Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

chương 440: bắc hải, biển động sóng gầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảng Phật Đắc Giác, quần đảo Đại Mã Cáp.

Phật Đắc Giác là cảng lớn nhất của quần đảo Đại Mã Cáp, cũng là nơi phồn hoa nhất nơi này, có cảng nước sâu thiên nhiên, có thể đồng tời neo đậu mấy chục thuyền cỡ lớn, quanh cảng có hơn dân cư, không sai đâu, đúng là có hơn cư dân bao gồm cả già trẻ nam nữ.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói, quần đảo Đại Mã Cáp thuộc vùng man hoang, khí hậu lạnh lẽo, đất đai cằn cỗi, trên đảo không có cư dân, người sống trên đảo hiện giờ hoặc là hải tặc, hoặc là cư dân đế quốc Đường Xuyên khi xưa.

Những người này đã sống ở đây trên năm, cũng có thể gọi là cư dân đương địa được rồi. Năm xưa Đường Lãng khống chế quần đảo Đại Mã Cáp từng di cư vạn người tới đây, ý đồ khai phá một hòn đảo cho đế quốc Đường Xuyên.

Song cuối cùng kết quả đáng tiếc là nơi này khí hậu khắc nghiệt, người dân lại lục tục quay về, người ở lại cũng không kiên trì được bao lâu, hải tặc Ca Âu liên tục đánh bại hải quân Đường Xuyên, vì thế số cư dân còn sót lại cơ bản cũng chuyển đi, lưu lại không tới người.

hải tặc Ca Âu sau khi chiếm quần đảo Đại Mã Cáp không có đại khai sát giới, không phải là không muốn, mà là không thể, nếu trên đảo không có chút cư dân nào, thì hải tặc phải làm hết mọi chuyện như đánh cá trồng trọt....

Dù hải tặc bề ngoài hung dữ, nhưng tương đối quy củ, các thủ lĩnh nghiêm khắc hạn chế hành vi của thuộc hạ mình, cấm vô cớ quấy nhiễu cư dân đương địa.

Đương nhiên, cư dân trên đảo không lo lắng về tính mạng, song cuộc sống không dễ dàng, vật phẩm bọn họ vất vả làm ra, bị hải tặc lấy hết, bọn họ chỉ có thể ăn rau qua ngày.

Về sau hải tặc Ca Âu hưng thịnh, cũng có rất nhiều người ngoài tràn vào, nhưng cơ bản đều là bọn buôn bán vũ khí, lưu manh, lừa đảo, tội phạm, quý tộc lưu vong.... làm nơi này rối loạn, giết người cướp bóc phát sinh liên tục, số lượng cư dân ngày càng ít.

Theo quan sát của phi dĩnh, nơi này đất rộng người thưa, rất thích hợp nhảy dù tác chiến, cuối cùng quân Lam Vũ quyết định cả hải quân lục chiến và không quân cũng tham chiến, không cho hải tặc Âu Ca chạy thoát.

Dùng lời của Dương Túc Phong mà nói thì lần tác chiến này không phải là đuổi chuột mà là diệt chuột, phải diệt sạch sẽ tránh phiền toái sau này.

Dương Túc Phong hạ lệnh cho Đặc Lan Khắc Tư rất rõ ràng là phải nhổ cỏ tận gốc, sau này còn phải tiếp tục bắc thượng, thâm nhập vào đại lục Ai La Phật, san bằng tất cả các cửa cảng nơi đó, bất kể nó thuộc về quốc gia hay thế lực nào.

Quân Lam Vũ còn phải xây dựng căn cứ hải quân ở tại đại lục Ai La Phật, giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động ở nơi này, nếu phát hiện ra nguy hiểm sẽ ra tay trước.

Không biết vì sao hải tặc Ca Âu rõ ràng biết mình không phải là đối thủ của quân Lam Vũ mà vẫn tử thủ quân đảo Đại Mã Cáp.

Theo tình báo cho biết, toàn bộ thủ lĩnh hải tặc đều ở trên quần đảo này, phân chia khu vực phòng thủ, tuyên bố cùng tồn vong với đảo.

Dương Túc Phong vốn sợ bọn chúng bỏ đảo chạy thoát thân, không ngờ bọn chúng lại tử chiến, đùng là cầu còn không được.

Phật Đắc Giác trừ khí hậu lạnh lẽo ra, còn có sóng biển rất lớn, sóng biển nơi đây lúc ôn nhu nhất cũng cao tới m, lúc mãnh liệt thì tới m, sóng biển suốt ngày ầm ầm vỗ bờ, làm người không quen thuộc nơi này kinh sợ.

Tựa hồ cảm giác được điều gì, sóng biển ở Phật Đắc Giác hôm nay hung hãn khác thường, sóng không ngừng xô lên bờ biển, có khi sóng cao tới m.

Đã rất lâu rồi không thấy sóng biển lợi hại như vậy, cư dân nơi này đều lặng lẽ trốn đi. Trong cảng, chiến hạm hải tặc đông nghịt, bọn chúng xô vào nhau đôm đốp trong sóng, cột buồm cao vút bị gió biển lắc lư như có thể đổ xuống bất kỳ lúc nào.

Do hải quân Lam Vũ cứ luôn lờn vờn quanh biển Caribe, hạm đội hải tặc chỉ biết né tránh vào các bến cảng, hôm nay sóng to như vậy, bọn chúng đại bộ phận đều lên bờ, chỉ có rất ít kẻ ở lại trông thuyền.

Hải tặc tuần tra trên bến tàu vốn vô cùng cảnh giác, nhất là những tháp canh nhìn ra ngoài khơi không chớp mắt, sợ hải quân Lam Vũ tập kích.

Song hôm nay sóng biển dữ đội như vậy, làm bọn chúng yên tâm hơn nhiều, công tác cảnh giới cũng buông lỏng, bọn chúng tin quân Lam Vũ sẽ không tấn công vào lúc này.

Thế nhưng bọn chúng mau chóng nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn rồi.

Trưa ngày -, hạm đội hải quân Lam Vũ thình lình xuất hiện, lúc đó mặt trời vô cùng mãnh liệt, sóng biển cũng vô cùng mãnh liệt, đám hải tặc từ xa nhìn chỉ thấy ánh sáng chói mắt, tới khi những tấm thân cường tráng kia hoàn toàn hiện ra, bọn chúng mới nhìn rõ đó là chiếc khu trục hạm, với nòng pháo chĩa lên cao, làm bọn chúng nhớ tới cơn ác mộng trước kia.

Lúc này bọn chúng đều biết con quái thú sắt thép kia là cái gì rồi, vì toàn bộ thuyền bè của bọn chúng đối đầu với nó đều bị đánh nát, bọn chúng không ngờ rằng những con quái vật bằng sắt đó lại đột ngột xuất hiện vào lúc sóng to gió lớn như thế này.

Cảng Phật Giác Đắc tức thì hỗn loạn, tiếng chuông cảm báo vang lên khắp nơi. Nhất thời đám hải tặc chỉ thấy sống lưng lạnh toát, không biết phải làm sao, mồm há hốc nhìn khu trục hạm quân Lam Vũ.

Liều ư? KHẳng định là không nổi, quân Lam Vũ quá lợi hại. Chạy ư? quân Lam Vũ đã chặn lối ra vào ở cảng rồi, bọn chúng chạy đi đâu?

Hạm đội khu trục hạm này quan chỉ huy là thượng tướng Phất Lai Triệt, do thời gian này sóng biển Caribe cực lớn, Long nha chiến hạm hạn chế ra biển, đại đa số là do khu trục hạm thay thế, vì nó chống chịu sóng biển tốt hơn Long Nha chiến hạm nhiều.

Song Phất Lai Triệt tuần tra tháng trên biển thủy chung không gặp được chiến hạm hải tặc, vì thế hắn xông thẳng tới cảng Phật Đắc Giác.

Những chiếc khu trục hạm vốn là do Vũ Phi Phàm chỉ huy, nhưng do hắn tới đảo Sùng Minh chỉ huy hải quân tiễu phỉ, nên nhiệm vụ chỉ huy khu trục hạm rơi lên người phó chỉ huy Phất Lai Triệt.

Hiện giờ quân Lam Vũ có đầy đủ thực lực tuyên chiến với kẻ địch mạnh nhất, dù hải tặc Ca Âu có bày cạm bẫy cũng có thể đối phó được, Phất Lai Triệt tin những chiếc khu trục hạm vô địch này, cho dù có gặp phải toàn bộ hải tặc Ca Âu ùa lên cũng không sợ.

- Là người của hải tặc Râu Đen.

Hạm trưởng khu trục hạm Tử Xuyên báo cáo.

Thực ra Phất Lai Triệt cũng đã nhìn thấy thủ bị càng Phật Đắc Giác chính là hải tặc Râu Đen.

Chỉ có hải tặc Râu Đen và hải tặc Râu Tím chưa bị quân Lam Vũ đả kích nghiêm trọng, bọn chúng rất giảo hoạt, nhất là Cát Liệt Nhĩ Mạc thủ lĩnh hải tặc Râu Đen, luôn tham gia vào chính cục Y Lệ Nạp, kết quả Y Lệ Nạp vừa mất, hắn rút ngay về quần đảo Đại Mã Cáp, không cho quân Lam Vũ cơ hội bắt được.

Nhận được tin quân Lam Vũ xuất hiện, Cát Liệt Nhĩ Mạc lập tức hạ lệnh cho hạm đội của mình xuất chiến, hắn biết hậu quả quân Lam Vũ tới đây, hạm đội của mình bị vây trong cảng, xoay ngang xoay dọc cũng còn khó nói chi tới đánh trận? quân Lam Vũ chỉ cần liên tục khai pháo là tiêu diệt được bọn chúng.

Hải Tặc Ca Âu ào ào lên thuyền, chuẩn bị nghênh chiến, do quá hoảng loạn, cộng thêm sóng to xô lên cầu tàu, có không ít tên rơi xuống nước, bị sóng biển cuốn trôi.

Uỳnh ... Uỳnh..... Uỳnh.....

Hải quân Lam Vũ mau chóng xếp đội hình rồi khai pháo ngay lập tức, Phất Lai Triệt xưa nay chưa từng khách khí với kẻ địch, khai chiến chưa bao giờ tuyên chiến.

Đạn pháo bay vù vù về giữa cảng, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, cột nước vọt lên trời, xen lẫn trong đó là những mảnh vỡ của chiến hạm, sức sát thương của những mảnh vỡ đó rất lớn, chẳng những xé rách cánh buồm, mà còn mang tới tai họa chết chóc cho những thủy thủ bên cạnh, tiếng kêu thảm vang lên liên tục.

Dù mỗi lần quân Lam Vũ xạ kích chỉ có phát đạn, nhưng uy lực tuyệt đối không thể xem nhẹ, mỗi một quả pháo rơi xuống là tạo ra xoáy nước cực lớn, tất cả mọi thứ trong vòng xoáy đó đều bị nghiền nát.

Rất nhiều chiến hạm của hải Tặc Ca Âu bị nghiền nát như thế, do thuyền của bọn chúng đỗ ngay cạnh nhau quá dày, quá sát nên tỉ lệ bắn trúng của hải quân Lam Vũ rất cao, cửa cảng rất nhanh trở nên thưa thớt.

Có một số tên hải tặc động tác nhanh nhẹn, vội vàng giương buồm ý đồ rời khỏi cửa cảng,nhưng bọn chúng phát hiện ra đi còn đường này chỉ có chết.

Vô số mảnh vụn thuyền bay khắp nơi là vũ khí phá hoại cánh buồn hữu hiệu nhất, những chiếc thuyền vừa vội kéo buồm lên đã bị những mảnh vụn xé nát, gió biển thổi tới là chính bản thân nghiêng đi, chìm nghỉm.

Cát Liệt Nhĩ Mạc từ nơi ẩn nấp của mình nhìn ra, lòng đau như dao cắt, hối hận không thôi, hắn hận mình sao ngu xuẩn như thế, đem hạm đội ẩn nấp trong cửa cảng, sao lại dùng dằng không chịu bỏ quần đảo Đại Mã Cáp, để gặp phải thảm cảnh này.

Chiến hạm hải tặc đều do bọn chúng khó khăn lắm mới gom lại được, đại bộ phận là thuyền tù binh, rất ít cái do bọn chúng đóng ra, đó là nguyên nhân căn bản bọn chúng khổ luyện giáp chiến.

Bọn chúng phải nằm gai nếm mật mấy chục năm trời mới có được thành quả như hiện nay, nhưng cuối cùng hiện giờ tất cả bị quân Lam Vũ hủy diệt triệt để rồi.

Hải tặc không có thuyền thì có thể là hải tặc không? Nếu tất cả thuyền nơi này bị hủy, bọn chúng muốn làm hải tặc cũng không được rồi. nếu trở về đại lục Ai La Phật mới có thể chỉnh đốn lại đội ngũ, nhưng như vậy có lẽ phải mất mấy chục năm nữa mới có thể.

Bởi vì trình độ đóng thuyền nơi đó rất tệ, song dù bọn chúng có muốn rút về thì giờ cũng không làm được nữa.

Uỳnh....

Đột nhiên tiếng nổ vô cùng dữ dội cắt đứt sự hối hận của Cát Liệt Nhĩ Mạc, hắn vội tập trung tinh thần nhìn tới, tức thì mặt cắt không còn giọt máu, kỳ hạm của hắn bị bắn trúng, đánh rắc một cái, cột buồm gãy làm mấy đoạn đổ xuống.

Chiếc kỳ hạm này của Cát Liệt Nhĩ Mạc trọng tải hơn tấn, là một trong những chiếc chiến đấu hạm lớn nhất của hải Tặc Ca Âu, nó trang bị tới khẩu pháo, nếu luận hỏa lực đơn độc, nó là cái mạnh nhất, không một cái nào dám giao phong với nó.

Nhưng quân Lam Vũ xuất hiện cái đã đánh chìm nó không thương tiếc, đối với Cát Liệt Nhĩ Mạc mà nói đúng là cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Cát Liệt Nhĩ Mạc như muốn phát cuồng, nhưng không có cơ hội phát tiết, hải tặc Ca Âu rất ít chiến đấu hạm, phải thông qua con đường bí mật để có, hoặc là bắt của kẻ địch, nên tất cả đều rất quý giá.

Chiếc chiến hạm này phát nổ làm những chiếc chiến hạm nhỏ xung quanh bị đánh chìm theo, quanh vị trí của nó, biến thành một khoảng trống, chỉ có mảnh vỡ và thi thể nổi lềnh bềnh.

Ánh lửa lớn do vụ nổ tạo thành làm mục tiêu cho hải quân Lam Vũnhắm vào, đạn pháo liên tục rơi xuống, từ xa xa nhìn lại cửa cảng như sôi lên, những chiếc chiến hạm hải tặc không nhừng dập dềnh như sủi cảo trong nồi nước sôi.

Một lúc lâu sau cuối cùng cũng có một số chiếc chiến hạm cỡ nhỏ xông ra được, ngoan cường xông tới ý đồ quấy nhiễu hải quân Lam Vũpháo kích, để những chiếc khác tranh thủ thời gian bỏ chạy.

Song chúng không có cơ hội tới gần khu trục hạm, thậm chí là tiếp cận phạm vi m cũng không thể.

Súng máy canon ly của quân Lam Vũtrở thành cơn ác mộng của hải tặc Ca Âu, nó có tốc độ bắn nhanh, tầm bắn xa, đạn rào rào như mưa tạo thành một khu cách ly trên biển, chiến hạm hải tặc muốn vượt qua khu cách ly này phải trả giá nặng nề.

Những chiếc chiến hạm hải tặc đều liều mạng xông quan có cái bị đạn xé nát ngay tại chỗ, có cái thì tổn thương nghiêm trọng, rồi cũng bị sóng nhấn chìm.

Sát thủ tiêu diệt hải tặc Ca Âu không phải là quân Lam Vũmà chính là biển khơi cuộn sóng, thuyền của bọn chúng quá nhỏ, căn bản không thể kháng cự lại sóng biển cấp độ này.

Dù bọn chúng điều khiển thuyền rất khéo, nhưng súng máy của quân Lam Vũkhông cho bọn chúng điều khiển theo quy luật của sóng biển, mà phải mạo hiểm thay đổi đường đi, kết quả lần lượt bị sóng biển đánh tan.

Cát Liệt Nhĩ Mạc biết, hạm đội của mình xong đời rồi. Bản thân hắn cũng xong đời rồi. Mình đúng là ngàn vạn lần không nên mang hi vọng ở lại đây, đáng nhẽ phải chuồn về đại lục Ai La Phật có lẽ còn có hi vọng Đông Sơn tái khởi.

Nhưng trước khi bị đả kích hủy diệt sao hắn nỡ rời đi? Nói tới cùng thì đại lúc Ai La Phật và thế giới phồn hoa này chênh lệch nhau quá lớn, không tên hải tặc Ca Âu nào muốn trở về, bất kể khi nào thì bần cùng và lạc hậu luôn là chướng ngại lớn nhất.

Sau tiếng pháo kích liên tục, hạm đội của hải tặc bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng đã phải trả giá cho sự khinh xuất và ngu xuẩn của mình, trên mặt biển đã không còn một chiếc thuyền hải tặc nào nữa, chỉ có thi thể hải tặc trôi nổi theo sóng biển, cùng với mảnh vỡ dày đặc che lấp hoàn toàn mặt biển cửa cảng.

Thế nhưng hải quân Lam Vũchưa ngừng pháo kích, chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi đạn pháo lại rền vang, tất cả công trình phòng bị của nơi đây đều bị phá hủy.

Phất Lai Triệtđích thân lên cầu hạm quan sát hiệu quả pháo kích, tiếng pháo nổ đùng đùng tựa hồ làm cả quần đảo Đại Mã Cáp chấn động, toàn bộ hải tặc Ca Âu đều đã nấp đi.

Khí hậu của nơi này tương đối đặc thù, một năm chỉ có tháng không có băng tuyết, trong thời gian đóng băng thì có thể làm giảm uy lực của đạn pháo, nhưng hiện giờ băng tuyết vẫn chưa có, bọn chúng chẳng có gì bảo vệ, mặc quân Lam Vũmuốn làm gì thì làm.

Nhìn cửa cảng bùng bùng cháy, ước đoán vẻ mặt đám hải tặc Ca Âu lúc này, Phất Lai Triệtmặt lạnh tanh nói:

-Phát điện cho Đặc Lan Khắc Tư, mục tiêu đã bị phá hủy, đoàn du lịch có thể lên đường, chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là Tắc Thiệt Nhĩ.

....................

Ở trên phi dĩnh có người thận trọng nói:

-Nơi này cũng gọi là biển à? Cảm tưởng như cái hố xí khổng lồ....

Có người nghiêm túc đáp:

-Nơi này mới thực sự là đại hải, đại hải bao la sâu vô bờ.....

Người nói là Ngô Mộng Đạt, người trả lời là Trình Thư Kiếm. Hai người bọn họ đứng bên khoang treo của phi dĩnh nhìn xuống dưới.

Biển Caribe từ trên nhìn xuống đen xì, khắc hẳn mặt biển xanh thăm thẳm hay được kể, nơi này so với biển San Hô mỹ lệ thực sự đúng là cái hố xí, đen xì xì, bập bềnh rác rưởi, lại thỉnh thoảng có bọt trắng nổi lên.

Biển San Hô người ta nhìn thấy là muốn nhảy ngay xuống để hưởng thụ, còn biển Caribe thì làm người ta muốn tránh thật xa.

Hiện giờ đang ở trên bầu trời có chiếc phi dĩnh đang chầm chậm bay qua, mang theo hoa văn sư thứu màu lam, ánh mặt trời chiếu tới làm những cái bóng phi dĩnh hiện lên trên biển, như bóng ma khổng lồ.

Đây chính là bộ đội lính dù chuẩn bị công kích quần đảo Đại Mã Cáp, quan quân điều khiển đội phi dĩnh là Hứa Nho Long, còn bộ độ lính dù là do Trình Thư Kiếm chỉ huy, Trình Thư Kiếm không nhớ đã bao nhiêu lần bọn hắn phối hợp với Hứa Nho Long rồi, tóm lại là rất rất nhiều, tình cảm thân thiết như huynh đệ rồi.

Nhìn nước biển đen xì Trình Thư Kiếm cảm khái, không biết chiến sĩ hải quân lục chiến làm sao rồi, biển Caribe quá lợi hại, bọn họ đứng trên cả ngìn mét còn cảm nhận được sóng biển cuồn cuộn xô vào nhau, trông thật khủng khiếp.

Đổ bộ trong loại thời tiết này đúng là không phải chuyện dễ dàng gì, mặc dù hải quân lục chiến đội đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng bọn họ có thể đấu lại uy lực đại tự nhiên hay không thì thực là khó nói.

-Chúng ta cứ bay trên cao đúng là tốt hơn.

Như cảm nhận được lo lắng của Trình Thư Kiếm, Hứa Nho Long nói.

Trình Thư Kiếm gật đầu:

-Đúng vậy, nếu các anh có đủ phi dĩnh, chở hết cả huynh đệ hải quân lục chiến thì tốt rồi.

Hứa Nho Long không tán đông:

-Anh nhầm rồi, dù có đủ phi dĩnh thì đám gia hỏa đó cũng muốn xông pha biển rộng lên bờ, đối với truyền thống của mình bọn họ rất coi trọng, dù là ngồi phi dĩnh hạ xuống thật, bọn họ cũng sẽ hạ xuống biển rồi mới lên bờ...

-Thế hả?

Trình Thư Kiếm không nói gì, hắn hiểu ý của Hứa Nho Long.

Các quân chủng cấu thành quân Lam Vũ đều có đặc điểm truyền thống riêng của mình, bọn họ coi nó quan trọng như tính mạng, như hải quân lục chiến, sứ mệnh của bọn họ là từ biển lên bờ, nếu như thả bọn họ từ trên không xuống, bọn họ chẳng chịu đâu.

Ngô Mộng Đạt nói xen vào:

-Không biết bọn họ bắt đầu đổ bộ chưa?>

Hứa Nho Long nhìn đồng hồ nói:

-Hẳn là chưa đâu, còn nửa tiếng nữa.

Ngô Mộng Đạt đột nhiên cười nói:

-Tôi lo là khi chúng ta đáp xuống, trên mặt đất chỉ còn nhìn thấy thi thể hải tặc Ca Âu thôi.

Hứa Nho Long cười:

-Tôt đề nghị tốt nhất là phải tran thủ thời gian xung phong.

Ngô Mộng Đạt nói:

-Trải qua liên tục mấy ngày pháo kích mà hải tặc Ca Âu còn có thể sống được, đúng là kỳ tích rồi.

Hứa Nho Long cười khổ:

-Quần đảo Đại Mã Cáp là nơi.... ài, tôi cũng không biết phải miêu tả như thế nào, nơi đó quá đặc biệt, ẩn chứa quá nhiều bí mật. Nơi có thể ẩn nấp không ít, có một số nơi tới giờ vẫn chưa ai tới, tôi nghe nói hải tặc từng ẩn nấp ở đó năm trời, hải quân Đường Xuyên không tiêu diệt được, không biết bọn chúng ẩn nấp như thế nào.

Ngô Mộng Đạt nửa tin nửa ngờ nói:

-Không phải nói đùa chứ? Chúng có thể nấp được năm?

Hứa Nho Long khẳng định:

-Thực đó, bất quá bọn chúng ẩn nấp như thế nào thì tôi không biết.

Ngô Mộng Đạt hiển nhiên thấy không thể tin được nhưng cũng không nói gì, kỳ thực trong ấn tượng của đại đa số người dân đế quốc Lam Vũ, quần đảo Đại Mã Cáp là nơi thần bí và hẻo lánh.

Nơi đó đúng là rất hoang vu, không có cư dân, không có đặc sản gì, ngoài đá và bụi cây ra thì đúng là chẳng có gì hết.

Nơi như thế này ai thèm để ý tới nó chứ? Chỉ có quân Lam Vũ xuất phát từ góc độ chiến lược mới đặc biệt chú ý.

Trình Thư Kiếm lạnh lùng nói:

-Tôi thấy lần này hải tặc Ca Âu tuyệt đối không thể trốn lâu như vậy.

Hứa Nho Long nói:

-Đương nhiên, chúng ta là cao thủ bắt chuột mà.

Ngô Mộng Đạt cũng nói:

-Lần này nhất định phải để hải tặc Ca Âu chết hết trên quần đảo Đại Mã Cáp.

Hứa Nho Long gật đầu:

-Đương nhiên đây là kết cục lý tưởng nhất, bất quá chuyện đó các anh phải phí công rồi.

Trình Thư Kiếm nói:

-Chúng tôi chẳng phải đến vì việc đó sao?

Bọn họ nói chuyện rất thoải mái, các chiến sĩ xung quanh cũng không hề căng thẳng, như hải tặc Ca Âu đã nằm gọn trong tay rồi vậy.

Thực thế quân Lam Vũ không hề lạc quan mù quáng, mà có lý do đầy đủ, vì chiến dịch này hải quân Lam Vũ đã điều động tới hạm đội, tổng cộng có hơn chiếc Long Nha chiến hạm.

Do trừ tiêu diệt hải tặc qua, hải quân Lam Vũ không còn nhiệm vụ chiến đấu nào khác, nên vì rèn luyện chiến đấu, tuyệt đại đa số chiến hạm tới đây tăng cường ngoài hạn ngạch.

Hải quân lục chiến cũng dốc trọn ổ, một hơi điều động tới trung đoàn tham chiến, Trầm Lăng Vân đích thân chỉ huy, quyết tâm không cho hải tặc Ca Âu có cơ hội nào phản kháng hoặc bỏ trốn.

Chẳng những thế, đây còn là lần đầu tiên từ khi quân Lam Vũ, hải lục không quân liên hợp tác chiến.

Trọng điểm phòng thủ của hải tặc Ca Âu là Phật Đắc Giác, Tắc Thiệt Nhĩ và Mạt Lao, bởi vì cửa cảng này đều là cảng nước sâu, ở nơi đó hải tặc Ca Âu tập trung toàn bộ tàn dư của mình, nhóm ít nhất có hơn vạn tên, trong đó hải tặc Râu Đen đông nhất có gần vạn.

Trọng điểm oanh kích của quân Lam Vũ là Phật đắc Giác.

Qua trận pháo kích của hạm đội Phất Lai Triệt, Phật Đắc Giác đã thành đống tro tàn, gần như tất cả các kiến trúc đều bị phá hủy, không còn nhìn ra được dấu tích cửa cảng nữa, trinh sát của hải quân cũng không nhìn thấy dấu tích hải tặc hoạt động.

Nhưng trước khi đổ bộ, hạm đội hải quân vẫn tiếp tục pháo kích các cửa cảng, Phật Đắc Giác cũng bị hạm đội Đặc Lan Khắc Tư pháo kích, dù hải tặc Ca Âu bị đả kích nhưng nhân số vẫn còn rất nhiều, quân Lam Vũ phải dùng hỏa lực mạnh nhất trấn áp bọn chúng.

Song, sóng to biến thành sát thủ lớn nhất cho hải quân lục chiến đổ bộ, khiến cho hải quân lục chiến không sao đổ bộ bình thường được, liên tục nhiều ngày sóng bình quân ở Phật Đắc Giác luôn cao tới hơn m.

Dưới sóng lớn như vậy, hải quân lục chiến muốn đổ bộ là vô cùng khó khăn, lúc nào cũng có thể bị lật thuyển mất mạng.

Uỳnh... Uỳnh.... Uỳnh.....

Đám Trình Thư Kiếm đột nhiên nghe thấy tiếng pháo nổ, nâng kính viễn vọng lên nhìn mơ hồ thấy pháo hạm của hải quân đang xạ kích,càng tới gần càng thấy rõ, toàn bộ cảng PHật Đắc Giác bao chùm trong ánh lửa, giống như những quả pháo hoa đẹp nhất.

Che lấp toàn bộ mặt biển nơi này là thuyền đổ bộ của quân Lam Vũ, đủ các loại thuyền vận chuyển từ năm trăm tấn tới ba nghìn tấn, nhìn những cột buồm dày đặc như một cánh rừng.

Ở phía trước đó là Long Nha chiến hạm đang xếp hàng oanh kích, hạm đội của Đặc Lan Khắc Tư có hai mươi tám chiếc Long Nha chiến hạm, trừ số tuần tra thì hai mươi ba chiếc tham dự pháo kích, tức là hơn một trăm khẩu pháo đang oanh kích cửa cảng, chỉ cần là mục tiêu nhìn thẫy được đều sẽ bị hủy diệt.

Ba ngày trước khu trục hạm cơ bản đã phá hủy các công trình thiết bị ở nơi này rồi nhưng để đảm bảo cho việc đổ bộ tiến hành thuận lợi, hải quân Lam Vũ vẫn tiến hành pháo kích, muốn trấn áp hoàn toàn hải tặc Ca Âu từ tâm lý.

Đương nhiên, loại pháo kích này không phải thuần túy lãng phí đạn, theo tin tình báo. xung quanh cửa cảng này còn có hơn hai vạn tên hải tặc Râu Đen, khi bị pháo kích bọn chúng trốn ra xa, đợi pháo kích kết thúc lại rón rén quay về.

Cho nên hiện giờ không nhìn thấy bọn chúng không có nghĩa là bọn chúng đã rời đi, hải tặc Ca Âu giờ đã lâm vào nước đường cùng, cho nên bọn chúng sẽ liều mạng kháng cự, cần cố gắng gây sát thương cho bọn chúng.

Khi phi đĩnh tới gần cảng, Trình Thư Kiếm phát hiện ra hải quân lục chiến đang đổ bộ,. do sóng quá lớn, bọn họ không dùng thuyển tam bản vì nó quá nhỏ dễ bị sóng lật úp, hải quân sử dụng xuồng Caiac được cường hóa đặc biệt, có thể chở đồng thời ba mươi chiến sĩ vũ trang đầy đủ, mũi thuyền thậm chí còn có thể lắp súng máy.

Nhưng đối diện với sóng biển cỡ này, xuồng Caiac cũng tỏ ra có chút lực bất tòng tâm, sóng biển vỗ liên tục lên mép thuyền, như có thể làm nó lật nhào bất kỳ lúc nào.

Phải thừa nhận rằng, dám tiến lên trong sóng gió thế này là một sự khiêu chiến cực lớn với bản thân, những người không có huấn luyện chuyên môn tuyệt đối không thể làm được.

Biển Caribe trong mắt người của không quân thật đáng sợ nhưng đối với người của hải quân lục chiến mà nói thì chỉ là chuyện vặt mà thôi.

Lúc này các chiến sĩ hải quân lục chiến cũng nhận ra sự khác thường trên đầu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mười tám chiếc phi dĩnh to lớn, như muốn đem toàn bộ uy nghiêm của mắt trời che lấp.

Trên khoang treo, các chiến sĩ lính dù vẫy tay với bọn họ thể hiện sự quan tâm của bầu trời với hải dương, các chiến sĩ hải quân lục chiến cũng vẫy mũ biểu thị chào hỏi của hải dương với bầu trời.

Đây là lần đầu tiên hải lục không quân liên hợp tác chiến, nó định sẵn sẽ được ghi vào sử sách.

Đương nhiên, hiện giờ các chiến sĩ còn chưa ý thức được ý nghĩa sâu xa của hành động này. Với bọn họ đây chỉ là chiến dịch quy mô rất lớn mà thôi cho nên phải tới được mục tiêu trước đối phương, nếu không quá mất mặt.

Đối với hải quân lục chiến, đây còn là cuộc đổ bộ lớn cuối cùng rồi nếu như không phát huy xuất sắc sau này khó còn cơ hội nữa.

Đương nhiên chiến đấu thì còn rất nhiều, như với quản đội nước Y Lan. đánh vu hồi nước Mã Toa. song đó đều là nơi lục quản làm nhản vật chính rồi

Phi dĩnh gần tiếp cận cửa cảng, Hứa Nho Long liên hệ với Đặc Lan Khắc Tư trước, nhận được điện báo là bọn họ dựa theo kế hoạch hành động, khống chế bến tàu trước.

Lúc này Ngô Mộng Đạt và Trình Thư Kiếm cũng bắt đầu bận rộn. hò hét các chiến sĩ chuẩn bị hạ cánh. buộc chặt súng ống và đạn dược, tránh để bị rơi, nhiệm vụ trọng yếu đầu tiên của bọn họ là hiệp trợ hải quân lục chiến khống chế cửa cảng.

Đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, phía sau Long Nha chiến hạm có ít nhất mầy trăm chiếc thuyền vận chuyển chở người và vật tư, không có bến tàu hoàn thiện căn bản là không được.

Phi đĩnh từ từ giảm tốc độ, rồi hạ xuống, hải quân cũng ngừng pháo kích, qua kính viễn vọng Trình Thư Kiếm có thể nhìn thấy trong đống đổ nát có rất nhiều hải tặc Ca Âu, bọn chúng vừa rồi bị hải quân pháo kích cho choáng váng, nhưng pháo hỏa vừa ngừng là bọn chúng lại chui ra.

Sáu chiếc phi dĩnh hạ xuống trước, dùng hỏa lực mạnh, quét sạch uy hiếp xung quanh, mỗi một chiếc khoang treo đều lắp súng máy cà nông ly khi tất cả vũ khí đồng thời xạ kích thì không thứ gì không hủy được, đám hải tặc Ca Âu lại lần nữa lũ lượt nằm xuống không dám mò dậy nữa.

Năm phút sau uy hiếp trên mặt đất cơ bản đã được dọn sạch, phi dĩnh dần hạ xuống, tới độ cao mét liền đo hướng gió, rồi dừng lại, bốn sợi thừng dài được thả xuống mặt đất, các chiến sĩ thuận theo dây thừng trượt xuống, bên tai ngoài tiếng súng máy mãnh liệt còn có tiếng gió biển thổi ù ù..

Tạch tạch tạch...

Súng máy Bạo Phong Vũ liên tục xả đạn, toàn bắn lên tảng đá, tóe ra ánh lửa chói mắt. Nơi này tuyệt đại đa số là đá mấp mô, hải tặc Ca Âu ẩn nấp trong những khe đá đó nên sức sát thương của súng máy rất hạn chế.

Uỳnh!...

Phát giác ra uy lực của súng máy bị đá chặn lại, trên phi dĩnh bắt đầu thả tạc đạn siêu cấp xuống, mỗi một quả tạc đạn rơi xuống, nơi chu vi mấy trăm mét gần như không nhìn thấy người sống nữa, thi thể của hải tặc Ca Âu cũng bị đá vỡ đập cho không thành hình người nữa.

Tiểu đoàn lính dù Đột Kích hạ xuống trước, dưới sự suất lĩnh của tiểu đoàn trường Ân Văn, bọn họ yểm hộ lẫn nhau mở rộng khu vực đổ bộ.

Hải tặc Ca Âu rất dũng cảm liều mạng phát động phản công, nhưng chỉ cần bọn chúng xuất hiện là lập tức chuốc lấy tử vong, kết quả trước sau có mấy trăm tên xông lên đều bị giết chết.

Tiếp đó tiểu đoàn lính dù Bắn Tỉa cũng hạ xuống, hai chân Trình Thư Kiếm vừa chạm đất đã bị mười mấv tên hải tặc bao vây, chẳng biết bọn chúng từ đâu chui ra, may mà bọn chúng chỉ có trường mâu, nên bị đám Trình Thư Kiếm xả súng giết chết, nhưng chiến sĩ còn lại thuận thế xông tới khống chế khu vực xung quanh.

Trong lúc thay đạn, Trình Thư Kiếm cẩn thận nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn đá là đá, lúc đẩu hắn còn lo nơi này giống đảo Hỏa Điểu, có một thế giới dưới lòng đất, lúc này mới yên tâm một chút.

Thực sự cuộc chiến ờ đảo Hòa Điểu không kịch liệt. nhưng vô cùng thống khố. quản Lam Vũ chơi trốn tìm với hải tặc Ca Âu trong đường hẩm hon nưa năm. giờ vẫn chưa tiêu diệt hết bọn chúng, trung đoàn bổn hải quản lục chiến, đã mệt mòi lắm rồi

Hơn hai trăm chiến sĩ bình an tiếp đất, mau chóng hình thành trận địa của mình, vì thế bắt đầu có thêm nhiều vũ khí mạnh tham chiến, như bách kích pháo và ống phóng rốc két. Hỏa lực tăng mạnh, thỉnh thoảng có tên hải tặc thình lình xông ra cũng bị bắn chết.

Theo kế hoạch tác chiến, bọn họ dần di chuyển ra phía cửa cảng, dọc đường cùng hải tặc Ca Âu giao chiến kịch liệt, do địa hình xung quanh rất phức tạp, nhiều khe đá thích hợp cho kẻ địch đánh lén nên các chiến sĩ quân Lam Vũ thinh thoảng cũng ngã xuống.

Quân Lam Vũ cũng đã chuẩn bị tâm lý đối phó với sự điên cuồng trước khi chết của bọn chúng, do hiện giờ hải tặc Ca Âu đã bị phong tỏa hoàn toàn trên đảo không còn đường lui nưa, liều mạng là con đường duy nhất của bọn chúng.

Nên quân Lam Vũ yểm hộ lẫn nhau chầm chậm tiến tới, phát hiện nơi nào có khả năng mai phục là cho một quả lưu đạn mở đường.

Lúc nàv hải quân lục chiến đội cũng đã lên bờ, phát động tấn công hải tặc Ca Âu từ một hướng khác, hỏa lực của bọn họ mạnh hơn lính dù nhiều, làm đám hải tặc chạy tứ tán không dám kháng cự chính diện.

Dưới sự giáp kích của lính dù và hải quân lục chiến, hải tặc ở cửa cảng mau chóng bị đánh bại, nơi này có chừng hai nghìn tên hải tặc Ca Âu, đa số bị giết chết, số ít liều mạng nhảy xuống biển. Kết quả không bị bắn chết cũng bị chết đuối.

Chừng giờ chiều, chiếc thuyền vận chuyển đầu tiên cập bến, chở thêm một đại đội hải quân lục chiến.

h phút ngàv tháng năm . là cờ sư thứu màu lam đầu tiên tung bay trên cảng Phật Đắc Giác. đánh dấu việc quân Lam Vũ chính thức bước lên quần đảo Đại Mã Cáp, cứ điểm cuối cùng của hải tặc Ca Âu.

Kỳ thực hải quân lục chiến đổ bộ không dễ dàng như không quân nhìn thấy, bọn họ phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi và hi sinh, vì chuẩn bị cho lẩn đổ bộ này tất cả bọn họ từ binh sĩ tới tướng quân đều phải tham dự hoạt động "trăm ngày đại luyện binh."

Vốn lần đổ bộ tác chiến này do trung đoàn thứ tư đảm nhiệm vì bọn họ là địa đầu xà ở đây, không may bọn họ khống chế được đảo Hỏa Điểu thì đã sức cùng lực kiệt rồi ngay cả nhiệm vụ tấn công đảo Đường Lang cũng không đảm nhận được.

Vì thế nhiệm vụ này phải để các huynh đệ khác đảm nhiệm, hai trung đoàn được điều tới làm đội dự bị nhưng vì muốn mau chóng đoạt được quần đảo Đại Mã Cáp nên toàn bộ đội dự bị cũng xung phong.

Từ điểm nàv mà nói Thần Ninh có đủ lý do để tự hào, bộ hạ của hắn đánh rất giỏi cũng rất giảo hoạt, trên đảo Đường Lang đã nghĩ ra đủ cách đánh kỳ quái được thống soái tối cao nhìn trúng.

Sau oanh kích quy mô lớn, các chiến sĩ hải quân lục chiến bắt đầu đổ bộ, đám hải tặc sót lại nấp sau tảng đá lớn nổ súng bừa bãi nhưng tổn thất không lớn, căn bản chẳng ai để ý tới bọn chúng.

Chỉ có mấy tay súng bắn tỉa vì rèn luyện khả năng bắn súng của mình nên thinh thoảng đứng lên bắn trả trong sóng biển cuồn cuộn, chuẩn xác giết chết đám hải tặc.

Lần đồ bộ này của bọn họ khó khăn nhất là sóng biển, bọn họ phải dùng nỗ lực lớn nhất khắc phục uy hiếp của sóng biển mới có thể đổ bộ an toàn.

Mà nơi nàv quá nhiều đá ngầm, thuyền gỗ không thể dùng được vì dễ bị va đập vỡ nát quân Lam Vũ đành phải tính cách khác, dưới sự phối hợp của ban ngành kỹ thuật, bọn họ sử dụng xuồng Caiac để đổ bộ.

Qua nhiều lần thí nghiệm, công cụ đổ bộ như xuồng Caiac là tốt nhất, có thể kháng cự sóng lớn. chỉ cỏ điều chúng tương đối nhẹ, dễ bị mất lái cho nên thao tác cần nhiều kỹ xảo.

Đánh trận đầu đương nhiên vẫn là người của đội đột kích, bọn họ luôn là mũi nhọn trong các cuộc chiến, Từ Bân dẫn đột đột kích xuất phát trước.

Khó khăn lắm bọn họ mới vượt qua sóng lớn để lên bờ, trên bờ toàn là đá nằm ngổn ngang, xuồng Caiac bị nó chặn mất đường đi, bị kẹt trong đá ngầm, bọn họ chi đành nhảy xuống, lội nước tiến lên.

Trong những khe đá vẫn còn những tên hải tặc bắn lén, Vương Văn Đạt thiếu chút nữa là ăn đạn, may mà hắn phản ứng nhanh, ngã vào nước biển lạnh buốt viên đạn lướt qua trước mặt hắn chừng em.

Phùng Dịch Thanh gian nan đi tới bên Vương Văn Đạt cùng ngồi trong nước cảm thụ cái lạnh buốt xương của nước biển.

Trên mặt biển ánh mặt trời rất rực rỡ nhưng nước biển chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, nghe nói toàn bộ nước biển này là do băng tan mà thành, nhiệt độ khỏi nói cùng biết.

Chi chốc lát hai tên gia hỏa cường tráng môi đã tím ngắt, dùng dấu hiệu trao đổi tin tức. Phùng Dịch Thanh quyết đoán nói:

- Ngươi lên đi! Ta yểm hộ!

Vương Vãn Đạt gật đầu, thình lình bật dậy, giơ súng tiểu liên xả ngay một tràng đạn về phía trước, đạn liên tục va vào đá tóe lửa, nhưng tới ngay một tên hải tặc cũng không bắn trúng, không biết bọn chúng trốn ở đâu.

Phùng Dịch Thanh cầm súng thuận theo khe đá tiến lên, khó khăn lắm mới rời khỏi nước biển, vừa vặn gặp một đám hải tặc xông tới, chúng đều cầm súng rãnh xoắn cổ lỗ, hắn liền xả một tràng đạn giết ba bốn tên.

Bọn hải tặc này súng tuy cổ, nhưng phản ứng lại nhanh, lập tức trốn vào trong khe đá bên cạnh thỉnh thoảng nổ súng bắn ra, đường tiến của Phùng Dịch Thanh bị chặn lại.

Chốc lát sau Từ Bân, La Dật Phong cũng tới, tên nào cũng ướt sũng, bọn họ tới bên Phùng Dịch Thanh nghiên cứu địa hình xung quanh, thương lượng biện pháp tiến công.

Mọi người yểm hộ nhau, dùng lựu đạn mở đường, không cần biết có kẻ địch hay không, cứ cho luôn một quả lựu đạn hẵng hay.

Biện pháp này thực thi đúng là rất có hiệu quả, những tảng đá lớn nhỏ tất nhiên cản trở uy lực của lựu đạn nhưng nó lại tạo ra mảnh vụn, khiến đám hải tặc ấn nấp bị thương hại lớn, nhiều tên còn chết ngay tại chỗ, số còn lại chỉ đành vừa đánh vừa lui, nhường đường bọn họ tiến công.

Theo sát sau đám hải tặc tiến công, các chiến sĩ dùng hỏa lực mở đường mau chóng tiến lên, giúp thêm nhiều xuồng cập bến an toàn, mang cho bọn họ thêm nhiều vũ khí đạn dược.

Đám hải tặc liền tụ tập lại. tổ chức một đợt tấn công điên cuồng, ba bốn trăm tên cầm trường mâu vừa tiến lên vừa ném trường mâu ra vùn vụt.

Phùng Dịch Thanh lập tức tập trung bốn khẩu súng tiểu liên phản kích, còn không ngừng ném lựu đạn, đám hãi tặc mau chóng bị bọn họ đánh ngã, thi thể nằm ngổn ngang, máu nhuộm đỏ cả bãi cát.

Song bọn chúng vẫn vô cùng ngoan cường bất chấp sống chết nối nhau xông lên. cũng khó trách, đây là sào huyệt cuối cùng của bọn chúng rồi, nếu như không giữ được chỉ có đường chết không nơi chôn thây.

Bất kể là phe nào cũng biết Dương Túc Phong tuyệt đối không nương tay với hải tặc Ca Âu. Vì hắn ghét nhất là những tên gia hỏa này, mà Đặc Lan Khắc Tư càng không nương tay, phụ thân hắn chết trong tay hải tặc Ca Âu, nên giờ bọn chúng giơ tay đấu hàng cũng chỉ có đường chết.

Năm phút sau không còn nhìn thấy tên hải tặc nào còn sống nữa, Phùng Dịch Thanh dẫn ba chiến sĩ khác cầm súng tiến lên, phát hiện đám hải tặc cơ bản chết hết, chi còn một số tên thoi thóp trong kẽ đá cũng bị bọn họ thuận tay tiễn xuống địa ngục.

Bất quá tiến lên chưa được mét lại có từng đám hải tặc cầm trường thương hò hét xông lên, đám Phùng Dịch Thanh đạn tiêu hao gần hết rồi đành lùi lại bổ xung đạn dược rỗi tiến lên nhưng phát hiện bọn chúng đã bị nhóm Từ Bân giết sạch rồi

Cứ như vậy vài lần, có tới tám nhóm hải tặc bị giết chết thì hải tặc Ca Âu mới không phản kích nữa, đại khái đã nhận ra va chạm chính diện với quân Lam Vũ là không thể. nên chuyên tâm đánh lén, làm tốc độ tiến quân của bọn họ bị giảm đi.

Song, trong khoảng thời gian chiến đấu vừa rồi, quân Lam Vũ đã đứng vững chân trên bờ biển, các chiến sĩ phía sau cũng lục tục lên bờ, tăng cường sức mạnh cho đội đột kích. đồng thời càng nhiều trang bị đạn được mang tới.

Ống phóng rốc két được phân phố tới từng tổ chiến đấu, La Dật Phong theo sự chỉ thị của Phùng Dịch Thanh vác ống phóng rốc két lên, mặt lạnh tanh bóp cò.

Uỳnh! Uỳnh...

Quả rốc két rít liền bay đi, bắn cho một tảng đá cách đó một trăm mét vỡ nát. năm sáu tên hải tặc nấp ở đó kêu thảm, máu thịt vung vãi, đám hải tặc nấp ở mấy tảng đá quanh đó ý thức được chuyện chẳng lành, hoảng hốt rút lui. nhưng bị những tay súng bắn tỉa giết chết.

Uỳnh!...

La Dật Phong bắn thêm quả rốc két thứ hai, phá nát tảng đá cách đó không xa, những quả đạn này mục đích không phải là sát thương mà hù dọa, quả nhiên đám hải tặc phụ cận do dự chốc lát, rồi kéo nhau rút lui.

Cùng lúc đám Phùng Dịch Thanh càn quét hải tặc thì Từ Bân cũng dẫn một tiểu tổ khác tiến về phía cửa cảng, đó là mục tiêu công chiếm đấu tiên của hải quân lục chiến đội.

Theo trinh sát. phụ cận cửa cảng có gần ba bốn nghìn tên hải tặc, qua nhiều lần pháo kích rốt cuộc còn bao nhiêu tên sống sót thì không ai biết.

Đang kịch chiến thì bầu trời truyền tới tiếng phi dĩnh ù ù, Từ Bân ngẩng đẩu lên nhìn thấy có mười tám chiến phi đĩnh từ từ bay tới cửa cảng, trên khoang treo thấy rất nhiều chiến sĩ.

Tạch tạch tạch...

Phi dĩnh từ trên bắn xuống, sức sát thương rất mạnh, đám hải tặc bị đạn đuổi theo liên tục tìm không được chỗ nào để ẩn nấp cứ chạv rồi bị giết chết hết.

Bọn chúng chỉ đành bị động ẩn nấp, muốn phản kích là hoàn toàn không thể, súng rãnh xoắn của bọn chúng trước mặt phi đĩnh khác gì pháo hoan nghênh.

Lần đầu tiên hải lục không quân liên hợp tác chiến, quả nhiên hiệu quả không tầm thường.

Hải tặc Ca Âu vừa phải ứng phó với pháo kích, vừa phải chú ý tới phi dĩnh càn quét, lại phải né tránh hải quân lục chiến tấn công, điều này làm bọn chúng không có sức đánh trả nữa.

Rất nhiều tên hải tặc bỏ chạy nhưng phát hiện ra căn bản chạy cũng không thoát, phi dĩnh ở trên cao, có thể dùng súng máy xé nát chúng bất kỳ lúc nào.

Vốn Cát Liệt Nhĩ Mạc tuyên bố, phàm kẻ nào nguyện ý đóng giữ của cảng đều trọng thưởng, hơn nữa còn phát trước, trọng thưởng ắt có dũng phu, thế là có mấy nghìn tên hải tặc ở lại tử chiến, song kết quả chờ bọn chúng chỉ có tử vong.

Năm phút sau, phụ cận cửa cảng cơ bản không còn bóng dáng hải tặc nữa, phi dĩnh hạ độ cao, bộ đội lính dù mau chóng tiếp đất đánh lui hải tặc phản kích thành công khống chế cục diện xung quanh.

- Xông lên!

Từ Bân tức giận quát, thúc các chiến sĩ mau chóng tiến lên. Công lao sắp đến tay bị bộ đội lính dù và không quân cướp mất, thật quá tệ hại.

Trung đoàn một bọn họ khó khăn lắm mới kiếm được nhiệm vụ này, trong đó đúng là được quan tư lệnh Trầm Lăng Vân thiên vị vì bọn họ là bộ hạ cũ, nếu như biểu hiện không xuất sắc sẽ làm mất mặt Trầm Lăng Vân.

Dưới sự phối hợp của bộ đội lính dù, hải quân lục chiến mau chóng chiếm lĩnh được cửa cảng, đồng thời dọn dẹp chướng ngại vật, chiếc thuyền vận chuyển đầu tiên mau chóng cặp bến, va chạm vào cầu tầu sắp xập tới nơi.

Bối Giai Thịnh dẫn một đại đội hải quân lục chiến xuống thuyền, thay thế công tác của Từ Bân, vì thế Từ Bân tập hợp bộ đội, chuẩn bị đợt tiến công tiếp theo.

Trên chiến trường tên bay đạn lạc, chiến sĩ bình thường rất khó duy trì trật tự chỉ có những tên gia hỏa từng huyết chiến, toàn thân sát khí đằng đằng mới có thể làm người ta không rét mà run.

Cũng chỉ có bọn họ mới biết vật tư cần thiết nhất cho chiến trường, có thể giảm bớt công đoạn thừa.

Ngày càng có thêm nhiều thuyền vận chuyển cập bến, trong một tiếng đã có gần một nghìn chiến sĩ lên bờ,Thần Ninh cùng đã xuất hiện, bọn họ tới đã tuyên bố một chuyện, hải tặc Ca Âu muốn đuổi quân Lam Vũ đi là không thể nữa rồi

Đương nhiên, khoảng cách tới chiến thắng còn xa lắm. Sau khi chiếm được cửa cảng. quân Lam Vũ triển khai đội hình chiều sâu, mở rộng khu vực đổ bộ, hải tặc Ca Âu kháng cự không mạnh lắm. quân Lam Vũ dễ dàng chiếm được mục tiêu.

Nhưng đây không phải là cảnh quân Lam Vũ muốn nhìn thấy. Rất nhanh, Đặc Lan Khắc Tư và Trầm Lăng Vân cùng nối nhau lên bờ, bọn họ lập bộ chỉ huy lâm thời ở gần cửa cảng, thương lượng đối sách, hải tặc Ca Âu chủ động rút lui làm bọn họ thất vọng, xem ra lũ chuột này cũng không dễ bắt.

-Xem ra chủ lực của hải tặc Ca Âu không có ở cửa cảng.

Đặc Lan Khắc Tư nhìn ra cửa cảng hỗn loạn, dù có Từ Bân đang chi huy, nhưng vẫn rất bừa bộn, nhất là vật tư vận chuyển không cần thiết như thực phẩm cứ bị bỏ xuống, kết quả đám Từ Bân phải đẩy lên bãi cát.

-Phải, hẳn là rút vào trong lục địa rồi.

Trầm Lăng Vân châm thuốc, trầm tư nhìn bản đồ.

Bản đồ quân sự đảo Đại Mã Cáp rất sơ xài, trừ mấy địa danh, ngay cả những độ cao cơ bản cũng chẳng có, cùng đành vậy, nơi này là vùng man hoang bị đế quốc Đường Xuyên bỏ qua, khi xưa Đường Lãng tới đây cùng chẳng đo đạc, có mấy địa điểm cơ bản là khá rồi.

- Liệu bọn chúng có chạy không?

Đặc Lan Khắc Tư càu mày, kéo ghế tách ra, tránh mùi thuốc lá của Trầm Lăng Vân.

Trừ thích bài bạc thì Đặc Lan Khắc Tư là dị loại của quân Lam Vũ, chưa bao giờ hút thuốc, rượu chỉ thi thoảng, nhưng từ sau lần bị Phất Lai Triệt lừa một vố, moi mất quan chi huy pháo Tái Nhĩ Đái, nên hắn cùng không uống rượu nữa.

Chuyện hắn mê nhất mỗi ngày là đánh bài với đám tham mưu, bọn họ mà bận thì hắn chơi một mình, trình độ của hắn quá tồi tệ, ai cùng thắng được hắn, trong hạm đội Bắc Hải, ít nhất có một phần ba quan binh là chủ nợ của hắn.

Trong trường hợp không chính thức, các quan binh hạm đội Bắc Hải đều thích khoe khoang, ta lại thắng quan tư lệnh bao nhiều kim tệ.

Có tình báo tuyệt mật cho biết, lương của Đặc Lan Khắc tư đều trả nợ hết, Dương Túc Phong nhiều lần điều chỉnh lương cho hắn, nhưng vẫn chẳng còn lấy một xu, may mà quân nhân được ăn uống miễn phi, nếu không quân Lam Vũ sẽ có tướng quân bị chết đói.

Vì chuyện nàv Đặc Lan Khắc Tư bị công kích rất nhiều, cả một chồng văn bản chồng chất trên bàn Dương Túc Phong, chủ đề là hai chữ "đánh bạc".

Nhưng không biết vì sao. Dương Túc Phong chưa từng có ý muốn cách chức Đặc Lan Khắc Tư, nhiều người không hiểu vì sao Dương Túc Phong lại thiên vị Đặc Lan Khắc Tư như thế.

Sau này có cao nhân chỉ điểm, trước kia hải tặc Ca Âu hoành hành, tất cả mọi người đều tiu ngỉu, nếu Đặc Lan Khắc Tư không có chút thủ đoạn đặc thù, sao có thể kích thích sĩ khí các quan binh?

Đánh bạc tất nhiên không tốt nhưng đánh bạc cũng là một loại thủ đoạn. Ngay cả tiền của quan tư lệnh cũng dám lấy, còn sợ hải tặc Ca Âu sao?

- Các nàng phải tìm cho Đặc Lan Khắc Tư một cô nương tốt, phải biết quản lý tiền. Đương nhiên, cứ để lâu như vậy cũng không tốt, Dương Túc Phong nhiều lần nói với đám Tiêu Tử Phong, muốn để Đặc Lan Khắc Tư thành gia lập nghiệp.

Song, Đặc Lan Khắc Tư không hợp tác với thống soái tối cao lắm, đương nhiên hắn cũng không cự tuyệt, cũng không tỏ thái độ, cứ bám chặt lấy chiến hạm, rõ ràng là có ý đối phó, cô nương người ta dù sao cùng xấu hổ, thế nào cùng không thể tới hạm đội tìm hắn chứ, làm như người ta không gả đi nổi vậy.

- Kệ, cứ để đánh nhau xong rồi hãy nói.

Liền mấy lần, Đặc Lan Khắc Tư tỏ ra không tích cực, Dương Túc Phong cũng chẳng thèm làm hoàng đế không gấp thái giám đã gấp nữa.

Y thậm chí còn nghi ngờ Đặc Lan Khắc Tư khẩu vị có vấn đề, không thích nữ nhân, vì thể lén hỏi A Phương Tác, kết quả bị A Phương Tác cho một trận tối tăm mắt mũi, nói y mới có vấn đề, mẹ con cô cháu người ta lôi hết cả lên giường, còn không sợ người khác biết, đúng là quá hoang đường.

Song chính một người như thế đã âm thầm đạp hải tặc Ca Âu xuống nước biển Caribe lạnh băng, làm bọn chúng từ ba chục vạn tên lúc hưng thịnh. tới giờ còn chưa tới bảy tám vạn, tất cả chiến hạm và trang bị mất sạch, số còn lại chỉ kéo dài chút hơi tàn.

Theo cùng hải quân lục chiến tiến sâu vào đảo, tư liệu tình báo liên quan được đưa tới. qua phân tích Trầm Lăng Vân và Đặc Lan Khắc Tư đoán chủ lực hải tặc Ca Âu có thể toàn bộ đã di tản vào trong nội địa quần đảo Đại Cáp Mã rồi.

Đặc Lan Khắc Tư thong thả nói:

- Liệu có phải bọn chúng thích ăn cỏ không?

Quần đảo Đại Cáp Mà rất hoang vu, căn bản không có lương thực gì, tựa hồ cũng không có nhiều thú săn lắm, hải tặc Ca Âu rút vào trong đó, chỉ có cỏ mà ăn, tới mùa đông, sợ rằng cỏ cũng chẳng có.

Trầm Lăng Vân cười hăng hắc:

- Có quỷ mới biết, có lẽ bọn chúng uống nước thôi cũng sống được.

Đặc Lan Khắc Tư nói:

- Xây tường cao, tích nhiều lương, chúng ta đợi bọn chúng quay lại.

Đó là tư tưởng tác chiến chủ đạo ở đây, quân Lam Vũ sẽ xây dựng mấy cửa cảng, dựng tường thành và pháo đài. bố trí lưới hỏa lực, đợi hải tặc Ca Âu không chịu nổi nữa thì tiêu diệt một mẻ.

Quần đảo Đại Mã Cáp vào mùa đông không có lương thực, khí hậu cực rét buốt, hải tặc Ca Âu khẳng định là không chịu được, dù tự sát bọn chúng cùng sẽ chạy ra.

Cát Liệt Nhĩ Mạc vì sao lại đưa ra lựa chọn này.

Nói ra còn liên quan tới Phất Lai Triệt, chính hắn pháo kích làm hải tặc Ca Âu sợ vỡ mật. Cát Liệt Nhĩ Mạc không ngốc, hắn hiểu hải tặc Ca Âu không phải đối thủ của quân Lam Vũ, không thể kháng cự được hỏa pháo, nếu bọn chúng còn ở gần cảng sẽ mau chóng bị diệt sạch, nên hắn quvết định rút lui.

Có lẽ trong nội địa rất tệ, nhưng tệ thế nào còn tốt hơn là chết trong tay quân Lam Vũ, nhưng khi đó cơ bản hắn không ngỡ tới, trên thế giới còn nhiều chuyện bi thảm hơn tử vong, như đói, lạnh, đói lại thêm lạnh...

Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này rồi.

Cảng Kiều Trì Đôn, quần đảo Đại Mã Cáp.

Mùa đông năm hình như tới đặc biệt sớm, bắt đầu từ tháng tuyết trắng như lông ngỗng đã đổ xuống, loại tuyết lớn này thường tới tháng năm sau mới kết thúc.

Tuyết làm cả quần đảo Đại Mã Cáp trở thành một mảng trắng mênh mông, không có chút bóng người cũng như dấu vết sinh mạng nào hoạt động, tới tháng tuyết tựa hồ giảm bớt nhưng không dừng lại.

Ngày hôm đó không có tuyết rơi, bầu trời u ám tựa hồ dự báo lại sắp có tuyết lớn đổ xuống, ở bên ngoài cảng Kiều Trì Đôn,. trên mười ngọn tháp canh xi măng cốt thép, cờ sư thúi màu lam tựa hồ cũng bị đóng băng rồi, không có gió chỉ có cái lạnh, trước khi có tuyết lớn tựa hồ luôn như vậy.

Tất cả lính canh đều mặc áo bông dày, bên trong giày ai cũng đi ba bốn lớp tất, do thời tiết quá lạnh, mỗi người chỉ đứng gác được một tiếng, khi đứng gác còn được nhắc nhờ phải thường xuyên hoạt động, tránh để bị đóng băng.

Thi thoảng có quan quân đứng trên tháp canh, nâng kính viễn vọng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hải tặc Ca Âu.

Mùa đông đã qua hai tháng rồi hải tặc Ca Âu đáng lẽ phải chịu không nổi mà xuất hiện. trừ khi bọn chúng chấp nhận chết trong xó xỉnh không ai hay biết nào đó.

- Nơi nàv đúng là một hòn đảo chết.

Có quan quân đã trả lời câu hỏi lãnh đạo cấp trên như thế.

Sau khi quân Lam Vũ chiếm quần đảo Đại Mã Cáp, cũng có ký giả từng tới đây phỏng vấn, trừ sự tích anh hùng ra, bọn họ hứng thú muốn vén tấm màn bí mật ở phía bắc quần đảo Đại Mã Cáp.

Nhưng làm bọn họ thất vọng, ở nơi này từ quân Lam Vũ ra thì chẳng còn thấy vật sống nào, không có cả động vật và thực vật, chi có hoang vu, cằn cỗi.

Có ký giả viết quần đảo Đại Mã Cáp trừ đá ra thì chỉ có đá, đá khắp mọi nơi, đá đủ mọi kiều, đá lớn đá bé...

Từ "đảo chết" mau chóng được truyền đi.

Thực tế gọi vậy cũng hơi sai vì trừ quân Lam Vũ ra còn có hải tặc Ca Âu, nhưng bọn chúng sống ở những nơi quân Lam Vũ không nhìn thấy mà thôi nhưng không vì thế mà có thể phán định quần đảo Đại Mã Cáp không có người khác sống nữa.

Khi quan quân thất vọng hạ kính viễn vọng xuống, thì cách hắn mười kilomet, trên tuyết trắng bao la, có một đám người quần áo rách rưới đang đạp tuyết gian nan tiến lên, y phục bọn chúng rất rách nát, thậm chí có tên chỉ có một cái áo, lộ ra da thịt tím tái, nhưng tất cả không ngăn cản được quyết tâm tiến tới của bọn chúng.

Bọn chúng từ phương bắc xa xôi tới, không biết bọn chúng sẽ đi đâu, nếu không có hình xăm hải tặc thì chẳng ai nhận ra được bọn chúng từng là hải tặc Ca Âu tung hoành biển Caribe, mà tưởng là một đám ăn mày.

Đám hải tặc này gần ba vạn tên, căn bản không có đội ngũ gì, trong băng tuyết thế này, bọn chúng có thể chống đỡ không ngã xuống đã là giỏi lắm rồi

Đội ngũ này kẻo dài năm sáu kilomet, không tên nào nói gì, mặt cúi gằm xuống, im lặng tiến tới như những khúc gỗ di động.

Nhiệt độ quá thấp, không khí thở ra trước mũi mau chóng ngưng thành sương trắng, có thể thở ra làn sương đậm, còn có kẻ thở ra làn sương yếu ớt, thậm chí không nhìn thấy. khi mà không nhìn ra được làn sương đó là sinh mạng hắn cơ bản đã tới hồi kết, đi không bao lâu sẽ ngã cắm đầu vào tuyết, từ đó không đứng dậy nữa.

Dọc đường liên tục có hải tặc ngã xuống, những tên khác cũng chẳng nhìn lấy một cái, vẫn im lặng tiến lên.

Rất nhiêu tên phải xoa tay vào nhau, tránh cho nó không còn thuộc về mình nữa, nhưng chúng tránh được cái này thì không phòng được cái kia, thi thoảng không cẩn thận có một hai cái ngón tay để lại trong tuyết

Gần như trên người tất cả hải tặc Ca Âu đều tím xanh tím ngắt, vết thương trên người chúng cũng không có máu chảy qua, với bọn chúng lúc này thiếu đi một cái tai vài ngón chân ngón tay, xem ra chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí có tên không cẩn thận làm gãy cả mũi vẫn cứ hô hấp như thường, chẳng hề cảm thẫy đau đớn, cái lạnh đã làm bọn chúng hoàn toàn tê dại rồi.

La Đế Áo Phi và Cát Liệt Nhĩ Mạc cũng không ngoại lệ, La Đế Áo Phi Không cẩn thận làm mất mũi, vì hắn bị cảm, thấy mũi tắc khó chịu, vì thế day mạnh mũi, thế là nửa cái mũi rơi mất, nhưng hắn chẳng thấy đau còn cảm thấy khoan khoái.

Cát Liệt Nhĩ Mạc hiện giờ chi còn lại sáu cái ngón chân, nhưng vẫn đi lại vững vàng, chỉ cần có người ở bên đỡ một chút là không tụt lại quá xa.

Có điều tuy bọn chúng không để ý tới thương tích trên thân thể, nhưng trong lòng lại rất đau khổ, so với những tên hải tặc thường, tâm tình bọn chúng càng sút kém, càng hối hận.

Đối với hành động tự sát này, bọn chúng vô cùng tuyệt vọng, trước kia bọn chúng không quyết đoán rút lui, dẫn tới cục diện này.

Đối diện với quân Lam Vũ tiến công, bọn chúng rút vào sâu trong nội địa, ý đồ đánh du kích với quân Lam Vũ, bọn chúng là chủ ở đây, chiếm cứ nơi này tám năm rồi, khẳng định có thể quần thảo với quân Lam Vũ một trận, ít nhất cũng làm quân Lam Vũ phải trả giá nhất định rồi biết khó mà lui.

Song quân Lam Vũ khống chế năm cái cửa cảng rồi không truy kích nữa, mà xây dựng tháp canh cao, tường bao kín mít, hàng rào thép gai dày đặc. thậm chí đào hầm hào , cắm mũi chông, ngăn cản bất kỳ ai từ đất liền tiến vào cảng.

Mới đầu hải tặc Ca Âu còn tưởng quân Lam Vũ tích trữ lực lượng, chờ cơ hội thích hợp phát động tấn công, dù sao quân Lam Vũ muốn quen thuộc với tình hình cũng cần một khoảng thời gian.

Nhưng về sau bọn ch

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio