Cảng Kim Lăng, Kim Xuyên đạo.
Cùng với việc cư dân cảng Kim Lăng dần dần trở về, thương thuyền tới tự địa khu Mỹ Ni Tư không ngừng cập cảng, cảng Kim Lăng đã khôi phục được sự phồn hoa ngày nào, khắp mọi nơi là những đoàn người đông đúc, tất cả những chỗ neo đậu ở bên tàu đều chen đầy những chiếc thương thuyền lờn lớn nhỏ nhỏ, đại bộ phận là phải rỡ hàng, nhưng cũng có một số chuyển hàng lên. Công nhân vận chuyển đi đi lại lại cứ như một đoàn kiến, trên vai đều vác những chiếc bao lớn bao nhỏ đựng vật tư. Từ trên thương thuyền chuyển xuống, chủ yếu là quân nhu và các loại nhu yếu phẩm hàng ngà, còn vận chuyển lên thương thuyền, chủ yếu là các loại vật tư sản xuất như khoáng sản và vật liệu gỗ thông qua Kim Xuyên đạo để trung chuyển.
Ánh mặt trời vào ban chiều thật là đẹp, đem những chiếc bóng cột buồm cao kéo thật dài tới trên cầu tàu của cảng Kim Lăng.
Một chiếc thương thuyền cực lớn có bề ngoài hoa lệ sau khi đã chờ đợi ở ngoài biển tới ba tiếng đồng hồ, mới chầm chậm cập bến. Chiếc thuyền này không có khác biệt nhiều lắm so với những chiếc thương thuyền khác, nhưng trên đỉnh cột buồm trên lá cờ rất đặc biệt, có một con hải âu nhỏ màu lam giương cánh muốn bay, người xem nhìn một cái là biết ngay đây là thuyền của thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường, ban nghành quân quản của quân Lam Vũ đối với loại thuyền này bình thường đều ưu tiên cho đi trước, nhưng bời vì hôm này cầu tàu của Kim Lăng cảng thực sự quá đông đúc rồi, cho nên ban quân quản cũng không có cách nào kiếm ra không gian cho nó cập bến được. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tấm ván bắc lên trên cầu tầu, có mấy đại hán áo đen đi xuống trước, toàn thân đằng đằng sát khí khống chế vị trí phụ cận của cầu tàu, đem công nhân vận chuyển đuổi đi. Nhưng đại hán này cơ bản đều là những hán tử cường tráng thân hình khôi ngô to lớn mạnh mẽ, tuổi tác đều chừng ba mươi, dáng vẻ dũng mãnh, làn da màu đồng thau vừa nhìn đã biết ngay là những thủy thủ thường xuyên sống trên biển, bọn họ mặc áo khoác ngắn màu đen, lộ ra cánh tay vạm vỡ, còn thỉnh thoảng lộ ra súng Mauser cắm ở bên hông, những khẩu súng Mauser này đều bị mài mất đầu ruồi, để thuận tiện rút ra.
Dưới sự bảo hộ của bọn họ, môt nữ lang vóc người thon thả cao ráo thong thả từ trên thương thuyền đi xuống, lạnh lùng bước đi trên tấm ván của cầu tàu, giày cao gót gõ lên trên tấm ván gỗ, phát ra tiếng động giòn tan. Nữ lang này đeo kính đen, toàn thân áo đen, chiếc váy màu đen tuyền gọn gàng phẳng phiu khoác lên người nàng, nổi bật lên vóc dáng yểu điều, cùng với vẻ đẹp lạnh lùng và cao quý. Nàng căn bản không thèm nhìn nhân viên xung quanh cảng Kim Lăng, đầu ngẩng cao, cao ngạo đi về phía cửa ra của cầu tàu cảng Kim Lăng.
Chỗ cửa ra của cầu tàu cảng Kim Lăng, có mười mấy cảnh vệ của quân Lam Vũ cần súng trường, tạm thời phong tỏa lối ra, một số đoàn người muốn đi qua cửa đều bị ngăn lại. Nhìn thấy nữ lang xinh đẹp cao quý đi ra, những đám đông bị ngăn lại đố đều lộ ra vẻ mặt thần hồn điên đảo, nữ lang này thực sự là quá mỹ lệ, quá cao quý, có rất nhiều người mau chóng phát hiện ra điều gì đó, nhỏ giọng thì thầm bàn tán với nhau :
- Tô Phỉ Thái Vi đấy.
- Nữ nương của Tô Khắc La.
- Là nữ nhân của Dương Túc Phong…
- Oa, mỹ nữ trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng …..
….
Chỉ chưa tới thời gian hai phút, những lời thì thầm bàn tán liên quan tới nữ lang này đã truyền đi khắp cảng Kim Lăng, có rất nhiều người ở đằng xa nghe thấy cái tên này, đều không kìm được đi tới gần, tới ngay cả những công nhân vận chuyện cùng với nhưng người phụ trách giám sát, đều tạm thời dừng công việc ở trên tay lại, toàn bộ vây tới, một chốc lát sau. Cầu tàu cảng Kim Lăng tiếng người ồn ã, náo nhiệt như tới năm mới vậy.
Nữ lang hoàn toàn làm ngơ với những lời bàn tán to nhỏ đó, tựa hồ sớm đã quen với quang cảnh như vậy rồi, nàng thuận tay kéo chặt chiếc áo khoác màu đen của mình, đi thằng qua hàng rào bảo vệ ở cửa ra vào, những bảo tiêu áo đen bên cạnh nàng giang tay ra, chĩa năm ngón tay, cảnh cáo đám người vây xung quanh chớ có nói năng bừa bãi. Những người lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ ở trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc đều rất kích động, có rất nhiều đám đông vây quanh đều cảm thấy cho dù có nguy hiểm cũng phải tuyên dương thật lớn một phen, làm thoáng chốc, những tiếng la hét càng thêm mãnh liệt, thậm chí đám người cũng ngày càng tụ tập nhiều, có người còn bắt đầu hô cao tên của Tô Phỉ Thái Vi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Vào lúc này, những cảnh vệ của quân Lam Vũ theo tình thế mở rộng tuyến cảnh giới, dùng lưỡi lê bén nhọn của súng trường ép đám đông lùi về đằng sau, cùng với bước chân của nữ lang dần dàn rời khỏi bến tàu, nhưng âm thanh ồn ã kia càng ngày càng đi xa, nhưng đám đông vấn cứ tụ tập ở nơi đó, thật lâu sau cũng không muốn rời đi.
Pphụ trác suất lĩnh cảnh vệ của quân Lam Vũ cảnh vệ đội trưởng Tô Phải Mã Vận khẽ hừ mũi một tiếng, sau đó rảo bước đi lên chào đón, cung kính mà thân thiết gọi :
- Tỷ tỷ!
Vị nữ lang cao quay đeo kính đen đó, tất nhiên là Tô Phỉ Thái Vi, nhị đương gia của thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường.
Từ sau khi bị dùng phương thức khuất nhục nhất tước bỏ chức vụ nữ vương của vương quốc Tô Khắc La, Tô Phỉ Thái Vi đi tới bên người Dương Túc Phong, đem nam nhân này dung nhập vào sinh mệnh của mình. Nàng vốn tâm cao khí ngạo, sau khi tới Đan Phượng hành cung cũng mắt cao hơn trời, hoàn toàn không hòa hợp với những nữ nhân khác, kết quả dưới sự đả kích có chủ ý của hội liên hiệp phụ nữ Đan Phượng hành cung cầm đầu là Tiêu Tử Phong, không thể không bắt đầu tiếp thụ hiện thực, đồng thời thích ứng với cuộc sống mới. Ở Đan Phượng hành cung, Tô Phỉ Thái Vi nghi ngơi một thời gian rất dài, từ từ điều chỉnh tâm tình của mình, cho tới tận khi vứt bỏ thân phận nữ vương cao quý, mới chính thức được Dương Túc Phong tiếp nạp, sau đó theo Ngu Mạn Ái cùng làm việc buôn bán bí mật của thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Mặc dù trong cuộc đời làm nữ vương trước kia, Tổ Phỉ Thái Vi xưa này chưa từng biết buôn bán là cái gì, càng chẳng hề tiếp xúc với việc làm ăn trên biển, nhưng nàng vốn là một nữ nhân vô cùng thông minh mà lại cứng cỏi, nếu không cũng chẳng thể nắm chắc được quyền lực của vương quốc Tô Khắc La ở trong tay, nàng mau chóng thi triển thủ đoạn của mình, dựa vào sự thông minh và nỗ lực của bản thân, trở thành nhị đương gia của Đông Hải Đường như Dương Túc Phong kỳ vọng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Lần này nàng được Dương Túc Phong có việc đặc biệt gọi về.
Tô Phỉ Thái Vi tiện tay đưa một món lễ vật giá trị không nhỏ cho Tô Phỉ Mã Vận, bước chân không hề dừng lại, khinh miệt cười lạnh nói :
- Không ngờ rằng y cũng nhớ được tới ta! Ta cho rằng y sớm đã quên sạch sành sanh chúng ta rồi chứ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Mã Vận không dám nói gì, chỉ cúi đầu xem món quà Tô Phỉ Thái Vi tặng cho nàng, đó là trân châu quý hiểm do vương quốc Ngả Phỉ Ni xa xôi sản xuất ra, mỗi một viên đều chừng ngón tay út, viên nào viên nấy đều tròn xem, óng ánh hảo quang nhu hòa, loại trân châu này ở trên thị trường tuyệt đối là không thể mua được, chỉ thông qua quan hệ đặc biệt mới có thể kiếm được.
Tô Phỉ Thái Vi càng nói càng tức giận, lạnh lùng nói :
- Muội sao không giải thích thay cho y?
Tô Phỉ Mã Vận thu trân châu lại, nói với chút bất đắc dĩ :
- Muội nghĩ chàng không phải loại người như vậy đâu, có điều muội cũng chẳng có lý do gì để giải thích, nữ nhân bên cạnh chàng càng lúc càng nhiều, hiện giờ lại có thêm Phất Lôi Đát và Y Địch Liễu Lâm Na, nghe nói không lâu nữa Tụ Phong và Da Trạch Bội Ti cũng sẽ tới. Muội còn gì để nói nữa đây, tới ngay cả bọn muội, ngày ngày theo ở bên cạnh chàng, mà có bận cả nửa tháng, cũng không cùng bọn muội thân thiết.
Tô Phỉ Thái Vi ánh mắt âm trầm, tựa hồ gặp phải điều gì đó kích thích, hung dữ nói : Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Gặp được mặt y, ta không mắng cho y một trận là không được! Chẳng lẽ y còn muốn đem toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ thu tới bên người sao ?
Tô Phỉ Mã Vận thần sắc cổ quái nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói :
- Chưa nói là toàn thiên hạ, chỉ mỗi Ngu Mạn Ái ở bên cạnh tỷ đã rất nguy hiểm rồi, cô ta đã tự dâng mình tới tận cửa, ngày hôm đó ở Tu La điện, chỉ thiếu có chút nữa là …
Tô Phỉ Thái Vi khinh miệt chửi :
- Cô ta chỉ là hạng nữ nhân đê tiện.
Tô Phỉ Mã Vận không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ mời Tô Phỉ Thái Vi lên xe ngựa.
Mặc dù thấy Tô Phỉ Thái Vi tới Ngu Mạn ái tỏ ra vô cùng chân thành và thân thiết, nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn ra được, Ngu Mạn Ái phải đem một phần quyền lực trong tay của mình chuyển lên người Tô Phỉ Thái Vi đương nhiên là không dễ chịu gì cho lắm. Hơn nữa Tô Phỉ Thái Vi còn là nữ nhân của Dương Túc Phong, có chỗ dựa vững chắc như vậy, có một bộ phận tương đối cốt cán của Đông Hải Đường càng xem trọng Tô Phỉ Thái Vi, hơi có chút ý tứ theo gió bèn đà. Đương nhiên, tất cả những điều này không thể nói thẳng ra, nhưng giữa hai nữ nhân luôn luôn so đọ với nhau. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Mỗi lần Ngu Mạn Ái và Tô Phỉ Thái Vi xuất hiện ở trường hợp công khai, đều thân thiết với nhau như tỷ muội vậy, Ngu Mạn Ái hấp thủ vẻ đẹp lạnh lùng cao quý của Tô Phỉ Thái Vi, mà Tô Phỉ Thái Vi cũng hấp thu được phong tình vạn chủng của Ngua Mạn Ái, bù đắp thiếu sót cho nhau, khiến cho mị lực của hai người đều tăng mạnh, mỗi lần hai nàng nắm tay nhau xuất hiện, đều dấy lên làn sóng theo đuôi cuồng nhiệt. Thế nhưng, những điều này đều là sự giả dối, đều làm cho công chúng xem thôi. Trước mặt người khác thì hai nàng không thể chia tách, nhưng vừa ra sau màn, hai người lần tức đường ai nấy đi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Hai người rời khỏi cầu tàu của cảng Kim Lăng, sau đó đi vào khu nội thành của cảng Kim Lăng. Nội thành của cảng Kim Lăng chính là một trong số địa khu phồn hoa nhất của Kim Xuyên đạo, mặc dù đã từng hoang phế thời gian hơn một tháng, nhưng trải qua sự chung sức nỗ lực của quân Lam Vũ và cư dân thành thị, hiện giờ đã khôi phục được sự huy hoàng của ngày xưa. Trên đuờng phố người qua lại như mắc cửi, xe ngựa khó khăn lắm mới đi qua được đường phố, chạy về phía bắc của càng Kim Lăng.
Tô Phỉ Thái Vi cau mày hỏi:
- Làm sao y lại không ở bên trong thành?
Tư lược chứng : Chứng nhận cho phép cướp đoạt làm của riêng – hợp pháp hóa hình thức cướp bóc.
Tô Phỉ Mã Vận cẩn thận đáp:
- Công tác của bọn muội triển khai không dễ.
Tô Phỉ Mã Vẫn vẫn tiếp tục cau mày.
Dương Túc Phong không ở lại tòa thị chính của cảng Kim Lăng, là bời vì ở đó người qua qua lại lại quá nhiều, không tiện cho công việc cảnh vệ, mà quan trọng nhất là không có đường lui. Trước kia nơi ở của Dương Túc Phong, đều chọn vùng tiến có thể công lui có thể thủ, để tiện cho vào lúc cần thiết có thể khẩn cấp rút lui, thế nhưng tòa thị chính của cảng Kim Lăng không phù hợp với điều kiện như vậy. Ngày hôm đó Vũ Văn Thành Đô xuất hiện làm cho các cảnh vệ của quân bộ quân Lam Vũ rất khẩn trương, thanh danh của Vũ Văn thế gia đúng là không phải là giả, cao thủ võ công ở bên trong gia tộc đúng là quá nhiều, trong đó tinh thông đạo ám sát cũng không ít. Không ai biết được bao giờ bọn chúng sẽ quay trở lại. Hiện giờ U Nhược Tử La còn chưa lành vết thương, bên người Dương Túc Phong chỉ có một mình Dương Túc Phong, công tác cảnh vệ quả thực rất cực nhọc.
Xe ngựa mau chóng đi tới khu vực cảnh giới ở phía bắc, người bên cạnh Tô Phỉ Thái Vi đều bị ngăn lại, an bài ở một nơi khác, chỉ có bản thân nàng và Tô Phỉ Mã Vận hai người được phép đi vào. Sau khi trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, xe ngựa dọc theo con đường nhỏ trải đá cuội chậm rãi đi tới, trừ phòng ngừa có người liều lĩnh xông vào, thì con đường nhỏ trải đá cuội ở nơi này còn cố ý làm quanh co khúc khuỷu hơn nữa ngã ba có rất nhiều, nếu như không có sự chỉ điểm của Tô Phỉ Mã Vận, thì xa phu sớm đã đầu óc rối mù lên rồi.
Tô Phỉ Thái Vi không nhìn thấy bất kỳ cảnh vệ nào, nhưng có thể cảm giác được không khí nghiêm túc, còn cả sát khí của các tay súng bắn tỉa. Sau khi trải qua nhiều lần ám sát, Dương Túc Phong cuối cùng cũng hạ quyết tâm rút ra một số tay súng bắn tỉa để đảm bảo an toàn cho bản thân, tăng thêm biên chế các tay súng bắn tỉa trong cảnh vệ quân bộ của quân Lam Vũ. Tô Phỉ Thái Vi đột nhiên có chút kinh ngạc :
- Hai người bọn họ đang làm cái gì thế?
Tô Phỉ Mã Vận nhìn ra bên ngoài, thì ra là trên lầu canh có hai người hướng lên trời quan sát, bọn họ ngẩng đầu lên vô cùng cẩn thận quan sát động tĩnh của bầu trời, giống như là hai bức tượng, chẳng trách mà Tô Phỉ Thái Vi cảm thấy quái dị như thế, Tô Phỉ Mã Vận trả lời một cách khó hiểu :
- Đều bời vì Long Ưng của người Vũ Chân hại đó.
Vì thế nàng kể đơn giản chuyện Dương túc Phong bị Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân tập kích cho Tô Phỉ Thái Vi.
Tô Phỉ Thái Vi cũng kinh ngạc không thôi, lòng cũng cảm thấy sợ hãi, cho dù trong miệng nàng mắng Dương Túc Phong độc ác, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rất trõ, hiện giờ đây nếu như nàng rời khỏi Dương Túc Phong, hoặc là bản thân Dương Túc Phong xuất hiện vấn đề gì, thì hậu quả thực sự không tài nào tưởng tượng được, trầm mặc một lát, Tô Phỉ Mã Vận lại nghi hoặc nói : Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân có thể chạy tới đại lục Y Lan sao?
Tô Phải Mã Vận cười khổ nói :
- Không một ai nói có thể, song cũng không một ai nó là không thể. Bọn muội chỉ dựa theo tình huống xấu nhất mà chuẩn bị thôi. Hiện giờ điều bọn muội lo lắng nhất là bọn chúng xuất hiện vào đêm không trăng, mỗi khi đên đầu tháng, đều khẩn trương vô cùng, bọn muộn đều phải tự mình dẫn đội, quan sát động tĩnh trên bầu trời, tỷ nhìn vành mắt của muội này, chỉ có một tháng thôi mà đã thành như thế này rồi …. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi nói đầy cảm thông :
- Chẳng trách… vậy muội đem số trân châu kia nghiền ra bột mà dùng đi, có lẽ là có tác dụng, sau này ta lại cho muội, cũng cho bọn họ một ít, để tránh thiên vị. Ta đem những thứ này tình vào trong cống phẩm rồi …. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Mã Vận cười khúc khích nói :
- Điều đó là tất nhiên rồi, chỉ là tỷ đừng nói là cống phẩm có được không? Chàng rất là rất mẫn cảm với những từ này, chàng khẳng định là muốn làm hoàng đế, nhưng lại không thể gọi là hoàng đế. Hảo tỷ tỷ, tới lúc đó tỷ khẳng định là quý phi rồi, phải tiếp tục để ý tới muội nhé.
Tô Phỉ Thái Vi tựa hồ không muốn thảo luận đề tài này lắm, cười lạnh nói :
- Y đáng phải bị Long Ưng nó cào cho một cái, tốt nhất là cào nát mặt y ra, xem xem còn có thứ nữ nhân đê tiện nào chấp nhận chủ động dâng tới tận của không?
Tô Phỉ Thái Vi mặc dù không hòa hợp với Ngu Mạn Ái lắm, nhưng quan hệ giữa Dương Túc Phong và Ngu Mạn Ái thì lại không tệ, hơn nữa quan hệ càng ngày càng mờ ám. Căn cứ vào nhãn quang của người bên cạnh, thì hai người này cuối cùng khẳng định là sẽ dính lấy nhau, tới khi đó quan hệ giữa Ngu Mạn ái và Tô Phỉ Thái Vi rốt cuộc sẽ ra làm sao, thì không ai có thể nói chính xác được.
Nơi mà Dương Túc Phong ở, chính là một khu biệt thự nối liền với nhau, xây dựng ở trên lưng chừng núi, phía trước chính là Phủ Tiên Hồ phong cảnh đẹp đẽ. Vùng đất này vốn đều là khu nhà ở của những người giàu có, nhà cửa đều vô cùng sang trạng, bất quá cùng với việc chấp hành chính sách cướp đoạt thô bạo của triều đình, nhưng người giàu ở nơi này đều bị cưỡng ép di cư tới kinh đô Ni Lạc Thân, những khu biệt thự này bị nhị hoàng tử Đường Thước niêm phong, chuẩn bị mua bán sang tay, kết quả giấy niêm phong còn chưa dán được một tháng, tới ngay bản thân hắn cũng bị quân Lam Vũ bắt lấy rồi, những tòa biệt thự của phú hào quyền quý đều rơi vào trong tay quân Lam Vũ.
Phụ trách trực ban cảnh vệ thiếp thân cho Dương Túc Phong chính là Tiết Tư Ỷ.
Quan hệ của Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tử Ý cũng rất tốt, bời vì liên quan tới việc làm ăn, Tiết gia thường xuyên liên hệ với những phú hào vốn là vương thất của địa khu la Ni Tây Á, cùng nhau phát triển, cùng nhau hỗ trợ quân Lam Vũ mở rộng ra bên ngoài, cho nên gia tộc của bọn họ đều hi vọng có thể thông qua quan hệ của tỉ muội Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tử Ỷ, để qua lại hợp tác mật thiết với nhau. Hai người dưới sự cổ động của gia tộc ở đằng sau, cũng thường qua lại, giống như thế, Tô Phỉ Thái Vi cũng chuẩn bị một món quà nhỏ đặc biệt cho Tiết Tư Ỷ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi lòng như lửa đốt, mở miệng hỏi ngay :
- Dương Túc Phong đâu? Ở đâu rồi?
Tiết Tư Ỷ thần sắc khẩn trương nhỏ giọng khẽ xùy một tiếng, kéo góc áo của Tô Phỉ Thái Vi, thì thầm nói : Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Nhỏ giọng một chút, khó khăn lắm mới ngủ được đấy, nếu tỷ làm tỉnh giấc thì trách nhiệm của muội không nhỏ đâu. Mấy ngày nay chàng tính khí nóng nảy, hai mắt đỏ dừ như muốn ăn thịt người vậy, cẩn thận không là ăn tỷ đó. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi buồn bực nói :
- Sao mà giờ này lại đi ngủ? Buổi tối lao lực quá ư? Đám lẳng lơ các ngươi …
Tiết Tư Ỷ thần sắc xấu hổ, biết rằng Tô Phỉ Thái Vi hiểu nhầm, cuống quít giải thích :
- Chuyện này không liên quan gì tới bọn muội, đều là do Vũ Văn Phân Phương hại đó, trước đó ngày nào cũng đánh trận, căng thẳng chết đi được, quân đội nước Mã Toa triển khai tiến công khắp nơi, hơn nữa đều là kỵ binh tốc độ cực nhanh, già trẻ lớn bé của bộ tham mưu đều cau mày lại như cái bị vậy, cái tên Hà Vị Thần kia, nói nhiều tới mức mồm khô cong nứt bong chóc hết ra. Chàng thì liên tục hai đêm không ngủ rồi, vừa mới rồi mới đánh nhau xong, ở dưới báo cáo lên, nói là tiêu diệt được hơn hai vạn sáu nghìn quân đội nước Mã Toa, chàng mới chịu đi ngủ, hiện giờ tham mưu trực ban ở quân bộ chính là Tri Thu, còn những người khác đều đi nghỉ ngơi hết rồi. Tỷ cũng đợi một chút đi, muội pha trà cho tỳ, mới mang về từ nước Y Mộng đấy. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi lắc đầu, lạnh nhạt nói :
- Chẳng phải chỉ là Bích Loa Xuân sao? Không uống, bọn họ đang làm gì thế kia?
Tổ Phỉ Thái Vi quay đầu đi, chỉ thấy ở trong sân, có mấy nữ cảnh vệ đang nhẹ nhàng ném cái gì đó. Trong vườn có mấy cây đại thụ, bọn họ rón rén chân tay đi vòng qua vòng lại dưới gốc cây, mắt nhìn vào lá cây của đại thụ, tựa hồ như đang tim kiếm cái gì đó. Sau khi tìm được, lại đem thứ ở trong tay ném đi, hết sức cẩn thận, thần bí vô cùng, làm người ta sinh ra cảm giác quái dị.
Không nhắc tới điều này còn tốt, vừa mới nhắc tới, mặt Tiết Tư Ỷ tức thì đầy vẻ đau khổ, thở dài một cách bất đắc dĩ, phiền não kể lể :
- Cũng không biết vì làm sao, mới có tháng sáu, mà ve sầu đã kêu râm ran ồn ảo kinh khủng, làm cho chàng ngủ cũng không ngon, nếu lấy gì đó để đuổi, thì lại sợ tiếng động lớn quá làm chàng tỉnh giấc, bọn muộn đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, dùng nước lạnh rồi trộn với một ít bùn, đợi cho nó se se lại, rồi dùng để ném ve sầu, nó rơi xuống cho dù có nát ra, cũng không có tiếng động …
Tô Phỉ Thái Vi lắc đầu, hờ hững nói :
- Phương pháp này không ổn, mặc dù không có tiếng động, nhưng hiệu quả không lớn, lấy mấy cây gậy lại đây, dính vào rồi đâm chết không phải là xong sao? Bọn muội đều không biết đâm ve sầu à?
Tiết Tử Ỷ và Tô Phỉ Mã Vận đều lắc đầu.
Tô Phỉ Thái Vi nhìn thấy bên cạnh không có người ngoài, mới bỏ cái vẻ cao quý xuống, hăm hở vén tay áo lên, đi khắp nơi tìm kiếm gậy, tựa hồ muốn thi triển thân thủ.
Tiết Tư Ỷ không kìm được hỏi Tô Phỉ Mã Vận :
- Nhà các cô … còn biết đâm ve sầu nữa à?
Tô Phỉ Mã Vận mỉm cười đáp :
- Tôi làm sao mà biết được, nghe nói tỷ ấy khi còn nhỏ học bọn con trai đấy …
Đan Nhã Huyến từ bên trong lặng lẽ đi ra, cười tủm tỉm nhìn Tô Phỉ Thái Vi tìm đồ, Tô Phỉ Thái Vi vô tình nhìn thấy nàng, mời dừng bước chân. Đan Nhã Huyến mìm cười nhỏ giọng chào hỏi Tô Phỉ Thái Vi, mỉm cười nói :
- Thôi bỏ đi, cái vị kia của chúng ta, gần đây tin phật, lòng dạ tốt ghê ghớm. Ngày hôm trước Y Địch Liểu Lâm Na lấy tổ chim, làm bị ngã chết hai con chim én nhỏ, bị chàng nhìn thấy, còn than thở sinh linh đồ thán, kết quả là bị Y Địch Liễu Lâm Na giáo huấn cho một trận, mới không nói nữa. Bọn muội không có lá gan lớn như của Y Địch Liễu Lâm Na, ai mà biết giết ve sầu có bị giáo dục tư tưởng hay không.
Tô Phỉ Thái Vi bĩu môi, cười lạnh nói :
- Y đúng là biết ban ơn chúng sinh đó! Sao không xuất gia đi?
Đan Nhã Huyến cười tủm tỉm nói :
- Nếu như chàng xuất gia, thì tỷ sẽ làm gì? Theo bọn muội cùng làm ni cô cả à?
Tô Phỉ Thái Vi tức thì mặt đỏ bừng.
Tiết Tư Ỷ hé chiếc miệng anh đảo nhỏ xinh, cười khẽ nói :
- Chàng cũng chỉ làm ra vẻ cho chúng ta xem , để lừa chúng ta mắc bẫy đấy! muội đừng có thấy chàng nhân tử như vậy với mấy con chim én, hiền từ như phật Như Lai vậy mà nhầm nhé, chỉ chớp mắt một cái là có ngàn vạn cái đầu rơi xuống đất. Hai ngày hôm trước còn nghiến răng nghiến lợi muốn san bằng nước Mã Toa thành bình địa, thuần dưỡng Vũ Văn Phân Phương thành chó chăn cừu … a, chàng tìm tỷ tới, có tám chín phần là bời vì điều này …
Tô Phỉ Thái Vi tức thì ngạc nhiên.
Đan Nhã Huyền cũng kinh ngạc thất thanh kêu lên : Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Để Tô Phỉ tỷ tỷ đi đánh trận á?
Những nữ nhân khác cũng quay mặt nhìn nhau.
Trong những nữ nhân bên người Dương túc Phong, đã có ba người bôn ba trên chiến trường, chẳng lẽ y còn thấy chưa đủ? Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tiết Tư Ỷ bẹo vào má mình, hối hận nói :
- Muội … xin lỗi, đều trách miệng quá lớn, đáng bị ve sầu cắn chết. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chính đang im lặng lắng nghe, Tô Phỉ Mã Vận đột nhiên đưa tay kín đáo ra hiệu với bọn họ, bọn họ liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Ngả Toa Lệ Nặc bưng nước rửa mặt đi ra, vì thế mọi người liền biết là Dương Túc Phong tỉnh lại rồi.
Tiết Tư Ỷ bụng đầy nghi hoặc nhìn qua đồng hồ đeo tay, Dương Túc Phong mới ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ. Quả nhiên, Ngả Toa Lệ Nặc đỡ Dương Túc Phong đi ra, mời các nàng đều đi vào phòng khách.
Tô Phỉ Thái Vi vốn đầy một bụng nghi hoặc đồng thời đầy một bụng oán trách muốn phát tác ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Dương Túc Phong, làm thế nào cũng không phát tác ra được. Đã một thời gian dài không gặp rồi, Dương Túc Phong trở nên có chút tiều tụy, con mắt có chút đỏ lên rồi, đồi mắt đỏ hồng ấy không phải là màu đỏ khi thú dục của nam nhân phát tác ra mà có, mà là màu dỏ của sự mệt mỏi gây nên. Nhìn qua, mấy ngày nay Dương Túc Phong đúng là rất vất vả, Tô Phỉ Thái Vi không khỏi có chút chua xót, nhưng không tiện thể hiện ra ngoài, chỉ đành khổ sở nhẫn nhịn.
Ngả Toa Lệ Nặc đỡ Dương Túc Phong tới đại sảnh của biệt thự ngồi lên trên ghế sô pha, lại đem một cốc nước lọc nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc bàn ở bên cạnh y, có một cô gái mà Tô Phỉ Thái Vi chưa từng nhìn thấy khoác hòm thuốc đi tới, rất thân thiết tựa vào bên người Dương Túc Phong, cúi đầu kiểm tra mạch của Dương Túc Phong, ngực gần như dán sát vào bả vai của Dương Túc Phong. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi thầm nghĩ đây chính là thiếp thân y sinh Phất Lôi Đát mới tới rồi, quả nhiên là trông giống một con hồ ly tinh.
Thiếp thân y sinh của Dương Túc Phong vốn là Tử Duyệt, nhưng Tử Xuyệt tới địa khu Mỹ Ni Tư chiếu cố cho Phương Phỉ Thanh Sương vừa mới sinh em bé, nên bên này chủ yếu do Phất Lôi Đát phủ trách. Đối với vu y tới từ giáo phái thần bí của vương quốc Ương Già này, Tô Phỉ Thái Vi không hề có chút thiện cảm nào.
Dương Túc Phong hiển nhiên có chút bất đắc dĩ với công tác của Phất Lôi Đát, nhưng lại không thể không phối hợp, cười khổ nói :
- Các nàng đừng có khẩn trương như thế có được không? Ta còn chưa phải là ông già bảy tám chục tuổi …
Phất Lôi Đát bảo y há miệng ra kiểm tra nhiệt độ trong miệng, lạnh lùng như băng nói :
- Chàng không phải chỉ phụ trách với bản thân, còn phải phụ trách với toàn bộ quân Lam Vũ, cũng còn phải phụ trách với cả những nữ nhân bọn thiếp đây nữa.
Vì thế Dương Túc Phong không còn cách nào khác, ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra.
Những nữ nhân khác đều len lén cười thầm, chỉ là không dám cười ra tiếng, thực sự nếu không thể nhịn nổi, cũng chỉ có thể xoay mặt đi làm mặt quỷ với tỷ muội bên cạnh, cười trộm rồi sau đó vẻ mặt lại khôi phục bình thường.
Đây là hạng mục công tác kiếm tra bình thường, nếu mà đổi Tử Duyệt cô nương tới chấp hành, Dương Túc Phong quá nửa là sẽ đưa đẩy từ chối, thậm chí là cự tuyệt chấp hành, Tử Duyệt lại mềm lòng, không chịu được những lời ngon ngọt dụ dổ của Dương Túc Phong, kết quả rất có khả năng là hai người thuận thế lăn lên giường, biến thành Dương Túc Phong kiểm tra thân thể cho Tử Duyệt. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Nhưng vị cô nương này lại không giống như vậy, thái độ nàng trời sinh đã lạnh như băng, khi ở vương quốc Ương Già chính là một nhân vật lạnh lùng cao ngạo. Sự lạnh lùng này không phải là bời vị địa vị của nàng tạo ra, mà là bời vì nàng chuyên tâm nghiên cứu thuốc men, còn cả chuyên tâm nghiên cứu sinh lý học của cơ thể con người, chỉ có trong những giáo phái tràn đầy sự thần bị và ngu trung đó, nàng mới có cơ hội thí nghiệm tác dụng và phản ứng phụ của thuốc trên cơ thể sống của con người, về phương diện hiểu biết kế cấu cơ thể con người, nàng lại càng tinh thâm hơn Tử Duyệt cô nương.
Đan Nhã Huyến đứng ở đằng sau Dương Túc Phong, dịu dàng xoa bóp cho Dương Túc Phong, sau đó lại hỏi y ngủ có được ngon hay không. Những nữ nhân khác vừa có chút hâm mộ lại có chút xấu hổ nhìn động tác của nàng. Nếu như không có người khác ở bên cạnh, các nàng cũng có thể xoa bóp cho Dương Túc Phong, nhưng dưới tình huống có người khác, thì chỉ có Đan Nhã Huyến mới có thể bỏ thể diện xuống, hơn nữa làm rất tự nhiên thoải mái, điều này tới ngay cả Ngả Toa Lệ Nặc cũng không làm được.
Dương Túc Phong nhắm mắt lại hưởng thụ Đan Nhã Huyền xoa bóp, miệng nói không được rõ ràng :
- Biện pháp vớ vẩn Tư Ỷ nghĩ ra chẳng có hiệu quả gì cả, còn chẳng bằng bản thân tự nhảy lên bóp chết bọn ve sầu đó cho xong …. Cả buổi trưa đều đi ngâm thứ đó à? Ta cứ cảm giác có thứ gì rơi ở trên mặt đất, nhưng mà không nghe ra là thứ gì cả … Tư Ỷ, thứ đó là cái gì vậy?
Tiết Tư Ỷ đỏ mặt đáp :
- Là do bùn nặn thành đấy, còn chưa hoàn toàn khô …
Dương Túc Phong choàng hiểu ra :
- Chẳng trách … ngày mai đốn hết đám đại thụ đó đi, bớt cho các nàng nhọc lòng.. bọn ve sầu này … để Phong Chi Xã xử lý bọn chúng như gián điệp của nước Mã Toa đi, ta chịu không nổi nữa …
….
Bóng đêm dần dần trở nên u ám, bảo phủ lên xung quanh biệt thự, bên ngoài cửa sổ không có ánh trăng, thấp thoáng chỉ có thể nhìn thấy đốm sao lờ mờ, không một ai muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình đi thắp nến, cũng không một ai muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình đi ăn cơm, các nàng đều lặng lẽ hưởng thụ sự gần gũi hiếm có này. Mặc dù các nàng thương xuyên bầu bạn bên cạnh Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong đúng là rất ít có cơ hội hoàn toàn vứt bỏ chuyện công hưởng thụ hạnh phúc gia đình như thế này với các nàng, cho nên bọn họ chẳng ai muốn bỏ qua thời khắc như vậy.
Cuối cùng, trải qua thời gian rất rất lâu, Đan Nhã Huyến mới lưu luyến nói : Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
Dương Túc Phong đang ôm Tiết Tư Ỷ ở trong lòng, chính đang chơi đùa vành tai của nàng, nhìn khuyên tai của nàng rất cẩn thận, lười nhác nói :
- Hôm nay Tiểu Bàn Tử mời khách, không chuẩn bị bữa tối.
Tiết Tư Ỷ cảm thấy chua xót, đưa tay gạt tay Dương Túc Phong từ vành tai ra, tò mò xoay người trở nại nhìn sắc mặt Dương Túc Phong, nửa tin nửa ngờ hỏi :
- Hả? Làm sao lại không có bữa tối? Vậy bọn thiếp ăn cái gì? Tô Phỉ tỷ tỷ khó khắn lắm mới trở về được, không ngờ chàng cũng không cho người chuẩn bị bữa tối … phải rồi, đúng là Tiểu Bàn Tử hôm nay cũng không tới gọi chúng ta đi ăn tôi … Ấy? Ngả Toa Lệ Nặc cũng không thấy đâu nữa rồi? Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Đám người Đan Nhã Huyền đều đưa mặt nhìn nhau, không biết Dương Túc Phong bày trò gì.
Dương Túc Phong vuốt ve bờ eo thon thả của Tiết Tư Ỷ, cảm thụ sự mềm mại của da thịt của thiếu phụ trẻ trung, thản nhiên như không nói :
- Chính bời vì Tô Phỉ tỷ tỷ của nàng trở về rồi, cho nên mới không có ăn cơm tối … nhìn kìa, bọn Y Địch đến rồi, xem xem bọn họ chuẩn bị những gì?
Các nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong bóng tối lờ mờ, Y Địch Liễu Lâm Na đẩy một chiếc xe cút kít nhỏ, thong thả đi vào. Bốn phía xung quanh vách ngăn chiếc xe đẩy nhỏ, chia ra thắp bốn cây nến nho nhỏ, ánh nến dìu dịu tức thì dần dần chiếu sáng cả căn phòng khách, làm mọi thứ ở bên trong căn phòng khách trở nên mông lung như bóng đêm ở bên ngoài, tràn đầy tình thơ ý họa, khuôn mặt của mỗi một nữ nhân đều được ánh nến chiếu lên, cùng trông vô cùng diễm lệ.
Chiếc xe đẩy càng ngày càng tới gần, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, bên trên chở một chiếc bánh ga tô cực lớn cực cao, có tới năm tầng, mỗi một tầng đểu trang trí bằng rất nhiều socola và hoa quả đủ mọi màu sắc, đơn giản gọn gàng, tỏa ra mùi hương thơm mê người, làm cho người ta không kìm chế được dài cổ ra.
Tô Phỉ Thái Vi sắc mặc tức thì biến đổi, trở nên càng thêm diễm lệ không gì sánh bằng.
Tiết Tử Ỷ không phát hiện ra thần sắc của Tô Phỉ Thái Vi có khác lạ, cựa mình thoát khỏi lòng Dương Túc Phong, nhảy tới bên cạnh chiếc bánh ga tô, nhìn lời chúc mừng ghi ở bên trên, lại quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong ngạc nhiên nói :
- Hôm nay là sinh nhật tướng công của chúng ta sao? Thiếp nhớ là không phải hôm nay …
Dương Túc Phong chậm rãi nói :
- Không, hôm nay là sinh nhật Tô Phỉ tỷ tỷ của nàng đấy. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi không kìm chế được phát ra một tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ nho nhỏ.
Trong tiếng hô ngạc nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Tô Phỉ Thái Vi, bao gồm cả Dương Túc Phong trong đó, sắc mặt của Tô Phỉ Thái Vi tức thì càng thêm đỏ sậm, không ngờ lại có chút bối rồi từ chỗ ngồi đứng lên luống ca luống cuống ngay cả tay cũng không biệt phải đặt như thế nào, môi mấp ma mấp máy, nhưng lại không nghe thấy nàng nói cái gì.
Đan Nhã Huyến tò mò nói :- Tô Phỉ đại tỷ tỷ, tỷ quên mất sinh nhật của mình rồi sao?
Tô Phỉ Thái Vi mặt đỏ bừng, khó khăn lắp mới mấy máy ra tiếng, ấp úng nói :
- Ta… ta đúng là quên mất rồi …
Nàng đúng là quên mất sinh nhật của mình thật.
++++
Chú Phong chơi cú này đệp đấy
Trước khi trở thành nữ vương của Tô Khắc La, Tô Phỉ Thái Vi trăm phương ngàn kế tính toán làm thể nào để có thể lật đổ được đối thủ của mình, làm thể nào để trở thành nữ vương của Tô Khắc La, nàng không ngừng học tập, không ngừng tổng kết kinh nghiệm, không ngừng thi triển các loại thủ đoạn lôi kéo người khác. Mỗi một sinh nhật của nàng, đều trải qua trong trạng thái bận rộn, thậm chí đa phần thời gian, nàng cũng không có khái niệm sinh nhật.
Sau khi trở thành nữ vương của Tô Khắc La, Tô Phỉ Thái Vi mới không quên sinh nhật nữa, bời vì ngày hôm đó dựa theo quy định trở thành ngày lễ chúc mừng của toàn bộ nhân dân Tô Khắc La. Khi dân chúng cả nước nâng cốc chúc mừng sinh nhật nàng vui vẻ, thì bản thân nàng lại chẳng hề có cảm giác gì cả, bời vì nữ vương của Tô Khắc La đã định sẵn là phải cô độc, không có người nhà, không có thân thích, không có bằng hữu, cho dù là người ăn cơm trên cùng một chiếc bàn, nếu chẳng phải là tùy tùng của nàng, thì cũng chính là thuộc hạ của nàng, dáng vẻ dè dặt cẩn thận của bọn họ làm nàng vô cùng khó chịu. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Vương quốc Tô Khắc La bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tiến công, thủ đô Duy Nạp Tư bị đánh chiếm, Tô Phỉ Thái Vi hoảng hốt bỏ chạy, từ đó liền quên mất sinh nhật của mình. Sau khi địa khu Tô Khắc La bị quân Lam Vũ không chế, Tô Phỉ Thái vị bị đưa tới Đan Phượng hành cung của Tử Xuyên đạo địa khu Mỹ Ni Tư giam lỏng, trở thành một nữ nhân cô đơn nhất trong hậu cung của Dương Túc Phong. Nàng vào lúc đó còn tâm cao khí ngạo, trán cao hơn trời, không bỏ được thân phận nữ vương của mình xuống, không tài nào hòa hợp với những nữ nhân khác, nên đương nhiên cũng sẽ không có ai chúc mừng sinh nhật nàng cả, trong lúc buồn rầu và lạc lối, nàng cũng chẳng còn thiêt tha để ý gì tới sinh nhật của mình nữa.
Dương Túc Phong đứng lên, tự mình đẩy chiếc bánh ga tô tới trước mặt Tô Phỉ Thái Vi, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dịu dàng mà thâm tình nói : Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Tô Phỉ, tất cả chúng ta đều không quên đâu, ngày mùng sáu tháng sáu là sinh nhật của nàng, năm ngoái chúng ta sở dĩ không chúc mừng sinh nhật của nàng, là bời vì khi đó nàng còn chưa đem bản thân trở thành một thành viên trong số chúng ta, nàng tách mình ra khỏi những người chúng ta. Nhưng hiện giờ thì khác rồi, nàng đã chấp nhận tiếp thụ chúng ta, biểu hiện của nàng ở thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường làm chúng ta tin rằng, nàng có tư cách trở thành một phần tử trong đại gia đình của chúng ta. Cho nên, chúng ta đương nhiên không thể quên chúc mừng sinh nhật của nàng được. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi dường như đã ngây ra rồi, chỉ có nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống.
Nàng đột nhiên cảm thấy, tất cả những ủy khuất, tất cả nhưng gian khổ mình gặp phải ở bên trong thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường, đều biến mất hoàn toàn, hiện giờ nàng cảm giác mình giống như được ngâm trong suối nước nóng, toàn thân ấm áp, còn có một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội ở trong lòng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tiết Tư Ỷ cảm động tới phát khóc, đôi mắt của Đan Nhã Huyến cũng ướt sũng nước, những nữ nhân khác đều cảm thấy trong mũi có chút chua chua. Đối với chuyện của Tô Phỉ Thái Vi, các nàng cơ bản đều biết rất rõ ràng. Nàng đã từng cao quý, đã từng kiêu ngạo, đã từng không cam tâm ở dưới sự không chế của Dương Túc Phong, thậm chí không ngại an bài cả kế hoạch ám sát độc ác, thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn bị khuất phục , khuất phục trước mặt nam nhân này, nàng cuối cùng vứt bỏ đi thân phận nữ nhân của mình. Bắt đầu tìm kiếm vị trí mới của mình, đồng thời được người khác thừa nhận.
Dương Túc Phong khe khẽ vỗ tay, cô bé Na Tháp Lỵ trang phục lộng lấy cười chúm chím đi ra, gò má ánh chiếu ánh nến, trông đỏ bừng bừng, vô cùng đáng yêu, thân thể nàng vốn đã nhỏ, nhưng lại phải bưng một cái mâm cực kỳ lớn, đi ra tựa hồ rất là vất vả. Bản thân nàng tựa hồ cũng cảm thấy thích thù lại buồn cười, gắng sức đi tới trước mặt Tô Phỉ Thái Vi, cất giọng êm ái nũng nị nói :
- Đại Tô Phỉ tỷ tỷ, đây là quá mừng sinh nhật Phong lĩnh tặng cho tỷ.
Tô Phỉ Thái Vi đưa tay muốn đón lấy, nhưng lại rụt trở về, đối diện niềm vui quá sức bất ngờ này, nàng đúng là không chuẩn bị tư tưởng sẳn sàng đón nhận. Nàng từng ngồi trên vị trí nữ vương cao cao tại thượng năm sáu năm, đột nhiên phát hiện ra bản thân chẳng ngờ lại không có dũng khí mở một món quà sinh nhật.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng vén chiếc hay ra, bên trong là một bộ áo cưới trắng tinh.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Tới ngay cả bản thân Na Tháp Lỵ hiển nhiên là cũng không biết món àbên trong lại là một bộ váy cưới.
Dương Túc Phong dùng hai tay nâng bộ váy cưới gấp gọn gàng lên, đưa tới trước ngực Tô Phỉ Thái Vi, chăm chú nhìn vào đôi mắt lóng lánh ánh lệ của nàng, thâm tình nói :
- Tô Phỉ, bộ váy này ta tặng cho nàng trước, mong nàng nhận lấy, ta sẽ không để cho các nàng bị chịu khổ. Đánh trận xong, ta sẽ chính thức tổ chức một buổi hôn lễ đón các nàng quá môn, ta sẽ để mỗi người các nàng đều mặc một bộ váy cưới trắng tinh. Đương nhiên, tiền đề là được các nàng đồng ý. Tô Phỉ, nếu như nàng chấp nhận gả cho ta, thì mong nàng hãy nhận lấy món quà sinh nhật ta tặng cho nàng, đây là một một món quà rất đặc biệt, ta thực sự hi vọng rằng nàng có thể đón nhận.
Tô Phỉ Thái Vi chăm chăm nhìn vào bộ váy cưới trắng muốt, đột nhiên cảm thấy trong đầu mình có chút trống rỗng, nhiệt huyết trào dâng, dường như muốn ngất lịm đi, thế nhưng, trái tim đập dữ dội của nàng lại đang nói với bản thân, không được ngất đi, không được ngất đi, vào giờ phút hạnh phúc này, vạn vạn lần không thể ngất đi, trong tất cả những nữ nhân của Dương Túc Phong, mình chính là người đầu tiên được nhận lấy bộ váy cười giá trị liên thành này, lại còn là một lời hứa của Dương Túc Phong, nam nhân đáng chết này, sau khi lạnh nhạt với bản thân hơn nửa năm, cuối cùng cũng biết thông qua phương thức này để lấy lại một chút thể diện cho mình rồi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Trong ánh mắt trông đợi của mọi người, Tô Phỉ Thái Vi chầm chậm đưa tay nắm lấy bộ váy cưới, đem nó ôm thật chặt ở trong lòng mình, sợ không cẩn thận một chút thôi là có người cướp nó đi mất. Dáng vẻ hạnh phúc và khẩn trương đó, làm cho mỗi một nữ nhân ở bên cạnh vừa cảm thấy hâm mộ lại ghen tị, hận không thể lập tức thay thế Tô Phỉ Thái Vi, trờ thành nữ chủ nhân của tối nay.
Tình cảm của Tiết Tư Ỷ là hướng ngoại nhất, ghé lên bả vai của Đan Nhã Huyến cảm động tới chảy nước mắt, những nữ nhân khác cũng cảm động hết sức, các nàng thế nào cũng không thể nghĩ rằng, Dương Túc Phong lại có thể chuẩn bị được một món quà sinh nhật đặc biệt như thế, thực sự là quá sức khó tin.
Dương Túc Phong thâm tình nhìn Tô Phỉ Thái Vi, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của Tô Phỉ Thái Vi, chậm rãi nói :
- Như vậy, sau này chúng ta thực sự là người một nhà rồi. Từ này trở đi, chúng ta hứa với nhau, mãi mãi bên nhau, cho tới vĩnh viễn.
Tô Phỉ Thái Vi ra sức gật đầu, rồi nước mắt tuôn ào ào.
Viên Ánh Lạc từ trong mộg góc rón rén chui ra, trong tay cũng bưng một chiếc khay, cười tủm tỉm đi tới. Bình thường nàng đều mặc một bộ nữ quân trang quân hàm thượng úy vô cùng nghiêm túc, tối nay hiếm có thay một bộ thường phục, một bộ váy dài màu xanh ra trời, vựa vặn khéo léo làm nổi bật vóc dáng thon thả của nàng, mọi người đột nhiên mới phát hiện ra, thì ra vị tiểu muội muội Viên Ánh Lạc này cùng là một mỹ nhân hiếm có, chiếc cằm nhỏ thon thon, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ của nàng, trong số đông đảo các tỷ muội cũng là độc nhất vô nhị. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Y Địch Liễu Lâm Na tò mò đi tới, len lẽn nhác chiếc khay lên nhìn, cái miệng há hốc ra, thần tình vô cùng quái dị, tựa hồ như muốn cười, nhưng lại không cười ra được, sau đó lại lập tức nhòn chân nhón tay đi trở về, nàng làm như không hề nhìn thấy ánh mắt tò mò của các tỷ muội, cứ ngẩng thật cao đầu.
Tiết Tư Ỷ cũng muốn đi tới, nhưng bị Viên Ánh Lạc mỉm cười ngăn lại.
Tô Phỉ Thái Vi tay ôm váy cười, cũng tò mò đi tới xem món quà này.
Dương Túc Phong nói :
- Kỳ thực đây mới là món quà sinh nhật thực sự.
Tổ Phỉ Thái Vi lấy dũng khí, mở chiếc khay ra, bên trong thì ra chỉ có một tờ giấy trắng tinh.
Trên tờ giấy viết bảy chữ chữ :” Tô Phỉ Thái Vi, ta yêu nàng!” Ký tên là Dương Túc Phong.
Mặc dù mỗi một chứ viết trên tờ giấy đều xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng khó coi, nhưng Tô Phỉ Thái Vi vẫn thình lình như cảm thấy một luồng máu nóng xộc thẳng lên trên đầu, thiếu chút nữa lại ngất đi, may mắn Đan Nhã Huyến tâm tư cẩn thận, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, nàng mới miễn cưỡng đứng vững được nhưng trước mắt vẫn cứ trời sao lấp lãnh, cảm thây bản thân cả cuộc đời này cũng chưa từng kích động như vậy. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dương Túc Phong chẳng hề để ý tới ánh mắt tâm tư phức tạp của những nữ nhân khác, nói đầy tình cảm :
- Ta chẳng có gì hay để tặng cho các nàng cả, về mặt món đồ vật chất các nàng tự mình đã chẳng thiếu gì tiền, ta tặng nàng chỉ có một câu nói này thôi, coi như là một lời hứa. Ta yêu nàng, cũng yêu mỗi một người các nàng, nếu như có một ngày ta không yêu các nàng nữa, các nàng cứ lấy tờ giấy này ra, ném thật mạnh lên người của ta ….
Nước mắt của Tô Phỉ Thái Vi lại lặng lẽ chảy xuống.
Hơi dừng lại chốc lát, Dương Túc Phong tiếp tục sâu lắng nói :
- Ta biết, sau lưng các nàng trách cứ ta phóng đãng, ta đúng là rất phóng đãng. Thế nhưng, ta chưa từng quên mỗi một người các nàng, các nàng ai ai cũng đều ở trong tim ta, đều có sức nặng rất lớn. Ta có thể nói rõ ràng cho các nàng, ở trong lòng ta phân lượng của các nàng trọng yếu hơn Phương Phỉ Thanh Sương nhiều lắm. Nhưng ta cũng phải thừa nhận, ta đã cố tình hoặc là vô ý bỏ qua các nàng, cho nên, hôm nay, ta mượn cơ hội này để xin lỗi các nàng.
Tô Phỉ Thái Vi có chút hổ thẹn nói :
- Cám ơn chàng, thì ra là chàng vì làm sinh nhật cho thiếp, nên mới gọi thiếp trở về, thiếp trách lầm chàng rồi …
Vẻ mặt của Dương Túc Phong có chút cổ quái, nhưng mau chóng khôi phục lại bình thường, hơi ấp úng nói :
- À… thực ra thì….
Vừa đúng lúc này Y Địch Lâm Na đi tới, cũng đưa bánh ga tô cho Dương Túc Phong, có điều Dương Túc Phong nhận thấy mình đã không thể ăn thêm được nữa, chỉ đành nhận lấy rồi đặt lên chiếc bàn ở bên cạnh, nhưng Y Địch Liễu Lâm Na mắt nhướng lên nhìn y, tựa hồ y không ăn miếng bánh đó là không yên tâm. Dương Túc Phong chỉ đành cầm miếng bánh lên cố gắng mà nuốt xuống. Y đột nhiên nhận ra, thì ra ở đằng sau hạnh phúc cũng có chua xót không ai biết được, đáng thương cho cái bụng của mình. Một chốc lát sau, Tiết Tư Ỷ cũng đi tới, trong tay cũng cầm bánh ga tô, Dương Túc Phong chỉ đành ra hiệu “dừng lại” trước. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tiết Tư Ỷ làm bộ nổi giận nói :
- Chàng ăn của người khác đưa, mà lại không ăn của thiếp đưa, đây có phải là thiên vị không? Chàng nói đi …
Dương Túc Phong không có còn gì để nói, chỉ đành nhận lấy miếng bánh, cố cẳng mở rộng không gian tiếp nhận của mình, thế nhưng, khi Dương Túc Phong đang trợn mắt cố gắng nuốt miếng bánh, thì y đột nhiên phát hiện trên cái bàn bên cạnh mình, chẳng biết từ bao giờ đã đặt ít nhất sáu miếng bánh ga tô thật lớn. Dương Túc Phong chỉ đành bất lực rên rỉ, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn nữa. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Y Địch Liễu Lâm Na bưng cốc rượu tới.
Dương Túc Phong chỉ đành xin tha, cuống quít nói :
- Không được nữa, không được nữa, còn uống tiếp là ta gục mất.
Y Địch Liễu Lâm Na ghé sát vào bên tai y, thì thầm nói :
- Chàng say cũng không sợ, Đại Tô Phỉ tỷ tỷ sẽ hầu hạ chàng ngủ mà.
Tô Phỉ Thái Vi tức thì cả mặt đỏ bừng, nhỏ giọng mắng :
- Sao muội không đi mà ngủ cùng chàng ấy!
Y Địch Liễu Lâm Na thì lại chẳng hề cảm thấy xấu hổ gì cả, cười tủm tỉm nói :
- Nhưng hôm này là ngày vui lớn của tỷ mà, tỷ nỡ đem chàng nhường cho muội sao? Nếu thực sự là thế, vậy thì muội phải nói lời cám ơn rồi.
Tô Phỉ Thái Vi tức thì nghẹn lời, gò má đỏ như ráng chiều, nàng sao mà nỡ được. Nàng và Dương Túc Phong chia tay ít nhất đã có thời gian nửa năm rồi, vào năm mới, mặc dù nàng cung tới vương cung Lỗ Ni Lợi Á, nhưng trước sau chằng hề cùng Dương Túc Phong chung phòng, lúc đó nàng còn hận Dương Túc Phong tới ngứa ngáy răng lợi, cũng chẳng hề cảm thấy cô đơn. Nhưng hiện giờ đang tình nồng ý đậm, nếu nàng nhường Dương Túc Phong đi, còn chẳng bằng giết nàng cho xong.
Dương Túc Phong cảm thấy mình uống có chút lờ đờ say, thậm chí là đã hơi mơ mơ màng màng rồi, chậm rãi nói :
- Khục khục, làm sao nói như vậy được chứ? Hôm nay ta tìm Tô Phỉ tỷ tỷ của các nàng, đúng là có chuyện muốn thương lượng cùng với nàng ấy … ấy, các nàng không tin à?
Mấy nữ nhân cùng đồng thanh nói :
- Bọn thiếp tin mới là lạ!
Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ.
Sinh nhật của Tô Phỉ Thái Vi tổ chức tới đêm khuya mới tan, bọn Đan Nhã Huyến lưu luyến cáo từ, Dương Túc Phong được Tiết Tư Ỷ dìu về phong của mình, Tô Phỉ Thái Vi cũng đi theo, Tô Phỉ Thái Vi không có phỏng riêng ở nơi này, chỉ đành tạm thời ở nhờ chỗ của Tiết Tư Ỷ. Tiết Tư Ỷ thì vui mừng hết sức, nhưng Tô Phỉ Thái Vi thì lại xấu hổ, bất quá nàng cũng dần dần tiếp thụ hiện tượng hai nữ nhân cùng hậu hạ Dương Túc Phong như vậy, quan hệ của Tiết Tư Ỷ và bản thân rất thân mật, nên cũng chẳng xấu hổ cho lắm.
Không ngờ Dương Túc Phong đi vào trong phòng, lại cảm thấy tựa hồ tỉnh táo ra không ít, Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tư Ỷ đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, hai nàng thậm chí còn nhìn thấy Dương Túc Phong không biết móc từ đâu ra hai phần tư liệu, tiền tay đặt lên trên bàn. Hai người nàng lúc này mới tin rằng Dương Túc Phong tìm Tô Phỉ Thái Vi trở về, không đơn giản chỉ là tổ chức mừng sinh nhật cho nàng, đúng là có chuyện muốn thương lượng cùng nàng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi có chút hồ đồ ngồi xuống, Tiết Tư Ỷ thức thời tránh đi.
Dương Túc Phong nói :
- Tư Ỷ, nàng không cần phải tránh, chuyện này cũng có phần của nàng.
Tiết Tư Ỷ dụt dè nói :
- Rốt cuộc là chuyện gì thế ? Chàng làm cho thiếp thấy căng thẳng …
Dương Túc Phong dùng sức day day huyệt thái dương của mình, cố gắng xoa đi ảnh hưởng của cơn say, Tiết Tư Ỷ chuẩn bị khăn mặt nóng và trà đặc cho y, nhưng hiệu quả tựa hồ không lớn lắm, vùa rồi y bị bầy nữ nhân điên cuồng kia chuốc cho đến thảm. Cái cô Y Địch Liễu Lâm Na kia quả thực là khùng quá mức, ở trước mặt cả đám tỷ muội, ép y và nàng uống rượu giao bôi, làm một hơi liền năm cốc, không say cũng không được.
Tô Phỉ Thái Vi cũng sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận nói :
- Chàng muốn cùng bọn thiếp thương lượng chuyện gì đấy?
Dương Túc Phong nói không được rõ ràng cho lắm :
- Tô Phỉ, nàng muốn có một đội thuyền độc lập của mình không?
Tiết Tư Ỷ kêu lên một tiếng kinh ngạc nho nhỏ.
Tô Phỉ Thái Vi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc hỏi lại :
- Thiếp? Đội thuyền độc lập ư?
Dương Túc Phong tựa hồ có chút ngà ngà say, gật đầu chậm rãi nói :
- Ừ, một đội thuyền độc lập, đại khái là chừng một trăm sáu mươi chiếc thuyền lớn, qua lần đổ bộ này, ta phát hiện ra, chúng ta kỳ thực không cần thiết tự mình có nhiều thuyền vận chuyển như vậy, vào lúc cần thiết thì thì chưng dụng từ dân gian là được rồi, nếu không thì chi phí quá lớn, ta và mấy tham mưu của quân bộ quân Lam Vũ lại nghĩ, hải quân quân Lam Vũ chúng ta có chiến hạm là được rồi, không cần có nhiều thuyền vận chuyện ở trong biên chế như thế nữa, ta chuẩn bị đem hơn một trăm sáu mươi chiếc thuyền này đẩy ra thị trường, giao cho nàng quản lý … Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tô Phỉ Thái Vi còn chưa kịp phản ứng, Tiết Tư Ỷ đã kinh ngạc thốt lên :
- Oa! Những hơn một trăm chiếc thuyền vận chuyện cơ đấy!
Dương Túc Phong say lướt khớt có chút lờ đờ nói :
- Đúng vậy! Có vấn đề gì không? Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tiết Tư Ỷ muốn nói lại thôi, sắc mặt có chút kích động.
Tô Phỉ Thái Vi thì lại hoàn toàn trở nên bình tĩnh, cẩn thận cân nhắc mỗi một câu nói của Dương Túc Phong, lĩnh hổi ý tứ ẩn chứ trong đó, qua một lúc lâu, mới cẩn thận từ tốn nói :
- Những chiếc thuyền vận chuyển này sau khi giao cho thiếp, có thể tùy ý thiếp xử lý sao? Thiếp muốn làm gì cũng được ư?
Dương Túc Phong lờ mờ nói :
- Đương nhiên, nếu không thì giao cho nàng làm gì chứ? Những chiếc thương thuyền này sau khi giao cho nàng, liền thành tài sản riêng của nàng rồi, nàng thích xử trí thế nào thì xử trí thế đó. Cho dù nàng bán đi cũng được, có điều, đương nhiên là ta không hi vọng nàng sẽ đem bán hết cả chúng đi, ít nhất cũng phải kiếm cho chúng ta chút tiền sinh hoạt!
Tô Phỉ Thái Vi khẽ cau mày lại, hiển nhiên là cảm thấy lời của Dương Túc Phong không đang tin lắm, rất có thể là y chỉ ăn nói lung tung sau khi say rượu, không khỏi nửa tin nửa ngờ hỏi :
- Quân Lam Vũ không cần thuyền vận chuyển nữa sao?
Dương Túc Phong nổ lực phấn chân tinh thần lên một chút, tỉnh táo trở lại, ưỡn thẳng lưng lên, chậm rãi nói :
- Cần chứ, đương nhiên là cần. Bất quá không cần số lượng nhiều như vậy nữa, đại khái hai ba chục chiếc dùng thường xuyên là được. Sau này, trừ thuyền bè vận chuyển quân giới đặc biệt ra, thì những chiếc thuyền khác đều vào khi nhu cầu tác chiến cần thiết, mới trưng dụng từ trong dân gian. Đương nhiên chúng ta sẽ dựa theo giá cả thị trường để chi trả, hơn nữa là trả bằng tiền mặt. Như vậy càng tiện tận dụng tài nguyên vận chuyển, cũng có lợi cho sự phát triển của vận chuyển đường biển …
Tô Phỉ Thái Vi cảm thấy có chút không thể nào tin được, suy nghĩ một chút, ánh mắt khe khe lay động, chần chừ nói :
- Nếu như mà thiếp có đội thuyền độc lập, như vậy việc làm ăn của thiếp sẽ phát sinh xung đột trực tiếp với Đông Hải Đường…
Tiết Tư Ỷ không nhịn được cũng xen miệng vào nói :
- Đúng thế! Đông Hải Đường cũng có rất nhiều thương thuyền, hai nhà sẽ đánh nhau mất ..
Dương Túc Phong thản nhiên nói :
- Sao lại có thể nói là đánh nhau chứ? Đây chỉ là tự do cạnh tranh chính đáng. Sau khi các nàng thành lập thương đoàn mậu dịch độc lập, thân phân đặc thù của thương đoàn mậu dịch Đồng Hải Đường sẽ bị giải trừ, bọn họ và các nàng, các nàng và bọn họ, hoặc là tất cả các thuyền đội vận chuyện khác đều n