Giang Sơn Mĩ Sắc

chương 604: 604: mưa gió hội hà đông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khi mấy người Tiêu Bổ Y thương nghị chiến sự Hà Đông, Lý Uyên cũng đà tâm loạn như ma, mồi một tin tức truyền tới.

không ngừng đả kích sự tự tin của hắn.

Lý Tình phá Định Tương, truy quán Đột Quvết kêu cha gọi mẹ, Từ Thế Tích đại phá Đột Quvết Nha trướng, đárib.

Đột Quyết không ngóc đầu lên được.

Lý Thế Dân thảm bại mà vể, quán u Cháu toàn tuyến co rát trở lại co lại, Thái Nguyên bị vây.

Tiêu Bố Y xuất binh đánh Uyên Cái Tó Văn, nghe nói Uvên Cái Tó Văn chi đem được hơn mưỡi người trốn về Liêu Đông.

Từ Thế Tích đại phá thành Liêu Đông, quán Tây Lương khí thế như hồng thủy.

Tất cả tin tức liên tiếp truyền đến, không ngừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của Lý Uyên.

Cho tới hiện tại, mùa xuân đến nhưng trong lòng Lý Uyên lại như là mùa đông khắc nghiệt.

Quản Tây Lương bắt đầu toàn lực đánh Hà Đông, muốn lặp lại lộ tuyển hắn năm đó đánh Quan Trung, trước mắt Thái Nguyên báo nguv.

Giới Hưu báo nguy.

Thái Cốc Quan báo nguy.

Thiên Tinh Quan báo nguy!

Khắp nơi đều cắp báo.

nhưng vấn để khó khăn, điểm chết người nhắt còn có một điểm.

Lý Uyên tại Hà Đông còn có họa ngẩm, trong LÝ Đường còn có họa ngẩm, hắn tâm tư không thể hoàn toàn đẩu nhập tại chiền trường Hà Đông.

Lý Uyên khổ không thể nói.

Đối với việc sử dụng Lý Huvền Bá.

Lý Uvẻn có sự do dự trước đó chưa từng có.

Hắn muốn dùng Lý Huyền Bá.

lại có cố kỵ.

cuối cùng chứng minh, Lý Huvển Bá từ khi lình quân Hà Đông, những đề nghị hoàn toàn chính xác.

LÝ Huyền Bá đề nghị chủ động xuất binh, bắt luận công kích Sơn Tâv hav Tiêu Bổ Y, bắt giặc bắt vua cùng đều tốt.

Hay từ Thượng Đảng công Trường Binh, lực áp Lạc Dương.

Bức Tiêu Bố Y triệt binh cũng được.

Tóm lại không thể ngồi chờ đối thủ đền cõng.

Lý Huvển Bá đề nghị không cằn phải cô lặp u Châu.

Lv Huvền Bá nói vũ lực ngoại tộc mặc dù có thể, nhưng chinh chiền thiên hạ nào có ai tận tâm tận lực như người một nhà? Lý Huvền Bá để nghị ngàn vạn lằn không nên trông cặv vào Đột Quyết cùng Liêu Đóng có thể đánh bại Tiêu Bố Y.

Đột Quvết cùng Liêu Đông một khi bại.

Lý Đường tắt nguv!

Lý Uvẻn cũng biết Tiêu Bố Y không kém.

Thời gian gần đây khi tranh bá thiên hạ, Tiêu Bố Y càng bộc lộ tài năng.

Nhưng Lý Uvên vẫn không tin Đột Quvết cộng thêm Liêu Đông ương ngạnh, cứng còi.

vẫn không thể cùng Tiêu Bố Y liều đến lưỡng bại càu thương.

Lý Uvẻn không có nghe theo đề nghị của Lý Huvển Bá, quvết định tọa sơn quan hổ đấu.

Sụ thật chứng minh, nước cờ nàv của Lý Uvên mưỡi phần sai lẩm.

Đột Quvết.

Liêu Đông bại lui.

Đều bị nghiệm chứng tẳm nhìn xa của Lý Huvền Bá.

Tiêu Bố Y hiện tại khí thế như hồng thủy.

Quv mô tiến cóng Hà Đông, cũng chứng minh Lý Huvển Bá nói một điểm cũng không sai.

^/v

Nhưng những đề nghị hết sức chính xác này.

một đề nghị Lý Uvên cũng không nghe, bảo thủ tới trình độ nhất định thì chính là ngoan cố.

Lý Uvẻn trong xương cốt vẫn là một người bảo thủ.

Hắn cùng có chút kháng cự để nghị của Lv Huvền Bá.

Hiện tạiLv Uvên phi thường buồn bực thầm nghĩ nểu như lăp lại một lằn nữa.

Hắn thà rẳng để cho Lv Huyền Bá xuất đẩu lộ diện.

Nhưng trên đời này khó nhất là khién cho thòi gian đảo ngược.

Đối với Lý Huyền Bá rốt cuộc xử lý như thế nào.

Lý Uyẻn ở vào thế khó xử trưỡc đó chưa từng có.

Lý Huyền Bá thòi gian gần đãv ngoại trà đề nghị ra, một mực đều là quv củ, Lý Uyên lại có chút ít không thể hạ thủ.

cho dù Bùi Tịch cũng có chút nghi hoặc, bởi vì từ trước tới nay cho thấy, mọi thứ Lý Huyền Bá làm đều không thể bắt bè.

đều trung vì nước, thử hỏi người như vậy Lý Uyên nếu là công khai giết, sẽ làm quần thần suy nghĩ như thế nào? Nếu ám toán giết Lý Huyền Bá cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy ! Lý Uyên bố cục phải một kích đắcthủ.

khôngthểđể cho Lý HuyềnBá có cơ hộiphàn kích.

Ngồi ờ trong đại điện, Lý Uvên sắc mặt âm tình bắt định, đang tại chờ người tâm phúc.

Bùi Tịch khi tiến điện, sắc mặt cũng có chút khác thường, Lý Uyẻn hòi: ‘Bùi Phó Xạ, tinh hình như thế nào?” Bùi Tịch thắp giọng nói: “Thánh Thượng, thẩn đã từ trong miệng Nguyên Cát điểu tra rõ ràng, thi ra tin tức của Nguyên Cát.

là sớm trước kia từ trong miệng một nha hoàn thiếp thân của Đậu hậu mà biết được".

Lý Uyên cau mày nói: “Nguyên Cát tại sao có thể có tám tư tim tòi bí mặt? Nha hoàn thiếp thân của Đậu hậu.

không phái đà chết rồi sao?” Lý Uyên tâm tư xoay nhanh, thầm nghĩ minh vì che dấu tin tức này.

sau khi Đậu hậu chết, đem nha hoàn thiệp thân của nàng âm thầm giết.

Đậu hậu đà đáp ứng với mình sè kín miệng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ việc này, nha hoàn tại sao lại lắm miệng?

“Nguyên Cát năm đó biết mình bị Đậu hậu vứt bõ, một mực canh cánh trong lòng" Bùi Tịch cười khổ nói: “Theo hắn nói.

một ngàv hắn phát tiết bất màn.

đang uống rượu thì đụng phải nương cữu (cậu) của nha hoàn, người nọ vốn là một lưu manh trong thành, thấy Nguyên Cát không vui, mượn cơ hội tiếp cận Nguyên Cát.

lại hướng về phía hắn đòi ít bạc.

lúc nàv mới nói cho hắn biết tiền căn hậu quả”.

Lý Uyên tức giận nói: “Vậy lưu manh kia là ai?”

“Lưu manh đà chết, nghe Nguyên Cát nói.

ngày hôm sau đà chết” Bùi Tịch cau mày nói: “Nguyên Cát vốn đang muốn nghe nhiều chút ít ngọn nguồn, không ngờ ngày hôm sau khi tìm được lưu manh kia.

hắn đà uống rượu rớt xuống khe suối chết đuối.

Nhưng từ đó về sau.

Nguyên Cát cũng đã đem vấn đề này ghi tạc trong lòng, mặc dù không có chứng cớ vô cùng xác thục, nghĩ nếu như thân phận Huyền Bá có vẩn đề.

Thế Dán đương nhiên cũng có vấn để.

Nguyên Cát đối với Huyền Bá ngược lại không tính ghen ghét, dù sao Huyền Bá từ nhò thân thể vếu đuối nhiều bệnh, làm việc hạ thấp, nhưng Thế Dán thi phò trương rất nhiều, hắn lớn lên tuấn làng, còn được Dương Quảng tín nhiệm, lại trải qua Thánh Thượng đích thân vì hắn chọn Trưởng Tôn Vô cấu.

tất cả mọi thứ, cũng làm cho Nguyên Cát cục kỳ hám mộ ghét hận.

cho nên mới đối với Thế Dân trắng trợn chửi bới”.

Lý Uyên thờ dài nói: “Thì ra là thấ trẫm một lòng chính vụ.

một mực chi cho là Nguyên Cát chi là sính miệng lười, lại không ngờ rẳng qua.

mọi thứđểu là Lý Huyền Bá giờ trò quỷ”.

Bùi Tịch kinh ngạc nói: ‘Thánh Thượng cớ gì nói ra lời ấy?”

Lý Uyên cười lạnh nói: “Lý Huyền Bá làm việc thật khôn khéo, chi là quá mức tinh minh chút ít.

Nghĩ tới Đậu hậu cục kỳ ổn trọng, năm đó chuyện Vũ Văn Tinh, có thể nói là che mưa gió không thấu, tuyển nha hoàn càng là từ nhỏ đi theo, cực kỳ thòa đáng, đương nhiên sẽ không để lộ tiếng gió.

Lưu manh tại sao lại biết được tin tức quan trọng như vậy, không cẩn phải hỏi.

không phải nha hoàn nói cho hắn biết, mà tiết lộ tin tức nhất định là Lý Huyền Bá!”

Bùi Tịch khó có thể tin hỏi: “Lý Huyền Bá? Hắn vì sao phải tiết lộ tin tức.

đây là hắn có chỗ tốt gì?”

Lý Uyên thở dài nói: “Kẻ này tâm cơ thâm trầm, có thể nói là trẫm hiếm thấv.

Cũng bỡi vì trẫm hiểu rõ hắn xuất thân bí ẩn, cũng cảm thấy hắn khắng định phải tận lực giấu diếm, không ngờ hắn lại đi cờ cao hơn một nước, vượt lên trước tiết lộ ra ngoài.

Lưu manh nếu không chết, trầm còn hoài nghi là nha hoàn lắm miệng, nhưng lưu manh nàv ngày hòm sau đã chết, không cằn hòi.

nhắt định là Lý Huvền Bá ra tav.

Hắn đi ngược thường quv.

lại đem tin tức để lộ.

không cằn hòi.

đương nhiên là lôi kéo Thế Dãn.

Thế Dân dễ dàng xúc động, đúng là lợi thế để hắn lợi dụng.

Hắn đem Thế Dân nâng đờ lên, khiến cho công tích của hắn siêu việt Thái tử.

lại ỡ kinh thành rải tin tức nên đưa Thế Dân lên làm Thái tử.

hơn nữa Thể Dân cùng Nguyên Cát ngày thường oán hận chất chứa, chi hv vọng Thế Dân.

Kiến Thành đấu đến lưỡng bại câu thương mới có thể danh chính ngôn thuận kế thùa ngôi vị hoàng đế của trẫm”.

Bùi Tịch nghe mồ hòi lạnh chảy ròng ròng, chi nói: “Lý Huyền Bá thực sự tâm cơ thám trầm như vậy?”

Lý Uyên nói: “Ta vốn cũng không tin, nhưng tất cả sự thật đều chứng minh, hắn mưu đồ đà làu.

Kè này chưa trà diệt, chi sợ đối với Kiến Thành, Thế Dân bất lợi.

Nhưng ta hiện tại lại không thể danh chính ngôn thuận giết hắn.

như vậy mà nói, chi sợ sẽ khiến cho Kiến Thành, Thế Dân nghi hoặc...!cũng làm cho quần thẩn nghi kỵ...” Trẳm ngâm một lát nói: “Ôn Đại Lâm hiện tại vẫn ờ bên người Thái tử chứ?”

“Hắn dẫn theo cao thủ đang thiếp thán bảo vệ Thái tử, hẳn là không ngại.

Kiến Thành có chút nghi hoặc hành động của ôn Đại Lâm.

chúng thẩn cùng nói với Thái từ.

Tiêu BÓ Y bẽn người cao thủ như mây.

Hà Đông đại chiến có thể sẽ phái cao thủ hành thích, do đó không thể không phòng.

Thánh Thượng, lão thẩn lừa gạt Thái tử xin Thánh Thượng thứtội”.

“Ngươi làm rắt tốt, không có chồ sai” Lý Uyên hài lòng nói: “Theo ta quan sát Lý Huyền Bá tạm thời còn sẽ không ra tay về phía Kiến Thành".

“Vì sao?" Bùi Tịch hòi.

“Hắn rất có lòng tham, còn vọng tường kế thùa ngòi vị hoàng đế của ta.

quá sớm để ra tay đối với Kiến ThàiứL như vậy sẽ dẫn phát sát tâm của ta.

Đã như vậy.

hắn vẫn phải chờ đợi thòi cơ.

nhưng chúng ta...!đã không cằn chờ nữa”.

Lấy tay làm ra thủ thế chém, Bùi Tịch hòi: “Hiện tại ra tay?”

‘Không cẩn hiện tại.

nhưng nhất định phải chờ một cơ hội tốt nhất!” Lý Uyên không hề do dự hạ quyết tâm.

“Ta vốn đang đối với hắn trong lòng còn có thương tiếc, hôm nay mới phát hiện, hắn đà sớm bắt đầu tính toán ta! Tai họa này nhất định phải trừbõ.

Hắn tay có bản lành, nhưng dưỡnghổ vi hoạn thì không được!”

Bùi Tịch nói: “Tốt, lào thẩn sẽ an bài.

tim kiếm thôi cơ”.

Lý Uyên chậm rãi gặt đầu, đột nhiên hòi.

“LÝ Hiếu Cung hiện tại như thế nào?”

Bùi Tịch nói:“Có người theo dõi hành động của hắn, nhưng mà..Hắn lời còn chưa dứt.

đà có cung nhân vội vã đuổi tới.

thắp giọng ờ bên tai Lý Uvẻn nói vài câu.

Lý Uvên nhướng màv, “Ngươi xác nhận là đã chết?”

Cung nhân nói: “Quận vương xác thực đà chết, mặt của người đà thổi nát không thành bộ dáng, thân thể cũng biến thành màu đen, chi sợ có nhục thánh mục, cho nên không có đưa lên”.

Bùi Tịch rùng minh, mới biết được Lý Hiếu Cung đà độc phát thân vong.

Ai cũng cảm thấy Lý Hiếu Cung sống không làu.

cũng không nghĩ đền hắn còn một mực kiên trì xuống như vậy, lại không ngờ khi cảm thấy hắn còn có thể sống sót.

thi hắn lại vô thanh vô tức chết đi.

‘Đem thi thể Quận vương bí mặt mang tới cung” Lý Uyên trầm ngâm nói.

“Nhưng..Cung nhản rất là do dự.

“Trẫm mệnh lệnh, ngươi cũng không nghe?” Lý Uyên không vui.

Cung nhân cuống quít quv xuống nói: “Thi thể tràn đầv lệ khí, chi sợ đổi với thân thể Thánh Thượng bất lọi”.

Bùi Tịch cũng nói: ‘Thánh Thượng, cung nhân nói cũng có đạo lý, nghĩ tới Lý Hiếu Cung trúng cổ độc của người Miêu đà làu.

nghe nói cổ độc truyền bá cực độc.

Lý Hiếu Cung mệnh cứng, lại cộng thêm còn có phương pháp đề phòng, lúc nàv mới một mực khắc chế.

Hắn vừa chết, chi sợ cổ độc đối với Thánh Thượng có hại.

như vậy chi sợ được không bù nổi mất”.

Lý Uyên hiểu rằng Bùi Tịch vì mình suv nghĩ, do dự một chút, phất tav cho cung nhàn lui ra, thấp giọng nói: “Bùi Phó Xạ, Lý Hiếu Cung cùng Lý Huyền Bá quan hệ vô cùng tốt...!Hắn từ trước tới nav, đều là truyền lời cho Lý Huvền Bá.

hơn nữa cùng LÝ Huvền Bá đều là hạng người quỷ kế đa đoan.

Ta chi sợ hắn là giả chết..

Bùi Tịch muốn cười lại là không dám, thẩm nghĩ Lý Hiếu Cung đà như vậy, còn cằn giả chết sao? Nhưng thấy được Lý Uyên thận trọng như thế.

chi có thể nói: ‘‘Hắn đà chết, mặt lại nát.

lại nói sau khi tráng cổ độc.

thân thể cũng gầy gò không còn bộ dáng, thì làm sao mà giả chểt?”

“Ta cuối cùng vẫn không vên lòng” Lý Uvên do dự nói: “Ta nhớ được...!tav trái hắn trên cánh tav có một vết sẹo.

là khi cùng Huyền Bá tập võ.

bị ta vô tình nhìn thấv.

Bùi Phó Xạ, ngươi lệnh cho quan khám nghiệm tử thi đi xem cánh tay hắn có vết sẹo hay không".

Bùi Tịch mặc dù cảm thấy Lý Uyên có chút nghi thẩn nghi quỷ, vì cầu ổn thòạ vẫn đích thân lệnh quan khám nghiệm tử thi đi kiểm nghiệm, sau khi quay lại nói: ‘Thánh Thượng, vị trí người nói.

thật có vết sẹo”.

Lý Uvên lúc này mới thờ phào nói: “Chết rất tốt, hắn từ trước đến nay cùng Lý Huvền Bá cấu kết với nhau làm việc xấu, lần nàv đà chết, trầm cuối cùng cùng thả lỏng trong lòng.

Bùi Phó Xạ.

ngươi lặp tức đi Hà Đông, sẵn sàng mà động, nhớ rõ...!lẩn này chớ để cho trẫm thất vọng”.

Bùi Tịch ứng tiếng nói: “Lào thẩn tuân mệnh’.

Thấv Bùi Tịch muốn đi, Lý Uyên đột nhiên kêu lẻn: “Chỡ một chút”.

“Thánh Thượng còn có gì phán phó?” Bùi Tịch hòi.

Lý Uvên do dự một chút.

“Bùi Phó Xạ, trẫm không lo lắng Kiến Thành lình quân, chi sợ Thế Dán binh bại xúc động, lại khòi phục liều lĩnh dĩ vãng, ngươi có rành...!khuyên hắn vài câu.

về phẩn Nguyên Cát...!Trẫm sẽ không để cho hắn đi loạn.

Chiến sự Hà Đông nếu như khởi, trẫm có lè phải giống như năm đó.

đích thân tới Hà Đông đốc chiến.

Chỉ trông mong...! đánh lui được quán Tây Lương, rồi mới có thể tính tới chuyện khác”.

Bùi Tịch liên tục gặt đầu.

không hề tri hoàn dẫn thán tín đi Hà Đông, trên đường đi nghĩ tới khuôn mặt nát bét của Lv Hiếu Cung trước khi chết, luôn cảm thấv trong lòng có chút không thoải mái.

Lý Kiến Thành nhìn thấy Bùi Tịch chạy đến, phi thường vui sướng hòi: “Thánh Thượng vẫn mạnh khỏe chứ?” Hắn đang cùng các tướng thương nghị kế sách ứng đối.

thắv Bùi Tịch tiến đến, tạm dừng thương nghị.

Lý Uyên vi cuộc chiến Hà Đông lằn này, có thể nói là đem thần tử cực kỳ tín nhiệm đều phái đến bên người Lý Kiến Thành.

Đám người Khuất Đột Thòng, Đường Kiệm, ôn Đại Lâm.

Lữ Thiệu Tòng i cùng ờ trong trướng, đều đang cau màv, hiển nhiên thế cuộc cũng không lạc quan.

Bùi Tịch thấy Lý Kiến Thành khiêm tổn như thường, thẩm nghĩ rốt cuộc vẫn máu mủ tình thâm, Thánh Thượng đối với Thái tử khác biệt, Thái tử đối với Thánh Thượng cũng như vậy, lại mim cười nói: “Thánh Thượng mọi chuvện đểu tốt.

nhưng chi có lo lắng Thái tử tại Hà Đòng bận rộn, cho nên bảo lào thẩn tới hiệp trợ”.

“Có Bùi Phó Xạ giúp đờ.

ta càng cảm thấv vẻn tâm” Lý Kiến Thành nói.

Bùi Tịch trong nội tâm thoái mái.

lại cười nói: “Thái tử quá mức khiêm tổn.

lào thẩn lình quân tài năng còn không đủ.

lần nàv tiến đến.

chi là thêm vướng chân vướng tav mà thòi”.

Lý Kiến Thành cưỡi ha hả.

kiệt lực khiến cho không khí trong trướng thoải mái chút ít.

kéo Bùi Tịch đi tới trước địa đồ cùng nhau thương nghị.

Bùi Tịch biết minh tác chiến bình thường, năm đó ỡ Giới Hưu một trận chiền quăng mũ cỡi giáp, cả đời xấu hổ ỡ trước mặt mọi người, đơn giản giấu dốt.

chi nghe mọi người nghị luận.

Trong mọi người đối với chiến sự giãi thích có chút sắc bén nhắt chính là Khuất Đột Thông.

Khuất Đột Thông vốn là Đại tướng quán Tùy triều, tuy nói so với Trương Tu Đà năng lực lĩnh quán kém hơn.

nhưng so với Trương Tu Đà thì già hơn.

Là nhân vật năm đó nồi danh cùng Dương Thái Phó, Phiền Tử Cái.

Lý Kiến Thành lình quán không có kiệt xuất, nhưng hắn có một chỗ tốt chính là khiêm tổn.

hắn luôn có thể từ trong giải thích của mọi người chọn ra một cái thích hợp nhất đối với tinh hinh trước mắt.

lúc này đâv do hắn lình quân, nếu phải thắng thì chắc chắn không thể nào thua.

Lý Uyên lệnh cho Lý Kiến Thành quyết chiến Hà Đông, hiển nhiên cũng đã coi trọng loại năng lực nàv của Lý Kiến Thành.

“Tước Thử Cốc rất khó thủ được, chúng ta phải chuẩn bị tâm lv cái này” Khuất Đột Thông ngữ xuất kinh người.

Đường Kiệm phản đổi nói: “Nghĩ Tước Thử Cốc vốn là nơi hiểm yếu.

bóp chăt địa thế, lại có hai vạn đại quân trú đóng, chưa chắc đà thủ không được”.

“Chúng ta phải đổi mặt với một sự thật” Lý Kiến Thành nói:“Tây Lương có Nò xa cực kỳ sắc bén.

chúng ta không có!”

Mọi người trầm mặc xuống, nhớ tỡi Nò xa sắc bén.

không khói kinh hài.

Lý Kiến Thành nói: “Năm đó vào thời Bắc Nguv.

Nò xa cực kỳ cồng kềnh, một nò phải sáu trâu đến kéo, Thánh Thượng đà buông tha ý nghĩ nàv, cùng không nghĩ đến Lý Tĩnh lại có thể cải tiến Nò xa, khién cho nó linh hoạt hơn rất nhiều, càng thích hợp tác chiến.

Quản Tâv Lương mài cho đền khi phá quan mới vận dụng Nò xa, có thể nói là chuẩn bị đã lâu.

cổ Hồ Bảo.

Hoắc Ắp hai nơi.

xác thực địa thế chiếm ưu thế.

nhưng chi thủ không công, dùng uy lực Nò xa, hùy diệt hai nơi này cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Thành trì một khi hủy, binh sĩ nơi đó nhất định kháng không nổi quân Tâv Lương, cho nên Khuất tướng quán nói rắt có đạo lý”.

Lý Kiến Thành kỹ càng giải thích ngọn nguồn, thẳm nghĩ các tướng đồng tâm hiệp lực.

không khởi tranh chắp, coi như là dụng tâm lương khổ.

Bùi Tịch ờ một bên nhìn thấy cũng yên tâm.

Nghe Thái tử nói như vậy.

Đường Kiệm cũng không phản bác.

cau mày nói: “Nò xa sắc bén, chúng ta phải chống lại như thế nào?”

LÝ Kiến Thành nói: “Nò xa tuy sắc bén, đà trải qua Lý Tình cải tiến, dù sao còn rất cồng kềnh, công thành tri hữu dụng, thủ doanh trại hữu dụng, nhưng nểu thật chiến trường tung hoành, vẫn có rất nhiều sơ hở.

Quản Tây Lương trước đây là lấn chúng ta không thể ra chiến, lúc này mới tùy ý dùng Nò xa công thành.

Trước mắt Bách Bích dựa vào Khống Thủv.

khe rãnh tung hoành, ky binh tiến lên bắt lợi.

Nò xa càng không thể nào phát huv.

chi cần chúng ta công thủ toàn diện, tại Bách Bích.

Hà Đông, Thượng Đàng ba nơi hò ứng lẫn nhau, không cẩn e ngại Nò xa bọn họ”.

Tắt cả mọi ngưỡi đều gật đầu.

nói Thái tử nói rắt có đạo lý.

Lý Kiến Thành thấy quán tâm đà an tâm một chút, nhìn về phía Khuất Đột Thông nói: ‘Khuất tướng quân, ta là lv luận suông, nhưng nghênh địch cụ thể như thế nào, còn phải xem tướng quán người”.

Khuất Đột Thông thi lễ nói: “Thái tử quá khiêm nhượng.

Trước mắt tâv.

nam Hà Đông về hai phía đều dựa vào Hoàng Hà.

có thể nói là phòng ngự tự nhiên, không cằn quá mức lo lắng, quân Tâv Lương đối với Hà Đông trước mắt có ba chỗ tiến còng, một tại Tước Thử Cốc, một ờ Thượng Đãng, một tại Trường Bình.

Thượng Đãng có Vĩnh Khang vương trấn thù.

hơn nữa nơi đó địa thế gập ghểnh chặt hẹp.

Vĩnh Khang vương cố thủ nhiều năm, phòng ngự hoàn thiện, quán Tâv Lương muốn từ đâv tiến quán thần tốc.

rất là khó khăn.

Nhưng Thượng Đảng còn có ẩn họa..

Lý Kiến Thành chán thành nói: ‘Khuất tướng quán mời nói”.

Khuất Đột Thông nói: “Thượng Đảng cùng Giáng Quận hô ứng lẫn nhau, nhưng giữa hai nơi đường xá gập ghềnh, vận lương không tiện.

Hôm nav Thái Nguvên đã không thể cung cấp cho Thượng Đảng, Thượng Đảng lương thảo quân nhu đểu cẩn Quan Trung vặn chuvển.

Kể từ đó.

Tây Lương nếu đoạn đường lương Thượng Đảng, chi sợ Vĩnh Khang vương khó có thể chèo chống’.

Lý Kiến Thành dò hòi: “Cho nén thủ đường lương là mấu chốt! cần phải ai tới thủ?”

“Vệ vương có tài lĩnh quân, nếu là người có thể thủ Thấm Thủy mà nói.

thì bảo vệ đường lương hắn là không lo”.

Thấm Thủv chạv từ Thượng Đảng đến Trường Bình.

Năm đó Dương Quảng khi khai thông Vĩnh Tế Cừ.

chính là dẫn Thấm Thủv rẽ dòng mà chây về hướng đông đến Thanh Hà rót vào Vĩnh Tế Cừ.

Mắv năm liên tục chinh chiến, đường bộ không thông, thượng du đường thùy này bị Đường quán khống chế.

hạ du lại rơi vào trên Tay quán Tây Lương.

Thượng Đảng địa thế hẹp, trồng trọt không tiện, lương thảo đều do Hà Đông cung cắp.

trước mắt đường bộ không được, vận chuvềnđều là do đường thủv vận chuvển.

Bùi Tịch nghe Khuất Đột Thòng để củ Lý Huvển Bá, trong lòng run lên muốn nói gì, rốt cục vẫn nhịn xuống.

Lý Kiến Thành do dự nói: “Vệ vương dì nhiên là đại tài, nhưng bảo hắn thủ đường lương, có đại tài tiểu dụng hav không?”

Khuất Đột Thòng nói: “Chuvện thủ đường lương quan trọng như vậy sao gọi là đại tài tiểu dụng? Nhớ năm đó Từ Thế Tích chẳng phải cũng một mực tọa trần Đông Đô, nhìn như không có tiếng tăm gì? Nhưng Tâv Lương những năm này xuất binh trôi chảy, đều cùng hắn rất có liên quan”.

Lý Kiến Thành thầm nghĩ, cái này có thể nào đánh đồng? Nhưng cũng không tiện nói nhiều, tạm thời đồng ý kế hoạch nàv.

Khuất Đột Thông thấv Thái tử đồng ý, lại nói: “Thật ra Vệ vương tuyệt không phải thủ đường lương đơn giàn như vậy, phải biết rẳng Tâv Lương chia ba nơi tiến công Hà Đòng, nếu để cho bọn họ phá Hoắc Ắp giết tới Giáng Quận, Bùi Hành Quảng từ Trường Bình qua Thắm Thùv cùng bọn họ tụ họp.

từ đó về sau nguồn binh nguvên từ Đông Đô cuồn cuộn không dứt vận chuyển đến Hà Đông, như vậy chúng ta thật nguy hiểm.

Cho nên Vệ vương chẳng những phải thủ đường lương, còn phải hiệp đổng Vĩnh Khang vương chống cự còng kích từ Trường Binh, không thể để cho bọn họ đánh tới Giáng Quận, kể từ đó chúng ta mới có thể chuyên tâm ứng đối Tước Thử Cốc được".

Mọi người đều là gặt đầu.

cảm thấy rất có đạo lý.

Khuất Đột Thông lại nói: “Nếu như Vệ vương.

Vĩnh Khang vương có thể ngăn cản tiến còng ờ Trường Bình, chúng ta ờ đâv có thể chuyên tâm đối phó địch xâm phạm Tước Thử Cốc.

Thái từ, lào thần còn muốn đề cử một người”.

‘Khuất tướng quán mòi nói”.

“Tẳn vương từ sau khi từ u châu quay lại.

một mực ỡ lại Thượng Đảng, theo lào thần thấy, thật sự là đại tài tiểu dụng" Khuất Đột Thông nói :“Như dựa theo lão thần thấv, có thể mời Tần vương trần thủ Cánh Thành lãn cặn.

Cánh Thành tảv là Phẩn Thủy, nam nhìn Thấm Thủv.

đông bắc có dày núi vòn quanh, địa thế hiểm vếu không dưới Bách Bích.

Nếu như Tần vương trấn thủ nơi đó.

cùng Bách Bích hò ứng lẫn nha.

trái phải giáp công quàn Tây Lương.

Quản Tâv Lương nếu như cưỡng chế xuôi nam lắv Hà Đông, chúng ta có thể đoạn đường sau.

quán Tây Lương nếu như chống đỡ.

Tước Thử Cốc vận lương khó khăn, tiêu hao nghiêm trọng, có thể kéo suy sụp quán Tây Lương.

Trước mắt quán Tây Lương thế mạnh, chúng ta tuyệt đối không thể vọng tường một trận chiến bại địch, mà phải chuần bị giẳng co trường kỳ”.

Mọi người thấy Khuất Đột Thông phản tích rất có đạo lý, đều là đồng ý.

Lý Kiến Thành suy nghĩ hồi làu mới nói: “Tốt.

chúng ta sẽ dựa vào Khuất tướng quán nói.

lặp tức an bài’.

Hắn là Thái từ, phụ trách toàn bộ sự vụ ỡ Hà Đông.

Lý Thẩn Thông cũng ờ dưới hắn.

Thẳm nghĩ Thế Dân thòi gian gần đãv tâm tình không vui, có lý do để khuyên hắn trần tinh lại cũng tốt.

Huvền Bá.

một mực không được trọng dụng, không biết lần nàv bào hắn thủ đường lương có bất mãn hay không?

Chờ quẩn thần lui ra, Lý Kiến Thành lưu lại Bùi Tịch hòi:“Bùi Phó Xạ, người lằn nàv tiến đến.

Thánh Thượng có thông qua người truyền cho ta cái gi không?" Hắn đối với Bùi Tịch tới đâv luôn có nghi hoặc, lúc này đãv lén hỏi thăm.

Bùi Tịch mim cười nói: ‘‘Không có”.

“Thật không có?” Lý Kiến Thành có chút kinh ngạc.

Bùi Tịch thẩm nghĩ, có thì có, nhưng hiện tại tuyệt khôngphải lúc nói với ngươi.

Hắn tuy là lĩnh quân không được, nhưng đối với Lý Uyên có thể nói là một lòng trung thành, cùng có thề giắu được tâm sự.

“Thái từ, Thánh Thượng chính là lo lắng người dụng binh, cho nên để cho ta tới nhìn xem, thật ra với bản lãnh của ta căn bản là vô năng chi điểm, chi có thể nói là làm vướng chân vướng tav mà thôi”.

Lý Kiến Thành thấy hòi không ra cái gì.

nói tránh đi: ‘Hõm nay ý kiến của Khuất tướng quân, khôngbiết bùiPhó Xạ cảm thấy nhưthế nào?”

Bùi Tịch nói: “Rất tốt”.

Lý Kiến Thành nhìn hắn hổi làu.

chậm rãi nói: “Đã như vậy.

trọng trách điều động Thế Dân, Huyền Bá xuất binh, sẽ giao cho Bùi Phó Xạ”.

Bùi Tịch gặt đầu nói: ‘Không có vấn đề.

kính xin Thái tử hạ chỉ” Hắn làm việc quả thật ổn thỏa, không chút nào lộ tâm sự.

Lý Kiến Thành thẳm nghĩ, hiện tại kinh thành đồn đãi quá mức lợi hại.

đều nói Thế Dân, Huyền Bá không phải con của phụ hoàng, trước mắt xem ra, chắc là Tiêu BÓ Y dùng lời đồn đả kích Đường quâiL chính minh nghi thần nghi quỷ.

thật thực có lồi với Thế Dán cùng Huyền Bá.

Bùi Tịch trước khi đi, đi tìm ôn Đại Lâm nói vài càu.

trước khi đi.

hai ngưỡi trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

Bùi Tịch tại Bách Bích mòng ngòi còn chưa có nóng, đà được thân vệ hộ tống đi thắng đền Thượng Đảng.

Thuận Thấm Thủy đi xuống, xuyên núi mà qua, Bùi Tịch rắt nhanh đến Thượng Đảng, Lý Thẩn Thông nhìn thấy Bùi Tịch tiễn đến.

tất nhiên nhiệt tinh tiếp đài.

không thể thiếu hàn huyên cùng ân cẩn thăm hòi tinh huống của Thánh Thượng, sau khi nghe Bùi Tịch nói rõ ý đồ đền.

Lý Thẩn Thông nhíu mày hòi: “Vậv binh nàv từ nơi nào ra?” Bồng nhiên phán ra hai nhánh binh ra ngoài.

Thượng Đảng khẳng định, ăn không tiêu.

Bùi Tịch nói: “Dựa vào Thái tử ý, binh sẽ từ quặn Hà Đông cùng Bách Bích phán ra.

đương nhiên Thượng Đảng cũng phải phán ra năm nghìn binh mà.

Như vậy mà nói...!Tẩn vương có thể tụ tám vạn binh mà tại Cánh Thành.

Vệ vương dẫn hai vạn binh thủ Thấm Thủy.

Đúng rồi...!Tần vương cùng Vệ vương đâu?"

Lý Thẩn Thông nhìn quanh mọi nơi không nguỡi, thì đến cạnh Bùi Tịch thấp giọng nói: “Bùi Phó Xạ, đãv là ý tứ của Thái tử.

hay là ý tứ của Thánh Thượng?”

Bùi Tịch hơi ngạc nhiên, áp thấp thanh âm xuống, “Là Khuất tướng quán để nghị, Thái từ đồng ý.

Nhưng mà.

ta cảm thầy cũng có thể tiến hành”.

Rồi lại từ trong lòng móc ra một đạo thánh chi đưa cho Lý Thần Thòng nói: “Vĩnh Khang vương mời xem”.

Lý Thẩn Thông tiếp nhận thánh chi ngắm nhìn, khi thấy trên ý chi ghi sáu chữ ‘Chi như trẫm đích thân tới! cuống quít muốn quỳ xuống.

Bùi Tịch vội kéo lên thấp giọng nói: “Vĩnh Khang vương, ta đâv chi là để cho người tin tường mà thôi, cùng không phải là muốn lấv ra thánh chỉ”.

Lý Thẩn Thông lại đưa mắt nhìn thấy trên thánh chi ghi đơn giản sáng tò.

‘Bùi Phó Xạ có thể tùy cơ ứng biến thay mặt thánh ý! Đem thánh chi trà lại cho Bùi Tịch.

Lý Thẩn Thòng nói: “Bùi Phó Xạ đà có thánh chi.

ta đây đã an tâm.

tắt cả dựa theo Bùi Phó Xạ phán phó là tốt rồi”.

Mệnh lệnh thânbinh đem Tẳn vương, Vệ vương mời đến.

đem lệnh điều binh của Lý Kiến Thành hướng về phía hai người nói ra, Lý Thẩn Thông cẩn thận hòi: “Không biết Tần vương.

Vệ vương có dị nghị gi không?"

Lý Thế Dân nghe nói lại có thể lình quân, tinh thẩn chấn động chú ý liếc nhìn Lý Huyền Bá.

giả bộ nhưtùv ý hỏi: “HuyềnBá định nhưthếnào?”

Lý Thế Dân sau khi đi vào Thượng Đảng, Lưu Hoẳng Cơ.

Đoạn Chí Huvền, Tần Vũ Thòng lẩn lợt quav về đến Thượng Đảng, đổng thời chỗ mang về còn có hai ba ngàn binh mã.

nhưng Phòng Huyền Linh cuối cùng chưa có trờ về, Lý Thế Dán cảm thấy, Phòng Huyền Linh quá nửa đã chết ỡ trong loạn quân, mồi lằn nhớ tới.

đều tinh thần chán nản, không chồ hỏi kế.

Lý Huyền Bá mặc dù cùng hắn ỡ Thượng đảng một lằn nữa gặp mặt.

nhưng hai người thái độ lẫn nhau có chút lạnh nhạt, lằn này hòi thăm, thoạt nhìn càng giống như làm theo phép.

Bùi Tịch cúi đẩu xuống, nghĩ đến Lý Uyên nóỊ càng lưu ý Lý Huyền Bá trả lời.

Lý Huyền Bá nghe được hỏi thăm, thản nhiên nói: “Thái tử đem trách nhiệm như vậy giao phó cho ta.

ta chi sợ chịu không nồi.

Nhưng đã để cho ta tới làm, đương nhiên cẩu cạn kiệt tâm lực”.

Lý Thế Dân vẻ mặt có chút phúc tạp, thoáng qua hào khí khỡi lẻn nói: “Đã như vậy.

để cho ba huynh đệ chúng ta liên thủ đổi kháng Tâv Lương, không tin đánh không lại Tiêu Bố

Y”.

Lý Thẩn Thông thấv hai ngưỡi đáp ứng, thở phào một hơi.

Bùi Tịch lại lo lắng, thầm nghĩ Thái tử không biết chuyện Lý Huyền Bá, Thế Dân khắng định cũng không, trước mắt đối với Thế Dân mà nói.

chẳng khác nào bên người có một ác hổ.

Cũng may Huyền Bá cùng

Thế Dán hai ngưỡi một thủ đường lương, một đi Cánh Thành, Lý Kiến Thành đem hai ngưỡi này tách ra cũng là chuyện tốt.

Mọi người thương nghị xong, Lý Thẩn Thông lặp tức chuẩn bị binh mã.

Lý Thế Dán lại thùa dịp không người chú ý đi gặp Lý Huyền Bá.

Lý Huyền Bá đang cô đon ngồi ỡ trong doanh trướng, thẩn sắc đờ đẫn.

Thấy Lý Thế Dán tiến đến.

châm chọc nói: “Ngươi không nên tới.

ngươi chẳng lẽ quên ước định ta và ngươi sao”.

“Ta và ngươi là huynh đệ.

ta tới thăm ngươi, chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa sao?”

“Nhưng ngươi cùng ta kết giao thán thiết, chi sợ Lý Uyên đổi với ngươi sẽ sinh nghi kỵ” LÝ Huyền Bá thờ dài nói: “Chúng ta vô luận cúc cung tặn tụy như thế nào.

cũng khó thoát khòi kết cuộc làm bàn đạp cho người khác”.

“Ta cuối cùng vẫn cảm thấv trong đó có chút vấn đề” Lý Thế Dân nghi hoặc nói.

Hai mắt hắn trong tích tắc này không chớp, lưu ý vẽ mặt của Huyền Bá.

Lý Huyền Bá không có bất kỳ vẻ mặt nào.

thản nhiên nói: “Ta đã nói.

đó là một chuyện xưa.

Ngươi không nên ép ta nói ra, ta đã kể cho ngươi một chuyện xưa.

Nhưng ta đã bảo ngươi nghe qua thì quên đi, nhưng ngươi hiển nhiên không có làm được".

“Ta có thể nào quên? Lý Thế Dân thờ dài nói: “Nhưng trước mắt ta lại bị ùy thác trách nhiệm, Huyền Bá.

ngươi cũng dẫn binh trển giữ đường lương, đây đều là biểu hiện tín nhiệm của phụ...!hoàng...!chúng ta” Hắn khi nói đền hai chữ phụ hoàng, cảm thắv có chút không được tự nhiên, nhưng hắn lại cảm thấy Lý HuvềnBá nói rất có thể là thật.

Bời vì từ Đông Đô đến Thái Nguyên, từ Thái Nguyên đến Tâv Kinh, rồi đến tinh trạng hôm nay, hắn cũng cho rằng Lý Uvên đối với Lý Kiến Thành, cùng Lý Nguvẻn Cát.

rò ràng là khác với với hắn cùng Lv Huyền Bá.

Nghi ky cùng một chồ.

suy nghĩ đúng là khó có thể ngăn chặn, chuyện cũ từng màn xông lên trong lòng, nghi hoặc càng đậm.

‘Thế Dân.

ta biết ngươi không tin” Lý Huyền Bá chậm rãi nói: “Thật ra...!tất cả mọi thứ đều cùng ngươi không quan hệ.

ngươi thật không cằn tham dự vào! Tắt cả mọi thứ.

ta tới xử lý, chết thật ra cũng không sao.

Ngươi sau này không cẩn phải cùng ta tiếp xúc.

coi như chưa từng nghe qua chuyện này, sau này ngươi còn có thể làm Tẩn vương của ngươi.

Thế Dân.

coi như ta van cầu ngươi có được không? Ngươi chẳng lè thật muốn ta áv náv cả đời?”

Lý Thế Dân mặt đò bừng lẻn.

trong lúc nhất thời không biết quvết đoán như thế nào.

Lý Huvền Bá lại đột nhiên đứng dậv.

đi tới trước cửa, Bùi Tịch đang đi về phía đâv.

thấv thế cười lớn nói: “Huyền Bá.

chuẩn bị xuất binh sao?”

Lý Huyền Bá nói:“Không sai.

Bùi Phó Xạ tim ta có việc?’ Bùi Tịch nhìn về phía Lý Thế Dán sau lưng Lý Huyền Bá, cười nói: “Rốt cuộc vẫn ra trận thân huynh đệ.

pahri tách ra tác chiến, luòn luôn có chút ít chuyện muốn nói”.

Hắn lo lắng an nguy của Lý Thế Dân, nghe nói Lý Thế Dân tìm đến Lý Huvền Bá, nhịn không được tới nhìn xem.

nói cùng là vô tâm, Lý Thế Dân lại là người nghe cố ý.

trong lòng bị ba chữ thân huynh đệ nặng nể đám vào.

Hắn thật ra đối với lời Lý Huyền Bá nói cũng không tin cho lắm.

hận không thể tự mình đi tìmLý Uyên hỏi thăm cho rõ ràng, nhưng hắn cũng biết một việc, loại sự tinh này sau khi hỏi.

vô luận thật giả.

đều tạo thành một vết rách giữa hắn cùng Lý Uyên, sau này rốt cuộc không cách nào đền bù.

nói sau theo biểu hiện cho thấv.

Huyền Bá vẫn đối với hắn chiểu cố có thừa, từ khi còn bé đà là như thấ loại cảm tình này cũng không thể giả.

cho nên hắn đối với Lý Huvền Bá nói.

đã tin bảv phẩn.

Im lặng rời Lý Huvền Béụ Lý Thế Dân triệu tập nhân thủ.

dẫn theo Thiết giáp ky binh còn sót lại rời Thượng Đảng, một đường hướng tây nam mà đi.

không làu đã tới Cánh Thành.

Lưu Hoẳng Cơ, Đoạn Chí Huvền, Tẩn Vũ Thông biết có trận chiến phải đánh, đều xoa tay, muốn rủa si nhục lúc trước.

Trường Tôn Hẳng An nhìn thấy Lý Thế Dán càng trầm mặc.

lại thêm một phần lo lắng.

Sau khi đến Cánh Thành, Đại tướng quán Lữ Thiệu Tông tiến đến tham kiến.

Lý Kiến Thành làm việc hiệu suất cực cao, đà vi Lý Thế Dán mà chuẩn bị tám vạn binh mà chu đáo.

Lý Thế Dân một lẩn nữa lình quân, trong lúc nhắt thời cảm khái ngàn vạn.

Hắn đối với phòng ngự phản kích đà rắt có tâm đắc.

nưhng thắv được Bách Bích do đại ca Lý Kiến Thành trần thủ.

lại nghĩ tới mình năm đó huy hoàng, trong lòng khôngbiết là tư vị gi.

Mệnh lệnh tám vạn binh sì nắm chặt thòi gian đắp lũy đắt đào hào.

căn cứ địa thế làm công sự phòng ngự.

sau đó xuôi theo Thấm Thùy lại dựng tiếp một doanh nữa, nam bắc nhìn nhau, để thủ hai cánh của Cánh Thành.

Đường sông mặc dù rộng lớn.

nhưng cùng không tính, là sâu.

giục ngựa có thể qua.

Lý Thế Dán hiểu rẳng dựa vào sòng mà phòng ngự quán Tãv Lương tiến còng là không ổn thòa.

lại biết Nỏ xa của quàn Tây Lương sắc bén.

đơn giãn ờ ngoài thàíih.

hạ doanh, tạo nên không gian, chuần bị cùng quân Tây Lương ở ngoài thành giao thu.

Các Đường quán hiểu rẳng tính mạng nguy hiểm, đểu anh dũng tiến về phía trước, đắp lũv đào công sự, vì quvết chiến mà chuẩn bị.

Lý Thể Dân khi chuần bị phòng ngự.

rất nhanh đà nhận được một tin tức, đó chính là quán Tây Lương vây khốn Thái Nguyên làu ngày, quán dân Thái Nguvên bắt ngờ làm phản, giết thủ thành Vũ Văn Hàm, lại đưa quân Tây Lương vào thành.

Thành Thái Nguvênbị phá, Lý Trọng Văn bại trốn.

Lý Thế Dân hiểu rẳng đãv là hậu quả cắn trả của Lý Uyên dẫn quán Đột Quvết xuôi nam, cũng không ngoài ý muốn.

Rất nhanh tin tức thứ hai truyền đến.

đại quán Tâv Lương xuôi nam, đã phá Giới Hưu.

lại hủy Hoắc Ắp.

Lưu Chính Hội bại trốn!

Lý Thế Dân khi nghe tin tức này.

đang nhìn cỏ xanh mơn mởn khắp sơn dà, hoa hồng từng đóa.

gió nhẹ quét qua, khắp nơi tràn đẩv ý xuân, nhưng Lý Thế Dân trong lòng đã rò ràng, cái gì nên đến...!rồi cũng phải đến!

Chươn : Tứbềthọ địch ()

Quản Tâv Lương công hãm Thái Nguyên, phá hủy cồ Hồ Bảo.

lực phá Hoắc Ắp, rẳm rầm rộ rộ xuôi nam.

Tiêu Bố Y tọa trần trung quân, cùng uất Trì Cung chi huv đại quân, thuận Phẩn Thủy đi xuồng, đã đến Thái Bình Quan.

Thái Bình Quan là ở cực bắc Giáng quận, mà Giáng quặn ngõ ra phía nam của Tước Thử Cốc, từ trước đều là vùng quan trọng để tiến quân của Sơn Tâv.

Phẩn Thủy từ bắc chảv xuống, nam đến Giáng quặn, lại rẽ về hướng tãv chảv xuôi vào Hoàng Hà.

hướng đông phân ra một nhánh sông, chính là Thắm Thủv.

Qua Phẩn Thùv.

Thấm Thủy về hướng nam gần trăm dặm.

lại có một đường từ đòng bắc chảv về phía tâv nam.

qua Giáng Quận đền Hà Đòng, rót vào Hoàng Hà.

Thái Binh Quan thật ra cũng không yên ổn.

Khi Lý Uyên xuôi nam.

chính là qua Thái Binh Quan đi Long Mòn.

qua Hoàng Hà chạy tới Quan Trung.

Lưu Vũ Chu khi xuôi nam, cũng đà phá Thái Binh.

Quan đến Giàn Quận, chuyển chiền quận Hà Đông.

Thái Bình Quan trải qua mấy lẩn chiến loạn, một mực không rảnh để tu bổ.

đã tàn phá không chịu nồi, tường đã đổ nát.

tràn đầv thê lương.

Tiêu Bố Y cùng uất Trì Cung một lần nữa liên thủ.

sau khi đánh sập cổ Hồ Bảo.

lại hủv tường thành Hoắc Ắp.

Lưu Chính Hội thấy không ổn, dẫn binh bò thành một đường hướng nam chạy trốn, đã cùng đại quân Lý Kiến Thành tụ hợp.

Tiêu Bố Y thoải mái phá Hoắc Ắp, thuận thế đánh lén mấy trảm dặm, không..

.nùa gặp được cái gì chống cự.

Xuôi nam tuy là thuận lợi.

Tiêu BÓ Y nhưng không có chút nào tự mãn vẻ, nhìn sang Thái Bình Quan xuống dốc.

Tiêu Bố Y nói: “Uất Trì tướng quân, ta nhớ người đà từng đánh qua hai nơi Hạ Huyền cùng An Ắp đông bắc quặn Hà Đông?”

Uất Trì Cung gật đầu nói: “Tây Lương vương nhớ không sai.

Nhưng mà khi đó trong quán lương thảo không đù.

hơn nữa Hoắc Ắp, Nhạn Môn bị người Đột Quyết xâm lấn, cho nên quân Lưu gia nhân tám hoảng sợ.

đều muốn quav về phía bắc.

làm cho sắp thành lại bại”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Lúc ấy Lưu Vũ Chu nếu thành công.

Sau này khôngbiết sẽ nhưthế nào?”

Uất Trì Cung cười khổ nói: “Cho dù lấy Hà Đông.

Cũng khó có thể đánh hạ Quan Trung.

Lưu Vũ Chu nàv không thi nhân chính, không làm được việc.

Hắn thậm chí còn so ra còn kém Lý Uyên” Ngụ ý chính là càng khôngbẳng Tiêu Bố Y.

‘Lưu Vũ Chu nếu có thể lấy Quan Trang thì chúng ta ngược lại không cẩn khổ cục như vậy” Tiêu Bố Y nói: “Thật ra Lý Uyên thi hành nhân chính, cùng ta hầu như không khác gi nhau.

Căn cơ của hắn trước đâv.

thật là kiên cố...!”

“Căn cơ của Lý Uyên trước đây là kiên cố.

Nhưng đến hiện tại, hắn dẫn sói vào nhà.

cấu kết Đột Quvểt.

Liêu Đông làm cho tiếng oán than dậy đất.

Thái Nguyên bắt ngờ làm phản chính là điểm báo trước.

Chi cần Tãv Lương vương vẫn có thể giống như trước đâv trong ồn cầu thắng.

Lấy Quan Trung là chuvện sớm muộn”.

Tiêu Bố Y cười không biết nên nói như thế nào.

Hiện tại hắn cực kỳ tiếp cặn thành công, nhưng ngược lại có loại hoang mang, không biết giải thích thế nào về loại hiện tượng thòi không này.

Lắc đẩu, cùng không nghĩ nhiều nữa.

Tiêu Bố Y ánh mắt nhìn về phía phương xa nói: “Từ Thái Binh Quan xuôi nam, rất nhanh sẽ đến Kiều Sơn.

Sau đó chúng ta tâv có Lý Kiến Thành đòng có Lý Thế Dàn...”

“Chúng ta nếu công Lý Kiến Thành.

Lý Thế Dân đương nhiên là sẽ viện trợ.

Ngược lại cũng thế” Uất Trì Cung nói: “Nhưng nếu phán binh ra kháng, lại sẽ lâm vào trong tiêu hao không ngừng dừng lại”.

“Bọn họ chi hv vọng chúng ta như vậy, chi có như thế, bọn họ mới có cơ hội thủ thắng" Tiêu Bố Y nói: “Chúng ta thùa dịp mùa xuân xuất binh, nếu đến thời gian mùa hạ.

thu, mưa dầm liên miên, chúng ta nếu như không thể đánh thông liên hệ giữa Giáng quận cùng Trường Bình, lương thảo đều phải lặn lội đường xa vận đến, tình thế cực kỳ bất lợi”.

“Cho nên chúng ta trước mắt một việc rất quan trọng là đả thông đường lương trước, sau đó mới có thể giẳng co đối kháng" uất Tri Cung nói.

Tiêu Bố Y trầm mặc thật làu.

“Muốn đánh thông đường lương cũng không phải chuyện dễ dàng chuvện, nhưng mà Đường quân đại bộ phận binh lực đều tập trung ờ Bách Bích, Dực Thành, Thấm Thủy cùng Thượng Đàng bốn nơi, hình, thành một đạo phòng tuyến từ tàv đến đông, rồi đến đông bắc.

binh lực quận Hà Đông ngược lại cho dù hư không, muốn đối phó Hà Đông cũng không phải chuyện dễ” Suy nghĩ thật làu.

mim cười nói: “Cũngmay chúng ta còn có Lý tướng quàn.

uẩt Trì Cung lại cười nói: ‘‘Không sai.

nếu như kế sách của Lý tướng quán thành công mà nói.

không chi nói đả thông đường lương, coi như là tiêu diệt chù lực Đường quàn cùng không thành vấn đề.

Lý tướng quán kỳ kế diệu tưởng, không phải ta có thể so”.

Tiêu Bố Y lúc này đột nhiên hòi rồi một càu rất kỳ quái: “Căn cứ theo tin tức.

chúng ta qua một đoạn thời gian nữa.

thì cằn p hải chuẩn bị tốt một đội thuvền”.

Uất Trì Cung cũng không có kinh ngạc gật đầu nói: “Từ Tướng quán trong khi chinh chiến, hắn là đồng thời đà trù bị đội thuvền”.

Tiêu Bố Y thở phào một hơi nói: “Chúng ta trước mắt ngoại trà chờ đợi đại quán kế tục.

thi cũng phải chuần bị cấp cho Đường quân một màn diễn tuồng cho tốt.

uất Trì tướng quân, ngươi công Lý Kiến Thàrih Bách Bích, ta công Lv Thế Dân Dực Thành, không biết ý của ngươi thế nào?”

Uất Trì Cung ứng tiếng nói: “Mạt tướng tuân lệnh!”

Quản Tãv Lương ra Thái Bình Quan, đại binh áp lẻn.

chia ra hai đường, trưỡc tiên ở bờ tâv Phẩn Thủy lập một doanh trại, cùng quán Lý Kiến Thành ỡ Bách Bích đối kháng, sau đó lại tại chồ giao của Phẩn Thủy cùng Thấm Thùy hạ một trại.

Uất Trì Cung phái binh khiêu chiến, Lý Kiến Thành thấy quán Tây Lương đánh tới, thủ vững không ra.

Năm đó khi Lưu Vũ Chu xuôi nam, Bách Bích đà hào sâu lũy cao.

hôm nay trải qua Đường quân lại gia cố thêm phòng ngự, có thể nói là dễ thủ khó cõng, Lý Kiến Thành không có sợ hài.

thẳm nghĩ uắt Tri Cung dùng liên nỏ cùng tốt, Nò xa cùng được, cứ đến công là tốt

uắt Tri Cung lại chi là phò trương thanh, thế.

sau khi ngăn chặn Đường quân xuất binh cùng không vội công kích, không chịu làm vụ mua bán lỗ vốn.

Lý Kiến Thành dùng bắt biến ứng vạn biến, sau lưng của hắn là Long Môn.

gần độ khẩu qua Hoàng Hà, xa hơn nữa chính là Quan Trang, có Lý Uvẻn ủng hộ, căn bản không cần sợ hài quân Tây Lương, phải biểt rẳng năm đó Lý Thế Dân cũng ứng đối Lưu Vũ Chu như thế.

Nhưng Lý Kiến Thành đương nhiên cùng có chút nghi hoặc, đó chính là phương thức hạ trại của quán Tây Lương có chút ít cổ quái.

Dựa theo suy nghĩ của hắn, quán Tây Lương sẽ ờ chỗ gần Bách Bích, gần Dực Thành địa phán biệt hạ trại cùng Đường quân đối kháng, chi cằn giẳng co là được, cho nén tắt cả đểu dựa theo mong muốn mà phát triển.

Nhưng trước mắt loại phương thức này, nói ỷ giác cùng không ra ỷ giác, quân Tàv Lương trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì? Lý Kiến Thành, mặc dù nghi hoặc nhưng cùng không sợ hài.

chi kv vọng Lý Thế Dán cũng như hắn, thủ vững không a.

Lý Thế Dân cũng hoang mang giống như Lý Kiến Thành.

Đánh Dực Thành là Tiêu Bố Y, khi nhìn thấy đại kỳ chữ ‘Tiêu’ đón gió phấp phới.

Lý Thế Dán trong lòng có sự đau đớn nói không nên lời.

Hắn tự minh dẫn nhân mà ra khòi Dực Thành, đóng quán bên cạnh Thấm Thủy, cùng Dực Thành thành thế ỷ giác, khi thấy Tiêu Bố Y tự minh đến công, trong lòng rất muốn cùng hắn lại quyết thắng thua.

Nhưng lý trí nói cho hắn biết.

Đường quán rốt cuộc đă hao tổn không nồi.

hắn cũng đã bại không nổi nữa!

Đường quán đều nhìn về phía Tẩn vương, chờ hắn quvết định.

Lý Thế Dân thấy Tiêu Bố Y dẫn hơn mười mãnh tướng, mấv trảm thán vệ ở trước doanh chi trò.

chuyện trò vui vẻ, rốt cuộc vẫn nhịn được xúc động lao ra quvết chiến, thét ra lệnh: “Ai không được hiệu lệnh của ta tự tiện xuất chinh, chém!”

Những lời này năm đó khi quvết đấu Lưu Vũ Chu đà nói qua một lẩn, Lý Thế Dán hy vọng lần này cũng có thể hữu hiệu!

Đường quán thủ vừng không ra, Tiêu Bố Y mọi cách khiêu chiến cũng không có cách nào, hắn thậm chí noi theo phương pháp cổ nhân năm đó.

tặng một bộ V phục phụ nhân cho Đường doanh- nhưng vẫn không làm nén chuyện gi.

Đại quân hai bên kiên trì hơn tháng, trong thời gian đó.

đại quàn Tây Lương cuồn cuộn không dứt từ Tước Thừ Cốc đánh về phía Giáng quận.

Từ tãv đến đòng, từ bắc đến nam.

Giáng quặn đà tràn đầy đại quân Tây Lương cùng Lý Đường.

Quán Tâv Lương mấv lẩn khiêu chiến, Lý Đường phòng thủ mà không chiến.

Tiêu Bố Y cũng không chủ động tiến còng nữa mà chi thuận Phẩn Thủy một đường trái phải phân binh hạ trại.

Bách Bích.

Dực Thành hai nơi tạo thành thế ỷ giác, quán Tây Lương lại như là một thanh đao nhọn đâm vào.

tạm thời cắt đứt liên lạc giữa Bách Bích cùng Dực Thành.

Lý Thế Dân thấv vậy âm thẩm kinh hài, thẳm nghĩ từ đội hình trước mắt mà thấv, đại quân của Tiêu Bố Y lằn nàv đến cùng phải hơn mười vạn, đương nhiên là càng lúc càng nhiều hơn, Lý Thế Dân cũng không biết rò tinh hinh.

Lữ Lương sơn mạch cùng Thái ốc sơn mạch liên miên uốn lượn ra Tước Thử Cốc.

quán Tãv Lương phần lớn binh lực đều ờ trong Tước Thử Cốc, nơi đó để phòng nghiêm ngặt, Lý Thế Dán mặc dù phái người đi lân cận quán Tãv Lương tìm hiểu tin tức.

nhưng đa sổ căn bản đều không thể quay lại.

cho dù có người mav mắn quav lại, đối với binh lực trước mắt của Tàv Lương cùng không hiểu rò lắm.

Duy nhất khiến cho Lý Thế Dân hơi cảm thấv vui mừng là.

tình thế đang phát triển về phía bọn họ mong muốn.

LÝ Đường đang muốn giẳng co kết quả quán Tây Lương cũng xác thực bắt đầu giẳng co!

Nhưng loại giẳng co này có thể là kết quả mà Đường quán mong muốn hay không, Lý Thế Dân trong lòng cũng không chắc.

Hai quán bất phán thắng bại.

thoáng qua đà đến cuối mùa xuân đầu hạ.

Tãv Lương tăng binh từ mùa xuân cho đến đầu hạ.

quân Tây Lương nội tình hùng hậu trong đoạn thòi gian đã thể hiện ra! Quản Tãv Lương một mực chinh chiến, nhưng ít khi đánh trận mà xuất binh vượt qua mười vạn quân, cho dù năm đó đánh với Đậu Kiến Đức.

Tiêu Bố Y cũng chi dùng binh lực cực ít để khắc chế đối thủ.

Lẩn Lý Đường, Đường quân trước mắt có chừng hơn ba mươi vạn binh mà tề tụ Hà Đông, quán Tây Lương cực kỳ thận trọng, xem ra cũng đà muốn đạt tới con sổ nàv.

Hòm nav.

Lý Thế Dân đang ờ trong doanh trại cùng các tướng nhiều lẩn nghiên cứu tinh thế.

phán tích dụng ý thực sự của quán Tây Lương, thì có binh sĩ báo lại: “Khởi bẩm Tẳn vương.

Tiêu Bố Y dẫn quân Tâv Lương đi huyện Văn Hi xuôi dòng hướng tây nam, thắng đến quặn Hà Đông’.

“Là ai lình quân?”

“Nghe nói là Tiêu Bổ Y!” Binh sĩ cũng không dám khẳng định.

Lý Thế Dân âm thầm cau màv.

huyện Văn Hi đà đà tính là cực nam của Giáng quặn, trước mắt quán Tây Lương ỡ Trường B ình dù chưa phá được p hong tòa của Lý Huyền B á mà còng tới.

Quân Tâv Lương từ Tước Thử Cốc tiếp viện thoạt nhìn vô cùng vô tận.

tiếp tục như vậy.

sớm muộn sẽ đem Đường quân ỡ Giáng quặn.

Hà Đỏng chia làm ba bộ phận.

Nếu để cho bọn họ thành lập nên thế vây kín, minh ỡ Dực Thành lại bị cò lặp.

chẳng những là chỗ của hắn, coi như là Lý Huyền Bá.

Lý Thẩn Thông phía sau hắn, cũng sẽ trở thành cô quân.

Cứ như thế.

chẳng phải lại là dẫm vào cục diện ờ u Châu sao?

Trường Tôn Hẳng An cũng đà cau mày nói: “Tần vương, tinh thế có chút không ổn.

chúng ta trước mắt ở vào thế bị động.

Chúng ta vốn muốn cùng bọn họ giẳng co.

nhưng theo bọn họ xuất binh mà thấv, rất nhanh sè đối với Dực Thành hình thành thế vây kín.

Bọn họ nếu chi vây mà không đánh, đồng thời chặt đứt liên lạc giữa quận Hà Đông cùng Thượng Đàng, chúng ta cùng Thượng Đang lương thảo chi sợ rất nhanh sẽ cạn kiệt, không còn tiếp tục trợ giúp, tinh thế...!thật sự so với tại u Châu còn muốn ác liệt hơn”.

Lý Thế Dân bị hắn nói trúng suy nghĩ trong lòng, trầm ngâm không nói.

Lưu Hoẳng Cơ hỏi: “Vậy dựa theo ý của Trường Tôn tiên sinh, chúng ta nên xử trí như thế nào?” Mặc dù không biết Trường Tôn Thuận Đức đã chết, nhưng hắn chậm chạp không về.

Trưỡng Tôn Hẳng An cũng phải trở thành đại biểu cho Trường Tôn gia.

Chươna : Tứ bề thọ địch ()

Trường Tôn Hẳng An thờ dài nói: “Ban đầu khi quàn Tãv Lương binh lực không đủ.

ta thật ra đã muốn đề nghị chủ động xuất kích, không thể ngồi chờ bọn họ đánh tới.

Chi là Tần vương mới bại.

sách lược thủ vững lại là Thái tử đưa ra, ta chi sợ Tẩn vương muốn chủ động xuất kích, sẽ làm cho Thánh Thượng bất màn".

Lưu Hoẳng Cơ trầm mặc hồi lâu.

bất đắc dĩ nói: “Trường Tôn tiên sinh lo lắng cũng có đạo lý.

nhưng luôn nhièu tâm tư như vậy, nào đâu có thể tập trung tâm ý tác chiến?”

Lý Thế Dân cùng Trường Tôn Hẳng An ỡ làu bên cạnh nhau, hiểu ẳng hắn là thế khó xử.

cũng là suy nghĩ vì mình, thờ dài nói: “Thật ra đại thế đã mất...”

Đoạn Chí Huyền ỡ một bên lớn tiếng nói: “Tẳn vương lời ấy sai rồi, nghĩ tới Hà Đông chúng ta còn có ba mươi vạn quân, Quan Trang càng chiểm cứ địa thế.

tại sao lời có thể dễ dàng buông tha?”

Trước mắt cùng Lý Thế Dân thương nghị là Trường Tôn Hẳng An, Lưu Hoẳng Cơ cùng Đoạn Chí Huyền ba người, ba người nàv đều xem như tâm phúc của Lý Thế Dãn.

lúc nàv đãv mờ miệng không cố ky.

Lý Thế Dán nghe Đoạn Chí Huyền rò là trách cứ.

âm thầm còn có một trái tim bất khuất, cùng cảm thắv cảm động.

Trong lòng cùa hắn buồn nản nguvên nhàn rất lớn thực sự không phải là bởi vì quân Tây Lương cường đại.

mà là cảm thấv tiền đồ mờ mịt.

Cuộc chiến nàv thắng cùng tốt, bại cùng được, cuối cùng Lý Thế Dân hắn cùng không phải là con của Lý Uyên...!

Lắc đầu xua đi những suy nghĩ uể oải ờ trong đầu.

Lý Thế Dân nghĩ thẩm, vô luận chân tướng như thế nào.

Lý Uyên đối với mình cũng đã không kém, nói đến mình cũng rất muốn thắng Tiêu Bố Y một lần.

một mực không chịu thùa nhận, bản thân không bẳng Tiêu Bố Y! Tiêu Bố Y là phong vân tế hội, mới có thành tựu hôm nay.

Lý Thế Dân hắn luôn bó tay bó chân, hôm nay cơ hội một lẩn nữa đà tới trước mắt.

đương nhiên phải liều mạng đọ sức một lần!

Trường Tôn Hẳng An chi nhìn sắc mặt Lý Thế Dân.

trông thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, khi thi uể oải.

khi thi phấn chấn, trong lúc nhất thòi cũng không biết Lý Thế Dán rốt cuộc nghĩ cái gì?

Bồng nhiên ngẳng đầu, Lý Thế Dân hỏi: “Hẳng An, dựa theo ngươi thấy, trước mắt chúng ta nên thế nào?”

Trường Tôn Hẳng An nói: “Tiêu Bổ Y lấn chúng ta không dám xuất binh, lúc này mới tiến nhanh xuôi nam.

lại công quận Hà Đông.

Tằn vương cũng có thể thắv rõ.

trước mắt binh lực quân ta tại Bách Bích.

Dực Thành cùng Thượng Đảng ba nơi chiếm đa số.

Vệ vương trách nhiệm trọng đại.

nhưng bất quá chi có hai vạn binh sĩ...!” Lý Thế Dán nghe đền đó nghĩ có thể có hai vạn binh lực đã là không tệ rồi, phụ hoàng đã nổi lên tâm nghi ky.

đương nhiên sẽ không để cho Huyền Bá nắm giữ trọng binh.

Trường Tôn Hẳng An tiếp tục nói: “ở đãv đểu là người của chúng ta.

nên cùng xin nói thẳng.

Binh lực Hà Đông trước mắt bất quá chi có mắt vạn quân, hơn nữa ít trải qua những trận chiến lớn.

Nếu như Tiêu Bố Y đánh, chi sợ quặn Hà Đông tất sẽ loạn.

Thiên hạ như quán cờ, Tiêu Bố Y nểu thành công, thế tất hinh thành một đại long, tại Dực Thành, Bách Bích có thể nói là muốn làm gi thi làm.

mà chúng ta thi lại càng thêm cô lặp.

khó có thể thav đồi xu thế.

Thật ra trước mắt Tiêu Bố Y dẫn binh nhập Hà Đông, đã là một minh xâm nhập, lương thảo khắng định không đủ.

chúng ta nên đoạn đường sau của hắn, đem Tiêu Bố Y vây khốn ỡ trong quân Hà Đông mà tiêu diệt, đâv mới là mục đích lúc trước giẳng co.

cùng khôngbiết Thái từ vì sao vẫn án binh bất động?”

“Thái tử án binh bất động, chúng ta vẫn có thể xuất binh” Đoạn Chí Huvền nói.

Lưu Hoẳng Cơ cười khổ nói: “Sau lưng Thái tử là Quan Trung, đương nhiên có thể án binh bất động vì sau lưng là núi lớn.

còn chúng ta cũng khó xử giống như Vĩnh Khang vương cùng Vệ vương, tắt nhiên sẽ không thể so sánh nổi”.

Lý Thế Dân nghe mà động tàm.

suy nghĩ Trường Tôn Hẳng An nói rắt là chính xác.

Phải biết rẳng để cho Tiêu Bố Y một minh xâm nhập, lại nhân cơ hội xuất binh đoạn đường sau.

đúng là cơ hội lúc trước thương nghị phương pháp đà đến.

nếu không xuất binh, chẳng phải là vuột thòi cơ tốt nhắt sao? Nhưng mình mới bại.

nểu như không được Lý Kiến Thành hiệu lệnh tự tiện xuất binh, nếu thất bại.

chi sợ ỡ trong mắt phụ hoàng, lại càng không có địa vị.

Trong lúc đang do dự.

có binh sĩ vội vã tiến vào trướng nói: “Khởi bầm Tằn vương, quân Tãv Lương ờ trước Dực Thành đã ít đi.

theo thám tử được biết, đại bộ phận đều đà tiến đến quận Hà Đông".

Lưu Hoẳng Cơ đề nghị: “Tằn vương, đâv là cơ hội của chúng tạ trước mắt binh sĩ Tây Lương xuôi nam, theo mạt tướng phóng chừng, là cờ ba vạn gì đó.

Như Tần vương cho phép, mạt tướng nguyện lãnh năm vạn binh, đoạn đường lui của quán Tãv Lương, tụ hợp Tẩn Vù Thông quận Hà Đông tiêu diệt quán đội của Tiêu Bố Y.

Tẩn vương có thể liên lạc Thái tử, công kích quán Tâv Lương Phẩn Thủy, thủ vững Bách Bích.

Dực Thành không khó.

Mục đích trước mắt của chúng ta.

chi cằn ngăn chặn đường đi về phía bắc cùa quân Tây Lương, ngăn cản quân Tảv Lương ờ Tước ThừCổc xôi nam nhập quận Hà Đông cứu viện là được!”

Đoạn Chí Huyền cũng hưng phấn nói: “Lưu tướng quán nói rất đúng, tận dụng thời cơ.

mất không thể có lại.

lo trước lo sau.

cuối cùng cũng khó mà làm’.

Hai tướng nói ra.

thật ra cùng tâm ý của Lý Thế Dân ăn khớp, nhưng hắn vẫn còn có chút cổ kỵ.

nhìn về phía Trường Tôn Hẳng An hỏi: “Hẳng An, ngươi cảm thấy chúng ta nếu như xuất binh, kết quá như thế nào?”

Trường Tôn Hẳng An suy nghĩ thật làu.

lúc này mới nói: “Tẳn vương, ta cảm thấy được kế này có thể tiến hành.

Cho dù chúng ta không cách nào tiêu diệt được đối thủ, nhưng vẫn có thể rút về Dực Thành.

Trước mắt duv nhất phải phòng bị là.

đại quân chúng ta công kích đường lui của quân Tây Lương, ngược lại tạo thành Dực Thành hư không, nếu như bị quân Tâv Lương phá được Dực Thành, vậy được không bù mất.

Cho nên chi cằn có thể bảo vệ Dực Thành, xuắt binh cho dù vô công, cùng sẽ không có gì sai lầm!”

Lý Thế Dân rổt cuộc quvết định.

‘‘Được rồi, ta sẽ liên lạc Thái tủ.

trước hay xuất binh.

Hoẳng Cơ, Hẳng An.

hai người các ngươi thủ vững Dực Thành, chờ ta quay lại, có lòng tin không?”

Trường Tôn Hẳng An nói: “Muốn đánh, quân Tãv Lương không đễ, nhưng muốn bảo vệ nơi đâv.

cùng không có vấn để gì!”

Lưu Hoẳng Cơ nói: “Tần vương, người thân là chủ.

không tiện lấy thân phạm hiểm, khôngbẳng để cho ta lình quân?”

Lý Thế Dân lắc đẩu nói: “Tiêu Bổ Y địa vị so với ta còn tòn sùng hơn.

còn không phải đích thân đến đây? Ta lình quân dụng ý có hai, một là muốn ủng hộ sĩ khí, một điểm trọng vếu nhất là, nếu như phụ hoàng có trách cứ, ta tới đám đương là được" Hắn vừa nói như vậy.

mọi ngưỡi chi có thể đồng ý, Lý Thế Dán rất nhanh điểm đủ binh mã.

qua Thấm Thủy xuôi nam, cho Du kỵ lập tức đi Bách Bích trước, báo cho Lý Kiến Thành.

Hắn nóng lòng xuất chinh, trà hai lý do đà nói ra, còn có một lv do quan trọng nhất, đó chính là muốn mượn một trận nàv vãn hồi lại xu thắ lắv lại uy tín.

Lý Kiến Thành khi nhận được tin tức.

không khói kinh hài thất sắc.

liên tục dậm chán nói: “Thể Dân có thể nào không được hiệu lệnh của ta mà đã tự tiện xuất binh?”

Khuất Đột Thông cũng cau mày nói: “Thái tử.

quán Tâv Lương bỗng nhiên một minh xâm nhập quận Hà Đông chi sợ có trá”.

Lý Kiến Thành lo lắng nói: “Nghĩ tới Tiêu Bố Y dụng binh kỳ quỷ.

bồng nhiên đưa binh đi hiểm chiêu, nhất định có mưu đồ”.

Hai người đều cảm thấy Lý Thế Dân dẫn binh đánh là không ổn, nhưng trong lúc nhắt thòi cũng không biết dụng ý của Tiêu Bố Y.

Ôn Đại Lâm nói: “Thật ra ta cảm thấy Tẳn vương làm cũng không kém, phải biết ẳng Tiêu Bố Y bỗng nhiên đại quán xuôi nam, xông vào Hà Đông, lương thảo cung cấp khẳng định tiếp ứng không được.

Nếu như chúng ta phối họp hạn động của Tẩn vương, một mực chẹn đường lui của bọn họ.

tiếp theo đem đại quán của Tiêu Bố Y vây cho chết đói tại Hà Đông! Thái tủ.

dụng binh không thể bảo thủ, Tiêu Bố Y là người không phải thần, có lẽ hắn cũng kiêu địch chũ quan, chi cho là chúng ta tuyệt đối không dám xuất binh, lúc nàv mới xuôi nam Hà Đông".

Các tướng đểu nghị luận, trong lúc nhắt thòi khó có thể định đoạt.

Lý Kiến Thành tâm tư xoay nhanh, cũng biết lúc này tên đà lên dâv.

không phát không được, phàn phó nói: “Khuất tướng quân.

Thế Dân đà chủ động xuất kích, tuv không được lệnh của ta.

nhưng cơ hội khó được, cho nên tiền trảm hậu tấu.

Trước mắt oán hận cũng vô dụng, đương cầu phối hợp cùng hắn xuất binh.

Kính xin người phán phó nhân thủ cắp còng quân Tâv Lương ờ Phẩn Thủy, sau đó đích thân lănh một đạo binh nhầm hướng nam qua Phấn Thủv, chạy tới Thấm Thủv, làm hậu viện cho Thế Dân, đồng thòi hiệp trợ ta ngăn cản quán Tây Lương xuôi nam cứu viện, không biết Khuất tướng quán định như thế nào?”

Khuất Đột Thông nói: “Lào thẩn tuân lệnh.

Chi xin Thái tử thủ vững doanh trại, để làm hậu ứng cho lão thần!”

Lý Kiến Thành liên tục gặt đầu.

phán phối nhân thủ.

một mặt phối hợp hành động của Lý Thế Dàn.

một mặt chủ động tiến công quân Tâv Lương, giữ chân binh lực cùa bọn họ.

Đến khi Khuất Đột Thông dẫn binh qua sóng, thì phía sau có binh sĩ đuổi tới.

gấp giọng nói: “Thái từ, việc lớn không ồn!”

Lý Kiến Thành trong lòng run lẻn.

“Làm sao vậy?”

Binh sĩ nói: “Nghe thủ quán ỡ Duyên An báo lại.

Lý Tình dẫn thiết kỵ vòng ra xa qua Hoàng Hà xuôi nam, trong ngày đi ngàn dặm, từ Du Lâm xuôi nam xâm nhập Sóc Phương còng Lương Sư Đô.

Lương Sư Đô trờ tav không kịp.

bị Lý Tình đánh lén đắc thủ.

Hiện nay Lương Sư Đô vứt bò Sóc Phương chạy trốn.

Lý Tĩnh đà đưa binh tới gần quận Điêu Âm!”

Lý Kiến Thành kinh hài nói: “Tin tức là xác thực chứ?”

Binh sĩ nói: “Thái tử.

tin tức cực kỳ chính xác.

Thủ quán Duyẻn An đà cấp báo Trường An, xin Thánh Thượng định đoạt’.

Lý Kiến Thành chi cảm thấv một cỗ máu tươi phun lên đinh đầu.

trước mắt biến thành màu đen.

chậm rãi ngồi xuống, trong lúc nhắt thời khó có thể phục hồi lại tinh thần.

Hắn hiểu rẳng chuyện này đã không thể dùng từ không ồn để hình dung nữa.

mà có thể nói đã là cực độ không ồn!

Phải biếtrẳng Quan Trang vốn là nơi tứ tắc.

tứ tắc là nói Quan Trung đông là Hoàng Hà, tâv có Lũng Sơn, nam có Tẩn Lình, bắc là Lũng sơn cùng Lữ Lương sơn các sơn mạch hình thành vùng cao.

bời vì Quan Trung địa thế hiểm yếu, vô hình chung đã như Him vạn quân trần thủ.

lúc nàv đãv Quan Trung xưng vương cực kỳ chiểm tiện nghi, tiến công lui giữ đều cục tốt.

Nhưng so ra mà nói, Tẩn Lình, Hoàng Hà là mười phẩn tin cậy, vùng cao phương bắc phòng ngự lại yếu chút ít.

Nhưng phương bắc một mực đều có Lương Sư Đô làm nơi giảm xóc, phía bắc lại chính là người Đột Quyết.

Người Đột Quyết du mục là chính, đổi với các quán phía bắc đốt nhà giết người cướp của.

năm đó thậm chí thắng đánh tới Thiên thủv, Duyên An.

Nhưng người Đột Quyết cuối cùng vẫn không có kể hoạch làu dài.

giết người cướp của đến khi cảm thấv mỹ mãn sẽ về lại phía bắc.

Lý Uvên sau khi xưng đế.

đầu tiên là đối chiến Tiết Cử.

lại quyết chiến Lưu Vù Chu, thoáng qua lại cùng Tiêu Bổ Y quần lấv cùng một chồ.

đối với Lương Sư Đô một mực không có trọng binh vây đánh.

Tiêu BÓ Y đại biểu lực lượng tàn quv.

có thể nói là đem nông quán khởi nghĩa trong thiên hạ đều bình định, Lý Uyên lại một mực cùng Quan Lũng môn phiệt quvết đấu.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều có ý niệm nhất thống thiên hạ trong đầu.

Lương Sư Đô chí hướng so về Lý Uyên, Tiêu Bố Y kém rất nhiều, từ khi tại Sóc Phương khởi sự.

một mực an phận ờ một góc.

làm thổ hoàng đế đã cảm thắv mỹ mãn rồi.

Phương bắc mặc dù không tính là vững chắc, nhưng có Lương Sư Đô cùng người Đột Quvết làm giảm xóc, Lý Uyên vẫn một mực đem tinh lực đặt ỡ Hà Đòng.

Tuy có chuẩn bị, nhưng đều là nhẳm vào Lương Sư Đô bố phòng, ai cũng không ngờ qua, kế hoạch tác chiến của Lv Tình quả thực thiên mã hành không.

Hắn sau khi đánh tan đại quán Đột Quvết vẫn chưa cảm thấy mỹ màn, lại giết tới sau lưng Lương Sư Đô.

Chẳng những Lý Uyên, coi như là bản thân Lương Sư Đô cũng cho ẳng Đông Đỏ sẽ toàn lực quvết đấu Quan Trung, quvết chiền Hà Đông, sè không chịu cường địch khác, cũng không dám đồng thời cùng Quan Lũng Lương Sư Đô tác chiến.

Ai cùng nghĩ không ra, Lý Tình không bám vào khuôn mẫu.

đi đường vòng phía bắc vượt qua Hoàng Hà, sau đó xuôi nam đánh lén Sóc Phương!

Người Đột Quyết không thể tường được kế hoạch của Lý Tình, người Đột Quyết đại bại.

Lương Sư Đỏ không thể tưởng được quán Tây Lương lại đối với minh khai chiến.

Lương Sư Đô bại trốn!

Lý Tình sau khi đánh tan Lương Sư Đô.

không tiếp tục còn trờ ngại, tiến nhanh thắng xuống, binh bức quận Điêu Àm, chi cần lại hạ Duyên An.

binh đến Lương Sơn.

công phá Hồ Khẩu, thắng đến Long Môn Quan, quán Tây Lương đà có thể vòng qua Hà Đòng, còng phá Trường An.

Lý Uyên bố phòng Hà Đông, trọng binh áp tại Bách Bích, thẳm nghĩ tiêu diệt quán Tãv Lương ờ trong chiến dịch nàv.

nào đâu nghĩ tới Lý Tình lại tập kích bất ngờ.

lại có thể vượt qua Hoàng Hà.

vòng sau lưng Lý Kiến Thành, ngăn chận đường về của Lý Kiến Thành, Hà Đông đà là tứ bề thọ địch!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio