Hoa có hồng khác nhau, người với người bất đồng.
Trên đời này, người vốn khác nhau rất nhiều, cho nên mới có thể tạo nên một thế giới đặc sắc đủ màu như vậy.
Mỗi người có lẽ đều có bản lĩnh cao hơn người khác một bậc, Vương Thế Sung cùng Tiêu Bố Y quyết đấu.
tuy khắp nơi đều lâm vào thế hạ phong, nhưng khi đối mặt với Lý Từ Thông, lại thể hiện ra mưu kế hơn người của hắn.
Mưu kế, vốn là tương đối mà nói.
Cũng là mưu kế.
đùng trẽn những người khác nhau, hiệu quả đương nhiên lớn nhỏ không giống nhau.
Lý Từ Thông đối với Vương Thế Sung vốn tràn đầy phòng bị.
nhung khi nghe được hắn đề nghị, trong lòng vẫn chấn động.
Hắn không thể không thùa nhận, Vương Thế Sung nói rất có đạo lý.
hắn là trong cuộc bị mê, không muốn Giang Đô roi vào tay người bên ngoài, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến sẽ lui ra phía sau một bước.
Bàng quan tỉnh táo, Vương Thế Sung một lòi điểm tinh, khiến cho hắn cảm thấy có tương lai.
Nhưng khi phấn chấn, trong lòng lại có nghi hoặc, Vương Thế Sung bá chủ một phương, tại sao lại đến giúp hắn?
Vương Thế Sung thấy Lý Từ Thông sắc mặt âm tình bất định, lại cười nói: “Lý tồng quản, không tin mưu kế cùa ta sao?”
Lý Từ Thông xuất hiện nụ cười, “Vưang quận thừa mưu kế hơn người, ta sao lại khỏng tin? Nhưng ta nếu lui bước, Trần Lăng vô năng, chắc hẳn sẽ xông ra Giang Đô.
Vạn nhất Đỗ Phục Uy cùng Trầm Pháp Hưng cũng không tranh đấu.
ta chẳng phải thất bại trong gang tấc sao?”
Vương Thế Sung thản nhiên nói: “Lý tổng quản, người đà khi nào thấy hai con chó nhìn thấy một cục xương mà không đoạt chưa?”
Lý Từ Thông cau mày nói: “Không thể bài trừ tìrih huống con chó đó có vắn đề”.
Vương Thế Sung cười nói: “Lý tổng quàn quả nhiên thú vị, nhưng mà Đỗ Phục Uy hữu đũng vô mưu, Trẳm Pháp Hưng trời sinh tính tàn nhẫn, cho dù bọn họ chiếm cứ Giang Đô.
với khả năng của Lý tổng quản, muốn đoạt lại, còn không phải chuyện dễ dàng sao”.
Mới đầu đối với Vương Thể Sung còn có chút không thoải mái, nay đà tan thành mây khói.
Lý Từ Thông phát hiện, Vương Thế Sung này cũng có chút thú vị.
“Nhưng rất nhiều chuyện, không phải nói là được.
Vương Quận thừa, người bảo ta ròi khỗi tranh chấp Giang Đô.
Chẳng lẽ là thuyết khách của Đỗ Phục Uy cùng Trầm Pháp Hưng?”
Vương Thế Sung khẽ giật mình, thoáng qua lại cười lẻn ha hã.
Hắn cười cực kỳ vang dội, nghe tuyệt đối là từ nội tâm.
Lý Từ Thông không thể không bội phục người này.
Hắn đương nhiên hiểu rằng Vương Thế Sung không như ý.
Vương Thế Sung vốn là Quận thùa Giang Đô.
Được Dương Quảng tín nhiệm, đi tới Đông Đô khu trục đạo phỉ.
Vương Thế Sung có thể nói là vận khí vô cùng tốt.
vốn Tổng chỉ huy chinh phạt Đông Đô là Tiết Thế Hùng, không ngờ Tiết Thế Hùng bị Đậu Kiến Đức đánh bại một cách khó hiểu.
Vương Thế Sung lại thăng làm Hành quân Tổng quản.
Nhưng mà vận khí của hắn chỉ đến đó là hết.
Bời vì Tiêu Bố Y trong thời gian ngắn ngùn, đà khống chế quân quyền Đông Đô.
Chẳng những đánh bại Hoàng Phủ Vô Dật, còn đem Nguyên Văn Đô, Vương Thế Sung các cựu phiệt tân quý tất cả đều đá ra khỏi Đông Đô.
Vương Thế Sung không xu dính túi.
không chốn nương thân.
Dưới loại cách biệt một tròi một vực này.
Nểu là người bên ngoài, chỉ sợ sẽ dùng đầu đập đất.
nhảy núi nhảy sông.
Nhưng Vương Thế Sung lại vẫn có vẻ bình thường!
Tiếng cười vừa đứt.
Vương Thế Sung xoay người rời đi.
Lý Từ Thòng cuống quít đưa tay giữ chặt, “Vương quận thùa vì sao phải đi?”
“Buồn cười ta vốn tường rằng Lý tổng quản là người có khả năng, có độ lượng dung người.
Không ngờ hôm nay vừa gặp...!ài...!với khả năng của Vương Thế Sung ta, cần gi phải đi làm thuyết khách cho người khác.
Ta vốn cho rẳng có thể cùng Lý Tổng quản người liên thủ.
đánh ra cương thổ rộng lớn..
Lý Từ Thông tim đập thìrih thịch, “Cương thổ rộng lớn?”
Vương Thế Sung trầm giọng nói: “Thiên hạ hôm nay.
trừ Giang Đô ra, thế lực cũng đà rõ ràng.
Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, Tiêu Bố Y chiếm cứ cương thổ rộng lớn phương bắc, nếu muốn cùng chống lại, chỉ còn lại một đường chiếm cứ Giang Đô.
Noi đây có sông có biển, người bên ngoải đánh cực kỳ không tiện, nếu chiếm cứ noi đây.
cũng có thể lọi dụng địa lợi cùng bọn họ chống lại, tiến lên có thể lấy thiên hạ, lùi lại có thể an phận ờ một góc.
cơ hội nếu nhưmất, thiên hạ to lớn.
không còn chỗ để cho ta và ngươi dung thân!”
Lý Từ Thông bị nói trúng tâm sự, thật lâu không nói gì.
Hắn thặt ra thặt không cam lòng.
Có lẽ Đỗ Phục Uy cũng như thế.
Phải biết rằng mọi người làm loạn sớm nhất, nhung sóng cồn đào cát.
Năm đó quần đạo quá nhiều, nhưng hôm nay người còn lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đại tùy dù sao còn không phải thiên hạ cùa bọn họ.
muốn dùng lợp người quẻ mùa cùng môn phiệt, quân chính quy tác chiến, tĩã giá gian khổ khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mà bọn họ tình hình hiện tại, giống như gân gà, ăn vào vô vị, bỏ thị lại tiếc.
Vương Thế Sung nói một điểm không sai, trước mắt là cơ hội cuối cùng của bọn hắn, nếu không nắm chắc, cả đòi cũng không cam tâm.
Cuộc đời khó được vài lần đánh cuộc, Lý Tử Thông đến bây giờ không buông bỏ.
chính là muốn thừ đánh bạc một lần!
“Hiện tại ta chỉ lo lắng, Đỗ Phục Uy.
Tiầm Pháp Hưng sẽ không đoạt” Lý Từ Thông do dựnóL
Vương Thế Sung thấy Lý Tịr Thông đà mờ miệng, mim cười nói: “Lý tổng quản, bọn họ không đoạt, chúng ta có thể chp bọn họ đoạt.
Trước mắt vi lấy Giang Đô, Đỗ Phục Uy đóng quân Thanh Lưu, con của Tĩầm Pháp Hưng là Trầm Luân trú đóng ở Dương Tử, hai quán cách xa nhau chỉ hơn mười dặm.
Đỗ Phục Uy làm người thích dũng.
Trầm Luân này lại tính khí táo bạo.
chỉ cần Lý tổng quân chiêu mộ người GiangNam, ngụy trang thành thủ hạ Trẳm Luân, thùa dịp đêm đi tập kích đại doanh Đỗ Phục Uy, người nói kết quả sẽ như thế nào?”
Lý Từ Thông cười ha hả nói: “Vậy bọn họ thật sẽ chó cắn chó.
ta rất hiểu rõ Đỗ Phục Uy này, chỉ là một thất phu.
chắc chắn mắc lừa” Tiếng cười vừa dứt, Lý Từ Thông hai mắt như điện, nhìn chằm chằm vào Vương Thế Sung nói: “Vương đại nhàn, người chính là kiêu hùng đương thời, vốn có thể tự lập một phương, không biết vì sao phải đến giúp ta?”
Vương Thế Sung sắc mặt không thay đổi, “Đáng tiếc ta đây kiêu hùng cho tới bây giờ.
biến thành một kẻ cô đơn.
Lý tổng quản, ta thật ra không cam lòng”.
“Không cam lòng không có tiếng tăm gì sao?” Lý Từ Thông cảnh giác hỗi.
“Không cam lòng để cho tiểu tử Tiêu Bố Y kia tiêu dao xưng vương!” Vương Thế Sung rốt cục lộ ra vẻ oán hận, “Ta bình sinh chưa bao giờ thống hận qua một người như thề.
nếu không có Tiêu Bố Y, hiện tại đứng đằu Đông Đô chính là ta, ta tại sao phải rơi xuống tới mức như thế? Nhưng ta hiện tại, muốn tìm hắn báo thù, không thể nghi ngờ là si tâm mộng tường.
Nhưng ta nghĩ, với khã năng của Lý tổng quản, cộng thêm kế sách của Vương Thế Sung ta, muốn xưng bá Giang Nam cũng không phải là việc khó.
hôm nay Tiêu Bố Y tự thị vũ lực, bốn phương khá chiến, ta chỉ sợ trong nháy mắt, Lý Đường cũng sẽ liên lụy vào.
Đến lúc đó chúng ta lấy Giang Đô, tọa sơn quan hổ đấu.
lấy sạch vùng Giang Nam, có thể xem như là thượng sách.
Mà nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thân đi trước sĩ tốt, thào phạt Trang Nguyên, giết Tiêu Bố Y, để giải mối hận trong lòng”.
Hắn nói tình chân ý thiết, Lý Từ Thông nhìn thật lâu, cười ha hả nói: “Đà như vậy, ta sẽ thỏa màn tâm nguyện cùa Vương Quận thừa.
Nhưng...!Vương quặn thừa cho đến bây giờ, chỉ là một thân một mình sao?”
Vương Thế Sung cười khổ nói: “Cây đổ bầy khỉ tan, đám tiểu nhân kia đều bồ ta mà đi, cho tới bây giờ, chi có con gái ờ bên cạnh ta, không nơi nương tựa” Thấy Lý Tử Thông muốn nói lại thôi, Vương Thế Sung đột nhiên nói: “Nghe nói Lý tổng quăn chưa cưới vợ?”
Lý Tử Thông ánh mắt lóe lên.
“Thì sao?”
Vương Thế Sung nói: “Cừu nhi cũng chưa lập gia đình, nếu như Lý tồng quản không chê..
Lý Từ Thông mừng rỡ nói: “Vương Quận thừa nếu chịu gả con gái cho ta, vậy người cùng ta chân thành hợp tác, tất có thể được việc”.
Vương Thế Sung cười to nói: “Ta đã sớm thành tâm một mảnh, chỉ tiếc Lý tồng quản không chịu tin ta Nếu Lý tổng quàn yêu mến.
đêm nay có thể đưa con gái ta đến ngay”.
Lý Tử Thông cuống quít ngăn lại, “Vương Quận thùa thặt tình thàrih ý.
ta sao có thể làm việc qua loa, chờ sau khi ta đánh bại Đỗ Phục Uy, Trầm Pháp Hưng, lúc nhập chủ Dương Châu, chính là ngày cưới lệnh thiên kim làm vợ”.
Vương Thế Sung nghiêm mặt nói: “Một lời đà định.
Lý tổng quàn, ta về trước nói với Cừu nhi, ngày khác lại đến tìm người”.
Lý Từ Thông đưa mắt nhìn Vương Thế Sung rời đi.
chậm răi ngồi xuống, thật lâu mới tìm thủ hạ nói: “Văn Thâm, nhanh chóng chiêu mộ người ỡ Ngô Hưng, chừng trăm người là đủ.
Nhớ rõ, phải nhanh!”
Hắn ngồi trên thuyền trôi trên sông, nước chảy róc rách.
Trên mặt không có chút nào lo lắng trước khi đại chiến sắp đến.
Hắn có lẽ có bất đắc dĩ.
có lê không như ý, có lẽ nồi danh thiên hạ, có lẽ uy chẩn thiên hạ, nhung hắn hiển nhiên vẫn là Lý Tĩnh tỉnh táo nhưbăng kia.
Hắn không cho phép mình phạm sai lẩm.
không muốn thủ hạ chịu chết, cho nên hắn phải bảo trì tỉnh táo tuyệt đối.
trên thuyền có một tắm địa đồ, còn có một ngọn đèn.
Hắn nhìn địa đồ, đã một lúc lâu.
Ai cũng cho là hắn còn đang ờ Thước Đẩu trấn đối kháng cùng Đỗ Phục Uy.
nhưng bản thân Lý Tĩnh biết, vị trí của hắn, đã cách cách Dương Châu chỉ hơn mười dặm.
Hắn mỗi lần cừ động, đều là ở trong tìrih lý, nhung hắn mỗi lần xuất binh, đều làm cho đối thủ ra ngoài ý định.
Trương Lượng đứng ở sau lưng Lý Tĩnh, có sự kính nể.
Hắn chưa bao giờ thấy qua một tướng quân phụ trách như thế.
Phục giết Trương Thiện An, nhanh chóng binh Lình Nam, Lý Tình đùng có lẽ không phăi nhanh nhất, nhưng mà thương vong không thể nghi ngờ là ít nhất.
Nhưng chỉ có người đi theo Lý Tĩnh, mới biết được cái giá cho sự thương vong ít nhất này là cái gi!
Lý Tĩnh mỗi ngày chỉ ngủ một hai carih giờ, thời gian còn lại chính là phân tích địa hình cùng tư liệu của địch thù.
Hắn có lẽ chưa có tới qua Dương Châu, nhung Trương Lượng dám khẳng định, trong thành ngoải thành Dương Châu mỗi một yếu đạo chiến lược đều đà một mực khắc ờ trong đầu Lý Tĩnh.
Người với người bất đồng, có người trời sinh chính là mạng chịu chết.
Nhưng loại người như Lý Tĩnh, tròi sinh chính là vì cẩu thắng mà sinh.
Trên bản đồ có vẽ ba vòng tròn đỏ.
trên vòng tròn có ba mũi tên, mục tiêu chính là thành Dương Châu.
Trương Lượng biết ba vòng tròn kia chírih là ba phương thế lực, Đỗ Phục Uy, Trầm Pháp Hưng, Lý Tử Thông đã ờ lân cận thành Dương Châu mấy tháng nay.
Trong mắt bọn hắn, lấy được thành Dương Châu, ít nhất có thể an phận ờ một góc xưng vương.
Nhưng Trương Lượng càng biết ràng, ai lấy được thành Dương Châu, chết khẳng định so với người còn lại nharih hơn nhiều.
Bởi vì Lý Tĩnh cũng nhắm ngay thành Dương Châu, hắn tựa như mành hồ trong rừng, sẵn sàng chuẩn bị động một kích trí mạng nhất, mành liệt nhất.
Đại quân của hắn mặc dù vẫn ờ ngoải chừng trăm dặm, nhung chỉ cẩn một tiếng Ịriệu lệnh, một đêm là có thể tới lân cận Giang Đô, chuần bị tiến công.
Loại chiến thuật tập kích bất ngờ này luôn có thể lấy được hiệu quả cực kỳ rang động, lúc trước Lĩnh Nam tặc soái Cao Pháp Trừng.
Thẳm Bảo Triệt khi chết, còn chưa tinLý Tình lại nhanh như vậy đã tới trước mặt bọn họ!
Nhưng mà Trương Lượng nhiều ít cảm thấy.
Lý Tình đợi quá lâu, nhưng Lý Tình chưa bao giờ cảm thấy như vậỵ, nếu như lựa chọn giữa vội vàng chịu chết cùng nắm chắc thù thắng mà nói, hắn đương nhién sẽ chọn chpn thủ thắng, vô luận đợi bao lâu cũng được.
“Trương Lượng.
Tần Lăng thời gian gần đây có gi tin tức mới?” Lý Tình cũng không ngẩng đằu lên mà hòi.
“Hắn đối với chúng ta còn chưa có tin tưởng, bời vì chúng ta cũng không có hành động gì làm cho hắn tin tường, cho nên khi Lý Tử Thông tẩn công Giang Đô.
hắn lựa chọn đầu nhập Đỗ Phục Uy cùng Trầm Pháp Hưng.
Tin tức mới nhất chính là.
Trằn Lăng dùng đứa con làm con tin cho Trầm Pháp Hưng cùng Đỗ Phục Uy để cầu viện trợ.
Đỗ Phục Uy, Trẳm Luân tồng cộng ước hẹn sáu vạn binh sĩ đà gần đến Giang Đô, sẵn sàng chuẩn bị vào thành.
Nhưng mà Đỗ Phục Uy cùng Trầm Luân vẫn phòng bị lẫn nhau, không dám xem thường vọng động”.
“Tĩần Lăng già rồi, không ngờ lá gan cũng nhỏ” Lý Tĩnh cảm khái nói: “Nhớ năm đó hắn cũng phong vân một cõi, cho tới bây giờ lại lưu lạc tới tình trạng hướng về phía đạo phỉ mà cầu cứu”.
“Lý tướng quân không thấy kỳ quái sao?” Trương Lượng đột nhiên nói.
“Có gi kỳ quái?” Lý Tĩnh hói.
“Giờ đây người nào cũng biết, Tây Lương vương là đứng đằu TrungNguyên, Trẳn Lăng vốn là Tùy thần, lại thà rằng đầu nhập đạo phi, ta cảm thấy, có chút không thể nói lý” Trương Lượng cười khổ nói.
Lý Tình thản nhiên nói: “Cá mắc cạn, chỉ cầu chén nước mà thôi Ai đến loại tình trạng như hắn, đều chỉ chú ý trước mắt.
Thật ra hắn nếu chịu tin ta, hướng về phía chúng ta cầu cứu, từ chúng ta mưu đồ cũng có thể diệt trừ ba phương thế lực này.
Nhưng mà hắn tàm ý không thành, ta nghĩ...!trong lòng càng xem thường chúng ta, ta đây cũng chỉ có thể chờ đợi sau khi đại cuộc đã định mới ra tay, chỉ có như vậy, chúng ta tổn thất mới có thể nhỏ nhất.
Người sống sót, mới biết được sự quý trọng!”
Trương Lượng nhìn sang vẻ mặt lạnh lùng của Lý Tình.
Đột nhiên rùng mình một cái.
không thể phủ nhận, sách lược cùa Lý Tũứi rất chính xác.
nhung mà loại chấp hành sách lược này, nhất định phải là người ý chí sắt đá mới có thể cháp hành.
Trương Lượng thầm nghĩ, nếu là Tây Lương vương ờ đây, quá nửa sẽ không chọn đùng chiến thuật của Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh nhìn sang mặt sông, đột nhiên hòi.
“Binh GiangNam chiêu mộ nhưthế nào?”
“Đã sẵn sàng chờ lệnh” Trương Lượng nói.
Lý Tĩnh gật gật đầu, “Đỗ Phục Uy, Tiầm Luân đã đến rất gần, cơ hội cùa chúng ta đà tới.
Đêm mai vào giờ này, ngươi phái binh sĩ chiêu mộ ngụy trang thành thù hạ của Trầm Luân, trước đánh doanh trại Đỗ Phục Uy.
Nhớ rõ làm sạch sẽ gọn gàng, không lưu dấu vết”.
Trương Lượng mới định gật đầu, mặt sông bay nhanh đến một chiếc thuyền nhò.
Trần Hiếu Ý từ trên đó nhảy qua, thấp giọng nói: “Lý tướng quàn, có dị thường”.
“Nói” Lý Tĩnh sắc mặt không thay đổL
“Một canh giờ trước, có đạo phì tập kích doanh trại Đỗ Phục Uy, trong hỗn loạn, đều nói là thù hạ Trầm Luân” Trẳn Hiếu Ý trên mặt tràn đầy cồ quái
Lý Tình lập tức hòi: “Có theo dõi những người đánh lén kia không?” Hắn có cảm giác cực kỳ nhạy cảm, cho rằng chuyện đánh lén, tuyệt khỏng phải Trằm Luân ra tay.
lại có người cùng một ý nghĩ như hắn! Hắn cũng tin tường, Trằn Hiếu Ý tuyệt sẽ không khiển cho hắn thất vọng.
Trần Hiểu Ý mỉm cười nóị: “Đỗ Phục Uy mới gặp đánh lén.
trong lúc nhất thời khỏng cách nào phản ứng.
để cho những người kia đơn giản rời đi.
Ta lại sớm có chuần bị.
âm thầm theo dõi những người kia, hiện bạn họ lượn một vòng, rồi biến mất ở trong núi.
đà có tướng lãnh lặng yên cùng Mao Văn Thâm liên lạc”.
Lý Tĩnh hai hàng chân mày cau lại, “Mao Văn Thâm...!quân sư cùa Lý Từ Thông?”
Trằn Hiếu Ý nói: “Không sai, cho nên theo như ta thấy, hẳn là Lý Tử Thông âm thẳm giờ trò.
Nhưng mà Lý Tử Thông âm thầm giờ trò quỷ, ngược lại cùng sách lược của chúng ta không khác nhiều”.
Thì ra Lý Tình phân tích ba phương thế lực, cảm thấy Đỗ Phục Uy rất có uy vọng, Trầm Pháp Hưng là thế gia hào tộc, chi có Lý Từ Thông tuy là gian tĩá giảo hoạt, nhưng trên thực tể, loại người này không được nhân tâm, ngược lại càng dễ dàng đối phó.
Kế sách của Lý Tĩnh đương nhiên chính là đục nước béo cò, khiến cho Đỗ Phục Uy, Trầm Pháp Hưng tự giết lẫn nhau, sau đó thừa dịp loạn tìm kiếm cơ hội, nhưng không ngờ Lý Từ Thông lại giúp hắn áp dụng kế hoạch này.
Trần Hiểu Ý kiến Lý Tĩnh không nói, khó hiểu hòi: “Lý tướng quàn, hành động lằn này của Lý Từ Thông chính hợp ý người, không biết tại sao lại tâm sự trùng trùng?”
Lý Tĩnh lẩm bấm nói: “Lý Từ Thông đột nhiên thông minh hơn rất nhiều, làm cho người ta lo lắng.
Hiếu Ý, kế hoạch chúng ta sớm định ra tạm thòi hủy bồ.
yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ngươi toàn lực giám thị động tĩnh của Lý Tử Thông, có tin tức gi, lập tức hồi báo!”
Tiêu Bố Y một mực không xuất binh, điều này làm cho tướng lĩnh quản có phần mất kiên nhẫn.
Bọn họ bắt đầu chỉ là nhiễu loạn tâm tư của đối thủ.
nhưng trước mắt xem ra, bọn họ đà bị Tiêu Bố Y đảo loạn tâm tư.
Dù sao tròi băng đất tuyết đi khiêu chiến, cũng không phải là chuyện thú vị gì.
Phạm Nguyện khi nghĩ đến điểm này.
lừa giận thiêu đốt.
Trước mắt cũng không phải là thời tiết tốt để khai chiến, tuy đại quân bọn họ đột nhiên sát nhập hai quận, thậm chí chiếm trước vài huyện, nhưng dù sao cũng không thương tới căn cơ cùa quân Tây Lương.
Mấy tòa thành lớn trong hai quận Hà Nội, Trường Bình, vẫn phòng thủ kiên cố!
Những cái này thật ra đều ờ trong dự liệu cùa quàn Hà Bắc.
dù sao noi đây trời băng đất tuyết, bọn họ đột nhiên tây tiến, cũng không có mang theo công cụ công thành gi, có thể công phá mấy thị trắn đà là thu hoạch không tệ.
Khi biết được Tiêu Bố Y ngự giá thân chinh, bọn họ đã cảm thấy, mục đích đã đạt được.
Bọn họ “niên tại là minh tu sạn đạo.
ám độ trần thương, chỉ cần hữu hiệu quẩn lấy giữ chân đại quân Tiêu Bố Y, coi như là hiệp trợ giúp một tay cho Từ Viên Làng ờ Lỗ Quận!
Nhưng nếu như có thể lấy được một ít thành tích, hiển nhiên chính là điều vui mừng ngoải ý muốn.
Đạo phỉ chua từng cùng Tiêu Bố Y tác chiến qua, dù sao vẫn khỏng phục Tiêu Bố Y, nhất là đạo phỉ Hà Bắc, chưa bao giờ cùng Tiêu Bố Y tiệp xúc qua, một mực kích động.
Quân Yến Triệu của La Nghệ cùng hắc giáp thiết kỵ tiệp xúc qua, nhung cũng sẽ khỏng nói cho quân Hà Bắc chi tiết về Tiêu Bố Y, cho nên thiết giáp kỵ binh đối với quản Hà Bắc mà nói, chi là một khái niệm.
Đồn đài có thể tin, nhưng không thể tin hết được.
Phạm Nguyện mỗi khi nghĩ tới đây.
thậm chí muốn trông thấy hắc giáp thiết kỵ uy chẩn thiên hạ.
Quay đằu lại liếc nhìn thù hạ, nhìn thấy mỗi một thớt chiến mã kiện tráng như rồng.
Phạm Nguyện không biết những con ngựa này so với hắc giáp thiết kỵ kém ờ chỗ nào.
Phải biết rằng, những con ngựa này là lương mã tuyển chọn từ thảo nguyên.
Đậu Kiến Đức vẫn đối với Đại Tùy tất cung tất kính, một nguyên nhân là hắn trong xương cốt, cũng không muốn tạo phản, chỉ muốn bảo vệ một phương dân chúng an bình.
Một mặt khác là bởi vì, chỉ có như vậy, Khả Đôn mới có thể cung cấp ngựa tốt cho quàn Hà Bắc.
Phạm Nguyện cho rằng, ngựa của hắc giáp thiết kỵ cùng bọn họ hẳn là không sai biệt lắm, cho nên bọn họ có thể cùng thiết giáp kỵ binh chiến một trận.
Nhưng khiến cho Phạm Nguyện nghĩ mãi mà không rõ là, vì sao viện quân của quản Tây Lương đã tới.
Thực lực tăng nhiều, vẫn cự không xuất chiến?
Mắt thấy mặt tròi đã ngà về tây, Phạm Nguyện hít vào một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy từ đằu đến chân đều có chút tê dại, thấy các thủ hạ cũng hà hoi thành sương, mặt đầy khổ ý, Phạm Nguyện mới chịu hạ lệnh thu binh, lúc này ở phía thành tri, đột nhiên truyền đến tiếng vang kẽo kẹt.
Quân Tây Lương rốt cuộc đà muốn xuất chiến! Phạm Nguyện hưng phắn nghĩ, ngẳng đầu trông qua, chỉ thấy được cùa thành có kỵ binh chậm rãi bước thong thả ra.
Kỵ binh thiết giáp màu đen.
thuần một sắc hắc mã.
Trong trời tuyết, có vẻ dị thường bắt mắt.
Nhưng kỵ binh này ngay cả cờ xí cũng không có, những người này ra khòi thành trị không giống như là nghênh chiến, mà càng giống là đi săn bắn.
Phạm Nguyện trong lòng rang lên.
nhịn không được muốn quay đằu lại nhìn về phía phương xa, noi đó là Thái Hành Sơn dư mạch, gò núi khe rành xen lẫn, đúng là chỗ tốt để phục binh.
Thật ra tròi đông giá rét, hắn ở noi này khiêu chiến, phưcmg xa đà sớm mai phục phục binh, chi đợi dụ quân Tây Lương xuất kích, sau đó dùng phục binh đánh bại.
Quân Hà Bắc có lẽ không phải đại quân tinh nhuệ nhất thiên hạ.
nhung tuyệt đối là quản đội có thể chịu khồ nhất.
Bọn họ nếu không thể ăn khổ.
cũng không thể tại Hà Bắc sống sót.
Bời vi Hà Bắc vốn là nền tảng để Dương Quảng ba lằn chinh phạt Cao Lệ.
cũng là chỗ kênh đào đi qua, Dương Quảng chinh phạt đào kênh, dân chúng ở đây chịu khồ.
so với bất luận nơi nào cũng muốn nhiầi hơn.
Bọn họ có thể ấn nhẫn, cho nên Phạm Nguyện mỗi ngày khiêu chiến, Tô Định Phương lại mang theo thù hạ ần thân sơn cốc, giống như đám sói đói mùa đông, tình lặng đợi con mồi.
Cưỡi bạch mã không thể là vương từ, cưỡi hắc mà đương nhiên cũng khỏng nhất định là thiết giáp kỵ binh danh chấn thiên hạ địa
Nhìn thấy đi ra hơn ngàn kỵ sĩ, bộ dáng lười biếng.
Phạm Nguyện trong lúc nhất thời cũng không định được chủ ý.
Hắn vốn dụ địch, nhưng trước mắt chỉ hơn ngàn kỵ sĩ.
Thật sự ngay cả tiền vốn bị dụ cũng không có.
Hắn khi đó không có ý bại lui.
chỉ cân nhắc, nếu như có thể đánh bại đối thủ mà nói.
Giống như cho quân Tây Lương một đòn cảnh cáo.
Hơn ngàn kỵ binh toàn bộ đà ra khỏi thành tri, không có hậu viện tiệp tục, xem bộ dáng của bọn hắn, chi là muốn đi ngang qua sân khấu, đuổi đi quân Hà Bắc một mực khiêu chiến như ruồi bọ vậy, qua loa cho xong.
Trước thành trì.
trắng xoá một màng.
Một phương chặm rãi phân tán, một phương đo đo dự dự, cũng đà chậm rãi tiệp cận.
Phạm Nguyện trong lòng kỳ quái, trường thương vung lên.
cảm giác ngón tay cũng có chút đông lạrih cứng ngắc, đội Ịigũ bắt đầu tụ lại, không biết chù tướng rốt cuộc là có ý đồ gì.
Thiết kỵ Tây Luơng tiệp tục tiệp cận, ngựa đã từ tản bộ chuyển sang chạy chậm.
Phạm Nguyện nhìn thấy một mảng đông đen.
đột nhiên bắt đằu bó lại như vạn sông tụ về một dòng, đột nhiên cảm thấy không đúng, bời vì hắn đã phát hiện, kỵ binh đối phương bắt đầu xông tới, từ tán lạn chuyển sang có đội hình.
Theo thế địch thù xông đến mà thấy, tuyệt không phải một nhánh ky binh tản mạn, mà là nghiêm chinh huấn luyện!
Không đợi hắn nghĩ nhiều, đầu tường đột nhiên một tiếng trống vang lên.
rung trời chấn cho tuyết roi xuống, ngay sau khi tiếng trống vang lên, đầu tường một hồi hò hét.
giống như sét đánh từ chín tầng trời.
Quân Hà Bắc không thể xác thực đó là tiếng hét cùa bao nhiều người, nhung rò ràng không phải có vạn quân, không thể hô lên tiếng rống giận kinh thiên lay địa như vậy.
quàn Tây Lương trên dưới một lòng, quả là như vậy!
Tiếng hét phóng lên trời, ngay cả tuyết bay cũng muốn đọng lại, ngay sau đó chính là trống vang lên ờ đầu tường, từng trận giống như tiếng sấm , cuồn cuộn mà tới.
Đột nhiên giữa cuồng phong nồi lên, kỵ binh Tây Lương đà toàn lực gia tốc, xoáy lên vô số bông tuyết.
Tuyết rơi chưa kịp rơi xuống đất, đã mất đi phương hướng, quay đầu về phía ky binh Hà Bắc mà vọt tới, bình địa xoáy lên một con rồng tuyết màu trắng, giương nanh múa vuốt hướng về phía kỵ binh Hà Bắc khiêu chiến mà xông đến!
Phạm Nguyện rốt cuộc đã thay đổi sắc mặt.
hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
kỵ binh do ngân người tạo thành, thanh thế lại có thể mênh mông đến như thế!
Hắn đầu tiên là đo dự có dụ địch hay không, lại chuyển sang lo lắng có nghênh chiến hay không, trông thấy thanh thế của đối thủ.
trong lònglại sinh sự e sợ, chiến trường thòi cơ chiến đấu trong nháy mắt biến hóa ngàn vạn, hắn thân là thống lình ky binh, nhiều lần do dự, đà sớm mất sạch tiên cơ.
Thiết giáp kỵ binh trong nháy mắt đà đến trong một tằm tên, vị tướng kia trường thương vung lên, tên đà như mưa trút xuống, rợp trời rợp đất mà bắn tới, quân Hà Bắc đại loạn, đều tháo chạy!
Phạm Nguyện lập tức ra quyết định, quát lên: “Đi”.
Hắn vốn chính là dụ địch, hiện lại là bại lui.
cũng không phải là sai lằm.
Mọi người quay đầu ngựa, nhằm hướng đỏng mà chạy, nhưng quân Tây Lương mưu đồ đà lâu.
làm sao chịu để cho bọn họ chạy trốn.
Chỉ nghe đến tiếng trống đùng đùng, tiếng vó ngựa ầm ầm, quân Hà Bắc một khắc này đã xuất ra toàn bộ tiềm năng, nhưng mà tiếng vó ngựa sau lung dồn dập.
lại tới gần vài phần!
Phạm Nguyện hoảng hốt, lúc này mới biết hắc giáp thiết kỵ tốc độ cực nhanh, quả thực làm người ta nghe mà kinh sợ.
Hắn ra sức chạy như điên, chỉ cảm thấy gió bắc như đao.
cắt lên gò má đau nhói, nhìn về phía núi xa, chỉ suy nghĩ, cố kiên tri trong chốc lát.
chờ đến chỗ cùa Tô Định Phương, có thề vãi hồi bại cuộc.
Cục diện dồn đập như thế, hắn thậm chí không kịp quay đằu lại nhìn, trong lúc đó nghe được sau lưng quân Hà Bắc lớn tiếng hô quát, xen lẫn kinh hoàng khủng bố.
Phạm Nguyện mới chịu quay đầu lại, đã cảm thấy sau lưng đau nhức, thoáng qua một thứ gi đó lành lạnh xuyên thấu qua thân thể của hắn, mang ra một chùm hoa máu.
Phạm Nguyện khó có thể tin cúi đầu.
mới hiện bị một cây trường thương đảm xuyên qua lưng, chiến mã của hắn vẫn không ngừng, gian nan quay đầu trông qua, thấy hai bên cây cối như bay.
bên cạnh đã có một tướng hai hàng chân mày như đao.
khóe miệng cười lạnh.
Khi rơi xuống ngựa, Phạm Nguyện cuối cùng nghĩ tới người giết hắn.
thì ra chính là Tiêu Bố Y!.