Bệnh viện quân Lam Vũ đặt ở kinh đô Ni Lạc Thần cách Vị Ương cung rất xa, nhưng lại cách nơi đặt bộ tổng tham mưu quân LamVũ lại không xa, khi Dương Túc Phong chạy tới nơi, thì thời gian đã sắp buổi trưa rồi, cảnh vệ của bộ tổng tham mưu đã phong tỏa khu vực an toàn xung quanh.
Khắp nơi là những binh sĩ lục quân quân Lam Vũ mang vũ khí, còn có cả hiến binh duy trì trật tự, ở trên tất cả nhưng cao điểm đều có các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ tập trung toàn bộ tinh thần khống chế cảnh giới, chiếc mũ thép của quân Lam Vũ dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh, ở bên trong sân của bộ tổng tham mưu, còn có cả một liên đội binh sĩ lục quân vũ trang toàn bộ đợ lệnh ở đó, chuẩn bị hành động bất kỳ lúc nào.
Dương Túc Phong vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn cái khí thế này, nếu là người không biết nội tình, còn không biết là cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện lớn như thế nào, không phải là chỉ có một nữ nhân chưa hết bệnh tay cầm một con dao phẫu thuận sao? Có cần phải làm hoành tráng như vậy hay không chứ?
Với binh lực như thế này, đừng nói là chỉ có một nữ nhân với con dao phẫu thuật, mà cho dù cả ngàn cả vạn quân đội của gia tộc Cúc Xuyên, cũng có thể dễ dàng giải quyết rồi, giết gà dùng dao một trâu, bày ra thế trận như thế này ngược lại còn làm cho người ta coi thường, cho rằng quân Lam Vũ dựa vào số đông mà đánh nhau nữa!
Bất quá chuyện này cũng không thể trách được những quan quân cao cấp của quân Lam Vũ, dù sao bọn họ cũng không thành thạo lắm trong việc giải quyết những chuyện này, bọn họ còn chưa được tiếp thụ huấn luyện đối phó phương diện sự kiện đột phát, lục quân quân Lam Vũ vẫn chưa có phương án xử lý khẩn cẩn sự kiện đột phát một cách toàn diện.
Nếu như đổi lại là hải quân lục chiến đội, thì tùy tiện một đại đội trưởng hoặc là tiểu đoàn trưởng đều biết phải xử lý loại chuyện bắt cóc con tin như thế nào, đổi sang nhóm Phượng Thái Y và Thập Tứ công chúa thì không biết.
Đương nhiên, trước tiên là phải có thể bắn chết mục tiêu trước mới thế.
Vấn đề lớn nhất ở chỗ này chính là quan chỉ huy không biết có nên bắn chết mục tiêu hay không, cho nên không cách nào đưa ra hành động có hiệu quả, ý đồ ép đối phương chủ động đầu hàng, nếu như mà có thể bắn chết thì quá đơn giản rồi, chỉ cần một tay súng bắn tỉa là xong.
Căn cứ vào giải thích của Đan Nhã Huyến, Cúc Xuyên Liên căn bản chẳng hề biết phải tránh các tay súng bắn tỉa như thế nào, có lẽ cô ta còn chẳng biết tới sự tồn tại và phương thức giết địch của các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ.
Thập Tứ công chúa và Phượng Thái Y vội vàng đi tới đón Dương Túc Phong, các nàng đều tỏ ra có chút bất lực, nếu như đổi lại là người khác, càng nàng sớm đã hạ lệnh cho các tay súng bắn tỉa nổ súng rồi, xui xẻo người này lại chính là Cúc Xuyên Liên tới từ bát đạo liên minh, các nàng không đưa ra quyết định được.
Chẳng phải là quân Lam Vũ sợ bát đạo liên minh báo thù mà không dám giết Cúc Xuyên liên, mà lo lắng tới toàn bộ kế hoạch tác chiến của quân Lam Vũ, dù sao trong bát đạo liên minh, gia tộc Cúc Xuyên vẫn có thực lực rất mạnh, cũng có sức ảnh hưởng tương đối với các gia tộc khác.
Nguyên con quỷ chết hoàng đế Đường Minh của đế quốc Đường Xuyên trước khi chết lưu lại phương án chinh phục cả đại lục Y Lan, có ảnh hưởng nhất định với phương hướng tác chiến của quân Lam Vũ, nhất là kế hoạch chia tách nước Mã Toa và nước Y Lan.
Trải qua nhiều lần nghiên cứu của cao tầng quân Lam Vũ, cho rằng với thực lực của quân Lam Vũ hiện nay, có thể thực hiện được, chỉ cần quân Lam Vũ xây dựng một tuyến đường sắt lớn ở trên tuyến đường phân cắt này, sau đó trú quân ở những địa phương hiểm yếu ở hai bên tuyến đường sắn này, là có thể cắt đứt sự liên hệ giữa nước Y Lan và nước Mã Toa.
Đương nhiên, quân Lam Vũ muốn thực thi kế hoạch chia cách này, cũng có độ khó nhất định, vậy trước tiên là phải xử lý xong bát đạo liên mình, bởi vì tuyến đường sắt này cần phải vượt qua vùng đất của bát đạo liên minh.
Cho nên kế hoạch chia cắt của quân Lam Vũ có thể thực thi thuận lợi được hay không, bát đạo liên minh rất quan trọng, như vậy đối với chuyện xử lý Cúc Xuyên Liên của gia tộc Cúc Xuyên phải xuống nước rồi.
Từ trước cho tới nay, quan hệ giữa bát đạo liên minh và quân Lam Vũ đều ở vào trạng thái vô cùng ám muội, vừa không có dấu hiệu công khai đối đấu, cũng không có hành động chủ động quy thuận, tựa hồ còn nằm trong giai đoạn nghe ngóng, vào lúc này mà giết Cúc Xuyên Liên, khẳng định sẽ đẩy bát đạo liên minh sang phía đối diện với quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong thì lại chẳng suy nghĩ nhiều như thế, y đã quen dùng biện pháp chiến tranh để giải quyết vấn đề rồi, bên phía bát đạo liên minh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giải quyết bằng quân sự, cho dù có giết Cúc Xuyên Liên cũng chẳng có gì mà to tán, y thản nhiên như không nói:
- Chuyện gì thế? Làm sao lại làm lớn chuyện ra như thế này?
Thập Tứ công chúa chẳng có chút kinh nghiệm nào đối với việc như thế này, tỏ ra có chút mệt mỏi, hơi lo lắng nói:
- Nữ nhân này rất giảo hoạt, đã liên tục thay đổi mấy chỗ liền, giống như đang thăm dò nội tình của chúng ta, bọn thiếu đoán kế hoạch của cô ta là muốn rời khỏi bệnh viện, rời khỏi phạm vi khống chế của chúng ta….
Dương Túc Phong chẳng để vào đâu :
- Toàn bộ kinh đô Ni Lạc Thần này đều là phạm vi khống chế của chúng ta, cô ta còn có thể chạy đi đâu nữa.
Phượng Thái Y lắc đầu nói:
- Thần kinh của cô ta có chút không bình thường, ở bệnh viện lâu rồi, nên cũng không biết tình huống ở bên ngoài, cô ta cho rằng quân đội của bát đạo liên minh còn ở xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần….
Dương Túc Phong tùy ý phất tay, thản nhiên nói:
- Rút hết người đi, tự ta đi xử lý cô ta, lấy cho ta một khẩu súng lục Mạt Lai Đức.
Thập Tứ công chúa cả kinh thốt lên:
- Chàng muốn làm cái gì? Cô ta và chúng ta đã giằng co mấy tiếng đồng hổ rồi, hiện giờ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, lúc nào cũng có thể làm ra những hành động thiếu lý trí, Phong, chàng không cần đi, chàng chỉ cần đưa ra quyết định là được rồi.
Phượng Thái Y cũng giật bắn mình, từ chối đưa súng lục giao cho Dương Túc Phong, lo lắng nói:
- Đừng! Chằng chỉ cần đưa ra quyết định có giết chết cô ta không là được rồi, các tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị sẵn sàn, cô ta cũng không biết ẩn nấp lắm, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, là chuyện này có thể giải quyết xong…
Dương Túc Phong tựa hồ không nghe thấy các nàng nói gì, xoay người đi vẫy tay với một tên cảnh vệ ở bên cạnh, ý tứ là muốn hắn đưa cho mình súng lục, viên cảnh vệ đó khó xử nhìn qua phía Phượng Thái Y, tựa hồ trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng Dương Túc Phong không đợi cho Phượng Thái Y có phản ứng, ánh mắt hơi trầm xuống, viên cảnh vệ đó vội vàng tháo súng xuống quay đầu súng đưa tới trước mặt Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong nhận lấy khẩu súng lục Mạt Lai Đức, thuận tay rút băng đạn ra, đem đạn ở bên trong rút sạch, chỉ để lại một viên đạn cuối cùng, rồi tiện tay trả lại số đạn dư cho viên cảnh vệ sắc mặt trắng bệch kia rắc một tiếng lắp đạn vào ổ súng, rồi cầm súng rảo bước tiến tới, các cảnh vệ xung quanh nhin thấy Dương Túc Phong cầm súng lục đi tới, đều tỏ ra có chút kinh ngạc vội vàng tránh đường.
Phượng Thái Y sắc mặt trắng nhợt trắng nhạt, muốn ngăn cản, nhưng nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong khẳng định là không có hiệu quả gì, chỉ đành đi theo, Thập Tứ công chúa thì lại cho rằng Dương Túc Phong đã nổi giận rồi, muốn đích thân giết chết Cúc Xuyên Liên vì thể căn bản không ngăn cản, cũng theo ở phía sau, Y Địch Liễu Lâm Na và Tô Phỉ Mã Vận cùng đám cảnh vệ còn lại cũng đi theo.
Dương Túc Phong tay cầm súng lục, không nói một lời đi tới phụ cận bệnh viện, nơi này sớm đã canh phòng nghiêm ngặt rồi, ở mỗi một góc khuất đều có các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giới, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả dấu tích của súng máy, bọn họ kéo súng máy lắp ở trên đỉnh hòn giả sơn, nòng súng nhằm chuẩn vào sân rộng trước bệnh viện.
Dương Túc Phong càng nhìn các thấy khó chịu, thực sự cũng không biết là bọn họ điều cả súng máy tới đây để làm cái gì, chẳng lẽ một viên đạn còn không giết chết được một nữ nhân, muốn dùng tới cả súng máy? Đúng là hoang đường không thể chịu nổi.
Dương Túc Phong bực mình nói:
- Rút hết cả đi.
Phượng Thái Y nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong, biết rằng không phải là chỉ tùy tiện nói, đành hạ lệnh rút rất cả các tay súng bắn tỉa và cảnh vệ đi, chỉ lưu lại mỗi Đỗ Thiên Kỳ và mấy cảnh vệ khác chiếm cứ các vị trí có lợi, tiếp tục giám thị thế cục phát triển.
Đám người Tiết Tư Ỷ cũng đều tiến vào các phương hướng vị trí bắn tỉa, nhưng Dương Túc Phong căn bản không hề có ý tứ để các nàng nổ súng.
Từ hòn giả sơn ở đằng sau bệnh viện nhìn tới, Cúc Xuyên Liên dựa lưng vào một cây cột ở cổng bệnh viện, cùng quân Lam Vũ ở bốn xung quanh khẩn trương đối đầu với nhau.
Dương Túc Phong chẳng có ấn tượng gì với Cúc Xuyên Liên, nhận thức duy nhất của y về cô ta chính là mấy bức ảnh của ban ngành tình báo, từ mấy bức ảnh đó thì Cúc Xuyên Liên hào khí mạnh mẽ, ngũ quan cũng vô cùng tinh tế mỹ lệ, cô ta có ngoại hiệu là “tiểu Vũ Văn Phân Phương”, cô ta cói Vũ Văn Phân Phương làm thần tượng của mình, mộng tưởng bản thân cũng có thể trở thành dạng nhân vật danh tiếng vang lừng đại lục Y Lan giống như Vũ Văn Phân Phương.
Tên thực tế, Dương Túc Phong cho rằng cái gọi là “tiểu Vũ Văn Phân Phương”, chính là do bản thân người của bát đạo liên minh có ý đồ thổi phồng lên để dọa dẫm người khác, kỳ thực Cúc Xuyên Liên căn bản chưa thực sự lên chiến trường, cũng chưa tiếp xúc với chiến tranh thực sự, nếu không sẽ chẳng ngây ngốc bày đội hình chỉnh tế dưới làn pháo đạn dày đặc của quân Lam Vũ, đợi cho pháo đạn trút xuống rồi.
Dương Túc Phong cho rằng, sở dĩ Cúc Xuyên Liên trở thành trọng điểm thởi phồng của bát đạo liên minh, kỳ thực là trát phấn lên cái xu thể suy thoái hiện nay của bát đạo liên minh, bọn chúng đã chẳng còn nhân tài kiệt xuất nào nữa, chỉ còn những tên con cháu quyền quý chỉ biết đắm mình vào cuộc sống ăn chơi hưởng lạc mơ mơ mộng mộng, có mỗi Cúc Xuyên Liên là hơi đặc biệt một chút, thế là trở thành điểm sáng của bát đạo liên minh, nói tới tài hoa quân sự chân chính, sợ rằng Cúc Xuyên Liên còn chưa đủ tư cách.
Từng có thời điểm nào đó, bát đạo liên minh cũng có thể tính là oai phong lẫm liệt, có thể sinh tồn ở giữa ba người khổng lồ là nước Y Lan, nước Mã Toa, và đế quốc Đường Xuyên, vì bọn chúng nhân tài tề tụ, tài năng lớp lớp xuất hiện, nhất là sở trường đối ngoại bốn phía, làm cho bát đạo liên minh có thể trải qua một quảng thời gian bình yên vô sự tới gần một trăm năm dưới con mắt nhìn chằm chằm của các nước kia.
Thế nhưng, hiện giờ không thể không thừa nhận, bọn chúng đã suy sụp rồi, trừ Cúc Xuyên Cao Minh của gia tộc Cúc Xuyên ra, thì không còn nhân vật nào có thể đáng nhắc tới nữa rồi.
Bất quá hiện giờ xem ra, Cúc Xuyên Liên so với nhân vật ở trong bức tranh còn thêm trẻ trung xinh đẹp hơn một chút, nói một cách chính xác thì càng có mùi vị nữ nhân hơn một chút, bức ảnh Cúc Xuyên Liên ở trong tư liệu tình báo, nhìn qua giống một quan chỉ huy quân đội hơn một chút, mặc dù không không thể nói là đằng đằng sát khí, nhưng thế nào thì mặt cứng cỏi cùng nhiều hơn một chút, thiếu đi một chút sự quyến rũ và dịu dàng của nữ nhân.
Sau khi bị thương Cúc Xuyên Liên tiếp thụ chữa trị ở bệnh viện của quân Lam Vũ, không có cơ hội cho cô ta thể hiện mặt cứng rắn cường liệt của cô ta, mà bản thân cô ta có cố ý che dấu phương diện này đi, cho nên y sinh và hộ sĩ của quân Lam Vũ được tiếp xúc, đều là mặt dịu dàng quyến rũ kia của cô ta, cũng bởi vì thế mà dần dần buông long cảnh giác, cuối cùng lần này bị cô ta đánh lén thành công, thoát khỏi sự khống chế của quân Lam Vũ.
Sau khi bắt cóc con tin, thì cái mặt cứng cỏi của Cúc Xuyên Liên lại bắt đầu bộc lộ ra, cho dù ở dưới sự bao vây trùng trùng của quân Lam Vũ, thần sắc của cô ta vẫn tỏ ra tương đối trấn tĩnh, ánh mắt tỏ ra rất nhạy bén, không lúc nào không chủ ý tới động tĩnh của quân Lam vũ, quân Lam Vũ ở xung quanh chỉ cần có chút gió lay cỏ động gì thôi, là lập tức làm cô nàng chú ý.
Từ điểm này mà nói, Cúc Xuyên Liên đúng là nữ nhân rất có cá tính, có thể trở thành quan chỉ huy của quân đội gia tộc Cúc Xuyên, xem ra không phải là chỉ là bởi vì duyên cớ thân phận đặc thù của cô ta, mà cô ta còn có tố chất quân nhân nhất định, đúng là xuất sắc hơn đám con cháu quyền quý chỉ biết ăn chơi trác táng nhiều.
Đương nhiên, cô ta còn chưa được chứng kiến sự lợi hại của các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ cho nên phòng hộ ở phương diện này cơ bản là con số , các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ từ các phương hướng nổ súng đều có thể lấy được mạng của cô ta ngay lập tức.
Có điều có lẽ nữ nhân này cũng đã đoán được rồi, khả năng quân Lam Vũ sẽ không tùy tiện giết chết cô ta, dù sao thân phận của cô ta còn có tác dụng bảo hộ nhất định đối với cái mạng nhỏ của cô ta.
Dương Túc Phong chỉ nhìn hình hình hiện trường hai lượt, liền cau mày mại, bực bội nói:
- Con tin ở trong lòng cô ta là ai? Chẳng phải nói là một nữ hộ sĩ sao? Vì sao đổi thành một thương binh? Là ai đổi vậy?
Căn cứ vào báo cáo của Đan Nhã Huyến, Cúc Xuyên Liên đáng lẽ ra phải bắt một nữ hộ sĩ của bệnh viện làm con tin mới đúng, nhưng con tin ở trong lòng cô ta, lại là một quan quân lục quân của quân Lam Vũ, ở bên vai trái của viên quan quân đó băng gạc còn chưa được tháo bỏ hết, thân thể còn chưa khôi phục, hành động tương đối bất tiện.
Bất quá nhìn thần sắc của hắn vẫn còn tương đối bình tĩnh, không có sự khẩn tương và bất an của mộ con tin, mắt của hắn còn thỉnh thoảng mở ra, tựa hồ tìm kiếm cơ hội phản kháng, nhưng thương thế đã hạn chế năng lực của hắn.
Dao phẫu thuận của Cúc Xuyên Liên kề sát vào trên động mạch của hắn, mũi dao bén nhọn ánh lên hàn quang dưới ánh sáng mặt trời làm cho người ta bất an, từ vị trí của dao phẩu thuật mà xét, Cúc Xuyên Liên có nghiên cứu nhât định đối với vị trí quan trọng trên cơ thể con người.
Ở dưới tình huống như thế này, các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ muốn đảm bảo an toàn cho con tin, thì phải chọn xương cổ của Cúc Xuyên Liên làm mục tiêu xạ kích, như vậy kết quả tất nhiên là một phát chết ngay, muốn đả thương cô ta mà không làm tổn thương tới con tin cơ bản là không có khả năng, thảo nào mà Phượng Thái Y không thể hạ quyết định nổ súng.
Loáng thoáng Dương Túc Phong còn có thể nghe thấy con tin đó đang liên tục nói cái gì đó :
- Cô nghĩ đi, với thân phận của cô, còn không phải là muốn ăn gì là được ăn thứ đó sao? Thứ gì là quý giá nhất? Bào ngư? Tổ yến? Kim cương? Mã não? Cái đó cũng có là cái gì! Với tài lực của gia tộc Cúc Xuyên các cô, thứ gì cô cũng có thể mua ba cái, dùng một cái, nhìn một cái, vứt một cái .. ví dụ như y phục nhé, cô có cần phải tự mình lên phố để mua y phục không? Đương nhiên là không cần! Cô muốn mời thợ may, thì phải mời người tốt nhất, nhưng một thợ may không đủ, thì mời luôn ba người! Vì sao chứ? Phải xứng với thân phận của cô! Một thợ may làm y phục thì đương nhiên không bằng ba người thợ may cùng làm rồi, khi trả tiền cô cũng rất có thể diện có phải không nào … nhà ư? Nhất định là phải chọn cái tốt nhất rồi, mà tốt nhất là biệt thự, chỉ mỗi một cái à? Không được! Ít nhất phải có ba tòa! Vì sao chứ? Một tòa bản thân ở, một tòa cho người ta tham quan, còn một toa còn lại thì nuôi lợn … thế mới là có thể diện, mới tỏ ra được cô phú quý khác biệt với người ….
Cúc Xuyên Liên không kìm được quát :
- Câm mồm! Nếu không ta lấy mạng của ngươi!
Vì thế con tin đó lập tức liền ngậm miệng không nói nữa, bất quá chỉ nhẫn nại được một chút, hắn lại bắt đầu mở miệng lảm nhảm không ngừng, Cúc Xuyên Liên mặc dù cảm thấy rất là khó chịu, nhưng lại không dám giết hắn vào lúc này, chỉ đành cau mày khổ sợ chịu đựng.
Xen ra đối với con tin này, Cúc Xuyên Liên đã có chút hối hận rồi, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Dương Túc Phong không khỏi tò mò hỏi:
- Tên gia hỏa đó rốt cuộc là ai? Sao giỏi làm nhảm thế?
Phượng Thái Y nhỏ giọng đáp:
- Con tin đó là Ngô Mộng Đạt, thượng úy quân quân của bộ đội lính dù, người ta ở đằng sau lưng đều gọi hắn là Ngô lải nhải, hắn vào bệnh viện thời gian còn chưa được bốn ngày, là do hắn tự nguyện đổi làm con tin vơi nữ hộ sĩ kia, mồm mép của hắn rất tốt, đã thành công thuyết phục Cúc Xuyên Liên đổi con tin, hiện giờ hắn đang nghĩ biện pháp công tác tư tưởng cho Cúc Xuyên Liên, nhưng Cúc Xuyên Liên rất cứng cỏi, tạm thời chưa có hiệu quả gì.
Dương Túc Phong gật đầu, vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.
Đối với cái tên Ngô Mộng Đạt này, Dương Túc Phong có biết, bất quá không biết con người, chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ là hôm đó khi bộ đội lính dù do Trình Thư Kiếm và Ngô Mộng Đạt lên phi dĩnh, đã có chút xung đột với một nhân viên của không quân quân Lam Vũ.
Khi đó Dương Túc Phong đừng ở đằng xa có nhìn qua bên đó một cái, tựa hồ nhìn thấy tên béo Ngô Mộng Đạt này, đương nhiên, Dương Túc Phong không hề biết Ngô Mộng Đạt lại giỏi làm nhảm như vậy, có thể làm cho kẻ bắt cóc không thể làm gì, lúc mới ban đầu y cũng không dám khẳng định trăm phần trăm hắn chính là viên thượng úy lục quân Ngô Mộng Đạt mà mình nhìn thấy khi đó, bởi vì sau khi bị thương khác biệt rất lớn so với trước khi bị thương.
Ngô Mộng Đạt ở trong cuộc đánh chặn tại vương quốc Cung Đô bị đạn của súng trường Chấn Thiên quân đội nước Y Lan bắn trúng vào gần vai trái, chỉ cách vị trí tim có mỗi một centimet, thiếu chút nữa là bị liệt vào danh sách nhân viên hi sinh rồi.
Bất quá cho dù hắn may mắn sống sót, nhưng vết thương do súng trường Chấn Thiên tạo thành vẫn rất nhghiêm trọng, sau khi bị thương, hắn được phi dĩnh của không quân dùng tốc độ nhanh nhât đưa tới quân y viện quân Lam Vũ ở kinh đo Ni Lạc Thần.
Lý Trí Kiệt đã ngay trong đêm phẫu thuật cho hắn, lấy được đầu đạn ra, cuối cùng cũng cứu lấy được một tính mạng, bất quá tiếp tục ở lại trong bệnh viện để điều trị là không thể tránh khỏi rồi.
Với công phu mồm mép của hắn, tất nhiên ở trong bệnh viện rất không được chào đón, bình thường có chuyện hay không có chuyện gì ở trước giường bệnh cũng có một bầy các cô nương hộ sĩ vây quanh, nghe hắn ba hoa khoác loác.
Hắn cũng rất biết lừa gạt, đêm toàn bộ sự tích anh hùng của bộ đội lính dù quân Lam Vũ tính hết lên người mình, làm cho một đám tiểu cô nương hâm mộ tới hai mắt sáng lên, hận không thể lập tức lấy thân hứa hẹn ngay tại chỗ.
Buổi sáng ngày hôm nay Cúc Xuyên Liên đột nhiên gây chuyện ở bệnh viện, nhắm chuẩn thời cơ, lấy được một con dao phẫu thuật, sau đó bắt lấy một nữ hộ sĩ làm con tin, uy hiếp các cảnh vệ của bệnh viện không có dám có hành động gì, từ đó hoàn toàn chiếm cứ được thượng phong.
Các cảnh vệ của bệnh viện một mặt giằng co với Cúc Xuyên Liên, một mặt tiến hành sơ tán đối với thương binh ở trong bệnh viện, vốn bản thân Ngô Mộng Đạt cũng ở trong danh sách sơ tán, nhưng hắn lúc đó lại không sơ tán, mà lại chủ động triển khai nói chuyện với Cúc Xuyên Liên, ý đồ dùng thế công tâm lý để giải quyết chuyện này.
Cúc Xuyên Liên mới ban đầu không hề lay chuyển, thậm chí là còn muốn giết chết ngay Ngô Mộng Đạt, nhưng lại trúng phải kế khích tướng của Ngô Mộng Đạt, hắn nói cô ta chỉ dám bắt nạt nữ nhân không dám bắt nạt nam nhân, điều này vừa vặn đánh trúng vào nội tâm cao ngạo của Cúc Xuyên Liên, tới ngay cả vị hôn phu của mình mà cô nàng còn dám thiến, thì đối với nhan nhân khác càng không có hảo cảm gì.
Kết quả bị cái lưỡi không xương của Ngô Mộng Đạt nói cho càng lúc càng tức giận, Cúc Xuyên Liên liền thả nữ hộ sĩ kia ra, băt Ngô Mộng Đạt làm con tin, không ngờ rằng mau chóng ý thức được sự lợi hại của công phu miệng lưỡi của đối phương.
- Cô nàng này xem ra còn rất có cá tính đấy!
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, cầm súng đi tới, nếu như Cúc Xuyên Liên bắt một cô gái nhỏ làm con tin, khả năng là còn rất khó xử lý, nhưng cô ta lại bắt một thượng úy quân Lam Vũ làm con tin, vậy thì hoàn toàn toi đời rồi.
Cúc Xuyên Liên mẫn cảm nhận ra quân Lam Vũ ở xung quanh đều rút lui rồi, nhưng trên mặt lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn cảnh giác bình tĩnh nhìn xung quanh, cẩn thận phán đóan xem quân Lam Vũ làm trò gì.
Kết quả Cúc Xuyên Liên mau chóng nhìn thấy một nam nhân thanh niên không mặc quân phục tay cầm súng lục, từ phía sau hòn giả sơn đi ra, nam nhân này nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc là ai.
- Đứng lại! Ngươi là ai? Ngươi còn qua đây nữa, ta lập tức giết chết hắn!
Cúc Xuyên Liên nắm chặt lấy con dao phẫu thuật, thét lên, âm thanh của cô ta vô cùng bén nhọn, giống y như con dao phẫu thuật ở trong tay vậy, không cần cố ý đề cao ngữ điệu, đã có thể truyền đi rất xa rồi.
- Không phải là cô muốn gặp ta sao? Ta tới rồi đây!
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói, bước chân không hề dừng lại, hòn giả sơn cách vị trí của Cúc Xuyên Liên ước chừng năm mươi mét, ở giữa đều là mặt đất rất bằng phẳng cùng con đường nhỏ, ở hai bên đặt rất nhiều bồn hoa tươi, đi trên con đường nhỏ quanh co ngoằn ngoèo đó, bình thường thì tựa hồ nhìn rất xinh đẹp, nhưng khi gặp phải chuyện đột phát thì tựa hồ khôgn được dễ coi cho lắm.
Con mắt của Cúc Xuyên Liên tức thì co rút lại, tất cả sức chú ý đều trói chặt lên trên người y, giọng nói lạnh như băng:
- Ngươi chính là Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong vẫn không dừng bước chân, vẫn mẻ mặt hờ hững, thậm chí ánh mắt bất cần đời, thản nhiên nói:
- Thế nào? Cô không nhận ra ta ả? Ở bên trong bệnh viện có bao nhiêu ảnh của ta như vậy mà cô cũng không nhìn ra sao?
- Giỏi! Dương Túc Phong, cuối cùng ngươi cùng xéo tới rồi, ta còn cho rằng ngươi không dám tới chứ! Ngươi đứng lại đó! Đem súng lục ở trong tay ngươi bỏ xuống! bỏ xuống!
Cúc Xuyên Liên rống lên như phát điên, bàn tay nắm con dao phẫu thuẫt tựa hồ toát ra mồ hôi, cô ta bất giác cảm nhận được áp lực cực lớn tới từ Dương Túc Phong.
Cái gọi là con người có tên, cây có bóng, Cúc Xuyên Liên tuyệt đối không xa lạ gì với Dương Túc Phong cả, chỉ là trên tranh ảnh Dương Túc Phong bình thường đều mặc quân trang, còn lúc này thì lại mặc thường phục, hơn nữa y vừa mới từ trên giường của Tiêu Tử Phong bỏ dậy, chẳng có rửa ráy chỉnh trang gì, cho nên Cúc Xuyên Liên mới không nhận ra.
Nhưng, nhận không ra Dương Túc Phong không quan trọng, quan trọng nhất là những thông tin có liên quan tới Dương Túc Phong đã quấn quít ở trong lòng cô ta rồi, sự hung tàn của y, sự giảo hoạt của y, sự vô sỉ của y, tựa hồ trong chớp mắt toàn bộ tràn vào đầu óc của cô ta.
Vừa mới nghĩ tới phải đối kháng với một tên ác ma như thế, cho dù nội tâm của Cúc Xuyên Liên vô cùng cứng rắn, không không kìm được phát lạnh.
Dương Túc Phong lạnh lùng chẳng có hành động gì, tựa hồ khôn nghe thấy Cúc Xuyên Liên đang rống lên như phát điên, vẫn cứ đi theo con đường nhỏ vòng vèo do những chậu hoa tươi xếp thành tiến tới.
Con đường nhỏ vòng qua vòng lại, thân thể của y cũng không ngừng hoán đổi vị trí, Cúc Xuyên Liên không biết là y làm cái trò quỷ gì, cũng chỉ đành không ngừng di chuyển phương hướng của mình, chính diện bắt chết từng hành động của Dương Túc Phong.
Cúc Xuyên Liên lại một lần nữa rống lên:
- Dương Túc Phong, ta bảo ngươi bỏ súng xuống, ngươi không nghe thấy gì hả?
Dương Túc Phong vẫn không hề lay chuyển, bước chân cũng không ngừng lại, càng đi càng gần, thần thái lãnh đạm nói:
- Cúc Xuyên Liên, cô muốn ta bỏ súng lục xuống là không thể được. Ta cho cô thời gian ba phút, nói ra điều kiện của cô đi, ba phút sau, ta sẽ nổ súng.
Cuc Xuyên Liên điên cuồng rống lên:
- Ngươi! Ngươi không cần tính mạng của bộ hạ mình nữa ?
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Cô căn bản không có cơ hội động thủ!
Ngô Mộng Đạt đột nhiên gào lên khàn cả giọng:
- Phong lĩnh, giết ả nữ nhân điên rồ này đi! Lão tử cùng cùng bồi táng với cô ta! Tới âm phủ rồi, lão tử lấy cô ta làm lão bà, hiện giờ cô ta ngược đãi tôi, sau này tới lượt tôi ngược đãi cô ta…
Dương Túc Phong cau mày lại, lạnh lùng nói:
- Câm mồm! Ngươi là bộ hạ của ta làm sao có thể nói chết là chết được! Cô ta có chết ngươi cũng không cần chết!
Cúc Xuyên Liên đột nhiên cười phá lên như phát cuồng, tiếng cười chói tai làm cho những bông hoa tươi xung quanh bị chấn động ào ào rụng xuống, giống như bị sương đông cứng lại vậy, cô ta tự tin nhìn Dương Túc Phong, lành lạnh nói:
- Dương Túc Phong, ta không tin ngươi có bản lĩnh như thế! Cho dù ta có chết, thì trước khi chết cũng có thể cắt đứt cổ họng của ngươi.
Dương Túc Phong bước qua con đường nhỏ vòng vèo, bắt đầu hướng thẳng tới phía Cúc Xuyên Liên, căn bản không để ý tới sự uy hiếp của Cúc Xuyên Liên, nói:
- Ta đã nói rồi, cô chỉ có thời gian ba phút thôi, hiện giờ đã mất đi ba mươi giây rồi.
Cúc Xuyên Liên hơi ngẩn ra, rồi lập tức hung hăng trừng mắt nhìn ý, con mắt lạnh lẽo tựa hồ như có thể một lần nữa làm hoa tươi xung quanh đóng băng lại, rống lên:
- Dương Túc Phong, ngươi nghe đây! Thứ nhất, ngươi lập tức đưa ta trở về bát đạo liên minh, đồng thời phải xin lỗi ta; thứ hai, ta muốn ngươi bồi thường tổn thất cho bộ đội của ta, ít nhất là một trăm triệu kim tệ…
Dương Túc Phong không cần suy nghĩ lắc đầu lạnh nhạt nói:
- Điều này là không thể.
Cúc Xuyên Liên cười the thé, cố ý hoạt động con dao phẫu thuật ở trong tay, mũi dao lạt băng đặt sát cổ Ngô Mộng Đạt rạch qua, máu tươi dần dần nhỏ ra, kỹ thuật chơi đao của cô ta vô cùng cao minh, máu tươi đã chảy ra rồi, nhưng bản thân Ngô Mộng Đạt lại không hề nhận ra, chẳng trách mà cô ta có thể thiến được vị hôn phu của mình.
Đôi mắt âm u của Cúc Xuyên Liên nhìn chằm chằmg vào Dương Túc Phong, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi chỉ có nhặt xác của hắn thôi.
Dương Túc Phong chẳng hề bận tâm:
- Hắn chết thì cô cũng chết.
Cúc Xuyên Liên cười lạnh, coi cái chết như không:
- Dù sao ta cũng đã là người chết rồi, ngươi chớ mong có được thứ gì từ ta….
Câu nói này của Cúc Xuyên Liên mang lại hậu quả khó có thể tưởng tượng, Dương Túc Phong tựa hồ như nhớ ra điều gì, lầm bẩm nói:
- May có cô nhắc ta, phụ thân của cô chính là một kẻ lắm tiền, sao ta lại ngốc như thế nhỉ …
Cúc Xuyên Liên không nghe rõ Dương Túc Phong nói cái gì, còn cho rằng là Dương Túc Phong nói ám hiệu gì đó, lập tức cận thận nhìn bốn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra động tĩnh gì, các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều rút hết rồi.
Khi ánh mắt của Cúc Xuyên Liên lại một lần nữa quay về phía trên người Dương Túc Phong, thì lập tức cô ta phát hiện ra điều không ổn, Cúc Xuyên Liên không chút do dự cắt đứt động mạch của Ngô Mộng Đạt, nhưng đã muộn mất rồi.
Dương Túc Phong đột nhiên nhấc khẩu súng lục Mạt Lai Đức lên, nhắm chuẩn vào bàn tay cầm dao phẩu thuật của Cúc Xuyên Liên, đồng thời nâng bàn tay trái lai, chắn ở trước nòng súng, sau đó không chút do dự bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn xuyên qua lòng bàn tay của y, mang theo một trận mưa máu mù mịt, trực tiếp bắn vào lòng bàn tay của Cúc Xuyên Liên, Cúc Xuyên Liên không kìm được kêu thảm một tiếng, con dao phẫu thuật rơi xuống đất, lúc này này cô ta mới cảm giác được cơn đâu buốt tim truyền tới từ lòng bàn tay.
Không còn cách nào khác, Cúc Xuyên Liên chỉ đành buông Ngô Mộng Đạt ra, thân thể của Ngô Mộng Đạt cũng lảo đảo một cái, tiếp đó liền mau lẹ nằm úp sấp xuống mặt đất.
Cúc Xuyên Liên sững sờ nhìn lòng bàn tay nhỏ máu của mình, rồi kinh khủng nhìn Dương Túc Phong đang tới gần với vẻ không sao tin nổi, cô ta làm sao cũng không thể ngờ được rằng Dương Túc Phong lại có thể quyết liệt đến thế, vì muốn bắt sống cô ta, y không ngờ lại chấp nhận dùng bàn tay của mình để giảm bớt lực sát thương của viên đạn.
Người tàn nhẫn cô ta gặp quá nhiều rồi, nhưng người tàn nhẫn đối với bản thân như thế, cô ta vẫn còn là lần đầu tiên có thể thấy được.
Sức sát thương của súng trường Mạt Lai Đức vốn không mạnh lắng, Dương Túc Phong lại kéo dãn một khoảng hai mươi mét, rồi viên đạn còn xuyên qua lòng bàn tay của y, tiếp đó xuyên qua lòng bản tay của Cúc Xuyên Liên, cuối cùng bắt vào vai trái của Ngô Mộng Đạt.
Bất quá, điều này đối với Ngô Mộng Đạt mà nói thì là một vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ một cuộc phẫu thuật nhỏ là có thể lấy được đầu đạn ra được rồi, nếu như bắn một cách bình thường, có lẽ viên đạn sẽ bắn vào ngực Cúc Xuyên Liên, đây đương nhiên không phải là điều mà Dương Túc Phong phong muốn, bởi người chết không đáng tiền.
- Ngươi, ngươi ..
Đối diện với Dương Túc Phong từng bước áp sát, Cúc Xuyên Liên bất giác lùi lại về sau hai bước, đột nhiên bị bậc thang đằng sau làm ngã, lập tức ngã xuống bậc thang của bệnh viện, muốn nói gì đó nhưng không sao nói ra được.
Dương Túc Phong căn bản không để ý tới cô ta, mà đi tới bên cạnh Ngô Mộng Đạt, ngồi xuống quan tâm vỗ vai Ngô Mộng Đạt, nói với vẻ áy náy:
- Thượng úy lục quân Ngô Mộng Đạt, thật xin lỗi, lầm ngươi bị thương một lần nữa rồi, Lý Trí Kiệt, động tác nhanh lên một chút chứ!
Ngô Mộng Đạt mặc dù ở vương quốc Cung Đô chỉ tham chiến có một trận bắn tỉa, bất quá trước đó khi ở trên đảo Sùng Minh, hắn cũng đã từng đối trận quyết liệt với quân đội nước Mã Toa đánh úp rồi, cũng có thể coi như được chiến trường rèn luyện ra, đối với một chút thương tích như thế này đã không để ý tới nữa.
Đem so với vết thương do súng trường Chấn Thiên gây ra, một chút thương thích này đúng là chẳng đáng gì cả, vì thể mở to miệng ra cười, biểu thị mình không sao.
- Giỏi lắm! Lâm nguy không sợ, lại có thể đổi con tin!
Dương Túc Phong cũng rất vừa lòng đối với biểu hiện của hắn, nếu như không phải là Ngô Mộng Đạt đổi mình lấy nữ hộ sĩ yếu ớt kia, có lẽ khi súng vang lên, nữ hộ sĩ đó có thể có những hành động không cần thiết, cuối cùng bị con dao phẫu thuật sắc bén kia gây tổn thương.
Nhưng Ngô Mộng Đạt thì không giống, hắn phát hiện ra Dương Túc Phong có khuynh hướng nổ súng, lập tức mau lẹ đưa cổ lệch sang bên trái, kéo dãn khoảng cách với dao phẫu thuật, kết quả là bình yên vô sự.
Đám nữ cảnh vệ Y Địch Liêu Lâm Na lập tức xông lên, dễ dàng khống chế được Cúc Xuyên Liên gần như đã tê liệt, cô ta đã không còn phản ứng gì nữa, nhưng đám người Y Địch Liễu Lâm Na trong lòng vẫn tức giận cô ta không đâu lại gây chuyện, làm cho mọi người hoảng sợ một phen vì thế cố ý cho cô nàng một chút đau khổ.
Cúc Xuyên Liên toàn thân đã mềm nhũn như một miếng đậu hũ, chỉ đánh mặc cho bọn họ tùy ý hành hạ, thiếu chút nữa thì ngất đi ngay tại chỗ, bọn họ cố ý không cho Lý Trí Kiệt băng bó vết thương cho Cúc Xuyên Liên, nhìn lòng bàn tay không ngừng chảy máu.
Ngô Mộng Đạt đột nhiên gấp gáp kêu lên:
- Phong lĩnh, tay của ngài! Tay của ngài đang chảy máu! Quân y! Quân ý đâu, tên khốn kiếp Lý Trí Kiệt mau tới đây!
