Vương quốc Tô Khắc La, thành Nhật Chiếu.
Quan chỉ huy quân đội vương quốc Tháp Lâm đóng ở thành Nhật Chiếu - trung tướng A Nhĩ Bá có một dự cảm không ổn, hắn loáng thoáng cảm giác được ở địa khu Đức Lôi Đạt Ngõa tựa hồ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hơn mười kỵ binh tình báo được phái đi không có lấy một người trở về. Hắn không quan tâm Đức Lôi Đạt Ngõa rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải quân Lam Vũ đi qua nơi đó là được. Hiện tại cũng không có bất kỳ tin tình báo nào biểu hiện có quân Lam Vũ từ nơi đó đi qua, có điều hắn luôn cảm giác được có điểm bất an, còn mấu chốt bất an nằm ở nơi nào, thì hắn không sao nói được.
Tiết trời tháng ở địa khu Tô Khắc La vô cùng nóng nực khó chịu, cái nóng gay gắt khiến cho người ta không thở nổi. Thành Nhật Chiếu quả đúng như tên gọi, nghĩa là nơi ánh mặt trời thường xuyên chiếu rọi, ngày ngắn nhất ở đây đều có hơn mười hai tiếng có mặt trời chiếu rọi, vì thế mà đây là nơi sản xuất bông tốt nhất của cả Liên bang La Ni Tây Á, sản lượng cũng đạt cao nhất. Người tộc Tô Khắc La luôn luôn am hiểu đến việc trồng trọt bông, tất cả những thứ bọn họ sản xuất đều có phẩm chất ưu tú, chính là tinh phẩm bông đẳng cấp cao, so sánh cùng loại bông bình thường, thì thật sự là vượt trội hơn nhiều lắm.
Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ủy nhiệm A Nhĩ Ba Đặc phụ trách đóng ở thành Nhật Chiếu, ngoại trừ đánh đuổi tàn quân rải rác của Tô Khắc La ra, còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó chính là duy trì việc sản xuất bông ở nơi này, đồng thời phục vụ cho quân đội vương quốc Tháp Lâm. Song, ngoại trừ bỏ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra, còn có người cũng đã sớm liếc mắt để ý đến bông của thành Nhật Chiếu.
Dương Túc Phong ngay lúc này đang chú ý đến bông của thành Nhật Chiếu. Theo tiến trình bình định Tử Xuyên đạo. Lần đô hộ vương quốc Cách Lai Mỹ này, quân Lam Vũ khống chế toàn bộ hệ thống công nghiệp trong khu vực để từng bước hoàn thiện, công nông nghiệp bắt đầu đi vào quỹ đạo phát triển rất nhanh, nhu cầu sản lượng đối với bông và than đá càng lúc càng lớn. Quân Lam Vũ lần này vội vàng xuất binh đến Tô Khắc La, ngoại trừ muốn nhanh chóng đánh bại thế lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra, thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhu cầu đối với bông cũng là một nguyên nhân sâu xa .
Là một con người thời hiện đại. Dương Túc Phong lại càng hiểu được điều chiến tranh muốn chính là gì, không đơn giản chỉ đơn thuần là đất đai và dân cư, mà còn vì các loại tài nguyên có giá trị lợi dụng. Bởi vậy, bộ tình báo do Phượng Phi Phi lãnh đạo, ngoại trừ theo dõi tình báo quân sự chính trị hằng ngày ra, còn phải cố gắng sưu tầm các tin tình báo có liên quan đến các loại tài nguyên khoáng sản, mà bông, than đá, quặng sắt, quặng đồng chính là những thứ mà Dương Túc Phong quan tâm nhất, đối lập mà nói, vàng bạc châu báu ngược lại chỉ là thứ yếu.
Tô Khắc La tuyệt đối là một quốc gia có tài nguyên phong phú, có lẽ người Tô Khắc La tự thân không hề ý thức được chút giá trị nào của tài nguyên. Tỉ như quặng đồng và than đá, đối với bông của thành Nhật Chiếu, còn có quặng đồng của thành Bạch Thạch, bọn họ có lẽ chỉ trong tiềm thức mơ hồ cảm giác được những tài nguyên này có thể sẽ có tác dụng nào đó, nhưng từ trước đến giờ chưa ai có đủ trình độ chiến lược để đi đến nhận thức đầy đủ về những tài nguyên này.
Hung tin quân Lam Vũ giết chóc và hoàn toàn phong tỏa Đức Lôi Đạt Ngõa bay tới. Mãi tới lúc Dương Túc Phong còn cách thành Nhật Chiếu không đầy một trăm km, A Nhĩ Ba Đặc mới nhận được tin tình báo chính xác, sắc mặt hắn xám ngoét như tro, thả phịch mông xuống ghế sa lon to tướng dày cộp, không còn đủ sức lực để gượng đứng lên.
“Đức Lôi Đạt Ngõa đã bị tiêu diệt! Mọi người đều đã chết sạch!”
“Đức Lôi Đạt Ngõa đã hứng chịu một sự giết chóc man rợ !”
“Người Áng Cách Tư đã trở về!”
“Toàn bộ người nhà của đại tướng quân cũng đã bỏ mạng.”
“Quân Lam Vũ có tới mấy vạn người, kẻ nào cũng đều rất lợi hại......”
......
A Nhĩ Ba Đặc sốt ruột muốn biết toàn bộ sự tình phát sinh tại Đức Lôi Đạt Ngõa. Nhưng khi hắn đã biết hết thảy chuyện này, thì hắn lại hy vọng đây chỉ là một tin đồn giả mà thôi. Là bộ hạ của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đồ thành đối với hắn là chuyện đương nhiên không hề xa lạ. Trên thực tế, chính hai tay hắn cũng dính đầy máu tươi của địch nhân. Chỉ là, khi mục tiêu tàn sát biến thành chính người nhà mình, hắn mới hiểu được chính mình cũng sợ hãi không biết phải làm gì như thế này, cái gã quan chỉ huy cao nhất quân Lam Vũ tên là Dương Túc Phong kia đã lộ ra nanh vuốt ma quỷ, mục tiêu tiếp theo của hắn, đương nhiên chính là thành Nhật Chiếu.
“Lập tức thu nạp tất cả đội quân phụ cận, để cho bọn họ lập tức tiến vào đóng tại thành Nhật Chiếu. Báo tin cho đại tướng quân, Dương Túc Phong đã tới thành Nhật Chiếu rồi. Thỉnh cầu người lập tức phái quân trợ giúp.” A Nhĩ Ba Đặc suy tư chốc lát, mới âm trầm nói. Hắn biết mệnh lệnh vừa rồi của chính mình cũng sẽ không mang đến điều tốt lành gì nhiều, ở chung quanh thành Nhật Chiếu, đã không còn bao nhiêu bộ đội chủ lực của vương quốc Tháp Lâm, trái lại, hoạt động tích cực tại vùng phụ cận lại chính là bộ đội sở thuộc Ca Thư Lam của Tô Khắc La còn sót lại. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đương nhiên cũng không thể phái tới nhiều binh lực cho mình, thậm chí có khả năng ngay cả một vạn người còn không đến, bởi vì áp lực đến từ phương đông trọng điểm Tinh Tinh Hạp thật sự quá lớn, ả nữ quái tên gọi là Phượng Thải Y kia đã làm cho trọng điểm Tinh Tinh Hạp trở thành một biển xác người.
Một tham mưu nhẹ nhàng đi tới, thấp giọng báo cáo: “Tướng quân, người Tô Khắc La trong thành tựa hồ đã biết được tin tức nào đó, chúng ta nhận được vài tin tình báo trong nội tuyến gửi ra, nói là bọn chúng muốn trong ứng ngoài hợp, kết hợp với quân Lam Vũ tấn công thành......”
A Nhĩ Ba Đặc nhướng hàng lông mi lên, lạnh lùng nói:“A Nhĩ Hi Ân đang đang làm cái gì vậy? Kiên quyết trấn áp! Quân Lam Vũ có thể tàn sát Đức Lôi Đạt Ngõa, chúng ta cũng có thể tàn sát thành Nhật Chiếu.”
Tên tham mưu ngập ngừng nói: “Nhưng mà...... Đại tướng quân có ra lệnh...... Vì nhu cầu sản xuất bông của nơi này, chúng ta phải tận lực......”
A Nhĩ Ba Đặc lạnh lùng nhìn chăm chú tên tham mưu của mình, cho đến lúc hắn phải chột dạ cúi đầu, mới chậm rãi cắt đứt lời của hắn: “Hài tử, nếu như không giết sạch những kẻ này, có nhiều bông cỡ nào cũng chỉ có thể dùng để đốt cháy thi thể của chúng ta mà thôi. Quân Lam Vũ và chúng ta là không đội trời chung, đất đai Tô Khắc La đã chủ định không có chỗ cho chúng ta sinh tồn, chẳng lẽ ngươi phải đợi lúc kẻ địch đến để chặt đầu của chính ngươi sao?”
Tham mưu tựa hồ không ngờ thủ trưởng lại cảm thấy bi quan đến vậy, do dự một chút, mới xoay người đi.
A Nhĩ Ba Đặc buồn bực thở dài một hơi, một lần nữa uể oải mất hết sức lực nằm tê liệt trên chiếc ghế sa lon thô dày to tướng. Hắn cũng hiểu được bản thân không nên biểu hiện ra tâm trạng bi quan như thế trước mặt bộ hạ, nhưng, đối với việc kéo đến của quân Lam Vũ, mỗi một kẻ đi theo Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cơ hồ đều đủ để nghĩ đến vận mệnh chính mình sắp gặp phải. Tại vương quốc Cách Lai Mỹ, binh lực mạnh vô tiền khoán hậu của Ô Mạn Lặc Tư và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ liên thủ cũng không thể tiêu diệt được quân Lam Vũ. Khi đó bọn chúng vẫn chỉ là một đứa trẻ còn đang phát triển, mà hiện tại thì đã trưởng thành rất nhiều rồi, cường lực cũng đã tăng lên rất nhiều, hiện tại bọn họ chủ động truy sát, bản thân mình còn có được kết cục hay ho sao?
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, liên miên không dứt. Đại khái là đao phủ A Nhĩ Hi Ân đã bắt đầu chấp hành mệnh lệnh chính hắn ban ra. Thành Nhật Chiếu, địa phương xinh đẹp trù phú này, cho dù chính mình không chiếm được, thì cũng không thể để cho quân Lam Vũ khoan khoái đạt được, hắn muốn đem nơi này biến thành Đức Lôi Đạt Ngõa thứ hai.
Đối lập với sự bi quan của quân đội Tháp Lâm, người Tô Khắc La lại càng phấn khởi, quân Lam Vũ đến, sự tàn sát ở Đức Lôi Đạt Ngõa như một trận gió truyền khắp cả chiến tuyến phòng ngự của Tô Khắc La, bọn họ tự do phát huy sức tưởng tượng chính mình, đem Dương Túc Phong miêu tả thành kẻ đối đầu một mất một còn với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Hắn là thánh kỵ sĩ trên trời phái tới, là đặc biệt tới ban phúc cho người Tô Khắc La, hắn sẽ tiêu diệt hết thảy quân đội Tháp Lâm, một lần nữa khôi phục lãnh thổ đầy đủ và sự an toàn cho Tô Khắc La khiến cho nhân dân nơi này được có một cuộc sống mới.
Nhưng. Cũng không phải tất cả mọi người Tô Khắc La đều thuần phác như vậy, nhất là những kẻ đã từng thống trị. Bọn họ biết rất rõ hết thảy hành động quân sự này đều là sự tranh đoạt kéo dài về chính trị và lợi ích, quân Lam Vũ cũng không phải ngoại lệ. Bọn họ trải qua một cuộc thương thảo đơn giản, liền cảm thấy việc Dương Túc Phong đến chính là chuyện họa phúc chia đôi, mục đích của hắn rốt cùng là cái gì. Chưa người nào biết được chính xác.
Tô Phỉ Mã Cát đi theo quân Lam Vũ tới trước rất nhanh đã bắt liên lạc với quân du kích xung quanh thành Nhật Chiếu trực thuộc quân đội của Ca Thư Lam, Ca Thư Lam đang lợi dụng tình thế có lợi là quân Lam Vũ đến, nên phát ra mệnh lệnh cho tất cả người cùng phe trong thành Nhật Chiếu. Hy vọng trong ứng ngoài hợp đánh gọn thành Nhật Chiếu, nhưng, dưới sự cảnh giác cao độ của A Nhĩ Ba Đặc, bạo động vốn được ký thác bao nhiêu hy vọng cuối cùng không đạt được bất cứ hiệu quả nào, ngược lại còn phải trả giá bằng tính mạng của hơn một ngàn người, A Nhĩ Ba Đặc đưa toàn bộ thi thể bọn họ treo lên tường thành của thành Nhật Chiếu, xem như làm gương cho kẻ khác.
Chiều ngày tháng , Dương Túc Phong chính thức cùng Ca Thư Lam gặp mặt.
Vị tướng quân kiệt xuất nhất Tô Khắc La, bề ngoài cũng không lấy gì làm xuất chúng. Thậm chí còn có một vẻ ngại ngùng tột độ. Hắn không phải là một người biết cách ăn nói, lúc nói chuyện vội vàng hấp tấp còn hơi hơi cà lăm, cũng khó trách những người đương quyền ở Tô Khắc La không thích hắn lắm, hắn đích xác không phải là một người giỏi về giao tiếp. Nhưng Dương Túc Phong có thể cảm nhận được, đây là một người có trí tuệ cao, bền gan vững chí, bất khuất, hơn nữa tấm lòng trung hiếu của hắn đối với Tô Khắc La cũng tuyệt đối không thể nghi ngờ, cho dù trong tình huống khó khăn nhất, hắn cũng không chịu từ bỏ hy vọng chống cự. Trong những tháng ngày u ám sau khi thành Duy Nạp Tư thủ đô của Tô Khắc La thất thủ, chính hắn đã tổ chức đội quân chống cự giữa thành Duy Nạp Tư và thành Nhật Chiếu, tiếp tục cùng quân đội Tháp Lâm giằng co.
Ca Thư Lam cũng đang quan sát Dương Túc Phong, đang nhìn nhân vật đã gây nên huyết án đồ thành Đức Lôi Đạt Ngõa, đang phán đoán việc hắn đến đây đối với vương quốc Tô Khắc La sẽ là họa hay là phúc. Từ bên ngoài nhìn nhận, thì Dương Túc Phong chỉ là một người thanh niên rất bình thường, bề ngoài bình tĩnh mà khiêm nhường, không hề có chút thần sắc cao ngạo nào, khi nói chuyện thường thường đều nở nụ cười thản nhiên, nhưng theo trực giác mách bảo, hắn cũng có thể cảm giác được tinh thần bất khuất không khuất phục ai và ý chí vươn lên trong nội tâm đối phương, cũng có thể cảm giác được sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong lòng hắn. Chính là hắn, trong thời gian không đầy một năm đã từ một con tin được phóng thích, đến trở thành một vị tướng quân tiếng đồn vang dội, bình định Tử Xuyên đạo, khống chế Cách Lai Mỹ, bây giờ đã vươn tay đến tận địa khu Tô Khắc La xa xôi.
Dương Túc Phong tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, đây là phán đoán của Ca Thư Lam.
“Ca Thư Lam tướng quân, chúng ta đều là quân nhân, không cần phải khách sáo làm gì. Điều quan trọng hàng đầu của chúng ta chính là nhiệm vụ, chính là lấy tốc độ nhanh nhất thu phục thành Nhật Chiếu, khôi phục lại liên lạc giữa Thập Vạn Đại Sơn với thành Nhật Chiếu. Bởi vậy, ta muốn mời Ca Thư Lam tướng quân giới thiệu sơ qua một chút về hoàn cảnh của thành Nhật Chiếu, để chúng ta nhanh chóng chế định kế hoạch tác chiến.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, ánh mắt rực sáng nhìn bản đồ quân sự. Vị trí của thành Nhật Chiếu có một dấu hiệu mũi tên thật lớn màu đỏ, dấu hiệu đó cho thấy nó sắp bị quân Lam Vũ phá hủy toàn bộ.
“Dương tướng quân, ngươi khách khí rồi. Thành Nhật Chiếu chính là trọng trấn quân sự phía đông bắc bộ của nước ta, là con đường yết hầu duy nhất đi xuyên qua vương quốc Tháp Lâm, thông thường, một phần năm quân đội nước ta đều đóng quân ở chỗ này. Sau khi quân đội vương quốc Tháp Lâm chiếm lĩnh thành Nhật Chiếu, đã ở nơi đó lưu lại một đại lượng binh lực, quan chỉ huy cao nhất của bọn chúng chính là trung tướng lục quân A Nhĩ Ba Đặc, đây là một viên tướng quân cực kỳ chú ý đến việc tìm hiểu thực tế, hiểu được việc đánh giá lực lượng thi hành nhiệm vụ trong tay mình. Quân đội vương quốc Tháp Lâm dưới trướng hắn tổng cộng có một vạn sáu nghìn người, trong đó có một vạn hai nghìn bộ binh cùng bốn nghìn cung tiễn thủ, mặt khác còn có trang bị tạm thời hơn một ngàn khẩu súng kép. Ngoại trừ quân đội vương quốc Tháp Lâm ra, còn có hơn bảy nghìn tự vệ quân cho tên phản đồ Lâm Khắc Sở nước ta chỉ huy......” Lúc cùng người khác hàn huyên. Ca Thư Lam sẽ nói cà lăm, sẽ ngại ngùng, nhưng lúc đang bàn đến việc quân sự lại có vẻ trấn tĩnh tự nhiên, nói năng lưu loát, tường tận mà dễ hiểu.
Dương Túc Phong trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: “Còn nội ứng của các ngươi?”
Ca Thư Lam chua xót nói: “Rất không may. Chúng ta đã đề xuất một hành động không thành công, tuyệt đại đa số nội ứng đều bị bại lộ thân phận, bị giết hại bi thảm. Hiện tại một trong tứ đại ma quỷ của quân đội Tháp Lâm là A Nhĩ Hi Ân đang tàn sát đồng bào chúng ta, ta hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng phát động tiến công, nếu không, người của chúng ta trên cơ bản sẽ bị giết hết. Dương tướng quân, mong ngươi hiểu được tâm trạng không thể chờ đợi được của ta.”
Dương Túc Phong trầm ngâm ôn tồn gật đầu nói: “Đấy là đương nhiên. Có điều, sứ giả mà nữ vương bệ hạ phái tới có lẽ sẽ có chút bất đồng trong cách nhìn nhận đối với trận tiến công kiên quyết này, ta còn muốn cùng nàng thương lượng một chút.”
Ca Thư Lam vui mừng nói: “Nữ vương bệ hạ thấu tình đạt lý, nhất định sẽ phối hợp mật thiết.”
Đến đây trước nghênh đón Dương Túc Phong chính là Tô Phỉ Mã Vận. Nàng cũng là sứ giả chính thức do Tô Phỉ Thải Vi phái tới, Tô Phỉ Thải Vi ủy phái nàng toàn quyền xử lý quan hệ hợp tác giữa quân Lam Vũ và vương quốc Tô Khắc La. Đối với Tô Phỉ Mã Vận, Dương Túc Phong cũng không xa lạ gì, nhưng trong một tháng ngắn ngủi không gặp, vị công chúa điện hạ của Tô Khắc La đã tiều tụy đi trông thấy. Không còn vẻ đẹp ngày xưa, bởi vậy có thể tưởng tượng được lúc sang tháng năm, chính phủ lưu vong của Tô Khắc La đã gánh vác áp lực vô cùng lớn.
Cuộc đàm phán đơn giản diễn ra ngay giữa hai người Dương Túc Phong và Tô Phỉ Mã Vận.
Tô Phỉ Mã Vận ngữ khí bề ngoài hết sức khách khí, thay mặt Tô Phỉ Thải Vi hoan nghênh và cảm tạ quân Lam Vũ đã đến, khen ngợi Dương Túc Phong chính là một anh hùng xưa nay chưa từng có, đối với đại ân đại đức của hắn. người Tô Khắc La suốt đời khó quên…v..v.., nói một vòng, nàng lại chủ động đề xuất cái giá mà vương quốc Tô Khắc La nguyện ý gánh chịu: Thứ nhất. Gánh chịu tất cả sở phí mà quân Lam Vũ xuất động lần này, hơn nữa mặt khác lại trả thêm thù lao là một ngàn vạn kim tệ; Thứ hai, vương quốc Tô Khắc La nguyện ý đời đời cùng quân Lam Vũ giữ hòa hảo, song phương cùng nhau kết làm đồng minh chiến lược; Thứ ba, quân đội vương quốc Tô Khắc La sẽ phối hợp cùng quân Lam Vũ tiêu diệt Thái Dương thần giáo.
Đồng thời, Tô Phỉ Mã Vận cũng mập mờ đề cập, sau khi quân Lam Vũ đánh bại Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, hẳn là sẽ nhanh chóng rút lui, vương quốc Tô Khắc La hẳn là sẽ vẫn là một quốc gia có chủ quyền độc lập. Tuyệt đối không thể biến thành con rối bị quân Lam Vũ khống chế như Cách Lai Mỹ. Đây là kết cục mà người Tô Khắc La lo lắng nhất, bởi vì kết cục như vậy cũng có nghĩa là Tô Khắc La từ nay về sau sẽ lệ thuộc hoàn toàn vào quân Lam Vũ.
“Công chúa điện hạ, các ngươi xem ta là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay sao? Hay là tên trộm vặt đào tường khoét ngạch?” Dương Túc Phong thản nhiên nói, trong tay bưng ly rượu nho màu đỏ nhạt đang nhẹ nhàng lúc lắc, ánh mắt nheo lại, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tràn ngập sức sống cùng chờ mong của Tô Phỉ Mã Vận. Hắn biết trong lòng đối phương có một số việc đã biết rõ ràng trong thâm tâm, nhưng bọn họ vẫn duy trì một tia ảo tưởng.
“Làm cho quân Lam Vũ từ bỏ Tô Khắc La? Chuyện nực cười.” Dương Túc Phong trong lòng lẳng lặng cười nhạt nói.
“Chúng ta tuyệt đối không có ý xua đuổi quý quân, chỉ là...... Chúng ta cho rằng, quý quân còn có chuyện khác muốn làm, Tô Khắc La chỉ là một địa phương rất nhỏ, không đáng cho các ngươi lưu lại lâu dài.” Tô Phỉ Mã Vận quả quyết phủ nhận, lời lẽ đầy vẻ chính nghĩa, nhưng, bất luận bề ngoài của nàng kiên cường đến cỡ nào, khẩu khí của nàng lại có vẻ hụt hẫng dị thường. Nếu như quân Lam Vũ không chịu đi, thì bọn họ sẽ có biện pháp gì đây chứ?
Dương Túc Phong nhẹ nhàng lắc đầu, dường như không có việc gì xảy ra, cứ đung đưa chén rượu sóng sánh trong tay, yên lặng nhìn chăm chú vào thứ chất lỏng màu đỏ, dường như muốn nhìn thấu từ bên trong một chân lý nào đó, một lúc lâu mới hời hợt nói: “Công chúa điện hạ, lịch sử đã thay đổi, thời đại của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sắp chấm dứt, Tô Khắc La khó có khả năng trở lại như lúc trước, điểm này, ta nghĩ nữ vương bệ hạ nhất định sẽ hiểu được.”
Sắc mặt Tô Phỉ Mã Vận có chút đỏ bừng, hiển nhiên cảm thấy lời nói của Dương Túc Phong có điểm quá đáng, những lời này của hắn, không còn nghi ngờ gì nữa là muốn đoạn tuyệt tất cả hy vọng của Tô Khắc La, song, nàng cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là thành khẩn mà kiên định nói: “Mỗi một người Tô Khắc La đều hy vọng trở lại như trước, bất luận là ai hạn chế tự do cùng quyền lợi của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đáp ứng. Để đoạt lại tự do cùng quyền lực, người Tô Khắc La sẽ trước sau tiếp nối, mãi đến khi khôi phục lại được tự do cùng quyền lợi mới thôi.”
Dương Túc Phong suýt chút nữa phì cười, vị công chúa điện hạ này của Tô Khắc La thật đúng là mạnh miệng a, Tô Khắc La bây giờ làm gì còn năng lực, làm gì còn tài nguyên để khôi phục quyền tự do và quyền lực của chính mình chứ? Bọn họ chẳng qua chỉ là đang nằm mơ thôi, đáng thương thay cho bọn họ còn đang lưu luyến mộng đẹp hão huyền. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Công chúa điện hạ, cảnh sắc mùa hè ở Tô Khắc La thật đẹp a! Ta thật muốn được nhìn ngắm mùa đông nơi đây, nhất định cũng vô cùng xinh đẹp......”
Tô Phỉ Mã Vận rốt cuộc đã hiểu được Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không để cho Tô Khắc La trở lại như trước kia, một tia ảo tưởng cuối cùng của người Tô Khắc La cũng đã bất hạnh tan biến, nàng chậm rãi đứng lên, ưỡn thẳng vòng eo mảnh mai, bi phẫn nói: “Điều chúng ta muốn chính là một thánh kỵ sĩ quang minh chính đại đến giải cứu cho chúng ta, chứ không phải là một tên ác ma khát máu. Người Tô Khắc La chúng ta tình nguyện chết, cũng không muốn một ẻ ác ma khắp người đầy mùi máu tươi như ngươi giẫm đạp lên lãnh thổ củaTô Khắc La chúng ta.”
Tô Phỉ Mã Vận vừa thốt ra những lời như chém đinh chặt sắt đó xong, rất nhiều ý tứ rành rọt quyết liệt, muốn trở mặt thành thù. Lời vừa ra khỏi miệng, nội tâm của nàng cũng dấy lên một cơn run rẩy, nếu như Dương Túc Phong trở mặt tức thì, chỉ sợ Tô Khắc La ngay cả một ngày tồn tại cũng rất khó khăn.
Có điều, Dương Túc Phong không hề tức giận, hắn chỉ lẳng lặng nghe Tô Phỉ Mã Vận trút hết những lời phẫn nộ, lông mi lơ đãng nhướn lên, vẫn trầm thấp mà thong thả nói: “Công chúa điện hạ, ta không muốn nói nhiều lời, tại sao ta đến Tô Khắc La, ngươi có thể suy đoán một ngàn lý do, nhưng ta có thể nói cho ngươi, nếu ta đã đứng ở nơi này, ta cũng sẽ không đi đâu hết. Tô Khắc La sẽ không trở lại như trước kia, ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, đây đều là sự thật.”