Tiêu Bố Y tính cách phúc tạp.
nhưng mà trong tính cách của hắn hiển nhiên có một loại rất đặc biệt, được kêu là khoan dung.
Bởi vì khoan dung, nhiệt huyết, hắn luôn dễ dàng đạt được tín nhiệm của người khác.
Bẽn bờ Kỳ Thủv.
quán Giang Đò chi thấy được hắn ỡ trước thiên quán vạn mã trước, dõng dạc.
giận quát Vũ Văn Hóa Cặp.
một mũi tên như điện, uy phong lẫm lẫm.
nhưng dù sao đổi với hắn vẫn là trăm nghe không bẳng một thấv.
Tây Lương vương cao không thể chạm, cao cao tại thượng, điều nàv làm cho người kính sợ, nhưng mà cũng sẽ sinh ra xa cách.
Xa cách làu ngày đương nhiên sẽ nghi kỵ, nghi ky nhièu tất nhiên sẽ dẫn phát nội loạn.
Người nuốt lời thì rất nhiều, quán Giang Đò đương nhiên không thể bẳng vào nhìn qua một lần mà hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Bố Y.
Nhưng trông thấy hắn chi đem chừng trăm người tới doanh trại quán Giang Đô, nói chi uống vài bát rượu, lộ ra nụ cười thân thiện, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy, khoảng cách thoáng cái đà kéo rất gần.
Thì ra Tâv Lương vương lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết kia, là một nguỡi rất không tệ!
Tây Lương vương muốn uống rượu, sớm có bàn mang lẻn.
thật dài lan tràn vào trong bóng đêm.
Rượu chảy đầm đìa.
hào phóng dốc cạn.
Ánh lửa lặp lòe nhìn như lan tràn đến chân trời, nhưng ánh lửa lại hội tụ thành vô số luồng lừa.
tụ tập chung quanh Tiêu Bố Y.
Xa xa tuy nghe không được, nhưng từng tiếng truyền xuống, quán Giang Đỏ đẩu tiên là không thể tin được, sau đó là hưng phần chờ mong...!
Tây Lương vương cao cao tại thượng tự minh đến.
muốn cùng bọn họ uống vài bát rượu, bất luận hắn muốn nói cái gì.
nhưng có thể uống rượu cùng có ý nghĩa, hắn đối với Giang Đò quân cùng không có địch V!
Có binh sĩ tiến lẻn.
mờ ra bùn phong vò rượu, mùi rượu bốn phía truyền đi, có quân Giang Đô chậm rãi tiến lên, thầm muốn tiến lại thêm gần để nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bổ Y không có ngăn lại.
ngược lại tiến lên vài bước, giơ lên một chén rượu, trầm giọng nói: “Hôm nay binh tướng chi cằn qua Kv Thủv.
đều là người hiểu rò đại nghĩa.
Chén thứ nhất này, kính các ngươi hiểu rò đại nghĩa! Nếu không có các ngươi chủ động ngừng chiến, hôm nay, không biết sẽ chết bao nhiêu binh sĩ.
Chiến trường tàn khốc, chết vốn là chuyện tẳm thường, các huynh đệ nam nhi nhiệt huyết, đương nhiên là khinh sinh trọng nghĩa.
Nhưng ờ đâv.
ai mà không có huynh đệ tỷ muội, ai mà không có vợ con già trẻ?”
Hắn sau khi nói xong, toàn bộ doanh chi nghe thầy tám chữ huynh đệ tỷ muội, vợ con già trẻ, ba quán đều im lặng!
Có người mũi đà cay cay.
khó có thể ức chế.
Ánh mắt không khòi nhìn về phía quê quán.
Dương Quảng tùy hứng làm việc, tự ý tới Giang Nam.
Nhưng chuyến đi này.
chính là đă hai năm.
Bọn họ trước đãv chi mấv tháng không về, cũng đà khiến cho người nhà nóng ruột nóng gan.
Nhưng mấy năm không về, người nhà có còn hav không? Tường niệm khắc cốt minh tàm.
chi có Tâv Lương vương trước mắt mới có thể hiểu được.
Bỗng nhiên, tất cả mọi ngưỡi cảm giác được.
Dương Quảng không hiểu bọn họ.
Vũ Văn Hóa Cập không hiểu bọn họ.
những quan viên cao cao tại thượng kia không hiểu bọn họ.
Chi có Tây Lương vương trước mắt.
mới chân chính hiểu được bọn họ.
Mọi người đều vẻn lặng, xen lẫn chờ mong cùng hv vọng.
Tiêu Bố Y đem chén rượu cẩm trong tav uống một hơi cạn sạch, trẳm giọng nói: “Bát rượu này của ta.
kính những người hiểu rõ đại nghĩa.
Kính những người có thể làm cho càng nhiều người...!có thể sống sồt!”
“Tạ ơn Tây Lương vương!” Ba quán trăm miệng một lời.
Tiêu Bổ Y vung tay lên.
Thanh âm ầm ầm dần dần hạ xuống.
Tiêu Bố Y lại giơ lên chén rượu thứ hai nói: “Chén rượu thứ hai của ta.
Kính các ngươi còng lao hiển hách.
Bồn vương xem tứ hải là một nhà.
Đại Tùy lãnh thổ rộng lớn.
vốn khiến cho bốn biển nhìn về, vạn quốc quy tâm.
Nhưng hôm nay núi sông suy sụt, lại làm cho man di làm loạn, phản vương làm hại.
thiên hạ đại loạn.
Bồn vương rất là đau lòng.
Thiên hạ nhất thống, đại thế phát triển, núi sông yên ổn, dân chúng nhin về.
Các ngươi hôm nay buông đao thương xuống, dán chúng trong thiên hạ phải cảm tạ các ngươi.
Bổn vương muốn cảm tạ các ngươi đă làm cho thiên hạ an bình, cùng cho chính các ngươi sự an binh.
Có đôi khi, cũng không phải là thiên quân vạn mà lấy thủ cấp địch mới là công lao hiển hách.
Thật ra các ngươi làm ra một hành động không có tiếng tăm gì.
lại là tuyệt đại công tích thiên hạ vên ổn.
Có lẽ cũng không phải là tắt cả mọi ngưỡi có thể lưu danh thiên cổ, nhưng ít nhất trong suy nghĩ của bổn vương.
Có một ngàv như vậy, có những người như vậy, vì thiên hạ thái binh, mạo hiểm hoài nghi nghi kỵ nguy hiểm, dứt khoát thả đao thương trong tav ra.
Như vậy là đù!”
Hắn tiếng nói vừa dứt.
đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, rồi ném chén xuống đất.
phát ra tiếng vờ thanh thúv.
ở trong màn đêm tĩnh lặng, phi thường vang vọng.
Ba quán đẩu tiên là im lặng, bồng nhiên một lần nữa hoan hò: “Tạ ơn Tây Lương vương!”
Giản đon bốn chữ, cũng đà nói lên thiên ngôn vạn ngữ, thể hiện sự cảm kích trong lòng.
Tiêu Bố Y mim cười, thoáng qua lại bưng lên chén rượu thứ ba nói: “Chén thứ ba này...” Hắn kéo dài âm điệu, tình đắng chờ trong quán yên tình, lúc nàv mới trầm giọng nói: “Chén rượu thứ ba nàv, muốn kính tấm lòng son sắt của các ngươi.
Các ngươi không phụ trông mong của người nhà, không phụ trông mong của thiên hạ.
rốtcuộc quvết định, quav lại quê hương, mặc dù là khó khăn trùng trùng, nhưng bẳng tấm lòng son sắt cuối cùng cũng có thể cảm động thiên địa.
cùng người nhà gặp mặt.
Bổn vương trong những ngày sau, sẽ dàn xếp thích đáng cho mọi người quay lại gia viên, cũng mong mọi người đừng sốt ruột, tin tưởng bồn vương".
Quân doanh ầm ầm hường ứng nói: “Chúng ta tin tường Tây Lương vương!”
Tiêu Bố Y mim cười, cầm chén rượu trong tav uống một hơi cạn sạch, cất cao giọng nói: “Đa tạ mọi người tín nhiệm, đáng tiếc nhiều người rượu ít, không thể cùng uống cho thòa thích, chi cầu sau khi thiên hạ vẻn ổn.
lại cùng mọi người nâng cốc nói chuyện!”
Mọi người ồn ào hưởng ứng, trong lúc nhất thời tiếng hoan hô như sấm dậy.
Lại có một người tiến lên nói: “Táv Lương vương nhản nghĩa thiên hạ.
đối với những hàng binh chúng ta cũng hậu đãi như thể! Ưng Dương Lang tướng Mạnh Binh, thay mặt ba nghìn binh sĩ dưới tay, muốn kính Tây Lương vương một chén rượu, để thể hiện tấm lòng”.
Tiêu Bổ Y lại cười nói: “Mạnh Lang tướng làm gương cho binh sĩ, đại nghĩa trước tiên,
binh sĩ dưới tay càng dũng mãnh quả cảm.
bổn vương tạ ơn”.
Hắn cũng không chối từ, nâng chén uống trước.
Mạnh Binh kích động uosong một hơi cạn sạch chén rượu trong tay.
đưa ngón tav cái nói: “Tâv Lương vương, chúng ta phục người”.
Một người mờ đầu.
lại có người tiến lẻn.
“Hổ Bí Lang tướng Ngưu Phương Dụ thav mặt thủ hạ kính rượu”.
“Hổ Narih.
Lang tướngHứa HoẳngNhân thay mặt thủ hạ kính rượu”.
Đại quán Giang Đô tuy là nhân sổ đông, đều phán về những Lang tướng này cầm đầu.
mồi người dưới tav đều thống lĩnh mấy ngàn binh sĩ.
lúc nàv thấy Tây Lương vương kính rượu, trong lòng khâm phục, quan trọng hơn là vì tỏ vẻ trung tàm.
binh ồn quân tâm thủ hạ.
đều tiến lên kính rượu.
Trong lúc nhắt thời người kính rượu nối liền không dứt.
mỗi một bát rượu hạ xuống, binh sì nơi Lang tướng thống lình đều hoan hô trận trận, trong lúc nhất thòi tiếng hoan hô liên tiếp, nối liền không dứt.
Nhưng lẩn kính rượu này, Tiêu Bố Y đă uống trọn vẹn hơn mười chén, các binh tướng hoan hô hết sức.
cũng thầm kinh sợ.
thẳm nghĩ Tây Lương vương chẳng những võ còng cái thế.
hơn nữa rộng lượng kinh người, tính cách cỡi mỡ.
trách không được người tài ba phần lớn đều phụ thuộc.
Tiêu Bố Y uống rất nhiều rượu, nhưng nụ cười vẫn trên mặt.
lúc nàv có hai ngưỡi tiến lẻn.
bưng bát rượu.
“Ưng Dương Lang tướng Dương Sĩ Lâm...”
“Ưng Dương Lang tướng Tiết Thế Lượng...”
Xa xa tiếng hò vang dộỊ hiển nhiên là chồ hai ngưỡi thống lình hoan hô, Tiêu Bố Y mới bưng lên bát rượu, đột nhiên cảnh giác bùng nổi, một khắc này, hắn đà cảm giác được hai người trước mắt.
sát khí trùng trùng!
Tiêu Bố Y tuy đà uống hơn mười chén rượu mạnh, thật ra cũng không có nửa phẩn men say, hắn nhìn như tùv ý, thật ra cùng không dám chủ quan.
Đi vào trong doanh Giang Đô.
đơn giản một cử động, sẽ dẫn phát mặt một hồi biến đổi lớn khác.
Nhanh chóng trấn an quán Giang Đô.
là chuvện quan trọng nhất trước mắt.
Sự thật chứng minh, hắn thuyết phục rắt thành công, nhưng mà trong lòng của hắn luôn cất giấu một sự cảnh giác.
Đó chính là, Bùi Củ không nên nhanh như vậy đã buông tha! Bùi Củ hẳn là còn có quv kế!
Cho nên hắn trong khi uổng rượu cười nói.
hùng hổn trần từ, nhưng lại chưa bao giờ buông tha sự cảnh giác.
Từng Lang tướng tiến lẻn.
hắn mim cười uống rượu, nhưng lại chú ý nhắt cử nhắt động của đổi phương.
Ý muốn hại người hắn tuy không có.
nhưng mà ý để phòng người khác, hắn chưa bao giờ buông lòng qua.
Khi Dương Sĩ Lâm.
Tiết Thế Lượng cất bước tiến lẻn.
Tiêu Bố Y đà biết, hai người nàv có vẩn đề.
Xem thành ý một người, trước nhìn đôi mắt của hắn.
Đám người Mạnh Binh, đều là hán tử thắng thắn, hai mắt tràn đằv sự chán thành.
