm miễn thích hợp, quan phủ cổ võ chúng ta trồng trọt cày cấy, dân chúng cũng cảm thấy gặp được quan tốt, sau này cũng sẽ có cuộc sống tốt, người nhà của ta cũng khuyên ta trở về".
Có mấy đạo phỉ lớn tiếng trách mắng: "Vượng Tài.
Ngươi nói cái gì, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi làm đạo tặc, thì cả đời cũng là đạo tặc!"
Nhưng đại bộ phận đạo phỉ nghe Vượng Tài nói, đều lựa chọn im lặng, Trầm Liễu Sanh trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Nếu Tiêu Bố Y thật sự có thể làm cho mọi người có cuộc sống tốt, chúng ta quay về trồng trọt thì có gì là không được? Chúng ta làm đạo tặc, cũng là bởi vì sống không nổi, nhưng lúc này là hắn đến đánh chúng ta, lúc này làm rùa đen rút đầu, vậy có phải là nam nhân không?"
Mấy đạo phỉ lại lên tiếng phụ họa: "Trầm lão Đại nói rất đúng, là nam nhân thì cùng Tiêu Bố Y hắn đánh một trận.
Tiểu tử hắn ngông cuồng như vậy, nói chính ngọ xuất chiến, còn kịp quay về ăn cơm chiều, quả thực là không đem chúng ta đặt ở trong mắt, chúng ta muốn cho hắn biết cái giá của sự cuồng vọng.
Vượng Tài, tiểu tử ngươi chết nhát, thì cũng đừng làm cho mọi người cũng chết nhát theo.
Nếu muốn trở về nhà làm ruộng cùng vợ con, thì cũng không ai ngăn trở ngươi".
Vượng Tài có chút ủy khuất, lẩm bẩm nói: "Ta bất quá chỉ nói một chút, nhưng nếu thật có thể sống cùng vợ con thì đã là không tệ rồi, làm đạo tặc cả ngày lo lắng đề phòng, cũng không biết có thể sống đến ngày mai hay không…"
Trầm Liễu Sanh trầm giọng nói: "Mọi người thích thì tụ thích thì tán, ai đi lão tử tuyệt đối không ngăn cản, còn nếu muốn theo ta thì đừng nói những lời thừa".
Vượng Tài liếm môi, thấy Trầm Liễu Sanh lên tiếng, cũng không dám nói nhiều, nhưng lúc sắp sửa tới cửa cốc, Vượng Tài đột nhiên hét lớn: "Trầm lão Đại!"
Trầm Liễu Sanh soạt một cái rút đao bên hông ra, lạnh lùng nói: "Ngươi lại nói nhảm gì đó, có tin ta chém ngươi hay không!"
Vượng Tài sợ hãi đưa tay bịt miệng, nhưng tay kia vẫn chỉ về phía trước, chỉ thấy ở cửa cốc xông ta một đội nhân mã, người cầm đầu tay vung sóc hết sức nhẹ nhàng, nhìn thấy chúng phỉ dừng lại, lãnh đạm nói: "Trầm Liễu Sanh, ngươi bây giờ mới đến sao, Bùi Hành Quảng ở đây, Tiêu tướng quân cho ta đợi ở đây đã lâu rồi".
Trầm Liễu Sanh lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn đạo phỉ báo tin, đạo phỉ lớn tiếng nói: "Bùi Hành Quảng, các ngươi không phải nói buổi trưa mới tấn công Hoàng Lư sơn sao?"
Bùi Hành Quảng nở nụ cười, "Nếu không nói buổi trưa tấn công, thì có thể dụ các ngươi rời núi sao? Nếu không dụ các ngươi rời núi, thì làm sao một mẻ lưới đem bọn ngươi bắt hết? Chúng ta nói buổi trưa tấn công thì các ngươi tưởng buổi trưa, vậy đầu quá nửa là bị cửa kẹp qua rồi!"
Hắn vung mã sóc lên, chúng phỉ nhìn thấy quan binh trầm ngưng như núi, bộ dáng không thể phá vỡ, tưởng rằng Bùi Hành Quảng muốn tấn công, đều cuống quít lui về phía sau.
