Tần Thúc Bảo khi từ triền núi lăn xuống, dù là thể lực cường kiện, cũng choáng váng đầu óc.
Vân Thủy càng chật vật không chịu nổi, đinh đang rang động.
Nàng đời này, cho tới bây giờ cũng chưa từng chật vật nhưthấ
Nhưng sinh từ một đường, không phải do nàng lựa chọn.
Từ triền núi lăn xuống, Tằn Thúc Bảo đã liên tục giết mấy người, hắn là người từ trong đống người chết lăn ra, có lẽ võ công không bằng Tiêu Bố Y, nhung nếu bàn về giết người mau lẹ đơn giản, thi ít có người bằng.
Từ sĩ bị cổ độc rối loạn, đã không còn như một khối thép nữa.
hơn nữa Tẳn Thúc Bảo dũng màrih khó địch, cho nên đã để cho hắn dẫn theo Vân Thủy giết ra.
Tẳn Thúc Bảo lăn đến một chỗ quanh, thiết côn trên tay đâm ra, đã ngăn trở thế tới.
đang muốn đứng lên.
Vân Thủy đã đâm đằu đánh tới.
Tần Thúc Bảo trải qua huyết chiến, cánh tay lại trúng một nò.
đà sớm kiệt sức, ngăn cản không được, lại bị Vân Thủy đụng trúng sau lung rơi vào trong một rãnh sâu.
Vân Thùy mượn lực va chạm, ngược lại đà ngừng được, đứng ở bên cạnh rành nói, “Xin lỗi nha”.
Tần Thúc Bảo nặng nề té xuống, roi vào trong nước bùn, chìm cả nùa người, cau mày nói: “Cô đi mau, cẩn thậnbọn họ sẽ ờ quan ải mai phục”.
Vân Thủy quay đầu lại nhìn, trông thấy ờ giữa sườn núi bóng người ẩn hiện, nhưng dù sao đến không nhanh bằng bọn họ lăn xuống, cắn răng một cái.
cũng nhảy xuống.
Tần Thúc Bảo giật mình, “Cô xuống làm cái gì?”
“Xuống bảo vệ cho ngươi” Vân Thùy cười khanh khách nói: “Ta đánh khỏng lại những người này”.
Tần Thúc Bảo nhíu mày, đang trong lúc chạy trốn, khỏng kịp nhiều lòi, giãy dụa đứng lên.
Vân Thủy lại đưa tay tới đờ hắn, Tần Thúc Bảo lắc đằu nói: “Không cằn, ta đi dò đường” ở đây hắn không quen thuộc, roi vào trong rãnh sâu, tầm mắt càng bị che khuất.
Cũng may hai bên bờ cồ dại um tùm, ngược lại tạm thòi che đấu hành tung của bọn họ.
“Ngươi trước nay vẫn như vậy sao?” Vân Thủy ở phía sau hắn hói.
Tần Thúc Bảo ngẳn ra, “Năng lực càng lớn.
trách nhiệm càng nặng.
Cái này cũng giống như Tây Lương vương.
Hắn chuyện gi cũng đều gáiửL Ta so ra kém hắn.
Nhưng mà ít nhất chuyện có thể làm, thì còn có thể dốc sức mà đi làm”.
Nếu y theo tírih tìrih của Vân Thùy trước đây.
quá nừa sẽ nói, nói như vậy năng lực cùa ngươi so với ta lớn hơn.
Nhưng nhìn sang bóng lưng tập tễnh kiên định kia.
Vân Thủy cánh mũi cay cay, chỉ nói :“Các người...!đều là người tốt”.
Tần Thúc Bảo cười khổ, thẳm nghĩ trải qua gian khổ mới được hai chữ người tốt này.
Cái giá cùa người tốt này không khỏi có chút quá lớn.
Nhưng lúc này, bất luận lòi nói nào cũng đều là dư thừa.
Chạy írổn là quan trọng nhất.
Đi ở trong nước bùn, bước sau nặng hơn bước trước.
Tần Thúc B ảo phẩn khởi thần dũng, cũng không chậm bước nào.
VânThùy đột nhiên nói: “Thật ra ngươi cũng không cần sốt ruột”.
“Ta có thể nào không vội” Tần Thúc Bảo cũng không quay đằu lại, “Lý Hiếu Cung đà là ăn cả ngã về không.
Chắc hẳn đà có mưu kế đối phó Miêu vương.
Chúng ta ngoài chạy trốn ra, còn muốn nghĩ biện pháp giết trờ lại, thông báo cho Tây Lương vương Miêu vương gặp nguy hiểm mới được!”
“Còn muốn giết trờ lại?” Vân Thùy lắp bắp kirih hãi, “Ngươi khỏng biết, hiện tại trước cùa Tuyệt Tình động có vài trăm người chờ ngươi.
Ngươi không biết, ngươi chỉ cằn vừa vào Tuyệt Tình động.
Thất Tình cổ lập tức sẽ phát tác gấp trăm lần, sẽ chết thảm không thể tả?”
Tần Thúc Bảo trầm mặc thật lâu, “Có đôi khi, cho dù chết, cũng phải làm”.
Hắn nói mấy chữ vô cùng đơn giản, chém đinh chặt sắt, Vân Thủy sừng sốt hồi lâu, đột nhiên nói: “Tabiết có đường tắt đi thông Tuyệt Tình động”.
Tần Thúc Bảo tinh thần chắn động, “Kính xin quận chúa nói cho ta biết” Hắn nói khách khí.
nhưng vội vàng, Vân Thủy nhìn sang hắn, “Nhưng mà chúng ta đi vào, thì sẽ chết”.
Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: “Không phải chúng ta Là ta.
Quặn chúa chi cần nói cho ta biết đường đi, ta một minh đi vào là được rồi”.
Vân Thùy nụ cười có vẻ phát khổ, “Được, ta đưa ngươi đi” Nàng vượt lên trước một bước, đi tới trước mặt Tẳn Thúc Bảo, dọc theo nước bùn rào chân mà chạy, Tẳn Thúc Bảo nỗ lực đuổi theo, chỉ là mới chạy được vài bước, đột nhiên cảm thấy tròi đắt quay cuồng, đột nhiên hôn mê bất tinh.
Cốt Lực Da đương đương đắc ý, Tư Không cũng rất là trẳm ổn, nhung mà cốt Lực Da đã nói ra tình hình thực tể, Tư Không cũng không ngăn cản.
Chuyện cho tới bây giờ.
hắn cũng không cần giấu diếm làm gi.
Vốn ba Tư thi triển cổ độc thù đoạn khó phân cao thấp, Đại Miêu Vương càng là cao thù đùng cổ, cho dù Đan Ba Cừu, Lang Đô Sát Sát cũng đều là hảo thù dung cồ của người Miêu, Tư Không đùng lực bản thân khắc chế được những người này.
quả thực là không thể tưởng tượng.
Nhưng hắn thật sự mưu đồ đà lâu.
hơn nữa hạ cổ độc cực kỳ xảo diệu, nhìn thấy Đan Ba Cừu, Lang Đô Sát Sát trước sau trúng chiêu, Tư Mã, Tư Đồ cũng khó có thể chống cự, chi biết cổ độc đã có hiệu quả.
Có đôi khi, người lao động ngàn tân trăm khổ.
nhưng lại không bằng một thoáng suy nghĩ của kẻ lao tâm.
Tư Không ngược lại tin tưởng vững chắc điểm ấy.
Đại Miêu Vương tuy là cao thù dùng cồ, nhưng mà đà già nua, hơn nữa những ngày này tự thân làm việc, trèo sơn qua động, thân thể đà sớm suy yếu.
Hắn trúng Thất Bộ cổ, phát tác trước nhất.
Tư Không cũng không có gi lạ.
Nhưng khiến cho Tư Không kỳ quái là, Đại Miêu Vương trúng cổ độc đã tinh lại.
thật sự là có khác thường.
Càng làxií chò Tư Không kinh hãi là, Tiêu Bố Y giống như không có trúng cồ, cho dù tính là trúng cồ.
thì cũng không sâu.
Nhìn thấy Đại Miêu Vương tuy đứng thẳng, nhung lại lảo đảo sắp đổ, Tư Khỏng một điểm lo lắng đã vứt lên chín từng mây, Tư Mã, Tư Đồ trúng cồ độc, đã không có lực hoàn thủ, Đại Miêu Vương đã già, không đủ gây sợ hãi.
Trước mắt chì còn lại có một Tiêu Bố Y, hắn không tin bằng cổ thuật mấy chục năm của mình không làm gi được Tiêu Bố Y!
Chi cần Đại Miêu Vương vừa chết, hắn ủng hộ cốt Lực Da làm đóng đằu người Miêu, thárih nữ tế tự gì gì đó thi tính là cái gi! Nghĩ tới đây, Tư Không trấn định lại.
thương hại nhìn sang Miêu vương nói: “Miêu vương, ngươi thật già rồi”.
Miêu vương khẽ thờ dài: “Ta xác thực già rồi, già đến ngay cả người bên cạnh cũng xem không rõ lắm, già đến cho dù người khác hạ độc cũng vô năng phòng bị, già đến không có ai đỡ lại mà nói, sẽ có thể đà roi vực sâu vạn trượng.
Nhưng ta tuy già.
nhung ta vẫn còn chưa hồ đồ, Tư Không, ngươi đà ờ Miêu trại ba mươi năm, từng bước một đến vị trí hôm nay, ta đối đãi ngươi thế nào?”
“Ngươi khẳng địrih cho rằng đối đãi ta không tệ” Tư Không cười ha hả nói: “Nhưng ngươi già rồi, không có hùng tâm tráng chí, người Miêu dưới sự dẫn dắt của ngươi, chỉ sống như chó hoang, thì có tác dụng gi? Làm người không thể sống như thế! Ngươi mỗi một lằn cho rằng lựa chọn là đã cạn kiệt tâm lực, suy nghĩ vì người Miêu, nhưng mọi người cả đời này, một thân bản lành, chẳng lẽ cứ ờ tại chỗ này sao?”
“Cho nên ngươi đi Đông Đô hạ độc? Ngươi đà quên quy củ của người Miêu?” Miêu vương lạnh lùng nói.
Tư Không hơi ngạc nhiên, đồng tử co rút lại, hắn đà cảm giác được có chút không ổn, vấn đề này phi thường bí ẩn, Miêu vương tại sao lại biết? cốt Lực Da nhưng lại lớn tiếng nói: “Cha, người tỉnh lại đi.
Chúng ta không muốn người có việc gi, lại càng không muốn hại người, hiện tại chúng ta chi có một kẻ địch, đó chính là Tây Lương vương! Người Miêu khổ đà quen, nghèo đà quen, nhưng không thể cả đòi cứ như vậy mà sống.
Đường vương đã đáp ứng để cho chúng ta vinh hoa phú quý, Đường vương đà đáp ứng để cho chúng ta cao quan hậu tước, người còn khổ sờ thủ ở tại chỗ này làm cái gì?”
Thấy phụ thân nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng, cốt Lực Da đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, đầu lười giống nhưbị đông lại, đã không có thể nói lời nào.
Đại Miêu Vương lẩm bẩm nói: “Quy củ người Miêu xưa nay chính là, cổ độc cũng không được phóng tùy ý.
Bời vì ai cũng biết sự khổ sờ khi trúng độc.
Thánh nữ nàng..Hắn nói đến đây, chua chát cười nói: “Nếu không có người đến phạm ta, thi cả đời này nuôi dường cổ chỉ để phòng thân, không thể hại người.
Đây là minh huấn cùa tồ tiên, ta cả đời không dám vi phạm”.
Tiêu Bố Y lòng sirih kírih ý, hắn hiểu rõ cổ độc lọi hại, nếu là thật sự truyền lưu ra ngoài, có thể nói là di hoạn vô cùng.
Miêu vương không dùng cồ làm bậy.
an phận thù thường, thật sự là điều khó được.
Tư Không hừ lạnh một tiếng, cốt Lực Da nhung lại hét lớn: “Cha, người tỉnh lại đi.
Chúng ta đà bị người ta khi phụ, người thật nghĩ đến người không hại người, thi người bên ngoải sẽ không hại người sao?”
Miêu vương thản nhiên nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy người khác sẽ khỏng hại ta, nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩđến, con ruột sẽ hại ta”.
(
Cốt Lực Da nhất thời không nói gì, trên mặt đỏ lên đầy vẻ xấu hồ.
Tư Không lại có điểm bất an ý, bời vì hẳn vốn cảm thấy đàc tính trước kỹ càng, nhưng sau khi thấy Đại Miêu vương tỉnh lại, thi biết rằng sẽ có nhiều chuyện xảy ra, với tâm trí cùa Đại Miêu Vương, hắn sẽ không có đề phòng sao? Khi nghĩ tới đây.
hắn nhịn không được nhìn về phía Tư Mã, nhìn thấy hắn và Tư Đồ vẫn ngồi ở chỗ đó, toàn lực kháng cự cồ độc, cũng cảm thấy an tâm một chút.
Đại Miêu Vương trong khi kéo dài thòi gian.
Hắn bộ khỏng như vậy chắc, hắn cũng đang đợi cổ độc phát tác, Hắn tự tin người khác không cách nào kháng cự được Thất Bộ cồ của hắn!
“Nhưng ta cẩn tuân tổ huầiỊ người khác không có nghĩa cũng như thế” Đại Miêu Vương thờ dài nói: “Lúc này đà có người đến Đông Đô hạ cồ độc cho Vô Ưu công chúa, đó là một cô gái không noi nương tựa, chưa bao giờ đắc tội với người bên ngoài, sao lại nhẫn tàm hạ độc thù như vậy? Tây Lương vương giá lâm Ba Tây, nửa đêm đột nhiên bị tập kích, lại có hai thủ hạ bị cổ độc cực kỳ lợi hại gây thương tích, chỉ có thể khiến cho Vân Thủy dùng Thất Tình cồ phá giải.
Nhưng tiếc là, cứu hai người, cũng bị thương một người.
Hai lần cồ độc này đều phi thường lợi hại, đầu mâu chỉ hướng Tây Lương vương, nhung theo Vân Thủy nói, cái cổ độc này cho dù Đan Ba Cừu cũng không thể nuôi được, nó cũng không được, hiền nhiên là, có một cao thủ dùng cồ rốt cuộc chống cự không nồi tâm cổ hấp dẫn, cùng người ngoại tộc liên thù, đem cồ độc cùa mình đưa ra ngoài, làm tiền vốn để có được vinh hoa phú quý?”
Tư Không thờ dài nói: “Thì ra Miêu vương cái gì cũng biết, nhung ta kỳ quái là.
ngươi một mực vẫn ờ tại Miêu trại, ngươi tại sao lại biết những cái này?”
“Ta vẫn không biết” Miêu vương cười cay đắng.
“Ta khỏng biết sẽ có huvnh đệ nào bẽn người bị lòng tham thu mua, ta cũng không biết trên đòi này thực sự có người sẽ vì hóa giải ân oán trước đây, qua thang tròi cầu kiến”.
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, nhớ tới Miêu vương đà từng nói qua.
hơn trăm năm chỉ có một người qua được thang trời, nhung chưa từng nghĩ đến.
thi ra qua thang trời chỉ là chuyện những ngày gần đây.
Tư Không cau mày nói: “Qua thang trời, cái gì qua thang tròi? Khỏngbẳng ta nói ngươi là lão hồ đồ, ngươi có biết không, Tây Lương vương này là người trong Thái Binh đạo bồi dưỡng? Ngươi có biết không.
Ngũ Đấu Mẻ giáo sớm cùng Thái Binh đạo thế như nước lùa? Ngưai có biết không.
Đường vương đối với Thái Binh đạo xưa nay căm thù đến tận xương tuỷ.
đáp ứng chúng ta sẽ dốc hết sức diệt trừ Thái Bình đạo? Còn nữa, ngươi có biết không.
Tây Lương vương nếu là đăng cơ, có Thái Bình đạo xui khiến, Ngũ Đấu Mễ giáo lập tức gặp phải tai hoạ ngập đầu?”
Tiêu Bố Y thờ dài một hơi.
rốt cuộc đã xác định một việc, Ngũ Đấu Mễ giáo cũng không phải là cùng một đường với Thái Bình đạo, hơn nữa có thể nhìn ra thủy hòa bất dung.
Nhưng Ngũ Đấu Mễ giáo cùng Thái Bình đạo ân ân oán oán, thật sự ít có người có thể nói tinh tường.
Hắn đương nhiên đà sớm hiểu rằng, đất Ba Thục vốn là nơi khời phát Ngũ Đấu Mễ giáo, tới hôm nay, lại biến thành nơi Ngũ Đấu Mễ giáo ẩn cư.
Người Miêu có thề ở Ba Thục đứng vừng gót chân, cùng Ngũ Đấu Mễ giáo ảm thẳm ùng hộ rất có quan hệ.
mà ba Tư, có khả năng là giáo đồ cùa Ngũ Đấu Mễ giáo.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y nhịn không được lại về nhìn phía Tư Đồ.
ánh mắt phức tạp.
Tư Đồ cực kỳ giống một người hắn quen, nhưng mà hắn tại sao lại cụt tay?
Đại Miêu Vương lạnh nhạt nội: “Ta không biết”.
“Ngươi cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, vậy ngươi còn sống có tác dụng gì?” Tư Không tức giận nói Hắn đột nhiên lấy ra một cái còi, dùng sức thổi, Tư Mã, Tư Đồ đều là sắc mặt đại biến, trên đỉnh đầu mồ hôi roi xuống, mặc dù không thấy vẻ mặt.
nhung lại biết cực kỳ thống khả.
Lang Đô Sát Sát càng không cách nào chống cự.
nắm chặt hai nắm đấm, Đan Ba Cừu vốn đà gần đến hôn mê.
nghe được tiếng còi vang lên.
kêu thảm một tiếng, rồi bất tinh.
Lão Tứ, Sừ Đại Nại mặc dù cũng cắn chặt răng, xem thần sắc so với người Miêu thì đễ chịu rất nhiều.
Trên trận đối với tiếng còi không có phản ứng chi có ba người, một là Tư Không cùng Cốt Lực Da, một là Tiêu Bố Y, người thứba lại là Đại Miêu Vương!
Tư Không buông cái còi, lạnh giọng nói: “Miêu vương, thì ra ngươi không có trúng Thất Bộ cổ! Vừa rồi chỉ là làm bộ?” Miêu vương nụ cười tràn đầy sự cay đắng, “Ta mặc dù đà già.
nhưng không có hồ đồ, rất nhiều chuyện không biết, nhưng mà đã biết những chuyện này.
thi sao lại không phòng bị?”
“Ngươi phòng bị thi có thể thế nào?” Tư Không nhịn khỏng được nhìn về phía thang trời một cái, hắn là cao thủ dùng cổ, võ công cũng không kém, cho dù biết được Miêu vương cũng không trúng độc, thực sự toàn bộ không chút lo lắng.
Hắn lo lắng nhất là tế tự cùng thánh nữ ờ bên kia thang trời.
Tế tự quỷ thần khó lường, hắn chưa chắc đà chống đờ được.
Nhưng mà khiến cho hắn vui mừng là, từ khi hắn đi vào Ba Thụcm tế tự cũng chưa từng xuất hiện ờ bên này thang tròi!
“Ta phòng bị.
đương nhiên sẽ không trúng Thất Bộ cổ cùa ngươi” Đại Miêu Vương thản nhiên nói: “Ngũ Đấu Mẻ giáo cùng Thái Bình đạo ân ân oán oán, cũng nên chấm đứt”.
“Ngươi nói chắm dứt là chắm dứt sao? Ngưoi ctLỈ là Miêu vương, ngươi khỏng thể là Quỷ Vương! Chuyện của Ngũ Đấu Mẻ giáo, cũng không phải do ngươi tới làm chủ!” Tư Không lên tiếng cười dài, thanh âm động bốn vách.
Tiêu Bố Y nghe xong âm thẳm kinh hãi.
Võ công cùa hắn tinh xảo.
đà theo tiếng cười cùa Tư Không nghe ra người này mười phần trung khí, võ công xác nhận không kém.
Miêu vương về nhìn phía Tiêu Bố Y.
khóe miệng đột nhiên mang theo nụ cười nhản nhạt, “Ta xác thực không phải Quỷ Vương, nhưng Tây Lương vương thì khác! Hắn nếu không phải Quỷ Vương mà nói, ta sao lại sẽ quyết tâm cùng hắn bảy trà kết minh?”
Tiêu Bố Y thân hình hơi chắn động, đột nhiên nghĩ đến lời lúc trước Bùi Bội nói, âm thẳm kinh ngạc.
Bùi Bội lúc trước nói qua, Thiên cơ ở trong một số đạo giáo được gọi là Quỷ Vương.
Mà Quỷ Vương vốn là người chết, bị người thể tuyên dương đạo nghĩa.
Không ngờ Ngũ Đấu Mẻ giáo tín ngưỡng lại cũng là Quỷ Vương.
Mà chính mình, hoàn toàn chính là người đà chết!
Hắn một khắc này, rốt cuộc rõ ràng vì sao Lý Tình lúc cuối cùng cũng chịu để cho hắn đến đây, Lý Tĩnh hiển nhiên cũng rõ ràng rất nhiều chuyện.
Nhưng nhiều khi.
hiểu rò không có nghĩa là có thể giải quyết, không rõ ràng nhung lại âm thẳm cời bỏ ân oán trước đây.
Tư Không lạnh lùng nói: “Quỷ Vương có bất từ thân, hắn tính là vật gì, mà có thể gọi là Quỷ Vương?”
Miêu vương lạnh nhạt nói: “Tư Không, ngươi đối với Tây Lương vương vẫn hoàn toàn không biết gì cả, ta không trách ngươi.
Nhưng ngươi chợ có quên, Quỷ Vương phụ thân, không sợ cổ độc”.
“Không sợ cổ độc?” Tư Không cười lạrih nói; ‘‘Các ngươi chớ có lừa mình dối người, ngươi đà hiểu rằng ta sẽ hạ độc, tất nhiên sẽ cho hắn uống thuốc giải cồ vật, các ngươi liên thủ diễn trò, thông đồng tế tự, nói cái gì đại cát đại lọi, vứt bỏ Quan Trung, đầu nhập Thái Bình đạo Đông Đô, muốn vọng tưởng đem Ngũ Đấu Mễ giáo đưa vào miệng hỗ của Thái Bình đạo, ngươi gạt được người khác, nhưiig khòĩig lừa được ta!”
“Nói như vậy, ngươi vẫn khăng khăng một mực?” Đại Miêu Vương đứng thẳng thân hình lên, một khắc này, uy nghiêm chăm chú.
Tiêu Bố Y ờ một bên trông thấy, âm thầm kinh run sợ.
Đại Miêu Vương vẫn một mực thoạt nhìn đều là tuổi già sức yếu, ai cũng nghĩ không ra.
hắn vừa phát đã uy.
nguy hiềm giống như hùng sư tinh ngủ vậy.
Tư Không thấy thế, cũng nhịn không được lui ra phía sau hai bước, lên tiếng cười dài, “Đều nói Miêu vương dùng cổ, quỷ thần khó lường, nhung ba Tư bời vì vâng theo sắc lệnh, một mực không thể lùứi giáo, thoạt nhìn, hôm nay ta rốt cuộc rất có phúc nhàn, có thể thấy được tài nghệ cùa Miêu vương”.
Tư Không toàn bộ tinh thần đề phòng.
Đại Miêu Vương động tác lại thong thả, từ trong lòng móc ra một cây thiết cung nhò, thiết cung đúng như kỳ danh, cho dù dây cung cũng làm bằng sắt, toàn thân hiện ta hào quang xanh đậm.
Tiêu Bố Y thân kinh bách chiến, ra sinh vào từ.
nhung từ trước đến nay đều là bằng vào võ công thủ thắng, hôm nay nhìn thấy Miêu vương cùng Tư Không đấu pháp, thù đoạn quỷ dị cổ quái, quả thực không thể tường tượng, cũng không phải là loại quyết đấu mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, Tiêu Bố Y trong lòng phấn chấn, muốn ra tay trợ giúp Miêu vương một tay, nhưng lại sợ làm sai quy cù của người Miêu cùng Ngũ Đấu Mễ giáo, nhìn thấy Miêu vương tócbạc phơ phơ, Tiêu Bố Y không khỏi thầm lo lắng thay cho Miêu vương.
Nhưng Miêu vương từ khi xuất hiện đến nay, mọi chuyện xử lý thỗa đáng, lúc này đây, có thể hóa hiểm thành an hay không?
Tư Không một khắc trông thấy thiết cung, sắc mặt đột nhiên thay đổi nói: “Trường An thiết cung sao lại vào tay ngươi?”
Đại Miêu Vương than nhẹ một tiếng nói: “Trường An Trường An, trường trì cừu an (hòa bình ồn định lâu dài), ta cầm cung này, nhất định không phụ ý đó” Hắn lời còn chưa đứt, đã búng dây cung, chỉ nghe tianh một tiếng lớn, Tiêu B ố Y vẫn không hiểu ra sao, Tư Không lại liên tục lùi mấy bước, một ngụm máu tưoi phun ra.
Bên cạnh vực sâu.
chỉ còn lại Tư Không thê lương kêu to.
“Nhất tuyến khiên? Ngươi đà hạ Nhất tuyến khiên vào ta?”
Tần Thúc Bảo khi tỉnh lại, khóe mắt đã có vệt nước mắt.
Hắn ngạc nhiên như gặp một cơn quái mộng, nhùng năm gần đây, ít có cảm giác nằm mộng nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
Hắn không nhớ rõ lằn ngủ say như thế gần nhất là khi nào, khi tinh.
dậy.
nhìn thấy bốn phía vách đá lành lạnh vương cao, lại nhìn lên trên, chỉ thấy được một đường lên cao.
Vách đá nối nhau, có thể thấy được chỉ là một mảng trời xanh nhạt!
Đây là chỗ nào? Tằn Thúc Bảo mờ mịt suy nghĩ, nhìn sang đường lẻn tròi kia, rất là lạ lẫm.
Hắn còn chưa từ trong mộng cảnh tỉnh dậy, trong đằu vẫn lưu lại sự ngọt ngào.
Hắn mộng thấy, Trương tướng quân cười với hắn, hắn mộng thấy, mẫu thân cười với hắn, hắn mộng thấy, thê tử cười với hắn.
Hắn bao lâu không có cảm giác ngọt ngào này rồi?
Đây là ba người quan trọng nhất trong cuộc đời cùa hắn, đều đã rời hắn mà đi! Mỗi lần nhớ tới ba người này, ngực hắn lại đau nhức như bị kim đâm vậy.
Ba người này, vô luận là ai, hắn đều chịu dùng tính mạng để giữ gìn.
Nhưng Trương tướng quân bời vì hắn mà chết, mẫu thân trước khi chết còn bị hắn lừa gạt, thê từ tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ có thể nhìn thấy hắn một lần cuối cùng!
Hắn tự phụ anh hùng hào kiệt, nhưng lại hại chết tướng quân, lừa gạt mẫu thân, thậm chí bảo vệ không được thê tử, ba người quan trọng nhất đều bời vì hắn mà chết, hắn tính là anh hùng hào kiệt gi? Khi nghĩ tới đây, Tẳn Thúc Bảo chỉ cảm thấy ngực đau đớn, kêu rèn một tiếng.
Hắn lúc này cuối cùng đã từ trong sự ngọt ngào còn sót lại mà tỉnh táo lại.
trờ về với hiện thực tàn khốc.
Tiếng đinh đinh đang đang truyền đến, giống như tharih âm từ trời, Tần Thúc Bảo khi nghe được tiếng vang, đà nhớ tới Vân Thủy.
Giày dụa ngồi dậy, nhìn về phía phá ra tiếng leng keng, nhìn thấy Vân Thủy vừa quay đằu lại.
Tần Thúc Bảo đột nhiên nhớ tới tình trạng nguy cơ, gấp giọng nói: “Đây là chỗ nào?”
“ở đây rất bí mật” Vân Thùy nói khẽ: “Lý Hiếu Cung tuyệt đối tìm không thấy nơi đây”.
“Nơi này cách Tuyệt Tình động rất xa” Tần Thúc B ảo lo lắng nói.
“Không xa, nhưng mà cũng tuyệt đối không gần” Vân Thủy vẫn rất bình tĩnh.
Tần Thúc Bảo giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực.
khỏng khòi có phẳn hoảng sợ, “Ta...!làm sao vậy?” Mặc dù trải qua quá nhiều đả kích, hắn lần đầu tiên có loại cảm giác suy yếu như vậy.
“Ngươi hiện tại cần là nghỉ ngoi, chứ không phải là đi báo tin” Vân Thùy cau mày nói.
Tần Thúc Bảo quát: ‘Tây Lương vương cùng gia gia cùa ngươi sinh từ một đường, ta có thể nghỉ sao?”
Vân Thùy trên mặt không có sự mỉa mai, chỉ có thương cảm, “Tẳn Thúc Bảo.
ngươi cả đòi này, cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng một chút gì cho bản thân minh sao?”
Tần Thúc Bảo ngơ ngấn, một câu tẳm thường của Vân Thủy, ở trong đầu hắn lại vang động ẩm ấm.
Ngươi cả đời này, chưa từng lo lắng một chút gì cho bản thân mình sao? vắn đề này, hắn thật chưa bao giờ nghĩ tới.
Hắn cả đời này, vì đạo nghĩa mà sống, vì nhân hiếu mà sống, vì áy náy mà sống, vì chuộc tội mà sống, nhưng hắn chưa từng vì chính mình mà sống?
Vân Thủy thanh âm vốn lạnh như băng, nhìn thấy Tẳn Thúc Bảo nắm tay nắm chặt, nói khẽ: “Tẳn Thúc Bảo.
ngươi hiện tại thân trúng cổ độc.
thân chịu trọng thương.
Một nò vừa rồi, mặc dù không có lấy mạng ngươi, nhưng trong nỏ tiễn đã có cổ độc”.
Tằn Thúc Bảo nhìn về phía đầu vai, mới phát hiện vết thương trên vai đã sớm được băng bó tốt rồi, có chút cảm ơn nói: “Đa tạ cô”.
Vân Thùy mỉm cười nói: “Ngươi không để ý tính mạng cứu ta như vậy, ta chỉ là nhấc tay, cần gì nhắc tới? cổ độc mặc dù độc, nhưng trong cơ thể ngươi có Thất Tình cổ, máu ngươi hiện tại không giống người thường, ngược lại hóa giải cồ độc, nỏ tiễn thật ra chì có thể xem như là ngoại thương”.
Tần Thúc Bảo tự giễu nói: “Không ngờ Thất Tình cổ còn có chỗ tốt này, nhung cô có thể giải thích cho ta, vì sao ta đến bây giờ tứ chi lại vô lực?”
Vân Thùy do dự nói: “Quá nừa là ngươi đồ máu quá nhiều, lúc này mới suy yểu?”
Tần Thúc Bão sắc mặt trờ nên lạnh nói:‘Ta chỉ sợ ta lại trúng cổ độc”.
VânThùy sắc mặt khẽ biến, “Ngươi có ý gì?”
Tần Thúc Bảo trong hai mắt hàn quang lộ ra, “Cô khi vừa nói dẫn đường, đà đi đến phía trước ta Ta chỉ nhìn thấy cô lơ đàng vung tay lên, thì có cỗ sương mù hơi mỏng bắn ra, ta hít vào sương mù kia, lúc này mới ngã xuống đất ngất đi.
Ta chỉ muốn hỏi cô, cô vì sao phải làm nhưvậy?”
Hắn nắm chặt nắm tay, chỉ chờ một lời không hợp là sẽ đánh tới.
Tây Lương vương.
Miêu vương hiện tại mười phẳn nguy hiểm, hắn đà lòng nóng như lừa đốt.
nhung lại chưa bao giờ nghĩ đến qua Vân Thủy vào lúc cực kỳ quan trọng này lại ám toán hắn!
Hắn không tin, nhưng lý trí nói cho hắn biết, độc ngất xỉu hắn chính là Vân Thủy!
Trông thấy árih mắt lạrih như băng của Tần Thúc Bảo, Vân Thủy bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Ngươi thật thông minh, không sai, là ta độc hôn mẻ ngươi, là ta muốn hại ngươi, là ta vào lúc mấu chốt nhất, không biết nặng nhẹ! Ngươi là anh hùng đại nhàn đại nghĩa, ta chỉ là một cô gái nhò ác độc không lõ lý lẽ.
Ta độc hôn mẻ ngươi, đem ngươi đưa tới đây, chính là không muốn ngươi đi báo tin, ngươi có thể làm gi ta?”
Tần Thúc Bảo hít sâu một hoi, đột nhiên buông lỗng nắm tay ra, chậm rãi nói: “Quận chù, ta hiểu rằng cô là có ý tốt, ta hiểu rằng cô sợ ta xông tới trước đi chịu chết, lúc này mới cứu ta đến nơi đây.
Nhưng ở trong động một là gia gia của cô, một là Tây Lương vương, huynh đệ cùa ta, ta có thể nào không cứu.
Taxincô...!giải độc cho ta, có được không?”
Vân Thủy đột nhiên lệ nóng lưng tròng, “Ngươi còn không để ý tới mình như vậy, chưa đến Tuyệt Tình động đã bị mất mạng, chẳng lẽ trên đời này...! ngươi qụả thực không có gi để lưu luyến?”
Tần Thúc Bảo ngược lại ngơ ngẩn, hồi lâu mới nói: “Đa tạ quặn chủ đà nghĩ đến.
nhung ta nhất định phải đi” Hắn nói chém đinh chặt sắt, đã bẳiig nghị lực vô thượng đứng lên, đi ra ngoài.
Vân Thủy lại thở dài nói: “Ngươi không cằn đi, ta có thể nói cho ngươi biết, bọn họ không có nguy hiểm”.
“Cô nói cái gì?” Tần Thúc Bảo bỗng nhiên quay đầu lại.
Vân Thủy lạrih nhạt nói: “Ngươi quá coi tiiường gia gia của ta, trên đời này, có thể tính toán người khác thật sự không nhiều lắm.
Ngươi xem Vọng Nguyệt phong khỏng có một người Miêu nào phòng giữ.
nhưng ngươi xem ờ bên ngoài Tuyệt Tinh động có con kiến nào không?”
TầnThúcBảo thoáng suy tư, rồilắc đầu nói: “Hình như không có mấy con”.
“Không phải là không có mắy con, mà là một con cũng không có” Vân Thủy khóe miệng mang theo nụ cười âm lành, “Chúng ta xưa nay người khỏng phạm ta.
ta cũng không phạm người, nhung nếu bị người khi dễ đến cùng, từ trước đến nay là không chết không nghỉ.
Ta cho ngươi biết, trong mười ngày này, gia gia cùa ta đà sớm đem Vọng Nguyệt phong hạ bảy đạo cấm chế.
không thông qua gia gia của ta cho phép, kẻ nào tự ý trèo lên núi, thi không một ai có thể sống! Lúc này, Lý Hiếu Cung nếu như vẫn mai phục ở bên ngoài Tuyệt Tình động, chi sợ sớm đã bị mất mạng.
Kim Tằm cổ bọn họ có thể phòng.
Bích Huyết bọn họ có thể phòng, nhung Miêu vưang động thù hạ cấm chế.
trên đòi này.
không một ai có thể phòng!”.