Lòng Dương Túc Phong đột nhiên tức giận, buồn bực, nhịn không được hỏi: “Cô lại chọn cái gã Độ Biên Lang đó làm nhân vật chính à?”
Thiếu niên lắp bắp: “Tôi tưởng là...”
Tài Băng Tiêu không đợi cô ta nói xong đã cười, ngắt lời, thản nhiên nói: “Tuy cô lựa sai người nhưng vẫn còn cơ hội sửa chữa đó. Ai da, cô xem, người đó đó, cô chọn ông ấy làm vai chính. Nhất định cô sẽ trở thành tác giả viết tiểu sử vĩ đại nhất trong lịch sử người Cát Phổ Tái!”
Tài Băng Tiêu trỏ ngón tay vào Dương Túc Phong, ánh mắt thiếu niên xinh đẹp ấy tức thì sáng lên. Dương Túc Phong đoán cô ta ắt hẳn sẽ mừng rỡ hoan hô, nhảy nhót như phát cuồng mà hỏi: “Thật sao? Thật thế à?” thậm chí còn nồng nhiệt ôm chầm lấy mình. Trái lại, vẻ mặt hoan hỉ của thiếu niên chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi mau chóng tiêu tan, ánh mắt hoài nghi lẳng lặng nhìn Dương Túc Phong, khẽ hỏi: “Thật không?”
Tài Băng Tiêu mỉm cười khẳng định: “Cô tin ta đi. Cô nhất định sẽ trở thành một Phổ La Mễ Lạc Đạt khác.”
Tức thì toàn thân thiếu niên giống như bức tượng đồng đang phát sáng, mắt sáng ngời rạng rỡ nhìn Dương Túc Phong. Hoàn toàn không thấy một chút gì là sợ hãi và có ý muốn kháng cự, khao khát tương lai dâng đầy trong mắt. Cái tên Phổ La Mễ Lạc Đạt tác động cô ta sâu sắc, làm cô ả không còn suy nghĩ cẩn thận được, đầu óc mơ tưởng đến viễn cảnh người người chiêm ngưỡng chân dung của mình trăm ngàn năm sau.
Dương Túc Phong ngược lại hơi biến sắc. Hắn đương nhiên biết cái tên Phổ La Mễ Lạc Đạt, nhưng chân chính làm hắn biến sắc là nhân vật trong truyện kí của Phổ La Mễ Lạc Đạt, Y Lan vương Tiêu Trầm. Trong lịch sử rối ren phức tạp của Y Lan đại lục chỉ có một người từng chân chính thống nhất cả đại lục, chính là Y Lan vương Tiêu Trầm. Dũng vũ và hùng tài đại lược của ông ta đến ngày nay vẫn là đề tài được người ta say sưa bàn tán. Sự tàn bạo lãnh khốc của ông ta cũng khiến những kẻ từng là địch nhân của ông ta tới giờ còn hận thấu xương. Việc đó cũng khiến cho Tiêu gia tại Y Lan quốc ngạo thị thiên hạ, tự cho mình là cao nhân.
Thiếu niên mĩ lệ hình như cũng nghĩ tới vấn đề này, hơi nhếch đôi môi hồng lên, dè dặt hỏi: “Y có thể thành một Y Lan vương khác sao?”
Tài Băng Tiêu cười khẽ, liếc Dương Túc Phong một cái, trịnh trọng đáp: “Lúc Phổ La Mễ Lạc Đạt viết tiểu sử Tiêu Trầm, ông ấy còn chưa biết người đó sẽ trở thành Y Lan vương mà. Vì sao cho tới bây giờ chúng ta vẫn còn say mê bàn luận truyện kí của ông ấy, kí ức hãy còn mới nguyên? Không phải vì Tiêu Trầm uy phong vĩ đại, cũng không phải vì sự tàn khốc của ông ta, lý do là vì truyện kí đó chân thật. Nếu cô xem được bản gốc “truyện kí Y Lan vương” không có cắt bớt, cô sẽ thấy, chương ba mươi chín và chương một trăm bốn mươi mốt có ghi rõ, Tiêu Trầm từng trải qua nỗi tuyệt vọng và bất lực. Ông ta không phải thần tiên hạ phàm, cũng không phải thần tiên chuyển thế, chỉ là một con người rất đỗi bình thường. Tất cả những thứ ông ta có được đều nhờ nỗ lực, có sự chọn lọc, tuyệt không phải do ông trời ban ân...”
Dương Túc Phong không nhịn được chen vào: “Băng Tiêu, cô muốn nói cái gì đây?”
Tài Băng Tiêu không vui chút nào, lầu bầu: “Ta ghét nhất là ai ngắt lời ta!”
Dương Túc Phong lè lưỡi, tỏ ý xin lỗi.
Tài Băng Tiêu sắp xếp suy nghĩ trong đầu một chút, bình tĩnh nói: “Ta chỉ có thể nói, nếu cô biết trước kết quả, tác phẩm của cô sẽ mất đi tính chân thực. Bởi vì cô có thể lựa chọn, vứt bỏ những chi tiết bất lợi cho nhân vật chính. Ngược lai, cô không biết trước kết cục, cùng trải qua cả quá trình với nhân vật của mình, ghi chép lại tất cả những gì xảy ra, bất kể có lợi hay bất lợi đối với y, cho dù mặt bất lợi đó mai này sẽ rất phiền toái.”
Thiếu niên hiển nhiên hiểu được ý tứ của Tài Băng Tiêu, kiên quyết đáp: “Người Cát Phổ Tái viết truyện kí chúng ta có ba quy tắc. Thứ nhất là chân thật, thứ hai chân thật, thứ ba cũng là chân thật. Chỉ có chân thực ghi chép tất cả cử chỉ lời nói của nhân vật mới có thể lưu lại một tác phẩm bất hủ.”
Tài Băng Tiêu mặt mày hớn hở nói: “Như vậy, ta chúc mừng cô, cô theo y, chọn y làm nhân vật chính đi!”
Mĩ lệ thiếu niên nho nhã lễ phép khom người nhìn Dương Túc Phong, chìa tay phải ra, cúi rạp người, dùng giọng nói bình tĩnh cương quyết, nói với hắn: “Thiếu tướng tôn kính, xin ngài cho phép Na Tháp Lị, một tác giả truyện kí người Cát Phổ Tái được đi theo ngài, ghi lại từng điểm một trên con đường đi tới ánh sáng và thành công, để cho người đời sau chiêm ngưỡng, học tập. Thần linh sẽ làm chứng cho tất thảy những gì tôi miêu tả, để sau khi ngài bước chân lên thiên đàng, tiếp nhận lễ rửa tội dưới ánh mặt trời huy hoàng, trong đêm vẫn tỏa ra ánh sáng khiến người hoài niệm.”
Kì thực Dương Túc Phong không nghĩ tới chuyện có một người kè kè bên mình như cái bóng, càng không tưởng tượng được mình có thể lên thiên đàng. Trong tâm tưởng hắn, không chết ở Mĩ Ni Tư đã là kết cục rất hài lòng rồi. Bất quá hắn giữ phép lịch sự hoặc giả hâm mộ nhan sắc diễm lệ của đối phương, đành đưa tay ra nắm lấy bàn tay thiếu niên, sau đó khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay. Hành động này hàm ý hắn và thiếu nữ Cát Phổ Tái không rõ lai lịch này đã kí kết một khế ước cổ xưa.
Na Tháp Lị - thiếu nữ Cát Phổ Tái gia nhập vào đoàn người làm bầu không khí trở nên vui vẻ, có sức sống. Kiến thức của Na Tháp Lị khiến Tài Băng Tiêu hết sức cao hứng, hỏi han không ngớt, tìm hiểu tận ngọn nguồn gốc rễ, chừng sau còn thu hút thêm bọn Tô Lăng Tuyết. Lý do là vì cô nàng thuật các cố sự quả thực rất hấp dẫn, thêm vào đó người Cát Phổ Tái trời sanh kỹ năng kể chuyện, các động tác mô tả sống động như thật làm bọn họ bớt buồn phiền. Chỉ có Dương Túc Phong là không giảm được cảm xúc bi ai một phân một hào nào, hắn còn đang đau khổ suy nghĩ về vận mệnh của thiếu tướng Ngõa Thiết và tiền đồ của đội quan quân pháo binh.
Căn cứ lời kể của Na Tháp Lị, hành lang Á Sâm quả thực xuất hiện nguy cơ chưa từng có. Tư Đế Nhĩ và Bạch Vô Vũ lãnh đạo phản quân đã chiếm lấy phủ Bối Trữ - cứ điểm quân sự trọng yếu ở bắc trung bộ hành lang Á Sâm, thanh thế lẫy lừng, bành trướng cực độ. Sau lưng lại có Mã Toa quốc và Long Kinh quốc chống đỡ không thèm che đậy, hiện giờ gươm ngựa sẵn sàng chuẩn bị nam chinh. Đại hoàng tử Đường Cốc làm mất phủ Bối Trữ, khiến ân sủng Đường Minh giành cho gã giảm đi mấy phần, còn nổi cơn thịnh nộ. Thế nên y mau chóng tìm kẻ thế tội, không ai khác là thiếu tướng Ngõa Thiết và sư đoàn trung ương quân số .
Trong cuộc tiến công phủ Bối Trữ, thiếu tướng Ngõa Thiết đúng là không tập kết quân đúng hạn, ngay sau đó sư đoàn bị đẩy tới tòa án binh tiền duyên, xử thành tội đầu sỏ trong việc để mất phủ Bối Trữ. Nguyên nhân thiếu tướng Ngõa Thiết không thể tập kết đúng thời hạn là do đội pháo binh. Nơi này đồi núi dốc đứng, địa thế hiểm yếu, pháo binh khó bề hành động, Ngõa Thiết lại không chịu bỏ pháo binh lại.
Kết quả là như hiện giờ, Ngõa Thiết bị tống ra tòa án binh, toàn bộ quan quân pháo binh sư đoàn đều bị định tội, biến thành nô lệ. Na Tháp Lị nói, kết thúc câu chuyện của nàng. Đối với sự kiện phủ Bối Trữ, triều đình đế quốc thi hành lệnh kiểm tra báo chí nghiêm ngặt. Thành thử, Na Tháp Lị cũng không hiểu tường tận, những gì nàng biết đều là truyền miệng. Có điều bấy nhiêu cũng đủ để cái tên không biết tí gì là Dương Túc Phong hiểu được nguyên nhân bọn Mông Địch Vưu bị biếm thành nô. Dương Túc Phong lờ mờ đoán được, nội tình không đơn giản như vậy nhưng hắn cũng biết Na Tháp Lị không giấu diếm điều gì. Xem ra, bí mật ẩn tàng trong đó đành đợi sau này có cơ hội mới tìm hiểu ngọn nguồn.
Ngẩng đầu nhìn tịch dương, Dương Túc Phong hít sâu một hơi khí lạnh, muốn nỗ lực xua tan phiền muộn trong lòng. Khổ nỗi, cảnh tượng đám quân nô mất tay đó cứ hiện lên trước mắt hắn, làm hắn phải cố đè nén cảm xúc. Bất ngờ, có ai đó nắm lấy tay hắn, cúi đầu nhìn lại thì ra là Na Tháp Lị, đang xem chỉ tay mình.
Dương Túc Phong ngớ người: “Cô muốn làm gì vậy?”
Na Tháp Lị đáp: “Căn cứ theo khế ước giữa chúng ta, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ dự đoán tương lai cho ngài, xem chỉ tay là cơ sở tốt nhất.”
Dương Túc Phong uể oải nói: “Nếu dựa vào chỉ tay có thể dự báo được họa phúc của một người, thế thì hàng ngày mọi người trước khi ra ngoài đều cần xem chỉ tay và thế giới này cũng không có quá nhiều thiên tai như vậy!”
Na Tháp Lị phớt lờ câu châm chọc của Dương Túc Phong, tập trung tinh thần nhìn bàn tay trái của hắn, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng, rất lâu mới lẩm bẩm: “Thế này là sao đây? Là sao đây?”
Câu này không tác động được đến Dương Túc Phong, hắn còn đang mải cảm thụ chút nắng ấm còn sót lại buổi chiều tà. Chỉ có Tài Băng Tiêu và bọn Tô Lăng Tuyết là chú ý đến thần sắc kì lạ của Na Tháp Lị, cũng nghe được lời nàng lẩm bẩm.
Tài Băng Tiêu ngờ vực hỏi: “Cô nhìn thấy gì vậy?”
Na Tháp Lị hoảng loạn lắc đầu, chối đây đẩy: “Không có gì, không có gì hết!”
Điệu bộ giấu đầu hở đuôi này càng khiến Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu nghĩ hoài không ra, càng chú ý thêm. Ngay cả hai tỉ muội Tài Tiêm Tiêm và Tài Miểu Miểu cũng tò mò nhìn nàng. Gương mặt Na Tháp Lị tức thì đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn làm người ta thêm bất an.
Tô Lăng Tuyết cất giọng lạnh băng: “Cô nhìn thấy y là một tên ác ma phải không?”
Dương Túc Phong lãnh đạm ngó Tô Lăng Tuyết, cười lạnh: “Đúng đó, ta là ác ma từ mười tám tầng địa ngục chuyển thế thành đó.”
Na Tháp Lị biến sắc, gương mặt trắng bệch hết sức đáng sợ, toàn thân run rẩy, ánh mắt kinh khủng nhìn Dương Túc Phong giống như đang nhìn một ác ma thực sự vậy. Biểu hiện bất thường của Na Tháp Lị khiến bọn Tô Lăng Tuyết càng tò mò hơn, chăm chăm dòm Dương Túc Phong nhưng tuyệt không nhìn ra hắn có điểm gì quái lạ cả.
Tài Băng Tiêu vỗ vỗ Na Tháp Lị, lắc mạnh hai tay nàng để nàng yên tâm, an ủi: “Nè, nè, đừng tự hù dọa mình vậy chứ. Cô nhìn xem, nếu y quả thực là ác ma chuyển thế, mặt trời chiếu lên người y sớm đã thiêu đốt y rồi!”
Na Tháp Lị trấn tĩnh lại, mở to mắt nhìn thật kỹ. Lúc này mới tin lời Tài Băng Tiêu, tia nắng chiều còn rớt lại trên người Dương Túc Phong lúc ẩn lúc hiện, hắn không có vẻ gì là khó ở cả. Cô nàng thở phào, lôi từ trong người ra một cái túi, quỳ xuống đất, bày trên đầu gối, lôi ra một bộ bài Tháp La rất đẹp. Vẻ mặt thành kính, Na Tháp Lị xóc bài cực nhanh, động tác nhuần nhuyễn, hiển nhiên gieo quẻ bói bài Tháp La cực kỳ tinh thông.
Tài Băng Tiêu, Tô Lăng Tuyết mấy người hiếu kì nhìn động tác của Na Tháp Lị, dường như đang xem một vở kịch xuất sắc, duy có Dương Túc Phong là không buồn lưu tâm, thậm chí chẳng thèm nhìn. Hắn chỉ im lặng hưởng thụ không khí bình yên sau trận chiến, đến khi tiếng Na Tháp Lị vang lên bên tai: “Thiếu tướng, xin bốc một quân bài!”
Dương Túc Phong thò tay bốc đại một lá, là lá bài tử thần màu đen.
“ Ôi ôi, đúng là không may mắn rồi!” Tô Lăng Tuyết cất giọng cười giễu cợt, bộ dạng rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.