Rừng mưa nhiệt đới, trung bộ đảo Sùng Minh.
Mặt trời từ phía đông đảo Sùng Minh từ từ mọc lên, ánh mặt trời rực rỡ chiếu từng tia sáng xuống các bụi cây của rừng mưa nhiệt đới, chiếu sáng lớp lá rụng dầy dưới gốc cây đại thụ bị các loại dây leo quấn chặt. Lá cây bị nghâm dưới nước mưa hết ngày này sang thác nọ, sớm đã bắt đầu mục nát, nhưng còn chưa bị thổi rữa hết những chiếc lá rụng mới lại chất đống bên trên, vì thế, hết năm này sangnăm khác, lá rụng chất chồng tầng tầng điệp điệp, chậm rãi nhưng không tránh được dần mục nát, phát ra múi thối khó ngửi.
Tầng lá rụng mục nát xôm xốp, bất kể người đi qua cẩn thận bao nhiêu, khi vừa dẫm chân xuống đều phát ra một âm thanh kéo dài giống như loại động vật nào đó đánh rắm, liên tục không dứt. Mưa vừa mới đổ xuống, thỉnh thoảng dấm chân lên, còn có thể làm bàn chân lọt sâu vào tầng lá rụng, mà bên trong tầng lá rụng thật dầy này cũng không biết sinh ra loại côn trùng gì, hơi không cẩn thận một chút sẽ bị cắn, cho nên, đi chân trần trên lớp lá rụng rừng mưa nhiệt đới chắc chắn là rất nguy hiểm, cho dù giày lính của quân Lam Vũ tỏ ra rất thô nặng, nhưng không một ai dám tùy tiện cởi nó ra.
Buổi sáng ở rừng mưa nhiệt đới thật yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng kêu của chim nhỏ, đương nhiên, nếu như chú ý một chút, còn có thể nghe thấy lạo xạo, tựa hồ có loại động vật nào đó từ chỗ gần đó bò qua. Người quen với rừng mưa nhiệt đới chẳng cần nhìn cũng biết, đó là tiếng của rắn, trong rừng mưa nhiệt đợi cái gì cũng nhiều, mà nhất là động vật họ rắn càng nhiều, ở chỗ gần nguồn nước, nếu như không cẩn thận rắn tấn công, thì đó tuyệt đối là sai lầm trí mạng.
“Phoẹt… phoẹt..” Tiếng bước chân dẫm lên tầng lá rụng phát ra tiếng động trầm mà kéo dài vọng lại trong rừng rừng rậm.
Theo ánh mặt trời vô ý chiếu rọi, hai thân ảnh cao lớn khôi ngô từ từ xuất hiện ở bên một con sống nhỏ, hai người đều mặc đồ ngụy trang của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, mũ sắt trên đầu cắn rất nhiều cành cây xanh biếc dùng để ngụy trang, trên mặt cũng bôi rất nhiều đồ ngụy trang màu xen lẫn xám và đen, nếu như không phải hai người di động, cho dù ở chõ ngoài ba mươi mét, cũng không nhận ra bọn họ là người sống.
“Chúng ta bổ xung ít nước, Mạnh Tịch ngươi lên bên trên xem xem, cần thận tảng đá nơi đó, ta hoài nghi nơi đó khẳng định có rắn, nếu có thật thì hôm nay chúng ta không lo bữa tối nữa.” chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đi ở phía sau cẩn thận nhìn khắp bốn phía, giọng nói có hơi khàn khàn, tiện tay rút lưỡi dao găm lóe ánh lam ra, sau đó nhắc chân phải lân, cạo sạch con đỉa trên giày lính, thuận tay ném vào trong nước sông, đám đỉa bị thanh lý xong, trên lưỡi dao găm toàn là máu, hắn tiện tay cầm lên quẹt trên ống quân ngụy trang của mình.
Một ánh mặt trời vừa vặn thuận theo khe lá khá thưa thớt bên trên dòng sông chiếu xuống, chiếu lên lưỡi dao găm, đúng lúc phản chiếu khuôn mặt của hắn, trông lão luyện mà trầm ổn, trên mặt mang mấy vết đao rất rõ ràng, trong mắt lại mang theo chút vẻ lạnh lụng và tàn nhẫn.
“Chúc ta mang rắn tiếp tục tiến lên sao? Lạc Nham đại thúc?” Người chiến sĩ hải quân lục chiến đội đi ở phái trước tên là Mạnh Tịch, tuổi hơi ít một chút, nhưng thân thủ lại hết sức mẫn tiệp, hắn mau chóng dỡ ba lô xuống, đem súng ngắm đặt kề lên thân cây, sau đó thuận theo tảng đá bên bờ sông bò lên, những tảng đá quanh năm suốt tháng sinh trưởng ở bờ sông, sớm đã lấp đầy rêu xanh ẩm ướt, nhưng Mạnh Tịch miệng chỉ ngập dao găm, tay trần leo lên đỉnh tảng đá.
Nơi đó quả nhiên có rắn.
Hai con rắn nước to bằng cánh tay từ trong động đá chui ra, tấn công Mạnh Tịch tên gia hảo xâm phạm lãnh địa của mình, đối với loài rắn độc tính không mạnh này, Mạnh Tịch từa hồ tựa hồ chẳng có ý muốn rat ay, chỉ vung dao găm mấy cái, đuổi hai con rắn đi, nhưng hai con rắn nước này hiển nhiên không hiểu ý tốt của hắn, tiếp tục phì phì thò cái lưỡi đỏ rực ra, xoạt xoạt xoạt trườn tới.
Mạnh Tịch vẫn cần thận nhìn tình hình sau tảng đá, tới khi hai con rắn sắp nhào lên người hắn, hắn mới mẫn tiệp vung dao găm, một dao cắm thẳng vào đầu rắn, sau đó thuận tay kéo xuống dưới, con rắn đó liền bị dao găm làm rơi thẳng xuống, bộp một tiếng rơi trên tảng đá, đầu chia thành hai miếng, mình rắn vẫn đang ra sức quẫy động, máu rắn vung khắp nơi, rất nhanh, con rắn khác cũng bị dao găm từ trong đầu xẻ ra, cũng rơi xuống tảng đá phía dưới như vậy, hai con rắn đều tưởng đối phương công kích bản thân, trước khi chết triển khai chiến đấu kịch liệt, nhưng theo máu rắn chảy mỗi lúc một nhiều, cuối cùng động tác ngày càng chậm, rốt cuộc hoàn toàn không còn động tĩnh.
“Ăn mật rắn không?” Mạnh Tịch từ trên tảng đá bò xuống, qua chỗ hai con rắn chết, ra hiệu xuống phía dưới.
Lạc Nham lắc đầu, từ sau khi tiến vào rựng rậm, thức ăn của hai người gần như toàn là rắn, dù loại rắn gì, có độc, không độc, hấp, nướng, đều ăn phát ngán rồi, mật rắn đã ăn tới mức không muốn ăn nữa, ăn thêm nữa, bản thân cũng sắp trông giống như mật rắn mất.
“Tình hình bên kia thế nào?” Lạc Nham thu dao găm lại thuận miệng hỏi.
Hắn biết quá nửa là hi vọng không lớn, nơi này trừ cây cối và rắn, đại khái chẳng còn thứ gì khác nữa.
Quả nhiên Mạnh Tịch lắc đầu, muốn hóm hỉnh một chút, nhưng thủy chung không hóm hỉnh nổi, thành thực nói:” Trừ cây ra, chỉ có cây, cây ông, cây cha, cây con, cây cháu, đủ hết cả họ.”
Thế là Lạc Nham gật đầu, ý bảo tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng bước chân hai người dẫm trên tầng lá rụng mục nát hết sức rõ ràng, tựa hồ kinh động rất nhiều động vật không biết tên trên đường, bọn chúng ào ào tránh đường cho hai vị khách không mời này, bời vì bọn họ nhìn qua mặc dù trầm tính, những là thứ gia hỏa cực kỳ nguy hiểm, nhất là dao găm trong tay hai người, cho dù ở trong bao, cũng có thể cảm thụ được quang mang tử vong lạnh như băng của nó.
“Tiếp tục tiến tới, thì là phạm vi của Tư Luân Hà rồi.” Trước khi xuất phát, Mạnh Tịnh dày công ghi nhớ bản đồ của đảo Sùng Minh, đem mỗi chi tiết nhỏ đều ghi sâu vào trong đầu bản thân. Đây là bản lĩnh cơ bản nhất của một tay súng bắn tỉa, nếu như không làm được điều này, thì không phải là một tay súng bắn tỉa hợp cách, cho dù tài bắn súng của hắn có chuẩn xác hơn nữa, cũng chỉ đưa vào trong tiểu đổi bộ binh của hải quân lục chiến đội, sử dụng làm bắn tỉa trên chiến trường.
Người không có đầu óc không làm được một tay súng bắn tỉa xuất sắc, Dương Túc Phong nhất ngôn cửu đỉnh.
Hải quân lục chiến đội đương nhiên sẽ không làm trái lại điều nội quy này, thực tế thì, trình độ các tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội còn cao hơn các tay súng bắn tỉa của lục quân một bậc. Phương thức tấn công của các đại ca của lục quân đều là cách cũ kỹ dàng hàng ngang tiến lên, gặp phải chuyện không thể giải quyền bình thường đều giao cho đại pháo xử lý, cho nên mức độ coi trọng trình độ của họ đối với tay súng bắn tỉa hiển nhiên thấp một chút, nhưng hải quân lục chiến đội lại khác, bọn họ không có hỏa lực mãnh liệt của trọng pháo chi viện, hơn nữa thường tiến hành nhiệm vụ tác chiến độ bổ ở xa, cơ bản ở tình thế nửa bao vây thậm chí hoàn toàn bao vây, thường phải tiềm nhập vào hậu phương địch tác chiến, cho yêu cầu rất cao với năng lực và tác dụng của tay súng bắn tỉa.
Tư Luân Hà là một con sông khá lớn trên đảo Sùng Minh, bởi vì đảo Sùng Minh quanh năm nước mưa đều cực kỳ sung túc, cho nên nước sông Tư Luân Hà cũng đầy tràn vô cùng, loại đầy tràn này không chỉ có nghĩa là bao chùm lòng sông, mà đem sông ngòi rừng rậm phụ cận cũng chìm ngập. Bởi thế càng tới gần Tư Luân Hà, đường rừng càng lầy lội, cơ hội xuất hiện các loại rắn hung dữ cung tăng mạnh.
Nhưng Lạc Nham không nói chuyện, chỉ lặng lẽ gật đầu, tiếp tục tiến tới.
Hai người họ đã sục sạo trong khu rừng mưa nhiệt đới này bốn ngày, nhưng thủy chung không phát hiện ra bóng dáng của kẻ địch, thậm chí, trừ bản thân bọn họ ra, ngay cả những người sống khác cũng không hề nhìn thấy. Bất kể là quân đội nước Mã Toa, hay là binh sĩ lẻ tể của vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, đều không hề thấy, trong cả khu rừng mưa nhiệt đới lớn, chỉ có động vật và bọn họ làm bạn, nhưng theo phỏng đoán, bọn chúng khẳng định sắp xuất hiện ở vùng này.
Quân đội nước Mã Toa ở đảo Sùng Minh đã rơi vào cảnh khốn cùng, bọn chúng chỉ đành vứt bỏ cứ điểm Ngọa Hổ Sơn, tập trung lực lượng phòng thủ cứ điểm Phi Ưng Lĩnh, nhưng hạm đội hải quân nước Mã Toa chi viện cho bọn chúng đã bị hải quân quân Lam Vũ đánh bại hoàn toàn. La Đức Cáp Đặc dưới sự đuổi đánh sát sao của hạm đội Phát Lai Triệt, cuối cùng chỉ dem một chiến kỳ hạm trơ trọi xông vào hải vực Solomon, mới chạy thoát được. Hải quân nước Mã Toa trong vòng hơn nửa năm nữa không thể quay đầu trở lại, vì thể, quân đội nước Mã Toa đồn trú ở cứ điểm Phi Ưng Lĩnh, trên từ thiếu tướng Qua Lạc Văn, dưới tới mã phu, đều chỉ đánh chờ đợi trong truyệt vọng đói khát dày vò, bọn chúng phải không ngừng phái người tới bình nguyên Lặc Duy phía tây nam đảo Sùng Minh thu lương thực, nếu không bọn chúng chỉ có chết đói.
Bình nguyên Lặc Duy là vựa lúa lớn nhất trên đảo Sùng Minh, ở đó rừng mưa nhiệt đới hơi thưa thớt, uy hiếp ngập lũ cũng không rõ ràng lắm, trên bình nguyên có vô số ruộng tốt, sản xuất loại lương thực như lúa gạo. Ở nơi đó, lúa gọi có thể trồng một năm ba vụ, sản lượng cũng tạm được, đây là cơ sở sinh tồn huy nhất của cư dân bản địa ngoài săn bắn. Từ Phi Ưng Lĩnh tới bình nguyên Lặc Duy, cần phải vượt qua chỗ bọn họ đang ở, cho nên không nhìn thấy binh sĩ quân đội nước Mã Toa, là rất không bình thường.
Lạc Nham và Mạnh Tịch sở dĩ bị ủy phái tới nơi này, chính là để bóp chết chút xíu hi vọng cuối cùng của quân đội nước Mã Toa, làm bọn chúng chết đói hết trên đảo Sùng Minh. Nhiệm vụ hai người nhận được trước khi xuất phát là tập kích tất cả quan binh quân đội nước Mã Toa có thể tập kích, về phần yêu cầu và kếc hoạch cụ thể, Dương Túc Phong không nói nhiều lắm, mà lão đại của họ, phó đoàn trường đệ nhất trung đoàn hải quân lục chiến đội, Thân Ninh, lại nói cực kỳ đơn giản, muốn bọn họ bình an trở về sau ba tháng. Đương nhiên, nếu như có thể mang về một chút chiến lợi phẩm thì càng tốt.
Ba mươi tay súng bắn tỉa được phái đi lần này, chính là những tay súng bắn tỉa ưu tú nhất của đệ nhất trung đoàn hải quân lục chiến đội, bọn họ dựa theo nguyên tắc bố trí hai người một tiểu tổ bắn tỉa, lục tục tiến vào rừng mưa nhiệt đới trung bộ đảo Sùng Minh, tiếp thụ khảo nghiệm gian nát nhất đại tự nhiên cấp cho. Rừng mưa nhiệt đợi có rất nhiều sự vật chưa biết và động vật hung dữ, tính nguy hiểm chẳng kém hơn chiến trường đổ bộ.
Thần Ninh an bài bọn họ tới trung bộ đảo Sùng Mình, nói là quấy nhiễu kẻ địch, chẳng bằng nói huần luyện tàn khốc đạn thật súng thật, bọn họ phải sinh tồn ba tháng trong rừng mưa nhiệt đới, sau đó thuận lợi trở về cảng Trừng Hải, trên người bọn họ trừ vũ khí trang bị, thực phẩn duy nhất mang theo chính là ba hộp thịt bò, dưới đáy hộp thịt bò này có nước và vôi sống, chỉ cần đem bọn chúng trộn lẫn với nhau, sẽ có thể làm nóng thịt bên trong, nhưng chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyết đối không thể dùng tới.
Đột nhiên, Lạc Nham ra hiệu với Mạnh Tịch, ý bảo phía trước có động tĩnh.
Mạnh Tịch lập tức lặng lẽ ngồi xổm xuống, đồng thời mau chóng nâng súng ngắm lên, nòng súng hướng về phái có động tĩnh phía trước.
Lạc Nham cũng lặng lẽ ngồi xuống, dùng kính viễn vọng quan sát trước mặt.
Quả nhiên, ở địa phương cách hai người ước chừng hai trăm năm mươi mét, có âm thanh truyền tới, hơn nữa nghe tiếng, tựa hồ có mấy người.
Lạc Nham ra hiệu cho Mạnh Tịch.
Mạnh Tịch khom lưng, cầm súng ngắm, hai người yểm hộ lẫn nhau, từ từ tiếp cận kẻ địch.
Ở chỗ cách kẻ dịch một trăm tám mươi mét, hai người chọn xong vị trí ẩn nấp.
Xuất hiện trong ống ngắm của súng ngắm của bọn họ, chính là một tiểu đội binh sĩ nước Mã Toa, tổng cộng có bảy tên, bọn chúng tựa hồ là lính kỳ cựu tới từ Phi Ưng Lĩnh, tên nào tên nầy quân trang lam lũ, sắc mặt vàng vọt, trông hơi nhếch nhác, bất quá tính cảnh giác của bảy tên đó còn rất cao, khi đường không quên sát sát động tĩnh bốn phía, nhìn bộ dạng đều là hạng lính kỳ cựu, nòng súng trong tay bọn chúng chưa từng có lúc nào hạ xuống, mà mẫn cảm nhắm chuẩn vào rừng rậm bốn phía, vừa có nguy hiểm là có thể lập tức xạ kích.
Lạc Nham ra hiệu với Mạnh Tịch, ý bảo hắn nổ súng bắn tên binh sĩ nước Mã Toa đi ở sau cùng.
Mạch Tịch gật đầu, ngón tay đặt trên cò súng bằn thép không rỉ của súng ngắm.
“Đoành!” Tiếng súng ngắm nghe có chút nặng nề, có chút khô khan.
Đầu tên binh sĩ nước Mã Toa đi ở phía trên cùng phọt máu, dùng động tác tiêu chuẩn nhất ngã gục xuống lớp lá rụng dầy, khẩu súng trong tay bị đè dưới thi thể, vô ý cướp cò, bắn vào vũng nước bên cạnh làm nước bắn tung tóe.
Nổ súng trước chính là Lạc Nham.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa khác lập tức nhận ra sự bất thường, vội ngồi xuống, đồng thời theo bản năng nâng súng trong tay tìm kiếm mục tiêu xạ kích.
“Đoành!” Lại một phát súng nữa.
Lần này nổ súng chính là Mạnh Tịch.
Tên binh sĩ nước Mã Toa đi phía cuối cùng còn chưa biết phía trước xảy ra chuyện gì, thậm chí còn theo bản năng muốn gọi người phía trước, tìm hiểu tình hình. Nhưng theo một tiếng súng vang lên, đầu của hắn bỗng nhiên phọt máu, bay thẳng lên, tiếp đó thân thể khựng lại, rồi ngã xuống thân cây bên cạnh, trên thân cây tức thì toàn là máu và óc.
Lạc Nham nhanh chóng nạp đạn, tiếng súng thứ hai lại vang lên.
Tên binh sĩ nước Mã Toa đi ở vị trí thứ hai rú thảm một tiếng, sung trong tay còn chưa kịp nâng lên, mặt đã bị đạn bắn nát, trong mắt mũi toàn bộ đều trào máu, tiếp đó ngã về phía sau, đổ gục trên mặt đất lầy lội, lập tức hai chân quẫy một cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Mạnh Tịch cũng bắn phát súng thứ hai.
Tên binh sĩ nước Mã Toa phản ứng nhanh nhất vừa mới tìm được phương hướng tập kích, thì đã bị gục xuống, trong lúc bắn nhanh Mạnh Tịch không lựa chọn đầu của hắn, mà chọn ngực trái, súng nổ đạn xuất, trên ngực của hắn tràn ra một bông hoa máu, tiếp đó thân thể run lên, súng trong tay rơi xuống, người cũng từ từ xụp xuống mặt đất.
“Pằng!” Trong cơn kinh hoàng, một tên binh sĩ nước Mã Toa nổ súng bừa, phát ra tiếng nổ lớn, nhưng đạn lại bay về một phương hướng khác, cuối cùng bắn trúng một con thằn lằn vô tội, khiến nó rơi từ trên cành cây rất cao xuống, ngã thành thịt vụn.
Phát súng thứ ba của Lạc Nham vang lên.
Tên cường tráng nhất trong đám binh sĩ nước Mã Toa còn sót lại, vừa mới tìm được ví trí của Lạc Nham, liền bị một phát súng bán trúng đầu, nhưng thân thể cường tráng của hắn sau khi bị bắn, người vẫn không nhúc nhích, chỉ có đầu đột nhiên vỡ toác, máu tươi và não bay tung tóe, khung cảnh hết sức khủng bố và tráng lệ.
Phát súng thứ ba của Mạnh Tịch cũng vang lên sau đó.
Hai tên binh sĩ nước Mã Toa còn lại dưới tình huống đột nhiên bị tập kích, đã không còn dũng khí đánh trả nữa, vứt cây súng trong tay, theo điều kiện phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng mà trong lúc luống cuống không chọn đường, hai tên đụng vào nhau, lúc mắt tóe sao, vội vàng xoay người lại, tiếp tục bỏ chạy, kết quả còn chưa chạy nổi ba bước, đã bị đạn phi như bay bắn chuẩn xác vào đầu, hai viên đạn đều xuyên thẳng qua huyệt thái dương, mang theo hai chuỗi hoa máu mỹ lệ mà kinh khủng, tên binh sĩ nước Mã Toa tử vọng tại chỗ còn theo bản năng chạy về phía trước, tới khu đụng vào cây trước mặt, mới ngã ngửa ra đằng sau.
Rừng rậm một lần nữa trở lại tĩnh mịch.
Lạc Nhan và Mạnh Tịch lặng lẽ đi tới chỗ đám binh sĩ nước Mã Toa bị bắn chết, kiểm tra qua thi thể của bọn chúng, đem số thức ăn và vật tư hưu dụng thu lại, nhét vào trong ba lô trống rỗng, bọn họ còn phải ở trong rừng rậm một đoạn thời gian khá dài, bất kỳ vật tư nào đều rất quý giá, trừ giết chết kẻ địch ra, thu thập vật tư cũng là nhiệm vụ hàng đầu.
Lạc Nham đứng ở bên thi thể tên binh sĩ nước Mã Toa bị bắn trúng ngực, đã vào thi thể của hắn, dùng ánh mắt liếc Mạnh Tích ở bên cạnh, tựa hồ nghĩ sao hắn không bắn thẳng vào đầu, lại bắn vào ngực?
Mạnh Tịch cũng thấy hơi xấu hổ, lúc đó trong lòng bản thân có chút gấp, không thể triệt để bình tĩnh, cho nên mới bắn thẳng vào ngực của hắn. Làm như vậy cho dù dưới tình huống nhắm mắt, hắn cũng nắm chắc trăm phần trăm. Xem ra bản thân còn kém Lạc Nhan một chút, công phu bình tĩnh này chẳng phải có thể dễ dàng luyện ra, Lạc Nham cũng là tay súng bắn tỉa thế hệ đầu tiên của quân Lam Vũ, còn bản thân, hẳn tính là đời thứ hai rồi.
Lạc Nham tìm một một cái rễ cây hơi sạch sẽ một chút bên thi thể ngồi xuống, lấy khăn lau và dầu mấy từ trong túi sau ra, bắt đầu chăm chú lau súng ngắm của mình. Còn Mạch Tịch thì phục trách cảnh giới ở bên cạnh, đối với thi thể kẻ địch còn chảy máu ở bên, hai người đều chẳng có cảm giác gì, hình như sớm đã thấy quá quen rồi.
Các chiến sĩ của đại đội bắn tỉa hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, đều dùng súng ngắm Già Lan Mã mới tinh, loại súng bắn tỉa này chính từ trên cơ sở sung trường Mauser phát triển mà thành, cơ bản nguyên lý cấu tạo đại khái giống nhau, ví như đều là loại súng trường tay kéo chỉ có năm phát đạn, tầm bắn xa nhất một nghìn sáu trăm mét, có đủ sức sát thương trong một nghìn mét. Súng ngắm cũng giống như súng Mauser cải tiến bình thường là nó cũng dùng ống ngắm quang học tăng tầm nhìn bốn lần.
Chỗ ưu tú của súng ngắm Già Lan Mã nằm ở công nghệ chế tạo. Nó sử dụng vật liệu thép và kỹ thuật chế tạo đạn hoàn toàn mới, khiến cho độ chính xác càng cao, tính ổn định càng vững. Căn cứ vào kiểm tra, trên cự ly tám trăm mét, súng ngắm Già Lan Mã có tỉ lệ xạ kích chuẩn sác rất cao, nếu sử dụng ống ngắm, cơ bản có thể làm được bách phát bách trúng.
Có điều, bất kỳ loại súng nào có ưu điểm của nó tự nhiên cũng có khuyểt điểm của nó, khuyết điểm của súng ngắm Già Lan Mã chính là phí tổn đắt đỏ, hơn nữa cần thường xuyên chăm sóc bảo dưỡng, nếu không rất dễ ảnh hưởng tới hiệu quả xạ kích. Nhất là trong rừng mưa nhiệt đới độ ẩm cực lớn, gần như mỗi ngày đều phải lau chùi, sau mỗi lần sạ kích tôt nhất cũng phải chùi nòng súng mới có thể bảo trì tính năng tốt đẹp. Bởi vì tồn tại những khuyết điểm này cho nên súng ngắm Già Lam Mã không được trang bị quy mô lớn cho bộ đội, chỉ trang bị cho số ít tay súng bắn tỉa tinh nhuệ sử dụng, ví như đệ nhất trung đoàn hải quân lục chiến đội, chỉ có đại đội bắn tỉa trang bị súng ngắm Già Lan MÃ, các tay súng bắn tỉa khác đều trang bị súng ngắm Mauser.
“Nơi này tựa hồ là vùng ngập lũ của Tư Luân Hà.” Mạnh Tịch dò xét bốn phía, phát hiện địa phương đặc biệt nào đó, đất đai rất thấp, hơn nữa có dấu vết bị nước lũ nhấn chìm, một số động vật sinh trưởng trong nước cũng nhe nanh múa vuốt với hai người, cứ như muốn khiêu chiến sức chiến đấu của họ.
Lạc Nham gật gù, trầm tính nói:” Chúng ta tới Tư Luân Hà xem sao, ta hoài nghi bọn chúng sẽ ngồi thuyền đi xuống.”
Mạnh Tịch cũng gật đầu.
Khoảng thời gian này, chính là lúc đảo Sùng Minh mưa nhiều nhất, nước của Tư Luân Hà cực kỳ dư dả, ngồi bè gỗ hoặc thuyền gỗ thuận dòng đi xuống đúng là một chuyện rất khoái ý, nhẹ nhàng tiết kiệm sức, so với bôn ba trong rừng mưa nhiệt đới nhanh gấp trăm lần, hơn nữa làm một cái bè gõ, đối với rừng mưa nhiệt đới mà nói, đúng là chuyện quá dễ dàng, tùy tiện chặt mấy cây đại thụ là đủ thỏa mãn nhu cầu.
Đợi Mạnh Tịch cũng lau sạch sẽ nòng súng ngắm Già Lan Mã, hai người lập tức xuất phát tới Tư Luân Hà.
Quả nhiên, vận khí không tồi.
Từ vị trí ẩn nấp của bọn họ nhìn tới, ở khoảng cách ước chừng năm trăm tám mươi mét, ở vị trí giữa lệch trái của Tư Luân Hà, trong nước sông Tư Luân Hà cuồn cuộn chảy có một chiếc bè gỗ lớn thuận dòng trôi xuống, trên bè gỗ có ước chừng ba mươi tên quan binh quân đội nước Mã Toa. Nhìn từ kính viễn vọng, còn có một nhân vật cấp đại đội trưởng. NGoài ra còn có sau bảy tráng hán bộ dạng cư dân bản xứ, bọn chúng đều mang theo loan đao và ống tiễn cổ lỗ, tựa hồ quan hệ với những bi sĩ nước Mã Toa này cực kỳ tốt đẹp.
Tay phải của Lạc Nhan hướng về phía trước úp xuống, đây là tín hiệu chuẩn bị xạ kích, hơn nữa không lưu lại mạng sống.
Điều này có nghĩa là, người trên bè gỗ, bao gồm quan binh của quân đội nước Mã Toa và mấy cư dân bản xứ, đều ở trong phạm vi hạ sát.
Mạnh Tịch gật đầu tỏ ý đã hiểu, đem đạn nạp vào nòng, chữ thập trong ống ngắm chắm chuẩn đầu mục của số tráng hán.
Lạc Nham thì theo quy củ cũ, đưa nóng súng ngắm nhắm chuẩn vào tên đại đại trưởng của quân đội nước Mã Toa.
“Đoàng! Đoàng!” Hai tiếng súng trầm thấp mà khô khan phá vỡ sự yên bình của Tư Luân Hà.
Hai mục tiêu trên bè gỗ theo tiêng súng ngã xuống, đều trúng đạn vào đầu tử vong ngay tại chỗ, trong động tác hỗn loạn kinh hoàng của những kẻ khác, thi thể hai người lăn vào trong dòng nước siết của Tư Luân Hà, tức thì biến mất tăm tích, bời vì khách trên chiếc bè gốc hoảng loạn, bè gỗ lắc lư kịch liệt trong dòng nước, có hai ba tên trực tiếp ngã vào trong nước, vùng vẫy vài cái, rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Mạnh Tịch nghiêm mặt, tiếp tục bình tĩnh kéo chốt súng, nạp đạn vào nòng, theo tiếng súng vang lên, tráng hán thứ hai trong cư dân bản địa đổ gục xuống bè gỗ, máu tươi phun đầy người đồng bạn bên cạnh, thì ra do khoảng cách quá xa, bè gỗ rung lắc kịch liệt, đường đạn hơi lệch đi chút xíu, không bắn trúng trực tiếp vào đầu hắn, mà là bắn trúng động mạch cổ, tức thì phun ra vô số máu tươi.
Những tráng hán bản xứ còn lại vừa sợ vừa giận khom lưng lắp tên, lần lượt nhìn về bên bờ sông, tên nào tên nấy thần sắc hoảng sợ vô cùng, lại nổi cơn tam bành, không biết đang dùng thổ ngữ chửi cái gì.
Có mấy binh sĩ nước Mã Toa quỳ trên bè gỗ, bái lạy bốn phương tám hướng, cầu xin tha cho bọn chúng.
Nhưng Lạc Nham và Mạnh Tịch chỉ chăm chú xạ kích, như chẳng thấy phản ứng của bọn chúng, cũng chẳng có chút động lòng nào.
Đối với bọn họ mà nói, bắn chết những kẻ trên bè gỗ này, đơn giản như bắn chết thú săn vậy.
Mạch Tịch và Lạc Nham xuất thân là người Hốt Kỵ Thi, tư tưởng hai người đều hết sức đơn thuần, bọn họn vốn là thợ sắn nghèo khó, sống trong khe núi Thiết Bác Lạp Tác cằn cỗi, nơi đó toàn bộ đèu là đá vôi, căn bản không thể trồng được hoa màu, ngay cả nước uống cũng hết sức khó khăn, cho dù hai người bọn họ trình độ kỹ thuật săn bắn rất cao, cho dù không tiếc sức lực bôn ba lao lục, cũng chỉ có thể làm người nhà của mình sống bữa no bữa đói.
Nhưng quân Lam Vũ tới đã cải thiện cực lớn cuộc sống của bọn họ, thủ lĩnh của bọn họ Hiên Kiệt suất linh bọn họ đầu kháo quân Lam Vũ trước tiên, đem gia thuộc của người Hốt Kỵ Thi đều chuyển tới phụ cận Bích Giang phủ của Tử Xuyên đạo, từ đó cáo biệt cuộc sống đói khát khốn khổ. Bọn họ cũng thuận theo tự nhiên gia nhập quân Lam Vũ, trình độ văn hóa của bọn họ không cao, rất nhiều chuyện bọn họ chẳng thể nào hiểu nổi, nhưng bọn họ hiểu được một điều, đó chính là tất cả đều cho quân Lam Vũ ban cho, không có quân Lam Vũ giúp đỡ, người nhà của bọn họ không thể có cuộc sống yên bình.
Nếu như quân Lam Vũ bị đánh bại, tất cả mọi thứ có được sẽ biến mất, thậm chí người nhà của bọn họ còn có nguy hiểm sinh mạng, mà muốn quân Lam Vũ liên tục không ngừng thắng trận, thì phải dựa vào nỗ lực của bọn họ, là tiêu diệt tất cả kẻ địch, mà biện pháp tốt nhất tiêu diệt kẻ địch, chính là đánh chết nó hoàn toàn, cho nên, trong đầu bọn họ đều đem đạo lý phức tạp lý giải thành đạo lý đơn giản:” kẻ nào đối địch với quân Lam Vũ, mình sẽ giết kẻ đó trước.
Quân đội nước Mã Toa là kẻ địch của quân Lam Vũ, đương nhiên phải chết,
“ Đoàng! Đoàng! Đoàng!...”
Tiếng súng nối tiếp nhau vang lên, kéo dài không dứt.
Chiếc bè gỗ trôi xuôi dòng chậm rãi vượt qua trước mắt hai người, từ từ trôi xuống dưới, nhưng khách trên thuyền đã ngày càng ít.
Mỗi một phát súng vang lên, trên bè gỗ liền có một người ngã xuống, hoặc đổ gục trên bè gỗ, hoặc là đâm đầu vào nước sông.
Có mấy tên không chịu nổi dày vò chờ bị bắn chết, bất chấp tất cả nhảy vào trong dòng nước, bọn chúng thà đối diệt với sự tập kích của cá ăn thịt người hung dữ của Tư Luân Hà, cũng không muốn đối diện với tiếng súng tử vong không thể nhìn thấy được.
Tiếng súng trầm mà khô khan tiếp tục vang lên ba mươi tư làn, sau đó kết thúc, tất cả mục tiêu đã bị quét sạch.
Bè gỗ mang theo hơn hai mưới cỗ thi thể tư thế quái dị tiếp tục thuận dòng trôi xuống, bên bè gỗ trôi nổi bập bềnh, còn có vô số cá ăn thịt người ùn ùn kéo tới, máu tươi kích thích hung tính của bọn chúng, chúng không ngừng công kích dây thừng của bè gỗ, cuối cùng cắn đứt nó, bè gỗ tức thì rã ra, thi thể bên trên rơi hết xuống nước, trở thành bữa trưa thỉnh soạn cho đám cá ăn thịt người.
Nhưng Mạnh Tịch và Lạc Nhan nghiêm nhiên chẳng thấy, làm ngơ việc này.
Mạnh Tịch bắt đầu kiểm kê số lượng đạn dược, Lạc Nham thì cảnh giới bên cạnh.
Bởi đay là huấn luyện địa ngục tử vong, cho nên trang bị hai người mang theo gần như đều là vũ khí, trong ba lô trừ ba hộp thịt bò, tuyệt đối không có thực phẩm khác, ba hộp thịt này chính là dùng cứu mạng, bất quá thành thực mà nói, hai người đều cảm thấy, ba cái đồ hộp này chính là Thần Ninh chuyên môn cấp cho mỗingười để khảo nghiệm ý chí của bản thân, nếu ai ăn thật, trở về khẳng định sẽ bị chửi là hèn nhát, ba thứ này thực sụ dày vò người ta, có còn không bằng không.
Những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ tiềm nhập vào rừng mưa nhiệt đới trung bộ đảo Sùng Minh lần này, mỗi người đều mang theo một trăm hai mươi viên đạn, những viên đạn này không phải đạn súng thường, mà là chuyên môn dùng cho súng ngăm Già Lan Mã, so với đạn phổ thông dài hơn một chút, đường đạn ổn định hơn rất nhiều, phí tạo của mỗi viên đạn súng ngắm tương đương với giá tám viên đạn bình thường, hơn nữa trọng lượng cũng gấp rưỡi đạn bình thường.
“Phải dùng tiết kiệm, sau này chỉ giết quan quân của địch.” Lạc Nham trầm ổn nói.
Còn hơn hai tháng nữa, chẳng ai biết được sẽ gặp phải tình huống gì, súng mà không có đạn, thuần túy là đồ vứt đi, mà tay súng bắn tỉa lại không có súng, không biết còn có thể gọi là tay súng bắn tỉa nữa không? Tới lúc đó, bảo vệ bản thân chỉ có súng lục Mạt Lai Đức thiếp thân thôi, loại súng lục này chính do súng lục K cải tạo thành, uy lực cũng không tệ, đủ để tự vệ, nhưng súng lục Mạt Lai Đức chỉ có hai băng đạn, một cái trong súng, một cái dự bị, mỗi một băng đạn súng lục cũng chỉ có tám phát đạn mà thôi.
“Đáng giá.” Lạc Nham tổng kết cuối cùng.
Mặc dù đạn dược tiêu hao nhiều một chút, bất quá hai người đều cảm tháy, hôm nay đúng là một mở đầu tốt.
Hai người thu thập trang bị, chuẩn bị chuyển dời chiến trường.
Lúc sắp rời đi, bọn họ đột nhiên vô ý nhìn thấy, trong Tư Luân Hà thỉnh thoảng có thi thể binh sĩ nước Mã Toa trôi xuống, mặc dù thấp thoáng trong nước sông, nhưng quá đủ để nhìn thấy không ít người bị bắn trúng đầu mà chết. Không cần hỏi, tự nhiên là những đồng bạn của mình cũng đã phát hiện ra giá trị của Tư Luân Hà, bắt đầu lợi dùng súng ngắm phong tỏa rồi.
Quân đội nước Mã Toa nếu như tiếp tục đi con sông này, thì sẽ thông thẳng tới quỷ môn quan.
Buổi trưa, hai người lại ăn thịt rắn, mặc dù ăn tới phát nôn, nhưng vẫn phải ăn.
Buổi chiều, hai người tiếp tục thuận theo bờ trái Tư Luân Hà bơi về phía trước, có lẽ ở địa khu gần bình nguyên LặcDuy, có thể phát hiện nhiều vật săn hơn.
Nhưng, ngay ở trong rừng rậm cách Tư Luân Hà không tới hai mươi km, Lạc Nham và Mạnh Tịch đã gặp phải phiền toái.
Thử thách đã tới.
Khi hai người đang tiến tới, liền phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, nhưng lại thủy chung không phát hiện ra bóng dáng của đối phương.
Lạc Nham và Mạnh Tịch nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ, gặp phải cao thủ rồi.
Những cao thủ này, nhất định là những thợ săn tới từ bán đảo Hỏa Long mà Thần Ninh đặc biệt dặn dò bọn họ phải cẩn thận chú ý. Bán đảo Hỏa Long hoàn cảnh ác liệt, dã thú hung mãnh, rèn luyện rất lớn cho ý chí và nghị lực của những tay thiện xạ quân đội Pháp Lôi Nhĩ, còn có trình độ bắn tỉa của bọn họ. Mặc dù nơi này là rừng mưa nhiên đới có hoàn cảnh và khí hậu hoàn toàn khác với bán đảo Hỏa Long, n hưng bản năng của bọn họ vẫn được phát huy.
Mạnh Tịch lặng lẽ giơ mũ sắt của mình lên, đối phương vẫn không có phản ứng.
“Tay lão luyện đây…” Trong lòng Mạch Tịch và Lạc Nham đều đã hiểu.
Lạc Nham đưa mắt ra hiệu với Mạnh Tịch.
Mạnh Tịch hạ súng ngắm xuống, nhìn chuẩn địa hình bên cạnh, đột nhiên nhảy vọt lên, người lăng không vượt qua một vũng nước bên cạnh, sau đó nấp sau gốc cây ở bên cạnh, lúc vọt qua, hai tay của hắn đều tựa vào bên phải của mình, để phòng đạn của kẻ địch quá nhanh bắn vào tim mình, đây hoàn toàn là hành vi mạo hiểm, mục đích là dẫn dụ kẻ địch nổ súng, đồng thời quan sát vị trí của kẻ địch.
Lạc Nham chờ tiếng súng nổ của đối phương, ngón tay của hắn đặt lên cò tới bốn mươi phút rồi.
Nhưng, kẻ địch vẫn không nổ súng.
Động tác của Mạnh Tịch vẫn chưa đủ dẫn dụ đối phương khai hỏa.
Mạnh Tịch cũng không nhìn rõ vị trí kẻ địch ẩn nấp.
Gặp phải tay súng bắn tỉa nhất lưu rồi.
Trái tim Lạc Nham hơi đập nhanh hơn, huyết dịch toàn thân cũng lặng lẽ sôi trào, hắn càng tỏ ra chăm chú.
Yên lặng.
Yên lặng tuyệt đối.
Khảo nghiệm của tay súng bắn tỉa chính là sự nhẫn nại, nghị lực và ý chí.
Lạc Nhan và Mạnh Tịch, lặng lẽ ẩn nấp trong đám dây leo.
Mồ hôi và nước mưa dần thấm ướt quân trang của hai người, muỗi chuột kiến cũng bắt đầu quấy rối, nhưng hai người đều không hề nhúc nhích, thậm chí có một con rắn như mãng xà khổng lồ tới gần thân thể hai người, cả hai vẫn không hề nhúc nhích, con mãng xà đó còn cho rằng hai người bất động, dạo chơi ở bên cạnh một chút, sau đó mới quyến luyến bỏ đi.
Kẻ địch cũng không hề nhúc nhích.
Một giờ trôi qua…
Hai giờ trôi qua…
Ba giờ trôi qua…
Sắc trời dần dần tối đi, bóng đêm sắp tới rồi.
Đột nhiên, một tiếng súng nổ mãnh liệt phá nát hoàng hôn tĩnh mịch.
Cuối cùng, tay súng bắn tỉa của quân đội Pháp Lôi Nhĩ không nhẫn nại được nữa, bọn chúng nổ phát súng đầu tiên.
Đạn Đạt Mỗ bắn lên thân cây nơi Mạnh Tịch ẩn nấp.
Tiếng súng làm bại lộ vị trí xạ thủ.
Nhưng Lạc Nham không nổ súng, bởi vì họ cũng phát giác ra đối phương cũng có hai người, mà kẻ địch chủ yếu nhất vẫn chưa bại lộ dấu vết.
Rừng mưa nhiệt đới và cái nóng như thiêu đối với mỗi một người mà nói, đều là sự dày vò khó chịu hơn cả chết, nhưng đối với một tay sứng bắn tỉa mà nói, thản nhiên chịu đựng loại dày vò này cũng là một bản lĩnh cơ bản, nhẫn nãi được mới đánh được, một trong số tín điều dát trên binh doanh đại đội bắn tỉa, là do chính Dương Túc Phong viết, mặc dù thư pháp rất khó coi, nhưng bọn họ đều hiểu rất rõ đạo lý trong đó.
Đột nhiên, một mảng lá trong bụi cây khẽ rung rinh.
“Đoàng!” Lạc Nham bình tĩnh siét cò.
Một thi thể co quắp từ trong bụi cây lăn ra, lưỡi lê trên súng trường Tháp Đạt Mỗ đâm trúng thi thể của hắn.
Đối phương cũng vang lên tiếng người hít một hơi lạnh.