Giang Sơn Mĩ Sắc

chương 389: 389: phục binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bùi Hành Quảng ỡ đây, Vương Quản Khuếch nhận lấv cái chết!

Thanh âm giống như sấm sét giữa trời quanh quẩn ờ bên tai Vương Quán Khuếch, ngưỡi nọ trong khi quát lên mấy chữ nàv.

ít nhắt đã đám ra mười ba thương!

Thương thương mất hồn.

thương thương đoạt phách!

Tai họa ặp đến.

ai cũng không thể tường được sẽ có người có thể tới sát tận Lạc Khẩu Thương, hang ổ của quân Ngoã Cương mà ám sát Vương Quản Khuếch, ai cũng không thể tưởng được có người ẩn trong quán Ngòa Cương mà nhổ răng cọp, càng ai cũng không thể tường được, người đến hành thích lại là Bùi Hành Quàng thanh danh hiển hách!

Bùi Hành Quảng tại sao lại đến đến nơi này, ai cũng nghĩ không rò, Vương Quản Khuếch cũng nghĩ mà không rò.

Đại danh của Bùi Hành Quảng chẳng những Vương Quản Khuếch nghe tới.

cho dù quán Ngòa Cương cũng như sấm bên tai.

Nghĩ tới người này sau khi đi theo Tiêu Bố Y, bộc lộ tài năng, lặp được chiến công hiển hách.

Lúc trước Tiêu Bố Y đem Ngòa Cương nhổ tặn gốc.

Bùi Hành Quảng làm gương cho binh sĩ.

xuất lực rất lớn.

Bùi Hành Quảng năm đó dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai liên tiếp phá tám trại Ngòa Cương, tru sát Trương Đồng Nhi một trong ngũ hổ.

đánh trọng thương Trần Trí Lược một trong ngũ hổ khác, uy phong lẫm lẫm.

cười ngạo tám phương, về sau người nàv theo Tiêu BÓ Y xuôi nam áp chế Lô Minh Nguyệt, rồi lại tảv tiến công chiếm Tương Dương, sau đó lại xuôi theo Trường Giang ác chiến quẩn đạo.

thật là đệ nhắt mãnh tướng dưới tay Tiêu Bố Y!

Ai cũng cho là hắn trước mắt đang ờ tại Giang Nam, tại Thước Đầu trấn, đang đối kháng đám người Đỗ Phục Uy, Lâm Sĩ Hoẳng.

Trương Thiện An.

ai cũng không ngờ ẳng, hắn sẽ lặng vẻn không một tiếng động vượt sông Bắc thượng, hơn nữa còn trà trộn trong đội ngũ của Trinh Giảo Kim, đột nhiên ra tay ám sát Vương Quản Khuếch.

Đan Hùng Tín.

Vương Quản Khuếch trấn thủ Lạc Khẩu Thương, Đan Hùng Tín trùng họp rời đi.

giết Vương Quản Khuếch.

Ngòa Cương như rắn mắt đằu.

không thể nghi ngờ đă là thòi cơ tốt nhắt để lấy Lạc Khẩu Thương.

Cơ hội.

thường thường đều lơ đãng xẹt qua.

có thể nắm bắt.

không thể nghi ngỡ là người có chuẩn bị! Nhưng cơ hội trước mắt này.

hiển nhiên là đà trải qua nhièu người ti mi sáng tạo.

Vương Quản Khuếch vừa rồi vốn có nghi hoặc, thẳm nghĩ Tiêu Bố Y thích chơi trò ám độ trần thương, nhưng hắn một mực vẫn không biết V đồ chân thật của Tiêu Bố Y rốt cuộc là ỡ đâu? Rất nhièu chuyện, sau khi nói ra thi rất đơn giàn, nhưng rất nhièu chuyện, không nói ra, có đánh vờ đầu cùng làm cho người nghĩ không ra.

Tiêu Bổ Y vận dụng thủ hạ đệ nhất mãnh tướng, điều đến Lạc Khẩu Thương, đãv là không phải có ý nghĩa hắn vào mùa đỏng rét lạnh nàv.

sẽ áp dụng một kích trí mạng nhất, mãnh liệt nhắt đối với Ngòa Cương?

Vương Quản Khuếch đã không rảnh để suy nghĩ, sổng chết trước mắt chi có thể liều mạng trốn tránh.

Dục vọng cầu sống đã khiến cho hắn kích phát tiềm năng vô hạn, hắn thật sự không muốn không minh bạch như vậy mà chết đi, nhưng thân pháp của hắn mặc dù nhanh, trường thưcmg của đối phương còn nhanh hơn.

Chờ đến khi Bùi Hành Quàng đâm đến thương thứ mười ba.

Vương Quán Khuếch đã thối lui đến trước chiến hào.

mồ hôi cuồn cuộn.

Vô lực tránh né.

Bùi Hành Quảng lại không lưu tình chút nào.

trường thương như độc xà một lần nữa đâm ra, một thương đâm trúng bụng Vương Quân Khuếch! Trường thương đàm vào, trổ ra sau lưng, giữa không trung mang theo một vết máu!

Hai người trong phút chốc bất động, từ mãnh liệt chém giết đến đột nhiên mà dừng, không khí khẩn trương khiến cho không khí rét lạnh cũng đều có chút ngưng kết.

trong ngoài chiến hào tắt cả mọi người đều trọn mắt há hốc mồm.

vẫn không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Ngay sau đó truyền đến một tiếng gào rú kinh hồn.

Vương Quản Khuếch gầm rú một tiếng, đột nhiên xuất quyền, một quyền đánh vào trẽn thân thương.

Chi nghe rắc một tiếng, trường thương đã gày.

Bùi Hành Quảng vi che dấu tai mắt người khác, cũng không có sử dụng mà sóc thường dùng.

Thậm chí trường thương bất quá cùng là trường thương mà binh sì binh thường sưe dụng, bị một kích dãy chết của Vương Quản Khuếch đánh gẫv, không khỏi cũng kinh ngạc, thẳm nghĩ người này thật sự dũng mãnh.

Nhưng hai quán đổi địch, tất nhiên cầu một kích trí mạng.

Bùi Hành Quảng trong lòng cùng không có nửa phần áv náv.

Vương Quản Khuếch đánh gảv trường thương, vẫn liên tục rút lui.

chi là hắn đã quên sau lưng chính là chiền hào.

lui lại hai bước.

Vương Quán Khuếch đã rợi vào trong chiến hào.

máu tươi phun ra giữa không trang.

Thịch một tiếng.

Vương Quản Khuếch đà rơi vào trong chiến hào.

vặn vẹo một hồi.

rốt cuộc bất động.

Bùi Hành Quảng đưa mắt nhìn qua.

trong mắt không có nửa phần thương cảm, huy động thân thương gãy quát: “Giết!”

Chữ giết vừa ra khòi miệng, mẩy trăm quãnNgõa Cương sau lưng đà bước nhanh xông lên cẩu treo.

Quản Ngòa Cương ỡ mặt này còn chưa có ý nghĩ rát cầu treo lẻn ỡ trong đầu.

đơn giãn là bọn họ không rõ đâv rốt cuộc là chuvện gì xảy ra, vì sao Trình Tướng quân lại dung túng thủ hạ giết chết Vương Tướng quân? Bùi Hành Quảng tại sao lại đầu nhập vào Trình Tướng quân, chẳng lẽ nói...!

Trong quán Ngòa Cương tranh đấu hung ác cũng là chuyện thường thấy, bọn họ mới đầu chi cho rẳng đãv là ân oán cá nhân giữa Trinh Giảo Kim cùng Vương Quản Khuếch, đền khi đám người Bùi Hành Quảng xông qua cầu treo, bọn họ lúc này mới hoảng sợ phát hiện, đày là một hồi phản bội!

Đánh tới hình như là Tùy quân! Trình Giảo Kim hình như là nội gian! Hắn dẫn người ám sát Đại tướng Ngòa Cương Vương Quản Khuếch!

Tất cả mọi ngưỡi hoặc hoảng sợ.

hoặc nghi hoặc, hoặc phấn chấn, hoặc tràn đẩv sát V tàn

sát.

Trinh Giảo Kim cũng không có xông lên phía trước, chi đứng ờ tại chỗ.

lãnh đạm nhìn từ xa.

nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hắn hiểu rõ, Lạc Khẩu Thương quá nửa khó giữ được, nhưng Lý Mật quá nửa cũng không thể tưỡng được, lặp công đẩu phá Lạc Khẩu Thương không phải Tiêu BÓ Y, cũng không phải Tùy binh, mà là Đại tướng Trinh Giảo Kim dưới tay hắn!

Trình Giảo Kim không thể nghi ngỡ là một ngưỡi thông minh, thông minh cũng không phải là có thể theo tướng mạo mà nhìn ra, mà là phải xem hành vi xử sự của hắn.

Là một trong ba tướng dưới trướng Trương Tu Đà, với sự thô lỗ tục tẳng cùa Trình Giảo Kim, mỗi lằn để cập tới ba hổ dưới trướng.

Trinh Giảo Kim đều bị xếp hạng chót nhất, nhưng trước mắt còn sống thoải mái nhắt không thể nghi ngờ chính là Trinh Giảo Kim.

Hắn có thể còn sống thoải mái.

chi là bời vì hắn không chấp nhất.

Hắn mặc dù đổi với Trương Tu Đà kính nể.

nhưng sẽ không vì Trương Tu Đà mà chết, hắn tuy đầu nhập Lý Mật.

nhưng mà hiển nhiên không muốn cùng Lý Mật mà chìm theo.

Lúc trước Đại Tùy bấp bênh, Trương Tu Đà khó có thể độc lặp xoay chuyển trời đắt.

nhưng Trương Tu Đà còn đang kiên trì, Trình Giảo Kim cũng đã dứt ra mà đi.

lựa chọn đẩu nhập Lý Mật.

Coi như là Thái Bình đạo.

cũng không thắv rò ràng người nào là thiên tử.

Trinh Giảo Kim đương nhiên cũng không biết, cho nên hắn chi có thể cần thận lựa chọn sống yên phận.

Lý Mặt lúc trước như mặt trời ban trưa, điều nàv làm cho Trinh Giảo Kim lựa chọn trước tiên đầu nhập hắn.

khi đó Tiêu BÓ Y, đang tại trẽn đường trốn chết, không có ai sè xem trọng Tiêu BÓ Y, trừ huvnh đệ của hắn ra, cũng không có ai sẽ chịu đi theo.

Nhưng mà Trinh Giảo Kim rất nhanh phát hiện hắn đã đưa ra phán đoán sai lầm.

Mắt thầy tinh thẩn Ngòa Cương ngày càng suy sụp.

Trinh Giảo Kim vì chính minh lại chuẩn bị một đường lui, lẩn nàv hắn rốt cuộc lựa chọn Tiêu BÓ Y, hiện tại rất nhiều người cũng đà rõ ràng, thiên hạ đại cuộc đã phân, dùng Quan Lũng, Đông Đô.

Hà Bắc.

Giang Đô là các thế lực lớn nhất, hắn rất nhanh đã đưa ra lựa chọn ổnthõa nhắt là đầu nhập Tiêu Bổ Y.

Đầu tiên hắn và Tiêu Bố Y là chồ quen biết cũ.

nhiều ít coi như hiểu được Tiêu Bố Y.

tiếp theo là Tiêu Bố Y làm người nhân nghĩa, đà nói tắt cả chuyện cũ sẽ bò qua, còn một điểm quan trọng nhất là.

ngoại trừ Tiêu Bố Y.

hắn cũng xác thực không có ai có thể đi đầu nhập!

Trình Giảo Kim là ngưỡi không thích chịu ước thúc.

Bề ngoài thó mãng, nhưng nội tâm lại tinh tế.

Hắn từ trước đến nay đổi với Tiêu BÓ Y vẫn là địch, trước mắt muốn đầu nhập Tiêu Bố Y, hy vọng Tiêu Bố Y bất kể hiềm khích lúc trước, đương nhiên cũng phải có công lao lớn.

Trinh Giảo Kim sớm cùng Trương Trần Chu liên lạc.

dùng Lạc Khẩu Thương làm lễ gặp mặt.

Trương Trấn Chu lặp tức đồng V, cấp tốc thông báo cho Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y mừng rỡ, lặp tức phái Bùi Hành Quảng tiến đến phối hợp.

Nội ứng ngoại họp.

vốn vẫn là hình thức còng thành bạt trại nhanh và tiện nhất, dùng ít sức lực nhất.

Hình thức chi biểt liều mạng công phá, đả thương địch thủ một ngàn thì tự tồn tám trăm, Tiêu BÓ Y binh thường cũng không muốn sử dụng.

Lý Mặt cho dù đà bị Tiêu Bổ Y đưa vào tuyệt lộ.

đương nhiên cũng sẽ không đơn giản bõ qua Lạc Khẩu Thương.

Lạc Khẩu Thương là cọng rơm cuối cùng mà hắn còn lại.

hắn xuất binh đối kháng Tiêu Bố Y, đương nhiên cũng đã phòng bị kỹ hang ổ.

Lạc Khẩu Thương thủ vệ hô ứng lẵn nhau, nhưng thù vệ nếu xảv ra vấn đề.

Lý Mặt tuv có năng lực thông thiên, thì cũng đà bất lực.

Binh sĩ tinh nhuệ của hắn đều bố trí ở bẽn ngoài.

Lạc Khẩu Thương trước mắt đà là nơi trong rồng!

Trinh Giảo Kim phản loạn, có thể nói đà cho Lý Mặt một kích trí mạng nhắt! Cho nên Trình Giảo Kim tuy lãnh đạm nhìn từ xa, không có tỏ vẻ trung tâm.

nhưng bán thán hắn hiểu rõ.

Tiêu Bố Y không nên bạc đãi hắn!

Bùi Hành Quảng đứng ờ vị trí trước nhắt khóa chặt cầu treo.

cũng không nóng nảy tiến vào.

Bởi vì hắn mặc dù dũng mành, nhưng cũng không lỗ mãng, hiểu rõ Lạc Khẩu Thương còn có vô số quán Ngòa Cương, bọn họ có vài trăm người chi là con thuyền giữa biển rộng, xông vào cũng bắt lực.

Hắn từ trong lòng móc ra một cái ống.

nhanh chóng đốt lên.

chi nghe một tiếng bùm vang lên.

một đạo lửa khói bav lên giữa không trung, tòa ra ánh sáng ngũ sắc.

trông rất đẹp mắt.

tuy đang là ban ngày, nhưng trông vẫn là phi thường bắt mắt.

Người khác có lè không rõ.

nhưng Bùi Hành Quảng thì lại hiểu rõ.

đây là tín hiệu triệu tập đại quân.

Vương Quản Khuếch đà chết, trước mắt Lạc Khẩu Thương nhất thòi không tạo nên sự chống cự hữu hiệu, có mấv vạn đại quán của Trương Trấn Chu đánh tới, Lạc Khẩu Thương lắv được cùng là chuvện trước mắt!

Đan Hùng Tín ra khòi Lạc Khẩu Thương, chi cảm thấy gió lạnh thấu xương, mặt trời chiếu xuống, tạo nén một cái bóng cô đơn.

Nhin quanh mọi nơi.

trong hoang dà cũng không có bóng người.

Quay đầu lại nhìn lại, hắn nhìn thấy một đạo lửa khói xông ên trời, rất là mỹ lệ.

Hắn có chút kỳ quái, chi cho là hoa mắt.

không rò vì sao có thể ở tại thòi tiết như thế nàv lại tròng được loại cảnh tượng như vậy.

Khói lửa là ờ hướng Lạc Khẩu Thương? Đan Hùng Tín một khắc nàv cùng không dám xác định, lắc đầu.

giục ngựa tiếp tục đi về phía trước, cùng không quản những chuvện dư thừa.

Đan Hùng Tín cũng không biết, sau khi hắn đi.

thì Lạc Khẩu Thương gần đãv vẫn gió êm sóng lặng đà dấy lên bào tố!

Cẩn thận nghe qua, cảm giác được theo gió có tiếng la hét chém giết truyền đến.

không biết là ảo giác hay là chuyện thật.

Đan Hùng Tín cũng không muốn quàn, trực tiếp đi về phía Ngưu Khẩu Dụ.

Trẽn đường đi đon độc, Đan Hùng Tín lại âm thẳm càn nhắc, “Thi ra Vương Quản Khuếch cùng đà có ý rời đi, hắn lần nàv tới tìm ta, quá nừa là khuvên ta suy tính tim đường ra khác, nhưng không biết hắn muốn đàu nhập người nào?”

Đan Hùng Tín là người trông thì thô lỗ.

nhưng lại trong thô có tinh, thật ra hắn đà sớm nghe ra ngụ ý của Vương Quản Khuếch, nhưng lại ra vẻ không hiểu.

Có đôi khi cẩn rõ ràng, có đôi khi, có thể giả bộ hồ đồ thì hồ đồ lả tốt nhất, hắn hiện tại, thật sự cũng không thể quản nhiều.

Ngòa Cương hiện tại xác thực lòng người bàng hoàng, hắn hiểu rõ rắt nhiều người đang mưu đồ đường lui.

Tiêu BÓ Y công kích đâu vào đấy.

đang từng bước ép sát.

đã đem Ngòa Cương dồn đến vách núi, người nào cũng biết, ờ lại Lạc Khẩu sớm muộn cũng sẽ chết.

Mấv ngàv trước đảv Trình Giảo Kim cùng đà từng tim hắn.

nói chuvện cùng với Vương Quán Khuếch cũng không khác gi nhau.

Thờ một hơi thật dài, Đan Hùng Tín thúc ngựa đi về phía trước, hất lên tuyết rơi trẽn mặt đất Nhìn thấv những cánh chim bị giạt mình bav lên.

tự do tự tại.

Đan Hùng Tín càng cảm thấv cô đơn.

Vương Quản Khuếch sẽ đầu nhập vào ai? Đan Hùng Tín âm thẳm càn nhắc, nhưng không có muốn đi mặt báo.

Trẽn thực tế.

hắn đối với tiền đồ cũng là một màng mỡ mịt.

hắn càng hoài niệm thòi gian trước đây ỠNgõa Cương, tuy có khổ chút ít, nhưng lại vô ưu vô tư.

Hôm nay Trang Nguyên Tiêu Bố Y mạnh nhất, nhưng Vương Quản Khuếch tuyệt đối sẽ không đi đầu nhập Tiêu Bố Y, điểm ấv Đan Hùng Tín có thể khẳng định, bời vì Vương Quân Khuếch đổi với Tiêu BÓ Y giống như có loại địch ý trời sinh, Đan Hùng Tín không hiểu sự tình trước kia.

đổi với điểm này ngược lại rắt kỳ quái.

Nếu như Vương Quán Khuếch không đầu nhập vào Tiêu Bố Y, vậy hắn sẽ đi đầu nhập Đậu Kiến Đức sao?

Một đường suy tu, chậm rãi lắc đầu, Đan Hùng Tín thẳm nghĩ, ngưỡi khác đẩu nhập vào đâu thi cùng với minh có liên quan gì?

Vó ngựa lọc cọc, qua chừng một nén hương nữa, đà gần đến Ngưu Khẩu Dụ, nơi đó là một thông đạo kẹp giữa hai núi.

có thể thông tới Hoàng Hà, chi là đường núi gập ghềnh, cũng không thể đi.

Phía trưỡc tay phải có một cánh rừng, tuvết trắng bao trùm.

Gió lạnh thổi qua, bông tuyét bay múa, Đan Hùng Tín quay đầu nhìn qua.

chi thấy được sau lưng chi có một hàng dấu chán ngụa, tràn đằv cô tịch.

Trong lúc đó trong rừng có chim bị kinh động bay lẻn, Đan Hùng Tín bỗng nhiên xoav người, nhìn thắv Địch Nhượng đà từ trong rừng đi ra.

đang phủi tuvầ đọng trên người, mim cười nhìn sang Đan Hùng Tín.

Bên người Địch Nhượng đi theo Vương Nho Tín.

một cánh tav cụt.

mặt đầv tang thương.

Đan Hùng Tín xoay người xuống ngựa, bước nhanh tiến lên phía trước nói: “Trại chủ.

Vương TưMã.

Từbiệt nhiều ngàv, vẫn tốt cà chứ?”

Hắn ngữ khí chán thành, không chút nào che lấp sự vui mừng, Địch Nhượng trên mặt cũng nỡ nụ cười, cằm tav Đan Hùng Tín nói: ‘Hùng Tín, chúng ta vẫn ổn...!chúng ta vẫn

ồn...”

Mới nói hai càu.

Địch Nhượng nước mắt lại chảv xuống, đưa tay lau khóe mắt, Địch Nhượng khè thờ dài: ‘Hùng Tín, từ biệt nhiều ngàv, nhin phong thái ngươi vẫn V nguyên.

Ta đà già rồi”.

“Trại chủ không ở tại Ngòa Cương, vì sao phải chạy đến nơi đày mời ta gặp mặt?” Đan Hùng Tín dò hỏi.

Địch Nhượng do dự hạ.

‘Hùng Tín.

ta và ngươi giao tình cũng không cẩn phải che giấu, thật ra ta hiện tại...!đà đầu nhập Tâv Lương vương” Đan Hùng Tín hơi ngạc nhiên, thoáng qua cười khổ.

“Vặv chúc mừng trại chủ”.

Địch Nhượng tìm nơi nương tựa ở Tiêu B ổ Y, theo Đan Hùng Tín thấv, là ngoài dự tính, nhưng cùng trong tinh lý.

Lỵ Mật nếu quả thật bại.

nhắm chừng sè không bò qua Địch Nhượng, Ngòa Cương cùng không p hải là nơi chính thức an toàn.

Địch Nhượng nắm tav Đan Hùng Tín, rốt cuộc nói ra mục đích.

“Hùng Tín.

Lý Mặt tuyệt không phải lương chủ.

Mắt thấy Ngòa Cương đà sắp diệt vong.

Tây Lương vương đối với ngươi cực kỳ coi trọng, đặc biệt để cho ta tới khuyên ngươi quy thuận.

Hắn tại Lạc Khẩu ác chiến, thật sự không rảnh tự minh đền mời ngươi, cho nên mới nói ta đến đây”.

Đan Hùng Tín mắt lộ ra vẻ cảm động, hồi làu mới nói: “Tây Lương vương cũng là người nhân nghĩa, ta cũng biết.

Nhưng Ngụy còng đối đài ta không tệ.

trước mắt hắn đang lúc hết sức nguy nan, ta sao có thể vứt bò hắn mà đi?”

Địch Nhượng cười khổ nói: ‘Hùng Tín.

ta hiểu ẳng ngươi nhân nghĩa, thà ẳng không cẩn tiền đồ tính mạng, cũng phải trợ giúp các huynh đệ.

Địch Nhượng ta có thể quen biết với ngươi, thật sự là phúc khí đời trước đà tu được.

Nhưng ngươi dù sao cùng không phải là thằn, ngươi cũng không ngu xuần.

ngươi đương nhiên rõ ràng...!Ngòa Cương sẽ đồ, tuyệt không phải một mình Đan Hùng Tín ngươi có thể chống đờ được”.

Đan Hùng Tín cũng cười khổ.

“Trại chủ.

ta đương nhiên rõ ràng đạo lý này.

nhưng rõ ràng là rõ àng, rõ làng không có nghĩa sẽ đi làm.

ta làm người có chút ngu ngốc...!Kính xin người đừng trách!”

Địch Nhượng thờ dài nói: “Nếu không có Hùng Tin ngươi ngu ngốc, ta sớm đà chết ở Ngòa Cương, ta tại sao đi trách ngươi? Hùng Tín, ta rõ ràng nồi khồ tâm của ngươi...!ài...!ta vẫn biết là kết quả này”.

Trong giọng điệu của hắn tràn đầv sự tiếc hận, Đan Hùng Tín lại cười rộ lẻn.

“Võ luận như thế nào.

ta cùng trại chủ vẫn là huynh đệ.

như vậy đà đủ.

Đan Hùng Tín có thể đời nàv không có cao quan hậu tước gì, nhưng có các huynh đệ ờ bên người, thi đã cảm thấv mỹ mãn

rồi”.

Địch Nhượng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phương xa, im lặng không nói gì.

Đan Hùng Tín trầm giọng nói: “Trại chủ, nếu như không có việc gì, ta trở lại Lạc Khẩu Thương trước Tinh ngay lý gian, chúng ta tuy là không thẹn với lương tàm.

nhưng người khác chưa chắc đã không có nghi ngờ”.

“Bây giờ trờ về, chi sợ đà chậm" Địch Nhượng cười khồ nói.

Đan Hùng Tín còn chưa hiểu, bồng nhiên xoay người, chi thấy phía Lạc Khẩu Thương khói đặc cuồn cuộn, không khòi sợ hãi nói: “Lạc Khẩu Thương làm sao vậy?”

Địch Nhượng lầm bắm nói: “Ta lúc nàv mới hiểu được ý tứ cùa Tây Lương vương”.

Đan Hùng Tín tuy nóng lòng quay lại Lạc Khẩu Thương cứu viện, vẫn nhịn không được hòi: “Ý của Tây Lương vương là gì?”

Địch Nhượng lên tiếng giải thích: ‘‘Hắn chi cho ta tìm ngươi đi ra.

khuyên ngươi đẩu hàng, nhưng hắn chắc hẳn đà sớm an bài mưu kế lấv Lạc Khẩu Thương, để cho Hùng Tín ngươi đi ra, không phải là chiêu hàng ngươi, mà là không muốn ngươi mất mạng! Lạc Khẩu Thương nếu đã bị phá.

Ngòa Cương không còn chồ để về, thất bại cũng chi là trong thoáng qua, Hùng Tín, đền nơi này.

chẳng lẽ ngươi còn muốn trờ về chịu chết sao? Cái nàv...!có ý nghĩa gi sao?”

Đan Hùng Tín nghe đến đó.

do dự.

trong lúc nhất thời nghĩ tới nghĩ lui, ngửa mặt lẻn trời thở dài!

Trong khi Bùi Hành Quảng đánh Lạc Khẩu Thương, Tiêu Bố Y cùng Lý Mật tại Lạc Khẩu vẫn đang ác chiền.

Rết chết thân vẫn cứng, hơn mười vạn binh lực của Ngòa Cương bố trận tại bỡ đông Lạc Hà, chi bẳng nhân số đã hơn xa Tùy quân, Tùy quán không chiếm ưu thế về nhản số, nhưng lại thắng ở khí thế!

Nhưng khí thế dù sao cũng là thứ hư vô mờ mịt.

hai quán quyết đấu.

cái này chi có thể nói là nhân tố giúp cho thắng bại, nhưng tuyệt không phải chính thức là chỗ dựa vào đó mà cầu thắng.

Nếu muốn chính thức đánh bại quán Ngoà Cương, thì phải dựa vào thực lực!

Thiết ky nội quán của Lý Mặt vẫn chưa có gia nhập chiến đoàn.

Tẳn Thúc Bảo cũng đà dốc hết toàn lực.

Hắn dẫn sổng một cách mệt mòi.

tiến hành trận chống cự nàv cũng cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng mà hắn vẫn chi huv.

có đôi khi hắn thậm chí cảm thấv được, cái này có thể là một trận chiến cuối cùng của chính minh, bản thân nếu chết ỡ trong chiến dịch này.

khôngbiết đời sau sẽ lưu tiếng xấu gì?

Hắn vẫn không tròng thấv chủ tướng chi huv của đổi thù, nhưng có thể thấv được trận hình của Tùy quân tiến thoái đúng phương pháp, còng thủ toàn diện, thi hắn đã biết, trong Tùv quân hẳn là có một tướng tài đang chi huv.

người nàv năng lực điều hành rắt mạnh, vô cùng kiên nhẫn.

Tẳn Thúc Bảo mặc dù không thể thấy được, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ ràng.

Nguỡi này không phải Tiêu Bố Y.

người này không phải Trương Trấn Chu, ngưỡi này là ai? Tần Thúc Bào nghi hoặc nghĩ.

Thiết kỵ nội quán của Lý Mặt không hề động, thiết giáp kỵ binh của Tiêu Bố Y cũng không hề động.

Tiêu BÓ Y cũng không nóng nảy, không nhìn về hai quán đang giao chiến, mà chi nhìn về phía ky binh ở bờbên kia Lạc Thủy.

Hắn một mực cau mày.

hắn đà nhạy cảm phát giác được, Lý Mặt hiển nhiên còn đang ẩn dấu thực lực.

Lý Mặt cũng không đơn giản nhận thua, hắn vẫn đang chờ cho Tùy quán một kích trí mạng, cho dù Lý Mặt hiểu rẳng Vương Thế Sung đã không thể dựa vào.

nhưng mà Lý Mật hiển nhiên sè không đon giản mà buông tha.

Lý Mặt hiển nhiên còn đang chờ cơ hội.

Tiêu Bố Y đương nhiên cũng đang chờ.

hơn nữa hắn vốn không sợ chờ đợi.

Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây.

khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng.

Tiêu Bổ Y hiện tại đương nhiên đang đợi kết quả từ Lạc Khẩu Thương, thật ra đám nguỡi Bùi Hành Quảng, Trương Trấn Chu, Trẩn Hiếu Ý.

Tề Lạc nếu có thể lấy được Lạc Khẩu Thương, trận chiến Lạc Thủy nàv đã không có ý nghĩa.

Cho nên hắn vẫn hạ lệnh, tiếp tục đánh nghi binh ngăn chặn chủ lực Ngòa Cương!

Đi lấy Lạc Khẩu Thương tuyệt không phải một mình Bùi Hành Quảng.

Tiêu Bố Y cơ hồ đà điều động tắt cả lực lượng có thể điểu động đi đánh Lạc Khẩu Thương, hắn cho Hà Nội Mạnh Thiện Nghị.

Trường Bình Ân Thiện Đạt toàn lực ngăn chặn quân coi giữ phụ cận Kim Đẽ quan, Lý Tình lại đã sớm phái đám người Trần Hiếu Ý.

Tần Lạc mang tinh binh lén xuống đông bắc Lạc Khẩu Thương, phối hợp Bùi Hành Quảng lấy Lạc Khẩu Thương, đương nhiên thế lực trong kế hoạch của Tiêu Bổ Y cũng không dừng lại nhưthế!

Cái này vốn là một cái bẫv.

lúc trước Lý Mặt muốn ngăn chặn đại quán Tiêu Bổ Y, sau đó tròng cặv vào Vương Thế Sung bất ngờ đánh ờ phía sau Tiêu Bố Y.

hiện tại Tiêu BÓ Y chsinh là dùng gặv ông đập lưng ông.

ờ Lạc Thủy ngăn chặn chủ lực Lý Mặt.

sau đó phái người toàn lực đi lấv Lạc Khẩu Thương!

Nhưng hắn vẫn phải cảnh giác nội quán của Lý Mặt.

còn có hơn ngàn thiết ky đang mai phục bên hông nội quân, đâv mới thực sự là hồ báo ẩn giấu ỡ trong rừng, có sức sát thương cực kỳ nguy hiểm, tuy bọn họ thoạt nhìn cùng nội quán Ngòa Cương không có gì khác biệt!

Đó là một đạo phục binh, cũng kì binh, thậm chí có thể quyết thắng bại trên chiến trường.

Tiêu Bố Y cũng không biết thế lực này đến từ đàu.

nhưng lại tinh tường thực lực mạnh mè của nó.

người ngựa nội quân đang bất an mà xao động, nhưng từ đầu đến cuối, đội kỵ binh nàv vẫn không chút động tình.

Ngựa quvết định năng lực chiến đấu của kỵ binh, ngựa của đạo ky binh kia hiển nhiên rất tốt, hơn nữa nhin ra đã được huấn luyện nghiêm chinh, không thua kém gi thiết giáp kỵ binh ở bên này!

Cồ thế lực này là từ nơi nào đến? Tiêu Bố Y rất nghi hoặc, lúc nàv.

trong trận doanh Tùy quán có tiếng kèn thổi lẻn.

hai đạo kỵ binh đã từ hai cánh trận địa của Tùy quán mà đánh ra, đánh sâu vào cánh của quán Ngoà Cương.

Tùy quán đà chiếm tiên phát động trước.

Tiêu Bố Y nhíu mày.

thoáng qua lại mim cười, hắn đã rõ ràng dụng ý của người chi huy.

Chi huy Tùy quân hiển nhiên cũng đã không muốn tiếp tục hao tổn nữa.

chiêu nàv gọi là dẫn xà xuất động, bọn họ muốn xem đối thủ ứng đối như thế nào!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio