Thành Duy Nạp Tư một mảnh tối đen, mưa bão sấm chớp cuốn tới, đem mọi thứ giữa trời đất bao trùm trong cuồng phong bạo vũ. Ánh nến trong chao đèn thủy tinh cũng vì cuồng phong thỉnh thoảng từ khe hở cực nhỏ ở cửa sổ chui vào mà mà chập chờn không ngừng, thỉnh thoảng tia chớp xẹt qua bầu trời lưu lại trên cửa sổ ánh hồ quang điện làm người ta nhin mà kinh hãi, sau đó lại là tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc. Vị trí của hoàng cung Tô Khắc La dường như nằm ở giữa trung tâm của sấm chớp bão bùng, những tia chớp không ngừng xẹt qua và tưng trận sấm nổ tựa hồ như sẽ đem toàn cung điện tinh mỹ tráng lệ này đánh thành tro tàn bất cứ lúc nào .
“Đây là lời tranh biện của Tác Đán La Kiệt, yếu ớt vô cùng, nói năng lung tung.” Mễ Nặc Tư Lương Cách rướn người cung kính đem báo chí mấy hôm nay cho Dương Túc Phong, trong mắt mang theo nụ cười đắc ý của người thắng lợi.
Cũng không biết là mấy ngày nay liên tục phát sinh ra bảo táp chính trị mang tới cho Tô Khắc La sấm chớp mưa bão không ngừng, hay là mưa báo sấm chớp đang báo hiệu trước điều gì, tóm lại, trong thời tiết mữa bão này, thế cục chính trị của Tô Khắc La cũng đang xảy ra những biến hóa nghiêng trời lật đất.
Nhiếp chính vương công tước Tác Đán La Kiệt chạy về thành Bạch Thạch, làm Dương Túc Phong và Mễ Nặc Tư Lương Cách không chút do dự xác thực tội danh “phản quốc hàng địch” của lão. Liên tục mấy ngày liền, báo chí Tô Khắc La đều mặc sức tô vẽ hậu quả mang tới của hành động vứt bỏ thành Bạch Thạch khi xưa của Tác Đán La Kiệt. Đủ các loại khóc lóc kể lể khổ nạn, rồi cái gọi là cuộc trò chuyện của các chuyên gia quan sự, “gãi đúng chỗ ngứa” chỉ ra những tướng lĩnh quân sự khác trách cứ làm Tác Đán La Kiệt trong mấy ngày ngắn ngủi trở thành chuột chạy qua đường bị người người đánh đuổi.
Nếu như để lão lựa chọn một lần nữa, Tác Đán La Kiệt sẵn lòng bị người ta lăng trì xử tử ở thành Duy Nạp Tư, cũng sẽ không chạy tới thành Bạch Thạch nữa.
Trừ báo chí của Tô Khắc La ra, báo chí của vương quốc Cách Lai Mỹ cùng với (nhật báo quân Lam Vũ) cũng tiến hành phê bình hành vi của Tác Đán La Kiệt, nhất là bình luận của Tài Tiêm Tiêm ( Tác Đán La Kiệt, bảo ta lấy gì ra mà cứu ngươi), quả thực là không mang chút lời lẽ thô tục nào mà đem Tác Đán La Kiẹt phê bình tời bời tan tác, hơn nữa bài văn đầy đủa dẫn chứng, trôi chảy dễ đọc, trong chốc lát đã thành tiêu điểu chú ý của truyền thông của cả Mỹ Ni Tư, ngay cả Dương Túc Phong cũng không kìm được đem bài viết xem lại mấy lượt, bội phục không thôi. Sợ rằng đối diện với bài văn này, Điệp Tư Thi xa tận đế quốc có lẽ cũng phải xấu hổ.
Đồng thời, những bài báo dài lê thê tán dương và ca ngợi quân Lam Vũ cũng bắt đầu được tiến hành. Đương nhiên, những bài báo này không thể xuất hiện trên (nhật báo quân Lam Vũ). Thương nhân Cách Lai Mỹ chiếm được lợi ích cực lớn bên trong tự nhiên vui vẻ thừa nhận nhiệm vụ này. Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng không thể bỏ qua cơ hội vỗ mông ngựa tốt như thế, trong miêu tả của bọn họ, quân Lam Vũ trở thành hóa thân của thiện lương và chính ngiã, là do trời cao đặc biệt phái tới giải cứu nhân dân nghèo khổ khỏi nước sôi lửa bỏng. Còn Dương Túc Phong, chính là đại biểu cho anh hùng và hiệp nghĩa… Đương nhiên, trong đó cũng có những tiếng nói không hòa nhịp, ví như có người nhắc tới tính mạng hơn sáu vạn người Đức Lôi Đạt Ngõa, kết quả là tờ báo nhỏ đó ngay trong đêm hôm ấy bị Mễ Nặc Tư Lương Cách kiểm tra và niêm phong.
Tác Đán La Kiệt đương nhiên không phải kẻ ngu xuẩn, sẽ không bó tay chịu trói, lão muốn giải thích, lão muốn tranh biện. nhưng tin tức tới từ nữ vương bệ hạ làm tuỵệt đại đa sô người dân Tô Khắc La tin chắc không sai. Bất quá chết người nhấ vẫn không phải là điều này, mà là tiếng nói của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Trước khi chết, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đương nhiên sẽ không ngại kéo theo một kẻ chết chùm, cho nên y công khai thừa nhận có câu kết với Tác Đán La Kiệt, y trâng tráo không biết thẹn nói chính Tác Đán La Kiệt cùng y đạt được hiệp nghị bí mật, y mới có thể phóng tay tấn công Tô Khắc La, thậm chí y còn không chút kiêng kỵ nhắc tới, Tắc Đán La Kiệt từng tỏ ý với y, lão cũng muốn theo sau Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hưởng thụ Tô Phỉ Thái Vi.
Lời này vừa phát ra, Tô Khắc La tức thì náo động tung trời, Tác Đán La Kiệt trở thành công địch của toàn dân, tiếng chỉ trích phẫn nộ như là muốn lật trung thành Bạch Thạch.
Ngày tháng năm thiên nguyên công tước Tác Đán La Kiệt thẹn quá hóa giận phát ra tuyên bố chỉ trích quân Lam Vũ tự tiện can thiệp vào nội chính nước khác, đồng thời cho rằng Tô Phỉ Thái Vi đã hoàn toàn bị quân Lam Vũ khống chế, đã không thể tiếp tục độc lập sử dụng quyền lực của nữ vương Tô Khắc La, cho rằng nàng là con rối của quân Lam Vũ, đã không thể thực hiện quyền lực và nghĩa vụ của nữ vương. Vì thế, lão tuyên bố phế trừ vương vị của Tô Phỉ Thái Vi, tự lập làm vương.
Tô Khắc La cả nước chấn động, tiếng thảo phạt vang lên không dứt.
Nhưng phong ba còn không chỉ như thế.
Cùng ngày hôm đó, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ở địa khu Ca Tư Lạp phát biểu nêu rõ, ủng hộ hành động của Tác Đán La Kiệt, đồng thời bày tỏ Tác Đán La Kiệt sẽ là bằng hữu tốt nhất và minh hữu trung thành nhất của vương quốc Tháp Lâm. Tác Đán La Kiệt vội vàng tiến hành giải thích, tuyên bố Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vẫn là kẻ địch của Tô Khắc La, nhưng chuyện càng bôi càng đen, đã chẳng còn ai coi hai người không dính líu gì tới nhau nữa rồi.
“Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiện giờ đang túm lấy cọng cỏ cuối cùng rồi.” Dương Túc Phong bình thản nói.
Một chuỗi biến hóa làm người ta hoa mắt chóng mặt, làm rất nhiều người Tô Khắc La trợn mắt há mồm, chẳng hiểu ra sao. Ai Đức Tư Đặc La Mõ thì cũng xong đi, y hiện giờ là con lạc đà liều chết vùng vẫy, cho dù là nắm được một cọng cỏ cuối cùng cũng không cách nào sinh ra ảnh hưởng quá lớn đối với chính cục, nhưng phản ứng của ba nước Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, An Lai làm người ta phải suy nghĩ lại.
Ngày tháng , quốc vương vương quốc Mễ Á Lôi Cô Tư Tháp Phu đệ tam tuyên bố, ông ta tin tưởng Tác Đán La Kiệt tuyệt đối không cấu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ông ta tin Tác Đán La Kiệt bị “ kẻ nào đó có dụng tâm khác” hàm oan, ông ta hi vọng nhân dân Tô Khắc La có thể bình tỉnh lại, xử lý ổn thỏa chuyện trong nước mình, mà khi nội bộ mẫu thuẫn, ngàn vạn lần không thể nghe ý kiến người ngoại quốc hoặc quân đội ngoại lai, phải độc lập tự chủ đưa ra phán đoán. Đây chắc chắn là công khai đem mũi mâu nhắm vào quân Lam Vũ, mà trước khi Cô Tư Tháp Phu đệ tam phát biểu tuyên bố, ba vạn quân đội tinh nhuệ của vương quốc Mễ Á Lôi đã dàn quân tại biên cảnh Tô Khắc La, chuẩn bị tiến hành viện trợ Tác Đán La Kiệt.
Ngay sát sau vương quốc Mễ Á Lôi, vương quốc Mai Lý Đạt cũng phát ra tuyên bố tương tự, quân đội cũng tiến hành điều chỉnh đồng dạng. Căn cứ vào tính bào đưa về từ thủ đô Á Lạp Tác vương quốc Mai Lý Đạt, vương quốc Mai Lý Đạt đã ngầm bắt đầu tiến hành động viên chiến tranh, đem số lượng quân thường trực vốn chỉ có hai vạn người cấp bách mở rộng tới năm vạn người. Thực tế thì, bước khuếch quân của vương quốc Mai Lý Đạt sớm đã bắt đầu từ trước khi đàm phán còn chưa được bắt đầu rồi. Điều này có nghĩa là, cuộc đàm phán đổ vỡ đã bắt đầu sinh ra hậu quả, ba nước liên minh định sẵn là được ăn cả ngã về không rồi.
Bất quá, vương quốc An Lai lại giữ im lặng làm người ta bất ngờ, quân đội ít ỏi của nó cũng không làm ra điều chỉnh lớn nào, cũng không biết là không muốn tham gia vào trường chiến tranh bọ ngựa đấu xe này hay là tự biết mình, biết quân đội nước mình không đáng nhắc đến, vì thế dứt khoát không cần ra mặt cho xấu hổ nữa. Nghe nói công chúa Khắc Lý Tư Đế Na còn chưa về nước, cũng không biết là theo đuôi Áo Mã Đặc Nhĩ phong độ phiên phiên lêu lổng rồi hay không, điều này đối với nàng mà nói là chuyện quá sức tự nhiên rồi.
“Cái phải tới đã tới rồi.” Dương Túc Phong bình thản nói, sắc mặt không có biến hóa khắc thường nào. Phản ứng đối với ba nước liên minh, y đã sớm có tính toán trong lòng rồi. ngày đố ở Tụ Hiện điện bản thân cố ý biểu lộ ra vẻ lòng tham không đáy, chính là muốn ép ba nước thật mau lộ ra bộ mặt thật của mình. Từ góc độ lâu dài mà nói, quân Lam Vũ càng thích thông qua chiến tranh chinh phục bọn họ, thông qua cái cớ quang minh chính đại này loại trừ những thế lực và giai cấp gây trở ngại cho phát triển kinh tế, quét sạch con đường tới đế quốc Đường Xuyên của quân Lam Vũ, cùng với việc đế quốc Đường Xuyên dần tiêu vong, y cảm giác được mong muốn của mình cang ngày càng bức thiết rồi.
“Nữ vương bệ hạ đã hạ lệnh Ca Thư Lam dẫn quân đội trở về, vượt qua thành Duy Nạp Tư, tấn công thẳng vào thành Bạch Thạch, nữ vương muốn tự tay băm nát Tác Đán La Kiệt để nuôi chó. Bất quá hiện giờ Ca Thư Lam chỉ có không tới một vạn bội đội, hơn nữa thiếu huấn luyện một cách nghiêm trọng, có thể đánh hạ được thành Bạch Thạch hay không còn là ẩn số.” Mễ Nặc Tư Lương Cách trầm giọng nói, trong con mắt tí hi con ngươi nở ra chuyển động có chút phiêu hốt, cũng không biết là trong nội tâm đang có ý đồ gì, hại giống như che dấu nội dung gì đó khó nói ra lời.
Dương Túc Phong chậm rãi nói:” Chuyện này ta biết rồi.”
Trong con mắt nhỏ tí của Mễ Nặc Tư ánh lên vẻ giảo hoạt, thấp giọng nói:” Ở loại thời điểm này, điều Ca Thư Lam về tác dụng không lớn…”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:” Người cô ta muốn đối phó không phải là Tác Đán La Kiệt, mà là ta.”
Ánh mắt Mễ Nặc Tư Lương Cách tức thì trở nên ảm đạm, sau đó nói đầy ẩn ý: “Vẫn còn mong tưởng, tướng quân cẩn thận, vậy thuộc hạ cáo từ.”
Dương Túc Phong gật đầu, nhìn bóng lưng Mễ Nặc Tư Lương Cách rời đi, im lặng xuất thần.
Tác Đán La Kiệt đã thành một con chó chết, để thêm thời gian, chẳng cần có chiến tranh thuộc hạ của lão cũng sẽ chạy tới hết, căn bản không cần Ca Thư Lam công kích, mệnh lệnh này của Tô Phỉ Thái Vi chính là có dụng tâm khác, nếu chẳng phải mình sớm dự liệu một chiêu này của nàng ta, cho nên đặc biệt lưu ý, nếu không sơ xẩy một chút, thật đúng là rất dễ dàng chết dưới sự mỹ lệ ôn nhu của nàng. Mấy ngày nay nàng ta tỏ vẻ đặc biệt quan tâm tới mình, thậm chí còn tự xuống bếp nấu canh, dường như thực sự muốn đem sự cảm kích của nhân dân Tô Khắc La với quân Lam Vũ biểu đạt thông qua hành động thực tế vậy, nhưng ở sau lưng, nàng lại lặng lẽ mệnh lệnh Ca Thư Lam trở về.
Ca Thư Lam trở về muốn làm gì? Có lẽ nàng có thể giải thích đường hoàng chính đáng, giải thích không một chút sơ hở, nhưng trong lòng Dương Túc Phong, y lại biết rất rõ, Tô Phải Thái Vi đã không thể không hạ thủ với mình, có lẽ nàng cũng dự liệu được sự cường hãn của quân Lam Vũ, dự liệu được sự thất bại của kế hoạch, nhưng nàng không thể không làm ra lựa chọn như vậy.
Bởi vì Dương Túc Phong đã ép nàng không được lựa chọn.
Dương Túc Phong quyết tâm dùng sức mạnh phát triển rộng pháp điển quân Lam Vũ và chính sách tự do kinh tế, đây chính là nguyên nhân căn bản nhất Tô Phỉ Thái Vi hạ độc thủ với y. Pháp điển quân Lam Vũ phổ biến quy mô lớn, sẽ giải phóng hoàn toàn hơn một trăm vạn nô lệ của Tô Khắc La, đồng thời phá hủy kinh tế vườn cây mà Tô Khắc La dùng để sinh tồn. Cứ như vậy, những chủ nô lệ ủng hộ Tô Phỉ Thái Vi sẽ mất hết tất cả những gì mình có hiện tại, bao gồm cả bản thân gia tộc của Tô Phỉ Thái Vi trong đó, bao gồm hơn một vạn nô lệ dưới tên nàng, cho nên, vì để duy trì lợi ích của những người ủng hộ mình, Tô Phỉ Thái Vi chỉ có một con đường túng quá làm liều này thôi.
Nàng đi vào lối rẽ cũng không đáng tiếc, đây cơ bản là cách giải quyết định trước, chỉ đáng tiếc là Ca Thư Lam, y vốn là một tướng lĩnh quân sự rất có tiền đồ, nếu như y có thể đầu kháo quân Lam Vũ, sẽ mỗi ngày một tiến bộ hơn, nhưng y lại vì sự ngu trung với nữ vương bệ hạ mà làm y đi vào con đường không lối về. Chính trị tàn khốc như thế đó, y vốn không nên xen vào trong đó.
Dương Túc Phong rở lên chuông, Tư Cư Bối Ni lặng lẽ đi vào.
Dương Túc Phong thấp giọng nói:” Phía Phong Phí Vũ thế nào rồi?”
Tư Cơ Bối Ni cẩn thận hồi đáp: “Bọn họ đã nhắm chặt vào đội ngũ nòng cốt của Ca Thư Lam, tin rằng Ca Thư Lam muốn phái người đi làm những việc này, chỉ có thể an bài những bộ lạc dân tộc thiểu số tới từ Thập Vạn Đại Sơn, trong đó lấy Cao Sơn tộc và Bạo Long tộc làm chủ.
Dương Túc Phong không nói chỉ khe khẽ gật đầu, đây là kết quả nằm trong dự liệu. Dưới thế công tuyên truyền của quân Lam Vũ, binh sĩ bình thường của Tô Khắc La căn bản không thể tiến hành công kích mạnh mẽ hiệu quả với quân Lam Vũ, chỉ có những người man rợ tới trừ trong nói non còn chưa thấy sự đời kia thôi, đây đã định trước sẽ là một bi kịch chính trị bất đắc dĩ bi thảm đãm máu.
Tư Cơ Bối Ni nói: “Chúng tôi còn thu được một tin tức, đó chính là Long gia đã phái quân đội chiếm lĩnh cảng Mễ Luân.
Dương Túc Phong còn than thở cho vận mệnh của Ca Thư Lam, nhất thời không để ý, thuận miệng hỏi:” Long gia gì? Long gia nào?”
Tư Cơ Bối Ni nói: “Long gia của Anh Xuyên đạo, Long Cửu Trọng và Long Lân.”
Dương Túc Phong lúc này mới hiểu ra, lập tức trong lòng khẽ chấn động, Long gia quân chiếm lĩnh Mễ Luân cảng!
Y gần như là hỏi theo phản xạ điều kiện:” Long gia? Bọn chúng muốn làm gì?”
Tư Cơ Bối Nhi nói:” Chúng tôi còn chưa rõ, cơ cấu tình báo của chúng ta ở nơi đó còn chưa hoàn thiện, tin tình báo này chính là từ gián điệp cắm trong Thái Dương Thần giáo truyền ra. Thái Dương Thàn giáo đối với việc quân đội Long gia đột nhiên lên bờ cũng tỏ ra khá hoảng loạn và hoang mang, bọn chúng cũng không biết rốt cuộc Long gia muốn làm gì.”
