Giang Sơn Mỹ Sắc

chương 434: tri kỹ tri bi (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Mật trong thời gian hơn một năm nay, ngoại trừ chinh chiến các nơi ờ Hà Nam, khuếch trương thế lực ra, đương nhiên cũng có huấn luyện binh sĩ. nhung hắn dù sao cũng không phải thần, rất nhiều chuyện không thể nói xong là xong, hẳn huển luyện nội quân, khuếch trương mã đội, cũng huấn luyện không ít dũng sĩ có thể chân chính tác chiến, nghe theo mệnh lệnh. Tác chiến trên chiến trường, cũng không phải dùng cái dũng của thất phu là có thể thành công, nếu muốn thủ thắng, tất nhiên phải như Tùy quân vậy, lực kết thành một khối, dễ dàng linh hoạt sừ dụng. Sau mỗi lần tác chiến, Lý Mật rất thích dùng quàn Ngòa Cương không có huấn luyện đi dụ địch, kéo dài chiến tuyến của kẻ địch, sau đó mang theo quân tinh nhuệ Ngoã Cương được huắn luyện tốt mà xung phong hãm trận. Chiêu này lần nào cũng thành công, lần này xuất chinh Lạc Khẳu, phải nói là đại bộ phận quân tinh nhuệ cùa Ngòa Cương đều bị phái đến tiền tuyến, lực lượng ờ Lạc Khẩu Thương cũng không tính là cường đại, nhưng mà Lý Mật cũng không lo lắng! Đầu tiên là. hắn ờ tại bốn phía Lạc Khẩu Thương cũng có đại quân bảo vệ yếu đạo. đông bắc Ngưu Khẩu. Hồ Lao, tây bắc Nguyệt thành, phía nam Bách Hoa cốc, cùng với phía tây Lạc Khẩu đều có đại quân Ngõa Cương. Tùy quân không biết bay, đương nhiên không thể trực tiệp đi công Lạc Khẩu Thương. Nếu thật quân Ngòa Cương chống đỡ hết nồi, thì Lý Mật tự mình dẫn đại quân kịp thời trờ lại viện binh cũng vẫn kịp. Cho nên theo Lý Mật thấy, Lạc Khẩu Thương đã được phòng thủ rất kiên cố.

Lý Mật cho rằng như vậy, quân Ngõa Cương cũng cảm thấy như vậy, cho nên mặt trời đã lên cao, gió vẫn còn lạnh, rất nhiều người ở tại Lạc Khẩu Thương vẫn đang cảm thấy buồn ngủ, bọn họ bị vây ờ chỗ này đã lâu, ăn uống không lo. nhung mà cũng cảm tháv khó chịu, ngoại trừ ngủ ra, thật sự ít có cái để tiêu khiển!

Đan Hùng Tín lại không lòng dạ nào ngù, hắn tuần tra bố phòng Lạc Khẩu Thương, lo lắng không thôi.

Hắn khác với người bên ngoài, hắn mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, bản thân hắn vẫn tận tâm tận trách mà làm việc.

Đi tuần đến mấy chỗ phòng ngự, phát giác không ít quân Ngòa Cương tránh ờ nơi tránh gió, chống trường thương mà ngủ. Nếu như bình thường. Đan Hùng Tín đã sớm mắng cho, nhưng hôm nay hắn chỉ là than nhẹ một tiếng, thậm chí kéo quần áo phủ cho bọn họ.

Đắn khi tuần tra hết Lạc Khẩu Thương, hắn lúc này mới lẻn ngựa đi về phía bắc Lạc Khầu Thương, hắn nhận được một phong thư cùa lão trại chù, mòi hắn đến Ngưu Khẩu Dụ một chuyến, hắn không thể không đi.

Không đợi ra khỏi Lạc Khầu Thương. Vương Quân Khuếch đã dẫn theo một đội binh mã đi ngang qua, Đan Hùng Tín ghim ngựa không đi, chờ bọn họ đi qua. Đều là huynh đệ. hắn cũng sẽ không ở trước mặt huynh đệ tranh phong xuát đằu. Nguồn tại ệnFULL.vn

Vương Quân Khuếch khi nhìn thấy Đan Hùng Tín, lại ghìm ngựa xoay người nhảy xuống nói: "Đan Tướng quân, không biết muốn đi noi nào?"

"Đi ra ngoài dạo" Đan Hùng Tín cũng không có gì ngẳn ngại.

Hắn tận chức tận trách, hơn nữa là đi gặp lão trại chù, tuy sẽ khiến cho Lý Mật kiêng kị. nhưng mà hắn cũng không càm thấy có lỗi với Lý Mật.

Vương Quân Khuếch ánh mắt chợp động. "Không biết là đi nơi nào vậy?"

Đan Hùng Tín hoi nhíu lông mày, "Chỉ là tâm phiền, tùy ý đi một chút".

"Đi đạo tại Lạc Khầu Thương chẳng phải cũng được sao?" Vương Quàn Khuếch nở nụ cười.

Đan Hùng Tín nhướng mày, "Vương Tướng quân không cho ta đi ra ngoài sao?"

Vương Quân Khuếch thấy Đan Hùng Tín tức giận, cuống quít nói: "Cũng không phải là ý này" Rồi quay lại nhìn xung quanh, bào mọi người lui ra, Vương Quân Khuếch lúc này mới trẳm giọng nói: "Đan Tướng quân, có câu này không biết có nên nói hay không?"

"Mời nói" Đan Hùng Tín có phẳn nghi hoặc, không biết Vương Quàn Khuếch lén lén lút lút có dụng ý gì. Đối với Vương Quân Khuếch này, hắn vẫn dùng nghĩa bằng hữu đối đài. Vương Quân Khuếch này vốn là đi theo đám người Ngụy Đao Nhi chinh chiến Hà Bắc. sau khi Vương Tu Bạt chết, Ngụy Đao Nhi thế suy, Vương Quân Khuếch lúc này mới tìm nơi nương tựa tạiNgõa Cương. Vương Quân Khuếch là người võ công cao cường, cũng tinh thục binh pháp, rất được Lý Mật coi trọng. Nhưng người này vẫn luôn trầm mặc ít nói, Đan Hùng Tín ngày thường ngược lại ít có tiệp xúc.

"Thật ra lần trước chúng ta đi cứu Địch đương gia, ta nghĩNgụy công đã rất là bất màn" Vương Quân Khuếch nói khẽ.

Đan Hùng Tín cau mày nói: "Vương Tướng quân, nếu là Ngụy công trách cứ. ngươi cứ nói là chủ ý của ta, nếu có sai lầm. ta nguyện một vai gánh chịu".

"Cũng không phải là nói như vậy" Vương Quân Khuếch vội vàng lắc đầu nói: "Có thể cùng Đan Tướng quàn sóng vai cùng một chỗ, Quân Khuếch cũng không cảu nào oán hận".

"Vương Tướng quân có chuyện mong cứ nói thẳng ra" Đan Hùng Tín chỉ có thể nói như vậy.

"Thật ra từ sau chuyện lần trước. Ngòa Cương đã có nhiều lòi đồn đài, nói Đan Tướng quân cùng lão trại chủ cũng không cắt được sợi tơ liên kết. chuyện này khiến cho Ngụy công rất là bất màn, chỉ là hắn vẫn một mực ẩn mà không phát" Vương Quàn Khuếch khẽ thở dài.

Đan Hùng Tín cau chặt chân mày, "Ta quản đii người khác như thế nào. Đan mỗ không thẹn với lương tâm!"

Vương Quân Khuếch mỉm cười nói: "Đan Tướng quân hiệp can nghè đàm, thật ra ta cũng sớm đã nghe thấy, nhưng mà có đôi khi anh hùng thường thường lại thất bại trong tay lũ trộm vặt. Hôm nay Ngõa Cương... thứ cho ta nói thẳng, đã không phải là Ngòa Cương trước kia..."

"Thứ cho ta không biết ý của Vương Tướng quân".

Vương Quân Khuếch trầm ngâm thật lâu. "Thật ra ta và ngươi chắc hẳn đều đã ngầm hiểu, Ngòa Cương đã kiên trì không được bao lâu. nếu có thể... ta nghĩ Đan Tướng quán cũng có thể rõ ràng".

"Ta thật rất không rò" Đan Hùng Tín cười khổ nói: "Đến bây giờ, ta đối với ý đồ của Vương Tướng quân cũng không hiểu. Vương Tướng quân nếu không có chuyện gi. ta còn muốn đi ra ngoải một chút, sẽ không thể phụng bồi".

Vương Quân Khuếch than nhẹ một tiếng, "Vậy ta cũng không quấy rầy Đan Tướng quân, chờ Đan Tướng quân quay lại, ta lại cùng Đan Tướng quân uống vài chén, không biết Đan Tướng quân định như thế nào?"

Đan Hùng Tín gật đầu nói: "Được, ta trờ về rồi nói".

Hắn thúc ngựa ra khỗi Lạc Khầu Thương. Vương Quàn Khuếch nhìn bóng lung cùa Đan Hùng Tín, chậm rãi lắc đầu. Từ trong lòng móc ra phong thư lại đưa lên xem, rồi lầm bẳm nói: "Đan Hùng Tín làm người trung nghĩa... nhung tiếc..

Đan Hùng Tín ròi đi Lạc Khẩu Thương. Vương Quân Khuếch lại theo như lệ tuần tra phòng ngự các nơi ờ Lạc Khẩu Thương, chỉ là không yên lòng mà ngẫm nghĩ tâm sự bản

thân.

Lạc Khầu Thương nếu bàn về kiểm soát phòng ngự. thật ra rất nhiều chỗ cũng không hoàn bị.

Lúc trước khi Dương Quảng xuôi nam, thật ra đã lo lắng an nguy của Lạc Khẩu Thương, sai người gia cố Lạc Khẳu Thương, về sau Lạc Khẳu Thương bị chiếm, Lý Mật hiểu rõ đây là căn cơ của Ngõa Cương, đã hạ lệnh quân Ngòa Cương cực lực tu kiến gia cố, đào hào dựng lũy, kiến thiết tháp canh thành lũy phòng ốc để ở. Trong phạm vi hơn mười dặm đã nổi lên một tòa thành lớn, mặc dù không nguy nga bằng Đông Đô. nhưng cũng cực kỳ đồ sộ. Trong một năm này, công tác gia cố vẫn không có ngừng nghỉ. Nhưng mà trước mắt đã vào đông, tất cả mọi người trong lòng lo lắng, nên đã tạm thời ngừng việc. Hơn nữa noi này là hang ổ của Ngõa Cương, binh sĩ rất nhiều, người ngoài muốn công tiến vào, thì cũng phải phí mười phần khí lực.

Nhưng mà Lý Mật vẫn một mực chủ động xuất kích, chứ chưa bao giờ bị người ta đánh tới tận của nhà, tất cả phòng ngự có thể chịu được công kích hay không thì vẫn phải chờ khảo nghiệm.

Nhìn quanh quy mô cùa Lạc Khầu Thương. Vương Quân Khuếch lắc đầu. lấm bẳm nói: "Bất quá chỉ là đồ cưới cho người khác, Tiêu Bố Y, ngươi mạng thật tốt. Chẳng lẽ cả đòi này, ta vẫn không bằng ngươi?"

Hắn thật ra cũng giống như Lâm Sĩ Hoằng. đều bởi vì chuyện Viên Xảo Hề mà canh cánh trong lòng, ban đầu ờ tại Hồi Lạc đối lũy, hắn không đánh mà chạy, đã lưu lại một bóng đen thật lớn, càng tự ti, nhưng càng nhiầi là sự phẫn nộ. vốn tưởng rằng đầu nhập vào Ngòa Cương thì sẽ tĩã được mối sỉ nhục trước đây, không ngờ vẫn bị Tiêu Bố Y đánh bại, có một số người chính là như thế, vì một chuyện, có thể chấp nhất cả đòi!

Còn đang tự oán hận, có quân Ngõa Cương vội vàng đuổi tới. gấp giọng nói: "Vương Tướng quân, việc lớn không ồn, phía Hổ Lao có dấu hiệu đại quân Tùy quân ẩn hiện!"

Vương Quân Khuếch trong lòng khẽ động, "Phía T ổ Quàn Ngạn có tin tức không?" Tùy quân vây khốn bốn phía, Tổ Quân Ngạn, Thường Hà, Trương Lượng ba người phụ trách trấn thủ Kim Đê Quan, tại lân cận kênh đào an doanh hạ trại, đối kháng Mạnh Thiện Nghị ở bờ bên kia Hoàng Hà, để ngừa Tùy quân công sau lưng Ngòa Cương. Hổ Lao hiện tại vẫn đang ờ trong tay Ngõa Cương, nếu có quân địch từ phía Hồ Lao đến còng, đám người Tồ Quân Ngạn sao có thể thờ ơ?

Đạo phỉ lắc đầu, "Vương Tướng quân, là các huynh đệ ỡ đồn biên phòng phát hiện, những người kia đều mặc áo trắng, phảng phất như tuyết đọng vậy, bọn họ mượn tuyết để yểm hộ. hành động cực kỳ bí ẩn, nếu không phải các huynh đệ cảnh giác, thi khó có thể phát giác".

Vương Quân Khuếch trong lòng chợt lạnh, cười lạnh nói: "Chắc là Tiêu Bố Y phái người muốn phái đánh lén, phía Hổ Lao có bao nhiêu đại quân?"

"Ước chừng có thể có bốn năm ngàn người".

Vương Quân Khuếch âm thẳm nhíu mày, phản phó nói: "Phái các huynh đệ đi thành lũv phía đông bắc nghiêm ngặt đề phòng, kẻ nào tự tiện đến gằn. giết không tha".

Đạo phì gật đầu. vội vàng rời đi, Vương Quân Khuếch cười lạnh mấy tiếng, lẩm bầm nói: "Hay cho môt Tiêu Bố Y, lại thi triển thù đoạn minh tu sạn đạo. ám độ trằn thương. Ta nếu không cảnh giác mà nói, thi thật lại để cho ngươi đắc thù. Nhưng có Vương Quàn Khuếch ta ở đây, ngươi muốn đánh lén mà lấy Hồi Lạc Thương, thi còn khó hon lên trời nữa!"

Hắn tự tin cũng không phải là không có lý do. đối thù chỉ có mấy ngàn người, còn Lạc Khẩu Thương có hơn mười vạn quân, những người này đột kích, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.

Mới muốn đi phía đông bắc phòng thù, Vương Quân Khuếch đột nhiên đã ngừng bước lại, nhíu mày lẩm bẩm: "Tiêu Bố Y từ trước đến nay phi thường giảo hoạt, hắn luôn như thể. che dấu ý đồ tiến công chính thức, làm cho người ta cân nhắc không thấu. Tùy quân ờ đông bắc này, có phải chính thức là chù lực cùa bọn hắn hay không?" Còn đang trầm ngâm, thì lại có đạo phỉ từ phía nam chạy tới, thờ không ra hơi nói: "Vương Tướng quân... Trinh Tướng quân hắn..

Vương Quân Khuếch có chút lo lắng, "Chuyện gì?" ở phía nam là đo Trinh Giảo Kim đẫn đại quân đối kháng Trương Trấn Chu, nghe quân tình bẩm báo lại, thì đại quân Trương Tĩấn Chu theo đường vòng mà đi. từ phía nam tiệp cận Lạc Khẩu Thương, phá Dương thành, đã qua Phương Son, tại đối diện Bách Hoa cốc hạ trại, Trình Giảo Kim tọa trấn Bách Hoa cốc, cậy vào địa lợi chì thủ không công, Trương Trấn Chu hẳn là không thể làm gì được. Đã nhưvậy, Trinh Giảo Kim lại có chuyện gì?

Đạo phì thờ gấp điều khí, vui mừng nói: "Trình Tướng quân cùng Trưong Trấn Chu tại Bách Hoa cốc đối kháng, nhưng lại xuất ra một đạo ki binh chận đường lui của hắn, sau đó chính diện công kích, Tùy quân đại loạn, Trương Tĩắn Chu đã thua bị bắt. đã bị Trinh Tướng quân mang về Lạc Khầu Thương. Hôm nay bọn họ đã tới bên ngoài Lạc Khấu Thương".

Vương Quân Khuếch ngạc nhiên, khó có thể tin hòi: "Ngươi nói Trinh Giảo Kim bắt được Trương Trắn Chu? Điều này sao có thể?" Trương Trển Chu là đanh tướng Đại Tùy, khi bảo vệ Đông Đô đã mấy lần chiến dịch công lao hiển hách, ở trong lòng quân Ngõa Cương đã tạo thành ấn tượng bắt bại khó có thể phai mờ. Vương Quân Khuếch nẳm mơ cũng không nghĩ đến Trình Giảo Kim có thể bắt được hắn!

Trong lòng mơ hồ có chút buồn vô cớ, còn nhiều ít có chút ghen tỵ, Vương Quân Khuếch thẳm nghĩ Tẳn Thúc Bảo. Trình Giảo Kim là đanh tướng Đại Tùy, quá nhiên danh bất hư truyền, lẩn này hắn đã bộc lộ tài năng, minh ở Ngõa Cương càng khó mà có đất sống.

Cho dù bắt được Trương Trấn Chu, với con mắt của Vương Quân Khuếch mà thấy, cũng không quan hệ tới đại cuộc.

"Mau dẫn ta đi xem" Vương Quàn Khuếch tạm thòi quèn đi uy hiệp ở phía đỏng bắc, thúc giục binh sĩ buông điếu kiều ở phía nam xuống, cười ngựa ra khỏi Hồi Lạc Thương, chỉ thấy Trình Giào Kim bên người dẫn theo mấy trăm thân tín, ờ bên cạnh Trinh Giảo Kim có một người toàn thân đầm máu, hai tay trói ra sau lưng, bộ dáng gầy gò. thấy không rò khuôn mặt. nhưng lờ mờ đúng vậy bộ dáng cùa Trưong Trắn Chu.

Vương Quân Khuếch xuất ra bộ mặt vui vẻ, xa xa đã nói: "Trình Tướng quân một trận thành công, bắt được thủ lĩnh của giặc, đại phá Tùy quàn tại Bách Hoa cốc, thật sự đáng mừng".

Hắn thúc ngựa tiến đến, Trình Giảo Kim trong mắt lóe lẻn một tia cồ quái, nhưng lại sảng khoái cười ha hả, "Vương Tướng quân, ngươi lại giễu cợt gà thô lỗ ra nữa rồi, đây bất quá chỉ là may mắn một chút mà thôi".

Haingười trong khi nói chuyện, Vương Quàn Khuếch đã đi tới trước người Trương Trần Chu, mới muốn nhìn đến tột cùng là ra sao, thì đột nhiên bẽn người một cơn gió táp qua, một thương đã đâm tới, Vương Quân Khuếch kinh hãi, không ngờ tai họa lại sát nách. Vò công của hắn không kém. nguy cơ trước mắt đã cuống quít vặn eo né qua, chỉ là thương đến thặt sự quá nhanh, Vương Quán Khuếch vẫn bị đâm trúng một thương dưới xương sườn, máu tươi đầm đìa, vôi nhìn xéo qua, phát hiện đó là một tiểu binh, mặc trang phục quân Ngoà Cương, nhưng thù hạ cùa Trình Giảo Kim tại sao lại giết mình, người nọ võ công tuyệt cao. tại sao lại là một quân Ngõa Cương tầm thường? Người nọ một thương đắc thủ, đã xốc mũ che mặt lên. quát lớn một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang. "Bùi Hành Quảng ở đây, Vương Quân Khuếch nhận lấy cái chết!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio