Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

chương 18: bức họa hoàng hậu (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y Lệ Nạp, thành Trầm Hương.

Bất kỳ ai đến thành Trầm Hương cũng sẽ không thể quên được hương khí nồng đậm ở nơi này, nó không phải là mùi hoa đơn thuần, cũng không phải mùi thơm của hương liệu, mà nó là mùi thơm được tích tụ từ trăm năm mới có được. Vị trí địa lý của thành Trầm Hương rất độc đáo đặc dị, nó có một bến cảng nước sâu và một vùng vịnh gió yên biển lặng. Từ thế kỷ mười một đến nay, các thương thuyền luôn xuất phát từ nơi này, đi qua Hỏa Điểu đảo và Kim Quy đảo ở bắc đại dương, đến đại lục Y Vân hoặc là đến biển Linh Đình, xuyên qua bán đảo Hỏa Long và kênh đào Y Mã trong đại lục Y Vân, tiến vào Đại Nam dương rộng lớn khôn cùng.

Thương thuyền từ thành Trầm Hương tiến vào đại lục Y Vân thường đến Mỹ Ni Tư hoặc cao nguyên đất đỏ ở Tây bộ, từ nơi đó chuyển vận ngược trở lại hóa vật, chủ yếu là hương liệu và quáng sản quý hiếm như vàng bạc châu báu, phỉ thúy bảo thạch….Những thương thuyền đó quay về cập cảng thành Trầm Hương trung chuyển, sau đó đến Y Lai Nạp, Y Lôi Nạp, vương quốc Khang Thư, vương quốc Khang Minh, vương quốc Cung Đô, Yến Kinh quốc, Long Kinh quốc, Ngọc Kinh quốc, Y Lan quốc, thậm chí đến tận những nơi xa xôi như bát đạo liên minh và đế quốc Tinh Hà. Ngày tháng cứ thế tích cóp lại, hình thành nên lịch sử độc đáo của thành Trầm Hương. Có một nhà thơ nổi tiếng từng rong ruổi đến nơi này đã hình dung địa phương này như sau:

Cho dù nơi này không còn người ở trong vòng một trăm năm thì hương vị độc đáo của thánh phố này cũng vẫn sẽ tồn tại.

Hoàng cung xinh đẹp Y Lệ Nạp nằm tận cùng phía nam thành Trầm Hương, chỉ thấy mái vòm được khảm bằng cẩm thạch trắng muốt không chút tì vết, cho dù là ban đêm không có ánh trăng thì vẫn tỏa ra ánh sáng dịu bạc, lối đi rộng đến hai mươi thước quanh hoàng cung đều được rải bằng đá Đại Lý, dọc hai bên lối đi đều được thiết kế các hoa văn họa tiết tinh xảo, nguy nga tráng lệ. Phía trước hoàng cung là một quảng trường vuông vắn tràn ngập hương thơm, quảng trường phải rộng đến một trăm năm mươi thước, dài hơn hai trăm thước. Ngày trước, khi quốc vương Y Lệ Nạp đãi thịnh yến đã có thể tập trung ở đây hơn một vạn sáu ngàn người.

Tuy nhiên đã rất lâu, quảng trường thơm ngát này đã không còn quang cảnh náo nhiệt đó nữa, thời gian càng trôi qua thì nó càng trở nên tiêu điều lạnh lẽo. Bắt đầu từ năm Thiên nguyên, cục diện Y Lệ Nạp trở nên hỗn loạn chưa từng có trước đó, cung đình xảy ra chính biến thường xuyên như cơm bữa, quảng trường Phương Hương đã không còn là nơi náo nhiệt vui vẻ mà trở thành nơi trưng bày thủ cấp. Xung quanh quảng trường có hai trăm bốn mươi sáu cột cờ, thỉnh thoảng lại thấy trên đó cắm đầy thủ cấp máu chảy ròng ròng. Có lẽ trước đó một ngày, chủ nhân của những thủ cấp này vẫn còn đang là những nhân vật quan trọng - cao cao tại thượng ở Y Lệ Nạp.

Cuối mùa thu, gió lạnh tràn ngập quảng trường Phương Hương, cát bụi cuồn cuộn nổi lên khắp nơi. Lúc này, không có cột cờ nào có cắm đầu người, nhưng mùi máu tươi vẫn lãng đãng phiêu dạt trong không khí, theo những cơn gió thổi vào hoàng cung khí tức tử vong. Bên trong hoàng cung, mọi người đều đang lặng lẽ nhìn về một nơi, đó chính là nơi ở của hoàng hậu Y Lệ Nạp xinh đẹp thánh khiết. Trong lòng của rất nhiều người ở đây có lẽ đều đang suy nghĩ về một vấn đề: giờ phút này một tù nhân đang làm gì?

Tỷ tỷ, Cát nhi đã ba ngày không được ăn, chỉ được uống một ít nước cầm chừng, muội thật sự lo lắng cho tính mạng của nó……ác ma Bạch Lệnh kia có thể gây ra bất cứ chuyện gì…. – Thanh âm nghẹn ngào của một nữ nhân vang lên, cơ hồ không cách nào có thể nói thêm được nữa. Đau đớn kéo dài, nước mắt gần như đã cạn khiến cho khẩu âm của nàng trở thành yếu ớt vô lực, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp như cũ. Là người nhỏ nhất trong bốn tỷ muội của Phượng gia, Phượng Thiến Vũ là một thiếu nữ mi thanh mục tú, dáng người mảnh khảnh, mặc dù không đầy đặn như các tỷ tỷ nhưng lại thuần khiết, thanh nhã hơn một chút.

Các ngươi nhượng bộ như vậy không phải là biện pháp tốt. – Nữ nhân ngồi trước bàn trang điểm thở dài, gỡ miếng trang sức thêu hoa ở trên trán xuống. Bên cạnh nàng không có thị nữ, chỉ có thân sinh muội muội của mình mà thôi. Nàng cau mày, mang theo sự ưu tư trên khuôn mặt, thế nhưng tất cả đều không thể làm lu mờ được dung nhan tuyệt thế của nàng. Giờ phút này, mặc dù nàng không có bất cứ một chút phấn son nào nhưng cũng đủ khiến người ta si mê. Hết thảy bởi vì nàng mang một cái tên khiến cho biết bao nữ nhân khác phải mong ước: Phượng Lam Vũ.

Ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi thẳng xuống sàn gỗ màu vàng trở thành thứ ánh sáng lấp lóe. Phượng Lam Vũ ngồi trước bàn trang điểm tận hưởng sự ấp áp của ánh nắng mặt trời. Cảnh vật ngoài song cửa an tĩnh êm ả, chỉ có không khí là mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến cho người ta phải nhớ đến cuộc chính biến đẫm máu vừa diễn ra.

Trước đây Phượng Lam Vũ đã là giai nhân tuyệt trần, trải qua chải chuốt chăm sóc dung nhan kỹ càng, bây giờ lại càng trở nên câu hồn nhiếp phách, lúm đồng tiền trên má lại càng tô điểm thêm cho dung nhan trầm ngư lạc nhạn của nàng, toàn thân phát ra vẻ quyến rũ phong tình của nữ nhân thành thục. Đôi mi thanh tú, sóng mắt đong đưa trong suốt, khuôn mặt so với lúc trang điểm bình thường càng toát lên vẻ đẹp thiên phú của nàng. Mái tóc búi cao được đính một cây phượng trâm sống động, rõ ràng là một mỹ nhân đoan trang diễm lệ.

Trang phục ngân sắc cổ rộng được đính những hoa văn bằng vàng mỏng mảnh bó sát những đường cong trên cơ thể, bộ ngực trắng muốt lộ ra một nửa, song nhũ cao vút đầy đặn, hoàn mỹ vô cùng. Vành tai nhỏ nhắn được điểm xuyết bằng đôi khuyên tai tỏa sáng lấp lóe càng làm nổi bật lên khí chất cao quý như tiên tử hạ phàm. Đồn bộ tròn lẳn kết hợp với đôi chân ngọc ngà thon dài hình thành đường cong tuyệt mỹ mà ngay cả có điêu khắc gia giỏi nhất cũng vị tất tái hiện được. Dưới chân là đôi xăng-đan được điểm xuyến bằng những hạt kim cương vàng nhạt, lộ ra gót chân ửng hồng, gợi cảm mê người.

Phượng Thiến Vũ cũng ý thức được tỷ tỷ mình không giống bình thường, hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tỷ tỷ dường như rất miễn cưỡng khoác lên người trang phục diễm lệ xa hoa này. Nàng do dự một lát mới khẽ hỏi:

Tỷ tỷ, hôm nay là ngày tỷ phu…

Khuôn mặt Phượng Lam Vũ hiện ra vẻ kiên cường, lạnh lùng nói:

Ta đang muốn cho Bạch Lệnh biết nữ nhân Phượng gia sẽ không dễ dàng lùi bước. Không sai, hôm này chính là ngày giỗ của anh rể muội, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bi thương. Chuyện giữa ta và hắn muội đều đã biết rõ, cần gì phải để ý như vậy? Bọn ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không phải là vợ chồng thật sự, tình yêu lại càng không phải nhắc đến, ta cần gì phải tự gây áp lực cho chính mình?

Phượng Thiến Vũ thấp giọng nói:

Đúng là như vậy.

Phượng Lam Vũ yên lặng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt, ung dung nói:

Có tin tức của Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi hay không?

Phượng Thiến Vũ lắc đầu, buồn bã đáp:

Hai người đã rời khỏi Đường Lang đảo, dưới sự hộ tống của hải quân đế quốc Đường Xuyên đã đi vào đất liền đế quốc Đường Xuyên. Tuy nhiên muội đã thu được một tin tức rất xấu, muội nghe người ta nói Bạch Lệnh đã dùng trọng kim thỉnh mời hải tặc Ca Âu đuổi bắt hai người, muội thật sự lo lắng.

Ánh mắt Phượng Lam Vũ trở nên nhạt đi, im lặng xuất thần một lúc lâu, sau đó nói:

Phượng Thải Y thông minh tài trí, hiểu rõ đạo lý trên chiến trường, tất sẽ không việc gì. Huống chi người mà chúng ta nhờ vả lần này chính là phó tư lệnh hạm đội Bắc Hải, thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc. Đặc Mạt Khắc cả đời đều không ngừng tranh đấu với hải tặc Ca Âu, kinh nghiệm phong phú vô cùng, cho dù gặp tình huống bất lợi thì y cũng có thể bảo vệ được Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi thoát thân. Một ngày nào đó, Phượng Thải Y nhất định sẽ thống lĩnh quân đội trở về giải cứu chúng ta. Chúng ta phải kiên cuồng sống sót cho đến ngày đoàn tụ đó.

Phượng Thiến Vũ buồn bã lắc đầu:

Phượng Thải Y mặc dù là thiên tài về quân sự nhưng thế mạnh chỉ gói gọn trên bộ, nhưng lúc này vận mệnh của nàng lại được quyết định trên biển, hơn nữa trong tay không có bất cứ binh quyền nào….muội nghĩ Tư lệnh hạm đội Bắc Hải - Đường Thừa Hoài không phải là một người đáng tin cậy….Nếu y tiết lộ hành tung của hai người Phượng Thải Y cho Bạch Lệnh biết thì hải tặc Ca Âu nhất định sẽ truy ra đến cùng…- Nói xong lời cuối cùng, nàng không kiềm nén được nữa, nước mắt thương tâm lăn dài trên má.

Phượng Lam Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đình viện bên ngoài có rất nhiều chim sẻ ở khoảng sân trống líu ríu đùa cợt, không coi ai ra gì. Hết thảy vẫn tĩnh lặng yên ả như cũ, trong lòng hai người cũng chỉ mong sự yên ả này duy trì được mãi mãi.

Nhưng đột nhiên đám chim sẻ đều hoảng hốt bay đi, tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. Sắc mặt Phượng Lam Vũ biến đổi, khuôn mặt Phượng Thiến Vũ cũng xám như tro, hai người trấn định lại, nhìn ra ngoài thì thấy trên lối đi rải đầy sỏi trắng xuất hiện một lão già sắc mặt hồng nhuận dẫn theo một đám người cúi gằm mặt đi đến. Bên cạnh lão già là một thiếu nữ xinh đẹp cúi thấp đầu, da mặt tái nhợt hoảng hốt, miễn cưỡng vô cùng, cố nhiên chính là tỷ muội của hai người – Phượng Vân Vũ.

Phượng Lam Vũ nghiến răng nói:

Tiện nhân Bạch Lệnh, y dám ngang nhiên xuất hiện ở đây!

Phượng Thiến Vũ lúc này cũng hoảng hốt giật thót mình, hệt như một chú cừu non nhìn qua cửa sổ, thân thể dường như khẽ co lại.

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra, lão già mang theo một đám đàn ông xông vào.

Phượng Lam Vũ mắt phượng sinh uy, lớn tiếng quát:

Bạch Lệnh, ngươi đứng lại đó cho ta!

Lão già vóc người khôi ngô, da mặt đỏ bừng kia chính là kẻ nắm quyền Y Lệ Nạp lúc này – Đại tướng quân Bạch Lệnh. Đối với tiếng quát của Phượng Lam Vũ, Bạch Lệnh phớt lờ đi như không nghe thấy, lão thoải mái như ở nhà mình, phất tay cho những kẻ theo sau ngồi vào góc phòng, sau đó mới quay sang chắp tay nhìn Phượng Lam Vũ, thanh âm khàn khàn vang lên:

Hoàng hậu nương nương. Bạch Lệnh thỉnh an nương nương.

Phượng Lam Vũ tức giận nói:

Ngươi chính là nghịch tặc mưu quyền soán ngôi, mọi người đều muốn tru diệt! Ngươi mang đến đây nhiều họa sĩ như vậy để làm gì? Ngươi muốn tự sát trước mặt ta để tạ tội hay sao?

Thiếu nữ bên cạnh Bạch Lệnh sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, thân thể lảo đảo như muốn ngã.

Bạch Lệnh trong lòng nổi giận nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:

Bọn họ đều là họa sĩ giỏi nhất trong cung đình đến từ Y Lai Nạp, Y Lôi Nạp, Long Kinh quốc, Yến Kinh quốc, Ngọc Kinh quốc. Bọn họ đến đây là để cùng lão phu thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Phượng Lam Vũ lạnh lùng nói:

Không cần! Thân thể ta rất hoàn hảo, không cần ngươi quan tâm! Tam muội, ngươi lại đây!

Thế nhưng Phượng Vân Vũ không dám ngẩng mặt lên, chỉ run rẩy đứng một chỗ, mặc cho Phượng Lam Vũ kêu gọi thế nào cũng không dám lộ ra một chút phản ứng nào.

Sắc mặt Phượng Lam Vũ khẽ chuyển đỏ, thanh âm cũng trở nên đáng sợ hơn:

Gian tặc Bạch Lệnh! Ngươi đã làm gì muội muội ta?

Bạch Lệnh thản nhiên như không, nhún vai nói:

Hoàng hậu đã mắng oan cho lão phu rồi, lão phu làm sao dám làm gì nàng ta?

Phượng Thiến Vũ thu hết dũng khí lên tiếng:

Bạch Lệnh, người dùng con của tỷ tỷ ta để uy hiếp tỷ, ngươi nghĩ rằng bọn ta không biết hay sao?

Bạch Lệnh vẫn thản nhiên, thần sắc không đổi, ung dung đáp:

Nếu các ngươi đã biết, lão phu cần gì phải nói nữa?

Phượng Lam Vũ phẫn nộ chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Lệnh, cơ hồ như muốn chạm thẳng vào vết sẹo đen sẫm trên mặt lão, quát:

Bạch Lệnh, tại sao ngươi lại tàn nhẫn đối xử với một hài tử chưa đầy ba tuổi như vậy? Không lẽ ngươi không có con hay sao? Ngươi có còn lương tâm hay không? Hay ngươi không phải là con người?

Bạch Lệnh đột nhiên cười phá lên, tiếng cười cơ hồ xé toang màng nhĩ của ba nữ nhân, Phượng Lam Vũ chỉ thấy trong tai ong ong rung chuyển, nhìn thấy hai tay Bạch Lệnh nắm chặt, hai mắt đỏ ngầu, đồng tử như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, lão rít lên:

Ta đương nhiên là có con, tại sao ta lại không có con! Con của ta rất nhiều! Ta đương nhiên là có con !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio