Tiêu Bố Y nghe được tin tức Lý Thế Dân binh bại, trầm ngâm thật lâu nói: “Nhị ca.
huynh cảm thấy hiện tại là cơ hội tốt để chúng ta xuất binh?” Tiêu Bố Y con đường đi tới tuyệt không bằng phẳng, nhưng Lý Uyên hiện tại cũng trở ngại trùng trùng.
Hai người cách nhau tám trăm dặm, tuyệt không phải có tinh cảm gì.
Bọn họ đều đi con đường riêng, thoạt nhìn không chút nào tương quan, nhung lại đều chú ý mật thiết động tĩnh của đối thủ, chỉ hy vọng đối thủ ngã xuống trước.
Lý Uyên mới mất Ba Thục, lại binh bại Tiết Cừ, sĩ khí đang xuống, nếu xuất kích, theo lý thuyết đúng là thời cơ tốt, cho nẻn Tiêu Bố
Y mới hỏi nhưvậy.
Lý Tĩnh chậm rãi lắc đầu, “Thời cơ chưa tới”.
Tiêu Bố Y hỏi, “Lý Uyên thời gian gần đây binh bại, Tiết Cử gằn Tây Kinh, chúng ta nếu là một lần nữa cho Lý Uyên một kích trí mạng.
Lý Uyên không có khả năng xoay người”.
Lý Tĩnh trẵm ngâm nói: “Tiết Cừ mặc dù thắng, nhung mà tuyệt đối thắng không được trận chiến Quan Trung”.
“Vì sao?” Tiêu Bố Y nhíu mày hòi.
Lý Tĩnh lạrih nhạt nói: “Theo ta được biết, thật ra Lý Uyên vốn không nên bại.
Lần này Lý Uyên đánh với Tiết Cừ.
chuản bị sung túc, phái bát đại tồng quản hiệp trợ Lý Thế Dân tác chiến, trong đó có đám người Ân Khai Sơn, Lưu Văn Tĩnh, Lưu Hoằng Cơ, Mộ Dung La Hằu, có thể nói là tất thắng”.
“Không có chuyện gi có thể tất thắng” Ngụy Chinh ờ một bên nói: “Lúc trước ta biết Lý Thế Dân đẫn binh thân chinh, chi biết Lý Uyên vẫn khinh địch.
Nghĩ tới Lý Thế Dân miệng còn hôi sữa, tâm cao khí ngạo, lại mới thắng Tiết Nhân Quả, quá nừa sẽ có tâm kiêu địch, trận chiến này mặc dù mang bát đại tổng quản, nhưng mà tướng ờ bên ngoài.
Lý Thế Dân chuyện gi cũng nghe theo Lý Uyên sao? Hắn một lần sơ xuất sẽ làm cho Đường quản vạn kiếp bất phục!”
Lý Tình cười nói: “Ngụy Ngự sừ lúc trước nói không sai.
Lý Uyên vốn sách lược cũng giống như đối phó Tiết Nhân Quả, chính là hào sâu tường cao.
dùng thù làm công, căn cứ địa thế, ngồi đợi Tiết Cử lương thảo không đù, sĩ tốt mòi mệt.
Nếu là thật sự dựa vào như Lý Uyên nói, Đường quân mặc dù không thể thắng, thực sự không đến mức thảm bại.
nhưng Đường quân vẫn nhịn không được xuất binh, căn cứ theo tin tức.
là Lý Thế Dân nhiễm bệnh không ra, Ân Khai Sơn đoạt công xuất binh.
Mới đưa đến Đường quân tan tác.
Nhưng mà Ân Khai Sơn làm người già dặn ổn thỏa, rất được Lý Uyên tín nhiệm, Lý Uyên đem hắn an bài ờ bên cạnh Lý Thế Dân, cũng là bời vì hắn xừ sự ồn thỏa, để cho hắn bồi dường Lý Thế Dân.
Ân Khai Sơn đối với Lý Uyên xưa nay bảo sao nghe vậy, đã như vậy, Ân Khai Sơn tại sao lại đơn giản xuất binh khiêu chiến, làm cho thảm bại mà về?”
“Vậy ý Nhị ca là sao?” Tiêu Bố Y nhíu mày hòi.
Hắn tuy là Tây Lương vương, nhung mà đối với đám người Lý Tĩnh.
Ngụy Chinh thì vẫn dùng lễ đối đãi.
Lý Tĩnh lắc đầu nói: “Tạ chi sợ Ngụy Ngự sừ nói là thật, cuộc chiến này Lý Thế Dân tâm cao khí ngạo chù động khiêu chiến, kết quả thảm bại mà về.
Lại để cho Ân Khai Sơn gánh tội”.
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu, mỉm cười nói: “Rất có khả năng”.
Hắn đối với Lý Thế Dân cũng khá quen thuộc, hiểu rằng tiểu từ này quỷ kế đa đoan, da mặt cũng đù dày, lấy Tiêu Bố Y hắn làm mục tiêu.
Sao có thể dễ dàng tha thứ thảm bại mà
về?
“Lý Thế Dân mặc dù bại.
Tiết Cừ binh bức Quan Trung.
Nhưng mà Lý Uyên căn cơ còn ổn, tình hình trước mắt thật ra cùng đại binh Lý Mật đánh Đông Đô cũng như nhau.
Tiết Cừ lặn lội đường xa, một mình xâm nhập.
Muốn lấy Quan Trang thế khó như lên tròi.
Tiết Cử gấp lấy Quan Trung, lại quên sau lưng còn có một Lý Quỹ ờ Võ Uy cũng nhìn chẳm chằm.
Ta đoán Lý Uyên chỉ cần tiệp tục đối kháng Tiết Cử.
Lại phái người đi liên lạc Lý Quỹ tiến công Tiết Cử.
Hơn nữa người Đột Quyết thay đổi thất thường.
Tiết Cừ hai mặt thụ địch, trong lúc cấp thiết khó hạ được Quan Trang, tất bại không thể nghi ngờ”.
Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: “Nhị ca nói rất đúng.
Chúng ta thật ra tình trạng cũng rất giống Tiết Cừ, đều nghĩ đánh chiếm Quan Trang.
Nhưng phía sau cũng có sự kềm chế.
Trước mắt có hơn mười vạn quàn Giang Đô nhìn chằm chằm.
Hơn nữa mấy phương binh lực cũng âm thẳm quấy phá.
Chuyện lấy Quan Trungxem ra vẫn phải từ từ”.
Lý Tình gật đầu, vươn tay chắm nước trà vẽ địa hình lẽn trên bàn, “Chúng ta nếu xuất binh đi lấy Quan Trung.
Trước mắt chi có ba con đường có thể đi.
Tán Quan, Vò Quan cùng Đồng Quan! Ba Thục đà kết minh, quả quyết không thể tự bò lời hứa mà từ nơi này xuát binh.
Đồng Quan gian hiểm, Lý Uyên phái trọng binh canh gác, rất khó phá được.
Trước mắt nếu xuất binh, chi có đi một đường từ Tương Dương qua Vò Quan.
Nhưng mà Lý Uyên sớm phòng bị điểm ấy, phái Lý Thần Thông mang trọng binh đóng ờ Võ Quan.
Muốn công phá, cũng không phải chuyện dễ dàng”.
Tiêu Bố Y nờ nụ cười, “Ta cũng biết không thể.
Chỉ là tính toán chút cũng không có gi xấu.
Đã như vậy, Lý Thế Dân là thắng hay bại, cùng chúng ta hình như không có quan hệ gi quá lớn”.
Ngụy Chinh mỉm cười nói: “Tây Lương vương lời ấỵ sai rồi.
thật ra chúng ta cũng không phải là không thể làm gi được Lý Uyên, bằng không ta cùng Lý tướng quán dắt tay nhau tiến đến làm gì?”
Lý Tình mặt không đổi sắc.
Tiêu Bố Y sắc mặt lại thay đồi.
“Khỏng biết Ngụy Ngự sử có thượng sách gi?”
Ngụy Chinh liếc nhìn Lý Tĩnh, chậm rãi nói: “Lý tướng quân nói...!Lý Uyên làm người giảo hoạt, thật ra sớm có mưu đồ Đông Đô, hắn một mực ảm thẳm quấy phá, cũng không ra mặt động thù.
âm hiểm cùng cực.
Hắn một mực không muốn chúng ta kiêu ngạo, chúng ta cũng không thể dường hổ vi hoạn.
Thế lực Quan Trung, lấy Lý Uyên đối với chúng ta uy hiệp lớn nhất, nếu có cơ hội, đương nhiên cầu trừ bò.
Tiết Cử tuy sẽ bại.
nhung mà không có khả năng không có cơ hội thắng".
Tiêu Bố Y suy nghĩ thật lâu.
“Không biết cơ hội thắng của hắn ờ đâu?”
Lý Tĩnh vẫn khôiig nói, Ngụy Chinh lại nói: “Lý Uyên cùng Lý Quỹ vốn là đồng tông, nếu liên thù.
khả năng cũng thật lớn.
Trước mắt Đường quân mới bại, sĩ khí đang thấp, cũng là cơ hội tốt nhất để chúng ta đả kích bọn họ.
Trước kia không công là vì không có nửa phần nắm chắc thù thắng, lần này cần công, lại là cơ hội rất tốt, thật ra dựa vào ý của Lý tướng quân, chúng ta vẫn phải xuất binh”.
Tiêu Bố Y nhíu mày.
“Nhưng theo ta thấy, cơ hội xuất binh thủ thắng chi là một phần vạn, hao người tốn của, tại sao phải làm?”
Ngụy Chinh mỉm cười nói: “Ý Lý tướng quân là, chúng ta không cường công, chỉ đánh nghi binh hấp dẫn chú ý của Đường quân..
Tiêu Bố Y liếc nhìn Lý Tĩnh, có chút buồn bực.
thẳm nghĩ chủ ý nếu như là cùa Lý Tĩnh, vì sao phải mượn miệng của Ngụy Chinh? Lý TMi bưng chén trà, nhẹ nhàng uống nước trà, không nói lời nào.
Ngụy Chirih lại nói: “Chúng ta nếu như đánh nghi binh, binh lực cũng không cần quá nhiều.
Tương Dương một đường đi Vò Quan, Đông Đô một đường đi Đồng Quan, như vậy Lý Uyên không thể không chia ra phòng bị chúng ta.
Tây Lương vương, người nói là Quan Lũng bá chù tuy nhiều, mưu đồ Quan Trang cũng không chỉ có Tiết Cừ?”
Tiêu Bố Y nói: “Cái này thật ra cũng đơn giản, đám người Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu đang tọa sơn quan hổ đấu, vọng tưởng Lý Uyên, Tiết Cừ lường bại câu thương, sau đó ngồi ngư ông thù lọi.
Nhưng hai người này lại nhìn không tới, Lý Uyên, Tiết Cừ nếu như có một người thắng được, tất nhiên khí thế như thủy triều, rất nhanh sẽ xua binh Bắc thượng, diệt trừ bọn họ, thật sự là tự bóp cổ tay mình”.
Ngụy Chirih gật đầu nói: “Tây Lương vương nói rất đúng, nhung nhản tình thế thái chính là như thế.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
bọn họ đang ở Quan Lũng, cho dù hiểu được điểm ấy.
Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu, Tiết Cừ ba người đều là bá chù một phương, đều tự đề phòng, cũng sẽ không bắt tay”.
“Cái đó cùng Lý Mật, Đậu Kiến Đức, La Nghệ cùng một đạo lý” Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Nếu không như thế, bọn họ liên thủ, chúng ta sao có thể chia ra mà đánh được?”
“Nhưng mà ta lại cảm thắy.
có thể nói phục Lưu Vũ Chu xuôi nam” Ngụy Chinh nghiêm mặt nói: “Chúng ta nếu có thể thuyết phục Lưu Vũ Chu xuất binh xuôi nam, tiến công Thái Nguyên, đại sự có thể thành.
Hôm nay tinh binh lương tướng của Lý Uyên đều ở Quan Trang, Thái Nguyên chỉ có Lý Nguyên Cát trẩn thủ, Lý Nguyên Cát vô năng tự đại, Lưu Vũ Chu nếu cường công, thành Thái Nguyên không thể thù được.
Đến lúc đó hắn đi con đường Lý Uyên nhập quan, đối với Lý Uyên uy hiệp rất lớn.
Có Tiết Cừ, chúng ta, hơn nữa Lưu Vũ Chu các lộ tiến công Quan Trang, chưa chắc đà bắt không được Lý Uyên! Nếu có thể phản chia Quan Trung của Lý Uyên, sau này thu phục Quan Lũng, khó khăn hiển nhiên ít đi rất nhiều”.
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, “Chúng ta cùng Lưu Vũ Chu.
cũng không giao tình..Hắn nói đến đây, hoàn toàn tỉnh ngộ nói: “Ngươi ý nói, chúng ta có thể liên lạc uất Trì Cung sao?” Tiêu Bố Y cũng không ngu ngốc, rốt cuộc hiểu rò dụng ý cùá Lý Tĩnh, nhung suy nghĩ hồi lâu mới nói: ‘ối với chúng ta...!nhiều ít có phần lợi dụng ùất Trì Cung”.
Thi ra Tiêu Bố Y nghĩ đến, nếu như cùng vội Lựu Vũ Chu kết minh đánh Lý Uyên.
Khẳng định sẽ khiến cho uất Trì Cung lâm vào thế khó xừ.
Bời vì nếu là chua thắng thì chưa tính, nếu thật sự tiêu diệt Lý Uyên, quần thần không hề nghi ngờ sẽ diệt Tiết Cử hoặc là phản công Thái Nguyên, trực tiệp chiếm lĩnh Quan Trung.
Tiết Cừ, Lưu Vũ Chu đều là kiêu hùng một phương, làm sao chịu làm giá cho người khác đạp? Chỉ sợ khi Lý Uyên Ịật đổ.
chính là ngày ba phương khai chiến.
Hắn thân là Tây Lương vương, có một đám đại thần ùng hộ, tất cả quyết định đã không phải một mình hắn có thể hạ.
Đến lúc đó hắn cùng uất Trì Cung khẳng định sẽ trở mặt thành thù.
xé bỏ hứa hẹn.
Chẳng phải khó xử sao? Nối nói đến chuyện nhập Quan Trang, thật sự đối với bọn họ là thế lực yếu kém nhất, chua chắc có thể thù thắng.
Lý Tĩnh tuy nghĩ tới chủ ý này.
cũng không chù động nói ra, hiển nhiên cũng đã lo lắng đến điểm ấy.
Hắn hiểu rằng Tiêu Bố Y tuy là Tây Lương vương, nhưng còn nặng tình ý ngày xưa, loại đề nghị này.
thật sự không hợp với bản tính của Tiêu Bố Y, cho nên mới mượn miệng Ngụy Chinh nói ra.
“Tận đụng thòi cơ, mất không thể trờ lại” Ngụy Chinh trầm giọng nói: “Tây Lương vương.
Uất Trì Cung này vô cùng ngu trung.
Lưu Vũ Chu lại không phải lương chủ, ánh mắt thiển cận, khó thành đại nghiệp.
Người nếu thật sự nghĩ cho hắn, nẻn khuyên uất Trì Cung đến quy phụ”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Thật ra ta đã sớm khuyên uất Tri Cung, chỉ là Lưu Vũ Chu đối với hắn có ơn tri ngộ, uất Trì Cung không đành lòng ruồng bỏ, cũng là chuyện họp tình hợp lý.
Chuyện này...!ngươi để cho ta suy nghĩ lại đã”.
Lý Tình rốt cuộc nói: “Ba phương đánh Quan Trung, chỉ là kế sách tập kích bất ngờ.
thật ra nếu thật muốn đánh, cũng không có nắm chắc quá lớn.
Theo chính đạo lấy Quan Trang mới là ổn thòa nhất, Tam đệ.
hai loại sách lược này, ngươi suy nghĩ cho kỳ”
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Nhị ca nói không sai, dưới mắt ba phương đại địch, phân biệt là Quan Trang.
Hà Bắc cùng Giang Đô, như dựa vào ý của Nhị ca.
thi nên lấy phương nào trước?”
“Trước lấy Lâm SĩHoằng” Lý Tĩnh trầm giọng nói.
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, hồi lâu mới nói: “Hình như Lảm Sĩ Hoằng tạm thời không ờ trong phạm vi lo lắng của chúng ta?”
“Bố Y, thật ra trừ Quan Trang có tin tức truyền đến.
phía Giang Đô cũng có tin tức truyền đến”.
Tiêu Bố Y tirih thần chấn động.
“Tin tức mặt Giang Đô như thẹ nào?” Hắn hiểu rằng mặt Giang Đô này cũng không yên ổn.
Dương Quảng vừa chết.
Giang Đô đà chia làm hai phái, một phái lấy Bùi phiệt cầm đầu.
cùng Vũ Văn Hóa Cập cùng một chỗ.
muốn đưa Dương Cảo làm để.
Một phái khác là Lại Hộ Nhi, Trần Lặng cầm đầu, muốn đưa Dương Mục làm chính.
Nhưng hai phái này không hẹn mà cùng đồng ý một điểm, đó chính là phải trò về Hà Đông.
Bởi vì Kiêu Quả quân GiangĐô phần lớn đều là nhân sì Hà Đông, lâu ngày chưa về.
Vô luận Bùi Cù hay Lại Hộ Nhi, nếu không được quân tâm, đù là có khả năng thông thiên, cũng vô kế khả thi, cho nên bọn họ phải lấy Kiêu Quá quàn làm trọng.
Nhưng mà Dương Quảng chết vào mùa đông, Giang Đô xuất quân không tiện, chỉ có thể đợi đến đầu xuân mới tính.
Trước mắt xuân về hoa nở.
quân GiangĐô đà không thể chờ đợi mà quay lại.
Lý Tĩnh trầm giọng nói: “Hai phậi Giang Đô rốt cuộc đã nhịn không được sống mái với nhau, kết quả là Bùi phiệt thủ thắng, tinh binh Hữu truân vệ ủng hộ Bùi phiệt.
Đại tướng quân Vũ Văn Hóa Cập cùng tướng quân Độc Cô Thịnh đột nhiên binh biến, cùng đám người Hổ B í Lang tướng Tư Mã Đức Kham, Hồ Nha Lang tướng Triệu Hành Xu, Ưng Dương Lang tướng Mạnh Binh, dụ Lại Hộ Nhi, Trần Lăng vào cung nghị sự.
nhung lại thừa dịp bắt ngờ giết Lại Hộ Nhi.
Trần Lăng thấy thế không ổn, quỳ gối đầu hàng, lúc này mới được tha tính mạng.
Nhưng Lại Hộ Nhi, DươngMụcbị giết, Bùi phiệt, Vũ Văn Hóa Cập đà lấy được quân quyền tuyệt đối ở Giang Đô, đưa Dương Cảo lên làm đế, ít ngày nữa sắp xuất phát, đem Kiêu Quả quân với đanh nghía thảo phạt nghịch đảng, sẽ khai binh đối với chúng ta”.
“Giang Đô hiện tại là ai tới tĩẩn thù?” Tiêu Bổ Y hòi.
Lý Tĩnh nói: “Trước mắt vẫn không biết.
Nhưng theo ta suy đoán, Kiêu Quả quàn cũng không muốn ờ lại Giang Đô, Kiêu Quả quân vừa đi.
Giang Đô rất nhanh sẽ roi vào tay giặc.
Dưới mắt phụ cận Giang Đô, lấy Thẳm Pháp Hưng, Lý Từ Thông cùng Đỗ Phục Uy là lớn nhất.
Vùng Giang Đô này, chỉ sợ sẽ roi vào trên tay ba người này”.
Chươna : Kế hoạch kinh thiên ()
‘Không biết tự lượng sức mình” Tiêu Bố Y cau mày nói: “Bọn họ nếu cố thủ Giang Đô, chúng ta muốn đánh chi sợ sẽ phi không ít khí lực.
nhưng đám người Vũ Văn Hóa Cặp chi có hơn mười vạn Kiêu Quả quân, coi như là binh hùng tướng mạnh, trang bị hoàn mỹ, nhưng không có hậu viện, làm sao có thể là đối thủ của chúng ta? Vũ Văn Hóa Cặp không nói đến.
nhưng Bùi phiệt khôn khéo như vảy.
tại sao lại đưa hạ sách này?”
Ngụy Chinh ở một bên nói: “Chuyện này đích xác làm cho chúng ta trăm mối vẫn không có cách giải.
Trẽn lý thuyết binh Giang Đô đối với chúng ta khai chiến, tắt bại không thể nghi ngờ.
Bùi Củ.
Bùi uẩn đều là kè thông minh giảo hoạt, ra hạ sách này, thật sự làm cho người ta nghi hoặc.
Ta cùng Lý tướng quân suy nghĩ không thôi, cảm thấv có mấy khả năng, nguyên nhân thứ nhất chính là bọn họ thật sự ước thúc không được Kiêu Quá quâiL chi có thể đi hiểm.
Khả năng thứ hai chính là.
Bùi phiệt quá nửa là trông cặv vào tiền vốn hơn mười vạn đại quân này, muốn chọn một phương đầu nhập”.
Tiêu Bổ Y gặt đầu nói: “Ngụy tiên sinh nói cũng đúng.
Đúng rồi, chúng ta đà chiêu hàng đổi với Giang Đô.
bọn họ ứng đối nhưthế nào với chúngta?”
‘Phía Giang Đô mắng chúng ta là loạn thần tặc từ.
Người người đều có thể giết” Ngụy Chinh cười nói.
Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Chúng ta cũng có thể nói bọn chúng là loạn thần tặc tử.
người nguỡi đều có thể giết.
Vũ Văn Hóa Cặp hành thích vua, bọn chúng cùng với Vũ Văn Hóa Cặp làm loạn, chúng ta chiếu lệnh thiên hạ.
kè nào dám lưu bọn chúng, chúng ta sẽ thảo phạt không tha!”
Ngụy Chinh trước mắt sáng ngời, “Tâv Lương vương nói cục kv đúng".
Lý Tình cũng cười nói: “Ta nói tiểu tủ ngươi có điểm môn đạo.
theo ta thấy, đánh bại Kiêu Quả quán là chuyện dễ dàng".
“Ta biết Lý tướng quán bách chiến bách thắng, nhưng Kiêu Quả quán dù sao cũng là thân vệ của Dương Quảng, mồi người dũng mãnh thiện chiến, lấy một chọi mười.
Lý tướng quân tuyệt đối không thể xem thường khinh địch” Ngụy Chinh cẩn thận nói.
Lý Tình lắc đầu nói: “Ta còn muốn dẫn binh trước trà Lâm Sì Hoằng, chuyện đổi kháng quán Giang Đò.
có thể phái Trương Trần Chu đại nhân đi là được".
“Trương Trần Chu tuổi đà cao.
chi sợ ngăn không được nhuệ khí quân Giang Đô” Ngụv Chinh cau mày nói.
Tiêu Bố Y trầm ngâm thật làu.
“Trương Trấn Chu tuy già nua, nhưng màbảo đao không già.
thông qua việc xuất lực cự Lý Mặt có thể thắy được.
Chúng ta không cần phải chủ động xuất kích, cũng giống như Quan Trung vậy, hào sâu tường cao đợi quán Giang Đỏ là được".
Lý Tình ánh mắt lộ ra ý tán thưởng, hắn tận mắt nhìn thấy Tiêu Bố Y dần dần thành thục, đã có thể rất nhanh lình ngộ thần tụy của dụng binh.
Thấy Lý Tĩnh mim cười.
Tiêu Bố Y có chút vẻn lòng, ‘Hơn mười vạn đại quán Giang Đô xua binh Bắc thượng, muốn lấv Đông Đô thật sự là si tâm mộng tường.
Chúng ta vẫn lấy chiêu hàng là chính, hướng thiên hạ thể hiện sự nhân nghĩa, chi cằn bọn họ giao ra Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua.
chúng ta chuyện cũ sẽ bò qua.
Bọn chúng nếu đầu nhập, tất cả sẽ dễ nói.
Bọn chúng nểu không hàng, một mình xâm nhập, rất nhanh lương thảo không đủ.
Chúng ta lại phái binh đi đường vòng đoạn đường lương cua chúng, quân Giang Đô không có lương thực tiếp tế, quân tâm sẽ lặp tức tan tác.
Cho nén Nhị ca nói đúng, chúng ta thậm chí không cằn xuắt binh, chi cần cùng bọn họ đối kháng thủ vững, không chiến cũng thắng được quán Giang Đô".
Ngụy Chinh vui vẻ nói: “Tây Lương vương, Lý tướng quán quả nhiên kế sách hay”.
Lý Tình khẽ thờ dài: “Mưu kế này xuất phát từ miệng của Tam đệ, ta cũng vẻn tâm nam
hạ”.
“Nhị ca tại sao khăng khăng muốn bình Lâm Sĩ Hoẳng trước?” Tiêu Bố Y nhíu mày hòi.
Lý Tình lấv ra một bức địa đồ.
bày ỡ trên bàn.
trầm giọng nói: “Bố Y, đệ thuyết phục Ba Thục quả thật rất quan trọng.
Ba Thục cùng chúng ta kết minh, Kinh Tương của chúng ta không còn lo ỡ sau lưng nữa, giờ phút này không binh Giang Nam.
còn đợi khi nào? Xương cứng phải lưu lại gặm cuối cùng, để tránh lưỡng bại càu thương, khiến cho người khác đắc lợi.
Chúng ta trước giải quyết mối lo phía sau, mới có thể toàn lực tiến công Hà Bắc cùng Quan Trung.
Lâm Sĩ Hoẳng dùng hồ Bà Dương cùng chúng ta đối kháng, phi thường giảo hoạt, ta lần nàv xuôi nam, tranh thủ giải quyết dứt điểm, tiêu diệt Lâm Sĩ Hoẳng, thuận lắy Trương Thiện An, Đỗ Phục Uy nểu hàng thì thôi, bẳng không ta sẽ đợi khi Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thòng.
Thẩm Pháp Hưng toàn lực lấy Giang Đô.
sẽ tiêu diệt ba cỗ thế lực nàv.
Đến lúc đó Giang Đô chi còn lại một tòa cô thành, GiangNam có thểbình.
Nếu có thể bìnhba thế lực này, trấn an Giang Nam, lại nghi ngơi lấy lại sức một thời gian ngắn, thời cơ bắc Phạt chín muồi, đến lúc đó lấy Hà Bắc Đậu Kiến Đức, lại phạt La Nghệ, sau đó sẽ tính tới việc công Đột Quyết, nểu như có thể thuận lợi đánh hạ Đột Quvết.
chúng ta một đường tâv tiến, dùng Vò Quan, Đồng Quan để đánh nghi binh, mượn đường Đột Quvết xuôi nam đánh Quan Lũng, để xem cuối cùng ai sẽ là bá chủ Quan Lũng, nhưvậy có thể thành chuyện!”.
Tiêu Bố Y nghe Lý Tĩnh nói đại kế bình thiên hạ xong, không khòi nhiệt huvết sòi trào.
Ngụy Chinh lại bị dọa cho nhảy dựng, “Không lấy Quan Trung, trước hạ Đột Quyết? Cái này...!sao có thể được?”
“Vì sao không được?”Lý Tĩnh cười rộ lẻn.
Ngụy Chinh nói: “Từ xưa đến nay không có cách làm này.
Nếu như theo thường quy, đương cẩu trước hạ Quan Lũng, mới đánh Đột Quvết”.
Lý Tĩnh lắc đầu nói: “Pháp vô định thế.
đương càu thuận theo thời cơ.
Nghĩ tới chúng ta nếu công Quan Lũng, không cằn nói cùng biết, quán Đột Quyết binh tất sẽ liên thủ Quan Lũng đối kháng, bọn họ căn cứ vào địa thế.
chúng ta cùng khó mà công.
Nhưng chúng ta nếu trước đánh Đột Quyết.
Quan Lũng làm sao dám mạo hiểm thiên hạ to lớn mà sơ suất đi trợ giúp Đột Quyết? Nểu như hạ Đột Quvết.
chúng ta danh vọng tăng nhiều, vạn chúng quy tàm.
Đen lúc đó lại lấy Quan Lũng, nhản tâm đều hướng về! Cho nên trong mắt của ta.
trước công Đột Quvết.
rồi mới lấv Quan Lùng, làm ít mà công nhiều!”
Ngụy Chinh thật lâu không nói gì.
Lý Tình nói điều này thật sự là chủ ý kinh thiên, coi như là Ngụy Chinh nghe được, cũng nhịn không được khiếp sợ.
Mặc dù nói Dương Quảng là nguồn gốc làm cho thiên hạ đại loạn, nhưng Đột Quvết một mực vẫn trợ lực cho thiên hạ đại loạn.
Phải biểt l ẳng cho dù là thòi Dương Kiên, đối với Đột Quvết cũng không dám đơn giản động binh.
Đột Quyết binh hùng tướng mạnh, nhiều lần
xâm phạm biên giới, một mực đều là cái nhọt trong lòng Trung Nguvên.
Tuy Thủy Tắt Khả Hãn bị bức bất đắc dì đồng ý với Tiêu Bố Y, sinh thòi tuyệt đối sẽ không động binh đối với Trang Nguyên.
Nhưng người Đột Quyết nhìn thấy Trang Nguyên đại loạn, đã sớm thèm nhò dài.
nhịn không được âm thẩm xuất binh tương trợ.
Đương nhiên những cái này tuvên bố ra ngoài, đều không phái chủ ý của Thủy Tắt Khả Hãn.
mà là mấy huynh đệ của Thủy Tắt Khá Hãn ra tay.
Quan Lũng, Hà Bắc.
vô luận là Tiết Cử.
Lý Uyên, hay Đậu Kiến Đức cùng La Nghệ, đều âm thẳm cùng Đột Quyết liên lạc.
mượn binh mà Đột Quyết mưu đồ thiên hạ.
Tiết Cử mượn quân Đột Quyết tiến còng Lý Uyên, thế như ché tre, Lý Uyên cũng đối với Đột Quyết đưa ra điều kiện, cầu được quân Đột Quyết ủng hộ, lằn trước mới có thể thuận lợi đánh bại Tiết Nhân Quả! La Nghệ mượn quán Đột Quvết đánh Đậu Kiến Đức.
Đậu Kiến Đức lại nịnh nọt Khả Đòn, mượn lực lượng của Khá Đôn nghênh chiến La Nghệ.
Người Đột Quyết tham tài hảo lợi.
Thủy Tất Khả Hãn tuy có một trận Nhạn Mòn quan, khiến cho TrungNguvên khiếp sợ, nhưng tồng thể mà nói.
lại khuyết thiếu nhìn xa.
Bọn họ trước mắt chi từ trong việc Trang Nguyên động loạn mà cướp lắv ích lợi.
chứ ít nghĩ đến phương diện khác, càng chưa bao giờ có người có hùng tâm đem Trang Nguvên thu vào trong túi.
Quan Lũng, Hà Bắc tranh nhau lôi kéo người Đột Quvết.
biến tướng chứng minh thực lực của quán Đột Quvểt.
Trong khi tất cả mọi người hv vọng được người Đột Quvết ủng hộ.
LÝ Tĩnh đột nhiên nói muốn đánh Đột Quyết trước, trách không được Ngụy Chinh cũng phải kinh ngạc.
Kế hoạch này.
phải nói là chưa bao giờ có ai có thể nghĩ đến.
cũng không người nào dám nghĩ đến.
Bởi vì theo tất cả mọi người tháv, đều là trước cầu hòa với Đột Quvết, đến khi thiên hạ bình định mới đi lo tới chuyện Đột Quyết.
Cho dù là Lý Uvên, trước mắt cũng đối với người Đột Quvết tất cung tất kính, sứ thẩn Đột Quvết khi tiến đến Quan Trung, ngạo mạn vô lễ.
Lý Uyên lại theo lễ thần tử tất cung tất kính chào đón.
Trong thiên hạ hóm nay, không cùng người Đột Quvết liên hệ ngoại trà quần khấu GiangNam ra.
một là Lý Mật.
một người khác đương nhiên chính là Tiêu BÓ Y!
Giang Nam quẩn khấu bởi vi cách quá xa.
Lý Mặt không liên hệ, không phải bởi vì xạ mà là bởi vì ngạo! Tiêu Bố Y ít cùng Đột Quvểt liên hệ, thậm chí âm thẩm châm ngòi người Đột Quvết nội loạn, ngược lại bời vì đã bị Lý Tĩnh ảnh hưởng, cũng bắt giác đã chọn dùng sách lược phán hoá Đột Quyết mà Đại Tùy trước kia sử dụng.
Theo Tiêu Bố Y thấv, tranh thiên hạ, không phải việc của phụ nữ.
theo Lý Tĩnh thấv, tranh thiên hạ, không phải việc của Đột Quvết! Nếu làm như loại dẫn sói vào nhà như Lý Uyên, chính là không khôn ngoan, Lý Tình khinh thường Đột Quvết, trong lòng kính ngưỡng Hoắc Khứ Bệnh năm đó còn tré thành danh, Hoắc Khứ Bệnh sáu lẩn phạt Hung nô, Hoắc Khứ Bệnh khiến cho Hung nô binh buồn bà bi ca! Lý Tĩnh mấv chục năm mài kiếm, trong lồng ngực đều có khí bất bình, chuyện mà Hoắc Khứ Bệnh có thể làm được.
Lv Tình hắn cũng có thể làm được, hơn nữa làm còn muốn tốt hơn so với tổ tiên!
TrungNguvên bách chiến bách thắng, ờ trong mắt Lý Tĩnh chi là mây bay qua bắt, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
mà binh định Đột Quvết.
bốn biển thái binh, dương danh sử sách mới là việc trong lòng của hắn hướng tới.
Lý Tĩnh không sợ Đột Quvết, cho nên cũng trước hết khi thấv thòi cơ chín muồi, thì đánh người Đột Quvết đầu tiên.
Hắn cũng cực kỳ có năng lực đánh người Đột Quyết, bởi vì năm đó Lý Tình bẳng ba trăm binh sĩ, đã đem thảo nguyên đánh cho thẩn hồn nát thẩn tính, tròng gà hoá cuốc! Bốn mươi vạn đại quán Thủy Tắt Khả Hãn trờ về, cũng không làm gi được Lý Tình!
Tiêu Bổ Y trầm ngâm thật làu.
“Nhớ năm đó Nhị ca cùng ta nói qua.
Liêu Đông nông canh là chính, Đột Quvết lại là dán tộc du mục.
Đánh Liêu Đông phải dùng chính binh, mười năm là thành cõng, nhưng đánh Đột Quvết có thể dùng kỵ binh, chuẩn bị ba năm là được?”
Lý Tĩnh mim cười nói:“Bố Y...!đệ thì ra còn không có quên ta nói ngày đó”.
Thi ra năm đó Lý Tình, Tiêu Bổ Y thán là Tứ hôn sứ, cũng đà chi điểm núi sòng.
Lúc trước Lý Tình đà từng nói qua, không nên hòa thân, chuẳn bị ba năm.
cho hắn một đội kỵ binh tinh nhuệ, chờ thòi cơ.
diệt Đột Quyết không khó.
Bời vì Đột Quvểt trước mắt vẫn không có chồ ở cố định, vi lợi mà đi, hơn nữa không có sản xuất, bắt người cướp của mà sống, thoạt nhin phong quang vô hạn, trong đó đã có họa ngầm rất lớn.
Đó chính là bọn họ chi ăn cơm của trời, nếu có thiên tai gì, thi bị ảnh hưởng so với Liêu Đông lớn hơn nhiều, về sau Tiêu BÓ Y thử làm chuyện nghịch thiên, vì Lý Tình tranh thủ cơ hội.
Lý Tình mặc dù có thể trần thủ biên thùv, lại bởi vi Dương Quảng khư khư cố chắp, chuyện phạt Đột Quyết cuối cùng chi như trăng nơi đáv nước, hòm nav Lý Tĩnh nhắc lại chuyện xưa, Tiêu Bố Y trong lòng kích động, bồng nhiên đứng lên nói: “Tốt.
ta sẽ nghe theo Nhị ca nói, trước binh Giang Nam, lại phạt Hà Bắc.
sau lấy Đột Quyết, lại đánh Quan Lũng, bình định thiên hạ, cứ theo kế sách này!”
Trong khi Tiêu Bố Y thuyết phục Ba Thục, ổn định Đông Đô.
bắt đầu tích cực tiến hành bước tiếp theo của sách lược khuếch trương.
Lý Thế Dân đang đứng ỡ thòi khắc uể oải nhắt trong cuộc đời.
Hắn hiện tại cũng không mưu đồ thiên hạ.
hắn hiện tại.
chi còn lại sự buồn nản.
Hắn không phải không hiểu ẳng tầm quan trọng của việc đánh bại Tiết Cử, hắn đúng là bỡi vi hiểu rõ, cho nên mới không thể chờ đợi được muốn trừ khử Tiết Cử.
cùng Tiêu BÓ Y so đắu tốc độ tranh đoạt thiên hạ, nhưng mà dục tốc bắt đạt.
hắn thảm bại mà về.
Một khắc này hắn chi là muốn, nếu như cho lựa chọn lại một lằn nữa.
hắn thà rẳng lựa chọn trong ổn mà thủ thắng.
Nhưng thể sự vĩnh viễn như thể.
thắt bại chính là thất bại.
cơ hội làm lại không phải ông trời có thể cấp cho được, mà là cha hắn Lý Uvên có cấp cho hay không.
Những ngày này, Lý Thế Dán dung nhan tiều tụy, ý chí tinh thẩn sa sút, nhưng trong lòng lại nghẹn một khối lửa giận không phục, hừng hực thiêu đốt.
hắn một khắc này.
mới xem như chính thức cảm nhận được, chiến tranh tàn khốc vô tình!
Hắn và Tiêu Bổ Y không hề giống nhau.
Tiêu Bố Y có thể nói thủv chung đều ờ trong sinh tử mà giày dụa.
gặp rất nhièu huvết tinh lãnh khốc, mà Lý Thế Dán vô luận là đưỡng cá nhân, hav là đường lĩnh quân đều có vẻ bẳng phẳng hơn rất nhiều, bời vì rất nhiều chuvện.
đểu là Lý Uyên vì hắn một tav an bài, chuyện hắn cẩn làm.
chi dựa theo phương châm của Lý Uyên mà làm việc, sau đó hưỡng thụ vinh, quang cùng uy vọng hắn nên được là được.
Công lao trước mắt của hắn.
cơ bản đều phải quy công vào sự tính toán khôngbò sót của LÝ Uvên.
Từ Thái Nguvên khời binh đến công hãm Trường An, từ Trường An phát triển đến đánh bại Tiết Nhân Quà, những cái này không phải trong số mệnh đà định, mà là Lý Uvên sớm đã định ra.
Nhung đổi với loại an bài này.
Lý Thế Dân cũng không hài lòng!