Tiếng kêu của hắn làm kinh động vô số người, Lý Trí Kiệt băng bó vai cho Ngô Mộng Đạt xong, chính đang chuẩn bị băng bó lòng bàn tay cho Cúc Xuyên Liên, nghe thấy tiếng kêu, vội vàng chạy tới, cầm lấy tay trái của Dương Túc Phong.
Vào lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, lòng bàn tay trái của Dương Túc Phong đang không ngừng nhỏ máu, cả bàn tay đầu nhuộm đỏ, trông vô cùng kinh khủng.
Vừa rồi rất nhiều người không nhìn thấy động tác dùng tay trái chắn nòng súng của Dương Túc Phong, có một số người nhìn thấy, nhưng lại đều không hiểu ý nghĩa của động tác này, về sau Dương Túc Phong lại cố ý che dấu lòng bàn tay trái di, cho nên mọi người không phát hiện ra, lúc này đột nhiên nhìn thấy tay trái Dương Túc Phong đầm đìa máu, gần như đấu sợ tái mặt.
Bản thân Dương Túc Phong lại tỏ ra thản nhiên, lại còn hứng thú nhìn máu tươi ào ào chảy ra từ lòng bàn tay, tựa hồ muốn tìm hiểu nguyên lý máu chảy, thờ ơ nói:
- Không sao đâu, Trí Kiệt, lấy băng lại đây, không cần phải khẩn trương.
Lý Trí Kiệt cuống cuồng chạy tới, trước tiên dùng giây buộc cánh tay trái của Dương Túc Phong lại, để hạn chế tốc độ máu lưu động, sau đó dùng nước thuốc khử trùng sạch sẽ vết thương, cuối cùng mới dùng băng giúp Dương Túc Phong quấn vết thương lại.
Trong cả một chuỗi quá trình đó Dương Túc Phong tựa hồ chẳng cảm thấy có chút đau đớn nào, ngược lại còn thích thú nhìn động tác của Lý Trí Kiệt, nhưng người bên cạnh thì gấp tới đứng ngồi không yên rồi, Dương Túc Phong bị thương, đó là chuyện lớn nhường nào chứ!
Thập Tứ công chúa và Phượng Thái Y cũng phát giác ra chuyện không ổn, vội vàng chạy lại, nhìn thấy vết máu còn thấm ra lớp băng, đều lo lắng không thôi, các nàng không giống với những cảnh vệ ở bên cạnh, đều không nhìn thấy tình hình cụ thể của vết thương, không biết vết thương tỏ nhỏ nặng nhẹ như thế nào, tất nhiên càng thêm lo lắng.
Thập Tứ công chúa rất ít khi nhìn thấy máu, lúc này nhìn thấy từng mảng máu lớn ở bên trên mặt đất, lo lắng tới sắp bật khóc ra rồi.
Phượng Thái Y vừa lo vừa giận, lấy súng của cảnh vệ ra, muốn đi giết Cúc Xuyên Liên.
Dương Túc Phong vội kêu lên:
- Đừng! Đừng giết cô ta! Giết cô ta rồi tiền thuốc men của ta không lấy được nữa.
Phương Thái Y chỉ đành buông súng ra, nhưng còn chưa cam tâm đá cho Cúc Xuyên Liên hai cái.
- Dương Túc Phong, ngươi được lắm! Ta phục rồi! Ngươi giết ta đi!
Cúc Xuyên Liên hung dữ nói, cô nàng bị đám người Y Địch Liễu Lâm Na ngược đãi cho thống khổ khôn cùng, toàn thân từ trên xuống xưới đều thâm tím, những nữ nhân này biết vị trí nào ở trên cơ thể nữ nhân là yếu ớt nhất, cho nên chuyên môn chào hảo phương trên những chỗ đó, không chịu được ngược đãi Cúc Xuyên Liên cấp t hiết hi vọng mình được chết cho xong.
Dương Túc Phong thấy mình cũng được băng bó gần xong rồi, vì thế đánh miệng, ý bảo Lý Trí Kiệt băng bó cho Cúc Xuyên Liên, đồng thời ra hiệu cho những người đang ngược đãi Cúc Xuyên Liên kia tránh ra.
Nhưng Cúc Xuyên Liên từ chối băng bó, bất chấp tất cả vung bàn tay đầm đìa máu, không cho người khác tới gần, tay cô ta đầy máu, cho nên vung tay lên làm máu bắn khắp nơi, ngay cả trên người Phượng Thái Y và Thập Tứ công chúa cũng bị dính không ít.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Giữ lấy cô ta.
Phương Phỉ Thanh Sương từ đằng sau lưng đá cho một phát vào khuỷu chân của Cúc Xuyên Liên, làm Cúc Xuyên Liên lập tức kêu thảm ngã xuống đất, Phương Phỉ Thanh Sương thuận thế tóm lấy tay phải của cô ta, Y Địch Liễu Lâm Na thi tóm lấy tay trái, hai người kẹp lấy, Cúc Xuyên Liên liền hoàn toàn không thể động đậy được nữa rồi.
Lý Trí Kiệt đi tới, dựa theo trình tự băng bó cho Cúc Xuyên Liên, Cúc Xuyên Liên liền ra sức vùng vẫy, kết quả đổi lại bị Phương Phỉ Thanh Sương và Y Địch Liễu Lâm Na ngầm ngược đãi, ai người đều ra tay không thương xót, cho nên chốc lát sau Cúc Xuyên Liên liền không ho he gì được nữa.
- Dương Túc Phong, ngươi giết ta đi…
Cúc Xuyên Liên dụng một chút sức lực cuối cùng nói như sắp chết, cô ta đột nhiên phát hiện ra, Dương Túc Phong thì ra không phải là đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là những nữ nhân bên người y, những nữ nhân này quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Có lẽ bọn họ ở bên cạnh Dương Túc Phong đã phải tích chứa quá nhiều oán khí, hiện giờ những oán khí này đều phát tiết lên người cô ta, mỗi một động tác của bọn họ, đều có thể làm Cúc Xuyên Liên đau tới chết đi sống lại, nhưng muốn sống không được, xin chết cũng chẳng xong.
Dương Túc Phong mặt chẳng có cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng đi vòng quanh cô ta hai vòng, lãnh đạm nói:
- Ta giết cô? Cô muốn ta giết cô?
Cúc Xuyên Liên gần như là cầu khẩn nói:
- Dương Túc Phong ngươi giết ta đi, coi như là thành toàn cho ta, ta không chịu nổi nữa…
Dương Túc Phong chỉ cười lạnh lùng, nhìn cô ta có chút thương hại, đúng là một nữ nhân tội nghiệp, trong lòng cô ta hiển nhiên không cứng cỏi như vẻ bề ngoài của cô ta, vốn cái vẻ hung thân ác sát lắm, vậy mà không tới thời gian mười phút đã hoàn toàn khuất phục rồi, xem ra bát đạo liên minh chẳng còn hi vọng gì nữa.
Bất quá Dương Túc Phong chẳng biết rằng, Cúc Xuyên Liên sở dĩ khuất phục, chẳng phải là bởi vì y, mà là bởi vì những nữ nhân đáng sợ bên cạnh y.
Cúc Xuyên Liên đúng là đã chỉ còn thoi thóp rồi, nhưng Dương Túc Phong vẫn không chịu buông tha cho cô ta.
Dương Túc Phong đột nhiên gọi:
- Đỗ Thiên Kỳ.
- Có mặt!
Đội trưởng đội cảnh vệ của Vị Ương cung vội vàng chạy tới, đứng nghiêm đợi lệnh.
Dương Túc Phong trầm tĩnh hạ lệnh:
- Đem cô ta trở về Vị Ương cung.
Đỗ Thiên Kỳ đứng nghiêm đáp lời:
- Vâng!
Thập Tứ công chúa khẽ cau mày lại, hồ nghi hỏi:
- Đưa cô ta về Vị Ương cung làm gì?
Dương Túc Phong nói với vẻ cao thâm mạt trắc:
- Đương nhiên là có chỗ dùng rồi, cô ta chính là một cái cây mọc ra tiền đó, không thể lãng phí được! Phí thuốc men của ta, còn có quân phí ngoài định mức vào năm sau, đều phải lấy từ trên người cô ta, cha của cô ta chính là máy rút tiền ….
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc ở xung quanh, Dương Túc Phong cũng chẳng muốn giải thích thêm, trầm ngâm nói:
- Đỗ Thiên Kỳ, đưa cô ta trở về Vị Ương cung, đem giam ở phụ cận điện Quang Minh, bảo y sinh chữa trị cho cô ta, cho cô ta thức ăn giống như của các vị phu nhân, đừng để cô ta bị đói, hạn chế cố ta đi lại trong phạm vi điện Quang Minh, à, chú ý đừng để cô ta chạy mất.
Nhóm người Thập Tứ công cháu và Phượng Thái Y sắc mặt đều có chút khó coi rồi, chẳng lẽ Dương Túc Phong vào lúc này còn muốn kim ốc tàng kiều? Ở giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người như thế, y còn dám làm ra loại chuyện như vậy, thực sự là quá đáng hận rồi!
Không ngờ Dương Túc Phong nghĩ một lúc, lại nói:
- Ngoài ra nói với bộ tư lệnh thủ vệ kinh đô Ni Lạc Thần, cũng quan địa phương của kinh đô Ni Lạc Thần, báo bọn họ dán cáo thị ở khắp đường lớn ngõ nhỏ trong kinh đô Ni Lạc Thần, cứ nói quân Lam Vũ chúng ta công khai bán đấu giá Đại tiểu thư Cúc Xuyên Liên của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh, giá khởi điểm là một vạn kim tệ…
Phượng Thái Y thần sắc cổ quái, buột miệng kêu lên:
- Bán đấu giá?
Cúc Xuyên Liên cũng tuyệt vọng thét lên:
- Dương Túc Phong, ngươi muốn làm cái gì?
Dương Túc Phong lạnh nhạt nhìn cô ta, nói hết sức nghiêm túc:
- Xin lỗi tiểu thư Cúc Xuyên Liên, cô bị bán đấu giá rồi.
Cúc Xuyên Liên tuyệt vọng trợn lòng trắng lên, không nói ra lời.
Thập Tứ công chúa bồn chồn hỏi:
- Bản đấu giá? Làm sao lại có kiểu bán đấu giá này?
Dương Túc Phong cười cổ quái, vung tay trái quấn băng, thong thả nói:
- Không đem cô ta đi bán đấu giá thì chi phí thuốc men của ta làm sao kiếm lại được? Còn cả phí tổn thất tinh thần của ta cũng phải bù đắp! Ừ, trên cáo thị viết như thế này đi, quân Lam Vũ chúng tôi bán đấu giá Đại tiểu thư Cúc Xuyên Liên, giá khởi điểm một vạn kim tệ, ai trả giả cao thì là của người đó, tuổi tác không hạn chế, thân phận không hạn chế, giới tính không hạn chế! Lấy thời hạn là nửa tháng, ai có ý mua, có thể tới điện Quang Minh đăng ký, đồng thời xem hàng ở hiện trường, tiến vào điện Quang Minh phải thu tiền, mỗi lần thu năm trăm kim tệ, lão nhân trên sáu mươi tuổi và trẻ nhỏ dưới mười bốn tuổi thì miễn phí …
Đám Thập Tứ công chúa và Phượng Thái Y đưa mặt nhìn nhau, càng nghe càng thấy hoang đường, càng nghe càng thấy không làm sao tin nổi.
Bán đấu giá Cúc Xuyên Liên, cũng chỉ có Dương Túc Phong mới nghĩ ra nổi, cô ta không phải là hàng háo, phải bán đấu giá như thế nào? Chẳng lẽ bán đấu giá như những nữ nô lệ thời cổ đại ư? Như vậy thì quá là … quân Lam Vũ làm sao có thể làm ra chuyện như thế?
Nhưng nhìn cái vẻ hứng trí bừng bừng của Dương Túc Phong, tựa hồ cái kế hoạch này sớm đã tính toán xong rồi, lúc này cho dù các nàng có cản trở khẳng định cũng không có hiệu quả.
Dương Túc Phong quay đầu lại, nói với Phượng Thái Y:
- Liên tục ba ngày ở trên trang nhất của nhật báo của quân Lam Vũ cũng cho đăng tin tức này, cứ nói quân Lam Vũ công khai bán đấu giá tiểu thư Cúc Xuyên Liên của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh, à, chú ý thêm vào một chút từ quảng cáo như thế này, Cúc Xuyên Liên là người kế thừa tương lai của gia tộc Cúc Xuyên, gia tài bạc triệu, tiền bạc như nước, quốc sắc thiên hương, mỹ mạo hơn người, thông minh linh tuệ, tâm tư linh mẫn. tâm linh thủ xảo, huệ chất lan tâm, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông … tóm lại, chỉ cần là thứ gì mà nữ nhân học được là đều viết hết vào. À mà thôi, không cần viết tới cầm kỳ thi họa nữa, cái vẻ bề ngoài của cô ta không giống tin thông cầm kỳ thi họa lắm. Nói chung nữ nhân thế nào là hay, thế nào là hấp dẫn, thì viết như thế, viết càng xuất sắc càng tốt, tốt nhất làm cho là thứ này chỉ trên trời mới có, nhân gian hiếm khi được nghe thấy, bất luận người ra giá có thân phận như thế nào, bối cảnh như thế nào, quân Lam Vũ đều hoan nghênh hết, ai trả giá cao là có, nửa tháng làm hạn!
Phượng Thái Y chẳng hiểu ra sao, trong lòng cứ cảm thấy quai quái, loại chuyện hoang đường như vậy nàng còn chưa từng làm qua, chỉ đành buồn bực nghe theo.
Còn may là chuyện này lại không phải do nàng xử lý, nếu không nàng thực sự không biết phải làm như thế nào, may nữa là có Tài Tiêm Tiêm ở đó, nàng chỉ cần đem mệnh lệnh này chuyển cho Tài Tiêm Tiêm là được, với tới bút mực của Tài Tiêm Tiêm, khẳng định là có thể làm vụ bán đấu giá này oanh động nửa đại lục Y Lan.
Nếu chẳng phải vé vào cửa năm trăm kim tệ có hơi quá đắt một chút, sợ rằng cửa của Vị Ương cung bị chen đỏ mmất.
Sắc mặt Cúc Xuyên Liên tức thì trắng nhợt cứ giống như là từ trong địa ngục đi ra vậy, cô ta không thể nào ngờ được Dương Túc Phong lại có thể xử lý mình như thế, đối với cô ta mà nói, chết không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là muốn chết cũng không xong, vừa nghĩ tới vận mệnh tiếp theo của mình, Cúc Xuyên Liên hận không thể cắn lưỡi tự tử, nhưng ngay cả cơ hội này cũng không cho cô ta.
Dương Túc Phong càng nghĩ càng hưng phấn, dường như là khai sáng ra một chuyện vĩ đại chưa từng có vậy, hết sứng hào hứng nói:
- Y Địch lấy máy ảnh lại đây, trước tiên chụp ảnh cho cô ta, ngày mai cho đăng lên báo! Ngả Toa Lệ Nặc, tới giúp cô ta chỉnh trang một chút, chụp ảnh đẹp một chút mới có thể bán được giá tốt.
Y Địch Liễu Lâm Na hưng phấn chạy về lấy máy ảnh, nàng khác với hai vị đại phu nhân chững chạc Thập Tứ công chúa và Phượng Thái Y, nàng chuyên môn gây chuyện náo nhiệt, chỉ cần có chuyện gì hay ho là đều sẵn lòng tham gia, còn về phần cái chuyện đó có làm tổn thương tới người khác hay không, thì nàng mặc xác.
Ngả Toa Lệ Nặc muốn đi tới chỉnh đốn trang phục cho Cúc Xuyên Liên, nhưng bị Cúc Xuyên Liên dùng sức đẩy ra.
Cúc Xuyên Liên hơi thở yếu ớt nói:
- Dương Túc Phong, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ta cầu xin ngươi đừng hành hạ ta như thế …
Dương Túc Phong chẳng để ý tới cô ta, lạnh lùng nói:
- Không chịu phối hợp à? Được lắm! Phương Phỉ, kéo cô ta vào trong phòng, lột hết y phục của cô ta ra, chụp mấy tấm ảnh khỏa thân, cho đăng lên báo nói không chừng càng đáng tiền…
Phương Phỉ Thanh Sương không nói một lời, kéo Cúc Xuyên Liên đi luôn.
- Dương Túc Phong .. Ngươi! Ngươi! Không..đừng…
Cúc Xuyên Liên thiếu chút nữa thì ngất xỉu, cô ta đã khi nào chịu sự đối xử rnhư thế? Vào lúc này cô ta trong lòng đã hối hận ngàn lần vạn lần, hối hận mình không nên làm ra việc bắt cóc con tin kia, để rơi vào kết cục này, cô ta cuối cùng cũng hiểu ra, ngoại hiệu ác ma của Dương Túc Phong chẳng phải là uổng phí, thủ đoạn trừng phạt của y làm cho người ta phải rùng mình.
Dương Túc Phong thong thả nói:
- Vậy cô có phối hợp chụp ảnh không?
Cúc Xuyên Liên không lên tiếng, toàn thân đã xụi xuống rồi, điều này không nghi ngờ gì là đã ngầm đồng ý.
Đem so với chụp ảnh khỏa thân, cô ta đương nhiên muốn chụp ảnh cho xinh đẹp hơn một chút, tục ngữ nói rồi, cho dù có chết, cũng phải chết cho mỹ lệ một chút, là Đại tiểu thư của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh, cho dù cô ta không suy nghĩ tới ảnh hưởng của mình, thì cũng phải suy nghĩ tới ảnh hưởng của gia tộc, có lẽ cô ta có thể mất mặt như vậy, nhưng gia tộc của cô ta không thể mất mặt như vậy.
Bất quá Cúc Xuyên Liên cũng quá khẩn trương rồi, cẩn thận suy nghĩ là biết Dương Túc Phong kỳ thực chỉ là cứng rắn bên ngoài mà thôi, nhật báo quân Lam Vũ làm sao có thể cho đăng ảnh khỏa thân của cô ta được chứ?
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, trong lòng thầm nói, muốn chơi âm mưu với ta thì cô còn non lắm, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngả Toa Lệ Nặc đi tới trang điểm cho Cúc Xuyên Liên, chỉnh trang y phục.
Quả nhiên Cúc Xuyên Liên không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn theo Ngả Toa Lệ Nặc vào gian phòng chuyên biệt ở bên cạnh, một lúc sau đi ra thì đã tương đối xinh đẹp rồi, trừ vẻ mặt thẫn thờ ra, thì tựa hồ không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Y Dịch Liễu Lâm Na liên tục chụp liền mấy tấm ảnh, Dương Túc Phong phất tay với Đỗ Thiên Kỳ, ý bảo hắn dẫn người đi.
Cúc Xuyên Liên đột nhiên quay người lại, phun một ngụm máu tươi lớn về phía Dương Túc Phong, phẫn nộ mà tuyệt vọng nói:
- Dương Túc Phong! Ngươi .. ngươi thực sự không phải là người! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!
Dương Túc Phong cũng không nổi giận, vẫn cứ thong dong nói:
- Cúc Xuyên Liên đại tiểu thư, ta làm thế này là quan tâm tới cô đấy, cô có hiểu không? Cô không phải là muốn trở về bát đạo liên minh sao? Dễ lắm mà! Ta đảm bảo phụ thân của cô trong vòng một tuần lễ nhất định sẽ chuộc cô về! Đương nhiên, nếu như phụ thân của cô mà không cần cô, vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào nữa!
Cúc Xuyên Lên gần như sụp đổ rồi, cô ta cuối cùng hiểu ra tất cả những điều Dương Túc Phong làm thì ra chỉ bất quá là muốn bắt chẹt phụ thân của cô ta, Cúc Xuyên Liên tuyệt vọng bất khóc:
- Ngươi! Người, ngươi không phải chỉ muốn tiền thôi sao …. Vì sao không thương lượng riêng với cha ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền, phụ thân của ta đều có thể cấp cho ngươi, chỉ cần ngươi thả ta về…
Dương Túc Phong cười thỏa mãn, muốn tiền đương nhiên là mục đích chân chính của y, nhưng bề ngoài lại có ra chẳng mảy may động lòng:
- Thương lượng riêng thì làm sao mà ta biết được nên phải bán cô ba nhiêu tiền? Khẳng định là phải có người tới cạnh tranh mới tính được! Đừng rườm lời nữa! Tốt nhất hãy hi vọng là phụ thân của cô thực sự là yêu cô, xót cô, mau chóng đưa tiền tới! Nếu không hả, cô cứ từ từ mà đợi dày vò đi! Ta sẽ thực sự đem cô đi bán cho người khác đó!
Cúc Xuyên Liên không nhịn được khóc òa lên, nước mắt chảy đầm đìa, những nữ nhân ở xung quanh đều có chút bất nhẫn, chỉ có Dương Túc Phong là vẫn cứ lạnh nhạt phất tay, ra hiệu Đỗ Thiên Kỳ dẫn người đi.
Cúc Xuyên Liên bị Đỗ Thiên Kỳ ké đi, nhưng tiếng khóc gào vẫn không ngừng truyền tới:
- Dương Túc Phong, ngươi không phải là người, Dương Túc Phong, ngươi không phải là người ….
Tiếng kêu dần dần đi xa, những nữ nhân có mặt đầu cảm thấy chút buồn buồn không vui, không một ai nói gì cả, Dương Túc Phong lại giống như là không có chuyện gì, nhìn qua bàn tay trái bị quấn băng kín mít, bất giác có chút hối hận, hội hận là mình đã quá kích động, y nhỏ giọng nguyền rủa bản thân:
- Ai bảo ngươi kích động, bảo ngươi đi học Tiểu Mã ca, báo ngươi cứ nghĩ tới tiền là mất đi lý trí! Không giỏi được như Tiểu Mã ca thì đừng có học người ta! Đi tìm một miếng gỗ để ngăn đạn không phải là xong rồi sao? Cái thứ gì dùng ngăn đạn mà chẳng được chứ? Sao lại cứ dùng tay mình ra ngăn! Cho ngươi đau chết, cho ngươi đau chết đi, đáng đời, tới khi đó đừng có trộm gà không được còn mất nắm thóc, tiện nhân đó bán không nổi một kim tệ, cho người đáng đời…
Đám người Thập Tứ công biết Dương Túc Phong làu bàu cái gì, đều vội vàng chạy tới xem vết thương trên tay trái của Dương Túc Phong, mặc dù tay trái của Dương Túc Phong được quân băng kín mít rồi, nhưng dù sao cũng là bị đạn bắn xuyên qua, không phải là vết thương nhỏ, cho nên vẫn không ngừng có máu tươi chảy ra, làm băng cũng bị nhuộm đỏ.
Sợi giây buộc trên cánh tay của y cứ hai mươi phút lại phải cởi ra một lần, để tránh buộc quá lâu làm cho tổ chức cơ thịt bị hỏng, kỳ thực cũng rất phiền phức, vết thương đã chạm vào xương, xử lý về sau còn rất dài.
Dương Túc Phong kỳ thực trong lòng đã hối hận về sự lỗ mãng của bản thân, khi đó kích động lên liền học theo động tác tiêu sái của Tiểu Mã Ca ( phim bản sắc anh hùng phần , tên Trương Chí Cường) lúc mới ban đầu cảm giác không đau lắm, giống như thực sự không có chuyện gì, nhưng lúc này vết thương mới đau đớn kịch liệt, đau tới mưng làm cho sống lưng của y toát hết mồ hôi lạnh, y mới hối hận gần chết, nhưng y lại phải cứ tỏ ra không có chuyện gì để tranh cho người khác lo lắng.
Dương Túc Phong gắng hết sức bình tĩnh nói:
- không sao hết.
Thập Tứ công chúa nước mắt cứ trực trào ra, y uy nói là không sao, nhưng mấy người có mặt ở đây thấy máu không ngừng thấm ra, vẫn lo lắng không thôi.
Thập Tứ công chúa lòng như lửa đốt:
- Chàng còn nói là không sao, chảy bao nhiêu máu như thế này, làm sao chàng lại phải bắn vào bàn tay của mình chứ?
Dương Túc Phong tất nhiên không thể giải thích vấn đề ngu xuẩn như vậy, chỉ đành che dấu:
- Đừng khẩn trương, ta thực sự không sao