Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

chương 228: ôn thần (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu nhận được điện báo của Dương Túc Phong, hai người đều hớt hải lau mồ hôi lạnh trên trán, ngồi xổm một đống trên tảng đá nhìn tấm bản đồ quân sự nhăn nhúm, những ngày gần đây, bản đồ cơ hồ bị hai người bọn họ lật lên lật xuống đến rách nát, nhưng trên thực tế, bản đồ ngoại trừ việc chỉ dẫn phương hướng ra, thì quả thực không chút tác dụng nào khác, bởi vì nó hoàn toàn không phù hợp với tình huống nghiêm trọng trên thực tế. Rõ ràng trên bản đồ con đường chỉ có dài một trăm km, nhưng lúc đi thì đến hai trăm km còn chưa đến, con đường nhỏ hẹp quanh co khúc khuỷu, cho dù là người bản xứ dẫn đường, cũng vừa đi vừa thở hổn hển, liên tục nhiều lần xin nghỉ ngơi.

“Còn thời gian chưa đầy hai ngày, nhưng lại phải đi một đoạn dài một trăm ba mươi km đường thẳng, quả thực là muốn giết người mà!” Đồ Đấu Châu cả người ướt sũng, toàn thân đều là mồ hôi, những chiến sĩ còn lại cũng không khá hơn, nhất là hai người chiến sĩ Cung Đô khiêng bách kích pháo, cũng may là là bọn hắn có thân hình cường tráng, nếu thay bằng người khác, thì đã sớm bị khẩu pháo nặng chịch đè ngã lăn quay rồi.

Đao Vô Phong gật đầu với vẻ khá là trầm tĩnh, chậm rãi cuộn tấm bản đồ lại. Khoảng cách một trăm ba mươi km đường thẳng thoạt nhìn thì không xa, thế nhưng đường đi đều vòng vèo quanh co, ở giữa dốc núi dựng đứng rất hẻo lánh hoang vu gập ghềnh và khúc khuỷu, có đôi khi mục tiêu rõ ràng cách một khoảng chỉ hai km, nhưng khi đi, đi rạc chân hết hai giờ còn chưa đến nơi, như vậy tính ra tương đương đến ba trăm km cũng có thể! Hai ngày đi ba trăm km, đây không phải là nằm mơ hay sao?

“Đồ con lợn, không còn cách nào khác, chúng ta chỉ còn cách phải làm một chuyến phiêu lưu thôi.” Đao Vô Phong hổn hển thở gấp một hơi nói. Hắn nhìn bốn phía một chốc, ở giữa bốn bề núi non trùng điệp, mọc rất nhiều cây mao trúc lớn, khiến cho ánh mắt của hắn không nhịn được lóe lên một tia sáng.

Đồ Đấu Châu cũng nhìn bốn phía một chốc. Gật đầu.

Trước khi xuất phát, hai người đã trải qua một cuộc thương lượng vô cùng kịch liệt, bởi vì từ miền trung bắc bộ của vương quốc Tháp Lâm đến Đức Lôi Đạt Ngõa, có hai con đường có thể đi, một là đường thủy, dọc theo sông Đà Hà trôi dạt đi xuống. Con đường khác chính là con đường mòn ruột dê giữa núi này. Đao Vô Phong vẫn chủ trương đi theo đường thủy, thuận theo con đường sông Đà Hà xuôi đến Đức Lôi Đạt Ngõa, nhưng Đồ Đấu Châu suy xét đến tình trạng thực tế của bộ đội, cảm giác thấy nếu thật sự trôi dạt thì quả là có chút mạo hiểm, cho nên không chịu đồng ý. Sông Đà Hà thoạt nhìn có một số khúc rất êm ả, nhưng một số đoạn cũng chảy rất xiết, những chiếc bè đơn sơ được tạo nên gấp rút rất có thể sẽ bị lật úp gây tử vong. Mặc dù bộ hạ đều là đội lục quân đặc chiến tinh nhuệ, nhưng số người không biết bơi cũng chiếm không ít. Không phải là chương trình huấn luyện không có, mà là bởi vì thời gian vội vàng, còn chưa kịp huấn luyện. Huống chi những người biết bơi đã bị ưu tiên đưa vào đội hải quân lục chiến mất rồi.

Nhưng sự việc đã tới nước này, cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa, cho dù phải trả một cái giá nào đó, thì cũng phải đúng thời gian chỉ định đến được Đức Lôi Đạt Ngõa. Hiện tại đại quân do Dương Túc Phong suất lĩnh đã nai nịt gọn nhẹ chạy tới Đức Lôi Đạt Ngõa, nếu như đội lục quân đặc chiến không nhanh chân đến nơi đó trước để phong tỏa đường ra. Thành Nhật Chiếu sẽ nhận được tin báo trước, thì sẽ tăng cường phòng bị, đây không phải là một việc tốt đẹp gì.

“Được rồi.” Đồ Đấu Châu ra sức lau mồ hôi đang tuôn ra như suối khắp thân mình , tạm thời dỡ xuống hơn sáu mươi cân trang bị đang mang trên người, thông qua vô tuyến điện báo xin chỉ thị của Dương Túc Phong. Bọn họ can đảm thỉnh cầu Dương Túc Phong cho phép bọn họ sử dụng sông Đà Hà đi tới. Nhưng đối với việc trôi xuôi sông Đà Hà bọn họ cũng không có đủ hiểu biết và tin tưởng, không thể cam đoan trăm phần trăm sẽ thành công.

Dương Túc Phong trả lời điện báo ngay tức thì: “Quyết định thật nhanh, miễn xin chỉ thị.”

Nhìn tám chữ trên điện báo. Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, vâng mệnh chỉ huy. Hai người gấp rút chỉ huy các chiến sĩ chém hơn một trăm cây mao trúc lớn, lột bỏ cành lá, sau đó ghép lại một cách đơn giản thành mười hai cái bè trúc, từng bè trúc có thể chở hơn mười người, trang thiết bị đều được dùng vải dầu chống thấm bọc lại kỹ càng, đặt cố định trên bè trúc, sau đó đẩy vào giữa sông Đà Hà, theo sông Đà Hà trôi xuôi xuống. Các chiến sĩ không biết bơi lội ngồi ở trên bè trúc. Khi gặp nguy hiểm thì ôm lấy những thân ống mao trúc lớn, các chiến sĩ biết bơi và biết chèo thuyền thì phụ trách chèo lái bè trúc đi theo hướng thẳng về phía trước.

Trải qua ba giờ huấn luyện sơ bộ, bè trúc bắt đầu chính thức xuất phát. Lúc mới bắt đầu cảm thấy không có gì, nước sông chảy xuôi hết sức êm ả, phẳng lặng, các chiến sĩ đều cảm giác rất thích thú, cảnh tượng hai bên bờ sông Đà Hà vô cùng tươi đẹp, non xanh nước biếc, giống như một phòng tranh dài trăm dặm, thật giống một cuộc du lịch dã ngoại bình thường. Rất nhiều chiến sĩ đều không kìm được lòng mình đứng lên chỉ chỉ trỏ trỏ cảnh sắc chung quanh, giống như là du khách thuận theo dòng sông mà xuôi dòng, thỏa chí tang bồng.

Song, khoảng thời gian tốt đẹp chấm dứt rất nhanh, sông Đà Hà không phải bất cứ lúc nào cũng đều hiền hòa như vậy, nhất là lúc đến gần Đức Lôi Đạt Ngõa, hai bên bờ sông cơ bản đều là vách núi, vách đá, chỉ có dây mây là có thể leo lên đó mà sinh sôi, nước sông cuồn cuộn chảy xiết giữa khúc sông hẹp, khí thế mênh mông, khiến cho rất nhiều chiến sĩ có thể thản nhiên đối mặt với cái chết mà cũng không nén nổi run sợ tái xanh cả mặt. Đồ Đấu Châu và Đao Vô Phong hai người nhìn nhau, lấy ánh mắt làm phương tiện cổ vũ đối phương, hai người bọn họ một bên hướng về các chiến sĩ cổ vũ ý chí, một bên hướng về người dẫn đường bản xứ lắng nghe tỉ mỉ để nắm vững khu vực thuyền bè có thể neo lại lên bờ. Kết cuộc, người dẫn đường nói cho bọn họ, chỉ có tại Đức Lôi Đạt Ngõa mới có thể an toàn lên bờ mà thôi.

“Còn không thì, chỉ có chim ưng mới có thể từ nơi này bay lên mà thôi .” Người bản xứ dẫn đường nói chắc như đinh đóng cột, khiến cho Đồ Đấu Châu không khỏi có chút uể oải chán nản, việc không đặt chân lên đất liền luôn khiến cho nội tâm hắn cảm thấy bất an. Nhưng chuyện đã tới nước này, bọn họ cũng chỉ còn cách bắt buộc phải mạo hiểm một phen, bất luận kết quả phía trước có ra sao, bọn họ cũng phải đi tới. Quyết định thật nhanh, tùy cơ ứng biến, không cần xin chỉ thị, bọn họ đương nhiên không thể phụ lòng tín nhiệm cũng như sự kỳ vọng của Dương Túc Phong.

Song song cùng lúc với Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đang ra sức tiến lên, đại quân do Dương Túc Phong suất lĩnh cũng đang tăng hết tốc lực băng qua vùng núi non trùng điệp đi tới, bởi vì đường núi gập ghềnh hơn nữa còn rất hẹp, cho nên Dương Túc Phong hạ lệnh đem quân chia làm nhiều mũi, hắn cùng Tang Cách đi theo đường ở chính giữa. Dọc theo đường đi, ngoại trừ những đoạn đường khó đi, Dương Túc Phong cứ có cảm giác dường như có ai đó đang theo dõi và chú mục mình. Đây là một loại trực giác rất mơ hồ, không cách nào miêu tả, nhưng đích thật là có thể cảm giác được. Hắn đem việc này lặng lẽ nói cho Tang Cách, Tang Cách bán tín bán nghi bố trí người chuẩn bị dò xét tìm cho ra, nhưng bố trí cơ quan gài bẫy một buổi tối, cũng không phát hiện được bất cứ gì khả nghi.

“Không thể sai được, đích xác là có kẻ đang theo dõi chúng ta.” Sau khi nhận được báo cáo không thu hoạch được gì của Tang Cách, Dương Túc Phong tự tin lẩm bẩm nói. Loại trực giác mơ hồ này lúc trước bị vây bắt, cũng cũng đã một lần phát huy tác dụng, nau này trong chiến đấu cũng từng xuất hiện nhiều lần, cho nên hắn có vẻ vô cùng chắc chắn. Nguy hiểm ngay bên mình. Nhưng lại không biết rốt cuộc là kẻ nào.

“Chẳng lẽ là người của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ?” Tang Cách lo lắng nói, sắc mặt có chút lo âu. Con đường tiến quân của quân Lam Vũ vô cùng bí mật, hơn nữa cứ quanh quẩn trong vùng núi hoang vu hẻo lánh, không người lai vãng tới, không một chút người tồn tại, hơn nữa đội ngũ phía trước vẫn phái ra một số lượng lớn lính trinh sát. Nếu như như vậy mà còn không phát hiện được mật thám của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, thì quả thật là rất nguy hiểm, có lẽ đối phương đã sớm bố trí cạm bẫy tại Đức Lôi Đạt Ngõa và thành Nhật Chiếu chờ cho bọn họ tự chui đầu vào lưới rồi.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ của Tang Cách, chậm rãi nói:“Có lẽ đối phương cũng không có ác ý, chỉ là ở bên cạnh yên lặng chăm chú quan sát chúng ta, nhưng mà...... Chúng ta phải tìm cho ra hắn, hoặc là làm cho hắn phải tới tìm chúng ta.”

Tang Cách gật đầu, tỏ vẻ hiểu được ý tứ của hắn, nhưng lại có vẻ chần chờ một chút. Hắn đã tỉ mỉ bố trí đủ loại bẫy rập được thiết kế tinh vi, nhưng đều bị đối phương lật tẩy, điều này chứng tỏ đối phương đích thực là một đối thủ khó chơi. Tang Cách vốn là một trong số những thợ săn kiệt xuất nhất của tộc Tang Lan, rất giỏi về việc lắp đặt và ngụy trang các loại bẫy rập, nhưng vẫn bị đối phương nhất nhất phát giác hoặc là phá hỏng. Bởi vậy có thể suy ra, kẻ địch đang ẩn núp trong chỗ bí mật kia nhất định phải rất thông thuộc địa hình nơi đây, hơn nữa còn cực kì am hiểu đến kỹ thuật săn bắn. Nhưng mà, ở nơi rừng núi hoang vu này, rốt cục là có những kẻ nào đang cư trú chứ?

Dương Túc Phong tháo một khẩu súng trường trên người một viên cảnh vệ xuống. Yên lặng đi giữa đội ngũ, Tang Cách tò mò dõi theo hắn, không biết kết cục là hắn muốn làm gì. Đội ngũ đang đi qua con đường hẹp ngoằn nghoèo. Dương Túc Phong chỉ cúi đầu yên lặng chạy đi, nhưng đột nhiên trong lúc đó, hắn đột nhiên giơ súng lên, nhắm ngay một bụi rậm dưới chân núi nã một phát súng, bụi cỏ kia lay động một cái, tựa hồ bên trong có cái gì đó nhảy đi, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Tiếng súng vang vọng giữa núi non, các chiến sĩ đều bị kinh động, không hẹn mà cùng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng Dương Túc Phong khoát khoát tay, ý bảo mọi người không cần kinh hoảng, có thể tiếp tục đi tới. Các chiến sĩ đều có vẻ khá là bực bội, muốn biết rõ ràng trong bụi rậm trước mặt kia có cái gì, nhưng liếc mắt xem qua một lát, ngoại trừ mấy hòn đá rải rác lúc ẩn lúc hiện và cỏ dại mọc khắp nơi trên mặt đất ra, thì làm gì còn có cái gì nữa đâu?

Tang Cách dẫn đầu mấy người chiến sĩ leo xuống, cẩn thận kiểm tra bụi rậm vừa rồi, nhưng cũng không phát hiện được điều gì .

Dương Túc Phong vác khẩu súng trên vai, vẫn cúi đầu yên lặng như cũ đi tới, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Phía trước có một khe suối nhỏ nước chảy róc rách, các chiến sĩ chân trần băng qua khe suối nhỏ, đạp tứ tung lên những hòn đá ở giữa khe. Dương Túc Phong đứng giữa khe suối nhìn nhìn một lát, tựa hồ phát hiện ra thứ gì, nhưng vẫn như cũ lặng yên không nói, tiếp tục vác súng đi tới. Nhưng ngay lúc hắn sắp rời khỏi khe suối, hắn đột nhiên xoay người, đè nòng súng xuống, nhắm ngay bụi gai cách đó không xa nã ngay một phát súng, kết quả từ bụi gai “Bụp” một tiếng, một con gà rừng tập tễnh nhảy ra, cắm đầu cắm cổ nhảy vào giữa suối, khiến bọt nước bắn tung tóe, máu tươi loang thành vệt nhỏ giữa khe suối.

Các chiến sĩ lại bị kinh động lần nữa, rầm rập tháo súng xuống, nhắm ngay vào bụi gai không đáng chú ý một chút nào, bọn họ đều hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Dương Túc Phong, không biết hắn bắn một phát trúng con gà rừng kia rốt cục là có ý nghĩa gì.

Dương Túc Phong thu hồi nòng súng nhẹ nhàng ko một tiếng động, chỉ vào bụi gai nói: “Hắn đã ở chỗ này, nhưng bây giờ đã đi mất rồi.”

Tang Cách hồ nghi nhìn bụi gai còn đang lay động, dẫn đầu mấy chiến sĩ đi tới rà soát, quả nhiên thấy trong bụi gai có một vũng máu nhỏ, lại quay đầu nhìn con gà núi kia, dường như nó đã bị chảy hết máu dưới suối, đang ngắc ngoải nằm bất động giữa lòng suối, nước chảy cuốn hết dấu vết, hắn không khỏi có chút hoài nghi, vết máu này chẳng lẽ là máu của con gà núi?

Dương Túc Phong tựa hồ nhìn ra được sự nghi vấn trong lòng hắn, bèn thản nhiên nói: “Vết thương ở trên mặt con gà núi chính là vết thương do dao cắt, còn trên mặt đất chính là vết máu người.”

Tang Cách lập tức gọi người đem bắt con gà rừng xui xẻo kia lại, kiểm tra cẩn thận, quả nhiên, ở bụng con gà rừng quả thật bị chém một nhát, vết cắt vô cùng sắc bén, nhưng lại hết sức vừa vặn, mặc dù con gà bị chảy máu, nhưng tạm thời không bị tắt thở. So sánh một chút với vết máu tươi trong bụi gai, quả nhiên màu sắc có điểm bất đồng, độ dày mỏng cũng không giống nhau.

Dương Túc Phong thanh âm có chút trầm ngâm nói: “Ta bắn trúng hắn, nhưng hắn phản ứng thật sự rất nhanh, sau khi thả gà rừng ra để đánh lạc hướng, lập tức bỏ chạy, ta cũng không xác định đã bắn trúng chỗ nào trên người hắn.”

“Kế ‘Kim thiền thoát xác’ thật là cao minh.” Tang Cách chậm rãi nói. Hắn nhíu mày lại thành một hàng ngang, hiển nhiên vô cùng lo lắng, đối phương lại là một người cao minh như thế này, nếu như là địch nhân thì thật đúng là khó đối phó, mà nếu như đối phương không chỉ là một người, như vậy càng thêm nguy hiểm. Nếu như hắn truyền tin đi nhanh như gió, thì hành động bí mật của quân Lam Vũ chẳng khác nào sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.

Dương Túc Phong có vẻ đăm chiêu đem súng trả lại cho viên cảnh vệ, xoa xoa mồ hôi trên tay, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào bốn phía rừng núi hoang vu, trầm giọng nói: “Nếu như ta đoán không sai, thì hắn hẳn là người Áng Cách Tư.”

Tang Cách đinh mở miệng nói, từ từ biểu lộ thần sắc kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, rồi lập tức lại có vẻ bừng tỉnh chợt hiểu, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu. Hắn không phải kinh ngạc vì phán đoán của Dương Túc Phong, mà là bởi vì ba chữ “Áng Cách Tư”.

Lịch sử của người Áng Cách Tư chính là trang huyết lệ trong bộ nan thư khánh trúc, trang đầu tiên bộ lịch sử này, chính là do Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bắt đầu viết. Nếu như nói Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sinh sống nơi thiên đường của vương quốc Tháp Lâm, thì nơi mà người Áng Cách Tư sinh sống chính là địa ngục. Mà trước khi Ai Đức Tư Đăch La Mỗ xuất hiện, người Áng Cách Tư cũng được sinh sống trong thiên đường.

Dương Túc Phong yên lặng đứng ở nơi đó ngẩn người mất một hồi, ngắm bầu trời màu xanh phía nam và những đám mây khoe sắc, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Buổi tối sẽ có người tới tìm chúng ta, ngươi đi tiếp đón hắn đi, chỉ mong......”

Chỉ mong cái gì thì hắn không nói ra.

Tang Cách gật đầu, nếu như đối phương quả thật là người Áng Cách Tư, thì trò hay bây giờ mới bắt đầu. Trong chuyện xưa bi thảm ắt có nhân vật bi thảm, có lẽ buổi tối hôm nay, lắng nghe chuyện xưa bi thảm của người Áng Cách Tư chính là tiết mục chủ yếu.

Đương lúc đêm khuya, bóng đêm tịch mịch, trên bầu trời đầy sao lấp lánh, doanh trại của quân Lam Vũ chìm trong một sự tĩnh mịch, chỉ có những người lính canh gác đi đi lại lại thoắt ẩn thoắt hiện. Quả nhiên, đến sau nửa đêm, một bóng người thân hình cao lớn xuất hiện ở bên ngoài doanh trại của quân Lam Vũ, yên lặng nhìn chăm chú vào những người lính trinh sát quân Lam Vũ. Dưới ánh đèn chiếu rọi của quân Lam Vũ, thân hình hắn có một vẻ cao lớn đặc biệt, ánh đèn hắt xuống khiến bóng hắn kéo ra thật dài, loáng thoáng có thể thấy trên đầu hắn có quấn băng vải màu trắng.

Tang Cách buông ống nhòm, từ trong vọng gác đi ra, trầm tĩnh nói với vị khách không mời mà đến này:“Người Áng Cách Tư?”

Con người cao lớn ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào vị chủ trướng của quân Lam Vũ, trong ánh mắt lóe lên những tia nhìn khác lạ đảo qua đảo lại, cung kính chậm rãi khom lưng, dùng giọng nói khàn khàn giống như tiếng chuông rè cứ nói một tiếng lại ngưng một tiếng: “Mao Lợi Bá Cách người Áng Cách Tư đến đây bái kiến chủ nhân thần thánh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio