Phong Nhiêu sau khi tắm rửa xong cũng không mặc lại hỉ phục mà chỉ choàng lên người áo lụa mỏng màu trắng, nghiêng nghiêng dựa người trên tháp lật nửa cuốn sách còn lại ra xem.
Cận Hạ lau tóc cho y định chải lên lại nghe bên ngoài có người thông báo, Diên Hằng đến.
Phong Nhiêu thoáng run, sách trong tay suýt chút nữa ném đi.
Tiếng bước chân đến gần, Cận Hạ không kịp búi tóc cho y, trong lúc vội vàng đành đem mái tóc dài đen như mực kia cột lấy, tùy ý nó rơi ra, vội vàng xoay người vào Thiên điện cầm áo khoác xanh nhạt lại đây.
Diên Hằng lúc vào thư phòng đang thấy Cận Hạ khoác áo cho Phong Nhiêu, thấy hắn tiến vào, Cận Hạ vội lùi hai bước quỳ gối hành lễ.
Diên Hằng thuận miệng nói nàng miễn lễ, ánh mắt lại chỉ nhìn vào trên người Phong Nhiêu.
Cũng không biết có phải do mới tắm xong hay không, da mặt Phong Nhiêu trắng bệch, bờ môi đỏ thẳm, tròng mắt đen láy như đang mờ trong sương ảo, sóng nước lấp lánh.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau liền nhanh chóng rời đi, Phong Nhiêu dừng một chút, hơi hạ người làm hành lễ như các phi tần, lúc đứng lên, bản thân nhịn không được cười phá lên: “Bệ hạ đã hết bận?”
Diên Hằng vốn không muốn nhìn y, lại như quỷ khống chế mà không kiềm chế được, đành phải giả bộ nhìn bày biện trong thư phòng, lóng ngóng đáp lại: “Ừm.”
Phong Nhiêu nhìn hắn một chút, rồi quay đầu nhỏ giọng nói với Cận Hạ phía sau: “Đem điểm tâm tới đi.”
Cận Hạ gật đầu dạ thưa, lui ra thư phòng, không lâu sau cùng Viễn Xuân cùng vài người bưng bốn đĩa điểm tâm nhỏ cùng hai chén sữa dê bước vào.
“Định lát nữa sẽ sai người đưa tới cho bệ hạ,” Hai người ngồi hai bên của tháp nhỏ, Phong Nhiêu đem một đĩa bánh hoa mai () đẩy tới trước mặt Diên Hằng, “Không nghĩ tới bệ hạ tới đây. Nếm thử cái này, Viễn Xuân cái gì cũng làm không tốt, chỉ có bánh hoa mai này là sở trường.”
Diên Hằng cũng không từ chối, tay lấy một miếng bỏ vào miệng, mùi vị quả thật không tệ.
Miếng bánh không lớn, Diên Hằng ăn liên tiếp ba, bốn miếng, chỉ cảm thấy đói hơn.
Phong Nhiêu nhìn hắn cười: “Ta lại gọi các nàng làm thêm một chút nữa?”
“Không cần,” Diên Hằng ăn xong bánh hoa mai liền ăn vài món điểm tâm khác, ”Không ăn nữa sẽ không cảm thấy đói bụng.”
Phong Nhiêu bất đắc dĩ mỉm cười, nhẹ nhàng nhâm nhi chén sữa dê của mình, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn Diên Hằng.
Diên Hằng bị y nhìn có chút khó chịu, một lát sau, cảm giác không được tự nhiên lui đi thay vào đó lại cảm thấy hoảng loạn, tim đập dồn dập.
Ăn được phân nửa bốn đĩa điểm tâm, dạ dày Diên Hằng cũng đủ no liền ngừng lại, mạnh mẽ đem một chén sữa dê kia trút xuống bụng.
Phong Nhiêu cũng vừa lúc uống xong, đem bát không để bên cạnh, đoan chính mà ngồi.
Diên Hằng do dự một lát, lại làm bộ như không có gì mà liếc mắt nhìn người đối diện, mở miệng nói: ”Trước khi đến có chạm mặt Lôi tướng quân, hắn một lòng muốn chết, ta chưa đồng ý.”
Ý cười đầy bên môi, Phong Nhiêu khẽ cúi đầu xuống: “Đa tạ bệ hạ.”
“Đều là ngươi tự thân an bài còn cảm ơn ta làm gì?” Diên Hằng không được tự nhiên lấy ngón tay chỉnh lại y phục bản thân, “Nếu không phải vì muốn kiềm chế hắn lại, ngươi chịu gả cho ta sao?”
Phong Nhiêu thừa nhận nói: “Lôi tướng quân tính tình kiên cường bất khuất, ngươi muốn đánh bại hắn nhưng hắn lại là người dũng mãnh không biết sợ, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương.”
Diên Hằng đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Phong Nhiêu: “Cho nên ngươi trước thu tâm hắn, lại muốn ép hắn làm việc cho ta?”
“Đúng, nhưng cũng không hẳn vậy.” Ngón tay nhợt nhạt của Phong Nhiêu vẽ quanh bàn mấy lần, mặt mày ủ rũ không nhìn thẳng Diên Hằng, “Lôi tướng quân hiện nay không phục ngươi, hắn là vì bách tính Nam Nguyên.”
Diên Hằng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Phong Nhiêu.
Phong Nhiêu cúi thấp đầu tiếp tục nói: “Ta đi nước cờ này, cũng không phải hoàn toàn không suy nghĩ. Ta sớm muộn gì cũng đánh mất ngôi vị đế vương này, không bằng ta dùng hết tài năng, vì nó mà tìm được một người chủ tốt. Giang sơn dự định chắp tay dâng người khác, cần gì phải lôi theo vài vị hiền thần cùng tướng tài phải xuống hoàng tuyền cùng làm bạn với ta chứ?”
“Huống chi, Tây Sở vẫn luôn như hổ rình mồi, bệ hạ trong tay tuy nhiều tướng sĩ anh dũng, cũng không thể có ai được nửa phần Lôi tướng quân. Nếu như hắn chết coi như vạn dặm non sông này, trong thời gian ngắn cũng ngồi không yên, khổ nhất vẫn là bách tính.”
Lôi Ngao Thành đã nói tới việc này với Diên Hằng, nhưng giờ phút này được người kia tự miệng nói, vẫn khiến trái tim của Diên Hằng ấm lên, như bị từng trận trống giã mà thành.
Hai người lại nói một lát, ngoài cửa lại vang lên tiếng của Viễn Xuân: “Bệ hạ tối nay có cần ngủ lại đây?”
Hô hấp Diên Hằng hơi trật nhịp, nhìn về phía Phong Nhiêu, người kia đang nghiêm mặt nhìn cửa sổ, nhưng vẫn thấy nét đỏ trên đấy, đỏ trắng đỏ trắng luân phiên, như muốn cự tuyệt nhưng không dám mở miệng.
Trong thoáng chốc, Diên Hằng thật sự không muốn rời đi, hắn nhìn đôi mắt đen láy của Phong Nhiêu, đáp lại: “Ừm.”
Phong Nhiêu mặt càng đỏ lên, bờ môi tách ra như muốn nói gì nhưng vẫn khép lại, cúi đầu một chữ cũng không nói.
Diên Hằng lớn giọng nói với bên ngoài: “Tiến vào dọn dẹp Thiên điện một chút, ta ngủ ở đấy.”
Nhìn bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Phong Nhiêu, đôi mắt Diên Hằng hiện ra vài ý cười, hắn bỗng cảm thấy được, nội tâm bây giờ như bị sét đánh không ngừng lại được.
Nếu đổi thành người khác, hắn sẽ tiến lên chọc ghẹo hai ba câu, nhưng hôm nay người trước mặt là Phong Nhiêu, cho dù không kiêng dè thân phận của hai bên, hắn cũng — không nỡ bắt nạt y.
Viễn Xuân cùng Cận Hạ đến dọn dẹp giường bên trong Thiên điện, lại có người nhấc bồn tắm vào, hầu hạ Diên Hằng tắm rửa.
Diên Hằng ra hiệu cho người lui xuống, bản thân cởi quần áo tiến vào trong thùng nước tắm.
Phong Nhiêu vẫn còn ở trong thư phòng độc sách, nhưng cho dù mắt tập trung vào chữ nhưng trong lòng lại hoảng hốt, trong đầu hỗn loạn, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ chuyện gì.
Bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng nước, Phong Nhiêu lúc đầu cũng không chú tâm, nhưng dần dần không khống chế được mình, cả hồn đều đi theo thanh âm kia.
Diên Hằng cũng không giống kẻ xấu xa, Phong Nhiêu nghĩ, ít nhất thoạt nhìn không giống.
Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ngủ bên kia liếc mắt nhìn một cái, mơ hồ trông thấy trong đó có đặt một hộp gấm nhỏ. Phong Nhiêu hiểu được trong đó đựng vài bình sứ, mà trong bình sứ, là cao dùng để làm việc kia.
Đồ vật là do Cận Hạ mang đến, ngày ấy y cùng Trương Thiên, Lôi Ngao Thành đã thỏa thuận, liền sai người bố trí kim loan bảo điện, thủ hạ cũng tự động vì y mà chuẩn bị những thứ này.
Y lúc đó làm bộ như không thấy, mặc kệ Cận Hạ bày nó trong phòng ngủ, nhưng hiện tại lại nhịn không được lén nhìn về nơi kia.
Diên Hằng cũng không giống như lời đồn, khác biệt với suy nghĩ của y. Phong Nhiêu cảm thấy được, người nay so với tưởng tượng tốt hơn một chút. Lớn lên cũng nhanh nhẹn không giống như gấu đen thô to.
Phong Nhiêu tỉnh táo lại, bị tâm tư của mình mà làm đỏ mặt.
Tinh thần ngơ ngác, ném quyển sách lên trên bàn, bước nhanh về phòng ngủ, đem bản thân vùi vào trong áo gấm đỏ, lại gọi Viễn Xuân Cận Hạ buông màn xuống.
Diên Hằng sau khi tắm rửa xong liền đi tới thư phòng, không thấy bóng hình của Phong Nhiêu, trong lòng hơi mất mác nhưng cũng không nói gì.
Vào trong Thiên điện, nhìn phỏng ngủ xa xa được tấm màn đỏ phủ xuống kia mà suy nghĩ tới thất thần, sau một hồi mới thổi đèn, nằm xuống tháp nhỏ nghỉ ngơi.
Phong Nhiêu.
Phong Nhiêu —
Diên Hằng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trước mắt đều là khuôn mặt tươi cười ửng đỏ kia.
Thành kiến sớm đã biến mất không còn lại gì, nhưng tràn đầy trong đó, là nhất cử nhất động của người kia, từng tiếng nói, từng cái nhíu mày, từng nụ cười.
====================
(): bánh hoa mai