“Mẹ nó! Quân đội Long gia bọn chúng không đi tham gia đại quân cần vương, lại vượt qua Linh Đinh dương tới tấn công chúng ta? Chẳng lẽ bọn chúng quên mất ta mới chính là lãnh chúa của địa khu Mỹ Ni Tư sao?” Dương Túc Phong phẫn nộ nói, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy mục địch của Long gia tựa hồ không phải là như vậy, khi xưa Long gia còn yểm hộ mình thuận lợi trở về Mỹ Ni Tư, nếu như muốn giết, khi đó đã đem mình giết đi rồi.
Nhưng y vẫn rất khó ức chế sự kích động trong lòng, bời vì kích thích của ba chữ Mễ Luân cảng đối với quân Lam Vũ thật sự là quá lớn.
Tư Cơ Bối Ni cũng thấy khá khó hiểu.
Mễ Luân cảng chính là cửa cảng quan trọng nhất của phía tây địa khu Mỹ Ni Tư, còn có cơ sở thiết bị hoàn thiện, còn có năng lực tạo thuyền nhất định. Khi xưa Dương Túc Phong chính là từ cảng Mễ Luân bước chân lên vùng đất Mỹ Ni Tư. Mễ Luân cảng vốn do hạm đôi hải quân đế quốc khống chế, nhưng sau này hạm đội bắc hải tổn thất thảm trọng, quân lính thương vong quá lớn, thân lo chưa xong liền đem quân đồn trú rút lui sạch, Mễ Luân cảng liền thành cửa càng không được phòng ngự.
Sau khi Thái Dương Thần giáo khống chế Mễ Luân càng, đem nó thành thông đạo chủ yếu tiếp nhận viện trợ quan sự của tướng quân Y Lệ Nạp – Bạch Lệnh và nước Y Lan, từng đồn trú trọng binh phòng thủ. Nhưng sau này Lam Sở Yến suất lĩnh quân Lam Vũ điên cuồng tấn công làm bọn chúng không đỡ nổi, bọn chút mới đành phải rút quân đội trú phòng ở nơi này, từ đó tới nay, nơi đó cơ bản không có quân đội trú đóng rồi.
Trên mặt chiến lược đất liền, quân Lam Vũ sớm đã coi cửa cảng này thành một trong số bàn đạp để trở về đại lục Y Lan, Dương Túc Phong sở dĩ ra sức hỗ trợ Lam Sở Yến về mặt hậu cần truy cùng giết tận Thái Dương thần giáo, cũng là hi vọng thật nhanh thu phục Mễ Luân cảng, tổ chức hạm đội bắc hải của quân Lam Vũ, chuẩn bị cho chiến tranh sau này, nhưng hiện giờ Long gia đột nhiên chơi một đòn này, tự nhiên mang tới cho quân Lam Vũ phiền toái ngoài dự kiến, y không cách nào phán đoán Long gia rốt cuộc là muốn đối phó với Thái Dương thần giáo hay là đối phó quân Lam Vũ, thậm chí, y còn có chút lo lắng, đây rốt cuộc là ý của gia tộc Long gia hay là ý của đế quốc Đường Xuyên.
Tin tức liên tục truyền tới xác minh lo lắng của Dương Túc Phong, nhưng cũng làm y càng thêm mê hoặc, binh lực Long gia phái ra kỳ thực không nhiều, ước chừng chỉ có hai nghìn người, nhân vật lĩnh quân cũng không phải là nhân vật dạng tướng lĩnh quân sự kiệt suất như Long Lân, Long Phi, Long tường, mà là một thiên tướng tên Long thước, ngay cả tên cũng là lần đàu tiên nghe thấy. Sauk hi Long gia chiếm lĩnh Mễ Luân cảng, cũng không hướng xung quanh phát triển thế lực, mà tích cực sửa sang xây dựng công sự phòng ngự ở Mễ Luân càng, đảm bảo hông hành hải cảng.
Long gia quân chiếm lĩnh Mễ Luân càng, đối với thế cục của địa khu Mỹ Ni Tư đúng là một biến hóa rất lớn, cục diện vốn hết sức hỗn loạn quân Lam Vũ và Thái Dương thần giáo quấn lấy nhau, sau khi Long gia quân ra nhập, tỏ ra càng thêm vô cùng hỗn loạn.
Chính đang lúc hồ nghi, Tiết Tư Ỷ tới báo, bà chủ của Đông Hải đường Đàn Mạn Ái tới.
Tư Cơ Bối Ni nhanh chóng rời đi, Đàn Mạn Ái liền tiến vào, trang điểm lộng lẫy, dáng dấp uyển chuyển.
Mấy tháng không gặp, nàng không mặc áo da màu đen, bày ra mặt cuồng dã lãnh ngạo nữa, nhưng vẫn xinh dẹp như xưa, toàn thân trên dưới tràn trệ mị lực nữ nhân. Mà nàng tựa hồ trước nay chưa từng che dấu hảo cảm với Dương Túc Phong, cũng như Dương Túc Phong chưa từng che dấu hảo cảm với nàng vậy, điều này làm trong lòng hai người đều có chút cảm giác là lạ, đôi khi nửa đêm tỉnh dậy đúng là nhớ tới đối phương, phỏng đoán đối phương rốt cuộc là đang làm gì.
Đàn Mạn Ái mặc một bộ váy dài màu vàng sáng, váy bóng loáng lấp lánh, mềm mại bó sát người, làm hiện rõ thân thể uốn lượn, đường cong ưu mỹ của nàng. Mãi tóc như thác nước mùa xuân, khẽ khàng buông xuống chiếc lưng đầy đặn và bở vai tròn chịa, hai cánh tay trơn bóng mượt mà, da trắng mịn như tuyết, mềm mại không xương, như hai đoạn ngó xen. Cổ áo trước ngực rất thấp, cặp vú đầy đặn cao ngất của nàng nhô về phía trước, hai quả cầu thịt nổi bật lên khe ngực sâm thẳm, khi đi lại cặp vú no đủ đầy đặn khe khẽ lay động. Chiếc váy dài vàng sáng trùm lên đôi chân hấp dẫn, nổi bật cặp mông mẩy trỏn lẳn, càng lộ vẻ khêu gợi. Gương mặt như hoa, xinh đẹp quyến rũ, lộ ra bộ dạng mê người, đôi mặt phượng dưới mi đen láy long lanh nước, lúc nào cũng ánh lên làn thu ba câu hồn nhiếp phách, môi đào đỏ hồng, khiến người ta phỉ thèm thuồng, diễm lệ tú mỹ như cành hồng vưon qua tường, kiều diễm vô cùng.
Bên ngoài mưa chớp giật, trong phòng sáng như ban ngày, dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng cảm giác được tư sắc mê người của Đàn Mạn Ái, chiếc váy dài màu vàng sáng tùy theo bước chân của nàng, làm ngực rung mông đảo, không nhanh không chậm có chừng có mực, lộ vẻ cao quý đoan trang, lại có chút lãnh ngạo cao quý, làm người ta càng thêm khó có thể kháng cự, không khỏi sinh ý nghĩ vẩn vơ.
Trong lòng Dương Túc Phong cảm khái, chẳng trách sinh ý Đông Hải đường càng ngày càng hưng thịnh, Đàn Mạn Ái đúng là công cao vất vả, nhưng ở trên thế gian này, nam nhân có thể chịu được sự dụ hoặc của Đàn Mạn Ái không nhiều, ít nhất mình không nhóm này.
Ngả Toa Lệ Nặc tựa hồ cũng vì mỹ sắc của Đàn Mạn Ái mà chấn động, khi dâng trà không ngờ lại khẽ run rẩy một chút, làm chén trà và đĩa đụng vào nhau phá ra tiếng lenh keng. Đàn Màn Ái lấy từ trong túi sách tay của mình ra một túi hồng trà, để Ngả Toa Lệ Nặc đi pha, đó chính là Đại Hồng Bào Thiên Môn sơn khó gặp được một lần.
“Ta biết ngài thích lá trà thanh đạm, bất quá Thiên Môn sơn Đại Hồng Bào phí của ta năm trăm kim tệ, còn khó khăn lắm mới cướp được, ngài cũng tới thưởng thức một chút. Đáng tiếc Long Tỉnh tây hồ thượng hạng ta trới muộn không lấy được, lần sau nhất định sẽ mang cho ngài.” Đàn MẠn Ái tùy ý nói, sau đó dựa sâu vào ghế xa lông, thích y duỗi thẳng thân thể của mình, không chút để ý ánh mắt tham lam của Dương Túc Phong đang dừng ở trên cổ áo hơi mở ra của nàng, nàng bất kể là đi tới đâu đều cũng sẽ không thấy câu nệ.
Dương Túc Phong cười, sự u ám và nghi hoặc trước đó vì Tô Phỉ Thái Vi đi theo đường cực đoan và Long gia quân chiếm lĩnh Mễ Luân cảng mang tới đã bị quét sạch.
Đàn Mạn Ái có lẽ là một nữ nhân rất giảo hoạt, là một nữ nhân rất xinh đẹp lộng lấy, nhưng nàng sẽ không lừa gạt mình, bởi vì nàng không cần phải như vậy, cũng không cần phải mạo hiểm như thế, Đông Hải đường và quân Lam Vũ sau này cơ hội hợp tác còn nhiều, nàng mặc dù không có vẻ đẹp như thiên tiên giống Tô Phỉ Thái Vi, nhưng khi đối diện với nàng lại còn thoải mái hơn nhiều.
Dương Túc Phong đem báo chí trên bàn làm việc thu hết lạ, cúi mình trên bàn, mang theo một chút ánh mắt mê đắm nhìn thân hình lả lướt của Đàn Mạn Ái, tầm tình thư thái nói: “Đàn lão bản, không phải lại tìm ta đi làm bảo tiêu chứ? Ta đã được các độc giả giáo huấn rồi, sau này không dám làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa. Chuyện lần trước thật có lỗi.”
Đàn Mạn Ái mỉm cười, ôn nhu thân thiết giống như tỷ tỷ nhìn tiểu đệ đệ vậy, giọng mềm mại ấm áp: “Ngài nặng lời rồi, lần trước người nhờ vả ta đã bình an trở về cố hương của mình, đồng thời bắt đầu thực thi chức trách của bản thân, bất quá cô ấy cũng có một chút cái nhìn với ngài, sau này có lẽ sẽ cho ngài biết một chút rắc rồi không cần thiết, tới lúc đó tự ngài cẩn thận ứng phó nhé. Lần này ta tới tìm ngài, không phải kiếm ngài làm bảo tiêu, hơn nữa cơ hội bảo tiêu như vậy cũng chỉ có thể gặp không thể cầu. Ta vừa từ đại lục đế quốc trở về, đi qua nơi này, có một số việc muốn thương lượng với ngài một chút, vì thế đặc biệt tới đây.”
Dương Túc Phong cười nói: “Vậy thì tốt, không biểt lần này bàn chủ Đàn mang tới cho ta bao nhiêu người, bao nhiêu hàng?”
Đàn Mạn Ái cười tủm tỉm nói: “Nói chúng đảm bảo ngài vừa lòng, người và hàng ta đều giao cho Tài Băng Băng rồi, cô ấy hẳn sẽ rất nhanh sẽ báo cho ngài, ngài yên cả trăm cái tâm đi, cô ấy là người thế nào chứ, ta cho dù có thể lừa ngài một trăm lần, cũng không thể lừa được cô ấy một lần, ngài tuyệt đối sẽ không thiệt đầu.”
Dương Túc Phong gật đầu mỉm cười, điều nàng nói đều là sự thật, muốn qua được cửa Tài Tiêm Tiên, còn phải học tập một chút.