Khi Thổ Truân dẫn theo Tiêu Bố Y đến đại trướng của Khả Đôn, Tác Kha Đột đã sớm ở đó, quy mô khí thế của trướng vẫn như thế, nhưng tâm cảnh của Tiêu Bố Y là rất là bất đồng. Hắn dùng phương pháp xảo diệu dâng thuốc lên, chẳng những có thể đem bản thân trí thân sự ngoại (đặt mình ở ngoài việc), còn có thể tìm được chút ưu đãi, hiện tại vấn đề chỉ là được bao nhiêu ưu đãi mà thôi.
Khả Đôn nhìn thấy hai người bái kiến, trực tiếp hỏi: "Dương Thổ Truân, Đáp Ma Chi nói là thật chứ?"
Tiêu Bố Y không biết Đáp Ma Chi là cái gì, nhưng vẫn biết là chỉ Tác Kha Đột kia, phỏng chừng Đáp Ma Chi này cũng là một chức quan như là Thổ Truân vậy.
Dương Thổ Truân thầm nghĩ, ai biết hắn nói cái gì, liền thi lễ cung kính nói: "Khả Đôn, vi thần không biết Đáp Ma Chi nói cái gì. Chỉ là Khả Đôn đã vất vả, vi thần không dám làm nhọc Khả Đôn, cho nên mới tự tiện làm chủ. Trên người Tiêu Bố Y có hai viên thần dược, nói có thể giải bách độc, vi thần vì muốn ổn thỏa, nên trước cấp cho Mã Cách Ba Tư dùng một viên, đợi hắn sau khi tỉnh lại, lúc này mới cầu kiến Khả Đôn. Tất cả vi thần đều lấy Khả Đôn làm trọng, thỉnh Khả Đôn minh xét".
Khi Tác Kha Đột nghe có hai viên thần dược, sắc mặt khẽ biến, Khả Đôn cũng đã nhìn lại, "Đáp Ma Chi, ngươi nói Thổ Truân tư tâm bất lương, đem thần dược cứu Mã Cách Ba Tư mà không cứu Tháp Khắc, hiện tại xem ra, nhiều ít đã có chút sai lệch".
Tác Kha Đột chắp tay nói: "Khả Đôn, vi thần nhất thời hiểu sai, nếu Dương đại nhân thực còn thần dược cứu Tháp Khắc, vi thần nguyện ý thỉnh tội, thỉnh Khả Đôn trách phạt".
Dương Thổ Truân tâm niệm cũng như điện, thầm nghĩ mình cùng Tiêu Bố Y tiếp xúc, sau đó cứu sống Mã Cách Ba Tư, người xung quanh đều là người một nhà, chẳng lẽ trong đó đã có thân tín của Tác Kha Đột lẫn vào? Một khi đã như vậy, cũng không thể không phòng.
Chẳng qua loại sự tình bỏ đá xuống giếng, thêu hoa lên gấm này, hai người thật ra cũng thường xuyên không có việc gì làm cho nên đấu cũng có mùi vị mới, Dương Thổ Truân biết bằng mấy câu nói của Tác Kha Đột cũng không tính là tội lớn gì, cho nên làm ra vẻ hào phóng nói: "Tác đại nhân, chúng ta đều là dốc sức vì Khả Đôn mà làm việc, một ít hiểu lầm cũng không tính là gì".
Khả Đôn chậm rãi gật đầu, "Dương Thổ Truân nói rất đúng, các ngươi đồng tâm hỗ trợ lẫn nhau là tốt nhất. Tiêu Bố Y, thuốc của ngươi làm sao mà có. Vì cái gì mà ngày hôm qua không đưa ra?"
Tiêu Bố Y nghe Khả Đôn hỏi, lại đem những lời hoang đường đã nói với Dương Thổ Truân nói ra lần nữa, chi tiết không dám sơ sẩy.
Khả Đôn chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói: "Dương Thổ Truân, vẫn nói một người sau khi bị rắn độc cắn, miệng vết thương sẽ có dấu răng, không biết ngươi có kiểm tra không?"
Tiêu Bố Y sắc mặt không thay đổi, nhưng toàn thân đã sợ mà đổ mồ hôi lạnh. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Khả Đôn lại cẩn thận như thế, bản thân mình vết thương đầy cả người, nhưng chưa bao giờ bị rắn độc cắn qua, cũng sẽ không có dấu vết rắn độc cắn. Lúc trước khi chỉ vết thương cho Dương Thổ Truân, cũng không nghĩ tới điểm ấy. Nếu thực có người kiểm tra thương thế. Thì lời nói dối chân thật của mình đã tỉ mỉ soạn ra chẳng phải là sẽ bị lộ sao?
Nếu nói dối bị lộ, thiện ý của mình quá nửa sẽ bị xem là ác ý, nói không chừng chuyện hạ độc được Tháp Khắc cũng tính lên đầu của hắn!
Một câu của Khả Đôn làm cho Tiêu Bố Y trong lòng không yên, Dương Thổ Truân lại trịnh trọng chắp tay, "Bẩm cáo Khả Đôn, lúc ấy Tiêu Bố Y từng xắn ống quần cho ta xem qua, rắn cắn hắn cực kỳ nhỏ, hơn nữa đã qua năm tháng dấu răng cũng đã hầu như không thấy, hạ thần thật sự đã xem qua, còn có thể nhìn ra chút manh mối. Vi thần vì cầu ổn thỏa, biết Tiêu Bố Y có hai viên thần dược, lúc này mới trước cứu Mã Cách Ba Tư. Từ đó mới thấy Khả Đôn khoản đãi người dưới, đối xử như nhau".
Khả Đôn chậm rãi gật đầu, "Dương Thổ Truân, ngươi làm rất tốt".
Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được, thì ra người nói dối không chỉ mình hắn, Dương Thổ Truân này cũng là gạt người không thường mạng. Dương Thổ Truân cũng chưa từng xem kỹ vết thương, càng không biết mình có hai viên thuốc, như kể từ đó hắn lại cung cung tận tụy bảo hộ mình như là Gia Cát Lượng vậy, chẳng qua cũng tốt, ít nhất hắn hiện tại cùng Dương Thổ Truân đều cùng trên một chiếc thuyền, thuyền mà lật thì ai cũng không yên ổn gì.
"Khả Đôn, vi thần có một chuyện không rõ" Tác Kha Đột bỗng nhiên thi lễ nói.
"Đáp Ma Chi, ngươi có chuyện gì không rõ?" Khả Đôn nhẹ giọng nói. Thanh âm của nàng tuy nhẹ, nhưng lơ đãng biểu lộ sự uy nghiêm, ai cũng không dám không nghe.
"Thần tuy không hiểu y thuật, nhưng cũng biết đạo lý thuốc phải đúng chứng, thực không tin trên đời này có thần dược gì có thể giải bách độc" Tác Kha Đột sắc mặt ngưng trọng, "Mã Cách Ba Tư tuy bệnh tình đã chuyển tốt, không có nghĩa thuốc này áp dụng được cho Tháp Khắc. Càng huống chi Tháp Khắc thân thể thiên kim, há có thể so sánh được với Mã Cách Ba Tư, hơn nữa Tiêu Bố Y chỉ nói là thần y, nhưng thần y này là ai, chúng ta cũng không biết. Ta chỉ sợ mạo hiểm dùng thuốc, Tháp Khắc mà có vấn đề gì, bộ lạc Phó Cốt sẽ có đem oán hận, ngược lại cũng không tốt đẹp gì".
Tác Kha Đột nói đến Mã Cách Ba Tư, làm cho Tiêu Bố Y nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại hắn mới phát hiện Cầu Nhiêm Khách làm việc cực kỳ chu đáo, Tác Kha Đột tuy có ý niệm làm khó dễ Dương Thổ Truân trong đầu, nhưng hắn nói cũng có đạo lý, nhưng Cầu Nhiêm Khách không tiếc bôn ba xem mạch của Tháp Khắc, sau đó mới cho hắn hai viên thuốc, thật ra đã là đúng thuốc đúng chứng, nhưng mấy cái này đương nhiên không thể nói với Khả Đôn được.
Dương Thổ Truân biết Tác Kha Đột mở miệng ra là không có gì tốt đẹp, thấy hắn muốn ngăn chặn đường mình, trong lòng tức giận, "Khả Đôn, Tháp Khắc cùng Mã Cách Ba Tư chứng trạng như nhau, ngự y đã sớm có kết luận, Tháp Khắc càng ngày càng suy yếu, chỉ sợ kéo dài không được bao lâu".
Khả Đôn nhiều ít có chút do dự, ánh mắt chuyển sang Tiêu Bố Y, "Tiêu Bố Y, ngươi chỉ nói phụ thân của ngươi gặp được thần y, vậy ngươi có biết tên tuổi của thần y không?"
Tiêu Bố Y làm sao biết được là thần y gì, thần y kiêm chức thần côn kia của sơn trại cũng không thể lẩy ra được, Tiết Dần Giai cũng khá tốt chẳng qua đó lại là thú y, vốn định hàm hồ nói không biết, đột nhiên trong lòng chợt động, nhớ tới cái chữở dưới đáy bình.
"Khả Đôn, tại hạ thực chưa từng gặp qua thần y, chẳng qua gia phụ nói người đó họ Tôn".
"Họ Tôn?" Tác Kha Đột thần sắc có chút khinh miệt, "Ta cũng không biết họ Tôn có danh y gì".
Tiêu Bố Y trộm nhìn về phía Khả Đôn, chỉ nghe thấy tiếng châu ngọc va chạm vang lên, Dương Thổ Truân cũng ngưng tư khổ tưởng, thầm nghĩ tìm ra một thần y họ Tôn để phản bác Tác Kha Đột. Khả Đôn rốt cuộc hỏi: "Tiêu Bố Y, ngươi có biết thần y họ Tôn kia bộ dáng ra sao không?"
Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát rồi nói: "Người đó nhìn qua tiên phong đạo cốt, không giống thần y, ngược lại giống đạo nhân hơn" Vì muốn gia tăng thêm lòng tin cho Khả Đôn, hắn thật ra đã vận dụng hết khả năng tượng tượng, thần y cùng tiên phong đạo cốt bình thường đều có nét tương đồng, "Người nọ làm cho người ta nhìn không ra tuổi tác chân thật, nói nhỏ cũng có người tin, mà nói lớn cũng không ai nghi ngờ".
Dương Thổ Truân thầm kêu khổ, thầm nghĩ ngươi một khi chưa từng gặp qua thì làm sao mà biết tướng mạo của hắn. chuyến này lão tử đã bị ngươi hại chết rồi.
Tác Kha Đột quả nhiên liền cười lạnh hỏi: "Tiêu Bố Y, ngươi chưa từng gặp mặt người nọ, làm sao mà biết tướng mạo của thần y?"
Tiêu Bố Y thật ra cũng không hoảng không vội, thầm nghĩ lão tử sớm đã biết ngươi muốn làm khó dễ, đặc ý lưu lại lỗ hổng cho ngươi hỏi, "Đơn giản là gia phụ cảm ân đức của thần y, lúc này mới thỉnh họa sĩ họa lại tướng mạo của thần y, rồi treo lại cao đường, để tại hạ mỗi ngày chiêm ngưỡng cầu phúc. Cho nên ta tuy chưa từng gặp qua thần y, nhưng lại biết tướng mạo của thần y".
Hắn nói lưu loát, trải qua giải thích mấy phen đã làm tăng thêm sự tin tưởng hắn đã gặp thần y trong đầu người khác lên mấy phần, Tác Kha Đột hừ lạnh một tiếng, không nghĩ tới Tiêu Bố Y giải thích lại có đạo lý như vậy, "Thần y họ Tôn ta chưa từng nghe qua, không biết Dương đại nhân người có nghe qua hay chưa?"
Dương Thổ Truân ánh mắt chợt lóe, giọng điệu hưng phấn, không để ý tới Tác Kha Đột, chỉ nhìn Khả Đôn nói: "Khả Đôn, nghe Tiêu Bố Y hình dung, ta đã nhớ tới một người. Thật ra Khả Đôn cũng đã từng gặp qua người này".
Khả Đôn khẩu khí rốt cuộc cũng đã có chút kích động, "Ngươi nói chính là Dược vương Tôn Tư Mạc?"
Dương Thổ Truân gật đầu, cũng có chút hưng phấn nói: "Khả Đôn nói không sai, năm đó Văn Đế tại vị, người này y danh cũng đã vang xa, chẳng qua người này không màng danh lợi, cho nên cũng không có mấy người biết tới danh tiếng".
Dương Thổ Truân chỉ dâu mắng hòe, Tác Kha Đột cũng không có gì để nói lại được, Tôn Tư Mạc không qua lại tại miếu đường, đa phần là ẩn cư du lịch dân gian, hắn nhất thời cũng không nhớ tới nhân vật này, nhưng hắn cũng không thể không công nhận, Dược vương Tôn Tư Mạc tuyệt đối là thần y, hơn nữa còn là thần trong thần y.
"Tiên đế từng được người này chữa bệnh, bệnh nặng mấy cũng trị được. Tôn Tư Mạc người này diệu thủ hồi xuân, oanh động cả kinh thành. Tiên đế từng muốn phong tặng danh hiệu cho người này, nhưng người này lại không nhận, lại đem tiền thưởng của Tiên đế mà phát cho dân chúng, cho dù Tiên đế cũng khen ngợi người này có trái tim nhân hậu. Người này giỏi dùng dược vật, chỉ biết đến dược vật mà không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, cho nên dân gian xưng người này là Dược vương" Dương Thổ Truân thấy bộ dáng khó coi của Tác Kha Đột, rốt cuộc đã hả giận, trong lòng thư thái.
Tiêu Bố Y sau khi nghe mấy cái này không khỏi sửng sốt, hắn không nghĩ đến mình lơ đãng nói đại ra một thần y họ Tôn, lại làm cho bọn họ nghĩ đến một nhân vật khác nhau rất lớn.
Dược vương Tôn Tư Mạc, cùng Y thánh Trương Trọng Cảnh là nhân vật nổi danh, người này vì y học cùng dược vật đời sau mà đã có những cống hiến rất quan trọng, đời sau cũng xưng là Dược vương, không nghĩ đến hiện giờ cũng xưng hô như thế. Người này tinh thông y thuật, sau khi nghiên cứu Hoàng đế nội kinh, Thương hàn luận thì soạn ra Thiên kim yếu phương lưu danh hậu thế, Thiên kim yếu phương có ba mươi quyển, hai trăm ba mươi hai mục, là sách gối đầu gường tiêu chuẩn của y học cả ngàn năm sau, bởi vậy có thể thấy được y thuật cùng tầm nhìn của người này cao siêu tới mức nào.
Nhưng Cầu Nhiêm Khách cùng Tôn Tư Mạc có quen biết hay không, thuốc có phải là do Tôn Tư Mạc đưa cho? Tiêu Bố Y cũng khó có thể tin, trong lòng muốn cười, nhưng trên mặt phải làm ra vẻ ngạc nhiên.
Trong đại trướng tĩnh lặng một lát, Tác Kha Đột nói: "Nghĩ đến Tôn Tư Mạc được tôn là Dược vương, Tiêu Bố Y làm sao dể dàng gặp như vậy được".
Tiêu Bố Y nghe hắn nói như vậy, không biết hạ độc có phải là hắn, hay là bởi vì hắn phản đối Dương Thổ Truân mà giận lây sang mình, cũng chỉ cười nói: "Thật ra đối với Tôn thần y có phải là Dược vương hay không ta cũng không thể biết, dù sao Bố Y kiến thức cũng thô bỉ".
Khả Đôn lại nói: "Tôn Tư Mạc quả thật là người đại từ đại bi, hồi nhỏ người này bị bệnh nặng nên quyết tâm học y. Sau lại vì chữa bênh cho người khác mà không thu tiền khiến cho khuynh gia bại sản, người này vốn chỉ một lòng cứu người, không màng danh lợi. Người này nói đến cũng thông Lão Trang bách gia, có duyên với đạo gia, lại có liên hệ sâu xa với người trong Phật môn, dân chúng được người này cứu mạng vô số, Tiêu Bố Y có thể được hắn chữa trị, quả thật là người có phúc".
Tác Kha Đột nghe Khả Đôn lên tiếng, cũng không dám phản bác, chỉ nói, "Khả Đôn nói không sai, Dược vương nếu thực ở đây, Tác Kha Đột cũng không dám nhiều lời. Nhưng chúng ta hiện tại chỉ là phỏng đoán, Tháp Khắc thân thể ngàn vàng, cũng thỉnh Khả Đôn thận trọng".
Tiêu Bố Y trong lòng kỳ quái, thầm nghĩ các ngươi chẳng qua chỉ là người của bà ta, bà ta còn chưa nói gì, sao các ngươi lại như là có thể phán sinh tử của Tháp Khắc Phó Cốt vậy.
Khả Đôn nghe nói như thế, nhiều ít cũng có chút do dự, Dương Thổ Truân ánh mắt chợt lóe, "Thật ra trong trướng của Khả Đôn ngự y cũng không thiếu người tinh thông dược lý, không bằng triệu đến một người để xem qua".
"Không sai, Dương Thổ Truân nói rất đúng" Khả Đôn hạ mệnh lệnh xuống, chỉ trong chốc lát đã có một ngự y chạy đến.
Ngự y khoảng hơn năm mươi, tinh thần quắc thước, nghe nói có thuốc có thể là do Dược vương luyện chế, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, giống như sói đói thấy heo mẹ vậy, tiếp nhận lấy viên thuốc, ngắm nghía hồi lâu, nhíu mày không nói.
Tiêu Bố Y biết niên đại này không có kỹ thuật cao để tiến hành phân tích thành phần, viên thuốc lại không thể xẻ ra để xem xét, chỉ có thể dựa vào cái mũi. Nhưng thật ra lại có thể khái phát tiềm lực của bản thân.
Ngự y ngửi thật lâu, cái mũi thiếu chút nữa là co lại, lại nhíu mày không nói, Khả Đôn không kiên nhẫn nhẹ giọng hỏi: "Bạch ngự y, ngươi có thể nhìn ra được cái gì?"
Nghe Khả Đôn hỏi, ngự y rốt cục cũng ngẩng đầu lên, thi lễ nói: "Khả Đôn, vi thần y thuật nông cạn, chỉ có thể ngửi ra viên thuốc có chứa hai loại dược liệu".
"Hai loại nào?" Khả Đôn hỏi.
"Thần hạ ngửi được một loại là Tử Tô Diệp. Thứ này dược tính tân ôn, chủ về phế, tỳ kinh, có công dụng giải độc. Nếu thêm hậu phác, cam thảo, thì có tác dụng điều trị rất tốt, chẳng qua hạ thần thực không có ngửi được hai vị này, nói vậy Dược vương dùng dược khó dò, quá nửa là có thâm ý khác".
"Còn một loại nữa là gì?" Khả Đôn lại hỏi.
"Co lẽ là Sanh Khương," Ngự y do dự nói: "Sanh Khương dược tính cũng tân ôn, chủ về phế vị tỳ kinh, cũng có công dụng khu độc khứ hàn".
"Vậy ngươi cho rằng viên thuốc này có cứu được Tháp Khắc không?" Khả Đôn hỏi.
Ngự y cười khổ, "Hai vị thuốc này thật ra đúng chứng, nhưng dù sao thành phần còn lại cũng không rõ. Hạ thần cũng không dám kết luận".
Trong địa trướng lại tĩnh lặng, Tác Kha Đột cùng Dương Thổ Truân cũng không dám nhiều lời, Khả Đôn trầm ngâm một lát cũng nói: "Khởi giá đi gặp Niết Đồ, Tiêu Bố Y đi theo".
Niết Đồ chính là Tù trưởng Phó Cốt, Khả Đôn đi gặp Niết Đồ đương nhiên là vì việc chữa bệnh cho Tháp Khắc, khi Tiêu Bố Y nghĩ như vậy lại có chút lo lắng, Mã Cách Ba Tư có thể sống, còn Tháp Khắc có thể cứu hay không?
Tiêu Bố Y đi theo nhưng cũng không có đi bên cạnh Khả Đôn, hắn dù sao thân phận thấp kém, có thể đi bện cạnh cũng là chuyện không thể. Hắn đi theo Dương Thổ Truân, lúc này bên cạnh đã có không ít hộ vệ, hắn ngồi lên ngựa là lập tức uy phong lẫm lẫm.
Chẳng qua loại uy phong này còn thua xa Khả Đôn, Khả Đôn khởi giá, tiền hô hậu ủng ít nhất cũng hơn ngàn người. Các binh sĩ đều là giáp trụ lấp lánh, thương kích sáng choang, cứ như là xuất quân vậy.
Tiêu Bố Y càng có cảm giác Khả Đôn này không đơn giản, với thân phận một nữ nhân mà được như thế này cũng có chỗ không đúng. Nàng ta có lẽ không đẹp như Vương Chiêu Quân tới Hung Nô, cũng không nổi danh như Văn Thành công chúa gả tới Tây Tạng, nhưng lấy góc độ của Tiêu Bố Y xem ra, nàng ta tuyệt đối không thua gì hai người kia.
Dương Thổ Truân đi cùng Tiêu Bố Y, không ngừng hỏi về chuyện thần y, hiển nhiên là trong lòng không yên. Tiêu Bố Y cũng may trí nhớ không tệ, sau khi kể đi kể lại mấy lần, bản thân cũng có chút tin tưởng rằng mình đã từng gặp qua Dược vương Tôn Tư Mạc này.
Đại quân đi đựoc gần hai canh giờ, phía trước lại là chiên trướng đông đúc, mắt nhìn không thấy điểm cuối. Tiêu Bố Y ở cuối cùng, lại thấy tiền đội đột nhiên tản ra, có mấy người phóng ngựa đến đón, đưa Khả Đôn vào đại trướng, trong số du kỵ (kỵ binh nhẹ) hai bên bảo hộ Phó Cốt có cả Diệc Lỗ kia.
Khả Đôn sau khi tiến vào đại trướng, biến mất không thấy, Tiêu Bố Y cùng Dương Thổ Truân ở tại một doanh trướng khác đợi tin tức, bởi vì nguyên nhân dâng thuốc, nên Tiêu Bố Y may mắn được cùng Dương Thổ Truân tiến vào đại trướng của Phó Cốt, trừ hộ vệ của Khả Đôn có thể đi theo ra, các binh sĩ còn lại đều ở lại bên ngoài.
Tiêu Bố Y xem ra vẫn vững như thái sơn, Dương Thổ Truân thì lại đứng ngồi không yên, đây cũng bởi vì quan tâm nhiều thứ sẽ loạn. Tiêu Bố Y chỉ nghĩ đến người bệnh có thể khỏe lại hay không, còn Dương Thổ Truân lại nghĩ đến Khả Đôn luôn trọng dụng người có công, nếu lần này Tháp Khắc khỏi bệnh, Tiêu Bố Y kia đương nhiên xem như là có công. Tiểu tử này không có bản lãnh gì, nhưng có thể xem như là số mạng tốt, cơ duyên lại rơi vào đầu hắn, bản thân mình vì vậy cũng có công lao. Tác Kha Đột cùng mình vẫn tranh chấp nhau, không phân biệt được cao thấp, trước mắt phải mượn sức nhân tài thân tín hữu dụng mới được.
Hắn vốn là Tùy quan, vốn không quan trọng, đi theo Nghĩa Thành công chúa đến thảo nguyên, nên được làm Thổ Truân, cũng ứng với câu nói của Tiêu Bố Y, thà làm chân gà, còn hơn là làm đuôi trâu, ở đây Khả Đôn xem như là chư hầu, cho dù Khả Hãn cũng phải nể mặt, ỷ vào thời kỳ của Khải Dân Khả Hãn mà phát triển, ngày nay ai cũng không dám xem nhẹ, hắn cũng không có tâm tư trở lại Trung Nguyên. Bởi vì có về Trung Nguyên cũng không thể hô phong hoán vũ như hiện tại. Tiêu Bố Y này thô kệch, nói là thương nhân, thật ra lại giống như là vũ phu, cũng không biết đã lấy ai chưa, mình có mấy tỳ nữ, tư sắc cũng không tệ, nếu Khả Đôn trọng dụng, người này ở lại thảo nguyên, mình cũng có thể mượn sức hắn làm thân tín, về sau lại thêm lực lượng.
Tiêu Bố Y không có nghĩ trong lúc này, lại có người đã tính toán giúp mình, đã sắp có thể cùng vợ mà ngồi rung đùi chơi mạt chược. Chỉ suy nghĩ, rời thương đội đã qua ba ngày, Bối Bồi cho mình kỳ hạn năm ngày, cho dù hiện tại trở về thời gian cũng đã có chút gấp gáp, mình đi ba ngày nhưng một chuyện cũng chưa thành, nói như vậy thật ra cũng đã hiểu lầm năng lực của Lục An Hữu cùng Bì Già. Không biết bọn họ cớ chờ mình trở về, hay là đã sớm nhổ trại khởi hành rồi? Mấy huynh đệ, theo như tính khí của Mạc Phong, cho dù không làm ăn buôn bán khẳng định cũng sẽ chờ hắn, Dương Đắc Chí cố toàn đại cục, nhưng cũng khó lòng mà thuyết phục được bọn họ. Nói đến cho dù bọn họ rời khỏi đây, nhưng hàng hóa là son phấn, không có Mông Trần Tuyết hỗ trợ, thì làm sao mà bán ra ngoài được?
Hai người đều đăm chiêu, trong lúc nhất thời cũng quên cả nói chuyện, chỉ là đều cảm thấy mạng sống của Tháp Khắc tuyệt đối không thành vấn đề. Dược vương Tôn Tư Mạc có ý nghĩa gì? Nghe nói người này y thuật thông thần, khởi tử hồi sinh đều không thành vấn đề, huống chi chỉ trúng chút độc. Chẳng qua bọn họ đều không xem nhự tình huống phát sinh, viên thuốc này có phải Tôn Tư Mạc luyện chế hay không cũng còn chưa chắc.
Bên ngoài đại trướng đột nhiên có tiếng hô quát liên tục, tiếng bước chân hỗn tạp, Dương Thổ Truân đã trở lại hiện thực, khẽ cau mày. Hắn thân là Thổ Truân, tại Đại Tùy cũng chính là Ngự Sử, quan ba phẩm, tự nhiên có chút uy nghiêm. Cho nên hắn đến đại trướng tộc nhân Phó Cốt, phải có chỗ chiêu đãi nghỉ ngơi, tự nhiên cũng dẫn theo thị vệ bảo hộ. Nghe tiếng hô quát lại là thị vệ cùng người ngoài xung đột.
Trong này ai dám vô pháp vô thiên, ngay cả Khả Đôn cũng không nể mặt? Dương Thổ Truân đang nghĩ vậy đột nhiên đứng lên, màn trướng chợt giở ra, một người trẻ tuổi đã xông vào, trong tay rõ ràng là một thanh loan đao sáng ngời, quát lên một tiếng, một đao đã bổ về phía Dương Thổ Truân!
Tiêu Bố Y trong khoảng thời gian này tinh thần đều khẩn trương, đối với loại tập kích này cũng không lạ lùng, người trẻ tuổi kia nói tiếng Đột Quyết, hắn nghe không hiểu, chỉ là thấy Dương Thổ Truân bị hắn quát một tiếng, sắc mặt đột nhiên biến thành tái nhợt, phảng phất bị thi triển Định thân pháp vậy, không né không tránh, mắt thấy đã muốn bị một đao của người nọ chém bay đầu, hắn ở bên cạnh Dương Thổ Truân, không khỏi rút đao ra đỡ.
Vô luận thế nào, Dương Thổ Truân đối với mình cũng không tệ, hai người cùng một thuyền, cũng không thể để hắn dễ dàng chết như vậy. Người trẻ tuổi tuy dũng mãnh, đao pháp sắc bén, nhưng trong mắt Tiêu Bố Y cũng không tính là gì, hắn huy đao một cái, vừa lúc khóa đao phía trước lại, không đợi va chạm mạnh, đã giảm bớt lực rồi nghiêng đao chém tới.
Mấy pháp môn này đều được ghi lại trong đao phổ, Tiêu Bố Y tuy không tính là cao thủ, nhưng đối phó với người này cũng không thành vấn đề.
Người trẻ tuổi hai mắt đỏ bừng, cực kỳ phẫn nộ, một chiêu đã bị Tiêu Bố Y bức quẳng đao lui về phía sau. Tiêu Bố Y cất bước tiến lên, ánh đao chợt lóe, đã đến cần cổ của hắn.
"Dừng tay" Ra lệnh chính là Dương Thổ Truân.
Tiêu Bố Y căn bản không có ý giết người, đao thế dừng lại, đơn đao đã áp sát trên cổ của người trẻ tuổi, quay đầu lại hỏi: "Thổ Truân, chuyện gì xảy ra?"
Người trẻ tuổi căn bản không nghĩ đến đao pháp của Tiêu Bố Y lại tinh diệu như thế, mặt tuy giận dữ nhưng cũng không dám di động, Dương Thổ Truân hai mắt có chút thất thần, thì thào lẩm bẩm: "Ca Đặc chết rồi".
"Ca Đặc là ai?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Ca Đặc chính là Tháp Khắc" Dương Thổ Truân sắc mặt phát khổ, cử chỉ thất thường.
Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, Vương tử Phó Cốt đã chết? Điều nầy có thể sao, thuốc như nhau, cứu được Mã Cách Ba Tư sao lại làm cho Vương tử Phó Cốt chết?
Tiêu Bố Y giật mình, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, hắn rốt cuộc hiểu được vì cái gì mà Dương Thổ Truân không dương mi thổ khí (kiêu căng hãnh diện) nữa, mà biến thành dương một thổ khí!
Ca Đặc dù sao cũng là Vương tử Phó Cốt, Khả Đôn cứu hắn tánh mạng lại khiến cho hắn chết, quá nửa là sẽ áy náy, Khả Đôn cao cao tại thượng, đương nhiên sẽ không có trách nhiệm gì, nhưng muốn tỏ vẻ áy náy, khẳng định phải có kẻ thế tội, mà Dương Thổ Truân cùng Tiêu Bố Y hắn chính là kẻ thế tội này!
Dương Thổ Truân có lẽ là quan vị khó bảo toàn, Tiêu Bố Y hắn thì tính mạng nguy hiểm, so với Vương tử mà nói, Bố Y hắn thật sự không tính là gì. Nơi này, huynh đệ cũng sẽ bị liên lụy, mục trường vất vả phát triển vốn đã có thanh có sắc, lúc này xem ra tiền đồ đã uổng phí!
Hắn lần này đánh cuộc so với bốn mươi lượng vàng lần trước còn lớn hơn, lần này thua, thì sẽ mất mạng! Hắn thua, hoàn toàn đã thua, một khắc này hắn cũng không nghĩ đến Cầu Nhiêm Khách, chỉ cảm thấy đây là lựa chọn của mình, oán không được người khác.
Đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, Tiêu Bố Y lúc này mới ý thức được đã trúng một quyền.
Người trẻ tuổi thấy Tiêu Bố Y sững sờ, thần sắc có chút hoảng hốt, đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, hơi khom người, tránh thoát trường đao của Tiêu Bố Y, một quyền đánh mạnh vào bụng của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y đau gập người, ruột gan thiếu chút nữa là lộn ra ngoài, người trẻ tuổi này khá tráng kiện, y phục trên người cũng không đủ để giảm bớt lực, một quyền này làm cho hắn đau đến thấu tâm can.
Hắn mới xoay người, cổ tay đã bị người trẻ tuổi bắt lấy, Tiêu Bố Y rùng mình, hắn biết kết quả cũng không cam tâm với vận mệnh, đương nhiên không chịu thúc thủ chịu trói. Chỉ là tay cầm đao đã bị người trẻ tuổi bắt lấy, đao pháp tinh diệu cũng không thể thi triển, Lực đề kháng trên tay hắn đã vận lên, các chiêu thức để đánh nhau thường dùng trong lúc này lại cực kỳ hữu dụng. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Người trẻ tuổi chỉ lưu ý trường đao trên tay Tiêu Bố Y, không nghĩ đến lực tay của Tiêu Bố Y cũng rất mạnh, nhất thời tước không được trường đao còn bị hắn lên gối. Người trẻ tuổi lập tức xoay người, vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y còn đang lấy thế thì người trẻ tuổi gầm nhẹ một tiếng, áp vai vào dưới nách của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y ngẩn ra, không đợi phục hồi tinh thần lại, cả người đã bị hắn vật bay đi, rơi thật mạnh xuống đất, đau thấu xương.
Người trẻ tuổi ở tại thảo nguyên, sử dụng chính là võ vật cận chiến chính tông, Tiêu Bố Y còn chưa đứng dậy, hắn vật xong Tiêu Bố Y đã nhặt loan đao dưới đất lên, lại hướng về phía Dương Thổ Truân mà xông tới.
Dương Thổ Truân lúc này mới hồi thần lại, cho dù quan vị thăng thiên, tính mạng vẫn quan trọng hơn, tiện tay nhấc cái bàn ngăn cản, chỉ đỡ vài cái cũng đã mệt không chịu nổi, hắn vừa thở hổn hển trong lòng vừa phẫn nộ, thầm nghĩ đám hộ vệở bên ngoài bộ ăn hay sao mà lâu như vậy vẫn không có ai vào cứu mạng.
"Người đâu" Hắn khàn khàn hô lên vài tiếng. Bàn đã bị chém gãy, liền bò lăn đi, người trẻ tuổi muốn đuổi giết bỗng nhiên dừng lại, đơn giản là Tiêu Bố Y đã đứng lên, lạnh lùng ngăn ở trước mặt Dương Thổ Truân.
Người trẻ tuổi nhìn thấy trường đao trên tay hắn, trong lòng e ngại, nhất thời có chút do dự, chỉ một đao vừa rồi, Tiêu Bố Y đã khiến cho hắn quẳng đao, có thể tưởng tượng được võ công người này không kém, nhưng Dương Thổ Truân sau khi hiến thuốc, ca ca hắn đã hộc máu chết, cừu này hắn làm sao mà không báo?
Dương Thổ Truân trong lòng tuy thống hận Tiêu Bố Y, nhưng một khắc này thấy hắn che ở trước mặt, liều chết hộ vệ mình, cũng có chút cảm động. Nhưng cảm động cũng chỉ là cảm động, nói một câu ngươi cố chống xong thì hắn đã như một làm khói chạy ra khỏi doanh trướng, Tiêu Bố Y biết Dương Thổ Truân không phải là quân tử, nhưng cũng không nghĩ đến hắn lại vô sỉ đến như vậy. Hắn lựa chọn chạy trốn, còn mình, từ đây có thể chạy đi đâu được?
Chỉ một khắc do dự, màn trướng lại giở lên, mười mấy binh sĩ xông vào, tay cầm trường mâu đã vây quanh hai người. Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, lại phát hiện người trẻ tuổi trên mặt cũng có vẻ bất an.
Một thanh âm trầm thấp ở phía sau vang lên, "Tiêu Bố Y, buông đao xuống".
Tiêu Bố Y ngẩn ra, chợt nghe ra là thanh âm Khả Đôn, Khả Đôn vốn vẫn cao cao tại thượng, cho dù tại đại trướng cũng cách Tiêu Bố Y rất xa, lúc này nghe giọng hình như là ở phía sau cũng không xa.
Buông hay không? Khả Đôn gần trong gang tấc, bắt lấy Khả Đôn làm con tin, cũng có thể giữ được mạng sống! Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, bàn tay cầm đao cũng xiết chặt hơn, nhưng lại thấy ánh mắt phẫn nộ của người trẻ tuổi không phải nhìn về phía mình, mà là phía sau mình, Tiêu Bố Y thở ra một hơi, trường đao trở lại bao, thong thả xoay người thi lễ nói: "Khả Đôn, tại hạ ra tay chính là muốn bảo vệ Thổ Truân đại nhân, không có ý gì khác".
Khả Đôn bước chậm tới, tiếng châu va chạm thanh thúy vang lên, cũng rất dễ nghe. Khi Tiêu Bố Y quay đầu lại, phát hiện ở chỗ màn trướng còn có một người, người nọ hai tay đểở trong tay áo, dáng người cao to, tướng mạo bình thường, thần sắc lạnh lùng. Tiêu Bố Y nhìn thấy người nọ tim chợt đập thình thịch, hắn giật mình không phải vì sự lạnh lùng của người nọ, mà là ánh mắt của người nọ, xem thế nào thì ánh mắt kia cũng làm cho người ta nhìn không ra một chút tình cảm nào, làm cho người ta nhìn vào trong lòng không hiểu sao lại thấy lạnh run.
"Ngươi làm rất tốt" Khả Đôn nhẹ giọng nói một câu, rồi đi ngang qua Tiêu Bố Y, đối mặt với người trẻ tuổi kia.
"Khả Đôn cẩn thận" Tiêu Bố Y nhịn không được thấp giọng nhắc nhở, Khả Đôn rõ ràng không có công phu, nàng ta tuy trầm ổn, khí chất ung dung, nhưng đụng tới tên điên kia cũng không có biện pháp.
Khả Đôn không để ý đến Tiêu Bố Y, chỉ dùng tiếng Đột Quyết hướng tới người trẻ tuổi kia nói vài câu, người trẻ tuổi trên mặt lại phẫn nộ, tay cầm trường đao đã nổi gân xanh, lớn tiếng hô vài tiếng, có chút bất kính. Tiêu Bố Y tay cầm chuôi đao, sợ người trẻ tuổi thương tổn tới Khả Đôn, đối với Khả Đôn này, hắn thật ra có chút khâm phục, càng cảm thấy nữ nhân này có can đảm. Đối mặt với nam tử điên cuồng này, cho dù là Dương Thổ Truân cũng phải chạy trốn, Khả Đôn lại không chút úy kỵ.
Khả Đôn lại nhẹ giọng nói hai câu, người trẻ tuổi ngẩn ra, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ phi thường kỳ quái, vẻ mặt dường như là khó có thể tin được, lại như cực kỳ ngoài ý muốn, trong giây lát lại kích động cùng mừng như điên, hắn đột nhiên quẳng đao xuống đất, hô lớn một tiếng, đã chạy ra khỏi đại trướng, không ai ngăn trở hắn, một hồi tiếng bước chân dồn dập dần dần rời xa, một lát sau trong trướng đã yên lặng trở lạ
Dương Thổ Truân lắc lắc đầu, trong lòng cũng cảm thán, tên tiểu tử này trông cũng không tệ, mà có thể nói vận khí cũng không tệ, bằng không thế nào mà khi Khả Đôn đang gặp vấn đề khó giải quyết, thì hắn lại vô tình đến giải quyết.