Thật không ngờ phía sau lại vang lên một tiếng hô, mấy trăm binh sĩ từ bụi cỏ trong rừng cây lao ra, chận lấy yếu đạo không cho đạo phỉ lùi bước, thuẫn bài đâm xuống đất, sạt một tiếng, làm cho người ta lạnh người.
Các binh sĩ tuy không nhiều lắm, thuẫn bài thủ, cung tiến thủ, đao phủ thủ tấn công phòng ngự đều có vị trí rõ ràng, trận địa sẵn sàng đón địch.
Đạo phỉ trước sau đều bị nguy, kinh hoảng thất thố, đạo phỉ báo tin lớn tiếng nói: "Bùi Hành Quảng, các ngươi tự xưng là chính nghĩa chi sư, thì ra bất quá cũng thi triển thủ đoạn ám toán đánh lén".
Bùi Hành Quảng không bị khích, chỉ nói: "Binh bất yếm trá mà thôi".
Đạo phỉ tuy cũng gần ngàn người, nhưng kỵ binh bộ binh Bùi Hành Quảng dẫn theo cũng hơn ngàn người, hắn dũng mãnh vô địch, lần này hai bên nhân số tuy cân bằng, nhưng đạo phỉ vô luận về lực chiến đấu hay trang bị, hiển nhiên so với quân của Bùi Hành Quảng kém quá xa, muốn đánh bại đạo phỉ thật sự là chuyện dễ dàng, bất quá muốn đem bọn chúng toàn bộ tiêu diệt,thì cũng phải tốn một phen công phu.
Bùi Hành Quảng trường sóc lại huy, phía sau tuôn ra mấy trăm quan binh, đồng thời hô một tiếng, cầm thuẫn đi trước, trường thương thủ cùng thuẫn bài thủ đi giao thoa với nhau, Bùi Hành Quảng cưỡi ngựa đi ở trước nhất, không nhanh không chậm.
Trầm Liễu Sanh trên trán gân xanh nổi lên, khóe mắt không ngừng co giật, nhìn thấy quan binh càng ngày càng gần, cảm giác được càng gần thì càng khó công hơn, đơn đao vung lên lớn tiếng quát: "Xông ra thì mới có mạng sống! Mọi người… giết…!"
Đại đa số đạo phỉ đều đứng thẳng bất động, đi theo Trầm Liễu Sanh chỉ có hơn mười đạo phỉ, hò hét tiến lên.
Hai bên xung phong dần dần tiến gần, Tùy binh cầm thuẫn cầm mâu, nhất tề xuất kích, đao thương trong tay đạo phỉ đều bị thuẫn bài ngăn trở, nhưng trường mâu của quan binh lại không chút lưu tình mà đâm vào trên người bọn họ.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết không dứt, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Bùi Hành Quảng mặc dù không có Bát phong doanh như Trương Tu Đà, nhưng cũng rất tâm đắc với phép tấn công phòng ngự này.
Đạo phỉ đều chiến đấu riễng lẻ, thoáng qua đã gục xuống cả bầy.
"Ai hàng không giết!" Bùi Hành Quảng trường sóc đánh ra, đã đâm thủng một đạo phỉ, vung tay hất đi, thi thể người nọ bay ra giữa không trung, khi rớt xuống, huyết nhục mơ hồ.
Mặc dù đều là giết người, nhưng loại sát pháp như Bùi Hành Quảng không thể nghi ngờ là trực tiếp hơn rất nhiều, trong lòng đạo phỉ tạo nên chấn động cũng mạnh hơn.
Đạo phỉ thấy thế, cuống quít thụt lùi, cảm thấy phía sau khí lạnh càng đậm, tiến lùi đều không được, cả đám người ngây ra như phỗng.
Sau khi kết thúc đợt công kích thứ nhất, Trầm Liễu Sanh quần áo te tua, mặt đầy tro bụi, đã thối lui về phía trước chúng tặc.
Tư vị bị hơn mười thanh trường thương đâm tới cũng không dể chịu gì, hắn đỡ trái hở phải, lăn lộn mà trở về, đã chật vật không chịu nổi, nhưng hơn mười đạo phỉ theo hắn tiến lên thì toàn bộ đã mất mạng!
Bùi Hành Quảng trông thấy các đạo phỉ sợ hãi, trầm giọng nói: "Tiêu tướng quân lấy đức phục chúng.
Các ngươi nghe đây, bó tay chịu trói, thì còn có mạng sống, nếu phản kháng, chỉ có một con đường chết".
Trầm Liễu Sanh cầm đao hô lớn: "Các ngươi chớ nghe hắn mê hoặc.
Quan binh luôn luôn phản phúc vô thường, chúng ta buông binh khí, tất chết không có chỗ chôn".
Hắn vừa hô, chúng phỉ lại do dự, Bùi Hành Quảng cười lạnh nói: "Ta muốn đem các ngươi tru diệt hết thì cần gì khách khí? Nghĩ đến trước đây Tiêu tướng quân đánh Lịch Sơn Phi, phá Ngõa Cương, chiến Vô Thượng vương.
Nơi nào mà không đánh được, đánh đâu thắng đó? Chỉ đạo phỉ Hoàng Lư sơn nho nhỏ các ngươi, ở trong mắt người quả thực chỉ như con kiến mà thôi.
Tiêu tướng quân trạch tâm nhân hậu, chỉ lo lắng các ngươi trong nhà còn có cha mẹ vợ con, lúc này mới cho các ngươi một cơ hội.
Lần này bỏ qua, sẽ không còn cơ hội giữ mạng nữa! Các ngươi còn không tỉnh ngộ, đừng quên trong nhà còn có cha mẹ tóc bạc như sương, con cái đang khóc đòi ăn?"
Chúng phỉ lại lần nữa do dự, Trầm Liễu Sanh sắc mặt cũng âm tình bất định, Bùi Hành Quảng đột nhiên quát: "Ai có thể bắt Trầm Liễu Sanh, ta tất có trọng thưởng".
Hắn lời vừa dứt, thì đã có đạo phỉ nhìn về phía Trầm Liễu Sanh, không có ý tốt gì, Trầm Liễu Sanh nhìn quanh thấy quan binh như một bức tường thép, biết chạy trốn là vô vọng, lòng người đã tan rả, hôm nay đại thế đã mất, đơn giản quẳng đao trên mặt đất nói: "Bùi Hành Quảng, Trầm Liễu Sanh hôm nay sẽ tin ngươi một lần.
Đánh giết thế nào cũng được, chỉ là tính mạng của ta là được, mong ngươi thả cho bọn họ quay trở về, Trầm Liễu Sanh cho dù thành quỷ, cũng cảm kích đại ân đại đức của ngươi".
Tại thành Ba Lăng, tế rượu đã xong, xem sắc trời thì đã tới giữa trưa.
Các quan Ba Lăng, Quận vọng bản địa, dân chúng trong thành đều hoặc gần hoặc xa vây xem, có tôn kính, có hoài nghi, có tin tưởng…
Tiêu Bố Y mặc kệ thái độ của mọi người, chỉ hướng lên trời tế cáo: "Tiêu Bố Y nhập chủ Quận Ba Lăng, thuận theo ý dân, trọng ban Quân điền lệnh.
Tiêu Bố Y không muốn sát sinh, chỉ vì đạo phỉ làm loạn quấy nhiễu dân chúng, hôm nay xuất binh, cũng là bất đắc dĩ.
Nghĩ tới đạo phỉ hoành hành, nhưng đa phần là hương thân các huyện, bị bất đắc dĩ nên mới tụ chúng làm giặc, nếu sau khi xuất binh, đạo phỉ có thể tỉnh ngộ, buông đồ đao, tất sẽ xử nhẹ".
Tạ Vọng Chi vẫn một mực ở phía sau Tiêu Bố Y, nghe xong nói: "Tiêu tướng quân trạch tâm nhân hậu như thế, chỉ hận đạo phỉ không thể nghe được lời của Tiêu tướng quân, nếu không cảm sự nhân hậu của Tiêu tướng quân, nói không chừng sẽ tự trói tay đến đầu hàng".
Vương lão phu tử cùng Tiêu Tử Dã đều nhìn nhau, không cho là đúng, thầm nghĩ đạo phỉ này nếu dễ dàng bị cảm hóa như vậy, thì đó chính là Bồ Tát.
Nghe nói Tiêu Bố Y uy danh hiển hách, nhưng sao lại làm việc chậm chạp lề mề như thế, lần này tuy đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng chỉ sợ đánh tới Hoàng Lư sơn, đạo phỉ đã sớm chạy trốn sạch sẽ, thật sự là nổi danh với sự thật cũng có khác biệt.
Tiêu Bố Y đã trở người lên ngựa, hắn giáp trụ trên người, trường thương nơi tay, quả thực là anh tư bừng bừng, mọi người trông thấy, trong lòng đều kính ngưỡng.
Trong đám người đột nhiên có người hô to: "Tiêu tướng quân nhân giả vô địch, bách chiến bách thắng!"
Dân chúng nghe được, cũng hoan hô theo, "Tiêu tướng quân nhân giả vô địch, bách chiến bách thắng!"
Tiếng hoan hô liên tiếp, từ bên người Tiêu Bố Y chậm rãi truyền ra, lập tức khuếch tán, rất nhanh truyền khắp toàn thành.
Tiếng hoan hô ầm ầm, kinh thiên động địa, cả thành Ba Lăng đều tràn ngập sự hưng phấn, tất cả mọi người đều cảm giác thấy trận chiến này không hỏi cũng biết, Tiêu Bố Y khẳng định tất thắng.
Tiêu Bố Y nhìn về phía người hô lên trước hết, nhận ra đó là Tôn Tấn, cũng chính là do Tôn Thiếu Phương cố ý an bài, trong lòng cười thầm.
Dân chúng có tâm lý mù quáng đi theo, chỉ việc hò hét theo, làm sao quản ai hô trước hết, thanh thế lần này đã trọn vẹn, Tiêu Bố Y người ở trên lưng ngựa, thầm nghĩ Bùi Hành Quảng hiện tại đã thế nào rồi.
Theo sau hắn là hơn ngàn binh sĩ của quận Ba Lăng, trong tiếng hoan hô, ồạt rời thành Ba Lăng, còn chưa cùng hương thân phụ lão, Quận vọng các quan cáo biệt, phía trước đã có một kỵ sĩ chạy vội đến, lớn tiếng nói: "Tiêu tướng quân, có quân tình bẩm báo".
Tiêu Bố Y ánh mắt nhìn về nơi xa, trong ánh mắt lộ ra ý cười, trầm giọng nói: "Chuyện gì?"
Mọi người có chút bối rối, đơn giản là đã nhìn thấy ở phương xa có không ít người đang đi tới đây, xem trang phục lại là đạo phỉ.
Đạo phỉ này quả thực vô pháp vô thiên, không đợi Tiêu Bố Y đi tiễu trừ, đã chủ động đến đây khiêu chiến.
Có người đã thầm nghĩ, Tiêu Bố Y quá mức cuồng vọng, ngươi đem cả thời gian chinh chiến nói cho đạo phỉ, vậy chẳng phải để cho người ta sớm chuẩn bị sao?
Mấy vị lão phu tử hai chân run lên, nhưng lại mạnh mẽ tự trấn định, binh lính canh gác lớn tiếng nói: "Khởi bẩm tướng quân, phía trước tới mấy trăm đạo phỉ, mỗi người đều tự trói hai tay, bộ dáng hình như là đến đầu hàng, người cầm đầu đúng là tặc đạo Trầm Liễu Sanh!"
Trước thành Ba Lăng đều tĩnh lặng đám người Tạ Vọng Chi cũng muốn tin tưởng, nhưng vẫn không thể tin được, tặc đạo thật không tự trói hai tay đến đây đầu hàng, điều này sao có thể?
Tiêu Bố Y đã giục ngựa tiến lên vài bước, cầm thương ngóng nhìn ra phương xa, chỉ chốc lát gương mặt của tặc phỉ đã có thể thấy được, quả nhiên mỗi người đều tự trói hai tay đến đây, Tạ Vọng Chi vội vàng nói: "Tiêu tướng quân, đề phòng hàng binh có trá".
Tiêu Bố Y lại cười rộ lên, "Nghĩ đến bọn họ nói không chừng là áy náy lương tâm mà tỉnh ngộ" Nhìn thấy mọi người kinh hoảng, chỉ có thể huy thương nói: "Liệt trận chuẩn bị".
Các binh sĩ tiến lên, cầm thuẫn cầm thương thủở trước, các Quận vọng cũng cảm thấy an tâm.
Trầm Liễu Sanh chật vật không chịu nổi, nhìn thấy Tiêu Bố Y cầm thương lập tức cao giọng nói: "Phía trước có phải là Tiêu tướng quân?”
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Đúng là Tiêu mỗ, người tới là người phương nào?"
Trầm Liễu Sanh tiến lên vài bước, quỳ rạp xuống đất, "Tội dân Trầm Liễu Sanh, tại Hoàng lư Sơn tụ chúng làm giặc, nghe nói Tiêu tướng quân trọng ban Quân điền lệnh, thuận theo ý trời, dân chúng ca tụng, trạch tâm nhân hậu, lúc này mới bó tay xin hàng, thầm nghĩ an phận thủ thường, cầu Tiêu tướng quân cấp cho chúng ta một cơ hội, đại ân đại đức của Tiêu tướng quân, chúng ta trọn đời khó quên".
Chúng phỉ đều quỳ xuống, cùng kêu lên: "Chúng ta buông đồ đao, chỉ cầu tướng quân cấp cho một cơ hội, đại ân đại đức của Tiêu tướng quân, chúng ta trọn đời khó quên!"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ Bùi Hành Quảng quả nhiên không phụ trọng trách, lập tức trầm ngâm, quay đầu nhìn về phía các Quận vọng nói: "Đạo phỉ quả nhiên bị nhân nghĩa cảm động… hôm nay đã tỉnh ngộ… không biết các lão phu tử thấy thế nào, nếu dễ dàng bỏ qua, chỉ sợ dân chúng không phục".
Tạ Vọng Chi lắc đầu nói: "Tiêu tướng quân, đạo phỉ đến hàng, quả thật đã bị Tiêu tướng quân cảm hóa, Tiêu tướng quân nhân giả vô địch, đã làm cho đạo phỉ tự trói hai tay đến hàng, quả thật lão phu lần đầu tiên thấy trong đời.
Nhưng đạo phỉ thành tâm đến hàng, nếu chém giết thì sẽ làm cho những đạo phỉ nguội lạnh ý đến hàng, nếu Tiêu tướng quân có thể bỏ qua cho những đạo phỉ đến hàng này, vừa thể hiện sự nhân từ, lại có thểlàm cho quận Ba Lăng tiêu tan mối họa này, quả thật là công đức vô lượng.
Nếu có người đi ngược lại ý trời, cố ý làm phỉ, vậy sẽ bị người ta thóa mạ ngàn vạn lần, đến lúc đó lại xin Tiêu tướng quân tru sát cũng không muộn!"
Vương, Tiêu Tử Dã cũng gật đầu, "Tạ lão tiên sinh nói rất đúng, mong Tiêu tướng quân xử lý khoan hồng, tránh động đến binh đao".
Tiêu Bố Y nhìn Trầm Liễu Sanh, trầm giọng nói: "Nếu các Quận vọng Ba Lăng đã cầu tình cho các ngươi, vậy tội chết được miễn, nhưng tội sống khó tha, tạm thời đem Trầm Liễu Sanh bắt giam chờ xét xử, các đạo phỉ còn lại do Hương chánh, Lý chánh đưa về nhà, an tâm làm nông, nếu có sai sót, sẽ nghiêm trị không tha".
Đám người Trầm Liễu Sanh trong lòng mừng rỡ, vốn tưởng rằng hẳn phải chết, thật không ngờ giữ được mạng sống, đều cùng kêu lên: "Đa tạ Tiêu tướng quân khoan hồng độ lượng".
Tạ Vọng Chi nhìn thấy Tiêu Bố Y nghe theo đề nghị của bọn họ, trong lòng mừng rỡ, cảm thấy người này ngày sau nhất định không phụ sự kỳ vọng của các Quận vọng, lại nghĩ đạo phỉ nghe thấy tên của Tiêu Bố Y sẽ tới quy thuận, quả thật là hành động trước đó chưa từng có.
Dưới sự kính sợ, Tạ Vọng Chi đã run rẩy thi lễ, cao giọng nói: "Tiêu tướng quân thương dân như con, nhân giả vô địch, tạo phúc cho dân chúng Ba Lăng , đám người lão hủ nhất định sẽ tận sức hồi báo".
Các Quận vọng đều thi lễ nói: "Tiêu tướng quân nhân giả vô địch, là phúc của Ba Lăng!"
Dân chúng cũng hoan hô, "Tiêu tướng quân nhân giả vô địch, thiên hạ vô địch…"
Trong lúc nhất thời, trong thành ngoài thành tiếng hoan hô vang dội, Tiêu Bố Y người ở trên ngựa, lại nhẹ nhàng thở dài, trong lòng thầm nói, cái tiếng nhân nghĩa này, đều phải dựa vào diễn trò mới được, từ cổ chí kim, ai cũng như thế!
Trong khi Tiêu Bố Y thu phục quần đạo, tranh thủ danh tiếng nhân nghĩa, Mông Trần Tuyết đang cau mày, nhìn trưởng lão trong tộc, trầm mặc không nói gì.
Nàng hiện tại đang đứng trước một nguy cơ rất lớn, cũng là vì hai chữ ích lợi.
Thế nhân rộn ràng, đều vì danh lợi, hai người tuy nam bắc khác biệt, nhưng đều không tránh khỏi hai chữ danh lợi.
A Lặc Thản nghênh ngang nhìn Mông Trần Tuyết, lớn tiếng nói: "Tháp Cách, chuyện trong tộc do người chưởng quản, nhưng không có nghĩa tùy ý để người lừa dối".
Mông Trần Tuyết nhiều ít cũng rõ ràng hắn đến là vì sao, nhưng vẫn hỏi, "Ta từ khi tiếp quản sự vụ của Mông Trần tộc cho tới nay, có chuyện lừa dối nào, mong thúc phụ chỉ ra".
Một lão giả bên cạnh cau mày nói: "A Lặc Thản, Tháp Cách đối với người trong tộc luôn tận tâm, dốc hết khả năng.
Ngươi lại chỉ trích lung tung không khỏi có chút quá đáng".
Tất cả mọi người đều gật đầu nói: "Bì Già nói không sai, Tháp Cách chấp chưởng Mông Trần tộc mấy năm, thành tích ai cũng có thể thấy được, A Lặc Thản, ngươi dù sao cũng là trưởng lão trong tộc, nói thì cũng phải nói đạo lý chút".
Lão giả mới vừa nói là Bì Già trong tộc, bất quá Bì Già này cũng không phải là Bì Già dẫn đường trước kia.
Trong mỗi tộc đều có trưởng giả đức cao vọng trọng được xưng là Bì Già, mỗi khi trong tộc gặp vấn đề khó giải quyết, đều hướng tới trí giả để cầu trợ giúp.
Trong tộc vốn Tộc trưởng chính là lớn nhất, hiện tại đang khuyết, là do Mông Trần Tuyết thực hiện trách nhiệm Tộc trưởng.
Việc trong tộc, Mông Trần Tuyết đều cùng các trưởng lão cùng người trong tộc cùng thương nghị, A Lặc Thản chính là một trong các trưởng lão.
Mới vừa rồi lên tiếng phụ họa đều là các trưởng lão trong tộc, đối với Mông Trần Tuyết mấy năm nay khổ cực cũng đều biết.
Mông Trần Tuyết đến nơi đây, cũng dẫn theo mấy thủ hạ, Cổ Luân Đặc, Ba Nhĩ Đồ cùng Mạc Phong.
Mạc Phong mặc dù trà trộn vào trong tộc, dù sao cũng là người ngoài.
Dưới loại tình huống này chỉ có thể âm thầm cho ý kiến, cũng không lên tiếng, về phần Tiễn Đầu vốn vẫn ở thảo nguyên, Mông Trần Tuyết biết hắn tính tình nóng nảy, cho nên cũng không gọi hắn đến đây.
Nhìn thấy Bì Già cùng các trưởng lão đều ủng hộ mình, Mông Trần Tuyết trong lòng hơi bình tĩnh, thầm nghĩ chỉ một mình A Lặc Thản cũng không thể gây sóng gió trong tộc.
A Lặc Thản cười lạnh nói: "Ngươi dính vào chuyện lừa dối ít sao? Ở đây đừng nói tới tính tình, dính dáng đến lợi ích trong tộc, có chuyện tổn hại đến tộc, ta cũng không thể không nói".
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Mông Trần Tuyết vẫn trấn định, "Không biết ta không đúng ở nơi nào, mong thúc phụ chỉ ra".
A Lặc Thản lạnh lùng nói: "Trong tộc đều cùng nuôi dưỡng ngựa, cũng có ngựa tiêng, tài sản riêng ta không nói, nhưng ngựa nuôi chung thì ta có quyền lên tiếng.
Hơn hai năm năm nay, chuyện nuôi ngựa trong tộc đều do Tháp Cách người phụ trách có đúng hay không?"
Mông Trần Tuyết gật đầu, "Đích xác là như thế, về phần tiền tài đều do các trưởng lão xem qua".
Một lão giả nói: "Số lượng không có sai, Mông Trần tộc chúng ta hơn hai năm này đều hưng vượng phát đạt, thật sự đều do Tháp Cách khổ tâm kinh doanh mà ra".
Lão giả gọi là Lang Mộc Mạc, chưởng quản tiền tài Mông Trần tộc, là người thông thạo tính toán, lại rất có uy vọng, hắn nói không sai, thì người trong tộc đương nhiên sẽ không hoài nghi.
A Lặc Thản lại nói: "Trước kia có sai hay không ta không rõ ràng lắm, nhưng ta hiện tại biết đặc biệt sao, Tháp Cách hơn một năm gần đây, đã bớt xén tài sản trong tộc ít nhất là gáp ba lần".
Tất cả mọi người đều thất kinh hỏi: "A Lặc Thản, ngươi sao lại nói như vậy?"
Mông Trần Tuyết sắc mặt khẽ trắng bệnh ra, chỉ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cũng không lên tiếng.
A Lặc Thản nhìn thấy mọi người chăm chú nhìn, dương dương đắc ý nói: "Các ngươi ở tại thảo nguyên đã lâu, không biết hiện nay Trung Nguyên có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tháp Cách thủy chung vẫn dựa theo giá ngựa hai năm trước, nhưng theo ta được biết, trong một năm này, giá của ngựa đã tăng ít nhất từ năm đến mười lần! Các ngươi nói đi, số lợi nhuận còn lại rốt cuộc đi nơi nào, chẳng lẽ không phải là bị Tháp Cách một mình nuốt hết sao?"
Cổ Luân Đặc đứng lên lớn tiếng nói: "A Lặc Thản trưởng lão, ta không đồng ý với cách nói của ngươi".
A Lặc Thản sắc mặt nhăn lại, "Ngươi tính là lão thành, cùng ta nói chuyện như vậy sao?"
Cổ Luân Đặc mặt đỏ lên, Mông Trần Tuyết lại ra hiệu cho hắn ngồi xuống, trầm giọng nói: "Thúc phụ nói sai mấy điểm, đầu tiên là, chúng ta bán ngựa giá cả cũng vẫn tăng, cho tới bây giờ đã tăng hơn hai lần so với lúc trước, chứ không phải là không thay đổi như người nói.
Tiếp theo là tất cả tiền bán ngựa thu vào đều công khai minh bạch, do trưởng lão trong tộc cùng giám sát, Mông Trần Tuyết ta nếu chiếm riêng của tộc một văn tiền nào, thì cho ta trời tru đất diệt, chết không tử tế!"
Người trong tộc đều biến sắc nói: "Tháp Cách, chúng tôi tin tưởng người".
A Lặc Thản sắc mặt âm tình bất định, Mông Trần Tuyết lại nói: "Điểm trọng yếu nhất là, bắt đầu từ năm trước, Khả Hãn đã cấm buôn bán cùng người Trung Nguyên…"
"Nhưng hình như ngươi vẫn một mực cùng người Trung Nguyên buôn bán?" A Lặc Thản gấp giọng nói.
Mông Trần Tuyết gật đầu, "Khả Hãn mặc dù cấm các bộ lạc cùng Trung Nguyên buôn bán, nhưng lại múa ngựa trong tộc với giá rẻ, bán lại cho Trung Nguyên với giá cao.
Người nói giá ngựa mặc dù cáo, nhưng không có mấy người có thể có môn lộ bán ra.
Mà Khả Hãn đối với người thảo nguyên ra giá mua ngựa so với hai năm trước còn muốn thấp hơn, đại bộ phận tài phú đều rơi vào trong tay Khả Hãn, Khả Đôn vẫn bất bình cho chúng ta, chúng ta dưới sựủng hộ của Khả Đôn tự mình bán ngựa của mình thì có gì không thể? Chúng ta hiện tại bán ngựa giá cả vẫn cao hơn giá thu mua của Khả Hãn nhiều, ta vẫn là vì lợi ích của người trong tộc…"
"Ngươi nói không có mấy người có môn lộ bán đi, ta đã có môn lộ rất tốt" A Lặc Thản cười lạnh nói: "Nếu do ta chưởng quản việc bám ngựa, ta ít nhất có thể lấy được giá gấp đôi giá ngươi bán hiện nay, chỉ xem ngươi có chịu vì ích lợi trong tộc mà giao ra quyền lợi này hay không".
Các trưởng lão lại động tâm, trên đời này tiền có khi nào mà ngại ít, Lang Mộc Mạc hoài nghi hỏi: "A Lặc Thản, chẳng lẽ ngươi thật sự có môn lộ rất tốt?"
A Lặc Thản vỗ ngực nói: "Đương nhiên, nếu đem chuyện buôn bán ngựa giao cho ta chưởng quản, ta đảm bảo sẽ làm cho trong tộc sang năm có được ích lợi ít nhất gấp bội, còn có thể nhiều hơn, hơn nữa mỗi trưởng lão cũng có thể có thêm tiền tài gấp đôi năm ngoái".
Rất nhiều người đã động tâm, Mông Trần Tuyết lại cười lạnh nói: "Ta chỉ sợ ngươi chỉ thổi phồng, có thể mang về được hay không mới là chuyện để nói.
Hiện nay buôn bán ngựa có thể nói là kiếm tiền trên lưỡi đao, tới Trung Nguyên, còn chưa kịp bán được thì người lẫn vật đều không còn.
Ta mặc dù bán giá cả không cao, nhưng vẫn thu được lợi nhuân, ta chỉ sợ…"
"Ngươi chỉ sợ cái gì, ngươi chỉ sợ không giúp được cho tình nhân của ngươi sao?" A Lặc Thản đột nhiên nói.
Mông Trần Tuyết mày cau lại, " A Lặc Thản, người rốt cuộc muốn nói cái gì?"
A Lặc Thản liên tục cười lạnh nói: "Ngươi đừng tưởng rằng chuyện của mình làm thần không biết quỷ không hay, ta biết ngươi tại sao không chịu để cho ta kinh doanh ngựa trong tộc, chỉ là bởi vì ngựa trong tộc đều là do ngươi bán cho tình nhân của ngươi.
Ngươi thật ra không tham ô mảy may, nhưng ích lợi cũng do tình nhân của ngươi chiếm đi, vậy cùng với ngươi chiếm thì có gì khác nhau? Mông Trần Tuyết, ngươi hãy tự hỏi với lòng, đối với chân chủ mà nói, Tiêu Bố Y có phải là tình nhân của ngươi hay không, ngựa có phải vẫn bán cho hắn hay không?!"
Mông Trần Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong đại trướng trong lúc nhất thời yên tĩnh không một tiếng động….