Những đợt tuvá đầu đông đà rơi xuống, liên tiếp trong ba ngàv, không có lúc nào ngừng nghi.
Bòng tuvết đầv trời rơi xuống, giống như lòng ngỗng, đông cứng cả Lạc Thùy, bao trùm Đông Đô, thời tiết cực lạnh, tuyết lớn bay lả tị Tiêu Bố Y hạ lệnh tạm dừng giao binh, lại lệnh cho Đòng Đô khẩn cắp vận chuyển đồ phòng lạnh cho quan binh ờ tiền tuyến, cũng không ngừng nghĩ, sẵn sàng chuẩn bị tiến hành cấp cho Ngòa Cương một kích cuối cùng.
Tuyết lớn đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của tất cả mọi người, trong lúc nhắt thòi vật chất khẩn trương, các nơi cung ứng cũng căng thắng.
Tiêu Bố Y cau chặt mày.
những ngàv này hắn tạm hoãn giao binh, tất cả đều là vi bảo đảm tiếp tế cho tiền phương.
Thời tiết cực lạnh, quan binh đương nhiên cũng là con người, hậu cần phải bảo đám chu đáo, bẳng không rất có khả năng cũng sẽ bị chết rét.
Cũng mav Đông Đô tuv lương thực khẩn trương, nhưng cung ứng vật chất, nhắt là V phục mùa đòng cung ứng vẫn rắt sung túc.
trong lúc nhắt thòi ngược lại có thể bào đám cho binh sĩ ỡ tiền tuvến.
về phẩn lương thực thì vẫn phải cẩn thận mà sử dụng, đơn giản là trước mắt Hồi Lạc Thương phải cung ứng cho gần trăm vạn quán dán của Đông Đô, không thể không cẩn thận mà sử dụng.
Trước khi lấy lại được Lạc Khẩu Thương, cũng không thể khôi phục lại dân sinh như trước đây.
từ bách quan Đòng Đô, cho tới dân chúng, cùng xiết chặt dây lưng mà sống.
Tiêu Bố Y đà sớm truyền lệnh xuống, bách quan dán chúng đổi xử như nhau, ké nào làng phi lương thực sẽ phạt nặng!
Lý Mặt thời gian gằn đãv vẫn không có động tĩnh gì là phản công có quv mô.
điều nàv làm cho Tiêu Bố Y phải âm thẩm để phòng, hiểu rò Lý Mặt tuyệt không phải kè ngồi chờ chết.
Lý Mặt rốt cuộc đang mưu đồ cái gì.
Tiêu BÓ Y nhièu lằn cân nhắc, đương nhiên hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
LÝ Mặt khẳng định cùng đang càn nhắc nhiều lần.
Tuyết lớn ngoài ý muốn chẳng những làm rối loạn kế hoạch của Tiêu Bổ Y.
mưu đồ của Lý Mật.
mà còn làm cho kể hoạch của Vương Thế Sung bị phong tỏa.
Vương Thể Sung lui giữ phụ cận Tung Cao sơn, vốn vẫn tắu nói kinh sợ, mấy lần bại binh, thẹn với sự tín nhiệm của Việt vương cùng Tiêu Bổ Y, nhưng hắn một mực vẫn không có hành động thực tế gì, cũng không có tồn thương quá nhièu thực lực.
một hồi tuvết lớn nàv lại làm cho Vương Thể Sung chủ động tới gần Đông Đô hơn, đơn giản là hắn nểu không muốn quay lại Giang Đô.
thi cũng chi có thể xin Tiêu Bố Y giúp đờ.
Nguyên Vương Thế Sung từ Giang Hoài xuất binh, trên đường đi mặc dù có mang theo quán nhu, nhưng cũng không có chuần bị đồ phòng lạnh.
Vương Thế Sung chưa từng nghĩ đến mùa đông năm nav Đông Đô lại lạnh như vậy, càng không nghĩ đến mùa đòng năm nav lại gian nan như vậy.
Hắn vốn cho rẳng có thể đứng ờ trong phòng lớn tại Đông Đò mà thoải mái nhàn nhã, nào đâu nghĩ đển lại phải sống ở trẽn vùng đất tuvết khô cẳn ờ bên ngoài thành Đông Đô?
Nhưng nếu hắn không muốn quav lại Giang Đô, thì nhất định phải hướng tới Tiêu Bố Y mà cầu viện, bởi vi quán Hoài Nam của hắn đã chịu không được loại khí hậu này, lạnh cóng hết cả chân tay rồi.
Đỏng Đỏ hiện tại đổi với Vương Thế Sung mà nóỊ ăn vào thì vô vị, mà bò ra thì lại tiếc!
Nhưng lợi hại nhắt của Vương Thế Sung không phải binh pháp của hắn.
mà là da mặt của hắn, cho nên hắn tuy có suy nghĩ phản bội trong đầu.
tuy muốn đem Tiêu Bố Y giàm xuống cho vĩnh viễn không thể trở người, nhưng vẫn có thể tự thân chịu tội mà đến Đông Đô, thinh cầu Tiêu Bố Y trợ giúp.
Tiêu Bố Y đương nhiên không thể cụ tuyệt loại thinh cẩu này, Vương Thế Sung dù sao cũng là Tùy thẳiL Tiêu Bố Y đổi với cử động của Vương Thế Sung cũng đà có động tác lặp quan hệ rất lớn với Tùy thằn.
Từ khi hắn xưng vương tại Đông Đô, đổi với các Tùy thất các nơi ờ Trung Nguvên cùng đà phát ra vô số chiếu thư, Tâv đến HoẳngNông, Đông đến Lang Tà.
Tâv Nam xa đền Ba Thục.
Đông Nam đền quận Giang Đô.
Cũng đều là trong phạm vi chiêu hàng của hắn.
Hắn và Đậu Kiến Đức khác nhau, nhưng cùng loại với Lý Uyên, Đậu Kiến Đức từng vùng địa bàn là phải đánh ra, nhưng hai người Tiêu Bố Y.
Lý Uyên trước mắt đều lắy chiêu hàng là chính.
Lý Uyên có cựu phiệt ủng hộ.
Tiêu BÓ Y lại dùng Tùy thất để hiệu triệu, giờ khắc nàv.
Tiêu Bố Y cũng sẽ không dám làm gì Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung đương nhiên cũng đã nhin chuẩn điểm ấy.
Hai người bẳng mặt không bẳng lòng, càn đổi quan hệ vi diệu, Tiêu Bố Y để cho tinh binh Hoài Nam của Vương Thế Sung dựa vào thành Kim Dong mà hạ trại, cùng Đông Đò nhìn qua lại nhau, cùng giúp bọn họ chuẩn bị chút ít đổ phòng lạnh đơn giản, để cho Vương Thế Sung khắc phục vấn để nàv.
Lúc này Tiêu Bố Y thật ra đà biết tin tức Dương Quảng băng hà, hắn lại không có nóng
Com ơn cấc VP đã ủng hộ vịpvandan.vn
lòng tuyên bố tin tức nàv cho bách quân.
Lúc nàv Dương Quảng chết, đối với hắn mà nói là chuvặn tốt.
Bởi vi đợi cho hắn đánh tan Ngòa Cương, nếu như Dương Quảng trở lại, Tùy thần mất chủ.
trước mắt đúng là thời cơ tốt để hắn xưng đế! Nhưng hiện tại lại làm cho hắn có một vấn đề rất đau đầu, Tiêu Hoàng hậu, Tiêu ĐạiBẳngđột nhiên biến mất không thấv!
Người đang trẽn cao vị, Tiêu Bố Y nghe bách quan nghị sụ, cũng đang càn nhắc hành tung của cha, người cha này cũng thật là.
vô luận tới khuyên như thế nào cũng không chịu ròi Tiêu Hoàng hậu.
Tiêu Hoàng hậu không chịu rời Dương Quảng, cái nàv tạo thành cục diện vi diệu, hắn không cách nào thuvết phục được cha quay lại Đông Đô.
cho dù Tiết Bố Nhân cùng không được.
Nhưng Dương Quảng chết mặc dù là một chuyện tốt.
nhưng lại quá mức đột ngột.
Tiêu Bố Y thật ra đà để ý tới Dương Châu.
Viên Lam cũng đà chuẩn bị một ít nhân thủ.
nhưng mà tin tức Dương Quảng chết khi truyền ra tại Dương Châu, thi người của Viên Lam lại liên lạc không được Tiêu Hoàng hậu...!sau đó từ trong nội cung truyền ra tin tức.
Tiêu Hoàng hậu cùng Tiêu Đại Bẳng đồng thòi biến mắt không thấv.
Tin tức trong nội cung là hai người này có khả năng bò trốn...!hơn nữa loại tin tức nàv lại được người truyền ra rắt sổng động.
Rất nhièu người đều là như thế.
thà rẳng tin tưởng những tin tức đồn thổi, cũng không chịu vận dụng cái đẩu dù là một chút.
Dương Quảng chết cùng đà truyền ra đủ các loại phiên bản.
thậm chí có một loại là Tiêu Hoàng hậu cùng Tiêu Đại Bẳng có gian tình, độc giết thân phu.
cơ quan bại lộ, lúc nàv mới hoảng sợ mà chạv trống.
Tiêu Bố Y với sự nhạy cảm cũng thấy không phải, với tính cách của Tiêu Hoàng hậu.
làm sao có thể mưu sát Dương Quảng, huống hồ Dương Quảng thi cốt chưa lạnh, nàng tuyệt đối sẽ không đơn giản mà ròi đi.
nàng rời đi chi có thể có một cách giải thích, đó là bất đắc dĩ.
Nếu như là bị người bức hiếp rời đi, nói như vậy Tiêu Đại Bẳng cũng đà rơi vào tav người ta.
vạn nhắt có một ngày như vậy, hai người đột nhiên xuất hiện ỡ trước mặt hắn, những người kia có lẽ chuẩn bị bức hiếp cái gì đó? Tiêu Bố Y khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng lại lạnh lẽo như bông tuvết ỡ ngoài điện kia.
bốn năm trước Tiêu Bổ Y có khả năng sẽ buông tha rắt nhiều, nhưng Tiêu Bố Y hôm nay...!Nghĩ tới đây, Tiêu BÓ Y lại cưỡi cười lạnh.
nhạt, gương mặt cười vẫn giống nhưbông tuyầ bay ngoài kia.
Tiết Hoài Ân bầm báo xong việc cùa Hình.
bộ.
im lặng lui ra, Dân bộ Thượng thư Vi Tân tiến lên phía trước nói: “Khờibẳm Tâv Lương Vương, vi thần có việc bẳmbáo”.
“Chuẳn nói” Tiêu Bố Y trầm giọng nói.
Tiêu Bố Y ỡ trên cao vị, cũng đà có khí chất cao quý uy nghiêm, chi cằn ngồi ỡ trẽn đó, quẩn thẩn đã sợ hài.
Vi Tán nghiêm mặt nói: “Khải tẩu Tây Lương Vương, hiện nay Đông Đỏ lương thực căng thắng, đạo phi không biết ngày nào mới có thể trừ.
ta một lằn nữa để nghị nâng cao lương giá.
để bồ sung quốc khố”.
Một đám thẩn tử đểu gật đẩu.
bọn họ theo Dương Quảng đà quen với xa xỉ, trước mắt đột nhiên thắt chặt dây lưng, khó tránh khỏi rất nhiều người không thích ứng, nghe nói muốn nâng lương giá lên.
đều phấn chấn.
Bọn họ đều không quan tâm đến chết sống của dân chúng, chi suy nghĩ lương thực là căn bản của sinh tồn.
tuyệt đối không thể lãng phi.
Tiêu Bố Y lại hơi nhải màv.
còn chưa kịp nói gì thi Mà Chu đà tiến lên phía trước nói: “Khởi bẳm Tây Lương Vương, vi thần cho rẳng không thể”.
Vi Tân mặt đò tới mang tai.
“Ngươi...!ngươi..hắn vốn muốn mắng Mà Chu có hiểu quv củ hav không, hắn là Dân bộ Thượng thư.
Mà Chu chi là Lục sự Môn hạ tinh, lại dám phủ quyết ý kiến của hắn, bảo hắn làm sao không giận cho được.
Chi là hiện nav đám người Mã Chu là tâm phúc bên người của Tiêu Bố Y, Vi Tán thực sự không dám dễ dàng chọc tới.
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Vi Thượng thư lo lắng vì Đông Đô, nói cũng có đạo lý..Vi Tân nghe vậy trong lòng vui mừng, Tiêu BÓ Y lại chuvển chủ đề.
“Mã Chu, ngươi không đồng ý với cách nhìn của Vi Thượng thư.
là có lý do gi?”
Mà Chu tuy là quan nhò, nhưng lại không chút sợ hài, hắn hôm nay, V quan cuối cùng cũng có chút ít chinh chu.
cũng không mang theo hồ lô rượu khi làm việc, chi là sự cứng cỏi vẫn ỡ trong xương cốt.
Tiêu Bố Y thưởng thức hắn cũng là ỡ điểm này, hắn bắt luận khi nào cũng cẩn có những suy nghĩ tinh táo.
hắn cẩn những người như vậy để thức tinh hắn!
“Khỡi bẩm Tây Lương Vương, theo thần thấv.
Đông Đô tuv có Hồi Lạc Thương cung cắp lương thào, nhưng không có tiếp tế.
lương giá so với lúc trước thật ra đà tăng hai mươi ba lằn! Hôm nay dân sinh đã mòi mệt.
vốn đã không chịu nổi gánh nặng, nhưng dân chúng chi vì một câu của Tâv Lương Vương, đồng tâm hiệp lực, cúng qua cửa ải khó này, thà rằng bản thận ráng chịu đói.
cùng vẫn hiển ra V phục mùa đông, giảm bớt khẩu phần lương thực, cũng không hề có một càu oán hận.
Nhưng theo thần thấv.
gánh nặng của dán chúng đà đến cực hạn, giờ khắc này, chúng ta nên cùng qua cửa ải này.
không thể bức dân chúng đến con đường chết, theo thần thấv.
việc cấp bách trước mắt cũng không phải là tiễu phị mà là đả thông con đường Đông Đò về phía nam, thu thập lương thảo từ phía nam, thi mới có thể thành việc nàv được”.
“Hoang đường" Đoạn Đạt quát lớn: “Ngươi chi là một Lục Sự, có thể nào tham dụ việc quán cơ đại sự.
Hôm nay Ngòa Cương đạo phi đóng đảo.
uy hiép an toàn Đông Đô.
ngươi lại dám nói việc tiêu diệt cũng không phái là cấp bách, thật sự là trò cười của thiên hạ!”
Mà Chu mặt đò tới mang tai.
“Khởi bắm Tây Lương Vương...!vi thẩn..
Tiêu Bố Y khoát tay, mọi người không dám nói gì, đều chờ đợi hắn lên tiếng.
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Các vị đại nhàn đều có sự quan tâm đổi với Đông Đò, đó cùng là chuvặn tốt, Vi Thượng thư, Đoạn Đại phu cùng Mà Chu nói đều có vài phần đạo lý..
Quẩn thần nhìn nhau, thầm nghĩ Tiêu Bố Y chơi nưỡc đôi như vậy thì cũng không sai.
nhưng lại không thể giải quyết căn bản của vấn đề.
Còn đang do dự, bên ngoài Đại Hưng điện chuông khánh vang lên.
quẩn thần chợt lạnh, biết có chuyện khẩn cấp cẩn thông truyền.
Từ xa xa.
có Thông sự xá nhân bước nhanh trẽn các bậc thang màchạv tới đại điện, không kịp thờ mà quv gối trước điện nói: “Khờibẩm Tâv Lương Vương, Thái Thú Tương Dương Đặu Dật có chuyện khẩn cắp bẩm báo”.
“Trình lên” Tiêu Bố Y mặt không đồi sắc.
Tấu chương từng cắp mà trinh lẻn.
Tiêu Bổ Y mở ra xem, sắc mặt âm tinh bắt định.
Quần thần trong lòng lo sợ.
không biết Tương Dương lại có chuyện gì ngoài ý muốn.
Tương Dương cách Đòng Đô nói xa thì không xa, nói gần thi không gằn.
nơi đó chẳng phải là chỗ Tâv Lương Vương lập nghiệp sao?
Tiêu Bố Y xem tấu chương hồi làu, đột nhiên lên tiếng cười dài.
trên mặt có sự vui vẻ nói không nên lời.
quẩn thần thở phào một hơi.
Nội sử lệnh Lô Sỡ làm gan hòi: “Không biết Tâv Lương Vương có chuvện gi vui vậy?”
Tiêu Bố Y tiếng cười thu liễm, trầm giọng nói: “Các vị đại nhân thật ra đã không cần tranh chấp.
Thái Thú Tương Dương đã giải quyết vấn để này cho chúng ta”.
Quẩn thần nhìn nhau.
Vi Tân khó hiểu hòi: “Tương Dương cách đãv khá xa.
sao có thể giải nguv cơ cho Đông Đô”.
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Các ngươi còn nhớ ta đà cho Thư Lang tướng xuất binh Y Khuvết.
Mạnh Quận thủ qua Hoàng Hà đóng quân Ngưu Khẩu, đối với Ngòa Cương hình thành thể hợp vây không?"
Quẩn thẩn gặt đằu.
Đoạn Đạt nói: “Nhung mấy chồ này binh lực thật sự không tính là nhiều, chi sợ căn bản không thể tạo thành sự uy hiếp đối với Ngòa Cương".
Tiêu Bố Y lại nỡ nụ cười.
“Ta giống trống khua chiên đánh Ngòa Cương, chi là Minh tu sạn đạo.
hấp dẫn binh lực của bọn chúng hội tụ lại mà thôi”.
Quẩn thẩn ngạc nhiên, không hiểu cho lắm mà hòi: “Không biết Tây Lương Vương còn có diệu sách gi?”
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Diệu sách của ta chính là cho Thư Triển Uv xuất binh Y Khuyết, ra vè cường công Phương Sơn, nhưng lại quét sạch đạo phi tại quận Tương Thành".
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn không rõ tâm tư của Tiêu Bố Y, Lô Sỡ là người cẩn thặiL trầm ngâm nói: “Tây Lương Vương, quận Tương Thành nàv ở phía nam Đòng Đô, muốn nói vị trí địa lý, thật ra cũng không thể tạo thành sự uy hiếp mang tính thực chất đối với Ngòa Cương.
Người dùng chiêu Minh tu sạn đạo nàv...!không biết..Hắn muốn nói lại thôi, ngụ ý chính là không tiện nói tiểp.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Quận Tương Thành đích xác không tính là vếu đạo địa lý gì.
nhưng lại qua hai quận Quá Dương.
Nam Dương là tới Tương Dương".
Mà Chu tinh ngộ ra trước tiên, hưng phấn nói: “Tâv Lương Vương, chẳng lè người sớm đà có mưu kế, tính toán đả thông yểu đạo giữa hai nơi Đông Đô và Tương Dương?”
Mọi người xôn xao.
đà hoàn toàn tinh.
ngộ.
bắt đầu cảm thấy phấn chắn.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Mà Chu nói không sai.
Thư Triển Uy quét sạch đạo phi ỡ quận Tương Thành, Trần Nam Đại tướng quân Từ Thế Tích lại sớm đà xuất binh binh định đạo phi ở hai nơi Quá dương.
Nam Dương này, hôm nay từ Tương Dương đến Đông Đô đă thẳng một đường.
ít có đạo phi làm loạn.
Thái Thú Tương Dương Đậu Dật lằn nàv đà sớm đem lương thảo đến Đông Đô.
Năm nav vùng Kinh Tương tuv có thiên tai.
nhưng Tương Dương lại có Thái Thú Đậu Dặt.
Lại Bộ Thị Lang Đồ Như Hối, Trấn Nam Tướng quán Từ Thế Tích.
An Lục Công Tiêu Tiển mấy người quán lý, dân chúng có thể cơm no áo ấm.
Bách quan Tương Dương nghĩ tới an nguy của Đông Đô.
lúc này mới vận lương tới tiếp tế.
để thể hiện tẩm lòng”.
Ngay khi Tiêu Bố Y nhập chủ vùng Kinh Tương, Huyện lệnh huyện La Tiêu Tiển sớm
đà tới đầu nhập vào.
Tiêu gia vốn cũng là hoàng thất.
Tiêu Bố Y khi binh định GiangNam đà sớm đem vùng An Lục phong cho Tiêu Tiển, gọi là An Lục Công.
Tiêu Tiền tuy là vương tôn xuống dốc.
nhưng dù sao vẫn quen biết với không ít quan lại quyền quv, sĩ tộc đại gia.
đổi với chuyện yên ồn GiangNam cũng có không ít tác dụng.
Tiêu Bố Y lời vừa dứt.
bách quan trong điện đà ồ lẻn.
tuy không dám lớn tiếng ồn ào, nhưng sự vui mừng không cằn nói cũng biết.
Tiêu Bổ Y tuy nhập chủ Đông Đô.
nhưng cả ngày cùng đạo tặc Ngòa Cương chiền đấu không dứt.
đổi kháng liên tục.
Quản thần vẫn lo lắng, chi là thấy một mình Đông Đỏ cũng cảm thấy quá mức cô đơn, thầm nghĩ Đại Tùy rộng lớn.
chi thủ ở Đông Đò cuối cùng cùng không có phát triển gì.
Tuv có Tiêu Bố Y lãnh đạo.
nhưng ờ trong lòng vẫn có sự hoảng sợ.
Nhưngkhi nghe được Tương Dương đà tới trợ giúp, giống như là ỡ trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng vậy.
thầm nghĩ Tương Dương đà có động tình, những chồ khác quá nửa cũng sẽ thái bình.
“Đậu Dặt đà đem lương thảo vặn chuyển tới.
chuyện mà vừa rồi Vệ Thượng thư.
Đoạn Đại phu cùng Mã Chu thảo luận đã được giải quvết dễ dàng Tiêu BÓ Y mim cười nói: ‘Hôm nay chi là bắt đầu.
đợi cho dân sinh khôi phục, lương thảo từ các nơi sẽ cuồn cuộn không dứt vặn đến.
Chúng ta cũng không cẩn phải câu nệ Hồi Lạc Thương nữa.
Lương giá tại Đông Đô cũng không cẩn tăng, không biết ý các vị đại nhân như thế nào?”
Đoạn Đạt dành nói trước: “Tây Lương Vương cao kiến”.
Vi Tán liếc nhìnNguvên Văn Đô.
chậm rãi lắc đầu.
Mà Chu trong lòng đang phấn chấn, chi là hắn không giòi nịnh nọt.
ít nói.
trong lúc nhất thòi phát giác có người đang nhìn về phía mình, Mã Chu quay đầu nhin qua, phát hiện Vi Tân.
Nguyên Vãn Đô đểu quay đầu đi, trong lòng cũng có chút quái dị.
nhưng lại không thể nói rõ ra.
Tiêu Bố Y cũng đà tuyên bổ: ‘Bài triều” Tiêu Bổ Y từ trong triều quay về, Viên Lam lại sớm chờ đợi.
tỷ muội Bùi Bội.
Viên Xào Hề đang cùng Viên Lam chuvện trò, nhưng đều lộ ra vẻ lo lắng, hiển nhiên cũng biết chuvện của Tiêu Đại Bẳng.
Hai nữ tuy chưa cưới về, nhưng đều sớm đă xem Tiêu Đại Bẳng là cha chồng tương lai, cha chồng gặp nạn.
làm vợ vô luận như thế nào cũng đều cười không nồi.
Trông thấv Tiêu Bố Y quav về, hai nữ đều hơi nỡ nụ cười.
TiêuBốY trựctiếp hòi: “Viên tiên sinh, phía Giang Đô thếnào rồi?”
Viên Lam trên mặt có vẻ áy náy, “Tâv Lương..
“Gọi ta Bổ Y là được rồi” Tiêu Bố Y mim cưỡi nói.
Viên Lam nhìn thấy Tiêu Bố Y cười, trong lòng cũng hơi định.
“Bổ Y.
ta phụ tín nhiệm của người, hôm nay ta đà sớm phân phó nhân thủ ờ trong thành Dương Châu tìm hiểu, nhưng không có bất luận tin tức gì về Tiêu Hoàng hậu cùng lệnh tôn.
hai người nàv giống như biết mất vậy, chi là lời đồn đài càng lan rộng, làm cho người ta nhận không ra thật già”.
Viên Xảo Hề chi nói: “Vặv làm thế nào cho phải? Cha, nếu không thì phải thêm nhân thủ?”
Viên Lam đưa mắt nhìn con gái.
không đành lòng trách cứ.
chi lắc đầu.
Tiêu Bổ Y lại hòi: “Giang Đô hiện tại là ai đang khống chế?”
Viên Lam cười khổ nói: “Ta nghe nói hiện tại Giang Đô đang chia làm hai phái...! Một phái là do Bùi Củ, Bùi uẳn Bùi phiệt cằm đầu, muốn đưa Dương Cảo lên làm chính, một phái khác là do Lai Hộ Nhi.
Trần Lăng cằm đẩu.
lại muốn đưa Dương Mục lên làm chính.
Nhưng hai phái này đương nhiên đều có một luận điệu, đó chính là muốn dẫn Kiêu Quả quân quay lại Đông Đô.
Chi là hôm nay Đông Đô trời đòng giá rét.
cộng thêm đạo phi Ngòa Cương lẩn trốn lại Huvnh Dương, bọn họ cũng biết không thể quay về, hiện nay hai phái còn đang tranh quyền đoạt lợi.
chi sợ đẩu xuân sè bắt đẩu rời Giang Đô quay lại Đông Đô".
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Lai Hộ Nhi là lào hồ đồ, Bùi Củ nàv là lào hồ ly”.
Hắn nói cũng không phải là không có lv do.
Lai Hộ Nhi hắn đà từng gặp qua ờ trước Nhạn Môn.
Người nàv tuv già nua, đổi với Dương Quảng lại một lòng trung thành.
Dương Quảng bận bịu đại nghiệp, chi sinh ba đứa con.
Dương Chiêu, Dương Mục đều là do Tiêu Hoàng hậu sinh ra.
Nguyên Đức sau khi chết.
Dương Mục thuận lý thành chương đương nhiên là thái tử.
Lai Hộ Nhi đưa Dương Mục lên làm vua cũng là cách làm chính thống.
Chi là Dương Mục này ngoại trà chuyện tốt, thì cái gì cũng đều làm.
Lai Hộ Nhi một lòng trung thành mà lập nên hòn quân này.
chi sợ cách bại vong cũng không xa.
Bùi Cù lại thông minh hơn nhiều, Dương Cảo là Tiêu Thục Phi sinh ra, tuy thông minh lanh lợi.
nhưng tuổi còn quá nhò.
Bùi Củ lập hắn làm vương, đó là lấy lui làm tiến, xem như nắm hết quyền hành.
Hắn thoáng qua đà rõ ràng tiền căn hậu quả, nhưng trong lòng lại cưỡi lạnh, thầm nghĩ hiện tại lão tư ỡ tại Đông Đô.
sao chịu đơn giản chuyển vị như vậy, các ngươi cho dù dùng hết tâm cơ.
lào tữ cũng tuyệt đổi sẽ không cho các ngươi trờ về!
“Vũ Văn Hóa Cập hiện tại thế nào rồi?”
“Bùi Cù hiện tại tạm thời khống chế đại cuộc, nói Dương Quảng quả thật bị thích khách hại chết, chứ không phải Vũ Văn Hóa Cập giết chết, Vũ Văn Hóa Cập này cũng không có tội danh gì, Vũ Văn Hóa Cập mang ơn, hắn là Hữu truân vệ Đại tướng quân, cũng có binh quyền, hôm nay lại đứng về phía Bùi Cù” Viên Lam ngắn gọn đem tinh hình của Giang Đô nói ra, rồi than nhẹ một tiếng, “Chuyện phát sinh thật sự đột ngột...”
“Viên tiên sinh nói không sai, chuyện phát sinh đột ngột, ta khỏng trách người” Tiêu Bố
Y chân thành nhìn Viên Lam, “Nói đến thì chuyện cũng đã xảy ra, có buồn cũng vô dụng, nghĩ biện phép khắc phục mới là chính đạo”.
Viên Lam gật đầu, nhưng thực sự nhất thời nghĩ không ra phương pháp.
Tiêu Bố Y cũng nhíu mày suy nghĩ, Bùi Bội đột nhiên nói: “Ta cảm thấy chuyện hơi kỳ quặc”.
Tất cả mọi người đều hỏi, “Nói vậy là sao?”
Bùi Bội nghiêm túc nói: “Đại ca, nghĩ tới Tiêu Hoàng hậu cho đù mất tích, hôm nay Giang Đô cũng nên không biết được quá nhiều, nhưng lời đồn truyền bá rộng lớn như vậy, nói Tiêu Hoàng hậu cùng bá phụ một đường...! trong đó chỉ sợ có quỷ.
Nếu như tinh huống trước mắt thật sự như lời Viên tiên sinh nói.
Lòi đồn hiển nhiên là để phá danh dự cùa Tiêu Hoàng hậu, đối với việc Dương Mục đăng cơ cũng rất có ảnh hưởng, người được lọi từ lòi đồn này hiển nhiên chính là Dương Cảo..
“Cho nên nói lời đồn này có thề là do Bùi phiệt tung ra?” Tiêu Bố Y trước mắt sáng ngời.
“Hơn nữa rất có thể...!Tiêu Hoàng hậu đà bị bọn họ giam lòng, chinh là vì để cho Dương Cảo đăng cơ?”
Trong lòng mọi người chợt lạnh, thẳm nghĩ nếu quả thật là như thể.
Bùi phiệt hành động cũng coi như là mau lẹ.
dùng kế cũng cao minh.
“Thiệp chỉ là suy đoán, cụ thể có đúng như vậy hay không vẫn không biết” Bùi Bội cười khổ nói: “Đại ca.
không bằng để thiệp đi Dương Châu một chuyến..
“Nàngđimộtngưòithìcótácdụnggi?”TiêuBố Y caumàynóL (
Bùi Bội khẽ thờ dài: “Thiệp nếu đi tìm hiểu mà nói.
đương nhiên là không bằng thủ hạ cùa Viên tiên sinh, nhưng thiệp là muốn đi tìm Bùi tiểu thu; nếu có Bùi tiểu thư hỗ trợ.
thiếp nghĩ bá phụ có lẽ sẽ không việc gi”.
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, thẳm nghĩ Bùi Bội cùng Bùi Minh Thúy quan hệ không kém, nếu thật sự nhờ được Bùi Minh Thúy, so ,với trước mắt như lạc vào sương mù thi tốt hơn nhiều, “Nàng nghĩ biện phép cũng không tệ.
nhưng...!ta lại lo lắng cho nàng...”
Bùi Bội trong lòng ngọt ngào, lộ ra nụ cười, “Đại ca.
thiếp sẽ tự lo lắng cho bản thân được mà..
“Không cần đi tìm hắiỊ hắn có chết cũng đáng đòi!” Tiết Bố Nhân không biết từ khi nào đã đứng ờ trước phòng khách, nồi giận đùng đùng nói: “Ta đà sớm bảo hắn rời đi...!Nhưng hắn bị tình vây khốn, ngay cả lìợi ích của Bố Y cũng không nghĩ đến.
người cha như vậy, cần hắn để làm gi?” T
Tiêu Bố Y cười khổ.
đứng lên đi đến trước mặt Tiết Bố Nhân nói khẽ: “Nhị thúạ vô luận như thể nào, thì đó cũng là cha ta!”
Tiết Bố Nhân lại thờ dài một tiếng, “Hắn có một đứa con tốt.
nhung ngươi lại không có một người cha tốt!”
“Bá phụ dụng tình rất sâu...!tírih tìrih cố chẩp.
thật ra cháu cảm thẩy...! đối với người...!rất khó mà nói rò ràng được” Bùi Bội khẽ nói: “Nhị thúc, cháu và người đi Giang Đô, như vậy Bố Y cũng có thể yên tâm, được không?”
Bùi Bội mềm giọng nhờ vả, Tiết Bố Nhân thờ dài một tiếng, cũng khỏng nói thèm gì nữa.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Mọi người cùng đi, lại có Viên tiên sinh âm thẳm phái người trợ giúp, nếu như tìm không thấy cha ta, thì cẩu toàn thân mà về.
Bội Nhi, điểm ấy nàng nhất định phải nhớ kỹ!”
Bùi Bội gật đằu, Tiêu Bố Y cùng mọi người thương nghị chuyện Giang Đô xong, sau khi đã định ra kế hoạch thì rời phòng khách, chuẩn bị trờ về phòng nghi ngoi, thi thấy ở cuối hành lang có một người đang đứng, trên mặt đỏ bừng, đúng là Uyển Nhi.
Tiêu Bố Y có phẳn kirih ngạc, trông thấy Uyển Nhi xoa xoa tay.
bỗng nhiên nhớ tới một màn tuyết bay ở Đông Đô kia, trong lòng không khỏi vạn phần cảm khái.
Nắm tháng trôi qua, lại khó hiểu luôn có những màn giống nhau như vậy.
“Uyển Nhi, cô đợi ta à?”
“ừm, Tiêu đại ca, ta đang đợi người” Uyển Nhi lần này không có đò mặt.
gật mạrih đầu.
Tiêu Bố Y lúc này mới chăm chú nhìn Uyển Nhi, mấy năm trôi qua, tiểu đệ đã cao lớn hẳn lên.
Uyển Nhi lại như chưa từng có biến đổi, vẫn chất phác như trước đây, vẫn chân thật thuần khiết như trước đây.
“Có chuyện gi?” Tiêu Bố Y ôn nhu hòi nói: “ở đâv lạnh lẽo.
đi tới phòng khách nói chuyện đi” Hắn chỉ cho là Uyển Nhi có khó khăn, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không giống, bời vì Uyển Nhi tuy quen biết với hắn đã lâu, nhưng ngoại trừ vì tiểu đệ cầu ngựa ra, cũng không có cầu hắn bất cứ chuyện gì, Uyển Nhi không thể nghi ngờ là một cô gái rất tự lặp.
Uyển Nhi lắc đầu nói: “Tiêu đại ca, không cằn, ờ đây nói chuyện là được rồi.
Tiêu đại ca...!đây là đôi giày vải tự làm, tuy ta hiểu rằng...!người hiện tại không dùng tới” Uyển Nhi vươn tay đưa qua một cái túi, Tiêu Bồ Y nhẹ nhàng mở ra xem.
trông thấy vẫn là một đôi giày tự làm cẩn thận như trước đây.
cầm trong tay, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Cảm ơn cô, Uyển nhi”.
Uyển Nhi mím môi.
cúi đầu xuống, “Nhưng ta ngoại trừ làm giày ra.
thật sự không biết cảm ơn Tiêu đại ca người ra sảo.
Người trợ giúp chúng ta rất nhiều...!Nhưng chúng ta lại luôn làm phiền người”.
Tiêu Bố Y nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Uyển Nhi, cô nếu xem ta là bằng hữu.
thì đừng nói tới phiền toái, tiểu đệ đối với ta cũng trợ giúp nhiều, nó hiện tại đang ở Thái Bộc tự làm rất tốt, ta thấy cũng rất vui mừng”.
“Thật sao?” Uyển Nhi vui mừng hòi.
“Đương nhiên là thật” Tiêu Bố Y ôn nhu nói: “Cho nên Uyển Nhi, có lòng tốt thì sẽ được báo đáp, ta cũng rất yêu mến tiểu đệ”.
Ta đi cũng yên lòng” Uyển Nhi nói khẽ.
Tiêu Bố Y có chút kirihngạc, “Cô muốn cùng với tiểu đệ rời khỏi đây?”
“Tiêu đại ca...!không phải ta cùng với tiểu đệ, mà chỉ có ta..Uyển Nhi nhanh chóng ngẳng đằu nhìn Tiêu Bố Y, thoáng qua lại cúi đằu, “Ta muốn đi tới Tương Dương, sau đó có một số việc cần làm”.
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Tìm người nhà sao?”
Uyển Nhi lắc đầu, lại gật gật đầu.
“Nhưng không biết, có thể tìm được hay khỏng!”
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Đó là chuyện tốt...!Nhưng cô..Hắn vốn muốn hỏi trước đây ở Tương Dương vì sao lại không tìm, thoáng qua lại áp ý niệm này trong đầu xuống.
“Ta sẽ phái người đưa cô đi Tương Dương”.
“Không cần...!không cẩn” Uyển Nhi lắc đầu nói: “Tiêu đại ca...!ta đà làm phiền người nhiều rồi cuối cùng chỉ cầu người có thể giúp ta chiểu cố tiểu đệ...!ta cầu người” Nàng muốn quỳ xuống, Tiêu Bố Y đà vưan tay nâng cánh tay của nàng dậy.
giọng nghiêm khắc nói: “Uyển Nhi, giọng điệu của cô không giống như là tìm người nhà.
mà như là muốn từ biệt, rốt cuộc là vì sao?”