Đến tối, xe ngựa của Dương Túc Phong tiến vào con đường đi đến Vị Ương cung.
Đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần đã dần dần trở nên yên bình, bất kể là cư dân đương địa mang theo tâm lý như thế nào, thì bọn họ cũng phải tiếp thụ một sự thật, đó chính là quân Lam Vũ đã trở thành chủ nhân mới của đế quốc Đường Xuyên, giữa Đường Minh và Dương Túc Phong rốt cuộc sẽ còn có âm mưu quỷ kế gì nữa, rốt cuộc có còn xung đột chảy máu gì nữa không, thì không ai có thể nói chắc được.
Nhưng cho dù bọn họ có đầy một bụng lo lắng và nghi vấn, thì bọn họ cũng chỉ có thể chôn thật sâu ở trong lòng mình, không dám mang ra làm đề tài bàn luận trong lúc rảnh rỗi, bởi vì ở trên đường rõ ràng đã tăng cường thêm cảnh sát đế quốc và binh sĩ quân Lam Vũ không ngừng tuần tra, lưỡi lê sáng qoắc kia lúc nào cũng có thể lấy đi mạng người.
Mượn ánh đèn lồng ở bên trong khoang xe, Dương Túc Phong cúi đầu xem bản tóm tắt báo chí mấy ngày qua.
Cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào đồn trú, giới báo chí truyền thông của kinh đô Ni Lạc Thần không có gì phải nghi ngờ đã toàn bộ ngả sang hướng quân Lam Vũ, giống như điều trước đó Đường Minh chửi bọn họ là bầy chó ai cho ăn thì kẻ đó là chủ vậy, báo chí lập tức trở thành hậu thuẫn có sức nặng nhất của quân Lam Vũ.
Những ký giả và tờ báo trước kia từng công kích quân Lam Vũ, lập tức xoay chuyển ba trăm sau mươi độ, trở thành ra sức tán dương công tích của quân Lam Vũ, mặc dù nhân cách và hành vi của bọn họ rất vô sỉ, bất quá quân Lam Vũ chẳng hề có hành động can thiệp nào.
Trong xu thế chính trị xã hội thay đổi, đây là hiện tượng quá phổ biển rồi, mà quân Lam Vũ cũng cần ca tụng như vậy, để mở rộng sức ảnh hưởng của mình, để an định dân tâm, mặc dù có một số lời ca tụng làm Dương Túc Phong cũng cảm thấy có chút sởn gai ốc.
Những bài báo của Điệp Tư Thi hoàn toàn biến mất, không còn một tờ báo nào còn dám đăng văn chương của cô nàng, mà chính bản thân Điệp Tư Thi, tựa hồ cũng chỉ biết lặng lẽ chờ đợi đồ đao của quân Lam Vũ giơ lên thôi.
Quyển sổ ghi chép mà Điệp Tư Thi tặng cho Dương Túc Phong kia, y tự nhiên không chút khách khí chiềm làm của riêng rồi, bản thân sau khi nghiên cứu sơ qua, liền giao cho Cổ Định Sâm và Tiêu Phương Ta đi nghiên cứu chấp hành, thảo luận tính thực tiễn của những nội dung ở trong đó.
Hai người bọn họ sau khi xem qua, đều cảm thấy rất có tính gợi mở, cho rằng đây là một tài liệu rất hiếm có, bất quá đối với nét chữ đẹp đẽ ở trong đó, Cổ Địch Sâm tỏ ra hết sức hoài nghi, bất kể Dương Túc Phong có giải thích như thé nào, thì trong mắt hắn thủy chung luôn mang theo vẻ đầy thâm ý sâu xa, tự hồ đã đoán được chủ nhân thật sự của cuốn sách nhỏ này là ai rồi, Dương Túc Phong chỉ đành khóa miệng kín bưng, ngầm thừa nhận.
Cơ cấu hành chính trung ương của quân Lam Vũ đã hoàn toàn tiếp quản công việc hành chính của triều dình, khôi phục hoạt động thường ngày của khu vực quân Lam Vũ khống chế.
Cứ như thế, ngoài Kim Xuyên đạo, Nguyên Xuyên đạo và Phương Xuyên đạo , quân Lam Vũ trong chớp mắt có thêm ba tỉnh Long Xuyên đạo, Vân Xuyên đạo và Tiêu Xuyên đạo, còn một phần quyền khống chế Hà Xuyên đạo, nhân khẩu quân Lam Vũ khống chế đã lên tới gần một trăm triệu người.
Đối diện với một lượng lớn đất đai và nhân khẩu đột nhiên tăng lên như vậy, ủy viên hành chính hội do Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ lãnh đạo đều vô cùng bận rộn, rất nhiều quan viên cần phải an bài mới, rất nhiều vấn đề tài chính phải giải quyết.
Ở rất nhiều địa khu, triều đình đã trưng thu thuế tới tận sau năm thiên nguyên rồi, Dương Túc Phong phải hạ lệnh lập tức miễn trừ thuế má ở những địa phương này, nếu không cư dân đuơng địa sẽ chạy mất sạch.
Đôi khi Dương Túc Phong một mình suy nghĩ, cảm thấy Đường Minh phẩy tay đem cái đống hỗn loạn này ném lại cho mình, đún là có ý hãm hại mình thật, bởi vì quân Lam Vũ vốn chưa được tình là cường đại, trừ quân sự ra thì trên mặt chính trị và mặt kinh tế đều không có nền móng vững chắc.
Đương Minh đột nhiên đem nhiều đất đai và nhân khẩu như vậy ném cho quân Lam Vũ, tựa hồ đúng là có mục đích tức thì kéo sụp quân Lam Vũ, may mắn quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều từ địa khu Mỹ Ni Tư gian khổ rèn luyện ra, đã quen với đủ cac loại khiêu chiến rồi.
Nơi này điều kiện có tệ hơn đi chăng nữa, cũng không thể một nghèo hai trắng như địa khu Mỹ Ni Tư khi xưa được, cho nên cắn chặt răng lại, quân Lam Vũ vẫn còn có thể chống đỡ được.
Hiện giờ, trừ bố trí quân sự ra, quân Lam Vũ đem chủ yếu sức lực đặt vào công tác ổn định trật tự ở các địa khu, dựa theo pháp điển của quân Lam Vũ từng bước thực hành các loại công tác cải cách.
Xét thực tế pháp điển của quân Lam Vũ đụng chạm rất lớn tới lợi ích của giai cấp địa chủ, vì để đề phong xảy ra chấn động quá lớn, nên trải qua nghiên cứu, quân Lam Vũ tạm thời không tịch thu đất đai của địa chủ, nhưng phải đem thuế thu giảm bớt lại còn một phần ba ban đầu.
Vì chuyện này, quân Lam Vũ đã rút ra rất nhiều nhân viên công tác tới những khu vực mới được khống chế, tiền hành công tác gian khổ.
Về sau này trong cuốn tiểu sử Na Tháp Lỵ viết cho Dương Túc Phong có thể nhìn ra được, khoảng thời gian này ở kinh đô Ni Lạc Thần, là những ngày tháng mà Dương Túc Phong lo lắng nhất suy nghĩ nhiều nhất, bởi vì quân Lam Vũ thoáng một cái phải gành trên vai một trọng trách cực lớn, áp lực công tác của mỗi một người vì vậy mà rất lớn.
Hơn nữa sau khi chiếm lĩnh kinh đô Ni Lạc Thần, tư tưởng của quan binh cũng phát sinh ra biến hóa to lớn, những vấn đề hủ bại xa đọa liền bắt đầu tự nảy sinh ra, tất cả những vấn đề này đều cần Dương Túc Phong bận tâm lo nghĩ, ngày hôm qua y có thể tới bên sông Tần Hoài du ngoạn môt ngày đã được coi là ông trời đặc biệt khai ân rồi.
Chiếc xe ngựa vượt qua quảng trưởng Anh Hùng của trung tâm kinh đô Ni Lạc Thần, nơi đây vào buổi tối vốn phải rất náo nhiệt, bất quá bởi vì kinh đô Ni Lạc Thần phong viên biến ảo khó lường, nên khu quảng trường rộng lớn này không thấy nổi một bóng bách tính bình dân, chỉ có mười mấy quan quân của quân Lam Vũ ở dưới ánh đèn mù mờ, cầm thước giây không biết đang do đạc cái gì, nhìn thấy xe ngựa của Dương Túc Phong tới, vì thế vội đứng nghiêm hành lệ.
Dương Túc Phong ở bên trong xe ngựa nhìn thấy bóng người Tư Cơ Bối Ni, vì thế bảo xe ngựa dừng lại.
Vì để chấn hưng tinh thần của cư dân kinh đô Ni Lạc Thần, đồng thời mở rộng ảnh hưởng của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong quyết định trước khi buổi lễ ngày tháng được củ hành, quân Lam Vũ sẽ tổ chức một nghi lễ duyệt binh long trọng ở quảng trường anh hùng, thời gian tạm thời ấn định vào ngày tháng .
Bộ đội tham dự duyệt binh có ba trung đoàn bộ binh và một trung đoàn pháo binh, quan tổng chỉ huy phụ trách buổi lễ duyệt binh là Khắc Lệ Tô Na, bất quá chân chính phụ trách chấp hành vẫn là Tư Cơ Bối Ni trung đoàn trưởng trung đoàn .
Bởi vì đối với loại nội dưng như nghi thức duyệt binh, năng lực tiếp thu và năng lực lĩnh hội của Tư Cơ Bối Ni rõ ràng là hơn xa những quan quân khác, đồng thời, phụ trách điều hóa công tác chỉ huy duyệt binh, còn có thượng úy lục quân Lý Hạo Lâm.
Quả nhiên, nhìn thấy Dương Túc Phong xuống xe, Tư Cơ Bối Ni và Lý Hạo Lâm đều vội vàng chạy tới, đứng nghiêm hành lễ. Không biết hai người bọn họ làm cái gì mà sắc mặt đỏ bừng bừng, dường như là vô cùng mệt mỏi, giọng nói cũng khàn đặc, hơn nữa tư thế hai người đi lại cũng không bị thương, cứ như bị sái chân vậy.
- Có chuyện gì thế?
Dương Túc Phong quan tâm hỏi, tò mò cúi người xuống, kéo ống quần của Tư Cơ Bối Ni Lên nhưng không phát hiện ra có gì đặc biệt, lại kéo ống quần của Lý Hạo Lâm cũng không thấy có gì đặc biệt, vì thế lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cười ngây ngốc của hai người.
- Không sao, không sao đâu thật mà.
Hai người Tư Cơ Bối Ni và Lý Hạo Lâm cuống quít nói liên tục, len lén rút chân trở về, động tác này của bọn họ chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, đương nhiên là bị Dương Túc Phong phát hiện, Dương Túc Phong nhăn mày lại, yêu cầu bọn họ cởi giày ra tra xét tới cùng.
Quảng trường Anh Hùng cách con đường chuyên dụng của Vị Ương cung không xa, Xạ Nhan đích thân ở cửa con đường chuyên dụng của Vị Ương cung chờ đợi Dương Túc Phong tới, nhưng nhìn thấy Dương Túc Phong dùng lại ở trên quảng trường Anh Hùng vì thế cũng chạy tới.
Nhìn thấy khung cảnh này, Xạ Nhan cười nói:
- Phong lĩnh, ngài gọi y sinh tới xem cho bọn họ một chút là được rồi. Mấy người bọn họ vì đo đạc khoảng cách duyệt binh thích hợp nhất trên quảng trưởng Anh Hùng, đã bận cả ngày rồi. Tôi dám đảm bảo, hai người bọn họ đi đều một ngày, lòng bàn chân khắc định là phổng rộp hết cả …
Tư Cơ Bối Ní và Lý Hạo Lâm vội vàng liên tục phủ nhận .
Dương Túc Phong không cần suy nghĩ quay đầu lại phía sau gọi:
- Người đâu, kéo hai người họ tới y viện dã chiến cho ta, để Lý Trí Kiệt kiểm tra xem xem, không có sự phê chuẩn của Lý Trí Kiệt, không cho phép bọn họ ra, nếu không làm theo quân pháp.
Tức thì có mấy cảnh vệ đi lên, kéo Tư Cơ Bối Ni và Lý Lâm Hạ đi, tình hình của những quan quân khác cũng không khác là bao, đều bị Dương Túc Phong ra lệnh đưa tới cho quân y Lý Trí Kiệt xử lý, Tư Cơ Bối Ni khẩn cấp nói:
- Ối mẹ ơi! Phong lĩnh ơi, tôi đi y viện, tôi đi y viện được chưa, bất quá đừng tìm Lý Trí Kiệt, hắn có thù với tôi …
Dương Túc Phong nghiêm mặt nói:
- Phải Lý Trí Kiệt mới trị nổi ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà lấy uy thế của trung đoàn trưởng ra uy hiếp hắn, thì trở về không xong với ta đâu.
Tư Cơ Bối Ni tức thì kêu cha gọi mẹ, nhưng vẫn bị đám cảnh vệ nhịn cười nghiêm mặt kéo đi.
Dương Túc Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại giơ tay gọi:
- Đợi đã!
Tư Cơ Bối Ni tức thì vui mừng quá nỗi, còn cho rằng chuyện có cơ lay chuyển, không ngờ Dương Túc Phong không bảo cảnh vệ buông hắn ra, mà tò mò hỏi Lý Hạo Lâm:
- Các ngươi đo ra khoảng cách thích hợp nhất là bao nhiêu?
Lý Hạo Lâm đừng nghiêm đáp:
- Mỗi một bước bảy mươi phân, từ đầu này của quảng trưởng Anh Hùng đi tới đầu kia, đi đều mỗi một bước bảy mươi phân, vừa vặn là ba trăm ba mươi lăm bước, mỗi một phút đi tám mươi bước, vừa vặn thời gian của một khúc quân nhạc, chúng tôi đo lại nhiều lần rồi, dựa theo tiêu chuẩn này, hai mươi lăm đội ngũ hình vuông đi qua có thể khống chế thời gian trong vòng một tiếng đồng hồ.
Dương Túc Phong gật gù nói:
- Được! Các ngươi cứ dựa theo tiểu chuẩn này truyền đạt cho các bộ đội khác, yêu cầu bọn họ tham khảo tiêu chuẩn này để triển khai huấn luyện.
Dương Túc Phong phất tay, các cảnh vệ liền lôi đám người Tư Cơ Bối Ni bất lực cúi đầu đi.
Xạ Nhan có chút hưng phấn nói:
- Tôi dám đảo bảo, buổi duyệt binh này vừa diễn ra, khẳng định làm cho không ít kẻ són ra quần.
Dương Túc Phong không cho là như vậy:
- Chưa chắc, con đường của chúng ta còn dài lắm, người của chúng ta hơi ít một chút, tiền cũng chẳng nhiều.
Quan chỉ huy bộ đội cảnh vệ phụ trách đóng giữ ở Vị Ương cung tên là Đỗ Thiên Kỳ, đã đứng ở cửa Vị Ương cung chờ nghênh tiếp Dương Túc Phong từ rất lâu rồi, bởi vì có Dương Túc Phong tới, nên Vị Ương cung đã tiến hành kiểm tra toàn diện, đảm bảo một con muỗi cũng không thể tự do bay lượn được, trong khu vực khống chế trọng điểm. đều bố trí rất nhiều các tay súng bắn tỉa, còn có một số lượng khá lớn các trạm canh ngầm.
Bất quá, Vị Ương cung đúng là rất lớn, được xưng là có chín nghìn chín trăm chín mươi chín gian phòng, mặc dù đó là để dọa người khác thôi, bất quá chỉ riêng số phòng thôi đúng là cũng có tới hơn sáu nghìn, bình thường sử dụng đại khái không tới một phần tư, cho nên bộ đội cảnh vệ quân Lam Vũ khống chế, tạm thời cũng chỉ có một phần tư này.
Dương Túc Phong dừng lại ở cửa Vị Ương cung một lúc, bởi vì đây là lần đầu tiên y tiến vào Vị Ương cung, cho nên tất nhiên là phải chiêm ngưỡng kỹ càng một phen.
Nhìn từ đằng xa, Vị Ương cng rất uy nga tráng lệ, lầu son gác tía, nhưng khi thực sự tới gần, thì lại chẳng thấy có gì đặc biệt, tường cung màu hồng sậm nhìn từ xa thì rất trang nghiêm, rất nghiêm nghị, rất khí thế, nhưng vừa tới gần nhìn, lại có thể nhìn thấy nước sơn nứt nẻ thậm chí có cả chỗ làm vào, trông có chút cũ nát lắm rồi.
Nói thực sự, Vị Ương cung cũng đã có mấy trăm năm lịch sử rồi, cho dù nhiều lần tu sửa, cũng không thể chú ý tới nhiều chi tiết nhỏ như vậy, suy bại là điều khó mà tránh khỏi được.
Dưới sự tháp tùng của Xạ Nhan và Đỗ Thiên Kỳ, Dương Túc Phong tiến vào Vị Ương cung.
Cảnh sắc ở bên trong Vị Ương cung hoàn toàn khác hẳn với đường phố ở kinh đô Ni Lạc Thần, mang theo một loại cảm giác nặng nề tang thương lịch sử, bên ngoài mặc dù nhìn qua thì vô cùng hoa lệ, vô cùng đẹp đẽ, nhưng bên trong lại không thể mang tới cho người ta cảm thụ thoải mái khoan khoái, mà tự hồ như có cái gì đó cứ đè nặng ở trong lòng, làm hít thở cũng cảm thấy không được thoải mái.
Có lẽ, người sinh hoạt ở bên trong tòa cung điện này, phải gánh trên lưng quá nhiều cấm kỵ và áp lực cho nên đã ngưng kết lại ở trên những bức tường những ngọn đèn, vĩnh viễn không thể tiêu tan đi được.
Vốn Đường Minh quyết định khi chuyển dời quyền lực, đã mời Dương Túc Phong vào bên trong Vị Ương cung ở, bởi vì bên trong này yên tĩnh lại an toàn, nhưng Dương Túc Phong cự tuyệt, chẳng phải là y sợ Đường Minh có âm mưu quỷ kế gì, mà là y không quen ở trong không gian trang trọng nghiêm túc như thế này.
Đương nhiên, Dương Túc Phong cũng không quen với sự nghiêm ngặt và chuyện người nhiều hơn việc ở trong Vị Ương cung, quân Lam Vũ trước nay luôn chú trọng hiệu suất cao, nếu như báo cáo tình hình thôi còn phải vòng quanh bên trong Vị Ương cung trên mấy chục phút đồng hồ, thì sớm đã bỏ mất thời cơ, vật đổi sao dời mất rồi.
Trên đường đi, cứ hết lượn vòng rồi lại rẽ vèo, càng thêm kiên định quyết tâm không ở Vị Ương cung để làm việc của Dương Túc Phong.
Đương nhiên với nhóm Tô Lăng Tuyết nếu như chuyển vào bên trong Vị Ương cung ở thì là an toàn nhất.
Thập Tứ công chúa ở cửa điện Cần Chính nghênh tiếp Dương Túc Phong tới, bản thân Đường Minh thì ở ngay bên trong điện Cần Chính, chỉ có một mình ông ta, Thập Tứ công chúa muốn đi vào, nhưng bị Đường Minh cự tuyệt, Đường Minh không muốn gặp nàng, ông ta chỉ muốn gặp một mình Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong đương nhiên không lo lắng một ông già sáu mươi tuổi như Đường Minh có thể khiêu chiến tay đôi với mình ở trong điện Cần Chính, vì thế liền nhẹ giọng an ủi Thập Tứ công chúa một lúc, rồi một mình đi vào.
Tinh thần của Đường Minh hôm nay còn tạm được, không nhìn ra ra dáng vẻ gần đất xa trời, sắc mặt cũng không đỏ lắm, mặc dù thỉnh thoảng còn không ngừng ho hắng, nhưng đem so với trước kia mà nói, đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Từ góc độ của Dương Túc Phong mà xét, Đường Minh tựa hồ đã thực sự từ bỏ tất cả quyền lực hiện hữu của mình, cũng đã bỏ tất cả tâm sự trong lòng xuống, tâm tình thoải mái, cho nên mới tỏ ra như vậy.
Bất quá, Đường Minh đã từng là hoàng đế chí cao vô thượng, hơn nữa còn nhiều lần muốn lấy cái mạng nho nhỏ của mình, liệu ông ta có thể thực sự bỏ được hết tất cả xuống sao?
Nhìn thấy Dương Túc Phong tiến vào, Đường Minh cũng không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu, Dương Túc Phong cũng không hành lễ, y cũng không có cái thói quen đó, cũng chỉ thoải mái tự nhiên gật đàu một cái coi như là chào hỏi.
Đường Minh chỉ vào hai tấm bản đồ ở trước mắt mình bảo Dương Túc Phong xem, một tấm bản đồ chính là bản đồ đế quốc Đường Xuyên hiện nay, bất quá bởi vì các thế lực cát cứ, cho nên bên trên đủ mọi màu sắc.
Cả một đế quốc Đường Xuyên tốt đẹp là thế, mà giờ quả thực như là một nắm cát rời, vùng đất màu lam nhỏ tẹo mà quân Lam Vũ chiếm lĩnh ở trên tấm bản đồ này, tỏ ra không đáng để vào trong mắt.
Nhưng một tấm bản đồ còn lại thì hoàn toàn khác hẳn, đế quốc Đường Xuyên ở bên trong tấm bản đồ này, lãnh thổ gần như bao chùm một phần ba đại lục Y Lan thậm chí là một phần hai, toàn bộ hía đông bắc và trung bộ của đại lục Y Lan đều thuộc về phạm vi thế lực của đế quốc Đường Xuyên.
Nhìn thấy một vùng đất màu hoàng kim rộng lớn vô cùng đó, đúng là làm cho người ta có chút cảm giác máu nóng sục sôi.
Dương Túc Phong chăm chú nhìn tấm bản đồ đó, ở trong lòng đã không biết xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ, cuối cùng y xoa mạnh hai tay của mình, thu ánh mắt có chút phần khích trở lại.
Dương Túc Phong chậm rãi hỏi:
- Đây là tấm bản đồ từ thời nào?
Y biết rằng đây khẳng định không phải là bản đồ đế quốc Đường Xuyên một trăm năm trở lại đây, bởi vì địa khu bát đạo liên minh ở bên trên vẫn bị triều đình trung ương đế quốc Đường Xuyên khống chế chắc chắn trong tay, tựa hồ cũng không phải là bản đồ đế quốc Đường Xuyên lúc khai quốc, bởi vì trong thời gian hai ba chục năm sau đế quốc Đường Xuyên được lập nên, bát đạo liên minh còn là một tiểu quốc hoàn toàn độc lập.
Đối với lịch sử trước đây của đế quốc Đường Xuyên, Dương Túc Phong không hiểu nhiều lắm, đúng là không biết được niên đại của tâm bản đồ này.
- Đây là bản đồ năm thiên nguyên.
Đương Minh thâm trầm nói, trong ngữ khi tràn đầy vẻ hoài niệm với thời đại đó.
Dương Túc Phong bừng tình gật đầu, thầm nghĩ thì ra là như thế.
Năm thiên nguyên, lúc ấy đế quốc Đường Xuyên chính ở vào thời kỳ thịnh vượng nhất, quốc lực như mặt trời giữa trưa, cả đại lục Y Lan không ai có thể địch nổi.
Trong khoảng thời gian mấy chúc năm trước đó, đế quốc Đường Xuyên chẳng những chinh phục địa khu bát đạo liên minh hiện nay, mà còn dùng vũ lực đoạt lấy hành lang Á Sâm từ trong tay nước Long Kinh, hơn nữa chinh phục được bốn quốc gia nhỏ Cung Đô, Lạc Na, Khang Minh, Khang Thư, đem chúng trở thành thuộc địa của đế quốc Đường Xuyên.
Đế quốc Đường Xuyên vào lúc đó, sở hữu hơn năm trăm triệu nhân khẩu, có hơn ba trăm vạn quân đội, tùy tiện dậm châm một cái, cũng có thể làm cho cả đại lục Y Lan chấn dộng.
Khi ấy quân đội đế quốc Đường Xuyên tựa hồ chẳng hề có một vị tướng lĩnh kiệt xuất nào, nhưng do tố chất và sức chiến đấu của quân đội đều rất mạnh, cho nên dù không có tướng lĩnh xuất sắc, cũng vân cứ bách chiến bách thắng, không ai địch nổi.
Đúng như điều trí giả nói, thiện chiến giả vô hách hách chi công, chính bởi vì quân đội sức chiến đấu cường đại, cho nên tài hoa của tướng lĩnh mới không có biện pháp nào thể hiện ra được.
Kỳ thực tới sau này khi Đường Lãng và Nhạc Thần Châu xuất thế, sức chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên đã không ngừng suy giảm, tầm quan trọng của tướng lĩnh mới dần dần biểu lộ ra, một khi tài hoa của tướng lĩnh không đạt yêu cầu, là lập tức liên tục bại trận.
Cuộc chiến với nước Mã Toa lần này đã thể hiện rõ ràng điều ấy.
Đường Minh đau khổ lắc đầu, gian nan nói:
- Bên cạnh chính là bản đồ hiện tại, ta thực hổ thẹn với tổ tông.
Dương Túc Phong khẽ gật đầu, chẳng cần Đương Minh phải nói, y cũng biết bên cạnh chính là tấm bản đồ đế quốc Đường Xuyên hiện nay, trừ hiện tại sơn hà tan nát, thì còn có bản đồ quốc gia ở thời đại nào có thể chia năm xẻ bảy như vậy được?
Toàn bộ đế quốc Đường Xuyên, vùng phía đông, vùng phía tây, toàn bộ đều là các thế lực khác nhau, làm cho bên trên đủ các màu sắc lòe loẹt, khu vực hiện giờ quân Lam Vũ có thể khống chế, còn chưa bằng một phần mười lúc đế quốc Đường Xuyên vào thời kỳ thịnh vượng nhất.
Hiếm có là Đường Minh lại cũng biết có lỗi với tổ tông, ở trong con mắt của người ngoài, ông ta chẳng những có lỗi với tổ tông, mà cho dù ông ta có chết đi, cũng chẳng có mặt mũi nào gặp mặt các vị liệt tổ liệt tông nữa.
Quốc gia chia năm xẻ bảy, cái thành tích chưa từng có này không phải là hình thành trong tay ông ta sao? Sợ rằng ở trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, còn chưa có vị hoàng đế nào có bản lĩnh bại gia lợi hại như ông ta.
Dương Túc Phong không khỏi nhớ tới câu danh ngôn của Khuất Nguyên: đường đi làm dần mà thành dài, ta đi mở rộng khắp bốn phương, con đường của quân Lam Vũ còn rất dài, muốn thu phục lại từng vùng đất này một, còn rất nhiều công việc phải làm, bất quá, Đường Minh tìm mình tới rốt cuộc là có ý gì?
Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:
- Ông muốn nói với ta, đế quốc Đường Xuyên đã từng huy hoàng sao?
Đường Minh lắc đầu nói:
- Không phải, ta tìm ngươi, là có một bí mật tối cao mà chỉ hoàng đế mới biết muốn nói cho ngươi.
Dương Túc Phong cau mày lại:
- Ồ? Bí mật gì?
- Ngươi hãy nhìn tấm bàn đồ này, nhìn đường màu đỏ ở bên trên đó, là ngươi sẽ hiểu ra. Đây chính là khi đế quốc Đường Xuyên cường thịnh nhất, hoa phí rất nhiều tinh lực của rất nhiều người tài hoa mới định ra được, nói một cách đơn giản, chính là kế hoạch chinh phục toàn bộ đại lục Y Lan.
Ánh mắt của Đường Minh có chút phấn khích, tựa hồ như quay trở lại thời đại đế quốc Đường Xuyên cường thịnh nhất.
Dương Túc Phong nhìn cẩn thận, đúng là như thế, ở bên trên tám bàn đò đúng là có một đường chỉ dẫn, xuất phát từ vùng Kiếm Xuyên đạo, vượt qua địa khu bá đạo liên minh, cắm thẳng vào khu vực của nước Nhược Lan, cuối cùng biến mất ở cảng Kim Lan của nước Nhược Lan.
Nhìn thuận theo đường chỉ dẫn này, nam bộ của đại lục Y Lan, vừa vặn bị cắt thành hai nửa, liên minh của nước Y Lan và nước Mã Toa cũng bị chia cắt.
Đường Minh nói với chút gấp gáp:
- Năm xưa, chiến lược của chúng ta chính là cắt đứt liên hệ giữa nước Y Lan vànước Mã Toa, để người nước Y Lan và người nước Mã Toa không thể phối hợp với nhau, giúp đỡ lẫn nhâu, chúng ta mới có thể đạt được mục đích đánh tan từng bên một. Đế quốc Đường Xuyên chúng ta quật khởi, bất kỳ lúc nào cũng bị nước Mã Toa và nước Y Lan cản trở, điều này do tình hình căn bản của đại lục Y Lan quyết định, bất kể khi nào, chớ có ảo tưởng hòa bình, quá khứ không có, hiện giờ không có, tương lai cũng không có.
Dương Túc Phong trầm ngâm nói:
- Cho nên ông mới tuyệt đối không chịu đem Thập Tứ công chúa gả cho Tiêu Đường của nước Y Lan?
Đường Minh nhếch mép, lạnhlùngnói:
- Quốc gia khác có lẽ có thể dùng hôn nhân chính trị để lôi kéo, nhưng nước Y Lan và nước Mã Toa thì tuyệt đối không được. Hiện giờ người chấp chưởng đế quốc Đường Xuyên, hai quốc gia đó là chướng ngại lớn nhất của ngươi, cũng là kẻ thù lớn nhất của ngươi. Đế quốc Đường Xuyên có thể khôi phục được sự huy hoàng trước kia hay không, thì phải xem ngươi phá vỡ hai quốc gia này như thế nào, còn những vùng đất khác, không đán để nhắc tới.
Dương Túc Phong im lặng gật đầu.
Y không cần Đường Minh chỉ điểm, cũng hiểu được cái đạo lý này, đấu tranh quyền lực ở trên đại lục Y Lan, nói trăng ra đều là do ba quốc gia cường đại nhất là đế quốc Đường Xuyên, nước Mã Toa, nước Y Lan làm chủ tế, còn những quốc gia khác, có lẽ xung đột quy mô nhỏ ở trong các địa khu có lẽ còn có thể phát huy được một chút tác dụng, nhưng đại chiến thế thế giới, bọn họ không có quyền quyết định.
Dương Túc Phong rời khỏi bên người Đường Minh, một mình ngồi xuống chiếc ghế tựa, nghiêng đầu qua một bên trầm tư chốc lát, rồi chậm rãi nói:
- Nếu như năm xưa Đường Xuyên có kế hoạch như thế này, vì sao lại không thực thi chứ?
Đường Minh cười khổ nói:
- Mưu lược là một chuyện, nhưng khi thực sự thi hành, lại là một chuyện khác. Đúng là một khi chúng ta chia cách quan hệ của nước Y Lan vànước Mã Toa thành công, chúng ta có thể đánh tan từng nước một, nhưng, chúng ta cũng phải nhìn thấy rằng, chúng ta từ con đường này cắm thẳng đao vào, thì sẽ gặp phải sự công kích từ hai phương diện của nước Mã Toa và nước Y Lan, nếu không có ưu thế vũ lực tuyệt đối, thì dứt khoát không làm được.
Dương Túc Phong thờ ơ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Ông cho rằng ta có thể làm được sao?
Đường Minh lắc đầu, nói tối nghĩa:
- Ta không biết, nhưng kế hoạch này đều do mỗi một hoàng đế truyền lại cho vị hoàng đế tiếp theo, ta chỉ làm theo phép tắc mà thôi, dù sao trong thời đại của ta không làm được rồi, còn về phần ngươi, thì chỉ có bản thân ngươi mới biết.
Dương Túc Phong bĩu môi khinh miệt, thời gian đã qua hơn một trăm năm rồi, thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, kế hoạch như vậy còn có tác dụng quái gì nữa.
Dương Túc Phong trầm mặc một lúc, nhìn thấy Đường Minh không nói nữa, mới lại hỏi:
- Ông tìm ta tới đây, chính là bởi vì chuyện này?
Đường Minh mặt không có chút biểu cảm nào, nói:
- Đúng thế?
Dương Túc Phong thâm trầm nói:
- Ta còn cho rằng ông muốn nói cho ta chuyện liên quan tới Đường Lãng.
Đương Minh mặt vẫn lạnh tanh:
- Chuyện liên quan tới Đường Lãng, ta đã sắp xếp xong rồi, ngày lễ hội, ta sẽ giao cho ngươi.
Dương Túc Phong nhìn soáy sâu vào ông ta, Đường Minh lãnh đạm nhìn lại, tựa hồ tỏ ra khá là tự nhiên.
Dương Túc Phong đứng dậy cáo từ, im lặng đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại trầm giọng nói:
- Nếu như ta không tới kinh đô Ni Lạ Thần, thì hôm nay ông sẽ đem kế hoạch này nói cho ai?
Đường Minh khô khốc nói:
- Tiêu Tam.
Dương Túc Phong gật đầu, đi ra bên ngoài.
Đúng thế, nếu như quân Lam Vũ không kịp thời cướp được kinh đô Ni Lạc Thần, thì hôm nay người đứng ở bên trong điện Cần Chính nói chuyện với Đường Minh, chắc chắn là Đường Hạc rồi.
Kỳ thực Đường Hạc không cần phải phát động chính biến, hắn chỉ cằn lặng lẽ chờ đợi tới khi Đường Minh toi mạng, là có thể nhẹ nhàng tiếp quản quyền lực tối cao của đế quốc Đường Xuyên, bởi vì Đường Minh đã âm thầm chuẩn bị tất cả cho hắn rồi.
Chỉ tiếc rằng, hắn bị bề ngoài của Đường Minh lừa gạt, hoặc là hắn đã chìm sâu vào trong vòng xoáy tranh đoạt quyền lực, cuối cùng không tự mình rút ra được, vì thế đánh mất đi cơ hội của mình.
Có lẽ, hiện giờ Đường Hạc còn chưa hiểu được, bề ngoài của con người, là rất khó tin tưởng, Đường Minh sở dĩ xa lánh Đường Hạc, chính là muốn Đường Hạc có năng lực độc lập tự chủ sinh tồn. Nếu không hắn căn bản không thể kế thừa đống hỗn loạn vá víu khắp nơi này, nếu như Đường Hạc tin tưởng vào lời của mình, thì hẳn là phải biết, Đường Thước và Đường Nhàn căn bản không thể khôi phục lại được quá khứ huy hoàng của đế quốc Đường Xuyên, cho nên hai người bọn họ tuyệt đối không có duyên phận.
Người trong cuộc thì hồ đồ, người bên ngoài thì sáng suốt, Dương Túc Phong chính nhìn thấy sự uy hiếp từ Đường Hạc, cho nên mới ép Đường Hạc phát động chính biến, đem quyền lực sắp tới tần tay dâng lên.
Đương nhiên, tất cả những điều này, có lẽ hiện giờ Đường Hạc cũng dần dần ý thức được rồi, đáng tiếc gạo đã nấu thành cơm, chủ nhân của Vị Ương cung, bắt đầu từ bây giờ, tên là Dương Túc Phong.