Hai người này từ trong bóng tối cúi đẩu đi ra, cố ý che dấu nét mặt.
Hai người này ý đồ đến bắt thiện.
Tiêu Bổ Y nghĩ tới đây.
đà lui về phía sau một bước.
Hai người kia cũng đồng thòi phát động, một người bỗng nhiên nhảy lên.
trờ tav rút đao.
nhẳm đầu chém tới.
Người còn lại đồng thời cùng vọt tới.
một quvền đánh về phía ngực cùa Tiêu Bố Y!
Ánh đao còn chưa lóe lẻn.
nắm tav đã đến.
trong nháy mắt đà đánh tới trước ngựa Tiêu Bố Y, người tay không nọ võ còng hiển nhiên so với người cằm đao.
cao hơn minh rắt nhiều!
Biến hóa đột nhiên xuất hiện, quán Giang Đỏ đột nhiên tĩnh lặng, khó có thể tin có người sẽ ám sát Tây Lương vương.
Sau sự không tin chính là phẫn nộ.
hai thích khách này từ nơi nào xông ra? Chẳng lẽ bọn họ không biết, lẩn này hành thích Tây Lương vương.
Đà xem như dồn mấv vạn binh sĩ Giang Đô vào chồ chết?
Có thể thấy được hai người kia thân thủ rất cao.
Tất cả mọi người lại xuất hiện một nghi hoặc, ờ trong quán Giang Đô.
tại sao có thể có người cao minh như thế? Hai người kia thật sự là Lang tướng trong quán Giang Đô sao?
Tiêu Bổ Y đổi diện hai người, nhìn thấv hai khuôn mặt xa lạ.
Hai người vẻ mặt cứng ngắc, cứ như người chết, gương mặt lạ lẫm.
Tiêu Bố Y một khắc nàv trong lòng lại giặt minh.
Hắn cảm thấy nguy cơ rất là quen thuộc, người xuất quyền nọ thân hinh cũng có chút quen thuộc.
Người này hắn hẳn là nhận ra, người này không giống như là Phù Bình Cư!
Nhưng nếu không phải Phù Bình Cư hoặc là Bùi Củ, giờ khắc này, lại có người nào muốn giết hắn, hơn nữa có thân thủ cao minh như thể?
Chi trong một nhịp hô hấp, một khắc khi nắm tay người nọ đánh lên ngực, thì ngực của Tiêu Bố Y đột nhiên lòm vào.
Người nọ hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ nghĩ đến thán hình của Tiêu Bố Y lại như biển thành bòng vậy, tùy ý co rụt.
Một quyền kia của hắn.
chi cằn nhập thêm nửa tắc.
là đánh trúng lồng ngực của Tiêu Bố Y, nói không chừng có thể đem xương ngục của hắn đánh gãy toàn bộ.
nhưng chi có kém nửa tấc này.
một quyền mưu đồ đã làu của hắn đã như gió mát thoảng qua, đối với Tiêu Bố Y cũng không có tạo thành thương tồn thực chắt.
Người nọ trong lòng phát lạnh, thẩm nghĩ so với lúc trước.
Tiêu Bố Y này vò còng hiển nhiên lại cao minh hơn rất nhiều.
Lúc trước cùng hắn gặp thoáng qua, tốc độ của hắn vẫn còn hơn Tiêu Bố Y một bậc.
khi đó, hắn chém Tiêu Bố Y hai đao.
lại bị Tiêu Bố Y trả một nò, cùng không nghĩ đến lại qua mắv tháng, tốc độ hai người đã tương đương với nhau.
Vò công của Tiêu Bố Y, tại sao lại tiến cảnh nhanh đến như vậy?
Người nọ khi nghĩ đến điểm này.
trờ tay thành trảo, hắn hiểu ẳng Tiêu Bổ Y nhìn như không đề phòng, nhưng lại phi thường cẩn thận, càng có hộ giáp trong người, lúc trước cũng bởi vì hộ giáp, nên mới khién hắn sắp thành lại bại! Lúc này đây hắn đã mưu đồ từ lâu.
chi cằn quấn lấy Tiêu Bố Y, cho dù để cho Tiêu Bố Y đánh ra hai nò, đồng bạn cũng có thể một đao chém bay đầu Tiêu Bố Y...
Hắn và đồng bạn lẫn vào quàn Tây Lương cùng không dễ dàng, nhưng mà lẫn vào trong quán Giang Đô cũng không xem như là việc khó gì.
hắn vẫn chờ cơ hội này.
muốn ám sát Tiêu BÓ Y.
đà không phải là chuyện dễ dàng.
Đàv là cơ hội cuối cùng cùa hắn.
Tiêu Bố Y mà chết, hắn còn có hv vọng! Tuv hv vọng này thoạt nhìn càng giống như cuồng vọng!
Nhưng mà hắn đã không còn lựa chọn nào khác!
Một tiếng xẹt vang lẻn, ngưỡi nọ tay phải như cái móc.
đà chụp xuống ngực của Tiêu Bố Y, hầu như cũng ngay lúc đó.
ánh đao lóe lẻn.
đã chém tới mặt của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bổ Y né qua một móc một đao, đơn đao đà nơi tay.
một đao bổ ra! Hắn đà biết đổi thủ là ai, hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
không có chờ đến Phù Bình Cư.
lại chờ đến người ngoài dự tính này.
nhưng người nọ tới giết hắn, cũng không có gi kỳ lạ.
Tiêu Bổ Y rút đao xuất đao, đà khônghề có dấu hiệu trưỡc.
Một đao bồ ra, nhưng lại bồ về không trung phía trước người.
Trước người tuy không có người, nhưng mà ai muốn xông đến trước người hắn, thì sẽ bị hắn một đao phán hai đoạn.
Chiêu này nhìn như đột ngột, lại đà sớm đoán ra ngưỡi nọ chắc chắn sè tiến lẻn.
Tiêu Bố
Y sinh tử lịch làm, sớm biết nhưvậy đối với mình là có lợi nhất.
Người nọ một càu không có đắc thủ, quả nhiên tiến lên.
nhưng thoáng qua nhin thấy một đạo như điện xẹt giữa không trung bổ xuống, trong lòng kinh hài, xoay người nhảy ngược lại.
tránh thoát một đao tắt sắt nàv của Tiêu Bố Y.
Hắn tuy muốn giết Tiêu Bố Y.
nhưng dù sao vẫn không muốn đưa cả tính mạng của minh.
Có thể còn sống, thì tắt cả mới có thể!
Hai người đều là hạng người võ còng kiệt xuất, liệu địch tiên cơ đều không kém.
Tuy sinh tử một đường, nhưng cùng có thể tránh qua sát thủ cùa đối thù.
nhưng chi một đến một đi.
tiên cơ đà đổi chủ.
Tiêu Bổ Y né qua sát chiêu, vì bản thán đoạt lại cơ hội phản kích, người nọ lui về phía sau.
cũng đã đánh mất cơ hội cuối cùng đánh chết Tiêu Bố Y.
Nếu không đárib.
lén.
hắn nếu giết Tiêu Bố Y.
thì cũng không còn khả năng!
Lúc nàv.
Tiêu Bố Y đà thối lui đến trước thủ hạ.
sát thủ cẩm đao cùng với người tav không nọ có sự khác biệt.
Tiêu Bố Y một đao bức lui đồng bạn.
Hắn cùng không lùi, ngược lại xách đao vọt về phía Tiêu Bố Y.
người nọ hùng hổ, dáng người khôi ngô.
trong khi vọt tới một cỗ cuồng phong xoáv lên.
thoạt nhìn vạn người khó cản!
Tiêu Bổ Y lùi vài bước, đồng tử co rát nhanh lại, cũng đã nhìn ra cơ hội.
Đột nhiên xông về phía trước, lại dùng mãnh liệt hơn.
nhanh nhẹn dũng mãnh hơn.
tốc độ càng hung ác chém ra một đao.
một đao này cực nhanh, cực hiểm, lại là cực tình!
Một đao tung đi.
thiên địa vạn vật tựa hồ đọng lại tại một đao kia.
Một đao chém ra, hai đạo ánh đao.
đã bav lên một cái đầu thật lớn.
mang theo một luoíong máu nóng!
Người cầm đao nọ mặc dù đà vung đao.
nhưng lại kém một khắc, đơn đao cùa hắn còn chưa tới ngực của Tiêu Bố Y.
thì đà bị Tiêu Bố Y một đao chém bay đẩu!
Khi đầu của hắn bay lên giữa không trung, trong hai mắt còn có sự khó tin.
khó hiểu cùng không hổi hận! Hắn khó tin trên đời nàv còn có đao nhanh như vậy đao.
Hắn khó hiểu vì sao đồng bạn lại lùi.
hắn không hối lận với lựa chọn của minh! Vô luận đồng bạn đối với hắn như thế nào.
mạng của hắn vốn thuộc về đồng bạn.
trả lại cho hắn thi thế nào?
Nhưng vô luận thế nào.
một đao xuống dưỡi.
sinh tử phán cách, ân oán giải quyết xong! Các Lang tướng đều tiến lên.
đà khóa chặt đường lui của thích khách.
Mọi người đều biết được, thích khách trốn, đó chính là lúc bọn họ mắt mạng, Tây Lương vương cho dù lại khoan hổng độ lượng, nhưng đụng phải tính mạng nguv cấp như thế.
cùng không thể hào phóng bò qua cho quán Giang Đô!
Nhất định phải ngăn thích khách lại, đó là cứu tính mạng của minh, cùng cứu tính mạng toàn quân, bọn họ mới nhin thấy hv vọng, huynh đệ thủ hạ mới nhin thấy hy vọng, sao có thể một lẩn nữa tuyệt vọng?
Bọn họ cùng thích khách, chi có thể sống một bên! Khi nghĩ đến điểm này.
bọn họ không chút do dự tuôn về phía thích khách, tuy biết ai lên trước sẽ chết trước, nhưng Tâv Lương vương chẳng phải đã nói.
chiến trường tàn khốc, chết vốn là việc tầm thường, các huynh đệ nam nhi nhiệt huvết.
đương nhiên là khinh sinh trọng nghĩa!
Một mạng đồi lắv mạng của toàn quân, có chết cũng đáng! Tất cả nhưng ngưỡi tiến lên trong một khắc này.
nhiệt huvết sôi trào, đểu không lo lắng những cái khác!
Hơn mười Lang tướng đều đà từng ra sinh vào tử.
thân kinh bách chiến, tuy thân thủ còn xa mới bẳng Tiêu Bố Y, nhưng ở trong quan binh, cũng không phải là hạng người tầm thường, bọn họ đồng tám liên thủ.
đâv là lằn đẩu tiên, nhưng mà...!có phải là lẩn cuối cùng hav không?
Sinh tử tích tắc.
ngưỡi tay không nọ trong khi rát lui.
liền gặp được đồng bạn bị Tiêu Bố
Y một đao giết chết, không khòi tròng mắt muốn nứt ra.
Hắn vốn chí tại thiên hạ, nhưng lại bị Tiêu Bố Y một mực canh giữ ở Đông Đò, hắn vốn đà tới đinh điểm, nhưng lại một lần tan thành mây khói, hắn cũng không có đi xa.
hắn vẫn một mực ỡ tại chồ này chờ cơ hội.
hắn không có đi xa, bởi vi hắn hiểu ẳng.
cho dù đi đến chán trời thì có thể thế nào?
Không có hùng tàm.
mắt đi chí lớn.
người như hắn.
sống còn có ý nghĩa gi?
Không thể oanh oanh liệt liệt sổng, hắn thà rẳng oanh oanh liệt liệt đi tìm chết, mà không phải cầu thả cả đời.
ngồi nhìn người khác có được núi sông, cả đời chịu thế nhàn chế nhạo.
Từ điểm đó xem ra, hắn là một người kiêu ngạo, nhưng ngưỡi kiêu ngạo, thường thường là người rắt đáng buồn! Mà người kiêu ngạo, nhắt định không thể sống hèn mọn!
Cho nên hắn làm một hành động kinh người, hắn mang theo ngưỡi thủ hạ cuối cùng còn giữ bên cạnh, lẫn vào trong quân Giang Đô, chờ đợi cơ hội ám sát.
Hắn hiểu ẳng, quán Giang Độ quán nhất định sẽ bại.
Tiêu Bố Y nhất định sẽ tự mình tới trấn an quán Giang Đô, hắn hiểu rất rò Tiêu Bổ Y, thậm chí còn rõ ràng hơn cả bản thân hắn.
hắn hiểu ẳng đãv là cơ hội cuối cùng của hắn, hắn không muốn bỏ qua.
Nhưng một khắc khi nhảy ngược lại, hắn đà nhìn rõ ràng tinh hình quanh mình, hơn mười Lang tướng quân Giang Đô đà chặt đứt đường lui của hắn, thiu hạ của Tiêu Bố Y cùng đà phán tán sang hai cánh của hắn.
Tiêu Bố Y cằm đao đứng ở đó.
aánh mắt như điện nhin sang hắn!
Tiêu Bổ Y khônghề động, chẳng lẽ đà tính định hắn sẽ không cách nào đào thoát?
Thủ hạ của Tiêu Bổ Y động tác nhanh chóng, tựa hồ sớm đà có chuẩn bị.
Đảy chẳng lẽ là một cai bẫy rập.
chờ hắn tiến vào, điều này sao có thể? Người nọ một hồi ngơ ngần, hắn không tin.
không tin Tiêu Bố Y có thể đoán ra hắn sẽ tập kích.
Lực cản sau lưng vô cùng yếu kém.
hơn mười Lang tướng thật sự không tính là cái gì.
từ phía sau giết ra.
một lẩn nữa lẫn vào trong quân Giang Đô, hắn chưa chắc đã không giữ được mạng sống! Vò công của hắn cái thế.
cho dù loại cái thế hào kiệt như Trương Tu Đà.
cũng khó làm gì được hắn.
cho dù loại anh hùng vô địch nhưTrương Tu Đà.
chi sính cái dũng của thất phu, còn không phải chết ỡ trong ngàn quân?
Chiến hoặc là trốn? Ý niệm trong đẩu chợt lóe lẻn.
chẳng biết tại sao.
hắn vẫn nghĩ tói Trương Tu Đà.
Hắn đột nhiên nghĩ đến mấv càu cuối cùng mà Trương Tu Đà nói qua, Trương Tu Đà vô năng vô lực.
tâm lực tiểu tụy, trên xấu hổ thiên tử.
dưới phụ binh sĩ, quav người trờ lại thì có thể làm được gì? Sỡ Bá vương còn có ngựa ô Chuy Ngu Cơ thương tiếc, nhưng...!quay người trờ lại thi có thể làm được gì? Hắn một khắc này đột nhiên rõ ràng tám cảnh của Trương Tu Đà.
hắn một khắc nàv đột nhiên rò ràng sự bất đắc dĩ của Trương Tu Đà.
Nếu không có đích thán lâm kỳ cảnh, thì có thể nào giải thích được sự bi ai của Trương Tu Đà?
Quay người trờ lại thì có thể làm được gì? Mấy chữ này nhanh chóng lóe lên ỡ trong đầu hắn, mở rộng tràn ngập quanh thân hắn! Hắn một khắc này, thoáng nhìn sự mia mai ở trong mắt Tiêu Bố Y, hắn đà quvết định không trốn nữa, trốn thì có tác dụng gì? Hắn khác với Trương Tu Đà.
hắn cùng Trương Tu Đà lại không có gi khác nhau, bởi vì bọn họ thật đà không có gi đáng tiếc!
Đã không có gì đáng tiếc, người nhu vậy, chết đổi với bọn họ mà nói.
chi là một chữ mà
thôi!
Thỡ nhẹ ra một hơi.
linh đài thanh minh, vạn vật xung quanh minh rõ như lòng bàn tay.
người nọ trở tav nắm lấy một thanh đao.
giống như là người bên ngoài tặng qua vậy.
Hơn mười binh khí lẩn lượt ỡ sau người, nhưng còn cách vài tắc.
người nọ đà như diều hâu tung người lên.
như một con báo tiến lên, hắn một khắc nàv.
khí thế toàn bộ đều xuất ra, mục tiêu của hắn, đương nhiên là giết Tiêu Bố Y!
Hơn mười Lang tướng binh khí đi vào khoảng không, không khỏi trái tim băng giá.
người nọ thân hinh giống như quỷ mị.
Bọn họ thật sự không thể tin được, trên đời này thậm chí có người có võ công mạnh đến như thế.
Người nọ nhảy lẻn giữa không trung, chi ngóng nhìn Tiêu Bố Y, nhưng hắn và Tiêu Bố Y còn có khoảng cách, hắn còn có cơ hội một đao.
nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện, phía trước trở ngại trùng trùng.
Hai gà binh sĩ đột nhiên xông ra.
một trái một phải ngăn ở hắn trước nguỡi, trường thương đám tới nhẳm vào đùi hắn.
Người nọ mũi chân điểm nhẹ, đã phiêu nhiên như gió né qua hai người, hắn thậm chí không có vung đao.
Nhưng hắn mặc dù muốn quyết chiến, nhưng hộ vệ lại không để hắn tiến lên.
Tây Lương vương thân thể ngàn vàng, có thể nào một lần nữa phạm hiểm? Lại có ba người tiến lên.
ngưỡi nọ chi ra tay một cái.
ba cái đầu người đã bay lẻn, máu tươi văng khắp nơi.
Hắn một đao liên tục chém ba người, nhưng mà trong tích tắc, trong một khắc khi vung đao.
Sử Đại Nại từ trong bóng tối xông ra, xuất quyền nặng nể đánh vào xương sườn của người nọ.
Người nọ trong tiếng quát lớn, một lằn nữa vung đao.
Sử Đại Nại lảo đảo lui về phía sau.
ngực phun máu tươi.
Hắn né mặc dù nhanh, nhưng cùng thiếu chút nữa bị người nọ một đao chém chết.
Người nọ liên tục huy động hai đao.
khí thế hơi suy.
hạ xuống trên mặt đắt.
nhìn như cũng không bị một quyền của Sử ĐạiNại ảnh hưởng, mũi chán lại điểm, hắn cách Tiêu BÓ Y thoạt nhìn đà gần trong gang tấc.
Nhưng chính, là chỗ gang tấc này, lại giống như xa tận chân trời, bởi vì trong khoáng khắc này.
ít nhắt đà có hơn mười tên binh sĩ trường thương đang đợi.
những người nàv huấn luvện nghiêm chinh, thắv chết không sờn, võ công hơn xa binh sĩ tầm thường, người nọ trong lòng đã biết.
Tiêu Bố Y có chuẩn bị mà đến.
Tiêu Bổ Y tại sao lại biết mà phòng bị hắn, hắn cũng nghĩ không ra.
Chi là hàn quang điểm điểm, không cho phép hắn nghĩ nhiều, đon đao bổ tới.
hơn mười thanh trường mâu bav lên giữa không trung, người nọ vẫn là không lùi.
từ trong mười người mà xông qua! Mọi người cũng đổi sắc, chưa bao giờ nghĩ đến trên đời còn có người liều mạng như vậy.
Người nọ đà thấy được nụ cười của Tiêu Bố Y, mới định ra tay, cánh tay đã bị binh sĩ bắt lấy.
hai chán cũng bị một người ỏm.
Trong lòng của hắn phát lạnh, hai tay dùng sức vung lên.
binh sĩ bắt lắy cánh tav óc vỡ toang, hai chân giãy ra.
đá vào ngực người ỡ dưới đắt.
người nọ bị một cước cùa hắn đá trúng, máu tươi phun ra thảnh vòi, nhưng hai tav lại nhập lại.
một lằn nữa bắt lấy hai chân của thích khách.
Thích khách còn đang liên tục đá ra.
giày khòi người đang khóa chặt lấy hắn nọ.
thi một nhiên ngực mát lạnh, một tiếng xẹt vang lên.
Người nọ không đi về phía trước nữa.
đà bắt động tại chỗ, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, một đao đà đâm thũng ngực hắn.
thân đao nặng nề đánh lên lồng ngực, dưới đại lực hầu như đã đem toàn bộ xương ngục của hắn đánh nát.
Hắn đứng lại bất động, những binh sĩ cũng không lưỡng lự.
trường thương đâm ra.
chi trong giây lát.
người nọ đã tráng hơn mưỡi thương, máu tươi phun như suối.
Người nọ không hể phản kháng, chi lắng lặng nhìn sang Tiêu BÓ Y, thậm chí rên cũng không phát ra một tiếng, binh sì bị sự dũng mãnh của hắn chấn nhiếp, lại không đâm tới nữa.
Đao ờ trong tav Tiêu Bố Y đã rời tay, xuvên thấu lồng ngực người nọ.
Nhìn sang người nọ.
Tiêu Bố Y đột nhiên than nhẹ một tiếng, “Lý Mật.
ngươi xong rồi!”
Hắn xuất đao như điện, đánh trúng chồ hiểm của địch thủ.
nhưng trong lòng lại có sự tiếc nuối.
Hắn đã nhận ra.
người giết hắn không phái Phù Bình Cư.
nhưng lại là người ngạo khiếu thiên hạ, từng khién cho anh hùng thiên hạ cúi đầu.
Ngụy công, Lý.
Mật!