Quần thần ồ lên, chỉ cảm thấy không thể tin được, Dương Quảng lại cảm thấy lão già chết tiệt này cuối cùng cũng nói được một câu coi được nhất trong đời, không cần nhìn Vũ Văn Thuật, chỉvỗ án nói: "Một khi mọi người đều đã không có dị nghị, vậy trẫm sẽ phong Tiêu Bố Y làm Thái Phó Thiếu Khanh, gia phong Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, các khanh gia ý thế nào?"...
Lý Hồn không ngoài dự kiến phản bác cũng không làm Dương Quảng kinh ngạc, quần thần tập trung xem trò hay giờ mới chân chính bắt đầu, bởi vì này hướng của nội đấu lần này sẽ quyết định hướng gió mà quần thần sẽ theo trong thời gian tới.
Dương Quảng hai hàng lông mày dựng lên, "Thân Minh Công lời ấy có ý gì?"
Lý Hồn run run rẩy rẩy đứng lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Lão thần thật ra có mấy lời không tiện nói ra".
Dương Quảng hơi hòa hoãn cảm xúc, "Thân Minh Công lao khổ công cao, mời ngồi xuống nói chuyện".
Vô luận Dương Quảng đối với Lý phiệt kiêng kị như thế nào, hận không thể làm cho Thân Minh Công này sớm chết như thế nào, thì thể diện cũng phải cấp cho. Thân Minh Công này nhất cử nhất động đều không thể gấp gáp, xem như đại lão thần hai đời, Dương Quảng hắn cho dù là Thiên tử, cũng không thể dễ dàng làm ra chuyện quần thần sợ hãi.
Lý Hồn tạ ơn lại ngồi xuống, "Lão thần cảm thấy Bùi Ngự Sử nói có chút vấn đề, chính là cảm thấy chức quan này phong có chút nhỏ".
Quần thần ồ lên một trận, trong lòng đều nói, liên tục thăng chín cấp nếu mà còn nhỏ, thì phỏng chừng chỉ có đem tước vị Thân Minh Công của ngươi phong cho Tiêu Bố Y mới được, Dương Quảng lại nghĩ hắn nói là để nói ngược lại, lạnh lùng nói: "Vậy ý của Thân Minh Công nói, Tiêu Bố Y nên đảm đương chức gì?"
Lý Hồn liếc nhìn Lý Trụ Quốc, nhẹ nhàng thở dài, "Mấy ngày trước đây hồng nhi gặp chuyện, nói vậy Thánh Thượng cũng biết".
"Đổng Trung tướng, Lý Trụ Quốc gặp chuyện ngươi điều tra thế nào rồi?" Dương Quảng sắc mặt trầm xuống.
Đổng Trung tướng đứng ra, cũng là một lão già đã hơn năm mươi, nếp nhăn trên mặt đã như là bậc thang, hắn nhíu mày, khuôn mặt có thể dùng từ thê thảm để hình dung, "Hồi Thánh Thượng. Mạt tướng đã kiệt lực điều tra, đã nhiều ngày Vũ hầu phủ…"
"Có nghĩa là vẫn chưa tra ra?" Dương Quảng sắc mặt hơi trầm xuống, "Nếu có người hành thích Lý Trụ Quốc mà không thể tra ra, vậy không phải sẽ có một ngày cũng sẽ có người hành thích ta sao? Ngươi nếu cái này cũng không thể tra ra, ta dùng ngươi để làm gì nữa?"
Lý Trụ Quốc đứng lên, lại cười nói: "Thánh Thượng, vi thần có thể nói với Thánh Thượng, thúc phụ tuyệt không phải bởi vì vi thần gặp chuyện mà trách cứ Đổng Trung tướng".
"Vậy thì có ý gì?" Dương Quảng sắc mặt bất thiện.
"Người muốn nói là, lúc trước khi vi thần gặp chuyện. Tiêu Bố Y tuy là Giáo Thư Lang, cũng không bị chức vị ngăn trở, đã ra tay ngăn chận thích khách, dù chưa thành nhưng khi trở về cũng có nói với thúc phụ, cảm thấy Giáo Thư Lang này can đảm trung thần. Thúc phụ nói, loại trung thần này, theo lý phải được phong thưởng. thần cùng người đều có ý tiến cử Tiêu Bố Y, nhưng thúc phụ nói nếu chúng thần tiến cử, chỉ sợ sẽ có người nghị luận chúng thần có tư tâm, hôm nay thúc phụ nhìn thấy quần thần nghị luận, chỉ vì thấy Giáo Thư Lang không được đãi ngộ đúng nên cũng bất bình, lúc này mới cả gan tiến cử".
Dương Quảng lần này thực sự là kinh ngạc, trầm ngâm một lát mới nói: "Không biết Thân Minh Công muốn tiến cử Tiêu Bố Y chức quan nào?"
Lý Hồn vuốt vuốt chòm râu, ho khan rồi mới nói: "Hạ thần cảm thấy chức Thái Phó Thiếu Khanh rất là thích hợp. Chỉ là thưởng vẫn chưa đủ, nếu có thể gia tăng thêm chức Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu mà Vũ Văn tướng quân nói, vậy mới làm cho thiên hạ tin phục".
Quần thần ồ lên, chỉ cảm thấy không thể tin được, Dương Quảng lại cảm thấy lão già chết tiệt này cuối cùng cũng nói được một câu coi được nhất trong đời, không cần nhìn Vũ Văn Thuật, chỉ vỗ án nói: "Một khi mọi người đều đã không có dị nghị, vậy trẫm sẽ phong Tiêu Bố Y làm Thái Phó Thiếu Khanh, gia phong Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, các khanh gia ý thế nào?"
Quần thần liếc mắt nhìn nhau, trừ Vũ Văn Thuật ra, đều thi lễ nói: "Thánh Thượng anh minh, hạ thần không có dị nghị".
Tiêu Bố Y trợn mắt há hốc mồm đứng ở tại chỗ, nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại làm Bật Mã Ôn, còn thêm bổng lộc của đại phu nữa, hồi lâu nghe được Tô Uy ở một bên thấp giọng nói: "Tiêu Bố Y, còn không mau tạ ơn?"
Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, mới biết được Thánh chỉ có lúc chỉ cần một câu nói của Hoàng Thượng, liền tiến lên một bước tạ ơn: "Vi thần tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Dương Quảng hơi khép hai mắt nhìn Tiêu Bố Y nói: "Thiếu Khanh, trông cậy vào ngươi về sau dốc sức cho sự nghiệp mới được, các khanh gia, nếu không còn chuyện gì…"
"Thánh Thượng, vi thần có chút việc" Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới cái gì.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thầm nghĩ tiểu tử ngươi thật không biết tiến thối, phong ngươi làm đại quan rồi thì thôi đi, lại còn có yêu cầu, không khỏi lòng tham vô đáy sao?
"Ồ?" Dương Quảng cũng coi như có chút hứng thú, biết tiểu tử này cho tới bây giờ chưa từng cầu cái gì cho bản thân mình, "Ngươi có chuyện gì?"
"Hồi Thánh Thượng, đa tạ Thánh Thượng cùng các vị đại nhân đã ưu ái, thần vốn không muốn nhiều chuyện, chỉ là…" Tiêu Bố Y do dự, rốt cuộc nói: "Chỉ là thần tại Bình An khách điếm thành Đông Đô gặp được một người, hắn là một Thiên tướng thủ hạ của Trương Tu đã đại nhân, tên là Tần Thúc Bảo".
"Ồ?" Dương Quảng có chút kinh ngạc nói: "Hắn không ở dưới trướng Trương Tu đã mà nghe lệnh chinh phạt tặc đảng, chạy đến Đông Đô để làm cái gì?"
Ngu Thế Cơ bước nhanh tiến lên, "Hồi Thánh Thượng, Thánh Thượng không phải nói lâu nay không được gặp Trương tướng quân sao, nhưng Trương tướng quân mới đánh bại Vương Bạc cùng Đỗ Phục Uy xong, vừa muốn chinh phạt tặc soái Tả Hiếu Hữu, việc chinh phạt bề bộn, thật sự không thể tới kinh đô gặp mặt cùng Thánh Thượng".
Tiêu Bố Y vừa nghe đã biết bên trong có vấn đề, Ngu Thế Cơ so với ai khác đều hiểu được chuyện này hơn cả, chỉ là không nói với Hoàng Thượng, không rõ có lợi ích gì bên trong hay không. Nhưng khắp thiên hạ trong triều thần muốn nói không thể đi gặp thiên vương lão tử Dương Quảng, chỉ sợ chỉ có mình Trương Tu đã mà thôi.
Dương Quảng khi nghe được ba chữ Trương tướng quân, mắt sáng ngời, vuốt cằm nói: "Trẫm biết Trương Tu đã lao khổ công cao, hắn không đến gặp trẫm, đó là vì nghĩ cho giang sơn của trẫm, trẫm sẽ không trách hắn, chỉ là trẫm thực có chút nhớ hắn".
Tiêu Bố Y nghe được giọng điệu của Dương Quảng, lần đầu tiên đối với một người lộ ra tình cảm nhớ nhung đến như thế, mà người này lại không phải nịnh thần, không khỏi cảm thấy rất lạ, lại đối với Trương Tu đã này kính ngưỡng vô hạn, thầm nghĩ người ta không cần vỗ mông ngựa, cũng giống như mình, bản thân mình gần đây lại sa đọa, quan mỗi ngày một lớn, cũng không thể so được với ngày trước, mỗi ngày đều phải cẩn thận, chẳng khác nào một cô vợ nhỏvậy. Bất quá ở bên cạnh Dương Quảng áp lực người thường khó có thể biết được hắn giờ khắc nào nổi giận, là thưởng cho ngươi hay là chém đầu của ngươi.
"Lúc ấy vi thần có chủ ý, khiến cho họa sỉ đi gặp Trương tướng quân mà vẽ một bức họa, lấy trở về cho Thánh Thượng xem" Ngu Thế Cơ lại nói: "Thật ra Tiêu Thiếu Khanh nếu không nói, vi thần cũng định nói với Thánh Thượng chuyện này".
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn trốn tránh trách nhiệm, cũng không chỉra mà chỉ nói: "Ngu đại nhân, hạ quan gây trở ngại, mong đừng trách".
Ngu Thế Cơ khẽ cười nói: "Tiêu Thiếu Khanh trung tâm vì nước, làm sao trách được, lại nói thật ra ta đã chậm trễ tiếp đón thủ hạ của Trương tướng quân".
Dương Quảng đã ngáp dài, xua tay nói: "Hôm nay đã muộn, ngày mai tuyên Tần Thúc Bảo kiến giá".
Hắn lời vừa nói xong, đã đứng dậy rời đi. Vũ Văn Thuật xanh mặt cũng lập tức rời đi. Ngu Thế Cơ cũng mỉm cười nói với Tiêu Bố Y: "Tiêu Thiếu Khanh, chúc mừng điện thí thông qua, lấy bối cảnh cùng năng lực của Tiêu Thiếu Khanh, ta nghĩ vị trí Thiếu Khanh này cũng chưa đủ".
Tiêu Bố Y hiểu được trong lời hắn có ý, nhìn thấy trong quần thần, cũng không nói gì với hắn, cho dù là Bùi Uẩn cũng đã sớm rời đi, thật ra cũng không rõ Bùi phiệt nghĩ cái gì, "Bố Y còn chưa đa tạ Ngu đại nhân đã nói tốt, có cơ hội nhất định phải cảm ơn mới được".
Ngu Thế Cơ cười nói, "Thiếu Khanh nói khách khí rồi, chuyện trung quân là chức trách của ta. Hôm nay Thiếu Khanh là chùy ở trong túi, mũi nhọn tự hiện, người khác muốn che cũng che không được. Ta bất quá chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi".
Tiêu Bố Y sau khi cáo biệt Ngu Thế Cơ, vốn định đi gặp Tần Thúc Bảo, nói cho hắn khổ sở cũng đã có ngày thành công. Bất quá cũng không muốn chiếm công. Nghĩ Tần Thúc Bảo mấy ngày này đã chịu được, cũng không nóng lòng thêm một ngày, nên cũng bỏ qua.
Ở tại khách điếm một đêm, mới phát hiện phòng của Bối Bồi luôn đóng, không biết là hắn rốt cuộc có ở trong hay không. Từ sau khi Bùi Minh Thúy trở về, số lần Bối Bồi gặp mình cũng ít đi rất nhiều, mỗi lần gặp mặt đều không mặn không nhạt, Tiêu Bố Y cũng không quá nghĩ đến, chỉ cảm thấy lộ tuyến cùng dự định của mình đã có sai lệch rất lớn, nhưng xem ra hình như lại gần đi rất nhiều? Quan gia buôn bán ngựa đương nhiên so với tư gia buôn bán ngựa thuận tiện hơn rất nhiều, hắn không giống với Vũ Văn Hóa Cập, làm việc cẩn thận một chút, sẽ không lưu lại một lỗ hổng lớn như vậy.
Trở về nói với Dương Đắc Chí cùng Hòe mập, hai người đều hưng phấn không thôi, đều nói Thái Phó Thiếu Khanh này chưởng quản ngựa của cả thiên hạ, tuy không có binh quyền, nhưng cũng là quan vị rất béo bở. Tiêu Bố Y có thể mượn tên quan phương để điều ngựa, tìm kiếm giống ngựa, đả kích sự nghiệp buôn bán ngựa của thiên hạ, hoành hành độc bá thiên hạ, vậy từ nay về sau sơn trại còn không phải dựa vào núi thì ăn núi, dựa vào nước thì ăn nước, dựa vào mã quan như hắn mà buôn bán ngựa còn không phải là dựa vào một tòa núi vàng sao?
Tiêu Bố Y không nghĩ đến hai người không có làm quan, lại là cổ nhân, cũng đã biết chuyện lũng đoạn này, cười mà không đáp. Hắn hiện tại căn cơ thâm hậu chưa từng có, buôn bán ngựa bất quá chỉ là thủy đáo cừ thành (ý nói thời cơ chín muồi) mà thôi.
Ngồi thoải mái ở trong phòng, nhìn cảnh tượng giàu có trước mắt, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy tuy là đang đông, lại ấm áp như xuân, thầm nghĩ có thể hưởng thụ vài năm cũng tốt. Trước mắt có một số tài liệu thô sơ giản lược, bởi vì là nghiệp vụ đúng sở thích, tự nhiên so với tại Bí Thư Tỉnh hứng thú hơn nhiều...
Ngày hôm sau Tiêu Bố Y trước đi Tu Văn điện, dù sao hắn cũng đã làm việc ở đây, Dương Quảng chưa nói miễn hắn Giáo Thư Lang, nói không chừng hắn có thể thân kiêm ba chức, lĩnh ba phần bổng lộc. Không nghĩ đến Ngu Thế Nam đã sớm đón lại, nói cho hắn tuy không có Thánh chỉ, nhưng chỗ này hắn không cần đến nữa. Tiêu Bố Y có chút uể oải, người bên ngoài lại đều hâm mộ không thôi, cho dù là Liễu Cố Ngôn đều tán thưởng Tiêu Bố Y, nói sớm biết rằng Tiêu Bố Y tuyệt không phải là vật trong ao, lần này từ trong ao chạy ra, đó là tiền đồ không thể hạn lượng.
Tiêu Bố Y hôm nay thân là Thái Phó Thiếu Khanh, làm việc cũng không ở tại Đông thành, mà là chuyển sang Thái Vi thành, cùng Ngự Sử đài cách không xa, cũng chính là rất gần chỗ làm việc của Bùi Uẩn. Bên cạnh là Nội Thị Tỉnh chưởng quản các chuyện trong cung đình, Thái Phó tự Khanh chỉ có một người, Thiếu Khanh hai người, bất quá Thánh Thượng Dương Quảng hết sức keo kiệt quan vị, bình thường chức có khuyết đi, thật lâu sau cũng chưa chắc đã có ai bổ nhiệm, ví dụ như nói vị trí cùng quyền lợi của Lại bộ Thượng thư Ngưu Hoằng, đã bị mấy người chực chờ. Thái Phó tự Khanh sớm đã chết, phỏng chừng cũng bởi vì Vũ Văn Hóa Cập, mà một Thiếu Khanh khác không chết nhưng cũng bị Vũ Văn Hóa Cập bức đi chỗ khác, cho nên lúc này đã cấp cho Tiêu Bố Y sự ưu đãi rất lớn, Thái Phó tự hắn là lớn nhất, làm việc cũng hết sức tự do.
Lại là Thông sự xá nhân Hoàng Phó Giang dẫn hắn đến, sau khi tuyên đọc Thánh chỉ thì phiêu nhiên rời đi, hai người đã sớm quen tới mức không thể quen hơn, Hoàng Phó Giang sớm đã biết tiểu tử này tiền đồ không thể hạn lượng, nhưng không nghĩ đến hắn có thể liên tục thăng chín cấp, vượt xa cả mình, Tiêu Bố Y thật ra cũng không lấy quan vị hiển hách mà làm giá nước lên thuyền lên, mà vẫn cứ gọi Hoàng đại ca, Hoàng Phó Giang trong lòng thư thản, rất nhiều chuyện biết đều nói ra, nói Vũ Văn Thuật từ khi Tiêu Bố Y chiếm lấy vị trí của con hắn, cũng không có đi gặp Hoàng Thượng, bất quá cũng nói hắn thêm phần cẩn thận. Tiêu Bố Y nghe hắn cùng Dương Đắc Chí phảng phất nói như nhau, cũng thầm nhủ phải đề phòng.
Ngồi thoải mái ở trong phòng, nhìn cảnh tượng giàu có trước mắt, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy tuy là đang đông, lại ấm áp như xuân, thầm nghĩ có thể hưởng thụ vài năm cũng tốt. Trước mắt có một số tài liệu thô sơ giản lược, bởi vì là nghiệp vụ đúng sở thích, tự nhiên so với tại Bí Thư Tỉnh hứng thú hơn nhiều. Hắn là Thái Phó Thiếu Khanh, nhiệm vụ trước mắt là làm quen với tư liệu trên tay, không để xảy ra sai lầm, quen thuộc mã trường trong thiên hạ, khi người khác buôn bán ngựa, hắn vẫn có thể đứng ở vị trí cao hơn người thường, lấy thân phận hoàng gia mà buôn bán ngựa.
Nghĩ tới loại người như Vũ Văn Hóa Cập cũng có thể đem quan vị làm cho có thanh có sắc, Tiêu Bố Y cũng không lo là mình không thểứng phó được. Chỉ là khi xem tài liệu cũng có chút cố hết sức, những gì lưu lại cũng khá khó xử lý, Tiêu Bố Y nhìn thấy thủ hạ đang sợ hãi nhìn mình câm như hến thì tự mắng mình ngu xuẩn, có khi nào thì thấy lãnh đạo phải tự tay phân tích sửa sang công việc chưa. Mấy công tác này nên để cho thủ hạ làm, rồi báo cáo cho mình là được.
"Ngươi. Đi tới đây" Tiêu Bố Y ngoắc ngón tay, một người đã e dè đi tới thi lễ, "Thiếu Khanh, có chuyện gì?"
"Ngươi tên gì, làm việc gì?" Tiêu Bố Y thấy trong phòng hiện có ba người, tất cung tất kính nhìn mình.
Đều là thuộc hạ của mình, tân quan mới nhậm chức, thủ hạ tự nhiên phải tới hoan nghênh báo cáo, hắn tự nhiên không cần quá khách khí, xưng huynh gọi đệ chỉ sợ hù dọa người khác.
Người nọ đang đứng thẳng, nghe Tiêu Bố Y hỏi, cung kính nói: "Thuộc hạ là Điển Cứu Lệnh, tên là Đan Tu Văn".
Tiêu Bố Y sửng sốt, thầm nghĩ mình cùng Tu Văn thật ra cũng có duyên, mới rời khỏi Tu Văn điện, lại nhìn thấy một Đan Tu Văn. Nhưng bản thân lại chỉ muốn làm một người thô bỉ, "Ngươi tên là Đan Tu Văn, nói như vậy văn thơ có lẽ không tệ?"
Đan Tu Văn sau ót đổ mồ hôi, "Hồi Thiếu Khanh, đây là tên do gia phụ đặt, thật ra ta chữ cũng không biết mấy, bất quá thuộc hạ chủ yếu chưởng quản chuyện nuôi ngựa, cấp dưỡng tạp súc, không quá cần tới văn thơ".
"Ồ" Tiêu Bố Y gật gật đầu, "Còn hai người kia, các ngươi đứng cách ta xa như vậy làm gì, xem thường ta sao?"
Hai người kia nhìn thấy Tiêu Bố Y làm ra sắc mặt vô lại, nhưng lại thân thiết hơn hẳn sự ngạo mạn của Vũ Văn Hóa Cập, một người bước lên phía trước giải thích nói: "Không phải là như thế, đại nhân, trước kia Vũ Văn Thiếu Khanh khi ở đây thì…"
Hắn nói tới đây, bị một người mặt vàng bên cạnh kéo tay, có chút kinh hoảng sửa lại, "Trước kia quy củ là như vậy, khi không có chuyện gì, thì không được làm phiền Thiếu Khanh".
Thái Phó tự đổi chủ, bọn họ đều đã nghe phong phanh, Tiêu Thiếu Khanh này là đạp lên Vũ Văn Hóa Cập mà đi lên vị trí này, tuy nói Vũ Văn Hóa Cập còn chưa chết, nhưng đều cảm thấy, hắn so với chết cũng không sai biệt lắm. Cha hắn Vũ Văn Thuật vốn là Đại tướng quân của triều đình, đệ đệ hắn là Phò mã gia, nhưng cho dù là như thế, đều bảo vệ không được quan vị của hắn, có thể thấy được Thiếu Khanh trước mắt này thực sự có hậu thuẫn rất cứng, hắn đề cập tới Vũ Văn Thiếu Khanh, không phải muốn xui xẻo rơi vào đầu sao?
Tiêu Bố Y cũng lơ đểnh, khẽ cười nói: "Quy củ của ta khác với người khác, các ngươi có việc hay không có việc đều có thể tìm ta".
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều chắp tay nói: "Thuộc hạ nghe lệnh".
Tiêu Bố Y biết ba người này đều là người thành thật, hoặc là bị Vũ Văn Hóa Cập khi dễ đến mức xương mềm đã thành chứng, cũng không vội, "Hắn là Điển Cứu Lệnh Đan Tu Văn, còn các ngươi?"
"Thuộc hạ Điển Mục Lệnh Tiễn Mục," Một người mặt trắng không có râu, hai mắt nhỏ xíu, khi hồi báo công tác không biết là đang tỉnh hay ngủ, "Chủ yếu phụ trách các chế phẩm từ gia súc".
Tiêu Bố Y nước miếng thiếu chút nữa là chảy xuống, thầm nghĩ thực là một việc tốt, "Có phải là phụ trách cung ứng các chế phẩm từ thịt không?"
Tiễn Mục liên tục gật đầu, "Đại nhân nói một chút cũng không sai, đại nhân hiện tại nếu cần, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, không phải là cần, mà là phi thường cần. Về sau có cơ hội, đồ ăn của sơn trại có thể nhờ người này mà giải quyết, bất quá hiện tại cũng không gấp. Hắn chỉ nghĩ Thái Phó Thiếu Khanh chính là nuôi thả ngựa cho Dương Quảng, không nghĩ đến lại còn nhiều phần như vậy.
"Tạm thời không cần" Tiêu Bố Y mỉm cười, Tiễn Mục tâm lĩnh thần hội, thầm nghĩ đại nhân nói tạm thời không cần, thì chính là về sau khẳng định cần, đại nhân lần đầu nhận chức, mình cũng phải hiếu kính cho tốt mới được.
"Còn ngươi? Tên là gì, quản lý cái gì?" Tiêu Bố Y hướng tới người mặt vàng cuối cùng hỏi.
Người nọ cũng cung kính như hai người trước, "Hồi đại nhân, thuộc hạ Xa Phủ Lệnh Trương Tường, chủ yếu là phụ trách xe ngựa cùng thuần ngựa cho các vương công".
Tiêu Bố Y thì thào tự nói, "Phụ trách xe ngựa cùng thuần ngựa cho các vương công? Vậy trên vương công thì do ta đi hỗ trợ thuần ngựa sao?"
"Vậy cũng không phải," Ba người đều cười, "Đại nhân không cần đi thuần ngựa, xe ngựa cùng thuần ngựa trên vương công là do Thừa Hoàng Lệnh Triệu Thành Bằng phụ trách".
"Ồ?" Tiêu Bố Y hỏi: "Triệu Thành Bằng này chức vị có phải trên ta không?"
Ba người đều lắc đầu, "Không phải, ở Thái Phó tự đại nhân là lớn nhất".
"Vậy hôm nay ta đến nhận chức, hắn vì cái gì không đến gặp ta, chẳng lẽ ta phải đi gặp hắn sao?" Tiêu Bố Y hiển lộ quan uy.
"Tuyệt không có việc này" Đan Tu Văn vội vàng giải thích, "Triệu Thành Bằng đối với Thiếu Khanh không dám bất kính, hôm nay cũng đã sớm đợi ở đây, bất quá công chúa gọi hắn đi dạy cưỡi ngựa, hắn không dám không nghe, chỉ có thể đến, bảo ba người thuộc hạ hướng tới đại nhân nói một tiếng, thứ cho hắn tội thất lễ".
Tiêu Bố Y gật gật đầu, "Không biết thì không có tội, ta không rõ ràng lắm, tính tình hay nóng giận, các ngươi đừng trách". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Ba người bị dọa đều quỳ xuống, "Thuộc hạ không dám".
Tiêu Bố Y mấy ngày nay đều cúi đầu làm người, không thể nói là nhục nhã, nhưng cũng không thể nói là uy phong. Mấy ngày trước đây thấy Tôn Thiếu Phương hiển lộ quan uy, nhiều ít cũng có chút hâm mộ, không nghĩ đến bây giờ cũng có người xem sắc mặt của mình, cũng buồn cười, bất quá cũng cảm thấy người hơi thiếu một chút, "Ta làm Thiếu Khanh chẳng lẽ chỉ có bốn người các ngươi làm thuộc hạ?"
Ba người liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vị này đối với Thái Phó tự một chút cũng không thông, người như vậy lại đảm đương Thiếu Khanh, thật sự là ông trời không có mắt.
"Hồi đại nhân, đương nhiên không chỉ có bốn thuộc hạ" Đan Tu Văn tuy chữ to cũng không biết mấy, nhưng nghiệp vụ của hắn so với Tiêu Bố Y thì tốt hơn nhiều, "Thái Phó tự có bốn Thự, chia làm Thừa Hoàng, Điển, Điển Mục, Xa Phủ bốn Thự, trách nhiệm mới vừa rồi thuộc hạ đã nói qua. Quan viên dưới Thự phân một người là Lệnh, Thừa thì tùy theo mà phan phối, trừ bốn Thự, Lệnh, Thừa đều do Thiếu Khanh điều độ ra, còn có các Mục giám phân tán các nơi trong kinh đô, Mục giám lại phân thượng trung hạ ba mức, chủ quản việc nuôi dưỡng của trâu ngựa…"
Tiêu Bố Y đang nghe thì cửa phòng mở ra, một người thở hỗn hển vọt vào, nhìn thấy Tiêu Bố Y ngồi ở vị trí Thiếu Khanh, lớn tiếng nói: "Đại nhân, đại sự không ổn rồi!