Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

chương 97: cứ điểm đông nhật (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Liệt gật đầu: “Nói tới đánh trận ta lại không sợ. Lúc còn ở Bát đạo liên minh, ta liều mạng mấy lần, cái mạng này cũng lượm về không biết bao nhiêu bận. Chỉ là, ta còn chưa quen với cách chiến đấu mới mẻ thế này, tay chỉ cầm súng trường, đến người kẻ địch cũng không cần chạm vào, đứng ngoài hai dặm nã đạn là có thể hạ gục chúng. Tiên tiến thì tiên tiến thật nhưng mà ta cứ thấy bất an. Ài, sư trưởng không chịu cho chúng ta loan đao, ta thực sự thấy khó chịu lắm!”

Âu Dương Khuyết nhe hàm răng trắng bóc cười: “Mình cứ xem tất tật như cung tiễn là được mà!”

Tô Liệt ngó sắc trời đen kịt, lại nhìn đồng hồ, cất giọng đầy hi vọng: “Không biết sư trưởng đã suất lĩnh bộ đội xuất phát chưa? Lần này chúng ta chặn đường lui của quân Bành Việt, nhất định phải quăng một mẻ hốt sạch cả bọn. Nhiệm vụ này không dễ dàng, có điều bọn chúng tấn công trực diện, có vẻ cũng không thoải mái được.”

Âu Dương Khuyết nói: “Ngược lại tôi không lo chuyện đó. Trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tự tin của sư trưởng như vậy, cứ như là đã nắm chắc phần thắng từ trước!”

Tô Liệt vỗ vỗ khẩu Mễ Kì Nhĩ, chậm rãi: “Thứ vũ khí giết người lợi hại này... Ây da, có lúc ta cảm thấy nó quá lợi hại, có lúc lại sợ lỡ đâu kẹt đạn...”

Binh sĩ đi trước mở đường đột nhiên ra dấu. Hai người vội vàng ngậm miệng, ba chân bốn cẳng chạy lên trước, lom lom nhìn kẻ địch trước mặt. Đó là đội tuần tra, chừng hai mươi người, đang run lập cập tiến bước trong bùn sình và mưa gió. Người nào người nấy run lẩy bẩy, đội hình lác đác, không chú ý gì tới chung quanh. Ở xa vậy mà hai người Tô Liệt vẫn ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người bọn chúng.

À ha, sắp tết rồi, uống rượu là chuyện đương nhiên.

Có lẽ, trong cuộc đời mỗi tên chí ít cũng có một lần uống rượu.

Tô Liệt giở ống nhòm nhìn xuyên vào màn đêm, Âu Dương Khuyết cũng thế. Từ miệng ống nhòm có thể nhìn thấy lờ mờ ánh lửa đằng xa. Ánh lửa yếu ớt đó hình như phát ra từ phía nam Đông Nhật. Cứ điểm hiện ra hết sức đồ sộ, yên lặng nằm giữa vùng đồi nhấp nhô liên tiếp. Tiếc là ánh sáng quá yếu, bọn họ không nhìn thấy tường thành.

Âu Dương Khuyết từ từ buông ống nhòm xuống, quay đầu nhìn về phía bắc nói: “Nhiệm vụ lần này là ngăn đường xuôi nam của Lương Nguy Đình ở giữa Đông Nhật và phủ Bích Giang, đồng thời chận lối đào tẩu của Lương Phong ở hướng bắc. Đại đội trưởng, anh nghĩ chúng ta bày đội hình thế nào?”

Tô Liệt khoái chí xoa tay, hạ Mễ Kì Nhĩ trên lưng xuống, ngón tay bật tanh tách trên cò súng, gật đầu: “Ta thấy, lần này thiệt tình là quan trọng à! Nè nè, không phải xạo ngươi, chứ có cầm đao mặt đối mặt ta cũng không thấy gì. Nhưng cầm cái gậy khạc lửa này thì hơi căng thẳng đó! Trên người chúng ta ngoài nó ra chỉ có một lưỡi lê phân phòng thân, ăn cơm ăn cháo gì đều trông vào nó cả!”

Âu Dương Khuyết vỗ vai hắn cười: “Yên tâm đi, tôi rất tin tưởng nó!”

Tô Liệt phất tay, hạ lệnh cho thuộc hạ xâm nhập trận địa.

Chiến tuyến nhanh chóng được định rõ, chia hai bên đông tây bởi một đường thằng.

Chiến sĩ dỡ vũ khí trên lưng xuống, bắt đầu đào chiến hào. Tô Liệt, Âu Dương Khuyết hai người cẩn thận kiếm tra vị trí đặt pháo cối. Mấy chiến sĩ đảm nhận chức pháo binh lâm thời hiển nhiên có hơi căng thẳng. Nói cho cùng, thí nghiệm gì cũng làm rồi nhưng đến lúc chiến đấu có phát huy uy lực được không thì còn chưa biết.

truyenonline.vn

Tảng sáng, tất cả đã bố trí ổn thỏa đâu vào đấy. Tô Liệt theo mệnh lệnh trước đó, suất lĩnh bộ đội nấp dưới chiến hào, lặng lẽ chờ tiếng súng từ phương nam. Hắn vất vả ngẩng đầu nhìn về phía nam, trong lòng nổi lên một dấu hỏi to uỵch, Dương Túc Phong đã dẫn bộ đội xuất phát hay chưa?

Dương Túc Phong không hề thống lĩnh bộ đội xuất phát mà là Phượng Thái Y. Theo kế hoạch, Dương Túc Phong thay đồ thường, dẫn theo Tang Cách và một nhóm thợ săn Tang Lan tổng cộng người cũng thay đổi y phục, lẳng lặng xuất phát. Trừ Phượng Thái Y ra không có ai hay biết.

Dương Túc Phong xuất phát từ địa khu Nam Hải, đi về hướng đông, chỉ thấy một vùng đất hoang phế tiêu điều. Địa khu này vốn dĩ là một vùng đất màu mỡ, hai dòng sông lớn nhất Mĩ Ni Tư là Hương Thảo và Hương Diệp đều đổ vào biển Ni Tư tại đây. Ngoài Tình Xuyên, đây là châu thổ màu mỡ nhất Mĩ Ni Tư. Thế nhưng, trộm cướp và chiến tranh liên miên đã biến nó thành đồng hoang, thôn làng chỉ còn lại một đống đổ nát, vườn không nhà trống.

Dương Túc Phong cảm thấy bùi ngùi nhưng vẫn còn hi vọng, chỉ cần chiếm được Đông Nhật, địa khu này có thể hồi sinh trở lại.

Từ địa khu Nam Hải tới Đông Nhật chỉ mất một ngày, rạng sáng ngày thứ hai Dương Túc Phong đã đến vùng ngoại vi Đông Nhật.

Nhìn chính diện, cứ điểm Đông Nhật giống như chúa sơn lâm đang say giấc nồng, hình dạng tơi tả, năm tháng lưu lại trên mình nó vô số vết sẹo, rất nhiều chỗ loang lổ bong tróc, mới nhìn đã có cảm giác điêu tàn. Tuy Lương Phong đã ra lệnh cho thuộc hạ cố sức trang trí lại phục vụ lễ mừng thọ song không mấy hiệu quả, ngược lại càng giấu đầu lòi đuôi.

Nhưng, nếu bỏ không tính đến bề ngoài, Đông Nhật vẫn còn kiên cố lắm. Cứ nhìn những bức tường đá hoa cương nặng trên trăm tấn là thấy, chỉ cần bổ sung thêm một chút, trang bị đại pháo kiểu mới trên mặt pháo đài, bố trí một đội quân tinh nhuệ đóng tại đó là có thể biến thành một cứ điểm quân sự đáng mặt, thừa sức ngăn chận sự công kích của trên vạn địch nhân. Bất luận là Bành Việt từ phía đông hay đám chiến sĩ điên Lỗ Ni từ Lỗ Ni Lợi Á phía đông nam, đụng phải Đông Nhật đều sẽ phải chịu cảnh lỗ đầu chảy máu.

Phía tây Đông Nhật, rải rác rất nhiều lều nỉ () nhỏ, đều là chỗ nghỉ của đám thổ phỉ, trông lộn xộn hết sức. Trong số đó hình như còn có cả người làm ăn, không nghĩ ra được chỗ này thì có cái gì để làm ăn. Vô tình liếc qua thấy có cả chiêu bài của kĩ viện, thiệt là giống một thành thị nhỏ. Qua qua lại lại đều là thổ phỉ vũ khí giắt tới kẽ răng, sặc mùi bất lương. Dương Túc Phong dẫn đoàn hai mươi người ăn bận chỉnh tề xuất hiện, tự nhiên khiến người khác để ý song hắn làm ra vẻ phớt lờ, chăm chăm đi thẳng về phía thành lâu. Rất mau, một tên phỉ xuất hiện nghênh đón, dần hắn tới phòng tiếp khách, ánh mắt đầy ngờ vực.

“Tiên sinh, xin xuất trình thiếp mời của ngài!”. Người phụ trách đón khách là con trai thứ hai của Lương Phong, Lương Bằng Hải. Nhìn bề ngoài, y không giống một hung thần ác sát, trái lại còn có vẻ hiền lành ít nói song đôi mắt tam giác ti hí khiến người ta không dễ ứng phó. Y đã quan sát đoàn người của Dương Túc Phong từ xa nhưng không hề mở miệng.

Dương Túc Phong lôi thiếp mời từ trong người ra, thản nhiên đưa cho y.

“Ồ, huynh đệ Đường Túc Xuyên? Ngu lão bản không đích thân đi ư?” Lương Bằng Hải cẩn thận xem thiếp mời, hiển nhiên rất lưu tâm việc này.

Dương Túc Phong bình tĩnh đáp: “Lão bản chúng tôi bận quá, sai tôi mang lễ vật tới chúc thọ!” hắn vừa nói vừa lôi ra hai cái túi nhỏ, lấy trong túi mấy viên kim cương lóng lánh trong suốt ra.

Lương Bằng Hải sinh trưởng tại Mĩ Ni Tư, đương nhiên phân biệt được hàng tốt xấu. Mấy viên kim cương này tuy không lớn lắm nhưng đều là hàng thượng phẩm. Đối phương dâng lễ hậu hĩ như vậy, không lẽ mình còn trơ mặt gặng hỏi nữa, vội vã chắp tay: “Xin mời vào, nhờ huynh gửi lời hỏi thăm đến Ngu lão bản giúp tiểu đệ!”

Dương Túc Phong gật đầu, cất toàn bộ mớ tang vật thu từ tay Mục Thuấn Anh vào túi, phất tay ra sau nói: “Vào cả đi!”

Lần này Lương Bằng Hải kiểm tra rất kỹ, đếm từng người một, không nhiều không ít, vừa vặn đúng người. Y còn kiểm tra cả Mễ Kì Nhĩ trên lưng bọn Tang Cách, cũng không phát hiện có vấn đề. Lúc y kiểm tra bao lễ vật còn kỹ lưỡng hơn nữa, tất cả các túi đều bị mở ra, từng món một bị giở lên quan sát kỹ.

Dương Túc Phong không thèm để ý. Toàn bộ vũ khí của bọn họ đều nằm cả trên người. Mỗi người tám trái lựu đạn và một trăm hai chục viên đạn súng trường, vừa đủ bắn tỉa rồi. Hắn lặng lẽ đứng yên, xoay lưng lại trạm kiểm tra, ngẩng đầu nhìn thành lâu. Quan sát địa thế chung quanh thì thấy, tòa thành lâu này rõ ràng là nơi cao nhất, trên thành lâu phòng ngự cực kỳ nghiêm mật, chỉ nội cung tiễn thủ các loại đã có đến ba bốn chục người.

Đám phỉ đồ đi qua đi lại quá nhiều, các chiến sĩ Lam Vũ quân phía sau ai nấy đều thấy căng thẳng. Cho dù đám Tang Cách đã từng đối mặt với cảnh bốn bề đều là kẻ địch, ánh mắt cũng lộ vẻ khẩn trương. Chỉ có Dương Túc Phong là trấn tĩnh như không, cứ như đang ở nhà mình, thỉnh thoảng lại vẫy tay với một tên phỉ lạ hoắc, ra dấu hỏi thăm. Kết quả đối phương mù tịt chả hiểu gì, thấy vậy cũng vẫy tay đáp lễ, nhờ đó đối phương thủy chung không hề hoài nghi bọn họ.

Đột nhiên, sau lưng Dương Túc Phong có người rống to: “Xét xét xét! Xét cái gì mà xét! Không biết lão tử là ai à?”

Dương Túc Phong quay đầu nhìn. Một đại hán nước da màu đồng cổ, thân đầy vết sẹo không tên, dường như là do sống trên biển mà ra. Bên cạnh hắn có khoảng ba bốn chục người, bộ dạng cũng y hệt, mới nhìn có vài phần na ná với đám hải tặc Ca Âu bị Dương Túc Phong giết chết trên Linh Đình dương.

Lương Bằng Hải hấp tấp chạy qua chào hỏi đại hán, có lẽ hắn quen biết với Lương Phong nên dẫn nhân mã khệnh khạng tới đây. Lương Bằng Hải một mực kêu đại hán là lão đại, rút cuộc vẫn không biết lai lịch của hắn.

Tang Cách dỏng tai nghe ngóng một hồi. Hóa ra đại hán này là tên hải tặc nổi danh nhất trên biển Ni Tư, Đàm Chấn. Phất Lai Triệt từng giảng giải cho Dương Túc Phong nghe, tên này quả thật là một nhân vật lợi hại trên biển Ni Tư. Có điều Phất Lai Triệt không xem vào đâu, vả lại hắn cũng không có ý đồ với thuyền bè của Dương gia. Chỉ là Dương Túc Phong thật tình không biết Lương Phong lại cấu kết với hải tặc Ca Âu.

Tang Cách hạ giọng: “Tôi thấy quá nửa là buôn bán nô lệ đó!”

Dương Túc Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trong thời chiến, cái gì rẻ mạt nhất? Chính là mạng người. Mấy năm nay, Mĩ Ni Tư đã trở thành cái sàn buôn nô lệ lớn nhất.

Hắn hít sâu một hơi, trong bụng thầm khấn ông trời, mong cho những ngày tháng cực khổ này sớm kết thúc.

() lều như của dân du mục

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio