Tiêu Bố Y cùng Từ Thế Tích đều là người hiểu biết tùy cơ ứng biến.
Bọn họ có mục tiêu, đều không phải là chỉ đi một con đường tới đó, thường thường thích trong quá trình đạt tới mục tiêu thì sử dụng những phương pháp thích hợp nhất.
Tiêu Bố Y lúc này rốt cuộc cũng hiểu được chỗ đáng sợ của môn phiệt, bởi vì ở các nơi của Trung Nguyên, trừ phi là huynh đệ sinh tử của ngươi, binh sĩ thủ hạ bên cạnh ngươi đa số đều là đệ tử của thế gia môn phiệt, nói không chừng bởi vì ích lợi của môn phiệt, hoặc bởi vì cảm tình với môn phiệt mà phản bội ngươi.
Đậu Trọng chính là một ví dụ tốt nhất, hắn mua quan bán quan, nhưng đại đa số Giáo úy dưới tay đều là đệ tử môn phiệt thế gia, cùng Nhữ Nam bảy họ hoặc nhiều hoặc ít đều có qua lại.
Hứa Huyền tuy không thuộc Nhữ Nam bảy họ, cũng là có họ hàng với Viên gia, Viên Lam chỉ vừa nói, đã vung đao soàn soạt, vui vẻ nghe theo.
Có những người cầu bình an, nhưng khi cầu không được bình an, vật cực tất phản, sẽ nghĩ tới tạo phản. Hứa Huyền lại âm thầm bày kế, cổ động các Giáo úy còn lại tạo phản, chỉ ngắn ngủn vài ngày, Đậu Trọng vẫn chìm trong giấc mơ kiếm tiền, thu gom tiền tài, lại không biết Nghĩa Dương quận đã sớm bị Tiêu Bố Y đoạt lấy quyền lực. Bất quá Tiêu Bố Y nhìn như nhẹ nhàng khống chế Đậu Trọng, cũng là nhờ môn phiệt âm thầm tương trợ.
Tiêu Bố Y hiện tại trên tay quân có thể dùng đương nhiên không chỉ ba trăm binh sĩ mà Lý Tĩnh dẫn đi thảo nguyên, hắn đã sớm cùng Viên Lam âm thầm thương định, bí mật bồi dưỡng đệ tử binh của Viên gia.
Mấy đệ tử binh này cùng các tinh binh ban đầu trang bị tuyệt đối đều tinh lương, thậm chí so với vệ binh Đại Tùy còn muốn tốt hơn, Vô Công Bố đã chế ra mấy trăm thanh đầu mẻ đầu tiên, tuy so ra vẫn kém thành được bán ở thành Thái Nguyên lúc trước, nhưng so với trường đao bình thường thì lợi hại hơn nhiều. Tiêu Bố Y đem số trường đao này trang bị cho binh sĩ tinh nhuệ nhất.
Từ Thế Tích không thể nghi ngờ là loại người như thế này, người khác có ân một giọt, hắn sẽ báo lại cả ao nước.
Lúc trước bởi vì ân tình của Địch Nhượng, cho dù biết Địch Nhượng không thể thành được gì, cho dù Địch Hoằng đủ mọi cách là khó dễ, hắn cũng không nhẫn tâm mà ra đi.
Từ Thế Tích có hơn ngàn đệ tử binh để dùng, chiến mã cũng không thiếu, niềm tin cũng tăng lên nhiều, căn cứ theo kế hoạch ban đầu của hắn, vốn cảm thấy có thể dụ địch ra khỏi thành, sau đó mới đoạt thành Tương Dương, nhưng khi biết Viên gia tại Nghĩa Dương quận cũng có thế lực, hắn quyết định dùng xảo kế, vẫn tốt hơn là dùng lưỡi đao, những binh sĩ này vẫn có thể sử dụng, không nên để hao tổn.
Hôm nay Tiêu Bố Y đi gặp Đậu Trọng, khống chế được Đậu Trọng, chính là bước mấu chốt nhất trong kếhoạch của bọn họ!
"Đậu Trọng này làm người không có cốt khí" Tiêu Bố Y trầm ngâm nói.
Từ Thế Tích cười nói, "Thân thể ngàn vàng, ngồi cũng lựa chỗ, Đậu Trọng nhiều năm gom góp, tiền tài trên tay thật sự không ít. Có tiền, tự nhiên sẽ không nỡ chết dễ dàng như vậy".
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Hắn nếu kiên cường, kế hoạch của chúng ta sẽ phải thay đổi. Ta cho Bùi Hành Quảng khống chế hắn điều binh, lại hoàn toàn khống chế gia nghiệp của hắn. Hắn cho dù không muốn, ta chỉ sợ cũng không thể".
"Tiêu lão Đại làm việc thật ra luôn bất động thanh sắc, trước mắt Nghĩa Dương quận là công của Viên Lam, lại bởi vì Đậu Trọng này trời sanh tính bạc bẽo, tham tài háo sắc, vô luận là dân chúng hay binh sĩ đối với hắn đều sớm đã bất mãn. Hiện tại đại bộ phận đều mong chờ muốn thử, hắn độc mộc khó chống".
"Một khi người này đã không phải là người tốt, vì sao không giết hắn luôn đi, để cho Tiêu đại ca trực tiếp tự lập tại Nghĩa Dương quận?" Bùi Bội ở một bên hỏi.
Từ Thế Tích trầm ngâm nói: "Hiện tại Nghĩa Dương quận phất cờ nghĩa tự lập đối với chúng ta mà nói là dễ dàng, nhưng không phải là cơ hội tốt nhất. Không tự lập tại Nghĩa Dương quận thật ra ở giữa có một điểm mấu chốt, đầu tiên là mục tiêu của chúng ta là thành Tương Dương, chứ không phải là Nghĩa Dương quận. Tương Dương ách nam thông bắc, quả thật là giao thông yếu đạo nam hạ bắc thượng, vô luận là trong mắt Tùy quân, loạn phỉ cùng dân chúng đều có phân lượng cực kỳ quan trọng, nếu chúng ta chiếm được, sức ảnh hưởng to lớn không cần nói cũng biết, mà trận này yêu cầu đánh là phải thắng, chúng ta tự nhiên thanh vọng đại chấn, uy vọng cua Tiêu lão Đại cũng sẽ lên đến một cao điểm mới, tưởng tượng chút là có thể thấy rõ. Các quân huyện chung quanh sẽ hưởng ứng theo. Thật ra theo ta quan sát, hiện tại thời cơ đã thành thục, là lúc động thủ. Nếu sớm một ít, dân chúng còn ổn, người sẽ là đạo phỉ, Tùy binh cũng sẽ đến tấn công ngươi, còn trễ một chút, chỉ sợ sẽ lọt vào tay người khác. Còn muốn làm tu hú chiếm tổ thì vô luận là ảnh hưởng hay uy vọng đều sẽ kém đi một ít. Từ các mặt này mà suy nghĩ, ảnh hưởng của Nghĩa Dương quận kém hơn rất nhiều, cho nên chúng ta tại Nghĩa Dương âm thầm làm việc, bất quá là chuẩn bị để chiếm Tương Dương, vạn vạn lần không nên đả thảo kinh xà".
Bùi Bội gật đầu, "Từ Thế Tích quả nhiên danh bất hư truyền, trách không được Bùi tiểu thư vẫn tôn trọng ngươi".
"Tiểu thư nhà cô cũng nhắc qua ta?" Từ Thế Tích có chút sững sờ, Từ Thế Tích biết tiểu thư của Bùi Bội là Bùi Minh Thúy, lại không biết Bùi Minh Thúy cũng chú ý qua mình.
Đối với Bùi Minh Thúy này, hắn thật ra sớm đã nghe tiếng, chỉ là nhất thời vô duyên gặp gỡ. Nhưng đối với cách làm việc của nàng, Từ Thế Tích cũng khâm phục.
Vô luận như thế nào, người kiên trì với nguyên tắc của mình luôn làm cho Từ Thế Tích kính nể.
Bùi Bội gật đầu nói: "Bùi tiểu thư thường xuyên nói, Thế Tích rất có tài, nhưng bởi vì quan niệm môn đệ, vẫn không thể sử dụng, quả thật là điều đáng tiếc của Đại Tùy".
Từ Thế Tích qua thật lâu sau mới nói: "Ta chỉ nghĩ đến nàng ta hận không thể trừ ta càng nhanh càng tốt".
Bùi Bội lắc đầu, "Tuy không có nghe nàng nói qua, nhưng ta biết nàng vốn không có lòng trừ ngươi, bởi vì nàng biết giết một Từ Thế Tích đối với Đại Tùy bất quá không phải cái gốc của vấn đề".
Từ Thế Tích trầm mặc thật lâu sau, "Đáng tiếc, có lẽ trước mắt là cơ hội của chúng ta, có lẽ chúng ta sinh không gặp thời".
Hắn nói cực kỳ mâu thuẫn, Tiêu Bố Y cùng Bùi Bội lại đều hiểu, trong loạn thế, cũng là cơ hội làm nên sự nghiệp, nhưng chân chính thì có ai hy vọng sinh ra trong loạn thế?
Từ Thế Tích cũng đã chuyển đề tài, "Vì vậy không lập tức giết Đậu Trọng, chỉ khống chế hắn, nguyên nhân cũng có một ít. Đầu tiên là không muốn đả thảo kinh xà, tiếp theo đệ đệ Đậu Dật của Đậu Trọng vốn là Quận thủ Tương Dương, đưa Đậu Trọng đến chiếm Tương Dương, nhất định là có hiệu quả bất ngờ".
Bùi Bội giật mình, "Thì ra các ngươi đã sớm tính kế tất cả rồi, chính là muốn để cho Đậu Trọng đi lừa Đậu Dật, sau đó sẽ xuất kỳ bất ý giết Đậu Dật, chiếm lấy Tương Dương?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Thế Tích vốn muốn dùng phương pháp này, cùng Bội Nhi không mưu mà hợp, bất quá phương thức này chỉ sợ dân chúng không phục, theo ta được biết, Đậu Dật ở tại Tương Dương rất có uy tín, chúng ta lại chém hắn, chỉ sợ di hoạn vô cùng".
"Vậy làm sao bây giờ?" Bùi Bội nhíu mày nói.
"Ta đang đợi Chu Sán đến giúp ta" Tiêu Bố Y khẽ cười nói.
Bùi Bội ngạc nhiên nói: "Ta nghe nói người này hung tàn vô cùng, huống chi cùng chàng cũng không quen biết, làm sao lại giúp chàng?" Nàng nói tới đây, sắc mặt nhiều ít có chút phẫn nộ, bởi vì căn cứ theo hắn biết, Chu Sán này tuyệt không thể dùng bốn chữ vô cùng hung tàn để hình dung. Người này trời sanh bản tính hiếu sát, không bằng cầm thú, không trữ quân lương, vẫn cho binh sĩ ăn thịt tù binh, có thể xem như là người thần cùng phẫn nộ. Nghĩ tới việc ăn thịt người là nàng buồn nôn, nói thế nào cũng không nên lời.
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Vốn không quen biết cũng có thể trợ giúp mà, ta nghe nói Chu Sán cũng muốn mưu đồ Tương Dương, ta cũng muốn đánh, mọi người không mưu mà hợp, rất có thể lợi dụng".
Bùi Bội tỉnh ngộ nói: "Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau?"
Tiêu Bố Y Từ Thế Tích nhìn nhau cười, rất ăn ý, Bùi Bội lại hỏi, "Vậy chúng ta còn đợi cái gì?"
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Đợi cơ hội, đợi Chu Sán làm khó dễ trước, dù sao chúng ta đã đợi lâu như vậy, cũng không nóng vội nhất thời!"
"Tiên sinh đang đợi cái gì?"
"Đợi cơ hội, chúng ta đã đợi lâu như vậy, cũng không nóng vội nhất thời" Ở trên đỉnh núi, một người đang đứng trên mỏ đá, ngóng nhìn về Kim Đê quan ở phương xa.
Kim Đề quan là chỗ Hoàng Hà, Vĩnh Tể Cừ giao nhau, thủy lục liên thông, cũng là yếu đạo giao thông, nơi này vẫn có trọng binh trấn thủ, cũng là thông đạo đi Huỳnh Dương quận.
Huỳnh Dương nếu phá, tây tiến qua Hổ Lao, Yển Sư hai nơi hiểm yếu, chính là Đông Đô Đại Tùy.
Người trên đỉnh núi nhìn về Kim Đê quan nơi xa, đầy vẻ trầm tư. Con ngươi hắn đen trắng rõ ràng, mặt mày vuông vắn, hai tay khoanh lại, mặc cho gió núi thổi qua, vẫn đứng bất động, thân hình tuy không khôi ngô, lại như ẩn chứa lực lượng kinh người.
Lý Mật đã đợi cơ hội này đích xác đã thật lâu.
Phía sau hắn có hai người đang đứng, một là Vương Bá Đương, một là Phòng Huyền Tảo, hai người này đều cực kỳ tin phục tôn kính nhìn Lý Mật trước mắt, bọn họ đời này cũng là cái bóng Lý Mật, không rời một bước.
Người mới vừa hỏi là Vương Bá Đương, hắn đối với Lý Mật thủy chung vẫn tất cung tất kính, hắn không tin trên đời này lại có quỷ, nhưng lại tin trên đời này có thần, mà Lý Mật chính là thần trong lòng của hắn.
Theo Vương Bá Đương thấy, Lý Mật cơ hồ bằng vào lực một mình mà thay đổi vận mệnh Đại Tùy.
Vào mười năm trước, ai cũng đều cho rằng chuyện này là tuyệt không thể, lúc ấy Đại Tùy đang thời thịnh thế, bốn biển triều bái, quốc thái dân an, nhưng sau mười năm, tốc độ suy sụp của Đại Tùy thật kinh người. Nhưng căn cơ của Đại Tùy còn đó, Lý Mật tuy chạy trốn, nhưng vẫn âm thầm mưu phản, đi theo Dương Huyền Cảm phản loạn, rồi đến mấy lời đào lý tử, lừa Dương Quảng đến Giang Nam, mấy cái này đều là Vương Bá Đương nghe nói hoặc thấy, tất cả đối với Lý Mật dự trắc cực kỳ phù hợp, không khỏi làm cho Vương Bá Đương không thể không tôn kính tin phục.
"Trước mắt thực lực của chúng ta không quá mạnh, Ngõa Cương mới bị Tiêu Bố Y phá không lâu, nguyên khí đại thương, mạo hiểm đi đánh Kim Đê quan chỉ sợ lực không thể địch" Phòng Huyền Tảo trầm ngâm nói: "Ta biết tiên sinh nhẫn nại đã lâu, phàm để thành sự nghiệp phi thường, tất phải nhẫn không thể nhẫn hơn. Một khi đã như vậy, chúng ta chờ đợi một đoạn thời gian nữa thì có là gì?"
Lý Mật cười rộ lên, "Hiện tại thực lực của chúng ta tuy không đông đảo, Ngõa Cương sĩ khí lại thấp, nhưng đúng là lúc để chúng ta tạo uy vọng. Ngõa Cương hiện tại đang phân hai phái, hoặc là ủng hộ Địch Nhượng, hoặc là nhìn hành động của chúng ta, nếu có thể công phá Kim Đê quan, trực tiếp chiếm lấy Huỳnh Dương, nhất định có thể nâng cao uy tín của chúng ta ở Ngõa Cương, dẫn đến Trung Nguyên chư đạo tiến đến quy phục. Đến lúc đó mưu đồ đại nghiệp Đông Đô sợ gì không thành".
Vương Bá Đương mong chờ muốn thử, hiển nhiên Lý Mật nói cái gì hắn đều tin tưởng không nghi ngờ.
Phòng Huyền Tảo cũng có chút nhíu mày, "Tiên sinh, ta tuy biết ngươi rất có khả năng, nhưng Kim Đê quan là trọng trấn của Đại Tùy, thủ bị nghiêm ngặt, hiện nay do Thái Thú Huỳnh Dương Dương Khánh trấn thủ, không biết tiên sinh có diệu sách gì?"
Lý Mật thản nhiên nói: "Dương Khánh này tham công hảo tài, nếu chúng ta nghi binh, hắn biết Ngõa Cương mới bại, thực lực thua xa lúc trước, nhất định sẽ ra khỏi thành chinh phạt. Chúng ta thừa dịp trong thành phòng thủ suy yếu, dẫn hảo thủ liều chết vào thành, nhân cơ hội giết phó tướng lập uy, Kim Đê quan sẽ có thể chiếm".
"Đơn giản như vậy sao?" Phòng Huyền Tảo khó có thể tin nói.
Lý Mật cười nói: "Các ngươi thật sự đối với Tùy binh quá mức kính sợ, mới cảm thấy Kim Đê quan khó chiếm. Thật ra theo ta thấy, Kim Đê quan lâu ngày an lành, đã sớm không có đề phòng, Địch Nhượng tuy thủ Ngõa Cương, lại đối với kim đê quan kính nhi viễn chi, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới tấn công, tự nhiên dưỡng ra tâm lý cao cao tự đại. Hôm nay danh tướng Đại Tùy Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần đều đang giúp cẩu hoàng đế nam hạ thảo tặc, không để ý tới nơi này, chúng ta cũng là thừa dịp mà vào".
"Tiên sinh có thể dẫn tử sĩ tiến vào thành, nhưng Dương Khánh cho dù tự cao tự đại, nhưng binh sĩ trong thành nếu dốc sức mà ra, thì cho dù tiên sinh võ công cái thế, một thân một mình chỉ sợ như trứng chọi đá" Phòng Huyền Tảo lại nói.
Thân tín bên người Lý Mật chỉ có hai người Vương Bá Đương Phòng Huyền Tảo, bọn họ cũng là duy nhất ở Ngõa Cương biết Lý Mật là người mang tuyệt thế võ công.
Còn lại ở Ngõa Cương đều nghĩ Lý Mật bất quá chỉ là một thư sinh, cho dù lần trước Lý Mật ra tay cứu Địch Nhượng, cũng là mời nghĩa sĩ Thái Kiến Đức ra mặt, mọi người nhìn thấy Thái Kiến Đức vũ phu có lực, cầm trong tay bảo đao, mọi chú ý đều tập trung trên người hắn, vẫn cảm thấy Lý Mật bất quá là thiện dùng người. Trừ Vương Bá Đương, Phòng Huyền Tảo biết rõ chi tiết ra, tất cả mọi người đối với Lý Mật đều không đề phòng, đơn giản là cảm thấy hắn thiếu tiền vốn cơ bản nhất để tạo phản.
Trong loạn thế, có đầu óc chỉ có thể làm một mưu thần. Thiên hạ dù sao cũng phải dựa vào đánh đấm mà ra!
"Huyền Tảo, chúng ta cô quân xâm nhập đích xác có chút mạo hiểm, nhưng trước mắt lại phải xem bản lĩnh của ngươi" Lý Mật khẽ cười nói.
"Bản lãnh của ta?" Phòng Huyền Tảo có chút ngạc nhiên, trầm giọng nói: "Huyền Tảo vì tiên sinh vượt lửa quá sông cũng không chối từ, nhưng tiên sinh rốt cuộc cần ta làm cái gì?" Theo ta được biết, Kim Đê quan do Dương Khánh tự mình trấn thủ, phó tướng có hai, một là Phòng Hiến Bá, một là Nguyên Thiện Hành, Nguyên Thiện Hành cùng chúng ta thực không qua lại, Phòng Hiến Bá lại cùng Huyền Tảo có chút quan hệ xa".
Phòng Huyền Tảo cười nói, "Chẳng lẽ tiên sinh chuẩn bị cho ta đi làm miệng lưỡi Tô Tần, đi khuyên Phòng Hiến Bá tạo phản, làm nội ứng của tiên sinh?"
Lý Mật cười nói: "Huyền Tảo nói rất hợp với ý ta, chỉ là việc này rất hung hiểm, nếu có thể thành công, Kim đê Quan chiếm cũng dể như trở bàn tay. Không biết…"
Hắn muốn nói lại thôi, Phòng Huyền Tảo không chút do dự nói: "Được, tiên sinh có lệnh, ta lập tức lên đường".
Trong tiếng nhạc, Thái Thú Huỳnh Dương Dương Khánh đang vuốt chòm râu hoa râm, nhẹ khép hai mắt xem ca múa, vuốt cái đùi trắng như tuyết mỹ nhân bên người, nhưng không lòng dạ nào mà uống rượu.
Thưởng thức ca múa không chỉ Dương Khánh, còn có Thiên tướng thủ hạ hắn Phòng Hiến Bá cùng Nguyên Thiện Hành.
Phòng Hiến Bá tuổi cỡ trung niên, sắc mặt hơi âm trầm, Nguyên Thiện Hành sắc mặt phát xanh, nhìn thấy tay áo bay múa, xuân quang vô hạn, chỉ lo sắc sắc mê mê xem ca cơ khiêu vũ. nguồn TruyenFull.vn
Dương Khánh nâng chén rượu, rồi lại buông xuống, thở dài một hơi. Phòng Hiến Bá ở một bên hỏi: "Đại nhân có chuyện gì mà thở dài?"
Dương Khánh liếc nhìn Phòng Hiến Bá, chậm rãi lắc đầu, "Không có gì" rồi lại xua tay nói: "Các ngươi đều lui ra đi".
Ca cơ vũ cơ lui ra, Nguyên Thiện Hành phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Dương Khánh trên mặt sầu muộn, khẽ cười nói: "Đại nhân cảm thấy nữ nhân trong này không hợp tâm ý sao, mạt tướng sẽ đi tìm người khác?"
Hắn mới muốn đứng dậy, Dương Khánh đã phất tay không kiên nhẫn nói: "Ngồi xuống, ngươi cả ngày nghĩ chỉ là nữ nhân, chẳng lẽ không biết chúng ta hiện tại cũng khó mà giữ sao?"
Hai người coi như là tâm phúc của Dương Khánh, Dương Khánh vẫn không có thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
Hắn hiện tại tuy là Thái Thú Huỳnh Dương, quan vị không cao không thấp, cũng biết hôm nay thiên hạ đại loạn, không biết vị trí Thái Thú này còn có thể ngồi bao lâu nữa.
Sau khi cung tống Dương Quảng nam hạ, hắn cũng một ngày so với một ngày càng lo lắng hơn. Đầu tiên chính là đạo phỉ tứ khởi, nơi nơi rung chuyển bất an, hắn lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của Huỳnh Dương quận, lúc này mới tự mình trấn thủ Kim Đê quan, đề phòng quần đạo Hà Bắc Sơn Đông tới tấn công, còn về phía Ngõa Cương hắn thật ra cũng tạm thời yên tâm, đơn giản là không lâu trước Ngõa Cương trại mới bị Tiêu Bố Y phá, thực lực đã không bằng trước kia, huống chi Địch Nhượng vốn không có chí lớn, tuy ở tại Ngõa Cương nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có chủ ý dám đánh Kim Đê quan, vẫn là đánh nhỏ loạn nhỏ, trong mắt Dương Khánh, cũng không thành được cái gì.
Nghĩ tới Tiêu Bố Y, Dương Khánh chính là lo lắng đầy tâm sự chuyện thứ hai này, chuyện này cũng không thể đề cập với người nào.
Bởi vì Dương Khánh mới mất cha, mẫu thân họ Quách, vẫn sống trong gia tộc.Vào sơ tùy Tùy Vũ Nguyên đế Dương Trung, Dương Trung cũng chính là cha của Tùy Văn đế, mọi người theo Chu Văn đế tại Quan Trung khởi binh, tại Nghiệp Thành binh bại. Lúc trước Bắc Tề Cao Thị thấy họ Dương là giết, Dương Khánh vì cầu mạng sống, không dám nói họ Dương, tự xưng họ Quách, lúc này mới thoát được một mạng, chuyện này cũng ít có người biết, Dương Khánh vẫn sợ tiết lộ, thầm nghĩ loại công thần như Tiêu Bố Y bởi vì bị nghi kỵ mà bị đuổi giết, đương kim Thánh Thượng nghi tâm rất nặng, nếu nhắc lại chuyện cũ năm xưa, mình cũng khó mà giữ mạng sống.
Loại chuyện này là một tâm bệnh, càng lâu ngày càng khó chịu, Dương Khánh cả ngày hưởng lạc, tuy xem ra không kém, nhưng chỗ khổ sở bên trong lại không dám nói với người ngoài, khó tránh lo sợ.
Phòng Hiến Bá đột nhiên nói: "Việc mà Thái Thú đại nhân ưu tâm thật ra ta cũng biết rõ".
Dương Khánh trong lòng khẽ run, "Ngươi biết cái gì?"
Phòng Hiến Bá cười nói: "Hiện nay Trung Nguyên quần đạo tứ khởi, Thánh Thượng cũng rất lo lắng. Thái Thú lấy cái lo cảu Thánh Thượng làm nỗi lo của mình, khó tránh tâm sự trùng trùng".
Dương Khánh buông tâm sự, gật đầu nói: "Hiến Bá nói cực kỳ đúng".
Phòng Hiến Bá lại nói: "Hiện tại đại nhân trấn thủ Kim Đê quan, thủ vệ Huỳnh Dương, cho nên không thể so với Trương tướng quân, Dương Thái Phó mà xuất binh tiễu phỉ, vì Thánh Thượng phân ưu…"
Dương Khánh liên tục gật đầu, thầm nghĩ Phòng Hiến Bá này vẫn là không tệ, tốt hơn rất nhiều so với Nguyên Thiện Hành.
Nguyên Thiện Hành này ngoại trừ vỗ mông ngựa không biết xấu hổ, vì thủ trưởng tìm gái ra, hình như cũng không biết làm chuyện gì khác. Nếu vào lúc thái bình, người như thế cũng xem như là một nhân tài, nhưng hiện tại loạn thế cái gì cũng khó giữ, người như thế cũng chỉ có thể làm sai chuyện.
Nguyên Thiện Hành nhìn thấy Dương Khánh liên tục gật đầu, có chút bất mãn Phòng Hiến Bá tranh sủng, liên tục cười lạnh nói: "Phòng Thiên tướng lời ấy sai rồi, không nghe thấy Bùi tướng quân cũng trấn thủ Hổ Lao. Hiện phong quan tiến tước, quý không thể tả?"
Phòng Hiến Bá khẽ cười nói: "Bùi tướng quân cũng là đi theo Trương đại nhân tiễu phỉ có công, lúc này mới có thể được Thánh Thượng phong thưởng. Ta nghe nói Trương tướng quân đối với Bùi tướng quân khen ngợi, cũng không là bởi vì bắt Tiêu Bố Y. Nhưng cái này cũng chỉ là do hắn may mắn, nếu Trương tướng quân dẫn theo đại nhân xuất mã, vị tất đã không bằng Bùi tướng quân".
Nguyên Thiện Hành đối với lời này không tiện phản bác, trong lúc nhất thời sắc mặt càng xanh, trong lòng buồn bực, chỉ cảm thấy thấp hơn Phòng Hiến Bá một cái đầu. Dương Khánh cũng liên tục gật đầu, thở dài nói, "Đáng tiếc mệnh của lão phu…"
Hắn lời còn chưa dứt, binh sĩ đã vội vàng chạy tới, "Khải bẩm đại nhân, ngoài Kim Đê quan đột nhiên xuất hiện ra gần ngàn phỉ đạo khiêu chiến".
Dương Khánh sửng sốt, gấp giọng hỏi, "Là đạo phỉ nơi nào?"
"Ứng theo kỳ hiệu là Ngõa Cương, trên đại kỳ có một chữ Địch" Binh sĩ trả lời.
Phòng Hiến Bá thần sắc khẽ động, còn chưa nói gì, Nguyên Thiện Hành đã cười lớn nói: "Xem ra ông trời cũng trợ giúp Dương đại nhân. Dương đại nhân đang lo không thể cùng Trương tướng quân xuất môn chinh thảo phỉ đạo, không nghĩ đến bọn chúng lại tự đưa lên tận cửa. Ngõa Cương mới bại, thực lực đã không bằng trước, thật ra cho dù khi chúng cường thịnh, nếu cùng đại nhân đối địch, cũng chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Đại nhân chỉ cần suất lĩnh tinh binh Kim Đê quan xuất chiến, nhất định có thể một trận đánh bại đám không biết tự lượng sức mình này. Đến lúc đó Trương tướng quân về lại Huỳnh Dương, biết Dương đại nhân bảo đao không già, nhất định sẽ giao cho trọng trách. Nhưng nếu tránh né không chiến, ta chỉ sợ chuyện hôm nay rơi vào trong tai Trương tướng quân, sẽ cảm thấy Dương đại nhân đối với Đại Tùy cũng không tận tâm hết sức. Chọn cách làm nào cho thỏa đáng, ta nghĩ đại nhân đều có nhận định".
Dương Khánh mới vừa rồi còn thở dài mệnh không tốt, nghe đến đó không khỏi cũng động tâm.
Phòng Hiến Bá liếc nhìn Nguyên Thiện Hành nói: "Đại nhân, ta cảm thấy không thể khinh thường mà xuất chiến".
Dương Khánh cùng Nguyên Thiện Hành đều ngạc nhiên, cùng kêu lên, "Vì sao?"
Phòng Hiến Bá trầm giọng nói: "Ngõa Cương mới bại, sao lại không biết tự lượng sức mình mà đến khiêu chiến như thế? Ta chỉ sợ địch quân đamg làm kế dụ binh".
Nguyên Thiện Hành thầm nghĩ tiểu tử này không phải đưa ra chủ ý, chỉ là phản đối mà thôi, cuống quít nói: "Ta nhớ rõ mới vừa rồi Phòng Thiên tướng còn nói không có cơ hội, hiện tại cơ hội đưa lên tận cửa thì lại sợ trước sợ sau, làm sao có thể làm được việc? Bọn chúng cho dù dụ địch thì có thể thế nào, có Dương đại nhân nắm tinh binh, uy mãnh vô địch, cho dù là dụ địch thf còn không phải là thừa dịp đem tặc khấu đánh cho không còn manh giáp sao?"
Dương Khánh khẽ vuốt chòm râu, rất là vừa lòng, thầm nghĩ cũng muốn đi hoạt động gân cốt, bằng không làm cho người khác sẽ nghĩ mình đã già rồi, chỉ còn biết ăn cơm!
"Thiện Hành nói không sai, lão phu tự thân xuất mã, để xem phỉ đạo Ngõa Cương rốt cuộc có năng lực gì mà la hét, Hiến Bá, Thiện Hành, cùng lão phu xuất mã".
"Bọn chúng nếu nhân cơ hội công thành thì sao?" Phòng Hiến Bá hỏi.
Dương Khánh trong lòng chợt rung, "Hiến Bá nói cũng có đạo lý".
Nguyên Thiện Hành nói, "Dương đại nhân cứ xuất binh đừng ngại, Thiện Hành nguyện ý trấn thủ quan khẩu, trong này thành cao tường dày, lũ ô hợp như Ngõa Cương làm sao có thể tấn công vào?"
Dương Khánh do dự một lát, thầm nghĩ đem Kim Đê quan giao cho Nguyên Thiện Hành cũng không tính là yên tâm, Phòng Hiến Bá là người trầm ổn, vì vậy nói: "Vậy Hiến Bá cùng Thiện Hành lưu lại thủ thành, xem lão phu xuất mã, đem bọn chúng đánh cho không còn manh giáp".
Nguyên Thiện Hành lớn tiếng nói: "Như thế cũng tốt, chúng ta ở trên thành vì đại nhân mà đánh trống trợ uy".
Dương Khánh dưới sự cổ động của Nguyên Thiện Hành, thầm nghĩ Ngõa Cương trang bị rất kém, lực chiến đấu không đủ, đích xác không đáng sợ, nên điểm ba ngàn binh mã, mở cửa thành buông điếu kiều xông ra ngoài, lệnh cho binh sĩ theo phương trận mà đi, binh giáp loảng xoảng, hàn quang chói mắt, Dương Khánh lập tức nhất thời khí thế hăng hái.
Ngoài thành cũng có gần ngàn đạo phỉ, vốn đều đang ngồi dưới đất, có mấy người còn cởi quần hướng tới Kim Đê quan mà đi tiểu, trong lúc nhất thời ngày hè nóng bỏng, rồng vàng bay múa, cũng rất hoành tráng, nghe được trong thành có vài tiếng trống vang lên, trong thành lao ra mấy ngàn binh sĩ, vội cuống quít kéo quần bước đi.
Người cầm đầu Ngõa Cương là Đan Hùng Tín, lập tức cầm sóc, cực lực muốn ước thúc mọi người lại, nhưng cũng không thể ước thúc được.
Hắn là người duy nhất ở Ngõa Cương chịu dẫn binh đi dụ địch, những người còn lại của Ngõa Cương chỉ xa xa xem náo nhiệt. Đối với mệnh lệnh cùng đề nghị của Lý Mật, Địch Nhượng nửa tin nửa ngờ, những người còn lại trong Ngõa Cương tự nhiên sẽ không đem những lời của Lý Mật đểở trong lòng.
Lý Mật vốn cho Đan Hùng Tín trá bại, dụ địch ra khỏi thành là được, nhưng mấy đạo phỉ này đụng Tùy quân chính quy, trong lòng cũng sợ hãi, không đợi tiếp xúc cũng đã bại, thật sự không cần trá bại, thì đã bại trông cực kỳ giống.
Dương Khánh vừa thấy, không khỏi ha hả cười to, lệnh cho binh sĩ thúc ngựa đuổi theo, trong lúc nhất thời khắp cả núi, chém giết rung trời, quân Ngõa Cương hoàn toàn không chịu nổi một kích, bị giết cho quăng mũ cởi giáp, khóc cha hô mẹ, đều hối hận cùng Đan Hùng Tín đi tự mình chuốc lấy cực khổ. Dương Khánh sát đến tâm tình thoải máu, vốn muốn thu binh, nhưng Đan Hùng Tín lại thúc ngựa chặn ở phía trước, lạnh lùng nói: "Lão thất phu, Đan Hùng Tín ở đây, ngươi nếu là anh hùng, cùng ta một mình đại chiến ba trăm hiệp".
Dương Khánh cười lạnh nói: "Đan Hùng Tín, ngươi nếu là anh hùng, cũng không nên chạy trốn" Hắn giục ngựa đuổi tới, Đan Hùng Tín xoay người chạy đi, qua hơn mười dặm, Dương Khánh cũng hơi cảm thấy mỏi mệt, cũng sợ quân Ngõa Cương mai phục, nên ra lênh về lại trong thành.
Các binh tương đến trước Kim Đê quan, chỉ thấy cửa thành đóng chặt, Dương Khánh tức giận quát lớn: "Mở cửa thành".
Trong thành có tiếng trống vang lên, vô số cờ xí hiện lên ở đầu tường, Dương Khánh nhìn thấy, thiếu chút nữa là ngã xuống dưới, cờ xí trên lâu thành rõ ràng đã đổi thành cờ xí của Ngõa Cương, trên cửa thành lâu hiện ra một người, mặt vuông vắn, hai mắt có chứa vẻ giễu cợt nhàn nhạt, lớn giọng nói: "Dương đại nhân mới trở về sao chứ, Lý Mật ta đợi ở đây đã lâu!"