Địa khu Hồng Sa Câu, Ngân Xuyên đạo.
Đây là một tiểu thôn trang được bao vây trong khu vực rậm rạp nhất ở phía nam Ngân Xuyên đạo, vô cùng đặc sắc, xung quanh Hồng Sa Câu đều là rừng mưa nhiệt đới cây lá tốt tươi, núi cao rừng rậm, đường đi khó khăn.
Nhưng nơi này chỉ có có từng vùng cát đỏ, khắp nơi còn có đá vôi màu đỏ, tạo thành một khu vực có diện mạo vô cùng đặc biệt của Ngân Xuyên đạo, từ trên không trung rất dễ nhận ra.
Bất quá muốn từ bên ngoài tiền vào địa khu Hồng Sa Câu phải đi qua nhiều khu vực hiểm trở, nếu không có người am tường chỉ dần, là vô cùng khó khăn.
Phần tử cốt cán còn sót lại của Xích Luyện giáo đều tập trung ở nơi này, chuẩn bị dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố kháng cự, đám lãnh đạo tàn dư của Xích Luyện giáo là Mục Tử Huân, Canh Tang Loan, Ngạnh Dương Liệt đều tụ tập ở nơi này, thương thào đi đầu về đâu.
Ở trên hội nghị cao tầng, tâm tình của bọn chúng đều tương đối sa sút, rất ít tích cực phát biểu, tỏ ra vô cùng bi quan, chỉ có Mục Tử Huân và Ngạnh Dương Liệt vì vấn đề đi hay ở mà tranh chấp kịch liệt, còn bởi thế mà vỗ bàn quát tháo.
- Đột vây! Ta chủ trương đột vây!
Mục Tử Huân rống lên, lửa giận bừng bừng như muốn lật tung cả chiếc bàn, nhưng Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt ở hai bên bàn cũng rất nhanh tay, cùng ấn bàn xuống, hai người võ công đều không bằng Mục Tử Huân, nhưng liên thủ vẫn có thể làm cho Mục Tử Huân không thể phát tiết được, Mục Tử Huân chỉ đành hậm hực buông tay ra.
- Đột vây thì ai mà chẳng muốn? Vấn đề là đột vây về phía nào?
Canh Tang Loan lạnh lùng nói, mỗi một câu hắn đều kéo rất dài, tựa hồ chỉ như thế người ta mới để ý tới thân phận của hắn.
Thế nhưng, vào cái lúc lửa cháy ngang mày này rồi còn ai để ý tới thân phận của hắn nữa? Hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ cách nơi này của bọn chúng chưa tới mười kilomet, bất kể lúc cũng có thể đột phá tuyến phòng ngự, tóm gọn bọn chúng.
Đi đâu về đâu mỗi một người ngồi ở đây đều mong bọn chúng mau đưa ra quyết định.
Đột vây đương nhiên là lý tưởng nhất, nhưng, rốt cuộc đột vây về phương hướng nào?
Hướng đông là biển rộng, là thiên hạ của hải quân quân Lam Vũ, muốn dựa vào mấy cái thuyền nhỏ vượt qua tuyến phong tỏa của hạm pháo hải quân quân Lam Vũ căn bản là điều không thể.
Cho dù là phần tử Xích Luyện giáo ngông cuồn nhất, cũng không dám chống lại quân Lam Vũ ở trên biển, ngay cả hải quân nước Mã Toa hùng mạnh thế còn bị đánh cho toàn quân bị diệt, Xích Luyện giáo có là cái thá gì?
Hướng tây là khu vực quân Lam Vũ khống chế, cùng với việc ngày càng có nhiểu bộ đội quân Lam Vũ xuất hiện ở Ngân Xuyên đạo, bọn họ đã bắt đầu xây dựng tuyến phong tỏa kiên cố bắc nan, lợi dụng dòng sông làm điểm tựa, kiếm soát gắt gao hành động của dư nghiệt Xích Luyện giáo.
Những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ làm người ta nghe mà biến sắc kia cứ ẩn nấp trong khu rừng núi rậm rạp, chẳng ai có thể biết được bọn họ chúng lnào âm thầm lấy mất cái mạng của mình, cho dù cho mỗi một tên đầu não Xích Luyện giáo ngồi đây một trăm lá gan, cũng không dám đem bản thân nộp mình dưới súng của lính bắn tỉa quân Lam Vũ.
Hướng bắc, cũng vẫn là khu vực quân Lam Vũ không chế, tình hình nơi đó chẳng khác mấy ở hướng tây, bất quá có khả năng còn nguy hiểm hơn, bắc bộ Ngân Xuyên đạo đã bị quân Lam Vũ khống chế chặt chẽ, một bộ phận dân cư nơi đó bị tẩy não rồi, đối với Xích Luyện giáo tràn ngập địch ý.
Nhất là những bộ lạc dân tộc thiểu số trước kia bị cưỡng ép gia nhập Xích Luyện giáo, lúc này đều đã trở thành lực lượng trung kiên nhất phản kháng lại Xích Luyện giáo.
Yêu cầu của Dương Túc Phong đối với những bộ lạc dân tộc thiểu số này rất đơn giản, các ngươi muốn chứng minh bản thân không có dính líu gì tới Xích Luyện giáo, vậy các ngươi lấy đầu của thành viên Xích Luyện giáo ra chứng minh đi.
Nếu như Xích Luyện giáo rút lui theo con đường này, khẳng định sẽ bị những bộ lạc sơn dân đó chém chết tươi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có hướng nam mà thôi.
Hướng nam là nước Mã Toa, là lối thoát duy nhất của Xích Luyện giáo, bời vì nguyên nhân thời gian, quân Lam Vũ còn chưa kịp sắp đặt tuyến phong tỏa nghiêm ngặt ở phía nam Hồng Sa Câu, chỉ cần hành động kịp thời, tàn dư của Xích Luyện giáo còn có khả năng thoát khỏi vòng vây.
Đương nhiên, trên đường cũng có rất nhiều nguy hiểm, tất cả đều phải dựa vào vận khí, nếu như may mắn, có thể vượt qua vùng rừng rậm, vượt qua Việt Xuyên đạo và nước Lạc Na, quy phục vào lòng nước Mã Toa, từ đó tạm thời thoát khỏi sự truy bắt của quân Lam Vũ.
Thế nhưng, vấn đề lớn nhất đột vây về phía nam, là sau khi mất đi địa bàn và nhân viên của mình, bọn chúng liệu có còn được nước Mã Toa hoan nghênh sao? Thành viên Xích Luyện giáo không còn lực lượng, còn có tư cách tiến vào nước Mã Toa sao?
Tình thế lúc này của nước Mã Toa cũng tương đối kém, bọn họ liệu có bắt bọn chúng lại dưới sự uy hiếp của quân Lam Vũ, để tặng cho quân Lam Vũ làm lễ vật không?
Huống chi nghe nói hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ cũng đã đổ bộ lên Việt Xuyên đạo rồi, lỡ chẳng may đâm thằng vào quân Lam Vũ ở nơi đó, thì hoàn toàn toi đời rồi.
Thảo luận đi thảo luận lại, đều không có kết quả có thể thực hành, người không đợi được đều đã lén lút chuồn hết cả, mặc kệ cho kết quả cuối cùng của hội nghị là đi hay ở, bọn chúng đều quyết tâm muốn đi rồi.
Quân Lam Vũ đã phát ra phong thanh, tuyệt đối sẽ không nương tay đối với các phần tử cốt cán Xích Luyện giáo ngoan cố kháng cự, bọn chúng không muốn gánh vác cái tội danh “ngoan cố kháng cự “ này, bất kể nói thể nào, cái tên Xích Luyện giáo đã định sẵn phải trở thành lịch sử rồi.
- Mặc kệ là đột vây về nơi nào, chúng ta đều không thể ở lại đây! Các ngươi không đi thì ta đi!
Mục Tử Huân hùng hổ nói, rồi bực mình đứng dậy, hất văng ghế của mình đổ lăn ra đất, sau đó sải bước xông ra ngoài hội trường.
Mục Tử Huân vốn không hòa thuận với Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt, chỉ là dưới tình huống cùng đường hết lối mới dựa dẫm vào bọn chúng, hiện giờ hai bên nếu đã sản sinh chia rẽ cực lơn, hắn cũng chẳng buồn nói ở đây nữa.
Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, lúc này không đi, muộn rồi muốn chả đi được nữa.
Quân Lam Vũ muốn hình thành thế bao vây, bọn chúng còn ở nơi này dây dưa, còn lo trước tính sau, còn muốn bày bố làm thế nào mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi thật đúng là nằm mơ nói mộng, xa rời hiện thực.
Từ sau khi bản thân bị bộ đội lính dù đả kích, mất đi tiểu thiên vương, Mục Tử Huân biết đại thế đã mất rồi, muốn tiếp tục đối kháng với quân Lam Vũ là không có khả năng, hiện giờ Xích Luyện giáo chỉ có thể làm được duy nhất một việc, đó là hoàn toàn chia nhỏ ra, ẩn nấp thật sâu, chờ đợi nội bộ quân Lam Vũ bạo loạn hoặc là chia rẻ.
Nếu như quân Lam Vũ không có nội loạn hoặc chia rẽ, thì Xích Luyện giáo cũng không còn cần phải tồn tại nữa, ai có thể giữ được mạng của mình để an hưởng tuổi già đã là kết cục tốt nhất rồi.
Thủ pháp của quân Lam Vũ đối phó với Xích Luyện giáo quá ác độc, Dương Túc Phong phái bộ đội từ trên trời giáng xuống, bắt lấy tiểu thiên vương, sau đó phái người tiến hành tẩy não triệt để tiểu thiên vương, biến nó thành vũ khí hữu hiệu nhất của quân Lam Vũ làm tan rã Xích Luyện giáo.
Chiêu này vừa vặn đánh vào chỗ chết người nhất của Xích Luyện giáo, Xích Luyện giáo cần nhất là cơ sở quần chúng, bất kể là đi tới đâu cũng cần quần chúng yểm hộ, nhưng quân Lam Vũ đẩy tiểu thiên vương ra, đã làm tan rã cơ sở quần chúng của Xích Luyện giáo.
Những giáo đổ phồ thông kia như choàng tỉnh từ giấc mộng, dưới sự cổ động của quân Lam Vũ, bắt đầu quy phục đế quốc Lam Vũ, không có quân chúng ủng hộ, Xích Luyện giáo chỉ còn sót lại đám cốt cán này thì có thể duy trì được bao lâu? Cá không có nước sẽ chết rất mau.
Mấy tên đệ tử bên người Mục Tử Huân đều thấp thỏm bất an hỏi:
- Sư phụ, chúng ta đi ngay lập tức sao?
Sau khi ở thôn Bạch Thạch gặp phải đả kích mang tính diệt tuyệt của quân Lam Vũ, Mục Tử Huân liền rơi vào lịch trình liên tục không ngừng bỏ chạy, vị thủ lĩnh tối cao của Xích Luyện giáo cứ như con chó nhà có tàng, trốn đông né tây tránh sự truy quét của những tiểu phân đội hải quân lục chiến, còn phải đề phòng thế lực bộ lạc thiểu số Ngân Xuyên đạo có ý đồ không tốt với bọn chúng.
Trong quá trình bỏ chạy liên tục, người bên cạnh Mục Tử Huân càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn sót lại mấy tên đệ tử tâm phúc, thế nhưng, quân Lam Vũ vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, vẫn cứ đuổi sát không rời, đệ tử Luyện Phong của hắn đã bị lính bắn tỉa quân Lam Vũ giết chết hai ngày trước rồi, hiện giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại hai người Tống Hỏa và Đặng Hồ.
Mục Tử Huân nói không chút do dự:
- Đi ngay lập tức.
Hoảng hốt bỏ chạy có lẽ sẽ bị bọn Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt cười khinh, cũng có lẽ sẽ bị giáo đồ Xích Luyện giáo khác nhạo báng, nhưng Mục Tử Huân chẳng để ý, hắn tin vào lý luận núi xanh còn đó, không sợ thiếu củi đun.
Còn đám Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt muốn tráng liệt tuẫn giáo, dùng cái chết để lay tỉnh ý chí kháng cự quân Lam Vũ, thì Mục Tử Huân cho rằng là chuyện lũ ngốc mới làm, nhân dân của Ngân Xuyên đạo căn bản không khả năng tiếp tục phấn đấu vì Xích Luyện giáo nữa rồi, thời đại đó đã qua rồi, hiện giờ là thời đại của quân Lam Vũ, thời đại của Dương Túc Phong.
Trải qua sự đả kích liên tục của quân Lam Vũ, Xích Luyện giáo từng huy hoàng một thời đã toàn quân tan rã, thất bại thê thảm rồi, không còn bất kỳ vốn liếng nào đối chọi với quân Lam Vũ nữa.
Dùng một câu nói để hình dung tình cảnh của Xích Luyện giáo hiện nay thì đó chính là : cây đổ đàn khi tan, ai đi được nấy.
Đại bộ phận những tên nòng cốt Xích Luyện giáo có đường thoát, đều đã âm thầm thoát ly Xích Luyện giáo, muốn nghĩ phương pháp che dấu thân phận của mình, dùng đủ các loại thủ đoạn để né tránh sự truy lùng của quân Lam Vũ, có một số kẻ thậm chí xuất gia làm hòa thượng, còn có một số kẻ ra biểu phiêu bạt, sống chết chưa rõ.
Nhưng bất kể những kẻ này lựa chọn phương thức nào, đều nói lên cùng một chuyện, đó là ngày tàn của Xích Luyện giáo đã tới rồi.
Trải qua sự chuẩn bị đầy đủ, bắt đầu từ đầu năm, quân Lam Vũ đã tăng cường tuyên truyền dư luận và thế tiến công đả kích với Ngân Xuyên đạo, dưới sự phối hợp của tiểu thiên vương Xích Luyện giáo, lượng lớn bộ đội lục quân quan Lam Vũ đã chia quân làm nhiều đường tiến vào Ngân Xuyên đạo.
Trên cơ sở đàn áp mạnh mẽ, triển khai giáo dục tư tưởng cứng rắn với dân chúng địa phương, không chịu tiếp nhận giáo dục tư tưởng, giết không cần hỏi, dưới chính sách cây gậy và củ cà rốt, dân chúng của Ngân Xuyên đạo đã bị cảm hóa một phần ba, giết chết một phần ba, một phần ba còn lại thì bỏ trốn.
Những quan binh quân Lam Vũ tiến vào Ngân Xuyên đạo này, đại bộ phận thuộc về sư đoàn bộ binh số lục quân, vốn loại đại quân áp sát thế này Xích Luyện giáo cũng đã thấy nhiều rồi, chẳng có gì mà phải lo lắng, bọn chúng thường chọn biện pháp chia nhỏ xé lẻ, né tránh mũi nhọn của đối phương, sau đó lựa chọn thời cơ thích hợp tiến hành phản kích mang tính quấy nhiễu, ép những quân đội tiễu phỉ theo thường lệ này không thể không rút lui.
Bọn chúng đã lợi dụng phương pháp như vậy để đánh bại vô số quân đội đế quốc Đường Xuyên, bọn chúng tin rằng lần này cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng lần này đúng là ngoại lệ.
Quan binh quân Lam Vũ tiến vào Ngân Xuyên đạo phụ trách tiễu trừ Xích Luyện giáo lần này, nòng cốt chính là tù binh quân đội đế quốc Đường Xuyên được giải cứu ở Ngân Xuyên đạo năm ngoái, những người này khác với binh sĩ quân đội chỉ làm việc theo thông lệ trước đó, bọn họ tham quân không phải muốn kiếm cơm, mà là muốn tìm Xích Luyện giáo báo thù rửa hận thực sự.
Vì bọn họ từng bị Xích Luyện giáo đối xử vô nhân đạo, nên bọn họ hận Xích Luyện giáo tận xương tủy, cực kỳ tích cực đả kích Xích Luyện giáo, có một số người cho dù thân bị tàn tật, cũng không chịu rời tiền tuyến, dưới sự cổ vũ của bọn họ tinh thần các binh sĩ quân Lam Vũ khác cũng rất cao.
Để tiêu diệt những kẻ thù trước kia đã từng hành hạ mình này, đám tù binh Tôn Khả Dã khi ở doanh trại tù binh đã âm thầm tìm hiểu đặc điểm của Xích Luyện giáo, thề sau này sẽ không bỏ qua cho Xích Luyện giáo.
Trong thời gian dài chung sống, bọn họ có hiểu biết tương đối với Xích Luyện giáo, hiện giờ lật mình làm chủ nhân, tất nhiên sẽ không bỏ qua chút manh mối nào, cho dù phải đào sâu ba tấc đất, bọn họ cũng muốn đem hung thủ tàn hại mình moi ra.
Dưới con mắt lửa ngươi vàng của bọn họ đám giáo đồ Xích Luyện giáo khó mà lừa gạt qua ải được, dưới sự đả kích mãnh liệt của quân Lam Vũ, lực lượng tàn dư của Xích Luyện giáo lập tức tan thành mây khói.
Song hành với việc Dương Túc Phong sử dụng tiểu thiên vương làm tan rã Xích Luyện giáo, đồng thời cũng cấp cho bộ đội tiến vào Ngân Xuyên đạo quyền lực tương đối lớn, đó là tiền trảm hậu tấu, đây là cái cơ sau này quân Lam Vũ hủy diệt tất cả những nhân viên liên quan của Xích Luyện giáo.
Chỉ cần là người người có liên quan tới Xích Luyện giáo, đều là đối tượng đồ sát của những tù binh bị Xích Luyện giáo ngược đãi kia, để triệt để tiêu diệt Xích Luyện giáo, tòa án quân sự quân Lam Vũ nhận được mệnh lệnh, không để ý tới tất cả vụ đồ sát phát sinh ra ở Ngân Xuyên đạo, mặc dù việc này có chút tàn khốc, nhưng khi đả kích Xích Luyện giáo, đúng là có tác dụng trừ cỏ tận gốc.
Chính dưới hai loại đả kích đồng thời của quân Lam Vũ, Xích Luyện giáo hoàn toàn mất đi cơ sở quần chúng, trong quá trình Mục Tử Huân bỏ chạy, còn thiếu chút nữa bị sơn dân đương địa bắt lấy, muốn giao cho quân Lam Vũ lập công.
Còn may Mục Tử Huân vẫn rất cơ trí, đệ tử tâm phúc bên cạnh cũng đắc lực mới có thể trốn thoát, nếu không hiện giờ hắn đã trở thành chiến lợi phẩm của quân Lam Vũ rồi.
Bất quá cho dù là như thế, Mục Tử Huân cũng phải nếu mùi đau khổ, vì che dấu hành tung của mình, không thể không sử dụng phương pháp giết người bịt miệng, kết quả ở một mức độ nhất đích đã khơi lên thù hận của cư dân đương địa với Xích Luyện giáo, đẩy nhanh sự diệt vong của Xích Luyện giáo.
Chuyện bất hạnh không chỉ có như thế, đầu tháng năm thiên nguyên, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên các địa khu Thái Bình và Phúc Châu, vượt qua rừng sâu rậm rạp, mau chóng đánh hạ thành thị Tứ Bình mà Canh Tang Loạn và Ngạnh Dương Liệt chiếm cứ bao năm.
Canh Tang Loan và Ngạch Dương Liệt khó khăn lắm mới tích lũy được một chút thực lực đã bị quân Lam Vũ quét sạch, may mắn là hai tên đó chạy nhanh, nếu không cũng đã trở thành tù binh của quân Lam Vũ rồi.
Đoạt được Tứ Bình, quân Lam Vũ lập tức cùng bộ đội nam hạ hình thành thế gọng kìm, phong tỏa chặt chẽ Xích Luyện giáo ở vùng đối núi phía nam Ngân Xuyên đạo, không cho bọn chúng nhúc nhích nữa.
Cùng lúc hải quân lục chiến đội đổ bộ, quân Lam Vũ từ phía bắc Ngân Xuyên đạo nam hạ cũng nối tiếp nhau tiến vào địa khu Phúc Điền và Tu Thủy, dùng thế vét lưới đánh cá, tiền hành quét sạch toàn bộ phía nam của Ngân Xuyên đạo.
Khu vực này nguyên hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ phân khu tác chiến, giờ thêm vào nhân mã của lục quân, những tên dư nghiệt Xích Luyện giáo dựa vào may mắn để sống sót, đã không còn không gian nào để lợi dụng nữa, trong rừng sâu núi cao, không ngừng nổ ra các cuộc chiến đấu lẻ tẻ, mỗi một cuộc chiến đều có ý nghĩa rằng một nhóm dư nghiệt của Xích Luyện giáo bị tiêu diệt.
Tàn dư Xích Luyện giáo cùng đường hết lối cuối cùng bị bao vây ở Hồng Sa Câu, Ngạnh Dương Liệt và Canh Tang Loan quyết định dẫn dắt bọn chúng dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố khác cự, nếu không còn cách nào, thì tập thể hỏa thiêu tự sát, dùng phương tức thảm liệt nhất để tuyên cáo sự diệt vong của Xích Luyện giáo.
Dưới sự kích động của bọn chúng có một bộ phận tương đối dư nghiệt Xích Luyện giáo đồng ý lựa chọn phương thức này để vinh quang lên thiên đường.
Nhưng Mục Tử Huân đương nhiên không chấp thuận phương tức này, hắn còn muốn sống trộm qua ngày, sống khổ còn hơn chết tốt, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động kết liễu tính mạng của mình.
Đùng đùng đùng…
Tiếng pháo không ngớt truyền tới, đó là bách kích pháo của quân Lam Vũ, bộ đội quân Lam Vũ vây công Hồng Sa Câu lại phát động tấn công rồi.
Từ ngày tháng , hơn một nghìn quan binh hải quân lục chiến đội đã bao vây Hồng Sa Câu, liên tục phát động tấn công, do liên quan tới địa hình, quân Lam Vũ tiến công khá chậm chạp, chủ yếu là vì quân Lam Vũ không muốn phải hi sinh quá nhiều.
Hồng Sa Câu là nơi cuối cùng tàn dư Xích Luyện giáo chiếm cứ, mặc dù phần tử vũ trang Xích Luyện giáo tập trung ở nơi này còn có gần ba nghìn tên, nhưng ba nghìn tên bọn chúng đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa, vũ khí , trang bị cùng ý chí sĩ kí của bọn chúng đều ở thời điểm bi thảm nhất.
Nếu như chẳng phải cuồng tín vào Xích Luyện giáo, bọn chúng đã sớm tan rã rồi, bất quá sự cuồng tín của bọn chúng vào Xích Luyện giáo, lúc này cũng sắp tan rã rồi.
Mục Tử Huân mau chóng đưa ra quyết định:
- Chúng ta đi về phía nam.
Bất kể là đi về phía nam gặp phải khó khăn như thế nào, nhưng dù sao cũng so với việc đột phá ở phương hướng khác tốt hơn một chút.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Mục Tử Huân đột nhiên nghe thấy tiếng động ù ù tựa hồ phát ra từ trên không trung, hắn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu tời hướng bắc, sau đó khẩn cấp phất tay ý bảo Tống Hỏa và Đặng Hồ rút lui.
Đối với cái tiếng rền vang từ trên không trung này, Mục Tử Huân có ấn tượng quá sâu, năm xưa ở thôn Bạch Thạch đã phải chịu thiệt vì bọn chúng.
Quả nhiên, mấy phút sau tám chiếc phi dĩnh to lớn xuất hiện ở trên bầu trời Hồng Sa Câu.
Bộ đội lính dù quân Lam Vũ.
Mặc dù đại bộ phận phần tử vũ trang Xích Luyện giáo mặc dù đã nghe nói tới sự tồn tại của phi dĩnh quân Lam Vũ, nhưng không phải là mỗi tên đều tận mắt nhìn thấy, sau khi nghe thấy tiếng động ầm ầm, bọn chúng đều theo bản năng nhìn về phía bắc, nhìn tám cái đồ vật khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mình gần như che kín tất cả ánh mặt trời.
Phi dĩnh bay rất thấp, bóng người và súng máy ở trên khoang treo đều nhìn thấy rõ ràng, toàn bộ đều là binh sĩ quân Lam Vũ được võ trang đầy đủ.
Mỗi một tên phần tử Xích Luyện giáo đều ý thức được chuyện chẳng lành, bọn chúng vội vàng cầm lấy vũ khí của mình, chuẩn bị liều mạng với quân Lam Vũ.
Mục Tử Huân có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với những thứ to lớn này, biết rằng đám ô hợp bọn chúng tuyệt đối không thể kháng cự được, đối diện với bộ đội lính dù quân Lam Vũ, quyết định tốt nhất là bỏ chạy, chạy nhanh được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Không cần suy nghĩ Mục Tử Huân lớn tiếng rống lên:
- Muốn sống thì đi theo ta! Đột vây!
Đám phần tử vũ trang Xích Luyện giáo bên cạnh hắn đưa mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn quân Lam Vũ ở trên trời, có một bộ phận lập tức theo Mục Tử Huân bỏ chạy, nhưng cũng có một số muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Từ xa xa, truyền lại tiếng quát tháo của Ngạnh Dương Liệt, hắn đang tổ chức phần tử vũ trang Xích Luyện giáo tập trung hỏa lực, muốn phá hủy phi dĩnh khi nó hạ xuống.
Thế nhưng phi dĩnh không hạ xuống, mà chỉ lần lượt hạ thấp độ cao, khi tới khoảng cách chừng năm mươi mét, bộ đội lính dù quân Lam Vũ không ngừng leo thừng trèo xuống.
Ngạnh Dương Liệt ý thức được chuyện không tốt, liền hạ lệnh phần tử vũ trang Xích Luyện giáo từ dưới bắn lên, đồng thời áp sát vị trí phi dĩnh dừng lại để tiến công.
Nhưng trên phi dĩnh có lắp súng máy có hỏa lực vô cùng mãnh liệt, bị súng máy càn quét qua lại, những tên phần tử Xích Luyện giáo có ý đồ tiếp cận đều bị bắn hạ hàng loạt, một lúc sau không còn kẻ nào dám chủ động tới tiến công phi dĩnh nữa.
Bất quá, phần tử vũ trang Xích Luyện giáo dù sao cũng đông người, lúc mới đầu, Xích Luyện giáo vẫn có thể đánh trả, súng rãnh xoắn nổ không ngừng, trong khói súng mù mịt, có mấy chiến sĩ quân Lam Vũ không may bị đả thương lúc sắp tiếp đất.
Nhưng khi bọn họ xuống dất, lập tức dùng súng máy và súng tiểu liên triển khai phản kích, đồng thời từng bước mở rộng khu an toàn, nhưng tên phần tử Xích Luyện giáo có ý đồ tiếp cận khu an toàn, dưới làn mưa đạn của quân Lam Vũ, căn bản không có cả cơ hội ngẩng đầu lên.
Theo cùng mỗi lúc càng có nhiều binh sĩ tiếp đất, quân Lam Vũ phản kích càng dữ dội, phần tử vũ trang Xích Luyện giáo không chịu nổi, liên tục rút lui, khu an toàn càng ngày càng mở rộng, quân Lam Vũ trên phi dĩnh liên tiếp quẳng lựu đạn xuống, tăng cường hỏa lực của bộ đội lính dù.
Thậm chí sau này khi xuống đất còn lắp cả bách kích pháo, liên tục mấy phát đạn pháo bắn tới, vừa kéo bắn trúng Canh Tang Loan, lão già này không kêu được một tiếng đã gục xuống, người bên cạnh lão cũng kẻ chết kẻ bị thương, số còn lại vội vàng ôm đầu bỏ chạy.
Những lính dù tiếp đất đầu tiên, là tiểu đoàn linh du số bộ đội lính dù quân Lam Vũ do Ân Văn suất lĩnh, là một tiều đoàn đột kích có hỏa lực rất mãnh liệt.
Tiểu đoàn đột kích khác với điểu đoàn bắn tỉa của Trình Thư Kiếm, bọn họ chủ trọng hỏa lực mãnh liệt đánh tan phong ngự của kẻ địch, lập nên điểm đổ bộ, còn tiểu đoàn bắn tỉa trừ đổ bổ xuống ra, còn chú trọng giết địch ngay trên khoang treo, có yêu cầu kỹ thuật bắn tỉa rất cao.
Tiểu đoàn bắn tỉa trang bị đều là súng ngắm Già Lan Mã và súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, còn tiểu đoàn đột kích cơ bản đều trang bị tiểu liên và súng máy.
Canh Tang Loang sinh tử chưa rõ, Ngạnh Dương Liệt chỉ huy phần tử vũ trang Xích Luyện giáo ngoan cường kháng cự, triển khai đối kháng kích liệt với quân Lam Vũ, đặc điểm địa hình của Hồng Sa Câu cấp cho phần tử vũ trang Xích Luyện giáo có tiện lợi nhất định, bọn chúng có thể lợi dụng đầy đủ khu đá núi này tiến hành phản kích.
Nhưng địa hình của Hồng Sa Câu có một chỗ trí mạng, đó chính là thiếu thảm thực vật, điều này đối với phi dĩnh mà nói rất thuận tiện, quan binh bộ đội linh dù càng ngày xuống càng nhiều, vận mệnh toàn quân bị diệt của bọn chúng là không thể thay đổi.
Tiếng súng ngày càng dày đặc, Mục Tử Huân thầm kêu may mắn mình chạy nhanh, một lần nữa thoát khỏi thế hợp vây của quân Lam Vũ, nhưng hắn chưa vui mừng được bao lâu, đã phát giác ra ở phía sau lưng, tựa hồ luôn có thứ gì đuổi theo mình, hắn vội quay đầu lại nhìn, phát hiện ra có một chiếc phi dĩnh ở trên trời đuổi sát theo mình, loáng thoáng còn nhìn thấy có lính bắn tỉa quân Lam Vũ, chính đang tập trung tinh thần nhắm vào mình.
Mục Tử Huân kinh khủng vạn phần, sự lợi hại của lính bắn tỉa quân Lam Vũ thế nào hắn biết, hắn không muốn bị lính bắn tỉa quân Lam Vũ nhắm vào, ý nghĩ xoay chuyển, hắn lập tức nằm úp xuống một khe đất.
Đặng Hồ và Tống Hỏa đi ở đằng sau hắn còn chưa ý thức được nguy hiểm tới từ trên trời, vẫn tiếp tục di chuyển, đột nhiên, thân thể bọn chúng hơi loạng choạng, trên lưng nở rộ hoa máu.
Đoàng ! Đoàng!
Lúc này mới có hai tiếng súng giòn tan truyền tới, theo cùng tiếng súng, Đặng Hồ và Tống Hỏa đều ngã lăn ra đất, nằm im không nhúc nhích, đạn đã từ sau lưng xuyên qua tim của bọn chúng, cho dù bọn chúng có bản lĩnh lớn hơn trời thì lúc này cũng không thể chết thêm được nữa.
Mục Tử Huân thầm kêu may mắn, nếu như động tác của mình chậm đi một chút, sợ rằng đã trở thành vong hồn dưới súng của lính bắn tỉa quân Lam Vũ.
- Lão Hứa, làm phiền anh vòng qua.
Trình Thư Kiếm trầm tĩnh nói, vỗ vai dĩnh trưởng Hứa Nho Long, tên gia hỏa Mục Tử Huân này không ngờ lại cơ trí như vậy, đã nằm ngoài dự liệu của hắn, xem là hắn là nhân vật đứng đầu Xích Luyện giáo, đúng là có đạo lý.
Bất quá nếu như hắn tưởng rằng dựa vào chút khôn vặt của mình là thoát được sự truy bắt của quân Lam Vũ, thì xem thường sự huấn luyện gian khổ mấy tháng qua của bọn họ, vì khổ luyện kỹ thuật bắn tỉa, mỗi người bọn họ đều đã phải trả giá không nhỏ.
Ngồi chiếc phi dĩnh này truy kích Mục Tử Huân đương nhiên là Trình Thư Kiếm của tiểu đoàn bắn tỉa, ngoài ra còn có bốn tay súng bắn tỉa khác, bọn họ đều là được chuyên môn lựa chọn ra để chấp hanh nhiệm vụ bắn tỉa từ trên không trung, là cao thủ hạng nhất chọn ra trong toàn tiểu đoàn, bắn là trúng.
Đáng tiếc thương thế của Ngô Mộng Đạt còn chưa hoàn toàn bình phục, không cách nào tham gia lần bắn tỉa trên không này, nếu không tinh hoa của tiểu đoàn lĩnh dù đã đều ở hết trên phi dĩnh của Hứa Nho Long rồi.
Hứa Nho Long mau chóng điều khiển phi dĩnh bắt đầu vòng qua nơi Mục Tử Huân ẩn nấp để tìm kiếm.
Mục Tử Huân nấp ở sau đồi đất mấy phút, dùng lỗ tai phán đoán vị trí của phi dĩnh, hắn biết phi dĩnh của quân Lam Vũ khẳng định sẽ vòng lại, cho nên hắn phải chọn thời cơ bỏ chạy tốt nhất.
Khi phi dĩnh ở phía đông nam ngọn đồi, Mục Tử Huân mau lẹ chạy ra, hắn đã nhìn trước rồi, ở bên trái ngọn đồi này, chính là một cái lạch, chỉ cẩn chạy dọc theo con lạch này thì chính là bên sông.
Bất quá hắn không hề muốn chạy tới sông, mà muốn lợi dụng hang động nào đó giữa con lạch này để tạo ra hiện trưởng giả cho quân Lam Vũ, để bọn họ cho rằng hắn bị giết chết rồi, từ đó bỏ truy kích.
Thế nhưng, ngay tích tắc Mục Tử Huân chuẩn bị hành động, hắn đột nhiên phát hiện ra sau lưng có điều không ổn, tựa hồ có một sức mạnh cực lớn đẩy mình một cái, đẫy ngã hắn vào chỗ đất trống, tiếp theo đó là một tiếng nổ uỳnh cực lớn.
Thì ra Trình Thư Kiếm ở trên không trung ném một quả lựu đạn xuống, lựu đạn phát nổ ở trên không, vừa vặn đẩy Mục Tử Huân ra.
Mục Tử Huân lập tức biết mình toi đời rồi.
Ở trên vùng đất trống không có gì yểm hộ này, lính bắn tỉa quân LamVũ khẳng định sẽ lấy mạng của mình, cùng với tiếng súng đoàng đoàng nổ vang, hắn cảm thấy nhiều chỗ trên thân thể bị đánh vào một cách không thương xót, trái tim tựa hồ cũng bị bắn xuyên, một quầng sáng nhức mắt bùng lên phía trước, hắn thuận thế vĩnh viễn nhắm mắt lại, trong thời khắc đó, hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Đám Trình Thư Kiếm còn chưa yên tâm, liên tục bắn mấy phát súng lên thi thể của Mục Tử Huân, xác định hắn đã không thể chết thêm được nữa, mới hạ lệnh cho Hứa Nho Long bay ngược lại.
Ở Hồng Sa Câu vào lúc này, tiếng súng vẫn không ngớt, bất quá đã suy yếu đi rất nhiều, từ trên không trung nhìn xuống đã không thấy bóng dáng của phần tử vũ trang Xích Luyện giáo nữa.
Một lát sau trong một cái hang động nào đó của Hồng Sa Câu, tựa hồ bốc lên khói mù nồng nặc, có mấy binh sĩ quân Lam Vũ cầm súng nhìn vào bên trong, sau đó vội vàng đi tìm tiểu đoàn trưởng Ân Văn báo cáo.
Một lát sau, Trình Thư Kiếm cũng thu được tin tức liên quan, thì ra đám tàn dư Xích Luyện giáo tiến hành tự thiêu ở bên trong cái hang động cực lớn đó.
Dưới sự cầm đầu của Ngạnh Dương Liệt, có ước chừng ba trăm tên nòng cốt Xích Luyện giáo dùng lửa kêt liễu tính mạng của mình, các chiến sĩ quân Lam Vũ ở bên ngoài hang nhìn vào, cũng không ngăn cản, mặc cho giáo đồ Xích Luyện giáo vinh quang lên nước trời.
Ngày tháng năm thiên nguyên, Dương Túc Phong nhận được tin tức từ Hồng Sa Khu, dư nghiệt cuối cùng của Xích Luyện giáo đã bị tiêu diệt toàn bộ, phần tử cao tầng của Xích Luyện giáo, bao gồm Mục Tử Huân, Canh Tang Loan, Ngạnh Dương Liệt đều bị giết chết.
Tới đây Xích Luyện giáo truyền bá gần năm mươi năm đã hoàn toàn kéo màn kết thúc, tất nhiên còn có những tên dư nghiệt lẻ tẻ tồn tại, nhưng là một giáo phái, là một tổ chức, Xích Luyện giáo đã hoàn toàn biến mất rồi.
- Đường Tư đâu? Sao không có tin tức của Đường Tư?
Dương Túc Phong đột nhiên hỏi, đám cao tầng Xích Luyện giáo chết sạch cả rồi, vậy tên Đường Tư giảo hoạt kia đâu, nói ra rất nhiều chuyện năm xưa của mình toàn vì Đường Tư mà khơi lên, tên đầu sỏ này chẳng lẽ chạy thoát khỏi sự truy bắt của quân Lam Vũ?
- Tiền tuyến báo cáo, không phát hiện ra sự tồn tại của Đường Tư.
Phượng Thái Y cũng nghi hoặc nói, nàng cũng giống như Dương Túc Phong, đều không biết Đường Tư đã chết trong kế hoạch chặt đầu vào năm ngoái ở thôn Bạch Thạch, bởi vì chiến sĩ quân Lam Vũ giết chết Đường Tư đều không nhận ra hắn, vì thế, tung tích của Đường Tư vĩnh viễn là một câu đó, bất quá câu đố này đối với Xích Luyện giáo mà nói đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa rồi.
Ngày tháng năm , (nhật báo đế quốc Lam Vũ) chính thức công bố tin tức tiêu diệt Xích Luyện giáo, đồng thời hạ lệnh di dân một trăm vạn người từ Anh Xuyên đạo, Long Xuyên đạo, Kim Xuyên đạo tới Ngân Xuyên dạo, xây dựng lại Ngân Xuyên đạo.
Tới đây chiến sự ở Ngân Xuyên đạo hoàn toàn kết thúc, bộ đội quân Lam Vũ trừ phần đảm nhận nhiệm vụ tiễu phỉ ra, thì số còn lại từng bước rút khỏi Ngân Xuyên đạo, bắt đầu hướng về phía nam.
Phía nam, là tiền tuyến nước Mã Toa, là thiên hạ đệ nhất cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai.
- Theo sát! Theo sát vào!
Hàn Giai gào lên khản cả giọng, mặc dù bản thân hắn đã thở hồng hộc rồi, bất quá khi hạ mệnh lệnh vẫn phải cố gắng trấn tĩnh tối đa.
Chỉ có điều chiến mã của hắn tựa hồ không chịu phối hợp cho lắm, không ngừng thở phì phì ra bọt mép, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất, Hàn Giai có hai con chiến mã có thể luân phiên sử dụng, bất quá sau khi trải qua một quãng đường dài, cả hai con chiến mã đều tỏ ra rất là mệt mỏi rồi.
Mặc dù thời gian vẫn là cuối tháng tư, nhưng thời tiết ở Minh Xuyên Đạo đã khá nóng nực rồi, nắng chiếu gay gắt, mặt trời cứ như một cái lò lửa tận tình quay nướng vùng đất rộng lớn này.
Địa hình của Minh Xuyên đạo vô cùng bằng phẳng, ở hai bên đường đi cũng cũng không có quá nhiều cây cối, đại đa số vùng đất đều thiếu nguồn nước, làm kỵ binh quân Lam Vũ dọc đường thần tốc nam hạ, đúng là vô cùng gian khổ.
May mắn là quân Lam Vũ cũng đã dự đoán được tình huống này, nên trang bị đủ lương khô và nước uống, mặc dù đội ngũ nhìn qua có chút cồng kềnh, nhưng nếu thiếu đi những thứ này thì có thể ngựa không ngừng vò hành quân không thì không biết được.
Tất cả những điều này, không thể trách kỵ binh quân Lam Vũ yêu cầu đối với bản thân quá cao, chỉ có thể tránh quân đội Đường Thước tháo chạy quá nhanh, quân Lam Vũ còn chưa nổ súng, quân Đường Thước đã chuẩn bị chạy rồi, quân Lam Vũ bắn chỉ thiên cảnh cáo là bọn chúng chạy nhanh hơn cả thỏ, thậm chí ở đại đa số các địa phương quân Lam Vũ trùy đuổi khắp nơi, chẳng phát hiện ra bóng dáng của bọn chúng, cũng không biết là bọn chúng chạy đi đâu mất rồi.
Có rất nhiều kỵ binh quân Lam Vũ cảm khái, thì ra về mặt kỹ thuật bỏ chạy, cũng có thể luyện tới mức cao siêu như thế.
Quân đội Đường Thước chạy rất nhanh, kỵ binh quân Lam Vũ đuổi cũng rất nhanh, Hàn Giai suất lĩnh kỵ binh của hắn đánh liền một hơi từ Long Xuyên đạo tới phía nam Minh Xuyên đạo, giữa quá trình đó nghĩ ngơi sáu tiếng đồng hồ, đó không phải là người cần nghỉ ngơi, mà là ngựa cần nghĩ nơi.
Dùng cái từ “đánh” này để hình dung bọn họ tiến quân là không chính xác lắm, thực tế thì bắt đầu từ lúc nhận được lệnh tấn công tới hiện giờ, bọn họ đều không nổ lấy một phát súng, chạy gần hơn sáu trăm kilomet bọn họ chẳng hề gặp phải quân đội Đường Thước, cũng không biết là bọn chúng rúc đầu vào cái chỗ nào.
Trong thời tiết nóng bức này mà hành quân thần tốc, đối với người của kỵ binh quân Lam Vũ thì vấn đề không lớn, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu khổ rồi.
Trước khi phát động chiến dịch, cao tầng quân Lam Vũđ ã dự liệu được kết quả này, với thực lực của quân đội Đường Thực, là căn bản không thể đối kháng được với mười vạn kỵ binh của quân Lam Vũ, điều duy nhất bọn chúng có thể làm là rút lui, không ngừng rút, lui, lui cho tới khi không thể nào lui được nữa mới ngoan cố kháng cự, nhắm vào loại tình huống này, kỵ binh quân Lam Vũ cần phải chuẩn bị truy kích liên tục.
Trên thực tế đúng là như thế, từ tình hình chiến đấu trước mắt mà xét, quân đội Đường Thước đúng là tức tốc rút lui, hơn nữa còn không nhìn thấy dấu hiệu dừng lại tập trung.
Nhưng tất cả những điều này, đối với những chiến mã tới từ cao nguyên Huyết Sắc mà nói thì lại có vấn đề rồi, nhiệt độ cao vốn chính là khắc tinh của chiến mã, những con chiến mã tới từ cao nguyên Huyết Sắc này cũng không phải ngoại lệ, bọn chúng vừa mới tơi nơi, còn chưa quen thuộc với khí hậu của đại lục Y Lan, đã tham gia cuộc hành quân cấp tốc, đương nhiên là sẽ không chống đỡ nổi.
Mặc dù kỵ binh quân Lam Vũ cũng nghĩ rất nhiều cách để phòng ngừa tổn hại nhiệt độ cao gây ra cho chiến mã, nhưng bởi vì nhu cầu của chiến đấu, bọn họ vẫn phải hành quân khẩn cấp trong thời tiết nóng nực, cho đại đại bộ phận chiến mã đều tỏ ra vô cùng mệt mỏi, không ngừng sùi bọt mép , thậm chí bộ dạng còn như hấp hối tới nơi.
Hàn Giai đột nhiên giơ tay lên gọi:
- Cẩu Oa.
Cầu Oa quay đầu ngựa lại, nghe Hàn Giai phân phó.
Trong quá trình kỵ binh quân Lam Vũ mở rộng quy mô chuẩn bị chiến tranh, những chiến sĩ có kinh nghiệm của kỵ binh quân Lam Vũ, đều thu được cơ hội thăng cấp, bọn họ hoặc thăng cấp ở bộ đội ban đầu, hoặc là phái tới kỵ binh người Ngõa Lạp, người Tây Mông, người Vũ Chân, làm quan cân nòng cốt cấp cơ sở.
Hàn Giai và Cẩu Oa cũng trưởng thành trong làn sóng chạy đua vũ trang này, lúc này Hàn Giai đã là đại đội trưởng thượng úy kỵ binh, Cẩu Oa cũng là sĩ quan cấp hai rồi, suất linh ban đặc vụ kỵ binh tinh nhuệ.
- Ngươi đi thay thể ban mũi nhọn, tăng tốc tiến quân, chú ý cảnh giới, cẩn thân bị kẻ địch mai phục.
Hàn Giai trầm tĩnh nói, kỵ binh quân Lam Vũ đã vượt qua toàn biên cảnh của Ninh Xuyên đạo, cũng đã vượt qua đại bộ phận đất đai của Minh Xuyên đạo rồi, tiếp tục tiến tới là địa giới của Lỗ Xuyên đạo và Việt Xuyên đạo.
Nơi này là điểm tập kết cuối cùng của quân đội Đường Thước, có lẽ một bộ phận bọn chúng cùng đường hết lối muốn dựa vào công sự kiên cố đối kháng với kỵ binh quân Lam Vũ.
Cẩu Oa tuân lệnh, suất lĩnh ban đặc vụ của mình tăng tốc tiến quân, đại đội kỵ binh của Hàn Giai mỗi một chiến sĩ đều phân phối cho hai chiến mã, có thể luân phiên sử dụng thay đổi.
Ban đặc vụ của Cẩu Oa thì tỏ ra đặc biệt hơn một chút, mỗi chiến sĩ được phân phối ba con chiến mã, so ra chiến mã của ban đặc vụ không mệt lắm, vào thời điểm phải xông tới như thế này, tất nhiên chiến sĩ của ban đặc vụ phải lên đầu rồi.
Quân đội Đường Thước chạy rất nhanh, mãi chẳng thấy tổ chức phản kháng cho ra hồn, làm Hàn Giai có chút không yên lòng, quyết định để Cẩu Oa và ban đặc vụ của hắn đi ở phía trước mình mười kilomet để trinh sát tình hình kẻ địch, vạn nhất có tình huống bất ngờ gì xảy ra, cũng có thời gian mà đưa ra phản ứng.
Mặc dù tuyệt đại đa số quan chỉ huy kỵ binh quân Lam Vũ đều cho rằng Đường Thước căn bản không có lực lượng phản kích quân Lam Vũ, bất quá để cho an toàn vẫn phải cẩn thận kiểm tra tiến quân.
Quân Đường Thước mặc dù sức chiến đấu rất tệ hại, nhưng nói thế nào cũng tập trung được hơn mười vạn người, nếu như không cẩn thận, cái đại đội kỵ binh nho nhỏ này vẫn có khả năng lật thuyền ở trong mương.
Từ sau khi trở thành đại đội trưởng thượng ụy kỵ binh, Hàn Giai không có suy nghĩa gì khác, hắn cũng không muốn tranh công với người ta, cũng không muốn nổi bật, hắn chỉ hi vọng một trăm tám mươi huynh đệ do hắn suất lĩnh có thể thể hiện được giá trị của mình trong chiến đấu.
Hàn Giai thận trọng nhắc nhở mình, ngàn vạn lần đừng lơ là sơ xuất, hi sinh trong chiến đấu là không thể tránh khỏi, nhưng hi sinh vô vị là không cần thiết, những điều này đều là do Hợi Cách Lỗ đã hi sinh dạy cho hắn, Hàn Giai đương nhiên sẽ không quên.
Cẩu Oa sau khi suất lĩnh đội mũi nhọn tiến mất, Hàn Giai cũng hạ lệnh cho các chiến sĩ tăng hết tốt độ có thể, hắn chỉnh lý một số vật tư trên người, khác súng tiểu liên ra sau lưng, để làm vai bớt tê dại, rồi ra hiệu cho các chiến sĩ kiếm tra súng ống của mình trong lúc hành quân, bởi vì ở phía trước rất có khả năng sẽ bùng phát chiến đấu.
Động tác này chắc chắn đã cổ vũ cho rất nhiều chiến sĩ, rất nhiều tân binh nghĩ tới sắp tham gia vào chiến đều đều máu nóng sục sôi, làm Hàn Giai cũng nhó tới dáng vẻ khi xưa mình lần đầu tham gia chiến đấu, vào lúc đó hắn và những tân binh ở trước mắt này không có gì khác nhau.
- Này! Còn quanh quẩn ở nơi này, là công lao sẽ bị người Vũ Chân, người Tây Mông, người Ngõa Lạp cướp hết mất đấy.
Hàn Giai lớn tiếng cổ động các chiến sĩ của mình, trải qua bô ba một thời gian dài, bọn họ kỳ thực đều đã tỏ ra tương đối mệt mỏi rồi, những khẩu hiệu bình thương không thể khơi lên được hùng tâm tráng chí của bọn họ, chỉ có uy hiếp của đối thủ cạnh tranh, mới có thể làm bọn họ khơi lên chút sức lực cuối cùng.
Bọn họ mặc dù không muốn tranh công, nhưng bọn họ cũng không muốn đem công lao sắp tới tay nhường cho người khác, trong cuộc truy đuổi này, tình huống rất rõ ràng là, ai tốc độ cao thì người đó có thể thu được thành tích tốt.
Quả nhiên, được kích thích các chiến sĩ liền ào ào quất mông ngựa, gia tăng tốc độ tiến lên, nghĩ tới kỵ binh do dân tộc du mục lập nên, ở trên con đường cách mình không xa cũng đang liều mạng tiến quân , bọn họ liền cảm giác được uy hiếp cực lớn.
Nếu như để những người du mục đó tranh trước tiêu diệt toàn bộ quân địch, thì bọn họ sẽ rất mất mặt, ít nhất thì chuyến này sẽ chạy không vô ích, nói không chừng sau này gặp các đội ngũ kỵ binh khác, còn khó mà ngẩng đầu lên được.
Nhìn tốc độ của đội ngũ kỵ binh đã tăng lên rõ ràng, Hàn Giai liền thầm cười trộm, xem ra dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, đối với kỵ binh quân Lam Vũ, cũng có tác dụng kích thích không ít đâu!
Những dân tộc thiểu số quen chinh chiến này hành hành ngang ngược ở đại lục Y Vân mấy trăm năm không ai địch nổi, rốt cuộc bọn họ có thể làm nên công trang gì ở trên đại lục Y Lan này, là điều làm người ta vô cùng trông đợi.
Đương nhiên, bất kể là khi nào, bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh cường đại cho kỵ binh trực thuộc quân Lam Vũ.
Kỵ binh quân Lam vũ mặc dù thời gian thành lập không muộn lắm, nhưng bởi vì thiếu tốn ciến mã, cho nên thời gian mấy năm đầu không phát triển lên được, căn bản không thể nào đảm đương nhiệm vụ tác chiến quy mô lớn.
Phong Phi Vũ nguyên lão của kỵ binh quân Lam Vũ dùng thời gian rất dài, mói tổ chức được ba trung đoàn kỵ binh, còn xa mới thỏa mãn được nhu cầu chiến tranh cỡ lớn.
Cho tới tận sau khi đánh bại dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, biến cao nguyên Huyết Sắc trở thành mục trường của quân Lam Vũ, kỵ binh quân Lam Vũ mới mau chóng mở rộng, từ hơn một vạn người ban đầu liền một hơi tăng lên tới gần mười vạn người, gần như tăng gấp hơn năm lần.
Lực lượng kỵ binh quân Lam Vũ mở rộng thần tốc, đối với quân Lam Vũ mà nói chắc cắn là một chuyện tốt, có nghĩa là mũi đo của quân Lam Vũ càng thêm mạnh mẽ, càng thêm sắc bén.
Nhưng đối với Hàn Giai tư tưởng đơn thuần mà nói, lại tựa hồ không phải là một chuyện tốt, chủ yếu là vì đối thủ cạnh tranh càng ngày nhiều, người Vũ Chân và người Ngõa Lạp vì chứng minh giá trị của mình đều vô cùng thích tranh giành công lao, mỗi lần chiến đấu đều là như thế.
Đó là thiên tính của dân tộc du mục bọn họ rồi, chẳng có gì đáng nói, nhưng mang lại phiền toái cực lớn cho những kỵ binh quân Lam Vũ thuần túy như Hàn Giai, bọn họ không khát máu mạnh mẽ như những dân tộc thiếu sổ kia, cũng không thích thưởng thức máu me của cuộc chiến.
Nhưng cùng với việc kỵ binh dân tộc thiểu số đó gia nhập, bọn họ không thể không thống khổ ý thức được, nếu như bọn họ không nỗ lực một chút, không tích cực một chút, cũng có lẽ chờ đợi bọn họ chỉ có cơm thừa canh cặn mà thôi.
Bắt đầu từ cuối năm ngoái, dưới sự an bài thống nhất của bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ, lượng lớn kỵ binh quân Lam Vũ đều di chuyển tới đại lục Y Lan, dùng vó ngựa tun banh để dẫm lên mỗi một tấc đât của lục địa cổ xưa này.
Kỵ binh làm chúa tế chiến tranh của đại lục Y Lan đã có hơn một nghìn năm lịch sử, bất kể là sự quật khởi của người Mã Toa, hay là sự trùng hưng của nước Y Lan, đều có quan hệ cực lớn tới kỵ binh.
Cứ nhìn thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa, Thánh Điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà, kỵ binh trang bị hạng nặng của nước Y Lan, là biết rằng, kỵ binh vĩnh viễn là con cưng của chiến tranh.
Quân Lam Vũ muốn thi triển hùng phong của mình ở trên vùng đất thần kỳ này, tất nhiên cũng không thể thiếu được kỵ binh cường đại.
Tới được đại lục Y Lan chính là quân đoàn kỵ binh số do Khắc Lạp Mã Kỳ đã đăng đàn trước đó, đơn vị kỵ binh này đại bộ phận thành viên đều là người Ngõa Lạp.
Ngươi Ngõa Lạp là dân tộc du mục thần phục quân Lam Vũ trước tiên, bọn họ từng phải trả giá nặng nề, nhưng cũng đã thu được sự huy hoàng chưa từng có, trong quá trình phục vụ cho quân Lam Vũ, người Ngõa Lạp cũng dần dần nếm được mật ngọn, từ đó một lòng bán mạng cho quân Lam Vũ.
Do người Ngõa Lạp đúng là anh dũng thiện chiến, cho nên quân đoàn kỵ binh số cũng trở thành đại biểu cho dân tộc du mục cao nguyên Huyết Sắc, không ít người còn được Dương Túc Phong tiếp kiến, bọn họ cùng lúc với việc tự hào, cũng khiến cho khôn ít dân tộc huynh đệ ghen tị.
Mang theo bệnh ghen tị không hề che dấu, quân đoán kỵ binh số chủ yếu do người Tây Mông cũng đã tới nơi rồi, bất kể là trên cao nguyên Huyết Sắc hay trong cuộc chiến ở toàn bộ đại lục Y Vân, người Tây Mông chưa từng thua người Ngõa Lạp.
Bọn họ mang tâm lý ưu thế của kẻ chiến thắng, cho dù sau khi gia nhập quân Lam Vũ không có thay đổi gì rõ ràng, người Tây Mông không hề che dấu khẩu hiệu bản thân phải đánh bại người Ngõa Lạp.
Nhưng bởi vì người Ngõa Lạp tham gia quân Lam Vũ thời gian tương đối lâu, cũng đã giành trước được tiên cơ, cho nên người Tây Mông chỉ đành nhân nại, đau khổ chờ đợi cơ hội phát huy bản thân.
Trong số đông đảo các dân tộc du mục ở cao Nguyên Huyết Sắc, lực lượng của người Vũ Chân yếu ớt nhất, cũng quy thuận quân Lam Vũ muộn nhất, thế nhưng do được Lam Sở Yến bảo hộ, quá trình gia nhập quân Lam Vũ của bọn họ lại thuận lợi nhất, bọn họ cũng có được ưu đãi của quân Lam Vũ về một số mặt, người Vũ Chân cũng hăm hở không chịu thua kém.
Người Vũ Chân tạo nên quân đoàn kỵ binh số , mặc dù nhân số ít một chút, nhưng trang bị lại là tốt nhất, bọn họ cũng bức thiết hi vọng dùng thắng lợi không ngừng để chứng minh giá trị của mình.
Trước kia, các dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc vì nguồn nước và bãi cỏ mà không ngừng tranh đấu, hiện giờ bọn họ thống nhất ở dưới lá cờ sư thứu màu làm của quân Lam Vũ, vẫn không ngừng tranh đấu.
Chỉ có điều trước kia tranh đấu là trực tiếp, còn hiện giờ là gián tiếp, tranh đấu trước kia tàn khốc hơn, đẫm máu hơn, còn hiện giờ tranh đấu càng chú trọng kỹ thuật hơn, chú trọng đoàn đội hợp tác hơn, đương nhiên cũng phải nói tới một chút vận may.
Sau khi người Ngõa Lạp, người Tây Mông và người Vũ Chân nối tếp nhau đổ bộ lên đại lục Y Lan, bat rung đoàn bộ đội kỵ binh trực thuộc quân Lam Vũ do Phong Phi Vũ suất lĩnh cũng đã tới đại lục Y Lan, gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt kéo dài này.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ mười vạn kỵ binh quân Lam Vũ đã sẵn sàng xung trận, mài đao xoèn xoẹt, toàn bộ phía đông của đại lục Y Lan che phủ dưới bóng râm của kỵ binh quân Lam Vũ.
Đế quốc Tinh Hà sở dĩ quan tâm tới sự tồn tại của quân Lam Vũ, là không thể tách rời sự xuất hiện vô số kỵ binh quân Lam Vũ, sức chiến đấu của Thánh Điện kỵ sĩ đoàn mặc dù kinh người, nhưng đối diện với mười vạn kỵ binh quân Lam Vũ, bọn họ lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.
Dựa vào lực lượng hùng hậu của kỵ binh, bắt đầu từ tháng tư, bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ đã hạ lệnh phát động chiến dịch “Ninh Minh Việt”, mục đích chủ yếu là đoạt lấy khu vực Minh Xuyên đạo, Ninh Xuyên đạo, Việt Xuyên đạo do Đường Thước khống chế.
Ba nơi này chính là khu vực phồn hoa giàu có nhất của đông nam bộ đế quốc Đường Xuyên, cũng là nơi có nhân khẩu đông đúc nhất, đường xá giao thông công trình thủy lợi đều hoàn thiện nhất.
Cho dù bị quân đội nước Mã Toa nhiều lần dày xéo, nhưng cơ sở kinh tế của nơi này vẫn tốt hơn so với Long Xuyên đạo và Phương Xuyện đạo một chút, sau khi đoạt được khu vực này, căn cứ vào tính toán của chính vụ viện đế quốc Lam vũ, đế quốc Lam Vũ có thể tăng thêm hơn mười vạn kilomet vuông lãnh thổ, cùng với năm ngàn vạn nhân khẩu.
Bởi vì khu vực này đều là nơi thẳng cảnh có bay, chẳng hề có núi cao non thẳm, chẳng hề có khe vực lồi lõm, cho nên Dương Túc Phong để luân cho kỵ binh quân Lam Vũ tự xử lý, bộ binh chỉ theo sau thu thập tàn cuộc, hai trung đoàn pháo binh kéo trọng pháo chuẩn bị oanh tạc Minh Na Tư Đặc Lai.
Tổng chỉ huy chiến dịch Phong Phi Vũ hạ lệnh một tiếng, mười vạn kỵ binh quân Lam Vũ như lũ tràn đê chớp mắt đã nhấn chìm khu vực Ninh Minh Việt, mười mấy mũi tên trong chớp mắt đã đập tan một chút hi vọng cuối cùng của Đường Thước.
Vị Nhị hoàng tử đáng thương này khi sứ giả của quân Lam Vũ yêu cần hắn quy thuận quân Lam Vũ, hắn do dự không quyết được, sợ rằng sau khi đầu hàng Dương Túc Phong sẽ gây bất lợi cho hắn, tới kỳ hạn cuối cùng của thông điệp cũng không đưa ra được chủ ý.
Kết quả khi quân Lam Vũ phát động thế công dữ dội, hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bộ đội phía dưới của hắn chỉ bị quân Lam Vũ quơ súng lên một cái, cũng tan rã toàn bộ rồi.
Tan rã trước tiên là quân đội Đường Thước đồn trú ở Ninh Xuyên đạo, bọn chúng thậm chí còn không đợi quân Lam Vũ tới gần đã cuống cuồng rút lui rồi, kết quả bộ đội phía sau cũng bị bọn chúng làm ảnh hưởng, lũ lượt rút lui, binh bại như núi đổ, có là Đại La Kim Tiên cũng chẳng cứu vãn nổi.
Từ sau khi Đường Thước tiếp quản các vùng Ninh Minh Việt, hắn cũng biết được tầm quan trọng của quân đội, quân đội đế quốc Đường Xuyên còn sót lại do hắn tiếp quản, bao gồm đại bộ phận quân trung ương và số ít quân cấm vệ, trên cơ sở số quân này hắn không ngừng mở rộng, hi vọng thông qua ưu thế về mặt số lượng để đối kháng với quân Lam Vũ.
Nhưng khi quân Lam Vũ xuất hiện trên vùng đất này, thì đã định sẵn đại thế của hắn đã mất rồi, bởi vì hắn căn bản không thể có được sự ủng hộ của người dân.
Nhân tâm biến đổi, người dân của ba khu vực này sớm đã đón nhận thiện ý mà quân Lam Vũ đưa ra, các hạng mục nội dung của pháp điển quân Lam Vũ đầy sức hấp dẫn với người dân nơi này.
Phi dĩnh của quân Lam Vũ không ngừng thả truyền đơn, làm người dân nơi này thuộc lòng các chính sách của đế quốc Lam Vũ, các huynh đệ nông dân sinh sống trong khu vực này sớm đỡ chờ đợi quân Lam Vũ tới phân chia đất đai cho bọn họ rồi.
Nhưng tên địa chủ cũng hoảng sợ không có nổi một ngày yên tâm, rất nhiều tên chủ động bán hết tài sản, từ bỏ đất đai, cũng chờ đợi quân Lam Vũ tới.
Chính sách của quân Lam Vũ rất đơn giản rõ ràng, đối với giai cấp địa chủ chỉ cần chủ động nhường ra đất đai của mình, quân Lam Vũ sẽ không ghi nhớ tội cũ, đồng thời khuyến khích chuyển biến sang giai cấp tư sản.
Ngược lại những kẻ cố giữ rịt lấy đất đai không chịu giao ra chỉ có vận mệnh trấn áp chờ đợi.
Đối với tình thế bốn bề thụ địch như vậy, Đường Thước cũng không có cách nào ngăng cản, chỉ đành mặc cho mệnh trời, còn về quân đội thủ hạ của hắn, cũng ở trong trạng thái dao động, mỗi người đều tự tìm kiếm lối ra cho riêng mình.
Loại quân đội như thế thì tất nhiên không có sức chiến đấu nào, nên chiến đấu vừa mới bắt đầu, quân đội Đường Thước đổ vỡ là không phải nghi ngờ gì, đại bộ phận binh sĩ đều theo thượng ti của minh co cẳng chạy về phía nam, kỵ binh quân Lam Vũ ở đằng sau đuổi chúng như xua vịt.
Có một bộ phận bọn chúng thực sự không chạy nổi nữa, giơ tay đầu hàng luôn, đại đội kỵ binh của Hàn Giai không gặp được chuyện tốt như vậy, nhưng kỵ binh quân Lam Vũ từ các con đường khác nam hạ đã tiếp nhận không ít binh sĩ quân đội Đường Thước đầu hàng.
Những tên binh sĩ này cứ đây ngây ra ở hai bên đường đợi quân Lam Vũ đến đưa mình đi.
Những tên binh sĩ quân đội Đường Thước thục mạng bỏ chạy kia cũng chẳng chạy thoát nổi sự truy kích của kỵ binh quân Lam Vũ, bọn chúng dù sao cũng chỉ có hai cái chân, thoát sao được bốn cái chân, thậm chí sáu cái chân của kỵ binh quân Lam Vũ, tốc độ bỏ chạy của bọn chúng nhanh hơn được kỵ binh quân Lam Vũ sao?
Điều này đương nhiên là không, cuối cùng có cá lớn bị đại đội kỵ binh của Hàn Giai bắt được.
Từ xa xa Hàn Giai nhìn thấy Cầu Oa thở hồn hển chạy trở về, hiển nhiên ở phía trước có tình huống rất quan trọng.
Từ rất xa Hàn Giai đã hét lên:
- Cẩu Oa! Chuyện gì thế?
- Chúng ta bắt được hơn năm vạn quân đội Đường Thước! Chúng ta bắt được hơn năm vạn quân đội Đường Thước!
Cẩu Oa há miệng thành hình loa phóng thanh, dùng sức lực toàn thân rống lên, tiếng rống c