Giang Sơn Mĩ Sắc

chương 544: 544: một trận chiến kinh thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ai cũng không có nhìn thấy La Nghệ ra tay như thể nào.

Nhưng cárih tay chấn động.

Đoạn trường thứ mang theo ti huyết tương, còn móc ruột ra theo, ngược lại rất nhiều người đều thấy.

Tiết Vạn Quân bị Đoạn trường thứ đâm vào bụng, đầy mặt thống khổ cùng không cam lòng.

Nhưng theo La Nghệ xuất thứ thu thứ phát ra một tiếng rống kinh thiên.

Nhung đại hán đà mềm nhũn ngà xuống, ngà vào trên cánh tay huynh đệ minh.

Tiết Vạn Triệt tê tâm liệt phế hô lên một tiếng.

“Đại ca!”

Tiếng ầô rung động trong núi.

Tiết Vạn Quân khó nhọc nhìn sang huvnh đệ, ctLỈ nói một câu sau cùng, “Hãy sống sót, báo thù cho chúng ta”.

Đầu nghiêng một cái, Tiết Vạn Quân mang theo không cam lòng chết đi.

Trước khi chết hai mắt trợn lên.

hiển nhiên là chết không nhắm mắt.

Hắn thản là đứng đầu bốn hổ, vốn chinh là người trầm ổn nhất.

Hắn chi hy vọng huynh đệ có thể rò ràng thâm ý của hắn không cẩn phải vọng động tự đưa tính mạng.

La Nghệ tuy không phải dể chọc, nhung Bùi Củ hiển nhiên cũng không đơn giản.

Nhưng dưới loại tình huống này, Tiết Vạn Triệt đã không thể để ý tới thâm ý của đại ca trước khi chết, đột nhiên ngẳng đẳu, Tiết Vạn Triệt hai mắt tràn ngập tơ máu, cười thảm nói: “Tốt, tốt.

La Nghệ.

Ngưai rất giòi!”

Buông thi thể đại ca, chậm rãi đứng lên, nàng trường sóc.

Tiết Vạn Triệt cắn răng nói: “La Nghệ lão thất phu.

Hôm nay ta và ngươi...!chỉ có thể sống một người!”

La Nghệ có chút nhíu mày.

Hắn cũng không phải sợ.

mà là đến hiện tại, tất cả sự tình đều vượt qua dự kiến của hắn.

Hắn thích loại cảm giác khống chế đại cuộc.

Nhưng trước mắt xem như thế nào thi cả ván đều bị Bùi Cù nắm giữ.

La Nghệ biết mình đà đánh giá thấp Bùi Củ.

nhưng cũng không biết chi tiết của Bùi Củ, cho nên trong suy nghĩ đại địch vẫn là Dương Thiện Hội cùng Tiết thị huynh đệ.

Như trước mắt.

mưu kế gi cũng đã yểu đi.

Bùi Củ là văn thần, có thể làm được phẳn này đà là đỉnh phong.

Trước mắt là lúc so kè thực lực.

La Nghệ không biết Bùi Cù làm sao biết được những chuyện này của hắn.

nhung rò ràng loại chuyện này vạch trấn ra, thi sẽ không còn đường hòa hoàn.

Hắn vốn cũng là kiêu hùng, chù ý quyết định thật nhanh, hiểu rằng Tiết thị huynh đệ đã có phản cốt, tất cầu giết chết hai phản nghịch này trước, để trừ hậu hoạn.

Đương nhiên trong suy nghĩ cùa hắn, sớm không cho rằng mình làm sai cái gi.

Hai huynh đệ này theo mình, lại phản mình chính là phản nghịch! Tiết Vạn Quân cụt tay.

đà là một lão hồ không răng.

Hắn vốn muốn giết là Tiết vận Triệt, nhung không ngờ Tiết Vạn Quàn lại thay huynh đệ ngăn cản một kích trí mạng, phá hủy kế hoạch của hắn.

Từ sĩ của mình vẫn đi theo mình, tuy chỉ có chừng trăm người nhung La Nghệ cũng không tin sẽ đánh không lại thủ hạ của Dương Thiện Hội.

Hắn là một người cần thận, trước khi lên núi đà đò xét rò trên này cũng không có mai phục gi khác.

Nharih chóng phân tích cục diện, thấy bản thân chỉ cần có thể địch qua Dương Thiện Hội cùng Tiết Triệt, là có thể một lần nữa thu hồi nước tiên.

Hắn không muốn buông tha cơ hội vất vả có được, hắn khỏng cam lòng!

Nhưng hắn hiển nhiên quên mất.

đó chính là Bùi Củ đã dám cùng hắn ngả bài, chính là đà có niềm tin giết được hắn.

Nhưng trước dục vọng quyền lực, thì có người nào có thể buông tha?

La Nghệ không muốn buông tha, cho nên lạnh lùng nhìn sang Dương Thiện Hội cùng Tiết Vạn Triệt đang tới gần.

tìm kiếm thời cơ ra tay tốt nhất.

Bùi Cù thở dài nói: “Nghĩ tới Dương tướng quân dũng mành vô địch, mới đánh trọng thương Đậu Kiến Đức..Nói đến đây, hắn nhịn không được nhìn về phía Đậu Kiến Đức.

nhìn thấy hắn hai mắt vẫn mờ to, nhưng hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, yên tâm nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nói: “Tiết Vạn Triệt dũng quan ngàn quân, vạn người khó địch.

Hai người liên thù chỉ cằn phòng bị Đoạn trường thứ ờ bên hông La Nghệ, thắng hẳn là có bảy thành nắm chắc”.

La Nghệ không đợi hắn nhiều lời đã nổi giận gầm lên một tiếng, như con báo nhảy lẻn.

Trường cung quất về phía cổ họng Dương Thiện Hội.

Khi nhảy lên vẫn không quên quát lên một tiếng: “Giết không tha!”

Trên núi theo một tiếng quát của hắn, lập tức biến thành Tu La địa ngục!

Thù hạ cùa La Nghệ hiểu rõ hàm nghía của mệnh lệnh này.

Tất cả những người trẻnnúỊ trừ nhân thù của mình ra, không một ai có thể sống sót.

Tập kích có thể nói là từ khi bắt đầu đã biến phi thường tàn khốc.

Thủ hạ của Dương Thiện Hội cùng tử sĩ La Nghệ cùng những người còn lại của quàn Hà Bắc quấn lại cùng một chỗ.

Hầu như mỗi một khắc đều có người ngà xuống, đều có người ra đi!

Ngoài núi chém giết rung động, trên núi càng thảm thiết hơn.

Tất cả mọi người thặt ra đà trong thòi gian ngắn quên đi mục tiêu to lớn, chỉ vì có thể vì sống còn mà cố gắng.

La Nghệ trong mắt chi có Dương Thiện Hội cùng Tiết Vạn Triệt Hắn cho rằng đại địch vẫn là Dương Thiện Hội.

Cũng không phải là hắn khinh thị Tiết Vạn Triệt, mà là hiểu rắt rõ Tiết Vạn Triệt.

Tiết Vạn Triệt ờ trong mắt binh sĩ mặc dù dũng, nhung ở trong mắt La Nghệ còn không đáng để mắt tới.

Hắn không có vận đụng loan đao, không có sử dụng Đoạn trường thứ Chỉ bằng thiết cung trong tay đà bức Dương Thiện Hội liên tiệp lui về phía sau.

Nói tới La Nghệ, cũng biết hắn văn võ song toàn.

Yến Vân thiết kỵ dưới tay uy chển tám phương, nhưng lại ít đề cập tới công phu cùa hắn.

Đây cũng là chuyện La Nghệ tận lực không muốn khoe khoang.

Ngay cả Tiêu Bố Y cho đến hôm nay, có thể không ra tay sẽ không ra tay.

Đây cũng là một loại tâm lý chiến, nếu đà ra tay thi không ai đờ nổi.

La Nghệ vừa rồi thấy Đậu Kiến Đức cùng mấy người Dương Thiện Hội quyết chiến.

Sơ bộ phân tích là, Đậu Kiến Đức võ công lực lượng cùng hắn ngang nhau.

Dương Thiện Hội so với hắn kém hơn một chút, Tiết thị huynh đệ so với hắn kém không chỉ là một bật nừa thức.

Cho nên trước hết phải giết kẻ mạnh, Tiết Vạn Triệt không đủ gây sợ hài.

Hắn đã định chiến lược, nhất định chấp hành.

Thiết cung ờ trên tay hắn, lại đâm chém phát huy ra sờ trường của mười tám loại binh khí Chì bằng cái này xem ra, vũ kỹ của hắn đã làm cho người ta thấy mà than thở.

Trường sóc của Tiết Vạn Triệt mặc dù mành liệt, lại vẫn luôn cách người La Nghệ một chút.

Sai một ly, đi một ngàn dặm!

Điểm chênh lệch ấy.

thật ra tựa như kỳ thù quốc gia chiến với kỳ thù binh thường vậy.

Chi là chiếm tiên một nước, nhưng chỉ là một nước này, kỳ thù kia cũng cả ván vẫn không thể đuổi theo được.

Nhưng khi La Nghệ ra chiêu, trong lòng cũng thẳm run sợ.

Hắn phát hiện ra mình lại phán đoán sai lầm.

Hắn một lần nữa đánh giá thắp Dương Thiện Hội.

Hắn đến noi này đã không ngừng phạm sai lẩm.

Cái này vào lúc bình thường khó có thể tưởng tượng.

Hắn mặc dù dùng mười thành khí lực giao đấu.

Dương Thiện Hội mồ hôi cũng đà ròng ròng, đà dùng hết toàn lực.

Nhưng hắn vẫn không thể đánh bại Dương Thiện Hội.

Người này kiên nhẫn, quả thực cùng hắn lĩnh quân giống nhau.

Làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

Nhưng La Nghệ không tin tà.

Hắn cho rằng, chỉ cần tự lại thêm sức lực là có thể giết Dương Thiện Hội.

Hắn nhìn ra Dương Thiện Hội đà chống đỡ hết nồi.

Hắn nhìn thấy Dương Thiện Hội khi xuất thương, đà thiếu hai phẳn dũng mãnh cùng quỷ dị.

Hắn nhìn ra Dương Thiện Hội thở hồn hển, mồ hôi đầm đìa.

Hắn hiểu rằng đà đến lúc xuất tuyệt chiêu!

Trường cung trong tay hắn đột nhiên chậm lại.

Cái loại thong thả này ở trong mắt người thường cũng nhìn không ra cái gì.

Nhưng mà ở trong mắt cao thù có ý nghĩa, có cơ hội có thể lọi đụng.

La Nghệ cố ý tạo ra sơ hờ, là hy vọng đối thù cường công.

Quả nhiên, Dương Thiện Hội trong tiếng hét vang, thưcmg mang tăng vọt thẳng đến trước ngực La Nghệ.

Tiết Vạn Triệt trường sóc đánh ngang, lại là một chiêu Hoành tào thiên quân!

La Nghệ cổ tay khẽ đảo đà dùng dây cung cuốn lấy thương, nhung Dương Thiện Hội hai tay chấn động, nghe băng một tiếng, dây cung đã đứt.

La Nghệ nửa phần khẩn trương cũng không có.

Trường cung cong lại, thoáng qua đà bắn ra ngoài.

Trước khi trường sóc quét tới, cung đà đánh lên trên ngực Tiết Vạn Triệt.

Cung như đạn cực nhanh thậm chí khiến cho Tiết Vạn Triệt khỏng kịp né tránh.

Phành một tiếng, xương ngực Vạn Triệt hầu như bị trường cung đánh gày.

Nhung khi cung rời tay, La Nghệ đã xuất Đoạn trường thứ.

Hắn lần này cũng không phải là đâm Dương Thiện Hội tràng.

Mà là khóa lấy thương của Dương Thiện Hội! Công phu của Dương Thiện Hội tất cả đềụ ở trên cây thương này.

Cây thương có nhiều cơ quan biến hóa khó dò.

Chỉ cần có thể kềm chế được thưcmg của Dương Thiện Hội.

Chẳng khác nào đã trói một tay của Dương Thiện Hội!

Đoạn Trường thứ khóa lấy ờ trên trường thương, hoi chút dùng sức.

trường thương đã bị ngăn lại.

La Nghệ một lần nữa hạ sát thủ.

Hắn gào to một tiếng, bàn tay sáng ngòi.

Đà lấy loan đao noi tay thế như như sét đánh chém đi.

Không trung hào quang tăng vọt!

Tàn Nguyệt loan đao chẳng nhùng có thể dùng trường cung bắn ra.

Còn có thể đánh cận chiến.

La Nghệ sừ dụng khí lực ờ tại loan đao.

cũng không yếu hơn so với Đoạn Trường thứ.

Lựa chọn chỉ là lóe lên trong tích tắc.

Biết mình sau khi sừ dụng Đoạn Trường thứ.

Dương Thiện Hội nhất định sẽ đề phòng chiêu này cùa hắn.

Cho nên hắn đà thay đổi sát thù, đem sát thù chuyển sang Tàn Nguyệt loan đao!

Hư hư thực thực, trận đánh này là so đấu võ công, phán đoán cùng tâm cơ.

Hào quang màu bạc thậm chí hóa xanh lạnh.

Dương Thiện Hội khuỏn mặt vẫn lạnh như thiết bảng!

Một đao kia hạ xuống.

La Nghệ muốn đem Dương Thiện Hội chém thành hai khúc!

Nhưng La Nghệ vừa xuất thù đà ngừi được nguy cơ.

Nguy cơ không ỡ tại Dương Thiện Hội mà ở người sau lưng.

Sau lưng là ai?

Hào quang như ngân hà trút xuống, loan đao đi như điện xẹt.

Dương Thiện Hội sống chết trước mắt.

lại bộc phát ra tiềm lực vô tận.

Hắn ngã ngửa ra, rồi lăn ra xa.

Cú lăn lộn này, cho dù giao long rời bển, cá nhảy long môn cũng khỏng có nhanh nhẹ như thế.

Hắn lại tránh khỏi một đao tất sát của La Nghệ! La Nghệ tràn đầy kinh hài.

Kinh hãi Dương Thiện Hội thâm sâu không lường được, lại càng kinh hài sóng gió nồi lên sau lung.

Một người vô thanh vô tức đi tới phía sau hắn, cho hắn một chưởng phá núi vỡ đá!

La Nghệ không kịp né, chỉ kịp hoi dời thân thân thể.

Nhưng này một chưởng này mưu đồ đà lâu, sao có thể thất bại? Hắn quay người lại.

đánh về phía sau lưng.

Một chường này toàn bộ đánh lên trên xương sườn của hắn.

La Nghệ đầu tiên là bay lên.

Sau đó mới cảm giác được trong thân thể những tiếng răng rắc vang lên, không giống một chường mà càng giống là một quả chùy ngàn cân nện ở trên người hắn.

Chờ khi hắn rơi xuống, xương ngực xương sườn đà không còn cái này còn toàn vẹn.

La Nghệ như bùn nhào rơi xuống, xoay người cũng không thể.

chỉ có thể ngẳng đầu nhìn trời, từng ngụm máu phun ra, thậm chí ói ra mật, hộc ra phổi.

Đà ngã xuống bên cạnh Đậu Kiến Đức.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, Đậu Kiến Đức hình như còn chưa có chết.

Mà hắn thoạt nhìn đã phải chết trước Đậu Kiến Đức.

Hắn nhìn thấy ánh mắt của Đậu Kiến Đức hình như chớp động, có phần đồng tình, lại mang theo phần mìa mai.

La Nghệ ý nghĩ hỗn loạn không chịu nổi, không thể xác định có phải là ảo giác hay không.

Hắn đến lúc sắp chết, còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bùi Củ đà đánh cho hắn một chường?

Khi bay lên trời, hắn đã thấy Bùi Củ đến ở phía sau hắn.

Nhưng điều này sao có thể? Bùi Củ lại là một tuyệt thế cao thủ? Lực lừợng một chường này, hùng hậu hung hãn như vậy sao?

Bùi Cù chậm rãi đi đến bên cạrih hắn, thản nhiên nói: “Ta chính là Thiên Nhai”.

La Nghệ môi động hái cái, Trong biển nhớ là có hai chữ này.

tròi vốn là cùng đất đối lập.

Nói chính là chân trời.

Lúc trước từ trong miệng Vương Phục Bảo nói ra, hắn cảm giác được Thiên Nhai là người.

Nhưng Thiên Nhai là ai, Vương Phục Bảo đà chết, sẽ không có người nào nói cho hắn biết.

Thì ra người mà Vương Phục Bảo lúc trước sợ hài như thề.

lại chỉ là một người nhưvậy!

La Nghệ nghĩ không hiểu, cũng không có thòi gian suy nghĩ.

Hắn thất khiếu đã chảy ra máu đỏ sậm, árih mắt trông qua cũng đà đò hồng.

Hắn cảm giác được.

Bùi Củ thật cùng hắn xa như là chân trời

Ai là Thiên Nhai thi có quan hệ gì? La Nghệ ờ sâu trong lòng trào phúng nghĩ.

Vương đồ bá nghiệp, cuối cùng chi là một nắm bụi đất.

Bản thân mình chuẩn bị những năm này, còn không phải nói chết là chết? Người đà chết, nghĩ nhiều như vậy thi có tác đụng gi?

Nhưng hắn cho dù muốn hòỊ hắn cũng đã nói không ra lời.

Cảm giác được tính mạng từng chút một trôi qua.

La Nghệ lờ mờ nghe được Bùi Củ nói: “Không sai.

Lúc trước ngươi giết Vương Phục Bào, ta đà ở đây.

Ta đem tin tức nói cho ngươi biết, ngươi quá nừa cho rằng ta đối với ngươi thuần phục.

Bất quá ta chỉ muốn lợi đụng ngươi trừ vây cánh của Đậu Kiến Đức mà thôi.

Hắn biết Thiên Nhai, nhung tiếc ngươi không có hòi cho rõ..

Bùi Củ còn muốn nói tiệp cái gì, nhưng rốt cuộc không nói nữa.

Bời vì hắn phát hiện La Nghệ đà nghe không được hắn nói cái gì.

La Nghệ đà chết!

Chết đột nhiên như thế, hắn thậm ctLÍ còn chưa chuần bị chết cho tốt!

Hắn trước khi chết, khóe miệng còn máu.

nhưng khóe miệng hắn còn đang cố gắng nhếch lên như muốn cười, hoặc như là thoải mái.

Bùi Củ trông thấy, trong lòng cũng có chút không tính là thoải mái.

Trênđỉrihnúi, thoạt nhìn đại cuộc đà định.

Từ sĩ dưới tay La Nghệ, thoạt nhìn cũng không có dũng mãnh như hắn tưởng tượng.

Dưới sự vây công của thủ hạ Dương Thiện Hội, đà thương vong thảm trọng, chì còn lại vài chục người.

Thấy La Nghệ đà chết thi đã thất hồn lạc phách.

Lại khó chống cự thế công như nước thủy triều, không chút ngừng nghỉ.

Những tử sĩ của La Nghệ này, cũng chỉ có thể đi theo La Nghệ cùng chết, không có lựa chọn nào khác!

Tiết Vạn Triệt vô lực đứng ngơ ngác nhìn sang La Nghệ, trong đầu trống rỗng.

Đậu Kiến Đức muốn chết, La Nghệ chết, đại thù cùa hắn đà được báo.

Nhưng loại tình huống này tuyệt không phải hắn có thể tưởng tượng đến.

Hắn nhìn thấy Bùi Củ nhìn như tay trói gà không chặt từ bên cạnh hắn lóe lên, một chường đà đánh chết La Nghệ.

Thế giới này.

quả thực hoang đường đến cực độ, khó có thể tưởng tượng.

Tiết Vạn Triệt đà không biết như thế nào cho phải.

Ai cũng không thể tường ra được sẽ là cục diện như hôm nay.

ngoại trừ Bùi Cù cùng Dương Thiện Hội.

Trên thực tế, kết quả hôm nay là Bùi Củ, Dương Thiện Hội một tay bày ra.

Cái này vốn chính là một kế hoạch kinh thiên! Đêu nói không thể một nhát nuốt trọn một con cá mập.

Nhưng Bùi Củ sắp đặt.

một hoi lại nuốt trọn mai con cá mập.

Đậu Kiến Đức trong ngực cộ loan đao của La Nghệ; Bọn họ hết sức chém giết La Nghệ vì Đậu Kiến Đức báo thù.

Không cần nói cũng biết, quân Hà Bắc dưới sự cảm ơn sẽ quy thuận Bùi Cù hắn.

Tiết Vạn Triệt đà báo đại thù.

chẳng những giết được Đậu Kiến Đức.

mà còn giết được La Nghệ.

Cái loại hán từ nhận ơn tất báo này.

chỉ cần mình thèm chút khuyên bảo.

đương nhiên sẽ về dưới trướng cùa mình.

Đương nhiên một Tiết Vạn Triệt tính không là gì, nhiều nhất chỉ là một đại tướng.

Nhưng Tiết gia thế lực tại u châu vẫn thâm căn cố đế.

Chỉ cẩn Tiết Vạn Triệt đằu hàng thì lấy u châu cũng sẽ đỡ tốn khí lực hơn nhiều.

Bùi Củ hắn cho tới bây giờ, bằng vào lực của bản thân, diệt hai phe thế lực, độc bá Hà Bắc.

Xứng đáng tranh hùng cùng Lý Uyên, Tiêu Bố Y.

Đậu Kiến Đức vô năng, nhiều lần thất bại Bùi Cù hắn nếu lại khời phong vân, có thể cùng Tiêu Lý phân ba thiên hạ.

Nghĩ tới đây.

Bùi Cù thờ ra một hơi, nhìn về phía Dương Thiện Hội nói: “Vò công của ngươi, xem ra còn vượt xa ta tưởng tượng”.

Dương Thiện Hội lúc này đã chật vật không chịu nổi, trẽn người máu bụi hội tụ.

khuôn mặt đã biến thành như thiết bản bị vẽ loạn lên.

Thấy Bùi Củ nhìn qua, Dương Thiện Hội cười khổ nói: “Ngàn vạn không cần nói như vậy.

Vừa rồi ngươi tri hoãn không chịu ra tay, ta chỉ nghĩa, ngươi muốn đem ta xử lý cùng một lúc”.

Bộ dáng của hắn như lòng còn sợ hài, không khỏi khiến cho Bùi Củ trong lòng buồn

cười.

Vừa rồi cục diện thay đổi trong nháy mắt, nhung Bùi Cù vẫn khống chế cục diện ở trong tay mình.

Hắn nhìn thấy Dương Thiện Hội võ công rất mạnh, thậm chí có điểm vượt quá hắn dự kiến, thật có ý muốn mượn tay La Nghệ giết chết Dương Thiện Hội trong đằu.

Những người này cả đời đều là câu tâm đấu giác, là hạng người tâm ngoan thủ lạt.

Bất lợi với mình là phải kiên quyết diệt trừ, tuyệt không do dự.

Nhưng ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Bùi Cù rốt cuộc vẫn ra tay giết La Nghệ, để lại Dương Thiện Hội.

Trước mắt hắn mặc dù nhìn như có thể lấy hết Hà Bắc, đem địa bàn của Đậu Kiến Đức.

La Nghệ thu hết.

Nhưng Bùi Củ rò ràng, thế lực của hắn còn quá mức nhỗ yểu.

căn cơ càng không có bao nhiêu.

Muốn nói đối kháng rất không có khả năng.

Duy nhất có thể làm là thuận thế mà làm.

Tạm đằu nhập vào một phương thế lực rồi mới mưu tinh đường ra.

Quân Hà Bắc thương vong thảm trọng, hắn cần tướng lành, càng cần dạng nhân tài nữa Dương Thiện Hội này.

Nghĩ tới đây.

Bùi Cù mỉm cười nói: “Dương Tướng quân.

Ngươi thật sự quá mức đa nghi rồi, nghĩ tới ngươi và ta trước mắt đồng tâm hiệp iực.

Thuyền lật ra, đối với ai cũng không tốt”.

Dương Thiện Hội cảm khái nói: “Ta đày cũng là nhặn thức như vậy.

cho nên mới đi theo ngươi.

Có lẽ dưới gầm tròi này.

cũng thật chỉ có một mình người, mới có thể thực hiện đại đạo”.

Bùi Củ lại cười nói: “Chính như thế! Ta nếu như thành sự.

đương nhiên là Vô Thượng vương.

Mà ngươi chính là Đại tướng đệ nhất dưới trướng của ta, cùng hường vinh hoa phú quý”.

Dương Thiện Hội chắp tay nói: “Tạ ơn Đạo chù”.

Bùi Cù nhìn sang thảm thiết ở đỉnh núi, nguyên một đám người ngà xuống, thở đài nói: ‘Tử sĩ của ngươi cũng không còn nhiều”.

Dương Thiện Hội lạrih lùng nói: “Những người này mạng đều là cùa ta, đương nhiẻn cạn kiệt tâm lực cho ta”.

Trên đỉnh núi chém giết đẫm máu vẫn còn tiệp tục.

Từ sĩ La Nghệ hầu như đà mất toàn bộ.

Quân Hà Bắc Đậu Kiến Đức mang đến bất quá còn lại hơn mười người mà thôi.

Mà dựa theo kế hoạch của Bùi Củ.

Người ờ trên núi, ngoại trừ hắn, Dương Thiện Hội,

Tiết Vạn Triệt cùng một đám từ sĩ ra, tất cả đều phải chết! Những người này chết hết.

tất nhiên sẽ không có ai tiết lộ bí mật trên núi này.

Hắn mới có thể tiếp tục bước tiệp theo của kế hoạch.

Không muốn tham dự vào trong đó, cũng không muốn ra tay đi giết những người còn lại, Bùi Củ lẩm bầm: “Đáng chết thoạt nhìn đều đà đà chết”.

Hắn thật ra rất ít khi ra vẻ một cao thù chân chính, tuyệt đối sẽ không dể dàng ra tay.

Đối với hắn vũ kỹ cũng khỏng quá xem trọng.

Bùi Cù tự cho minh cực cao, hắn thậm chí cảm thấy giết La Nghệ cũng có chút đại tài tiểu dụng.

Nếu là trước đây, hắn căn bản khinh thường ra tay đối với La Nghệ.

“Nhưng còn có một người đáng chết lại không có chết” Dương Thiện Hội đột nhiên nói.

“Ngươi nói là Đậu Kiến Đức?” Bùi Cù xoay chuyển ánh mắt.

đã rơi vào trên người Đậu Kiến Đức, rồi chậm rãi đi tới phía trước.

Dương Thiện Hội đột nhiên nói: “Chậm đà”.

“Làm cái gì?” Bùi Cù dừng lại hòi.

“Người này thoạt nhìn chẳng những không chết mà còn có dư lực giết người” Dương Thiện Hội hào quang trong mắt chợp động, nhìn chằm chằm vào một thi thể bẽn cạnh Đậu Kiến Đức nói: “Người kia cũng không biết điểm ấy nên đà tiệp cận Trường Nhạc vương, lúc này mới bị đâm chết! Bằng không trận giao chiến ờ trên núi này, cho dù thi thể cũng bị giẫm thành từng mảnh nhò.

Trường Nhạc vương vì sao trên người ngay cả một dấu giày cũng không có?”

Bùi Củ mỉm cười nói: “Dương Thiện Hội.

Ngươi thân là Tướng môn đệ nhất tướng, sức quan sát nhạy cảm, thật sự làm cho ta cũng nhịn không được phải bội phục.

Đậu Kiến Đức, ngươi nên đứng lên đi”.

Tiết Vạn Triệt thân hình chắn động, hoảng sợ trông qua, quả thực khó có thể tường tượng.

Đậu Kiến Đức còn chưa chết?

Đậu Kiến Đức thân trúng một thương của Dương Thiện Hội, bị trường sóc Tiết Vạn Triệt đánh trúng ngực, lại bị hai thanh loan đao của La Nghệ đánh trúng.

Hắn làm sao có thể không chết? Tiết gia huynh đệ vốn ngoại trừ La Nghệ ra, rất ít phục người khác.

Từ xưa đến nay đều là văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị.

Ngươi muốn khiến cho một dũng sĩ phục ngưai thì chi có cách ngươi phải hơn hắn một bậc.

Tiết thị huynh đệ mắt cao hơn đầu, nhưng tất cả kiêu ngạo vào hôm nay đều bị vô tình đánh nát.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bọn họ hôm nay mới hiểu được.

Bản thân tự phụ dũng mành, so với những kiêu hùng này mà nói, vẫn kém quá xa.

Nhưng Vạn Triệt còn tin tường uy lực một sóc của mình, còn tin tưởng phi đao của La Nghệ sắc bén.

Đậu Kiến Đức không phải người sắt, thân chịu những vết thương như vậy làm sao có thể còn sống?

Đậu Kiến Đức quả nhiên không có chết.

Nghe được Bùi Cù kêu gọi.

Đậu Kiến Đức giống như tá thi hoàn hồn mà ngồi dậy, chẳng những ngồi dây mà còn có thể chậm rãi đứng lên.

nhẹ buông tay.

hai thanh loan đao roi xuống, phát ra tiếng leng keng ngân vang như Chiêu hồn linh.

Đậu Kiến Đức vẫn trông có vẻ rất già nua, rất mệt mòi.

Nhưng ở trong hoàn cảnh gió núi phần phật tiếng chém giết chối tai, không thể nghi ngờ vẫn còn rắt tinh thằn.

Dưới những vết thương nghiêm trọng như vậy, hắn thoạt nhìn giống như chỉ bị thương nhẹ.

Bùi Cù nhíu mày, hiểu rằng đại kế còn kém một chút.

Đại kế này từ khi hắn tại Đàn xã tắc ám sát Tiêu Bố Y thất bại, đà bắt đầu trù bị.

Hắn vốn muốn lấy Đỏng Đô cùa Tiêu Bố Y, nhưng không ngờ trên đường bị ngăn trở.

Lúc này mới khồ tâm suy nghĩ muốn lấy Hà Bắc.

Vì Hà Bắc này, hắn đà chờ đợi quá lâu.

Hắn không muốn thất bại.

Đậu Kiến Đức cho dù sống lại, hắn cũng có thể khiển cho Đậu Kiến Đức một lằn nữa chết đi.

Nhưng hắn có rất nhiều nghi vấn, cho nên hắn muốn lên tiếng hỏi cho rò.

“Trường Nhạc vương.

Ngươi biết chi tiết của ta?”

Đậu Kiến Đức nghe hắn nói cung kính, thờ dài nói: “Cũng là tại mấy ngày nay mới biết được”.

“Nhưng không biết là ai nói cho ngươi biết?” Bùi Cù hòi.

Đậu Kiến Đức hai mắt lộ ra vẻ cổ quái, “Cái này rất quan trọng sao?”

“Chẳng lẽ La Sĩ Tín không có chết.

Hắn sau khi mất tích tại Lê Dương, đà gấp rút trờ về nói cho ngươi biết tin tức này? Ta một mực không có nhìn thấy thi thể của La Sĩ Tín.

Không thể tin tưởng hắn cứ như vậy bình bình đạm đạm mà chết đi.

Nếu như tin tức để lộ, hắn hẳn là đáp án duy nhất” Bùi Cù suy đoán nói Hắn cả đời này, số lần thất bại cũng không ít.

ở trên tay Côn Luân bị bại một lần, ở trên tay Đạo Tín bị bại một lằn, ờ trên tay Tiêu Bố Y bị bại một lẩn.

Hôm nay lại ờ trên tay Đậu Kiến Đức, lại tính sai một lần nữa.

Hắn muốn rõ ràng đến tột cùng là như thế nào!

Đậu Kiến Đức ánh mắt chậm rãi từ trên người Bùi Cù, chuyền qua xa xa, sau đó lại thu trờ về, lạnh nhạt nói: “Thật ra ngươi xem những tính mạng đà trôi qua trong hôm nay.

Căn bản đà không cần hòi quá nhiều”.

“Ngươi ý là, ta và ngươi chỉ có thể sống một? Người chết, căn bản không cần hiểu quá nhiều?” Bùi Cù sáng tò, thoáng qua lại nói: “Khôũg tiếc già chết, không tiếc khiến cho quản Hà Bắc tổn binh hao tướng, không tiếc khiến cho tất cả mọi người mất mạng, không tiếc khiến cho mấy chục huynh đệ cuối cùng đi theo ngươi đau khổ giày dụa, mà vẫn không ra tay, chi còn chờ đến lúc này cho ta một kích trí mạng? Hoặc là nói, ngươi cùng giống như La Nghệ, căn bản là muố mượn tay ta để trừ khừ đối phương? Ngươi không thể đi giết La Nghệ, chì có thể hy vọng ta tới bố cục giết hắn.

Ngươi biết, ngươi sau khi chết, ta sẽ không bỗ qua La Nghệ.

Ngươi muốn mượn ta loại bò La Nghệ! Ta xem các ngươi là quân cờ.

Nhưng ở trong mắt ngươi, ta làm sao mà không phải là một quân cờ.

Đậu Kiến Đức.

ngươi thật là tâm địa cao thâm”.

Đậu Kiến Đức trên mặt nỉụn không được run rẩy, đó là sự ưu thương khó có thể ngăn chặn.

Giống như gió lạnh lá rụng, lạnh run không thể tự chủ.

Đặu Kiến Đức trẽn người có thương tích, thoạt nhìn không nặng, nhưng vết thương trong lòng của hắn, đà sớm không cách nào đền bù.

“Ta thùa nhận.

Ta xác thực đã xem thường ngươi” Bùi Củ thở dài nói.

“Cũng như ta một mực xem thường ngươi vậy” Đậu Kiến Đức cô đơn nói: “Quá tin tường nhân đức lực lượng của ta, hy vọng có thể cảm hóa người bèn cạnh.

Nhưng ta sai rồi.

Khống chế tròi đất, tuyệt không thể dùng cảm hóa, mà hẳn là phái dựa vào lãnh huyết.

Điểm ấy.

Tiêu Bố Y làm..

.rất chính xác”.

“Ngươi hiện tại đà biết rõ điểm ấy, đã có chút muộn” Bùi Củ hơi có nhíu mày.

hắn không phải là người thích nói nhảm.

Lại càng không muốn cùng Đậu Kiến Đức dây dưa.

Bùi Củ cảm khái, hắn đang chờ quân Hà Bắc chết hết.

Nhưng đến hiện tại xem ra vẫn chưa thể thực hiện được.

“Ta hôm nay cuối cùng đã rõ ràng.

Lúc trước tại Thất Lý Tỉnh ta tại sao lại thắng, thật ra cũng không tính là muộn” Đậu Kiến Đức buồn bã nói: “Ngươi nói không sai.

Ta thật rất ngu.

Ta cho rằng trận sương mù kia đà giúp ta, cho nên ta mới có ý niệm tranh bá thiên hạ trong đằu.

Nhưng kết quả lại rất buồn cười, ta cùng La Nghệ vốn là kẻ địch.

Lúc trước lại lại là cùng một mục tiêu mà bày ra một trận chiến”.

Hắn khấu khí cô đơn thương cảm, còn có chút cảm khái.

Bùi Củ hai mắt sáng rực.

nhìn chằm chằm vào thân hình của Đậu Kiến Đức.

đột nhiên nói: “Ta đàbiết sư phụ ngươi là ai!”

Đậu Kiến Đức thân hình hơi chắn động, lộ ra nụ cười.

“Ngươi biết sao?”

Bùi Cù lạrih lùngnói: “Sư phụ cùa ngươi là hòa thượng!”

Đậu Kiến Đức hơi có kinh ngạc, thờ dài nói: “Ngươi rất thông minh.

Nhưng mà...”

“Sư phụ ngươi là Đạo Tín...!Không phải Đạo Tín khỏng có khả năng.” Bùi Cù lập tức phủ quyết ý nghĩ này.

Quyết đoán nói: “Sư phụ ngươi là Tăng Sán!”

Dương Thiện Hội phi thường kirih ngạc nói: “Tăng Sán?” Hắn dưới sự thất thanh, thanh âm có chút run rẩy giống như cũng có chút sợ hãi.

Bùi Cù nói: “Ngoại trừ Tăng Sán ra, còn có ai có thể dạy cho Đậu Kiến Đức công phu Kim cương bất hoại?”

Dương Thiện Hội há miệng, lại không thể lên tiếng.

Tiết Vạn Triệt cũng khó có thể tin, tron tròn tròng mắt.

Đậu Kiến Đức vậy mà lại là đệ từ cùa Tăng Sán.

Đậu Kiến Đức lại có Kim cương bất hoại thần công?

Hắn nếu có loại công phu này.

thực sự có thể ngăn cản thương của Dương Thiện Hội, sóc cùa Tiết Vạn Triệt cùng hai tharih loan đao củaLaNghệ!

Binh khí mặc dù sắc bén, nhưng kim cương thi sợ gi? ỉ/•

Đậu Kiến Đức ngóng nhìn Bùi Củ, lúc này mới nói: “Bùi Cù.

Ngươi so với bất luận kẻ nào đều muốn thông minh hơn nhiều.

Ta và ngươi chính thức liên thủ mà nói.

Chua chắc đà lấy không được thiên hạ”.

Trước kia hai người mặc dù cùng một chỗ.

nhưng có thể nói đều tự phòng bị là chính.

Đậu Kiến Đức nói đến đây, cảm khái ngàn vạn.

“Ngươi tại sao phải cảm khái, vì không khả nàng.

Có đúng hay không?” Bùi Cù cũng có chút tiếc hận nói: “Kết quả hôm nay, ta và ngươi căn bản không có hòa giải khả năng.

Tăng đạo tranh chấp, cũng vĩnh viễn không thể điều hòa”.

Đột nhiên lại hòi: “Đậu Kiến Đức, ngươi có biết.

Ngươi cho ta ấn tượng đẩu tiên là cái gì không?”

Đậu Kiến Đức lắc đầu, “Ta không biết”.

“Ngươi rất trầm, rất thong dong.

Ngươi cũng cực lực muốn biểu hiện loại bình tình này.

Thật ra ngươi cũng đà biểu hiện rất thành công.

Ta hiểu rằng ngươi một mực muốn được Tùy thằn thừa nhận, một mực muốn giống như Tiêu Bố Y, được môn phiệt sĩ tộc tán thành.

Do đó ngươi vẫn đối với Tùy thẳn quy thuận so với huynh đệ còn tốt hơn” Bùi Cù chậm rãi nói: “Nhưng mà ta làn đầu tiên nhìn thấy nươi, đã có cảm giác ngươi là hòa thượng!”

Đậu Kiến Đức cau mày, vũng không nói gi.

Bùi Cù tiệp tục nói: “Ngươi quá mức chuốc khổ.

Chuốc khồ như một tăng nhản khồ hạnh.

Chi tiếc, ta chưa bao giờ đem loại chuốc khổ này của ngươi cùng Tăng Sán liên lạc cùng một chỗ.

Thật sự là sai lầm lớn nhất”.

Đậu Kiến Đức nói: “Người đoán được sư thừa cùa ta.

ngươi là người thứ nhất.

Ngươi không ngờ rằng ta cùng Tăng s án có quan hệ.

cũng không có gì kỳ lạ”.

Bùi Củ trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ đùa cợt, “Nhưng sau khi rõ ràng ngươi là đệ tử Tăng Sán, tất cả đều rất dể giải thích.

Ngươi một mực đều là trọng nghĩa khinh tài.

năm đó nghe nói trong thôn có phụ thân của một người mới chết, không có tiền mai táng.

Ngươi lại có thể đem con trâu duy nhất trong nhà bán để cho người ta lo liệu tang sự.

Cha ngươi đà chết, cho nên người đưa ma đều biết.

Các huynh đệ cùa ngươi đều được chia tiền, nhung ngươi căn bản đối với châu báu không có hứng thú.

Ngươi thân là Trường Nhạc vương, bá chù Hà Bắc nhung vẫn cực kỳ đơn giản.

Bên người có vài nô tỳ, hầu hạ đều là ngươi vợ sau.

Mà ngươi không gần nữ sắc, từ khi sau khi vợ cả chết, tái giá vợ nữa lại không có con.

Đều bởi vi ngươi là đệ tử Tăng Sán, bời vì ngươi cảm thấy bản thân hẳn là đại từ đại bi như Tăng Sán.

Bởi vi ngươi đà luyện Kim cương bất hoại.

Mà môn võ công này.

lại không thể gần nữ sắc”.

Đậu Kiến Đức nói khẽ: “Bùi Củ.

Ngươi nói một điểm không sai”.

“Nhưng kim cương bất hoại nghe nói phải là đồng từ thân.

Hắn có con gái.

Đậu Hồng Tuyển hẳn là con gái ruột của hắn!” Dương Thiện Hội vốn trẳm mặc khỏng nói gì, đột nhièn nói xen vào.

Bùi Củ thản nhiên nói: “Hắn vừa rồi bị trúng ba đòn.

Tuy là bảo mệnh nhung vẫn bị thương, chảy máu.

Kim cương bất hoại của hắn cũng không tinh khiết, so với Tăng Sán Đạo Tín còn kém xa!”

Đậu Kiến Đức chậm rãi nói: “Tuy so ra kém sư phụ.

nhung ta nghĩ, đối phó với ngươi đã không sai biệt lắm”.

Bùi Cù lạrih lùng nói: “Khi ta cùng sư phụ ngươi đấu ba ngày ba đèm.

khỏng phản biệt được thắng bại Ngươi cho rằng ngươi có thể qua Tăng Sán?”

Đậu Kiến Đức nội: “Nhưng khi đó ngươi còn chưa mất cánh tay.

Khi đó.

ngươi còn đang lúc tráng niên! Những năm này ngươi phong trằn mệt mỏi.

những ngày này ngươi đà tâm lực tiều tụy”.

;

Bùi Cù cười nói: “Thiên Nhai một tay, cũng có thể bóp chết ngươi như bóp một con kiến vậy!” Hắn trong giọng điệu tĩàn đầy sự khinh miệt khiêu khích, muốn dùng lời nói khích cho Đậu Kiến Đức nổi giận.

Đậu Kiến Đức chi trà lời một câu, “Ngươi có thể tới bóp thừxem”.

Đối với Bùi Củ khiêu khích, Đậu Kiến Đức cũng không vội nóng nảy.

ngược lại càng thêm tiẵm ổn.

Đây là cơ hội hắn hao tổn tâm huyết liều mạng mà có được.

Hắn không muốn lại bại La Nghệ đã chết.

Hắn nếu có thể lấy được u châu, dựa vào địa thế hiềm yếu liên lạc Đột Quyết Cao Lệ, thì vẫn còn cơ hội! Hắn tuy là đệ từ Tăng Sán, cũng rất có lòng từ bi.

Nhưng sự hấp dẫn của thiên hạ hắn vẫn đề kháng không nổi.

Bùi CÙ hai mắt nheo lại.

như một cây châm vậy.

Đậu Kiến Đức hỏi: “Ngươi tại sao còn chưa có ra tay? Ta thật ra rò ràng ngươi đang chờ cái gì”.

“Chờ cái gì?” Bùi Củ sắc mặt khẽ biến.

“Ngươi đang chờ trên núi này tất cả đều là người của ngươi.

Lúc đó.

ngươi mới tiện toàn lực đối phó ta” Đậu Kiến Đức nói:“Nhưng ngưai vì sao không quay đằu lại nhìn xem?”

Bùi Củ thật ra không cần quay đầu lại đã biết, trên trận còn hơn mười quản Hà Bắc, lại vẫn không có ngã xuống.

Noi đó còn có hai người Tề Khâu.

Cao Thạch Khai, còn lại hơn mười gương mặt tràn đầy tro bụi máu tươi làm cho người ta phân biệt không rò.

Bùi Củ nhìn về phía Dương Thiện Hội.

ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi.

Dương Thiện Hội trán đã có mồ hôi tĩàn đầy kinh ngạc.

“Bọn họ không nên còn sống”.

Hắn cũng như không thể tin được những người này dưới sự vây công của tử sĩ của hắn, lại vẫn có thể chống đờ được.

Bùi Củ mắt quét qua, đồng từ hoi co lại.

Bời vì hắn phát hiện một chuyện lạ.

Ngoại trừ hai người Tề Khâu.

Cao Thạch Khai ra.

Quân Hà Bắc ở đây còn lại mười ba người, lại đều dùng côn! Cái này rất không bìrih thường!

Phải biết rằng hai quân giao chiến, phổ biến dùng đều là vũ khí sắc bén.

để cầu nhanh nhất giết chết đối thù.

Mà mười ba người này dùng là côn.

đa phần là đem đối thủ đánh đứt gân gày xương, mà không cầu giết chết, quả thật là việc hiếm thấy.

Đột nhiên trong mắt hàn quang chợt hiện, Bùi Củ nói: “Tới cũng là hòa thượng”.

Hắn thanh âm rất nhẹ, nhung người trên trận tựa như đà nghe thấy.

Một người lòi nói “A di đà Phật”, ngay sau đó người đẳng sau cũng nói đi theo một câu “A di đà Phật”.

Mười ba người một câu tiệp đó một câu, thanh âm vang dội, ầm ầm ù ù rang động núi xa Những người này sóng vai xông tới, đà ra khỏi vòng vây của tử sĩ.

Tử sĩ tuy đông, nhưng lại đều có ý kinh ngạc.

Bùi Củ, Dương Thiện Hội liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có sự chột dạ.

“Mười ba côn tăng?” Bùi Củ hòi.

Một người cẩm đầu nói: “A.

dị đà-Phật.

Bùi thí chù.

Phóng hạ đồ đao.

Lập địa thành phật!”

Bùi Cù trong nội tâm chợt lạnh.

Ngàn vạn tính, không có tírih đến Đậu Kiến Đức còn có hậu thù như vậy.

Hắn lại có thể liên lạc với mười ba côn tăng Thiếu Lâm.

Nhưng mà sư phụ Đậu Kiến Đức là Tăng Sán, cùng Thiếu Lâm tự quan hệ mật thiết.

Đậu Kiến Đức cầu Thiểu Lâm tự trợ giúp cũng là rất có khả năng.

Bùi Củ tuy tự phụ võ công cao tuyệt, nhưrig cũng biết hơn mười hòa thượng nàv khỏng dễ đối phó.

Thiểu Lâm tự cho tới bây giờ, xây chùa đà hơn trăm năm.

Sau khi thảnh lặp vào những năm Bắc Ngụy, vốn ít có người nghe thấy.

Nhưng từ sau khi Đạt Ma truvền thụ thiền, lúc này mới một bước lên trời, tharih danh hiển hách.

Nhưng sau khi Chu Vũ đế diệt phật.

Thiếu Lâm tự lại suy tàn.

Sau khi mặc dù một lần nữa xây đựng lại.

nhưng cũng phải tới thời Văn đế mới bắt đầu phát triển rẩm rộ.

Thiền tông tu luyện thiền pháp gọi là bích quan (nhìn tường).

Thời gian dài tu luyện, thân thể bị tổn hại.

Lúc này tăng nhân mới bắt đầu tập võ cường thân, để cầu chứng đạo, mới thiền võ kiêm tu.

Cho tới bây giờ, vô tâm trồng liễu, trong chùa ngược lại có không ít người hiểu thấu đáo chân lý võ học.

Chỉ là đa phẳn là dùng để tu thân là chính, thanh tâm quả dục.

Lúc này đây tại thảo màng cũng không nghe thấy danh tiếng.

Bùi Cù lại biết trước mắt Thiếu Lâm tự có mười ba côn tăng, võ nghệ siêu quần, không ngờ hôm nay lại gặp.

Lại có một tàng nhân nói: “Vương đồ bá nghiệp, cuối cùng cũng là bụi đất.

Bùi thí chủ.

nếu ngươi có thể phóng hạ đồ đao.

Chúng ta bảo vệ ngươi không việc gi”.

Bùi Cù ngừa mặt lên tròi cười dài nói: “Bảo vệ ta không việc gì sao? Nhớ năm đó Chu Vũ đế nghe ta nói như vậy, tàn sát tự tăng.

Các ngươi chỉ sợ bản thân còn khó bảo toàn? Phật tổ như vậy, sao có thể bảo vệ được ta?”

Các tăng nhân đều thay đổi sắc mặt!

Năm đó Chu Vũ đế diệt phật đốt kinh đuổi tăng phá tháp.

Bảo tự già lan đều thành ao đầm.

Sa môn mọi người đều đổi thành áo trắng, thật là vĩnh viễn đau nhức trong lòng các tăng.

Hoặc có người cũng không có kinh qua khi đó.

Nhưng nghe đời trước truyền lại.

tăng lữ cả nước nhiều noi bị diệt sạch quả thực vô cùng thê thảm.

Các tăng nhân tuy là vô dục vô cầu.

nghe Bùi Cù chính là đầu sò tội ác năm đó, làm sao có thể không phi thường tức giận.

Bùi Cù thanh âm vừa dứt người đã bay lên.

Hắn không tấn công Đậu Kiến Đức, mà mục tiêu là mười ba côn tăng.

Mười ba côn tăng không khỗi âm thẳm nghiêm nghị, trong lòng thẳm than Bùi Cù tài cao mật lớn.

Mười ba người vốn là một lòng, trường côn khởi lên.

tạo nên côn ảnh khôn cùng.

Nhưng tăng nhân dù sao tâm địa cũng có phẳn mềm yếu.

Mặc dù đối với Bùi Cù có chút thống hận, lại không thể thống hạ sát thù.

Nhân từ đối với kẻ địch, hiển nhiên chính là tàn nhẫn đối với bản thân.

Bùi Củ ra tay không chút lưu tình, nhảy vào côn ảnh, một cánh tay vung lên, đà lao ra khòi côn ảnh.

Nhưng chỉ một hồi như vậy, Bùi Củ đà trúng hai côn, đau tận tâm can.

Nhưng đà có ba tăng nhân đã ngửa mặt lên trời nằm xuống, trên đầu thủng một lỗ.

máu tươi òng ọc chảy ra.

Hiệp thứ nhất, Bùi Cù một tay đà giết ba người, trúng hai côn.

Mười ba côn tăng...!hoặc hẳn là mười côn tăng còn thừa lửa giận bốc cháy.

Bọn họ tuy võ công cao, nhưng kinh nghiệm lâm trận dù sao so với Bùi Cù kém hơn rất nhiều.

Bọn họ nhất thời nhân từ nương tay, lại để cho đồng bạn mất mạng.

Bọn họ lừa đà dâng, muốn làm phật môn sư từ hống, trảm yêu trừ ma.

Bùi Cù đà nói: “Dương Thiện Hội.

Côn trân đà phá, dẫn người ngăn đón bọn họ!”

Sau đó Bùi Cù đà phóng tới Đậu Kiến Đức.

Trước hết giết Đậu Kiến Đức.

lại giết mười ba côn tăng mới là mục đích căn bản.

Bằng không tựa như năm đó lại biến thành mục tiêu truy sát của hòa thượng Trung Nguy ên.

Đậu Kiến Đức thấy côn tăng ngã xuống, tròng mắt cũng đà muốn nứt ra.

Hắn hiểu rằng mục tiêu cùa Bùi Cù vẫn chính là mình, nhưng hắn không có trốn tránh, hắn trực tiếp nghênh đón.

Chuyện cho tới bây giờ.

Trốn có tác đụng gì?

Huyrih đệ của hắn đã chết, bộ ầạ cùa hắn đã chết.

Hôm nav quản Hà Bắc đại bại.

nhung có thể nói là Bùi Củ một tay tạo thành.

Đậu Kiến Đức bố cục như thề.

nếu khỏng thể làm gi Bùi Củ, thì còn mặt mũi gi gặp lại quân dân Hà Bắc? Từ sĩ ùa lên.

đà ngăn cản mười côn tăng.

Côn tăng côn trặn đà phá, uy lực giảm mạrih, từng người tự chiến, lại không muốn sát sinh, đà đỡ trái hờ phải.

Bùi Cù trong lúc này ít nhất ờ trên người Đậu Kiến Đức chọc bảy chỉ, mà Đậu Kiến Đức chi hoàn lại một quyền!

Bùi Củ rất ít khi sừ dụng binh khí Hắn chỗ sắc bén nhất của hắn chính là đôi tay.

Đôi tay hắn chính là binh khí tốt nhất của hắn.

Cho nên Tiêu Bố Y lúc trước trả một cái giá lớn như vậy, cũng phải đổi lấy một cánh tay cùa Bùi Cù.

Bùi Cù bị Tiêu Bố Y chặt gày một cánh tay, công phu đà yếu đi rất nhiều.

Nhưng cho dù vậy, Bùi Củ vẫn ít có người địch.

Chường của hắn giống như khai sơn cự phủ, nắm tay cùa hắn giống như đại chùy ngàn cân, mà năm ngón tay cùa hắn như năm cái dùi đồng vậy.

Đâm vào đâu, ờ đó chỉ sợ sẽ xuất hiện một cái động.

Vừa rồi đầu của ba tăng nhân, cũng kháng không được một chì của hắn!

Nhưng ngón tay sắc bén nhưthế đâm ờ trên người Đậu Kiến Đức, chỉ làm cho hắn hoi bị chắn động, mặt đầy thống khổ, lại không thể ngăn Đậu Kiến Đức liều mạng.

Lúc này Đậu Kiến Đức lại hoàn một quyền.

Quyền phong lướt qua chóp mũi cùa Bùi Củ, buốt như đao

Bùi Củ âm thầm kinh hài Hắn hiện tại đà biết rõ ràng.

Võ công của Đậu Kiến Đức, tuyệt đối xem như cao thù trong cao thù.

Hắn mặc dù kinh không hoảng, vẫn có lòng tin giết Đậu Kiến Đức.

Năm đó hắn và Tăng Sán kịch chiến mấy canh giờ.

cũng bởi vi phá không được Kim cương bất hoại của Tăng Sán.

Nhưng hắn có lòng tin phá hộ thể công của Đậu Kiến Đức.

Bởi vì công phu của Đậu Kiến Đức không thuần khiết.

Cao thù giao đấu, một điểm không thuần khiết là có thể ảnh hường đến tính mạng.

Bùi Cù đột nhiên hai chân liên tục đá ra, hướng về phía chỗ hiềm hạ âm của Đậu Kiến Đức.

Đậu Kiến Đức không thể không ngăn cản.

Nhưng vừa giơ tay lên.

Bùi Cù đà ra tay.

Hắn ra tay so với ra chân nhanh hơn nhiều.

Hắn ra tay so với ra chân cũng hung ác hơn nhiều.

Một khắc này hắn xuất ra ba chỉ, toàn bộ đánh vào một điểm ờ trên ngực cùa Đậu Kiến Đức!

Đậu Kiến Đức tuy có hộ thể công, nhưng luân phiên bị thương, thân thủ đà chậm.

Hơn nữa võ công vốn yếu hơn, tiánh né không kịp, bị Bùi Cù liên tiệp chọc trúng ba chỉ, một búng máu đà phun ra ngoài.

Sau đó Bùi Cù vung quyền.

Một quyền đánh thẳng lên trên mặt của Đậu Kiến Đức.

Nểu là người bên ngoài, một quyền này cùa Bùi Củ.

quá nừa đã đánh cho nồ đầu của đối phương.

Nhưng Đậu Kiến Đức ngũ quan biến hình, máu tươi chảy đài, người mặc dù bay ra nhưng vẫn không thể trí mạng.

Bùi Cù mới định kết liễu Đậu Kiến Đức.

đột nhiên lui về phía sau.

Bời vi hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo hào quang thoáng hiện.

Giống như ngân hà quét tới, đầy sao sáng chói.

Hào quang đà muốn đem hắn che khuất, không thể địch nồi.

Đậu Kiến Đức xuất đao!

Bùi Cù đột nhiên bừng tỉnh, quên mất sát chiêu của Đậu Kiến Đức.

Đặu Kiến Đức thặt ra cũng phảng phất như Tiêu Bố Y.

Một bên tập Kim cương bất hoại, một bên tập Dịch Cân kinh.

Nội công sung màn, ngoại công chỉ là thuận nước đầy thuyền.

Đao phép của Đậu Kiến Đức cũng không phải là học ờ Tăng Sán, nhưng lại từ trong bách chiến nghiên cứu ra.

Đao phép như vậy, không có lộ số, lại coi trọng nhanh chuẩn tàn độc.

Đậu Kiến Đức xuất đao, rất ít đi không.

Hắn một mực bị đánh lam vào thế yếu, vẫn là muốn che dấu một đao kinh thiên.

Bùi Cù cũng không có né tránh, nhưng vào lúc khẳn yếu đã hơi lùi nhường mũi đao lướt qua.

Khuôn mặt vốn tuấn lãng của hắn máu tươi đã tuôn roi, giống như lệ quỷ.

Nhưng Bùi Củ không lùi.

Cao thù giao đấu chỉ tranh một nước tiên.

Hắn muốn đánh cho Đậu Kiến Đức không có thời gian thờ dốc.

Lúc này mới có thể phá hộ thể công của hắn.

Đặu Kiến Đức chỉ cằn kim cương bất hoại bị phá, thì Bùi Cù muốn lấy mạng hắn chỉ là trở bàn tay.

Cho nên Bùi Củ vừa lui lại tiến, dường như đón ánh đao tiến lên.

Sau đó lại một quyền đánh lẻn trên ngực Đậu Kiến Đức!

Đậu Kiến Đức không đợi roi xuống, đã một lần nữa bay lẻn.

máu tươi phun ra.

Bùi Cù biết được, chỉ cần không để cho Đậu Kiến Đức thờ dốc là được.

Giờ chi cần công kích vào ngực cùa Đậu Kiến Đức, tầì có thể khiển cho hắn táng mệnh tại chỗ.

Nhưng hắn mới định một lần nữa vung tay.

đã nghe được Tiết Vạn Triệt thét lên một tiếng: “Đậu Kiến Đức nhận lấy cái chết”.

Tiết Vạn Triệt đă đánh về phía sau lưng Đậu Kiến ĐứcT

Dương Thiện Hội cũng không biết khi nào, đã vọt đến sau lung Đậu Kiến Đức.

vô thanh vô tức đâm một thương.

Hai người đều xem Đậu Kiến Đức là từ địch.

Lúc này đây.

lại muốn hợp lực đồn địch vào chỗ chết.

Bùi Cù trong lòng vui vẻ, âm thẳm nghĩ mình tuyệt không phải là Tiết Vạn Quản.

Ba người liên thù, lần này đương nhiên lấy tính mệnh của Đặu Kiến Đức.

Nắm tay của hắn đánh ra, Đậu Kiến Đức đà vượt lên trước một bước bắt lấy Tiết Vạn Triệt, dùng sức vung lẻn.

đem Tiết Vạn Triệt quay đằu đập tới.

Bùi Củ hơi có do dự, đà một quyền đánh lên trên người Tiết Vạn Triệt.

Tiết Vạn Triệt rên thảm một tiếng, đã bị đánh bay đi.

Đậu Kiến Đức kiệt lực né tránh, một lần nữa xuất đao.

Ánh đao lại lóe lên.

nhưng đà ảm đạm vô quang.

Bùi Cù một quyền đánh lên trên đơn đao.

đà thấy đao bị đánh làm hai đoạn.

Chi cần lại đánh một qụyền, Đậu Kiến Đức nhắt định chết không chỗ táng thân.

Nhưng lúc này kinh biến đã xuất hiện!

Kinh biến lại đến từ Dương Thiện Hội gần đây đối với Bùi Cù một lòng trung thàrih!

Đậu Kiến Đức né tránh, Dương Thiện Hội một thương không không rút lại.

trong tiếng quát lớn, cánh tay chấn động.

Trường thương rời tay bay ra đâm thẳng vào bụng của Bùi Cù.

Bùi Cù người đang ờ trong không trung, không thể nào trốn tránh.

Thế nhưng vẫn xuất ra một quyền, đánh bay trường thương.

Hắn một khắc này kinh hãi, quả thực không thể hình dung.

Hắn nẳm mơ cũng nghĩ không ra Vào loại thời điểm mấu chốt này, vào loại sinh từ chém giết này.

Dương Thiện Hội hắn gằn đây tín nhiệm lại phản loạn.

Hắn đối với Dương Thiện Hội cũng không tírih quá mức tín nhiệm.

Nhưng một phen chém giết ờ trên đỉnh núi, đà làm cho Bùi Cù có cảm giác.

Dương Thiện Hội là một đại tài.

Nếu có thể cùng Dương Thiện Hội liên thủ, tất có thể đua tranh thiên hạ!

Hắn căn bản không thể tường được.

Dương Thiện Hội vào lúc này có lý do gi phản bội

hắn.

Cho nên hắn căn bản không ngờ bị Dương Thiện Hội phản bội!

Đậu Kiến Đức lại như không có gi ngạc nhiên, rốt cuộc đã có cơ hội lấy hoi.

Trong tiếng hét vang, đoạn đao đà nhằm vào đầu cùa Bùi Cù bổ tới.

Một đao này.

ngưng tụ lực đạo toàn thân hắn, không gì cản nổi.

Một đao kia cực nhanh, cực độc.

Mặc dù đang bị thương, nhưng dưới sự dốc toàn lực.

Đã như Đậu Kiến Đức ngạo khí bễ tứ phương lúc trước!

Bùi Củ một tay đánh rơi trường thương, không nghĩ đến trường thương chợt đứt đoạn, bên trong bắn ra một mũi tên, nhằm thẳng vào bụng hắn.

Thương của Dương Thiện Hội, chẳng những trong thương có thương, mà còn trong thương có tên.

Một cây thương này biến hóa ngàn vạn, vượt xa trường thương cùa La Sĩ Tín.

Bùi Củ khẽ vươn tay.

lại kẹp lấy mũi tên.

Nhưng hắn chi có một tay!

Cárih tay này của hắn có thể nói là một cárih tay sắc bén nhất thiên hạ.

Chẳng những đánh bay trường thương ám toán, còn có thể kẹp lấy nò tiễn trong thương.

Nhung hắn đà ngăn không được một đao của Đậu Kiến Đức.

Ngón tay bắn ra, thân hình xoay chuyển, mũi tên bay ra nhằm vào giữa mắt phải của Đậu Kiến Đức.

Trường đao hạ xuống, đánh trúng một tay áo cùa Bùi Củ, vốn chinh là ống tay áo cụt tay.

Đậu Kiến Đức mắt bị trúng tên, khàn giọng rống một tiếng.

Bùi Cù thoát nạn mất tay, nhưng lòng lại rơi vào trong đáy cốc.

Bời vì Dương Thiện Hội cổ tay xoay chuyển, đã xuất ra mặt tấm giống như thuần bài gì đó.

Trong khi hắn tránh né đà đánh ra.

Phương hướng đánh chính là chỗ hắn muốn tránh.

Hắn đà không cách nào trốn tránh.

Bùi Cù chi có thể co chân lại.

Nhưng thuẫn bài này thừa dịp hắn khỏng còn đường lui, đà dễ dàng cắt đứt chân của hắn, roi vào không trung nhuốm máu.

Đặu Kiến Đức thấy thề.

tuy một con mắt bị bắn mù.

lại biết đây là cơ hội ngàn năm có một

Hắn cừ đao xông lên muốn liều mạng, đột nhiên ngừng lại.

trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ cổ

quái.

Cho dù Bùi Cù trong mắt cũng là vẻ không thể tin được.

Bời vì hắn nhìn thấy Dương Thiện Hội không biết từ lúc nào.

trong tay lại nắm một cây thương, thùa dịp Đậu Kiến Đức xong lên không phòng bị, một thương đâm lên trên sống lưng của Đặu Kiến Đức.

Dương Thiện Hội trước tập kích Bùi Củ, sau lại đâm Đậu Kiến Đức.

Hắn rốt cuộc muốn làm cái gi?

Một khắc này phảng phất như ngưng kết lại.

Đậu Kiến Đức đầu quay lại.

một tiếng rống kinh thiên vang lên, một đao bổ về phía sau lưng, như điện như lôi.

Một đao bổ không, một thương lùi về.

Dương Thiện Hội đà vọt ra ngoài hơn trượng, lông tóc không tổn hao.

Đậu Kiến Đức một ngụm máu tươi màu vàng nhạt phun ra, lảo đảo vài bước, chỉ tay về phía Dương Thiện Hội nói: “Ngưai không phâi Dương Thiện Hội! Ngươi là người phương nào?”

Hắn sau khi nói dứt lời, rốt cuộc đã không cách nào chống đờ.

đoạn đao đảm xuống chống thân thể lảo đảo sắp đổ.

Người nào cũng biết, Đậu Kiến Đức lần này thật sự là xong rồi.

Một thương của Dương Thiện Hội, đã đâm vào xương cùng trên xương sống của hắn, đà phá kim cương bất hoại của hắn!

Dương Thiện Hội một thương này, đà đảm đúng vào chỗ yếu kém nhắt cùa Đậu Kiến Đức!

Bùi Cù cả kinh, đứng một chân, sắc mặt như lệ quỷ.

Toàn thân có sự thẻ lương nói không nên lòi, cũng quát: “Ngươi không phải Dương Thiện Hội! Ngươi là ai?”

Dương Thiện Hội vẫn là Dương Thiện Hội.

Trên khuỏn mặt như thiết bản cùa hắn tràn đầy vết máu cùng mồ hôi.

Điều này làm cho hắn thoạt nhìn ở giữa ban ngày lại có một vẻ quỷ dị.

Tất cả mọi người nhịn không được ngùng tay, khó có thể tin được mà nhìn sang một màn này.

Bọnhọ thậm chi tường là ảo giác, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trận chiến này thật quỷ dị khó lường, phi thường kịch liệt.

Cho dù Bùi Củ cũng thu không được nắm tay, hầu như đem Tiết Vạn Triệt một quyền đánh chết.

Tại một trận chiến kinh thiên giữa hai đại cao thủ Đậu Kiến Đức cùng Bùi Củ, khi cả hai bên đều bị thương.

Dương Thiện Hội đà ra tay.

Vừa ra tay đã chặt đứt chân của Bùi Củ.

phá Kim cương bất hoại cùa Đậu Kiến Đức.

Hắn vì cái gì?

Hắn không phải Dương Thiện Hội?

Hắn là người phương nào?

Tất cả mọi người quên chém giết, trong hai mắt hàm nghĩa phức tạp ngàn vạn, chăm chú nhìn vào trên người Dương Thiện Hội.

Dương Thiện Hội vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó.

trước sau vẫn như vậy, nói khẽ: “Bùi Củ, Đậu Kiến Đức.

Các ngươi xong rồi”.

Hắn vừa ra khỏi miệng, đã sửa lại giọng điệu lạnh nhưbăng.

thậm chí mang theo chút ít thương hại.

Đậu Kiến Đức liếc đến đồ mâu, liếc đến trợn mắt.

hận không thể đem hắn cắn chết.

“Ngươi là ai?”.

Bùi Cù đột nhiên nói: ‘Ta biết hắn là ai!” Hắn mặc dù bị chặt đứt chân, nhung đã nhanh chóng cầm máu.

Lúc này lại vẫn có thể trấn tĩnh.

“Ta là ai?” Dương Thiện Hội mỉm cười nóL Mặt hắn có chút khô cứng, khi cười rộ lên có chút cứng ngắc.

Hiện tại tất cà mọi người đều hiểu rõ, hắn đà địch dung.

Nhưng mà có thể đem Dương Thiện Hội bắt chước đến từng giọng cười tiếng nói.

Là chuyện dễ vậy sao?

Bùi Cù thờ ra một hoi, cắn răng từng chữ nói ra: “Ngươi là một người chết!”

Dương Thiện Hội cười nói: “Thiên Nhai quả nhiên thông minh".

Trong khi mọi người vẫn khó hiểu ý nghĩa.

Bùi Cù đã nói: “Ngươi là Lý Huyền Bá! Ngươi giả chết vì Lý Uyên giành lấy sinh cơ.

Lý Huyền Bá được xung Đỏng Đô đệ nhất cao thu!”

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau đứng tại chỗ.

Dương Thiện Hội thờ dài, tiếc hận nói: “Ngươi đoán rất đúng.

Nhưng đáng tiếc là...!đã muộn!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio