Giang Sơn Mỹ Sắc

chương 196: trở ngại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạn Môn quận có bốn mươi mốt tòa thành trì, Dương Quảng hiện tại nên ở nơi nào?

Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, giây lát hỏi: "Nhạn Môn quận thành trì lớn nhất có mấy tòa?"

"Huyền và Nhạn Môn".

"Trước đi Huyền" Tiêu Bố Y biết thời gian cấp bách, hắn không có quá nhiều lựa chọn. Hắn từ Tử Hà chạy đến đây, biết trên đường từ Tử Hà nam hạ, quân Đột Quyết như bầy kiến liên miên không dứt, hiện nay biên thùy thái bình quá lâu, Dương Quảng lại một lòng tấn công Cao Lệ, biên thùy cũng không coi trọng, chỉ sợ dưới sự tấn công hung mãnh của quân Đột Quyết, một đòn là thủng.

Phương Vô Hối gật đầu, không hề nhiều lời, giục ngựa nhằm hướng đông phi tới. Tiêu Bố Y khi đến Mã ấp, đã gần đến đêm, phân phó thủ thành lại dùng chút thời gian, ra khỏi thành thì sắc trời đã tối.

Phía sau đèn đuốc huy hoàng, càng lúc càng xa, rốt cuộc hoàn toàn chỉ còn là bóng đêm hắc ám.

Đi tới vài dặm thì tới một cánh rừng, Phương Vô Hối chỉ nói: "Đại nhân, qua cánh rừng này, có một con đường núi nhỏ có thể đến Huyền, chỉ là đường gập ghềnh, không tính là dể đi".

"Cứ việc đi đừng ngại" Tiêu Bố Y không chút do dự nói.

Phương Vô Hối không hề chần chờ, thúc ngựa đi trước dẫn đường, Tiêu Bố Y theo sát sau đó, hai người đi ở trong rừng, Phương Vô Hối phía trước đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng, cả người lẫn ngựa đổ sụp xuống đất. Tiêu Bố Y giật mình, Nguyệt Quang cũng hí dài một tiếng, lăng không nhảy lên, lập tức nhảy về phía trước.

Tiêu Bố Y người trên lưng ngựa, đã phát hiện giữa hai cây có giăng một sợi dây thừng, mắt thường khó thấy. Phương Vô Hối không có để ý, cả người lẫn ngựa bị vướng dây nga xuống đất, Nguyệt Quang cũng phi thường linh tính, lập tức nhảy lên không, đã lướt qua bẫy, khi rơi xuống đất lại nghe răng rắc một tiếng, phía sau hiện ra một cái hố to.

Tiêu Bố Y giây lát hiểu được, có người ở đây lập bẫy ngựa, lại sợ ngựa nhảy lên, ở phía trước lại đào một cái hố to, tâm cơ rất sâu có thể thấy được. Chỉ là người tính kế ngàn tính vạn tính, nhưng không có tính được Nguyệt Quang phi thường thần tuấn, sức nhảy so với ngựa bình thường hơn rất nhiều.

Hai bên cánh rừng bóng người như quỷ mị, trường thương đâm xuyên tới, đích là ngựa của Tiêu Bố Y, trường mâu trong tay Tiêu Bố Y liên tục vung ra, đã gạt trường mâu ra, cả người lẫn ngựa xuyên qua rừng cây, tiếng vó ngựa cấp tốc đi xa, đảo mắt đã không biết đi về phía nào.

Hai người mai phục cầm trong tay trường mâu, đều giẫm chân, giọng căm hận nói: "Để hắn đi rồi".

Phương Vô Hối ngã không nhẹ, mặt sưng húp, nhìn thấy hai người cầm mâu đi tới, một tiếng hét lớn, rút đao chém tới. Hai người kia hừ lạnh một tiếng, trường mâu đâm ra, một mâu ngăn chận đơn đao của Phương Vô Hối, một mâu chỉ vào ngực hắn.

"Các ngươi muốn đi nơi nào?"

Phương Vô Hối bị chận ngang ngực, cắn răng nói: "Không biết".

Người nọ mũi thương tống tới, đâm vào ngực Phương Vô Hối nửa phân, máu tươi chảy xuống, "Ngươi không nói chính là chết".

Phương Vô Hối đột nhiên cười to lên, phun thật mạnh một cái, lớn tiếng quát: "Các ngươi còn là người sao? Lão tử là một tiểu binh, còn biết quân Đột Quyết đến đây mà đi báo tin cứu quốc, các ngươi là thứ tạp chủng…"

Người bên cạnh ra quyền đánh thật mạnh vào bụng Phương Vô Hối, cười lạnh nói: "Ta cho ngươi mạnh miệng, ta hỏi ngươi một lần nữa…"

"Không cần hỏi," Một thanh âm từ phía sau hai người truyền tới, "Hỏi ta là được rồi".

Trong khi Tiêu Bố Y nói tám chữ, hai người ít nhất đã công về phía sau ba chiêu. Tiêu Bố Y chỉ một tay đã đập vào gáy một người, người nọ sau khi đánh ra một chiêu thì lảo đảo rồi ngất đi lăn ra đất, người còn lại trong lòng lạnh lùng, hai chiêu thất bại, lại bị Tiêu Bố Y nắm cổ áo, tặng cho mấy cái tát, "Phương Vô Hối nói không sai, các ngươi chính là tạp chủng!"

Tiêu Bố Y xuống tay cực nặng, mấy cái tát xuống, khuôn mặt người nọ đã sưng húp lên giống như đầu heo vậy.

Phương Vô Hối nhìn thấy Tiêu Bố Y quay lại, vừa ra tay đã bắt hai người, tinh thần đại chấn, mới muốn giãy dụa đứng lên, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Cẩn thận".

Phương Vô Hối lời còn chưa dứt, Tiêu Bố Y đã vọt tới, một tay chụp lấy Phương Vô Hối, toàn lực phóng về phía trước, phía sau hàn quang thoáng hiện, đều dừng ở trên người hai thích khách, chỉ nghe sau khi hét thảm một tiếng, trong rừng xào xạc rung động, thanh âm rời xa.

Tiêu Bố Y chậm rãi đi trở về, nhìn về hai người ở trên mặt đất, thấy bọn họ mỗi người đều trúng mấy ngọn phi đao, đã sớm mất mạng. Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, Tiêu Bố Y cả người lẫn ngựa chạy ra khỏi cánh rừng, cho Nguyệt Quang chạy đi xa, còn mình thì vô thanh vô tức quay trở về bắt hai thích khách, nhưng không nghĩ đến đối phương suy nghĩ kín đáo, còn có cao thủẩn nấp.

Mục tiêu của cao thủ là giết người diệt khẩu, sau khi giết thích khách thì điềm nhiên mà đi, tựa hồ cũng biết không thể ngăn trở Tiêu Bố Y.

"Tiêu đại nhân, đều là ta gặp chuyện, bằng không người" Phương Vô Hối xấu hổ vô cùng.

Tiêu Bố Y xua xua tay, "Hắn có giết người diệt khẩu hay không cũng không quan trọng, nhìn xem ngựa của ngươi còn có thể chạy không?"

Phương Vô Hối khó hiểu thâm ý trong lời nói của Tiêu Bố Y, lại chạy nhanh đi xem ngựa của mình, ngạc nhiên nói: "Đại nhân, may mà ngựa không có bị thương".

Tiêu Bố Y gật đầu ra khỏi rừng, đưa tay lên miệng huýt lên một tiếng rõ to, Nguyệt Quang trong bóng đêm chạy ra, cũng làm cho Phương Vô Hối hâm mộ không thôi.

Phương Vô Hối tiếp tục đi trước dẫn đường, chỉ là càng thêm cẩn thận. Tiêu Bố Y đi theo sau hắn cũng rất nghi hoặc. Phương Vô Hối có lẽ không biết sát thủ rốt cuộc là người nào, nhưng Tiêu Bố Y lại không thể không đem mục tiêu tập trung trên người một người. Hắn dọc theo đường đi từ Tử Hà đến Mã ấp, lập mưu ngăn đón hắn không thể là quân Đột Quyết, duy nhất có thể có cơ hội ngăn đón hắn chính là người trong thành Mã ấp.

Hắn lặng yên quay lại chỉ là vì muốn xem Phương Vô Hối có tham dự vào trong đó hay không, nhưng kết quả chứng minh Phương Vô Hối cũng là một trang hán tử, nhưng kết quả cũng chứng minh hắn đoán không sai, có người cũng không muốn hắn đi báo tin, phù hợp với các điều kiện này trong mắt Tiêu Bố Y ngoại trừ Lưu Vũ Chu ra, thì không còn người nào khác.

Điều này cũng có thể thuyết minh vì sao hắn tại thành Mã ấp tìm không thấy Lưu Vũ Chu, có lẽ là bởi vì Lưu Vũ Chu căn bản là không muốn gặp hắn! Cáo thủ mới vừa rồi võ công không kém, có phải chính là Lưu Vũ Chu hay không?

Tiêu Bố Y người ở trên ngựa, sau khi hóa giải bí ẩn cũng không có thoải mái, ngược lại càng thêm nặng nề, nếu Lưu Vũ Chu trở ngại mình thông báo cho Dương Quảng, vậy dịch quan hắn phái ra có thể cũng bị chặn giết hay không, Lưu Vũ Chu chủ mưu ngăn đón hắn đi báo tin, nhìn gần mà nói, đó là muốn cho Dương Quảng đi tìm chết, nhưng nhìn xa mà nghĩ, vậy có thể là hắn đã sớm cùng Đột Quyết có sự cấu kết!

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Bố Y cùng Phương Vô Hối đã đến Huyền.

Huyền thành cao lớn nguy nga, gió êm sóng lặng, không thấy bóng dáng quân Đột Quyết, cũng làm Tiêu Bố Y có chút buông lỏng tâm sự, Phương Vô Hối đột nhiên cả kinh kêu lên: "Tiêu đại nhân, người xem!"

Tiêu Bố Y nghe được thanh âm sợ hãi của hắn, thì quay về phương bắc hắn chỉ mà nhìn, giờ phút này còn sớm, mặt trời cũng chưa ló dạng, bầu trời vốn trong xanh, một góc cũng đã nhuốm ánh bình minh ửng hồng. Phía trên màu đỏ, lại là tro bụi màu đen không ngừng bốc lên ngưng tụ không tiêu tán, như ác ma giương nanh múa vuốt.

Quân Đột Quyết phóng hỏa thiêu thành sao chứ? Tiêu Bố Y trong lòng khẽ run, không biết có tư vị gì. Nhạn Môn quận hôm nay đã ở dưới thiết kỵ Đột Quyết. Quân Đột Quyết không phục quản thúc nhiều, khó tránh chém giết cướp đoạt, dân chúng thì thảm rồi, nhưng một khi phóng hỏa, Dương Quảng bên người cũng có người thân kinh bách chiến, nên có sự cảnh giác chứ?

Hắn một ngựa nam hạ, đương nhiên so với quân Đột Quyết còn lo cướp đoạt thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng quân Đột Quyết tác chiến nhanh chóng, lúc này tuyệt đối cũng không cách nơi này quá xa.

Thúc ngựa đến cửa Huyền thành, Tiêu Bố Y cao giọng quát: "Thủ binh cửa thành nghe đây, có Thái Phó Tiêu Bố Y ở đây, xin hỏi thánh giá có ở đây không?"

Cửa thành đóng chặt, binh lính thủ thành từ trên nhìn xuống, cao giọng quát: "Tên quân Đột Quyết kia, ngươi muốn gạt chúng ta sao?"

Tiêu Bố Y cau mày, thầm nghĩ trang phục này của mình cũng quên bỏ đi, thật ra đã đem lại nhiều phiền toái ngoài dự kiến.

Bỏđi trang phục Đột Quyết, Tiêu Bố Y lộ ra bộ đồ bó sát người, lạnh lùng nói: "Quân tình khẩn cấp, ta chỉ có thể tùng quyền, nếu thánh giá ở đây, các ngươi hãy nhanh đi thông báo, nói Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y cầu kiến. Nếu chậm trễ quân tình, ta chỉ sợ ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém".

Nhìn thấy cửa thành nơi này đóng chặt, đề phòng so với thành trì khác nghiêm ngặt hơn nhiều, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy Dương Quảng thực có thểở đây. Hắn nói nhẹ không được, chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ để bức.

Binh lính thủ thành có chút do dự, một người đã xuống đầu thành, một người khác cũng cao giọng hô: "Ngươi từ từ, có người đi thông báo cho Tề vương".

Tiêu Bố Y cau mày, Tề vương? Đó là con thứ hai của Dương Quảng, lần trước tại Phúc Thuận điện gặp qua một lần, kiêu ngạo vô cùng, hắn sao lại ở nơi này?

"Xin hỏi thánh giá có ở đây hay không?"

"Điều này ta làm sao có thể nói cho ngươi!" Binh lính thủ thành nói.

Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát, đột nhiên quay đầu lại nói: "Phương Vô Hối, một đường đi tới đây, ta biết ngươi là một trang hán tử".

Phương Vô Hối nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, "Được Tiêu đại nhân nói lời này, Vô Hối chết cũng không tiếc".

"Trước mắt có một nhiệm vụ thực có thể mất mạng, không biết ngươi có thể làm không?"

"Tiêu đại nhân phân phó, Vô Hối chết vạn lần cũng không chối từ" Phương Vô Hối tuy cùng Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ biết mới có nửa ngày, nhưng dọc theo đường đi thấy Tiêu Bố Y làm việc đại nghĩa, bôn ba khổ nhọc vì nước, đã sớm cảm thấy bội phục, chỉ nghĩ mình chỉ là một binh sĩ tầm thường, cả đời cũng sẽ không có cơ hội gì, nhưng không nghĩ đến rốt cuộc cũng có một ngày có thể oanh oanh liệt liệt.

"Ta cảm thấy thánh giá không ở tại Huyền, nhưng lại chỉ có thể chờ đợi" Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Thành Nhạn Môn cách nơi này không xa, ta cũng không biết các trạm canh có báo tin về hay không, nhưng vì ổn thỏa hiện tại ta muốn ngươi nhanh chóng đi Nhạn Môn báo tin. Chỉ là, ngươi thực có thể bị hiểu lầm, sẽ có họa sát thân".

Hắn cũng không nói vì sao sẽ có họa sát thân, Phương Vô Hối cũng không hỏi, lập tức ngồi thẳng trên yên, trên mặt lộ ra nụ cười, "Tiêu đại nhân, người trước sau cũng sẽ chết, Vô Hối không sợ".

Tiêu Bố Y gật gật đầu, "Vô Hối, ta cũng không nói sai, ngươi quả thật là một trang hán tử, ta hy vọng chúng ta có thể gặp lại tại Nhạn Môn".

Phương Vô Hối giục ngựa hướng Nhạn Môn chạy đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi, "Tiêu đại nhân, ta có thể có một yêu cầu hay không?"

"Ngươi cứ nói".

"Vô hối nếu không chết, về sau không cầu gia quan tiến tước, chỉ cầu có thể đi theo Tiêu đại nhân" Phương Vô Hối chờ mong hỏi.

Tiêu Bố Y cười gật đầu, "Ta nếu không chết, tuyệt đối không có vấn đề".

Phương Vô Hối trong phút chốc ý khí hăng hái, thúc ngựa nhằm hướng Nhạn Môn chạy đi, Tiêu Bố Y mắt nhìn theo, nhẹ giọng nói: "Một hán tử tốt".

Phương Vô Hối đi xa, cửa thành vẫn không có động tĩnh, Tiêu Bố Y đang muốn thúc giục, trên cửa thành đột nhiên truyền đến tiếng cười, "Thì ra thực chính là Thái Phó Thiếu Khanh đến, ta còn tưởng rằng thành binh gạt ta, mới trách mắng một trận".

Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Giản đứng ở phía trên cửa thành, thân hoa phục, cao ngạo tiêu sái. Hắn cùng Dương Giản thực chỉ mới có duyên gặp mặt một lần, cũng không quá thân, nhưng không nghĩ đến Dương Giản còn có thể nhận ra hắn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Xin hỏi Tề vương, thánh giá có ở đây không?" Tiêu Bố Y lớn tiếng nói: "Bốn mươi vạn quân Đột Quyết tấn công biên giới, trước mắt đã đến Tử Hà, hiện tại chỉ sợ đã sớm tiến vào Nhạn Môn quận, mong Thánh Thượng sớm có chuẩn bị".

"Bốn mươi vạn đại binh Đột Quyết?" Dương Giản ra vẻkinh ngạc nói: "Tiêu Thiếu Khanh lấy đâu ra con số này?"

Tiêu Bố Y ngạc nhiên, binh sĩ bên người Dương Giản đều cười, Dương Giản lúc này mới lớn tiếng nói: "Tiêu đại nhân hình như đêm qua say rượu còn chưa tỉnh, cho nên đầu óc chưa tỉnh tao sao? Đại Tùy ta cùng Đột Quyết luôn luôn giao hảo, lần này Thánh Thượng lại tự mình xuất tuần, tứ hôn Sất Cát Thiết, Đột Quyết nên cảm ân đái đức mới đúng, sao lại phát binh nam hạ, quả thực là nói xằng nói bậy".

Tiêu Bố Y nhíu mày, đưa tay chỉ về phía bắc nói: "Tề vương, phương bắc chiến hỏa đã hiện, chẳng lẽ ngươi cũng không thấy sao?"

Hiện tại, chân trời lại càng đỏ, trên bầu trời khói đặc càng nặng, thậm chí mơ hồ có thể cảm thấy được tiếng vó ngựa chấn động. Tề vương cũng không lo sợ nói: "Cái này chắc là thôn xóm ở phương bắc ngẫu nhiên bốc lửa, ta nghĩ Tiêu Thiếu Khanh quả thật quá kinh hãi rồi. Tiêu Thiếu Khanh không phải đi Đột Quyết làm Tứ hôn sứ, sao lại đột nhiên phát hiện Đột Quyết nam hạ, bốn mươi vạn đại quân nam hạ, lại có thể làm cho Tiêu Thiếu Khanh một mình một ngựa quay về, chẳng lẽ lại tái diễn một màn đơn kỵ cứu chủ lúc trước?"

Hắn nói thoải mái, hoàn toàn không có đem chiến sự đặt ở trong mắt, Tiêu Bố Y trái tim trầm xuống, chậm rãi nói: "Tề vương, Tiêu Bố Y đối với Đại Tùy trung tâm cảnh cảnh, ngàn dặm chạy về báo tin, không có nghĩ đến Tề vương lại hoài nghi. Tề vương hoài nghi cũng không sao, nhưng quân tình khẩn cấp. Đột Quyết nam hạ, nhuệ khí dâng cao…"

"Chẳng lẽ Tiêu Thiếu Khanh cho rằng, thiên hạ này chỉ có một mình ngươi có thể đối kháng quân Đột Quyết sao chứ?" Dương Giản trào phúng cười nói: "Quân Đột Quyết không đến thì thôi, nếu đến đây, ta cũng có thể đánh cho bọn bỏ chạy mà về".

"Vậy xin hỏi Thánh Thượng ở đâu?" Tiêu Bố Y cố gắng ngăn chận sự tức giận, hận không thể một mâu đâm chết Tề vương này, đột nhiên trong lòng rùng mình, Tề vương này xem như thế nào, cũng không giống hạng ngu ngốc, hắn cho dù ghen tị với công lao của mình, nhưng quân Đột Quyết nam hạ, hắn sao lại lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn?

"Tiêu Thiếu Khanh ngàn dặm bôn ba, hôm nay nói vậy cũng mệt rồi" Dương Giản phất tay nói: "Mở cửa thành, mời Tiêu Thiếu Khanh vào thành".

Cửa thành mở ra, Tiêu Bố Y cũng nắm chặt trường mâu, trong thành xuất ra hai đội kỵ binh, mỗi người khải giáp sáng chói, cầm mâu mang thuẫn, đối với hắn đề phòng chặt chẽ, giống như xem hắn là kẻ địch vậy.

Tiêu Bố Y biết không ổn, nhưng vẫn nén giận, một gã quan quân cầm đầu nói: "Tiêu đại nhân, mời buông mâu xuống ngựa".

Tiêu Bố Y vẫn bất động, "Để làm gì?"

"Trong thành có Tề vương, chúng ta chỉ sợcó gian tế lẫn vào, ngộ thương Tề vương" Quan quân nghiêm mặt nói.

Tiêu Bố Y giận quá thành cười, "Các ngươi chẳng lẽ nghĩ ta là gian tế?"

Quan quân sắc mặt không thay đổi, "Đây chẳng qua chỉ là theo lệ hành sự mà thôi, mong Tiêu đại nhân không nên làm khó thuộc hạ".

Dương Giản ở trên đầu thành cao giọng nói: "Tiêu Bố Y, ngươi nếu không thẹn với lòng, sao lại không chịu buông mâu xuống ngựa nhận kiểm tra? Ngươi nếu không xuống ngựa buông binh khí, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?"

Quan quân dẫn theo binh sĩ chậm rãi tiến lên, Tiêu Bố Y đột nhiên vung trường mâu, mọi người nhịn không được ghìm ngựa thối lui, có thể thấy được đối với Tiêu Bố Y sợ hãi mười phần.

Tiêu Bố Y lên tiếng cười nói: "Hay cho một câu trong lòng có quỷ, Tiêu Bố Y tự thấy không thẹn với lòng, sánh cùng nhật nguyệt, nghe quân Đột Quyết nam hạ, ngàn dậm cấp tốc báo tin, không nghĩ đến lại nhận được một câu bình phẩm trong lòng có quỷ. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế, thế lửa lần này thấu cả nửa bầu trời, gió mây tứ khởi không phải là giả. Tề vương thấy mà xem như không, lại muốn bắt ta, ta chỉ sợ trong lòng có quỷ không phải là Tiêu Bố Y, mà là Tề vương điện hạ?"

Hắn lên tiếng nói ra, các binh sĩ đều thay đổi sắc mặt, Tề vương ở trên đầu thành sắc mặt tái xanh, trầm giọng nói: "Tiêu Bố Y đại nghịch bất đạo, phạm thượng tác loạn, là gian tế do người Đột Quyết phái đến, các ngươi còn không bắt lại, chờ phát lạc?!"

Hắn hiệu lệnh vừa ra, các binh sĩ đều tiến lên, đã đem Tiêu Bố Y đoàn đoàn bao vây, Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Tề vương mới vừa rồi còn nói Đại Tùy cùng Đột Quyết giao hảo, một lát sau ta lại biến thành gian tế, không cảm thấy tự mình mâu thuẫn sao chứ? Tề vương đối với quân Đột Quyết nam hạ nói vậy có khi cấu kết với Đột Quyết không phải Tiêu Bố Y, mà là Tề vương điện hạ?"

Dương Giản giận dữ nói: "Các ngươi thất thần ra đó làm cái gì, Tiêu Bố Y mưu phản, còn không bắt, chống cự giết không tha".

Các binh sĩ không do dự, nhất tề hô lên một tiếng, mấy người đã đâm trường thương đến, Tiêu Bố Y trường thương run lên, một cơ số thanh trường mâu đã bay lên không trung. Mọi người đều biết Tiêu Bố Y thần võ, cũng nghe nói hắn đơn kỵ bắt sống Mạc Cổ Đức Vương tử, đã sớm trong lòng sợ hãi, nhìn thấy hắn một thương đã đánh bay trường mâu của mấy người, không khỏi đều lùi lại.

Tiêu Bố Y thừa dịp này, phóng ngựa nhảy ra khỏi vòng vây của binh sĩ, chỉ nhẹ nhàng vọt mấy cái, người đã ở ngoài mấy trượng, quan quân kinh hãi thất sắc, không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại phản ứng nhanh như vậy, kêu lớn: "Bắn tên!"

Binh sĩ đều giương cung, tên vù vù bắn ra, có mũi rất chuẩn, cũng có mũi cong cong vẹo vẹo, hiển nhiên cũng không muốn bắn trúng Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y nói một phen, các binh sĩ cũng không phải kẻ ngốc, cũng đã sớm có nghi hoặc, phương xa gió mây đã khởi, tuyệt đối là dấu hiệu có một lượng binh mã lớn tới đây, Tề vương lại xem như không biết, là đạo lý gì?

Tiêu Bố Y ngựa nhanh, thậm chí so với tốc độ của tên còn muốn nhanh hơn một ít, không đợi binh sĩ giương cung bắt đợt tên thứ hai, đã vọt ra xa, qua một lát đã không thấy bóng dáng.

Dương Giản ở trên thành nhìn thấy Tiêu Bố Y đã không thấy bóng dáng, không khỏi dậm chân mắng lớn: "Lũ vô dụng, mấy trăm người mà bắt không được một Tiêu Bố Y sao?"

Một quan quân bên người thấp giọng nói: "Tề vương, ta chỉ sợ Tiêu Bố Y đi Nhạn Môn thành".

Dương Giản trong khoảnh khắc bình tĩnh lại, "Lưu Phiên, chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Lưu Phiên cắn răng nói: "Tề vương, một đã không làm, hai là làm cho trót. Chúng ta không bằng như vầy…" Hắn ở bên tai Dương Giản nói vài câu, Dương Giản nhíu mày nói: "Kế này có thể sao, bằng không chúng ta đuổi đến thành Nhạn Môn, nói với phụ vương quân Đột Quyết đánh tới".

"Chỉ sợ không còn kịp rồi" Lưu Phiên lắc đầu nói: "Tề vương, Thủy Tất Khả Hãn lần này đem bốn mươi vạn đại binh đến, Tiêu Bố Y nhất định phải chết, bằng không chịu tai ương có thể chính là chúng ta".

Dương Giản rốt cuộc hạ quyết tâm, "Được rồi, tất cả cứ theo chủ ý của ngươi mà làm, Lưu Phiên, nhiệm vụ trừ đi Tiêu Bố Y ta giao cho ngươi, ngươi chớ có phụ trọng trách ta giao".

Tiêu Bố Y lập tức nóng đi, lòng nóng như lửa đốt.

Từ Huyền đến thành Nhạn Môn bất quá chỉ hơn mười dặm, hắn nhận chuẩn phương hướng phóng nhanh đi, khi đến gần thành Nhạn Môn, chỉ thấy phía trước thành Nhạn Môn người đông đúc, trường thương như rừng, đao phong lành lạnh, các loại cờ xý tung bay, rất có uy thế. Đội ngũ tề chỉnh tụ tập trước thành, chừng mấy vạn người, hắn ánh mắt sắc bén, phát hiện trên cửa thành có treo cái gì, chạy lại gần một chút, lúc này mới phát hiện hình như là một người!

Tiêu Bố Y trong lòng buồn bã, biết rất có thể chính là Phương Vô Hối, cũng không biết đã chết hay không. Ngựa phóng như bay, giây lát đã đến gần đội ngũ binh sĩ.

Không chờ hắn tiếp tục đến gần, trong trận quân đột nhiên tiếng trống vang lên, liệt trận phương đội như cuộn sóng tách ra hai cánh, một tướng giục ngựa hoành thương đi ra trước, bên người đao phủ thủ, cung tiễn thủ, thuẫn bài binh phân bố, tên nhọn giương lên, thuẫn bài như rừng. Xem ra Tiêu Bố Y tiến lên trước vài bước nữa, thì không cần hỏi người tới là ai cũng giết chết không tha.

Tiêu Bố Y ghìm ngựa không được, vận khí cao gọng quát: "Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y có quân tình khẩn cấp cần báo".

Hắn một tiếng quát lên, ba quân chấn động, đều nghe rành mạch, nếu Dương Quảng ở đây, không lý nào là không có nghe được. Hắn chạy tới gần, chỉ thấy được phía trước binh sĩ đông đúc, cũng không thấy Dương Quảng có ở bên trong hay không.

Tướng kia có chút sững sờ, nâng thương giục ngựa tiến lên, cẩn thận dò xét Tiêu Bố Y, kinh ngạc nói: "Tiêu Thiếu Khanh, quả nhiên là người?"

"Người là ai?" Tướng này trông lạ mặt, hình như chưa bao giờ gặp qua.

"Hữu vệ Đại tướng quân Lai Hộ Nhi!"

Tiêu Bố Y giạt mình, hắn khi ở tại Đông Đô, thường xuyên nghe nói đến sự tích của Lại Hộ Nhi, người này trọng thần hai triều, vẫn luôn được Thánh Thượng tin tưởng, mỗi lần tấn công Cao Lệ đều tính đến hắn một phần, nghe nói người này không tham tài không háo sắc, Tiêu Bố Y khi ở tại Đông Đô đã muốn kết giao, bất quá lúc ấy bị Dương Quảng phái ra ngoài tiễu phỉ, cho đến tận khi hắn đ cũng chưa thấy trở về, cũng không nghĩ đến hôm nay lại nhìn thấy hắn.

Lai Hộ Nhi khẩu khí khác thường, cái gì quả nhiên là người, rất là kỳ quái, Tiêu Bố Y nhìn thấy trận thế, lại nhìn thấy Hữu vệ Đại tướng quân ở đây, khẳng định Dương Quảng nhất định còn ở tại Nhạn Môn, không khỏi thở phào một hơi.

Đột nhiên trong lòng có chút cười khổ, mình một đường tiến đến, xem ra là vì an nguy của dân chúng, lại cũng nhiều ít lo lắng đến sinh tử của Dương Quảng, cái này trước đây xem ra, thật sự là có chút không thể ngờ được. Dương Quảng tính cách phản phục vô thường, mình lo lắng cho tính mạng của hắn, chẳng lẽ là bởi vì có Tiêu Hoàng hậu ở bên cạnh?

Trường mâu cài xuống yên, Tiêu Bố Y nhảy xuống ngựa, thi lễ nói: "Lai tướng quân, bốn mươi vạn đại quân Đột Quyết nam hạ, hiện đã nhập Nhạn Môn".

Hắn lời còn chưa dứt, Lai Hộ Nhi thất thanh hô lên: "Phương Vô Hối kia nói là ngươi phái đến, chẳng lẽ hắn nói là thật sao?"

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn về hướng bắc, chỉ thấy được sắc đỏ cùng bụi đen nặng nề hỗn loạn, biết quân Đột Quyết đã rất gần, gấp giọng đem sự tình nói qua. Lai Hộ Nhi dù sao cũng là kinh nghiệm già dặn, cũng không giống quân ở thành Mã ấp hoặc là như Dương Giản châm chọc khiêu khích, cũng nhìn theo Tiêu Bố Y về hướng bắc, sắc mặt khẽ biến.

"Bụi mù này ta cũng cảm thấy khác thường, sứ giả nói quá nửa là người của thôn xóm nào phát hỏa, Vũ Văn tướng quân cũng nghĩ như vậy. Ta vì cầu ổn thỏa, thầm nghĩ để tìm hiểu tin tức rồi hãy nói sau, Thánh Thượng bị sứ thần hôi thúc, kiên trì muốn bắc thượng, Phương Vô Hối tới báo tin, lại bị Vũ Văn tướng quân nói là yêu ngôn hoặc chúng, treo ở cửa thành chờ trước khi hành quân sẽ xử tử. Ta lại do dự không quyết, nhưng thám tử lại không có quay về, thật sự cũng là việc lạ, nếu đúng như Thiếu Khanh nói, chúng ta đã trúng quỷ kế của sứ giả rồi".

Hắn nói tới đây, nhíu mày nói: "Tiêu Thiếu Khanh, cùng ta đi gặp Thánh Thượng".

Tiêu Bố Y cũng gấp giọng nói: "Lai tướng quân, địch quân bất cứ lúc nào cũng có thể đến, để tránh hỗn loạn, xin hãy hồi binh vào thành, chuẩn bị cố thủ".

Lai Hộ Nhi gật đầu, đã truyền xuống quân lệnh, liệt đội trở về thành. Binh sĩ cũng không rõ chuyện gì, cứ nghe theo tướng quân phân phó trở về thành, Tiêu Bố Y lúc này mới cùng Lai Hộ Nhi đi vào bên trong hậu quân, đã có cơ hội gặp mặt Dương Quảng. Khi nhìn thấy chỗ của Dương Quảng, Tiêu Bố Y kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy nơi mà Dương Quảng ngồi giống như một cái xe, lại như là một tòa thành quy mô nhỏ.

Dương Quảng cùng Tiêu Hoàng hậu sóng vai ngồi, chung quanh hắn đều là thương như rừng hướng ra ngoài, bên trong bố trí chông sắt, trên xe còn trang bị hệ thống nỏ tiễn và cương chùy, cả chiếc xe bố trí như một con nhím vậy.

Chỉ là còn không kịp kinh ngạc Dương Quảng đề phòng nghiêm ngặt, Lai Hộ Nhi kéo Tiêu Bố Y đại lễ tham bái, Dương Quảng trên xe giận dữ nói: "Lai Hộ Nhi, ngươi muốn làm cái gì? Không được mệnh lệnh của ta, sao lại có thể tự tiện trở về. Ồ, Tiêu Bố Y, ngươi sao lại trở lại đây?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio