Cười có nhiều loại, cười thoải mái.
cười bi ai.
cười biểu đạt thành ý, cười che dấu tâm ý.
Tiếng cười của Vân Thủy cùng với trang sức bạc trên ngưỡi nàng, vân đinh đinh đang đang thanh thúy dễ nghe, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng biết, chính mình đã lâu không có vui vẻ mà cười.
Khi tiếp xúc đến quyền lợi.
khién cho thiếu nữ ngây thở trước đâv đã trờ nên tâm sự trùng trùng, cho nên nàng cười, nhièu khi, đà biến thành một loại vù khí của nàng.
Khi tay đưa xuống đai lưng, nàng hiểu ẳng, chi cằn ngón tay búng ra, Kim tẳm phấn dấu diếm ỡ trong dâv lưng sè vô thanh vô tức bay ra ngoài, phân bố xung quanh nàng, bất luận cái gì muốn tới gần nàng, ai muốn động tâm tư tới nàng đều sẽ bị hạ độc mà chết, mười tên cướp kia chính là bẳng chứng tốt nhắt.
Kim tẳm phấn chi là một loại thủ đoạn giết người của nàng mà thôi, loại phương pháp này mau lẹ trực tiếp, nàng đương nhiên còn có các loại cổ độc kỳ lạ cổ quái khác, nhưng mà phải xem tâm tinh mà nàng quyết định có sử dụng hay không.
Đối với người Miêu, nàng còn có kiên nhẫn điều tiết, nhưng đối với ngưỡi ngoại tộc.
nàng chưa từng có bất luận sự thương cảm gì.
Đơn giản là tại năm đó.
có chuvện làm cho nàng đối với người Trung Nguvẽn không có nửa phần hảo cảm.
cho nên vô luận đối với Tiêu Bố Y, hay là Lý Hiếu Cung, nàng lẩn đầu tiên nhìn thấy, đều có sự chán ghét nói không nén lời.
Nhưng Tiêu Bố Y, Lý Hiếu Cung lại cũng làm cho nàng có thể kềm chế sự chán ghét trong lòng, làm cho nàng không dễ dàng hạ sát thủ, chưa nói cái khác, đơn giản là hai người nàv vô luận khi nào.
vô luận hoàn cảnh hiểm ác như thế nào.
đều có thể nỡ nụ cười.
Lý Hiếu Cung cười lãnh đạm xa xăm.
là một loại cười che dấu tâm ý, Tiêu Bố Y cười lại sảng khoái như ánh dương, lại là một loại cười biểu đạt thành ý.
Nàng cùng hai người nàv cũng không có gặp qua vài lằn.
lại có thể đoán ra hai người nàv tại Trung Nguyên đều xem như là hạng nhân tài kiệt xuất.
Vô luận nàng chán ghét ngưỡi Trung Nguyên như thế nào, nhưng mà cời mỡ tính cách làm cho nàng cảm thấv.
chi cằn là anh hùng, làm cho nàng kính trọng, cho dù muốn giết chết đối thủ.
cũng phải kính trọng mà giết chết đổi thủ.
Điều này cũng không có gì mâu thuẫn, theo Vân Thủy thấv, thậm chí là điều hiển nhiên.
Tạm thòi buông tha ý niệm phóng thích Kim tẳm phấn trong đầu.
Vân Thủy đà có điểm không phục, chi là muốn xem cổ độc nào có thể đối với Tiẻu Bổ Y trước mắt tạo thành sát thương.
Lúc trước Kim tẳm phấn đối với Tiêu BÓ Y không có nửa phẩn tác dụng, khiến cho Vân Thủy ngược lại trăm mối vẫn không có cách giải.
Tây Lương vương có loại thủ hạ này, cùng làm cho nàng đổi với Tâv Lương vương nhiều ít có chút tò mò.
Vân Thủy biết Tây Lương vương, cũng biết Tiêu Bố Y, nhưng lại chưa bao giờ đem hai cái tên nàv liên lạc cùng một chỗ, bời vì trong suy nghĩ cùa nàng.
Vương gia xưa nav đều là cao cao tại thượng, tại sao lại đi lấy thán phạm hiểm?
Tiêu Bố Y sau khi nhìn thấy Vân Thủy, thì thi lễ nói: “Quận chủ.
nhiều ngày không gặp, vẫn mạnh khóe chứ?”
Vân Thủy không quá quen vẻ nho nhã nói chuyện của hắn, trực tiếp hòi: “Tìm ta có chuyện gi?” Nàng đang muốn đi điều đình tranh cãi giữa đại bá, nhị bá.
Không ngỡ trên đường lại đụng phải Tiêu Bố Y.
So với không ngừng điều đinh phiền chán.
Vân Thủv ngược lại cảm thấy cùng Tiêu Bố Y nói chuyện phiếm cũng là chuyện không tệ, ít nhất Tiêu Bố Y nàv thoạt nhìn so với hai bá phụ thì thông minh hơn nhiều.
“Ngày đó sau khi cùng quận chủ từ biệt..Tiêu Bố Y do dự rồi nói: “Chúng ta sau khi trở về, lại gặp mấv trăm người vây công, mấv trăm người nàv võ công cũng không kém”.
“Mắv trăm người?” Vân Thủy kinh ngạc nói: “Là người Miêu sao? Ngươi cho ẳng là ta phái người đi tim thù sao?”
Tiêu Bổ Y cười khổ nói: “Ta hiểu ẳng quận chủ tại Miêu trại rất có uy vọng.
Lại rất được người Miêu tôn trọng vì xừ sự công chính, trí tuệ rộng lớn”.
Vân Thủy cau mày nói: “Có là có, không là không, các ngươi sao cứ phải nhiều chuyện như vậy”.
Hai càu noi qua đi, Tiêu Bố Y đà biết phải điều chinh sách lược, cùng người này nói chuvện.
không cần phải vòng quanh, bẳng không chi có thể làm cho nàng phiền chán.
“Mấv trăm người này không phải người Miêu.
Ta cũng không cho ẳnglà quận chủ phái đi trả thù”.
“Vậy ngươi tìm ta làm cái gì?” Vân Thủy đà giục ngựa đi về phía trước, không đễ ý tỡi Tiêu Bo Y.
Tiêu Bổ Y chậm rãi đi theo, trầm giọng nói: “Nếu là minh thương minh đao.
chúng ta hoàn toàn không sợ hãi”.
“Đúng rồi.
ngươi là người có công phu tốt nhắt mà ta từng thấy, nhưng mà mấy trăm người...!Còn không phải người Miêu..Vân Thủy rốt cuộc có chút trầm ngâm.
“Ta tại sao không biết có những người nàv tồn tại?”
Tiêu Bổ Y mim cười, mục đích đầu tiên đà đạt tới.
ít nhất hắn muốn cho Vân Thủy hiểu rằng, Lv Hiếu Cung ung dung thản nhiên triệu tập nhiều người như vậy đến Ba Tây, cùng không có ý tốt gi.
Nhưng mà điều này lại không tiện nói rõ, Vân Thủy có suy nghĩ, Tiêu Bố Y cứ để cho nàng tự mình, suy nghĩ, cùng không vội chụp mũ lên trên người Lv Hiếu Cung.
“Chúng ta đi đến đây, thật ra vẫn là lòng mang thành ý cùng Đại Miêu Vương kết minh.
Hiện nay thiên hạ đại loạn, chúng ta lại chi cẩu Ba Thục hòa binh lâu dài.
ổn định như ban đầu" Tiêu BÓ Y nghiêm mặt nói: “Cho nên chúng ta mấv lần phái người tiến đền hòa đàm, lại không dám dẫn nhièu người, chi sợ Đại Miêu Vương cùng Vân Thủy quận chủ hiểu lầm.
Nhưng không ngờ lẩn này ngược lại để cho người ta thùa cơ hội.
Đêm trước những người kia xông vào chỗ ở của chúng ta, ngang nhiên vây công.
Chúng ta ít người không đánh lại, mav mắn thoát khỏi vòng vây.
nhưng vẫn không biết đối thủ là ai”.
“Ta cũng không biết” Vân Thủy nỡ nụ cười.
“Ngươi muốn từ trên người của ta hòi ra những người kia là ai, chỉ sợ không được”.
Tiêu Bổ Y lại cười nói: “Ta biết những người này dấu diếm dà tàm, đương nhiên sẽ không có quan hệ với quặn chủ.
Nhưng chúng ta trẽn đường phá vây, lại bị những người kia ám toán.
Ta có hai cái huvnli đệ cho đến bây giờ vẫn hòn mê bất tinh, tại hạ lo lắng nghe ngóng nhièu nơi.
lại biết bọn họ cũng không phải là đơn giản trúng mẻ dược, mà là một loại cổ độc...!về phẩn là cổ độc gì, tại hạ lại không thể nào biết được".
Vân Thủy như chuông bạc cười nói: “Cho nên ngươi đi lòng vòng, chi là muốn cầu ta đi giải độc cho huvnh.
đệ ngươi?”
Tiêu Bổ Y nghiêm nghị nói: “Tại hạ hiểu ẳng hành động lằn này là đường đột mạo muội, nhưng thúc thủ vô sách, chi có thể hướng về phía quận chủ xin giúp đỡ”.
“Cứu bọn họ...!ta có chồ tốt gi?” Vân Thủy cười khanh khách nói.
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên nói: “Không biết quặn chủ muốn chồ tốt gì? Tại hạ mặc dù đổi với cồ độc thúc thủ vô sách, nhưng nểu có chuvện khác đủ khả năng, thi toàn lực ứng phó!”
Vân Thủv cười nhìn sang Tiêu Bố Y nói: “Nghe giọng điệu của ngươi, ngươi đang dưới trướng Tây Lương vương hẳn là cùng có chút quvển lực?”
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ tới nàng vẫn không biết Tâv Lương vương chính là mình, không khòi cười khổ nói: “Có chút quvển lực cũng không phải giả.
nhưng thực không dám đắu điếm, tại hạ cùng không phải là thủ hạ của Tây Lương vương..
Hắn đang muốn nói ra thân phận của mình, Vân Thủv lại tức giận không vui cắt ngang lời hắn: “Đến bãv giờ.
ngươi sao còn muốn lừa gạt ta? Ngươi không phải thủ hạ Tây Lương vương, chẳng lẽ là thủ hạ của Lý Hiếu Cung? Chẳng lẽ người trung nguvên các người bản tính là như thế, không gạt người sẽ không thể làm việc sao? Ta hiểu rõ.
ngươi nói nhiều như vậy, dụng ý đương nhiên không phải chi đơn giản cầu bệnh cho huvnh đệ.
Hiện tại thiên hạ đại loạn.
Ba Thục là vùng đắt vênbình duv nhắt dưới gằm trời này, không bị chiến hỏa ảnh.
hướng đến.
Đối với điểm này, ta thật cao hứng, càng không hi vọng chiến hóa lan tràn tới.
Có lẽ có người cầu thiên hạ.
nhưng chúng ta cầu chi là người Miêu được vên ổn hạnh phúc”.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Vân Thủv đột nhiên nói những điều này.
trong lòng vui vẻ nói: “Quặn chù tấm lòng nhàn hậu.
lại cùng với suy nghĩ của ta không mưu mà hợp”.
“Phải không?” Vân Thủv bĩu môi nói: “Ta chi sợ Tâv Lương vương không có ý tốt như vậy? Các ngươi muốn cùng Đại Miêu Vương kết minh mục đích rất đơn giản, đó chính là muốn lợi dụng mảnh đắt Ba Thục nàv.
Đường vương muốn mượn Ba Thục tiến còng Trung Nguvên.
Tây Lương vương đương nhiên cùng muốn mượn Ba Thục tiến công Quan Trung! Lý Hiếu Cung là thủ hạ Đường vương, ngươi cùng hắn bất hòa.
đánh loạn cả lên.
đương nhiên chính là thủ hạ của Tây Lương vương.
Đến bâv giờ ngươi ngav cả điểm ấy cùng không dám thùa nhận, so với Lý Hiếu Cung thật không cao minh bẳng!"
“Quận chủ.
Tại hạ cũng không có ý lừa gạt.
Ta..
.”Tiêu Bố Y đang muốn nói.
lại bị Vân Thủy ngắt lời: “Được, ngươi nhờ ta cứu huvnh đệ của ngươi cùng không thành vấn đề.
bắt quá ta có một điểu kiện”.
“Quận chủ mời nói” Tiêu Bố Y trầm giọng nói.
Vân Thủv lộ ra giọng mia mai cười nói: “Ngươi không phải nói mình không phải là thủ hạ của Tâv Lương vương sao? Được, nếu muốn cứu hai người kia.
Ngươi đưa Tây Lương vương đến đây, bảo hắn cầu ta.
ta mới có thể suy nghĩ cứu huvnh đệ của ngươi!"
Vân Thủv nụ cười có chút lạnh lùng, cũng cảm thấy điều kiện này Tiêu Bố Y tuvệt khó làm được, đang muốn giục ngựa rời đi.
không ngờ Tiêu Bố Y ngược lại nở nụ cười, chậm rãi ngăn ở trước ngựa nàng.
Vân Thủv lạnh lùng nói: “Tiêu Bổ Y, không thấv Tây Lương vương trước, không cần phải cầu ta.
Từ khi nhìn thấv ngươi.
Ta đà rất phiền.
Cho nên mời ngươi rời đi!”
Nàng nói khách khí, nhưng khi nói những lời này.
lại đà vuốt giới chi bẳng bạc trên tay.
Kim tẳm phần không hại được Tiêu Bố Y.
Nhắt Tuyển Khiên không biết thế nào? Đối với ngưỡi Trung Nguvên nàng không thích, nàng không có nửa phẩn thương cảm.
cổ độc Nhất Tuyến Khiên có lẽ không sử dụng giản tiện bẳng Kim tẳm phấn, nhưng mà tuyệt đối so với Kim tẳm phấn thì bá đạo hơn nhiều, thẩn tiên cũng không chống đỡ được, cho nén nàng khôngtin Tiêu BÓ Y có thể chống đỡ được.
Người Miêu cổ độc thiên kì bách quái, ngàn mòn trăm loại, nhưng để cho lòng người lạnh lùng nhất thì có ba loại.
Kim Tẳm,BíchHuvết.
Nhất Tuyến Khiên! Mà ba loại này.
Vân Thủy thân là cháu gái Đại Miêu Vương, cũng không ngoại lệ được sử dụng, hơn nữa còn sử dụng tốt nhất!
Trong giới chi giấu đương nhiên chính là Nhất Tuyển Khiên!
Nàng một thân trang sức bạc, đinh đương rung động, dễ nghe êm tai.
ai cũng khôngbiết.
trong đó rốt cuộc cắt giấu bao nhiêu cổ độc lắv mạng người! Vân Thùy lại biết, nểu như vài trăm người tập kích Tiêu BÓ Y tập kích mình mà nói.
mình không thể còn sống mà ra ngoài, nhưng mình nếu nhưđà chết, bọn họ một người cùng sống không được!
Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Yêu cầu này của Quận chủ cũng không phải khó làm”.
Vân Thủy có phẩn kinh ngạc.
“Ngươi nói Tãv Lương vương đã đến Ba Tãv sao?”
Tiêu Bổ Y trầm giọng nói: “Quặn chủ nói không sai.
Tây Lương vương chẳng những đến quận B a Tàv.
hơn nữa đà đến trước mặt quận chủ.
Cho nên yêu cẩu nàv của quận chủ.
tại hạ đà vi ngươi làm được!”.
Vân Thủy chẳm chẳm vào Tiêu Bố Y, hồi làu mới nói: “Ngươi không cằn phải nói cho ta biết, ngươi chính là Tây Lương vương Đông Đỏ chứ?”
Tiêu Bổ Y lạnh nhạt nói: “Ta chính là muốn nói cho quận chủ.
tại hạ xác thực chính là Tây Lương vương, cho nên cùng không phải là thù hạ của Tâv Lương vương, cùng không có chuyện lừa gạt quận chủ”.
Vân Thủy trên ngựa nhìn sang Tiêu Bổ Y, đột nhiên cười đến ngửa tới ngửa lui, “Điều nàv thật sự là chuyện cười buồn cười nhắt mà ta từng nghe được, nhớ tới người Trung Nguvên các ngươi có câu, thiên kim chi tử.
tọa bất thùv đường (tẩm thân ngàn vàng không thể ờ trong ngòi nhà sắp đồ).
Tàv Lương vương hùng bá thiên hạ trăm vạn binh mà.
cao cao tại thượng, bén người nói như thế nào cũng có cao thủ nhưmâv, hắn tại sao sẽ độc thân đến nơi này, lại cùng ta mỡ miẻng môt tiếng tại hạ? Tiêu Bố Y.
ngươi nói chuyện không phải là quá buồn cười sao?”.
“Tâv Lương vương cùng là con người, không có gì quá giòi, Tiêu Bố Y là một đắng nam nhi, không cằn giả mạo!” Tiêu Bố Y mim cười nói.
Vân Thủy nhìn thấy nụ cười tự tiên của Tiêu Bổ Y, không khòi ngơ ngẩn! Một khắc nàv nàng chi suy nghĩ, nói không chừng...!hắn thật sự là Tãv Lương vương! Vân Thủy chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Bố Y trước mắt chính là Tây Lương vương, nàng cùng chưa bao giờ cho ẳng Tây Lương vương sè đích thân đi tới vùng Ba Thục, cái này theo nàng thấv.
tuvệt không có khả năng.
Nàng càng không nghĩ đền một điểm là, Tây Lương vương thật không ngờ tuổi còn trẻ.
hơn nữa võ công cao cường!
Điều này sao có thể?
Vân Thủv tuy chưa bao giờ rời vùng Ba Thục, nhưng nhiều ít cùng biết chút ít đại thế thiên hạ.
hôm nay thiên hạ mạnh nhất có mấv cồ thế lực một là Lý Đường, một cồ khác chính là Đòng Đô Tãv Lương vương.
Nàng biết ẳng Đường vương họ Lý.
Nhưng không biết Đường vương gọi là Lý Uyên, cái nàv cùng không có gì lạ.
bời vì nàng không quan tâm.
Người Miêu tại vùng Ba Thục trải qua quá nhièu triều đại thay đổi.
nhưng chi là ờ trong Miêu trại của mình, nào đi quán bên ngoài rốt cuộc là ai lấv được thiên hạ? Vân Thủv biết Đông Đô có một Tâv Lương vương, là bời vì thời gian gằn đâv liên tiếp nhìn thấv sứ thằn Tảv Lương vương.
Nhưng sứ thằn từ trước đến nay tôn xưng Tây Lương vương, cùng không gọi thẳng tẻn.
nàng cùng chưa từng có hòi qua Tây Lương vương tên gi.
Tiêu Bố Y cùng Tây Lương vương hai danh hiệu này đổi với nàng mà nói.
Hoàn toàn không có bất luận quan hệ gi.
Tây Lương vương đổi với nàng mà nói.
chi là một danh hiệu, bắt quá chi là một kẻ giảo hoạt.
Dù sao là vương, cùng sè không là thứ gì tốt.
trong lòng nàng nhận định, càng là người cao cao tại thượng, thì càng là kè phụ lòng, càng là ké âm hiểm hèn hạ, càng là ké giấu ờ sau âm thẩm sai sử người bên ngoài liều mạng vì hắn.
Nàng căm hận những kẻ cao cao tại thượng này, nhưng lại không thể không cùng bọn họ liên hệ.
bởi vì nàng nên vì sự yên ổn thịnh vượng của Miêu trại, đâv là sứ mạng của nàng.
Nàng hiểu rò Lý Hiếu Cung là con cháu của Đường vương, cho nên hiểu ẳng Đường vương có thể là một lão râu tóc bạc.
Cũng như vậy, nàng cảm thấv Tây Lương vương cùng là một lào già.
cho nên nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
Tây Lương vương thật không ngờ tuổi còn trẻ.
hơn nữa nhìn qua cùng không phải cao cao tại thượng.
ít nhất hắn khiêm cung hữu lễ.
mỡ miêng môt tiéng tại hạ.
“Ngươi chứng minh như thế nào minh là Tây Lương vương?” Vân Thủv đột nhiên hỏi.
Tiêu Bố Y nghĩ hồi lâu.
bất đắc dì nói: “Cái này nhất thời thật không cách nào chứng minh, nểu như ta hòi Vân Thủy quận chủ.
cô làm thế nào chứng minh mình là Vân Thủv.
Không biết cô ứng phó thế nào?”
Vân Thùv nhìn hắn thật làu mới nói: ‘‘Đúng vậy, ngươi nói không sai.
Ta cũng không thể chứng minh, ta đâv sẽ tin ngươi là Tâv Lương vương! Nhưng ta có vài điểm không rõ”.
“Quặn chủ xin hòi”Tiêu Bố Y mim cười nói.
Vân Thủy lạnh nhạt nói: “Ngươi đường đường là một Tâv Lương vương, vì sao không chịu quang minh chính đại ra mặt.
lại mang theo vài huynh đệ lén lén lút lút theo sát bén cạnh ta?”
Nàng hỏi dị thường bén nhọn.
Tiêu Bổ Y nhưng lại cười nói: “Thật ra ta tới tim quận chủ cũng là quang minh chính đại.
nhưng mà tại hạ thân hãm hiểm cảnh, có người theo dõi.
không thể không cẳn thận, lần trước gặp được quận chủ cùng là tình thế bắt đắc dĩ.
Tại hạ từng phái năm sứ thần cầu kiến Đại Miêu Vương, nhưng lại đều không ngoại lệ bị đuổi về, thúc phụ tại hạ Tiêu Vũ lại bị Đan Ba Cửu đại nhân giam, thân chịu oan..
“Không sao giải oan, tất cả mọi ngưỡi đều biết rò hắn càu dẫn vợ của Đan Ba Cửu.
tất cả mọi người đều biết, các ngươi vô tình vô nghĩa" Vân Thủy lại cười khanh khách, bộ dáng như hiển nhiên.
Tiêu Bố Y nhưng lại nghiêm nghị nói: “Tại hạ tin Tiêu Thượng Thư sẽ không làm chuyện như vậy”.
“Tựa hồ ngươi rất tin tưởng thủ hạ...!cùng huvnh đệ ngươi?’ Vân Thủy chậm rãi thu liễm nụ cười.
“Ta không tin bọn họ.
tại sao phái bọn họ đến?”
‘‘Nhung ngươi tin tưởng bọn họ.
tại sao tự mình phải tiến đến?” Vân Thủy vừa cười vừa
Tiêu Bố Y lúc này mỡi phát hiện Vân Thủy ngôn từ sắc bén.
làm cho nguỡi ta khó có thể ứng đối.
nhưng hắn dù sao nghĩ sâu tính kỹ, lo lắng rất lâu mới tới.
nghe được Vân Thủy chất vấn, cùng không tức giận, chi mim cười nói: “Tại hạ đến.
không phải bời vì không tin.
mà là bởi vì quá tin, không muốn để cho bọn họ bị oan tình, không biết quận chủ có thể rõ ràng đạo lý này?”
“Mà là bởi vì quá tin?” Vân Thủy lẳm bẩm nói.
ánh mắt lưu chuyển, than nhẹ nói.
“Chẳng biết tại sao.
ta lại cảm thấy ngươi nói là lời thật, nhưng...!ta không ngỡ...!Tây Lương vương lại là một người như vậy”.
Hai người đều im lặng, gió núi thổi qua.
đinh đang rung động, Vân Thùy lấy tav vuốt mái tóc trên trán, nhất cử nhất động tràn đằv phong vận.
Tiêu Bổ Y nói khẽ: “Ta tin tưỡngbọn họ, cũng tin tường Tiêu Thượng Thư, nhưng vấn đề trước mắt đà không thể dùng tin tưởng để giải quvết, có lè...!ờ đãv có sự hiểu lầm khó giải quvết.
Tại hạ sáu lằn phái sứ thầiL nhưng lại khõng thể gặp Đại Miêu Vương một lằn.
thậm chí Lại bộ Thượng Thư đều bị giam, nhưng tin tường Đại Miêu Vương cùng kiệt lực suv nghĩ vì người Miêu, cùng tin tường quận chù hiều biết đại thế.
biết đại cuộc, lúc nàv mới mạo muội tự mình tiến đến.
Tại hạ không chịu thồ lộ thân phận Tâv Lương vương, cùng không phải là tặn lực lừa gạt.
mà là cảm thấy, vô luận Đại Miêu Vương cũng tốt.
Tây Lương vương cùng được, đà đảm đương một chữ vương, thì sè vi bách tính an cư lạc nghiệp mà suv nghĩ.
Tại hạ lẩn nàv tiến đến.
cùng không phải là dùng thân phận Tâv Lương vương, mà là đại biểu cho dán chúng Trung Nguvên.
nguyện ý cùng Đại Miêu Vương dẫn người Miêu kết minh, tại hạ tuy có hùng binh trăm vạn, lại chi mang vài cái huvnh đệ tiến đến, thầm nghĩ để cho Đại Miêu Vương nhìn thắy một chữ thành cùa ta!”
Vân Thủy bĩu môi, “Hừ, các ngươi thành? Lúc trước chẳng phải..Tròng mắt đen láy lại xoay động.
Vân Thủy cười nói: “Vô luận như thế nào.
ngươi so với kia Đường vương râu bạc kia tâm thành hơn nhiều.
ít nhắt hắn không dám tới đãv, chi biết phái con cháu.
Đi thôi...”
“Đi nơi nào?” Tiêu Bố Y ngạc nhiên.
“Đương nhiên là xem các huvnh đệ ngươi một chút” Vân Thủy cười như chuông bạc.
“Ta là người vô cùng nhất còng bình, ngươi đà làm được chuyện ta muốn cầu.
ta đương
nhiên phải làm chuyện đáp ứng ngươi trước”.
Tiêu Bố Y mừng rờ, thi lễ nói: ‘Đa tạ quận chủ”.
“Hết lẩn này tới lẩn khác ngươi đa lễ như vậy.
Tiêu Bổ Y, ta nhìn thấv vẻ nho nhã lễ tiết cùa các ngươi cùng đau đầu.
bời vì ta vĩnh viễn khòngbiết, các ngươi khiêm cung ngàv hôm thì có bội bạc hôm sau hav không, huynh đệ ngươi ở nơi nào?” Vân Thùv hỏi.
“Mời quặn chủ đi theo ta” Tiêu Bố Y đang muốn cắt bước.
Vân Thủy lại hô: “Chờ một chút”.
“Quặn chủ chuvện gi?” Tiêu Bố Y hỏi.
“Ngươi nói như thế nào cũng là Tây Lương vương, chạy theo ngựa cũng quá kỳ cục, Đại Miêu Vương nếu biết được, tất nhiên nói ta khôngbiết cấp bậc lễ nghĩa” Vân Thùy vỗ vỗ yên ngựa trước người nói: “Lẻn đâv ngồi đi”.
Tiêu Bổ Y có chút kinh ngạc, trong lúc nhắt thời do dự.
Vân Thủy khóe miệng nhếch lên.
vười khẩy nói: ‘Không dám sao? Sợ ta ám toán ngươi?” Tiêu Bố Y ngược lại thật có điểm lo lắng, chi sợ Vân Thủy không vui, trầm ngâm nói: “Ta tin tưỡng quận chủ rất rò đại nghĩa, chi sợ cùng quặn chủ cười chung một con ngụa, dẫn đến người khác không phán thị phi”.
“Ngươi sợ ngưỡi khác không phán thị phi?” Vân Thủy thản nhiên nói.
‘Không thẹn với lương tâm, ta có gì phải sợ?” Tiêu Bố Y nhướng màv.
“Ta cũng không sợ” Vân Thủy cười con mắt giống như ánh trăng, “Đã như vậy, lên ngựa đi.
ngươi dẵn đường’.
Tiêu Bố Y đà không tiện đưa đẩy.
chậm rãi đi tới, còn chưa kịp lên ngụa, hồng mã đột nhiên nhẹ giọng hí.
móng trước giương lên.
muốn đạp qua.
Tiêu Bố Y trong lòng giặt minh, nhưng thân hình lại chóp lên, nhin thắng vào hai mắt của hồng mà, mim cười nói: “Ngựa này.
quận chủ cùng ta đã là bạn tốt.
Ngươi còn sợ người lạ sao?”
Hắn trong khi nói chuyện, vươn tay khè vuốt lên trên trán hồng mã.
hồng mà lắc lắc đẩu.
thoạt nhin còn muốn đá.
nhưng sau khi hít hít mũi.
khẽ hí lên.
đã an tình lại.
Vân Thủy ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc ý; ngựa của nàng đã nhận chủ, nàng bảo Tiêu Bố Y lên ngựa cũng không có ý tốt gì.
muốn xem Tiêu Bố Y làm trò cười.
Nàng cũng không phải đổi với Tiêu Bố Y đặc biệt bất mãn, mà là đối với tắt cả người TrungNguyên đều mang địch ý.
đặc biệt khi nghe được đối phương chính là Tâv Lương vương, càng có ý niệm trêu cợt hắn trong đầu.
nhưng nàng nào biết đâu rẳng Tiêu Bố Y trần an ngựa so với trần an nữ nhàn còn lợi hại hơn nhiều, hồng mà tuy cự lại người mới.
nhưng sau có thể đấu qua được Tiêu Bố Y.
Tiêu Bổ Y trấn an hồng mã.
ngược lại thành thành thật thật giẫm bàn đạp lên ngựa, đổi với chuvện vừa rồi không nói nhiều một càu.
Vân Thủv không ngồi ở trước mà lại ngồi ở phía sau hắn.
Tiêu BÓ Y không cằm dây cương, vỗ nhè nhẹ lên cổ ngựa, hướng về phía tâv chi nói: “Đi vào trong đó”.
Hồng mã lại nghe hiểu hắn nói chuyện, vui vẻ chạy về phía trước.
Vân Thủy cực kỳ giặt mình, hồi làu mới nói: “Tiêu Bố Y, ngươi đời trước nhắt định là một người chăn ngựa”.
Tiêu Bổ Y cũng không quay đầu lại.
“Quận chủ nói sai rồi”.
“Hừ, ta biết trong lòng ngươi mất hứng mà.” Vân Thủy bĩu môi nói: “Ngươi cao cao tại thượng, khẳng định cảm giác đời trước của mình cùng là cao cao tại thượng”.
Tiêu Bổ Y cười rộ lẻn.
“Cô hình như đổi với ba chữ Tâv Lương vương kia rất phản cảm?”
‘Không phải rất phản cảm.
thật là chán ghét” Vân Thủy vuốt giới chi trên tay.
nhìn sang cổ Tiêu Bố Y, âm thầm nghĩ tới.
nểu dùng giới chi ỡ trên cổ Tiêu Bố Y, không tin hắn không tráng độc.
Tiêu Bổ Y lại mắt vẫn nhìn về phía trước, nói khè: “Ta đời trước là cái gì ta không biết, nhưng mà đời nàv của ta.
vốn là một người chăn ngựa’.
Vân Thủy ngơ ngần, thất thanh nói: “Làm sao có thể?”
Tiêu Bổ Y lại mim cười nói: “Không có gì là khôngthể.
thật ra chí hướng sớm nhất của ta không phải là làm Tâv Lương vương, mà là buôn bán ngựa”.
Vân Thủy trong mắt vé kinh ngạc càng đậm.
“Ngươi nhất định là gạt ta.
nhất định! Tãv Lương vương vị cao quyền trọng, thiên hạ kính ngưỡng, tại sao sè là một ngưỡi chăn ngựa?”
Tiêu Bổ Y lại cười nói: “Thật ra người Trung Nguvên, cũng không phải tất cả đều thích nói dối lừa gạt.
quặn chủ nếu thích, đại khái có thể đi nghe ngóng.
Tâv Lương vương vốn chính là một người chăn ngựa, cũng không phải là chuyện khinh người”.
Vân Thủy trầm tư thật lâu nói: “Vậy...!ngươi tại sao lại làm được Tây Lương vương? Ta hiểu rẳng bọn họ từ trước đến nay vẫn xem thường người đê tiện, cũng xem thường người Miêu chúng ta.
Bọn họ vẫn cảm thấy, chúng ta là man nhân, không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, trời sinh chính là mệnh ti tiện”.
Tiêu Bổ Y nhíu mày.
nói khè: “Nếu như quận chủ thích, ta làm sao lên làm được Tãv Lương vương, ngược lại có thể kể cho quận chủ nghe”.
“Ngươi muốn nói thì nói.
không nói cũng được, dù sao đường còndài” Vân Thủy lại cười nói như chuông bạc.
Tiêu Bổ Y nhìn không ra vẻ mặt của Vân Thủy.
Không biết nàng rốt cuộc là thật tinh hay diễn trò.
nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua cơ hội nàv.
Thật ra tiếp xúc Vân Thủy tuv chi có hai lần.
hắn cũng đã biết tính cách của người này.
Hắn mồi lằn có thể ỡ trong nguy cơ lại hóa hiểm thành an, phẩn lớn chính lả giỏi nắm bắt bắt cơ hội chi lóe lên tức thì này.
Theo Tiêu Bổ Y thấy.
Vân Thủy thật ra là một Miêu nữ cời mở.
nàng ân oán rò ràng.
Chuyện đáp ứng nhất định sẽ làm được, từ điểm đó mà thấv.
nàng so với rất nhiều nguỡi còn mạnh mè hơn nhiều.
Nhưng mà nàng trời sinh đổi với người Trang Nguvẽn không có hảo cảm.
Hơn nữa đôi với đại phú đại quý càng không có hảo cảm.
cái này đã nhiêu làn thê hiện trong lòi nói của nàng.
Nàng căm hận nói dối.
căm hận phản bội, tắt cả đều cho thấy, trước kia khắng định có người đã để lại họa căn, nhưng lại muốn hắn đến thùa nhận.
Tiêu Bố Y nghĩ tới đâv chi có cười khổ.
Nhưng mà phàn nàn không giải quvết được vấn đề.
Cho nên hắn muốn từ thân phận mà thu gân khoảng cách với Vân Thủy một chút.
Lý Hiếu Cung có quyền mưu, có chuần bị, đĩ nhiên cùng ba con trai cùa Đại Miêu Vương bắt đầu liên lạc, hắn hiện tại có thể thuyết phục chỉ còn lại có Vân Thủy cùng Đại Miêu Vương này.
Đây là cơ hội cuối cùng của hắn! Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y nhìn sang mây trắng phưong xanói:“Tất cả mọi chuyện, bắt đằu từ miền biên cương xa xôi..
Thanh âm của hắn lành đạm xa xôi như mây trắng kia.
Nhưng khi nhớ lại chuyện cũ, cũng không khỏi thồn thức.
Vó ngựa lọc cọc, gió nhẹ thổi qua, hồng mà mang theo hai người nhẹ nhàng chạy về phía trước, Tiêu Bố Y nhìn không thấy sắc mặt của Vân Thủy sau lưng, lại tin vào phán đoán của minh không sai, nên đem chuyện minh lên làm Tây Lương vương như thế nào kể lại.
Nhưng mà hắn đa phần là nói huynh đệ, nói buôn bán ngựa, đối với cao cao tại thượng chi là hời hợt, có lẽ trong suy nghĩ cùa hắn, cái này so về tinh huynh đệ thì cũng khỏng xem quá nặng.
Cho đù đánh bại Lý Mật, hắn bất quá cũng chỉ nói sau khi khồ chiến mấy tháng, rốt cuộc mới đánh tan.
Chuyện bình định chuyện thiên hạ, thảm thiết bi tráng, nhung trong mắt hắn, hướng tới vẫn là thiên hạ thái bình.
Cuộc đời vốn là như vậy, rất phú: tạp, cũng lại rất đơn giản, tim được rất nhiều, mất đi càng nhiều hơn.
Đến khi đi vào một giòng suối nhò, đà không thể đi ngựa.
Tiêu Bố Y xoay người xuống ngựa, chỉ về phía trước nói: “Quận chủ, chúng ta đề phòng lại lọt vào ám toán, cho nên ờ vào noi hoi hẻo lánh, ở đây đi ngựa không tiện, huynh đệ của ta hôn mê không dậy nổi, không biết có cần ta đưa bọn họ ra hay không?”
Vân Thủy lập tức nhảy xuống, lại nỡ nụ cười, “Sao dám làm phiền Tây Lương vương, ta vào xem là được rồi”.
Hai người từ dòng suối nhỏ giẫm lên đá cuội đi về phía trước.
Vân Thủy vẫn trầm mặc vuốt giới chỉ trên tay, đột nhiên hỗi: “Tiêu Bố Y...!ngươi biết Dương Quảng à?”
“Ta đương nhiên biết người đứng đằu Đại Tùy’ Tiêu Bố Y cười nói: “Nếu không có Thánh Thượng chỉ dẫn, ta vô luận như thế nào cũng làm khỏng được T ày Lương vương”.
“Nói như vậy ngươi đối với hắn rất cảm kích?” Vân Thủy lại hỏi
Tiêu Bố Y cân nhắc không thấu dụng ý của nàng, nhung lại chân thành nói: “Quận chủ, người sống trên đời, luôn hoặc nhiều hoặc ít có nỗi khổ tâm.
Làm việc có lẽ không đúng, nhưng nểu có thể hối cải.
không thẹn với lương tâm của mình thi vẫn có thể lượng giải”.
Vân Thùy hừ lạrih một tiếng, “Người nọ đà chết, ai tới lượng giải?”
Tiêu Bố Y khó hiểu ý nghĩa, mới định nói cái gì, Vân Thủy cũng lại thờ dài nói: “Có lẽ ngươi là người tốt, nhưng mà người xấu càng nhiều.
Nhưng ta hiện tại cũng không biết ngươi rốt cuộc là thật hay giả, nhưng mà vô luận như thế nào.
ngươi kể cho ta nghe chuyện xưa rất êm tai, ta cũng đa tạ ngươi”.
Tiêu Bố Y dở khóc đở cười, không ngờ lại nhận được kết quả như vậy.
Hai người yên lặng đi về phía trước, rẽ qua sơn mạch lại hiện ra một cái nhà sàn.
Loại kiến trúc này ờ đây ngược lại tùy ý có thể thấy được, là người đánh cá, thợ săn ngàv thường sừ dụng, đám người Tiêu Bố Y ẩn thân cũng không tệ, ngược lại phi thường kín đáo.
Đám người Tẳn Thúc Bảo nghe được tiếng đinh đang rung động, đã sớm cảnh giác phục ờ góc, nhìn thấy Vân Thủy cùng Tiêu Bố Y đồng thời đi vào, lúc này mới thờ phào nhẹ nhòm.
Tiêu Bố Y lắm mưu.
Tẳn Thúc Bảo kinh nghiệm phong phú.
bọn họ dễ dàng thoát khỏi sự theo dõi của Lý Hiếu Cung, nhưng đối với A Tú cùng lào Tứ hôn mê thi lại thúc thù vô sách.
Lão Ngũ gấp rút trờ về, liếc qua đà nhận ra bọn họ hẳn là trúng cổ độc.
mọi người kinh hãi, nhưng lại không có cách nào.
Lô lão Tam, Chu Mộ Nho đều không biết tung tích, mấy người Tiêu Bố Y cũng lo lắng không thôi.
Nhìn thấy A Tú, lão Tứ hôn mê bất tỉnh, càng ngày càng suy yếu, Tiêu Bố Y rốt cuộc làm mặt dày đi tìm Vân Thùy.
Tẳn Thúc Bảo, Sừ Đại Nại đều vô kế khả thi, nhưng thấy Tiêu Bố Y không sợ cổ độc.
lại quen với Vân Thủy, chỉ có thể để cho hắn đi, khi nhìn thấy hắn trờ về, lúc này mới buông lỏng tâm sự.
Vân Thủy nhìn thấy trong phòng đang đứng hai người, một tiều tụy, một uy mành, nhung đều vết máu loang lổ trên người, nhíu mày, hiểu rằng Tiêu Bố Y nói bị tập kích hẳn là không giả.
Nhưng cũng không muốn quản nhiều, trực tiếp đi tới trước mặt A Tú cùng lào Tứ, nhìn thấy bọn họ hai gò má hõm sâu, đang hấp hối, lại cười rộ lên, “Tại sao lại là hắn?”
Nàng nhận biết A Tú, cảm thấy người này có điểm ngốc, cũng khỏng nghĩ nhiều, chỉ xốc mí mắt hắn lên.
cau mày nói: “Là Xích Xà cổ”.
Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng liếc mắt qua là nhận ra lai lịch cổ độc.
trong lòng thoáng vui, khẽ nói: “Làm sao cứu?”
Hắn không hỗi có thể cứu hay không, chỉ hòi làm sao cứu, cũng là một kỹ xảo.
Vân Thủy cười như chuông bạc, “Cái Xích Xà cổ này cũng không làm khó được ta” Tiêu Bố Y chi thấy trong mắt nàng che dấu thâm ý, nhưng cũng bất chấp, ôm quyền thi lễ nói: “Mong quận chủ ra tay giúp đỡ”.
“Ngươi yên tâm, chuyện ta đà đáp ứng.
không có chuyện không làm” Vân Thùy lạnh nhạt nói: “Chỉ là loại Xích Xà cổ này giải trừ cũng không đon giản, ta cần máu của một người”.
Mọi người nghe mà rùng mình, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Mong quận chủ CÌLỈ rõ”.
Vân Thùy mỉm cười nói: “Cái Xích Xà cổ này là nuôi ngàn con rắn độc.
khiến chúng tự giết lẫn nhau, cuối cùng còn lại một con.
Sau đỏ đem con rắn độc này chế thành cổ độc...!Người hôn mê trong kia, nếu không có giãi dược vào trong cơ thể.
hôn mê bảy ngày hẳn phải chết, nhưng đến ngày cuối cùng hồi tinh lại, gặp người là cắn, cũng xem như là độc ác”.
Mọi người nghe thấy cũng nổi da gà, nhưng Vân Thùy nói lại bình thản.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Không biết quận chù phá giải như thế nào?”
Vân Thùy cười nói: “Ta nói muốn dùng máu một người, bất quá ta cũng nói rõ trước với các người.
Ngựời này làm thuốc dẫn, thân chịu thống khồ thảm không nói nổi, các ngươi nói sẽ dùng máu ai?”
Ánh mắt cùa nàng quét qua, xẹt qua trên người Sừ Đại Nại, Tẳn Thúc Bão, rồi lại rơi vào trên người Tiêu Bố Y.
Sừ Đại Nại tiến lên một bước, còn chưa nói gì, Tẳn Thúc Bảo đà đưa chùy thù qua, vén ống tay áo lên nói: “Dùng cùa ta!” Sừ Đại Nại hơi có vẻ chất phác, ngược lại so với Tẳn Thúc Bảo chậm một bước.
Tẳn Thúc Bảo một mực vẫn trầm ngâm không nói, lúc này lại vượt lên trước một bước.
Hắn tharih âm tiẵm ngưng, làm việc không chút chùn bước, Vân Thủy vốn đối với hai người này vẫn không xem trọng, nhưng nghe được thanh âm của hắn, thi lại hơi ngạc nhiên, đôi mắt đọng lại trên mặt Tẩn Thúc Bảo, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi có biết cái này có bao nhiêu khổ không?”
Tẳn Thúc Bảo lạnh nhạt nói: “Ta chỉ trông mong càng khổ càng tốt!”
Tiêu Bố Y sắc mặt ảm đạm, hiểu rõ chân tướng, thẳm nghĩ trên đời này còn có cái gì khổ qua được tâm tình cùa Tẳn Thúc Bảo? Vân Thủy ngược lại sừng sốt, sau hồi lâu lại lộ ra nụ cười, “Được rồi, ta giải thích cho ngươi nghe có bao nhiêu khồ.
chỉ sợ ngươi không thể tường được khổ tới cỡ nào.
Các ngươi chỉ biết là cổ độc người Miêu thiên ki bách quái, nhung không biết mỗi người bồi ra cổ độc cũng khác nhau rất lớn.
Xích Xà cổ tuy là một loại cổ độc, nhưng mà giải dược của mỗi người chỉ có thể giải cho chính mình, bởi vì này giải dược này chính là từ trên người rắn độc lấy ra dịch nhờn, nọc độc cộng thêm phân và nước tiểu của rắn độc xà phối trí mà thành”.
Nàng nói cực kỳ ác tâm khủng bố, Tiêu Bố Y chỉ có thể thở dài.
Tẳn Thúc Bảo lại chỉ nói: “Thì ra là thế”.
Hắn sắc mặt bình thản, không có chút nào lo lắng cùng sợ hãi, Vân Thủy nhìn thẩy.
lại liếc nhìn Tiêu Bố Y, hồi lâu mới nói: “Ta không có giải dược”.
Tiêu Bố Y sắc mặt khẽ biển, Vân Thủy lại nói: “Bất quá ta cũng có thể giải, nhung mà cần thừ qua.
Thất Tình cổ cùa ta có thể giải trăm cồ người Miêu, Xích Xà cổ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Ta dùng cổ khắc cồ, lại cần dùng máu người làm vật dẫn.
Ta đem Thất Tình cổ thả vào trong máu người, hai canh giờ sau, Thất Tình cồ ờ trong cơ thể sinh sôi nẩy nờ sinh trưởng, lúc này ta lại từ trong cơ thể rút máu ra cho hai người này uống, xem tình huống phản ứng của hai người này”.
Tiêu Bố Y âm thầm nhíu mày.
đã cảm thấy có vẩn đề, Tẳn Thúc Bảo lại hòi: “Chi vậy thôi sao?”
“Đương nhiên không chỉ như vậy” Vân Thủy vẫn cười, nhưng trong nụ cười đà xem lẫn ít nhiều cảm khái, nàng đà gặp qua rất nhiều người nghe được cổ độc là sắc mặt biến đổi, nhưng người này nghe thấy cho tới hiện tại tâm vẫn luôn phẳng lặng, thật sự làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
Tây Lương vương là quái nhân, thủ hạ của hắn cũng là quái nhân, Vân Thủy âm thầm nghĩ, “Đây bất quá là bước thử đầu tiên, ta muốn quan sát phản ứng của bọn họ, sau đó lại lấy máu cùa bọn họ hợp với Thất Tình cổ lằn thứ hai đưa vào trong cơ thể người, sau đó lại rút máu cho bọn họ uống.
Ta phải thừ nhiều lần, lần cao nhất ta phải thừ tới bảy lẩn mới kiểm tra ra giải dược, nhưng người làm dẫn được kia ngày hôm sau cũng đau đớn mà chết”.
“Đau chết?” Tẳn Thúc Bảo rốt cuộc nhíu mày.
“Vì sao?”
Vân Thùy thản nhiên nói: “Cái loại trao đồi máu chế thuốc này nghe thì đơn giản, nhung khổ nhất trong đó không phải Xích Xà cồ trong người, mà lại ờ chỗ thuốc dẫn.
Bời vi Thất Tình cồ nhằm vào thất tình của con người mà hạ, thất tinh chia làm hỉ.
nộ, ưu, tư, bi.
khùng, kinh, trong quá trình trao đổi mậu, người này động loại tâm tư nào.
đau đớn sẽ tăng lên một phần.
Loại khổ sờ này hình dung như thế nào.
phải nói là ngàn vạn con kiến cắn ờ trong mạch máu cùa ngươi..
Tẳn Thúc Bảo gật đầu nói: “Thì ra là thế”.
“Mỗi một lần trao đồi máu để thử.
thống khổ sẽ tăng lẻn gấp đôi.
Hơn nữa cho dù giải được độc trên người hai người này, thi Thất Tình cồ trên người của ngươi cũng khỏng cách nào trừ khử.
chung thân mà theo, sau này động thất tình lục dục đều khồ không thể nói”.
Tần Thúc Bảo lại hòi, “A Tú cùng lão Tứ, có thề cũng giống ta hay không?”
Vân Thùy lắc đầu, “Bọn họ thì khác, thất tìrih cổ theo tràng vị tiến vào thì vô hại.
theo máu tiến vào thì mới có thể làm hại.
Bọn họ chỉ uống, ngươi thi lại nhập vào máu.
cho nên khồ đều ở trên người của ngươi”.
“Thi ra là thế” Tẳn Thúc Bảo gật gật đầu.
Vân Thủy kinh ngạc nói: “Ngươi ngoại trừ thì ra là thế ra, thi không có gi nói khác sao?”
Tần Thúc Bảo lần đầu tiên nở nụ cười, “Quận chù muốn ta nói cái gì?”
Vân Thủy nhìn sang Tẳn Thúc Bảo, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ ngưng trọng,“Này.
ta không biết ngươi tên gi, ta cũng không muốn biết.
Nhưng mà khi ta thừ giải được, thuốc dẫn phải tự nguyện.
Ta không phải dọa ngươi, mà là theo kinh nghiệm nói lại.
ngươi...!ngươi cũng không nên cảm thấy đây là điều choi đùa gì”.
Tần Thúc Bảo cau mày nói: “Tại hạ tuyệt đối không có ý choi đùa”.
Tiêu Bố Y lại tiến lên một bước nói: “Tẳn huynh, dùng máu của ta đi”.
Tần Thúc Bảo quay đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y, mỉm cười nói: “Tiêu huynh, đà coi ta là huynh đệ.
hãy dùng máu ta! Tẳn Thúc Bảo một đời tự xung là anh hùng, nhung lại gây thành sai lẩm chung thân, lần này có thể có cơ hội đền bù tổn thất, cũng coi như không tệ”.
Tiêu Bố Y còn chưa kịp nói, Vân Thùy đã cười lạrih nói: “Tiêu Bố Y.
ngươi đây là giả nhân giả nghĩa, ngươi biết người khác sẽ không để cho ngươi lấy thân phạm hiềm.
Các ngươi cũng không cần giả bộ, các ngươi nếu thích, có thể đi bắt một người trờ về, dùng người không quan hệ làm thuốc dẫn cũng được không sao”.
Sừ Đại Nại đã tiến lên một bước, tức giận nói: “Nha đầu.
ngươi khách khí một chút..
Tiêu Bố Y thắp giọng nói: “Đại Nại, không được vô lễ”.
Vân Thùy vẫn cười cười không có nùa phần tóc giận.
Sừ Đại Nại nghe được mệnh lệnh cùa Tiêu Bố Y, trong lòng tức giận, nhung lại không muốn nghịch lại ý cùa Tiêu Bố Y, tiến lên một bước, vén lên ống tay áo, rút đao vạch một cái, máu tưoi liền chảy ra Vân Thủy kinh ngạc nói: “Ngưai làm cái gi vậy?”.
Sử Đại Nại lành đạm nói: “Nha đầu, ta muốn nói là.
ngươi đừng tường rằng Tây Lương vương sẽ không đổi máu, hắn nếu có th khẳng định là người đầu tiên tiến lên.
nhung hôm nay đại cuộc chưa định, vì cứu càng nhiều người hơn, hắn có thể nào xả thân? Ngươi không nhin được đại cuộc, chứng ta sao không nhìn được! Hắn vì huynh đệ chúng ta, quên cả sống chết, nghía bạc vàn thiên, loại người như ngươi sao có thể hiểu được? Ngươi chỉ cho là người sợ chết rất nhiều, nhưng ngươi sao có thể hiểu được, có đôi khi người chịu chết càng nhiều hơn! Tần huynh, xin nhường ta một lần, Sử Đại Nại nếu có chết, xin ngươi làm cho ta một chuyện là được”.
Hắn nói nặng nề, thuần phác tự nhiên, Tiêu Bố Y trong mắt đà có lệ nóng.
Vân Thùy rốt cuộc đã thu liễm nụ cười, thật làu không nói gi...!.