Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

chương 201: bá chủ trên biển (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nạn dân ở gần bến tàu loạn hết cả lên, binh sĩ quân đội vương quốc Tháp Lâm ùn ùn kéo đến chém giết, đại khai sát giới xung quanh bến tàu. Thi thể bị tàn sát vứt bừa xuống biển Ni Tư, nữ nhân bị lăng nhục kêu gào trên bên bến tàu, đám người kinh hoàng bỏ chạy khắp nơi, tim kiếm nơi có thể bỏ chốn. Mặt biển ở bên tàu tức thì đều là thi thể trôi nổi, máu theo máng nước chảy thành dòng không ngớt xuống biển rộng. Nước biển cũng bị nhuộm thành màu đỏ sậm, khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ý thức được cảm bẫy trong đó, hạ lệnh cấm chỉ tàn sát, đã có hơn năm vạn nạn dân táng mạng dưới đao của quân đội Tháp Lâm, thù hận giữa vương quốc Cách Lai Mỹ và vương quốc Tháp Lâm từ nay không thể dễ dàng hóa giải được nữa.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lộ ra một tia cười khổ trước nay chưa từng có, có năm vạn mạng người này làm vốn, quân Lam Vũ hoàn toàn có tư cách kích động thù hận của cả vương quốc Cách Lai Mỹ, làm người Cách Lai Mỹ và mình không đội trời chung. Nêu như hôm nay minh không thể tiêu diệt hoàn toàn quân Lam Vũ, như vậy chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng thấy được rồi, quân Lam Vũ sẽ giương cao trận đồ sát hôm nay làm cớ tấn công mình, từ đó giữa hai quốc gia mãi không có ngày yên bình nữa.

- Tiếp tục tấn công!

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nghiến răn hạ lệnh, đem số thương vong thuộc hạ báo lên xé nát, mặc cho y đã nhìn thấy tổng nhân số đã vượt qua một vạn ba nghìn người.

Mắt nhìn thảm cảnh gần bến tàu, trong lòng Dương Túc Phong cảm thấy bất an vô cùng, y vì dụng tâm khác của mình mà cảm thấy hổ thẹn, nhưng ánh mắt bình tĩnh Khắc Lao Tắc Duy Tư nó c ho y biết, cho dù thẹn với lòng cũng không có lựa chọn nào khác. Bởi vì, nhìn từ bất kỳ phương diện nào, sự hữu hảo của vương quốc Cách Lai Mỹ và vương quốc Tháp Lâm không có một tí xíu lợi ích nào với quân Lam Vũ, chỉ có bọn họ thù hận lẫn nhau, quân Lam Vũ mới có thể không chế chính cục Cách Lai Mỹ một cách tốt hơn.

- Chính trị đều là dơ bẩn, hơn nữa còn thấm đẫm mùi máu…

Dương Túc Phong bất giác hiểu được sâu sắc câu nói này.

Khi quân Lam Vũ rút lui, Phong Phi Vũ xâm nhập hậu cần của địch tổ chức trận tập kích, hắn tập trung binh lực ước chừng hai trăm người, tập kích kho lương của quân Vân Thiên Tầm. Nhưng không may là Vân Thiên Tầm mặc dù nhìn qua làm người ta ghét bỏ, nhưng bài binh bố trận thì lại không có chút sơ hở nào, suy tính hết sức chu toàn, đối với vị trí yếu của mình phòng ngự hết sức cẩn mật. Phong Phi Vũ tiến công mặc dù khá bất ngờ, nhưng không giành được hiểu quả mong muốn, dưới hỏa lực cường đại cảu quân Lam Vũ, quân Vân Thiên Tầm mặc dù thương vong cực lớn, nhưng vẫn ngoan cường tử thủ kho lương của mình, làm Phong Phi Vũ không thể vượt lôi trì nửa bước, cuối cùng bất đắc dĩ Phong Phi Vũ chỉ đành tiéc nuối lựa chọn rút lui.

Nhưng mà trời cao cuối cùng cũng chiếu cố cho quân Lam Vũ một lần, đó chính là trong lúc Phong Phi Vũ rút quân, vô ý phát hiện bóng dáng Vân Thiên Tầm, chiếc xe lăn của hắn rất dễ để nhận ra, hơn nữa bản thân hắn cũng không ý thực được Phong Phi Vũ mai phục cách đó không tới hai trăm mét, hoặc là hắn rất tin tưởng vào thiếp thân cảnh vệ của mình. Cho nên thích ngồi xe xuất hiện, những tên thiếp thân cảnh vệ kia đều là cao thủ võ công các nơi Vân Thiên Tầm lôi kéo được, Bất kể một tên cảnh vệ nào, lúc bình thường hai ba chục người cũng không tiếp cận được, cho nên Vân Thiên Tầm rất yên tâm về an toàn của bản thân.

Nhưng đó là trước khi súng trường Mễ Kỳ Nhĩ được phát minh ra.

Sự mạo hiểm của Phong Phi vũ đã giành được thắng lợi huy hoàng, hắn dẫn hơn hai trăm chiến sĩ quân Lam Vũ chia thành hai cánh phát động tấn công mau lẹ mà mãnh liệt với Vân Thiên Thầm, qua một phen tử thủ, hai trăm trên cung tiễn thù và ba mươi tên gọi là cao thủ võ công cơ bản đều chết dưới súng của quân Lam Vũ, chỉ có số ít mấy tên mang thương tích chạy thoát. Trong hỗn chiến, xe lăn của Vân Thiên Tầm mất kiểm sát thuận theo sường dốc lăn xuống dưới, cuối cùng đụng vào một tảng đá, Vân Thiên Tầm bị vứt xuông dưới đất, chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt.

Phong Phi Vĩ sốc hắn lên, một chiến sĩ khác đặt xe lăn dưới mông hắn, Phong Phi Vũ vừa buông tay, Vân Thiên Tầm lập tức ngồi sụp trở lại xe lăn. Bất qua sắc mặt hắn vẫn còn coi là bình tĩnh, mặc dù biết minh trong lúc sơ xuất đã trở thành tù binh quả quân Lam Vũ, nhưng không tỏ ra sợ hãi và căng thẳng mấy.

- Vân tư lệnh, xin mời.

Phong Phi Vũ cười nhạt, khom người làm tư thế mời khách.

Vân Thiên Tầm hừ mũi một tiếng, nhắm mắt lại.

Phong Phi Vũ phất tay, các chiến sĩ quân Lam Vũ liền áp giải Vân Thiên Tầm rời đi.

Đám bộ hạ của Vân Thiên Tầm phát hiện quan tư lệnh của mình bị người ta bắt sống, vội vang quay lại truy cản, nhưng bị địa lôi trận Phong Phi Vũ sắp đặt từ trước nổ cho nát bét, toàn bộ bộ đội tiên phong hai trăm tên đều bị nổ bắn lên nửa tầng trời, khi khói tan mây tàn, bọn Phong Phi Vũ sớm đã biến mất hút rồi.

Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ rất nhanh thu được tin tức Vân Thiên Tầm bị kẻ địch bắn sống. Nhưng y căn bản không có hành động gì, cũng không phái bộ đội tìm kiếm, mà lập tức hạ lệnh đổi một tên quan tư lệnh khác, chỉ huy bộ đội của Vân Thiên Tầm tiếp tục phát động tấn công. Còn đối diện với y, Dương Túc Phong tạm thời còn chưa biết Phong Phi Vũ có được thu hoạch lớn, y chỉ cảm thấy Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bày ra cái thế cá chết lưới rách, phảng phất như quyết tâm đuổi sạch quân Lam Vũ xuống biển, cho nên dù hậu phương không ngừng gặp phải quấy nhiễu, y vẫn không chịu đổi chủ ý.

Dương Như vì để chiến sự cảng Ni Tư lại lên tới cao trào. Sau khi hạm đội Hải Bá Thiên xuất hiện không tới nửa giờ, ở nơi biển trời hòa cùng một màu, liền xuats hiện hạm đội của Vũ Phi Phàm. Nhìn từ kính viễn vọng, Vũ Phi Phàm suất lĩnh gần bốn chục chiếc thương thuyền tạo thành một hạm đội lớn, thương thuyền khổng lồ có tải trỏng lên tới hơn một ngàn tấn, nhỏ nhất cũng có trên sáu trăm tấn. So sánh với thuyền của hải tặc, thì đều là những quái vật khổng lồ, sự xuất hiện của chúng, trên mặt thế trận hoàn toàn áp đảo hạm đội hải tặc.

Nhưng chúng là thương thuyền chứ không phải là chiến hạm.

Phát giác hạm đội của Vũ Phi Phàm xuất hiện, hạm đội hải tặc Hải Bá Thiên lập tức bày thế tấn công, thuyền của bọn chúng đều thuần một loại thuyềm buồm tốc độ cao hình tam giác của biển bắc, cực kỳ cơ động linh hoạt. Rất nhanh thành hình rẻ quạt, bao vậy một nửa hạm đội của Vũ Phi Phàm, đồng thời thuận thục ép tới gần thương thuyền, sau đó ném dây thừng, chuẩn bị trèo lên tác chiến. Đây là phương pháp tác chiến quen thuộc nhất của hải tặc, dựa vào sự kiêu dũng của chúng, một khi thành công trèo lên được boong tàu của đối phương, thì có nghĩa là thắng lợi đã chắn chắn rồi.

Hạm đội hải tặc Hải Bá Thiên có tới năm sáu chục chiếc thuyền, rất nhanh liền cùng hơn bốn chục thương thuyền của Vũ Phi Phàm quấn lấy nhau, trong hỗn loạn, thậm chí rất khó phân rõ đâu là thuyền của hải tặc đâu là thương thuyền. Dương Túc Phong xuyên qua kính viễn vọng nhìn thấy đám thủy thủ hải tặc bưu hãn men theo dây thừng trèo lên thương thuyền. Nhưng trên thương thuyền lại không có chút phản ứng nào, bất giác lòng bàn tay toát ra mồ hôi, nếu như vật tư trên thương thuyền lọt hét vào trong tay hải tặc, vậy hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Nhìn từ trong kính viễn vọng, Dương Túc Phong còn có thể nhìn thấy thân ảnh khôi ngô của Hải Bá Thiên, hắn đúng là thủ lĩnh hải tặc tiêu chuẩn, mặc một bộ đồng phục thượng tướng hải quân cũ nát, nhưng nhìn không ra là của quốc gia nào, có lẽ là của vị tướng lĩnh hải quân xui xẻo táng mạng dưới tay của hắn, từ đó ngay cả y phục cũng thuộc về Hải Bá Thiên. Có lẽ là dựa đoán được chiến thắng trong tầm tay, cho nên Hải Bá Thiên tỏ ra hết sức trầm tĩnh và tự đặc, thậm chí còn làm bộ làm dạng sửa lại móng tay của mình.

Hạm chỉ huy của Hải Bá Thiên là một chiếc thuyền buồm tốc độ cao cỡ trung trong tại ước chừng bốn trăm tấn, hai cột hai buồm, mỗi bên mạn thuyền ước chứng đều có ba chục khẩu pháo. Trong tất cả thuyền bè của hải tặc, chỉ có hạm chỉ huy của y là chiếc thuyền duy nhất trang bị hỏa pháo, nhưng có lẽ là cam thấy không cần thiến, cho nên hạm chỉ huy của Hải Bá Thiên không tham gia vào chiến đấu.

Dưới con mắt chăm chú khẩn trương của Dương Túc Phong, đám hải tặc tiên phong đã thành công leo lên boong tàu hạm đội thương thuyền của Vũ Phi Phàm, nhưng mà hình như hết sức quái lạ là chẳng có một ai. Đám hải tặc đưa mặt nhìn nhau, đều cho rằng đám thủy thủ sợ chết đã trốn hết rồi, vì thế cười gắn hò hét nhau xông vào khoang thuyền.

Nhưng gần như ngay tích tắc đó, đột nhiên cách một tiếng vang lên, cửa khoang đóng chặt tức tốc mở ra, quân Lam Vũ đầu đội mũ sắt tay cầm súng trường võ trang toàn bộ từ trong khoang thuyền nối đuôi nhau chạy ra, bọn họ tựa hồ đã được huẩn luyện trước đó rồi, nhanh chân chạy ra rồi lập tức quỳ xuống, toàn bộ họng súng đen xì ngắm chuẩn vào đám hải tặc đang định xông tới.

Nhiệt huyết của Dương Túc Phong lập tức trào lên, chóng mặt hoa mày, thiếu chút nữa đứng không vứng, bởi gì gần như cùng lúc liền nhìn thấy hai bóng dang quen thuộc, còn có cờ sư thứu màu lam chậm rãi kéo lên.

“Vũ Phi Phàm”.

“ Phất Lai Triệt”.

Suất lĩnh đội thương thuyền này chính là Vũ Phi Phàm, nhưng Dương Túc Phong vạn lần không tính được, Phất Lai Triệt trong thương chưa lành cũng sẽ xuất hiện trong đội thương thuyền. Nhưng hoàng kim nguyệt nha quân đao trong tay Phất Lai Triệt không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh y chính là Phất Lai Triệt.

Khi đám hải tặc gặp phải quân Lam Vũ đã nghiêm trận chờ đợi, kết quả chẳng cần nghic cũng biết. Lưỡi búa và loan đao của bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của vũ khí hiện đại? Trông tiếng súng Mễ Kỳ Nhĩ dồn dập, khói súng lan đi, đám hải tặc đồ gục xuống không có tên nào ngoại lệ. Có một số tên phát giác không ổn vội vàng quay người bỏ chạy cũng bị súng đạn ở đặng sau bắn tới toàn bộ chết trên mạn thuyền.

Nhưng mà tiếng súng như đỗ rang ấy chẳng hề làm cho những tên hải tặc khác lập túc tinh ra, còn có rất nhiều hải tặc tiếp tục men theo dây thừng leo lên trên, muốn lên boong tàu cướp bóc đốt phát một phen, càng có nhiều hơn những tên hải tặc đứng ở trên thuyền của mình, hoang mang nhìn đồng bọn đầu gục xuống máu chạy ra ở trên boong tàu, muốn cố gắng hết sức làm rõ rốt cuộc là chuyện gì. Khi quân Lam Vũ tụ tập ở bên mạn thuyền, nhắm chuẩn vào bọn chúng nổ súng, chúng mới mới biến sắc kinh hoàng, hiể ra mình đã trúng bẫy, nhưng đáng tiếc là đã muốn rồi, bọn chúng căn bản không có thời gian đủ thời gian để phản ứng, đám hải tặc bị bắn chết rơi thằng từ trên dây thừng xuống biển rộng, không ngoi lên được nữa, còn đám hải tặc đứng ở trên thuyền cũng bị súng đạn bắn cho không chỗ dung thân.

Những thuyền hải tặc tựa gần vào thương thuyền ý thức được bất ổn, muốn thách khỏi thương thuyền, cách xa khỏi phạm vi hỏa lực của quân Lam Vũ, nhưng mã dưới tình huống quấn lấy nhau trên mặt biển thế này, muốn thoát khỏi phạm vi quân Lam Vũ há phải là chuyện dễ, vừa mới thoát khoải tầm bắn của súng trường quân Lam Vũ ở chiếc thương thuyền này, lại gặp phải quân Lam Vũ trên chiếc thương thuyền khác, lập tức lại là một cơn mưa đạn như trút nước bao trùm, lũ lượt rơi vào nước biển lạnh băng.

Không tới một giờ, hạm đội hải tặc Hải Bá Thiên khí thế hùng hổ đã đánh cho nước chảy hoa trôi, không còn sức mà hoàn thủ nữa, chỉ có thể hoảng hốt ào ào lựa chọn bỏ chạy giữ lấy mạng, tình hình lộ rõ lệch hẳn về một bên, thật quá làm người ta bất ngờ.

Dương Túc Phong ra sức ức chế tâm tình kích động và hưng phấn, dùng kính viễn vòng tìm kiếm mỗi một người bộ hạ thân thuộc. Vũ Phi Phàm cười nói vui vẻ, Phất Lai Triệt kiêu dũng thích sính cường, còn có Xạ Nhan hành động nhu mãnh hổ, cùng với đám người Nham Long còn chưa khôi phục hoàn toàn, chính là bọn hò cùng nhau liên thủ diễn một trò hay, làm Hải Bá Thiên và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ngã một cú đau đớn.

Hải Bá Thiên cũng ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mặt, muốn nỗ lực làm rõ rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì. Không phải là hắn không biết, mà là tình cảnh trước mắt thay đổi quá nhanh, hẳn chỉ theo bản năng cảm giác được hắn vốn chuẩn bị đi săn đột nhiên lại biến thành vật săn của đối phương. Qua hồi lâu, hắn cuối cùng mới hiểu ra, Vũ Phi Phàm đã tỉ mỉ bày ra cho mình một cái thòng lọng, y đã sớm biết mình sẽ xuất hiện ở đây, cho nên trên mỗi chiếc thương thuyền đều chứa binh sĩ quân Lam Vũ vũ trang đầy đủ, khi mình cho rằng những chiếc thương thuyền này không có sức hoàn thủ, y lại đột nhiên giáng cho mình cú đánh trực diện đau đớn.

Không cần nghĩ ngợi, Hải Bá Thiên quyết doán hạ lệnh rút lui.

Vũ Phi Phàm cũng phát hiện ra bóng dáng Hải Bá Thiên, cũng phát hiện ra hấu hiệu hắn rút lui, nhưng y không hề hạ lệnh truy cản, mà chỉ huy hạm đội chậm rãi chậm rãi hướng tới bến tàu cảng Ni Tư cập bờ. Y hiểu rất rõ hiện giờ quân Lam vũ cần nhất là gì, quân Lam Vũ hiện giờ cần nhất không phải là tiêu diệt Hải Bá Thiên, mà là đứng vững trước đợt tất công cuối cùng của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, còn những bộ binh mà Xạ Nhan và Yên Lũng suất lĩnh, cùng là để tăng viện cho chiến trường trên đất liền. Về phần biểu hiện vừa rồi của bọn họ, đó chỉ là đóng thế một chút mà thôi.

Theo hạm đội Hải Bá Thiên và thương thuyền vũ trang của Vũ Phi Phàm dần dần tách nhau ra, tiếng súng tiếng pháo trên biển cũng dần trở nên thưa thớt. Nhưng đột nhiên tựa hồ tất cả mọi người trong lòng ý thức được sự việc không tầm thường xuất hiện, ánh mắt mỗi người đều nhìn chăm chú về phía đông.

Chỉ nhìn thấy ở mặt biển phía đông, xoay lưng lại phía mặt trời, nhanh chóng xuất hiện một hàng cột buồm cao chót vót, tiép theo đó là ba chiếc chiến đấu hạm khổng lồ như mãnh hổ xổng chuồng, đón gió phá sóng đâm thẳng vào chiến trường. Xếp thành hàng thẳng tắp, ngăn cản đường lui của kỳ hạm Hải Bá Thiên, nhưng thấy trên chóp chiếc cột buồm cao thẳng tới trời, treo một chiếc cờ biên bức màu đen, đón gió tung bay, mà trên thanh ngang dưới lá cờ, một thanh niên đen đúa cở trân thân trên chi chít hình săm tay nắm dây thừng, dứng thẳng ngao nghệ, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống cả chiến trường

A Phương Tác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio