Tiêu Sơn cả giận nói: “Sao lão ta lại muốn người đã có tuổi như cha phải gánh dầu qua đó? Chúng ta không bán dầu cho lão!”
Tần Trọng cười nói: “Đúng là trẻ con cáu giận lung tung, làm ăn thì ở đâu ra đạo lý chọn khách? Tần tể tướng là khách hàng lớn, nhà ông ta nhiều người, dầu cũng dùng nhiều, mỗi sáng đều có xe lừa chuyên chở dầu qua nhà ông ta. Hôm nay trong phủ ông ta có khách quý đến chơi, chỉ đích danh ta mang cho ông ta hai thùng dầu tốt nhất, một phần cũng là do ông ta nghe được chuyện xưa của ta, muốn thấy ta gánh hàng một lần, cho nên ta phải tự mình đến đưa thôi.”
Tiêu Sơn vẫn cảm thấy tức giận bất bình, nhưng cũng biết mình không có lý do gì để ngăn cản, suy nghĩ một lúc nói: “Như vậy để con giúp cha!”
Tần Trọng nói: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà có thể gánh hàng? Cha con năm nay vẫn chưa tới bốn mươi đâu, vẫn còn là tráng sĩ đấy.”
Tiêu Sơn không chịu buông tay, hắn chỉ cần nghĩ tới cảnh Tần Trọng phải gánh nặng như thế đi nửa cái thành, trong lòng liền hết sức không thoải mái, huống hồ giờ phút này trời mới tờ mờ sáng, vẫn còn nhiều người đang ngủ! Tiêu Sơn nghĩ tới đây, đã cảm thấy càng không thoải mái.
Tần Trọng nói: “Ta chỉ đi một lúc thôi sẽ trở về liền, A Miêu nghe lời, về nhà học bài đi.”
Tiêu Sơn đảo mắt, cười nói: “Cha, lần này cha đi Tần phủ, sẽ vào đến bên trong sao?”
Tần Trọng nói: “Đúng vậy, từ sau khi đổi bảng hiệu, dầu ăn Tần tể tướng dùng trong quý phủ, đều là do nhà chúng ta cung cấp.”
Tiêu Sơn kéo kéo góc áo Tần Trọng, giả bộ tò mò hỏi: “Cha, con còn chưa thấy qua thế gia vọng tộc là có bộ dạng gì, nghe nói Tần tặc… Tần tể tướng có nhà vừa lớn vừa đẹp, giống như tiên cung, cha dẫn con đi xem một chút được không?”
Tần Trọng thấy vẻ mặt khát vọng của con mình, cũng không nhẫn tâm từ chối, liền gật đầu nói: “Được rồi, con theo ta đi, đến lúc đó đừng chạy lung tung, cũng không được gây chuyện.”
Tiêu Sơn dùng sức gật đầu, lại nhìn Trương Tam đang chuyển dầu trong tiệm, nháy mắt với Trương Tam một cái, Trương Tam hiểu ý, vội vàng chạy đến, cướp gánh hàng của Tần Trọng, cười nói: “Ông chủ, người cũng mang ta đi theo mở rộng tầm mắt một chút, mấy ngày nay đều ở trong tiệm, khó chịu muốn chết rồi.”
Tần Trọng là một người dễ nói chuyện, cũng sẽ không từ chối người khác, mặc dù có cảm giác mình đưa dầu mà mang theo con trai cùng người làm thì có chút không ổn, nhưng cũng không quá so đo, liền đồng ý rồi.
Ba người dọc theo đường đi thẳng về phía trước, đi ngang qua chỗ nào, cũng sẽ gặp được một số người ven đường chỉ trỏ gánh dầu. Tần Trọng vẫn là vẻ mặt thản nhiên, chỉ có hai người Trương Tam và Tiêu Sơn rồi lại cảm thấy vô cùng mất mặt, thần sắc lúng túng, bởi vì gánh dầu, trên thùng có viết hai chữ ‘Tần’ thật to.
Phủ đệ Tần Cối nằm ở Tây Bắc thành Lâm An gần Đại Lý Tự, bên Tây Hồ, bởi vì lý do ra ngoài thấy thấy non sông tươi đẹp, phong cảnh tú lệ, nên đã chọn cư ngụ ở chỗ này, nhưng lại cách xa Hoàng cung, đi bộ khoảng một canh giờ mới có thể đến nơi.
Ba người đi một lúc lại nghỉ một lúc, dọc đường đi đầy những căn nhà chen chúc nhau, còn có nhiều người dân phải ngủ trong lều. Có thể nhìn thấy ăn mày ở hai bên đường, trên mặt đường thì phơi quần áo, phải vô cùng cẩn thận mới không đạp vào.
Thẳng đến khi mặt trời đã lên tới đỉnh, ba người mới tới được bên ngoài phủ Tần Cối.
Phủ trạch của Tần Cối vô cùng lớn, chiếm trọn nửa con phố, trên cánh cửa sơn mài đỏ là hai tay nắm cửa to bằng chén trà, lấp lánh dưới ánh mặt trời, là hai con sư tử bằng đá đứng hai bên cửa, cửa lớn mở rộng, bốn tên thị vệ khoanh tay đứng hai bên, tấm bảng màu đen phía trên viết hai chữ ‘Tần phủ’ mạ vàng thật to. Con đường bên cạnh phủ cũng được quét dọn sạch sẽ, một hàng liễu trồng hai bên đường, lúc này gió nhẹ nhàng thổi qua, cành liễu rũ xuống đong đưa theo gió, hết sức đẹp mắt.
Tiêu Sơn cùng Trương Tam nhỏ giọng nói: “Nơi sống hơi bị được!”
Tần Trọng dẫn hai người vượt qua cửa lớn, đi vào một con hẻm nhỏ, có mấy người bán hàng rong cầm theo mấy thứ như bánh hấp, hoa tươi, đoạn giữa hẻm nhỏ có một cửa nhỏ đóng chặt, ba người Tần Trọng đến trước cửa nhỏ, Tần trọng gõ gõ vài cái, cửa ‘kẹt’ một tiếng mở ra, người bán hàng rong bên trong hẻm nhỏ lập tức ào qua, tranh nhau chen lên trước để rao hàng: “Hoa đào, hoa đào, hoa đào sau núi! Nhìn này nhìn này, vẫn còn có nụ đấy!”
“Bánh hấp bánh hấp, bánh mới ra lò đây!”
Tiểu tư bên trong cửa tức giận: “Đi đi đi! Hôm nay quý phủ đủ đồ rồi, không cần những thứ này.”
Mấy người bán hàng rong nghe thấy những lời này, liền ủ rũ cúi đầu tản đi, nhưng cũng không rời đi, chỉ loanh quanh trên đường.
Tên tiểu tư nói với Tần Trọng: “Sao lúc này mới đến? Đã muốn lỡ mất đại sự rồi.”
Thời điểm Tần Trọng đi vào hẻm nhỏ, đã nhận lấy gánh hàng từ Trương Tam, lúc này nhận trách nhiệm vào cửa, Tiêu Sơn cũng muốn theo vào, lại bị tên tiểu tư chặn lại: “Nhóc con ở đâu tới đây, Tần phủ có thể để ngươi tùy tiện xông loạn vào hay sao?”
Tần Trọng vội vàng quay đầu lại nói: “Đó là con trai của ta, mang nó tới để mở mang tầm mắt.”
Tên tiểu tư kia hừ một tiếng, đánh giá Tiêu Sơn từ trên xuống dưới, nói: “Nếu là vậy thì đi vào đi, không cho phép chạy loạn!”
Tiêu Sơn làm như vô cùng cảm kích, cúi đầu chào tên tiểu tư một cái, rồi lập tức chạy vào trong.
Trương Tam cũng muốn lách vào, lại bị tên tiểu tư cản lại, Tiêu Sơn vội nói: “Đó là người làm của tiệm chúng ta, tới đây để giúp chuyển dầu.”
Tên tiểu tư kia cũng không quá cam tâm tình nguyện thả cho Trương Tam cao lớn đi vào, Tiêu Sơn kéo góc áo Tần Trọng, Tần Trọng liền nhét một khối bạc vào tay tên tiểu tư, nói: “Tiểu ca, đứa người làm này vô cùng hiền lành trung thực, y tới đây để làm quen, sau này để cho y đưa dầu đến phủ đấy! Xin tiểu ca giúp đỡ chút.”
Tên tiểu tư nhận bạc, cũng không so đo nhiều như vậy, lập tức cho Trương Tam đi vào, lại dẫn Tần Trọng đến phòng bếp, Tiêu Sơn và Trương Tam đi ở phía sau, chỉ thấy khắp nơi trong phủ đều là kỳ hoa dị thảo, hai bên lối đi là từng khóm hoa thược dược tranh nhau nở rộ, xa xa là cây cối xanh tươi, thấp thoáng các mái ngói lưu ly của đình đài lầu các. Tuy rằng không phải quá hoa lệ phú quý, nhưng lại hết sức thanh tĩnh xinh đẹp, vô cùng động lòng người. So với lúc đi trên đường nhìn thấy những khe nước thối cùng túp lều rách rưới, quả thật là khác nhau một trời một vực.
Tiêu Sơn nói nhỏ với Trương Tam: “Tam ca, huynh xem tảng đá bên kia, phải tốn bao nhiêu tiền?”
Trương Tam nói: “Làm sao ta biết được? Ta chỉ nghe nói, mấy kẻ có tiền muốn xây núi đá này, đều phải vận chuyển đá từ Thái Hồ đến, lại phải tìm thợ thủ công xây dựng, ít nhất cũng phải mười ngàn lượng vàng đi?”
(万把两银子 chả biết bao nhiêu nữa)
Tiêu Sơn kinh hãi: “Mười ngàn lượng vàng? Lúc trước hắn có xem qua một vài bút ký của người Tống, biết rõ mười ngàn lượng vàng này, có thể giúp cho một gia đình bình thường ăn được một trăm năm, ngay cả mười vạn quân Nhạc gia của Nhạc Phi, chi tiêu một tháng cũng không quá mười ngàn lượng vàng.
Hai người chỉ lo nhìn xung quanh, tên tiểu tư dẫn đường quát một tiếng: “Không được tùy tiện nhìn loạn!”
Tiêu Sơn liền không nhìn nữa, Trương Tam nói nhỏ: “Chúng ta xem như là đã trà trộn vào Tần phủ rồi, tốt xấu cũng phải làm chút gì nha, bằng không thì đi một chuyến uổng công.”
Tiêu Sơn gật gật đầu nói: “Nói đúng không sai, trước tiên phải xem địa hình một chút, cụ thể làm gì, sau khi về nhà rồi hẵn nói!”
Ba người đi thẳng về phía trước, một lúc thì đi đến phòng bếp của Tần phủ.
Trong phòng bếp có hơn mười trù tử (đầu bếp), có hai người thuộc nhà Tần Cối, mấy người còn lại đều được gọi từ tửu lâu trong thành. Lại có thêm năm mươi sáu mươi người giúp việc bếp núc, thái thịt thái thịt, nhóm lửa nhóm lửa, vô cùng bận rộn.
Tần Trọng đưa hai thùng dầu qua cho quản lý phòng bếp, quản lý bếp bảo Tần Trọng ở lại ăn cơm, nói là ngày hôm qua Tần Cối nghe xong chuyện xưa 《 Chàng bán dầu độc chiếm hoa khôi 》, có thể sẽ muốn gặp người thật. Chỉ là bây giờ bận quá, phải để Tần Trọng ở lại Tần Phủ chờ một lúc. Tần Trọng đành phải ở lại chờ Tần Cối có thể sẽ nhất thời nổi hứng cho triệu kiến.
Hiện tại vừa mới qua giờ thìn, vẫn còn cách xa thời gian ăn cơm, Tần Trọng nói huyên thuyên vài câu với quản lý, Tiêu Sơn và Trương Tam đứng không, bị tên tiểu tư dẫn tới một căn phòng chất đầy củi, nói ở chỗ này chờ, cấm không được chạy loạn.
Tên tiêu tư vừa dứt lời, liền bị quản gia gọi đi, Tiêu Sơn nhìn Trương Tam, cười nói: “Cơ hội tới!”
Trương Tam nói: “Họ Tần làm nhiều chuyện xấu, chúng ta phải cho lão ta chịu giáo huấn!”
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Chuyện này còn cần phải nói sao? Phải giáo huấn cho tốt đấy! Hôm nay chúng ta nhìn địa hình trước đã, đánh giá xem. Đợi hai ngày nữa lại tìm tới để gây sự! Đỡ bị người ta nghi ngờ là chúng ta làm.”
Trương Tam nói: “Tiêu quan nhân cậu yên tâm, ta hiểu được, sẽ không gây ra phiền toái cho ông chủ.”
Hai người liền lén chuồn ra khỏi kho củi, dọc đường đi Trương Tam có chút lo lắng, sợ bóng sợ gió mà rụt cổ, Tiêu Sơn vỗ một cái lên lưng Trương Tam, nói: “Tam ca, huynh sợ cái gì a? Huynh nhìn hai người chúng ta hôm nay cố ý mặc đồ đẹp, để cho dễ dàng di chuyển, cho dù có bị gặp người, cũng xem chúng ta là khách của Tần Cối, sẽ không dám tùy tiện tới hỏi.”
Trương Tam nhìn Tiêu Sơn, thấy Tiêu Sơn mặc áo lụa màu xanh thượng hạng, trên đầu đội khăn tiêu diêu, trong tay không biết đã cầm quạt giấy từ lúc nào. Đai lưng bên hông, đeo một cái ngọc bội bạch ngọc trong suốt, tuy rằng cách ăn mặc không phải quá mức phú quý, nhưng đi trên đường, lại toát lên khí chất bất phàm, nhìn qua còn tưởng là một vị công tử phong lưu có thân phận thật sự.
Trương Tam cười nói: “Mấy ngày nay cậu học bài, ngược lại học được một chút khí chất, ta chỉ là một người làm, sao có thể giả bộ giống vậy được?”
Tiêu Sơn nói: “Người làm thì sao? Cũng có người làm trở thành đại anh hùng a. Ta biết một triều, anh hùng đều xuất thân thấp kém, chỉ cần huynh có niềm tin là đủ!”
Trương Tam làm bộ đi hai bước, thời điểm đụng phải người thì lập tức rụt cổ. Tiêu Sơn bất đắc dĩ, đành phải nói: “Được rồi, được rồi, huynh liền giả bộ làm tôi tớ của ta đi!”
Trương Tam đối với thân phận này hết sức thỏa mãn, hai người một trước một sau tiêu sái đi lên trước, Trương Tam cẩn thận đi phía sau, thỉnh thoảng có hạ nhân Tần phủ đi ngang qua, thấy Tiêu Sơn liền lảng tránh hoặc là hành lễ, một câu cũng không dám hỏi nhiều, xem Tiêu Sơn trở thành khách quý của Tần Cối.
Tiêu Sơn dạo một vòng qua hậu viện Tần Cối, trong lòng âm thầm nhớ kỹ bố trí trong phủ Tần Cối, cân nhắc có nên vẽ địa đồ nhà Tần Cối thành tập, phân phát ra khắp giang hồ, một lượng bạc một quyển, chuyên bán cho những anh hùng hào kiệt giang hồ muốn tìm Tần Cối trả thù, ừ, tên của tập tranh này có nên là 《 Một trăm phương pháp đi vào Tần phủ 》
Tiêu Sơn và Trương Tam đang đi trên đường, đi qua một dòng nước chảy, trước mặt là một hòn giả sơn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói truyền tới từ phía sau hòn giả sơn.
Giọng nói kia hết sức quen thuộc, lời nói cũng kỳ quái: “Ta biết người kia đang khắp nơi nhằm vào ta, nhưng cũng không có biện pháp nào.”
Dĩ nhiên Trương Tam cũng nghe thấy những lời này, hai người nhìn nhau, Tiêu Sơn vội vàng thả nhẹ bước chân, nghe thấy tiếng nói kia truyền ra từ một hòn giả sơn.
Trương Tam liền cùng Tiêu Sơn ghé vào giả sơn nghe lén.
Một giọng nói trung niên vang lên: “Người cũng không cần quá mức chú ý, sau khi khai phủ, cơ hội gặp người kia cũng ít đi rồi!”
Giọng thiếu niên: “Ta ngược lại thật ra không lo lắng lão nhằm vào ta… ta thật sự không quen nhìn lão diễn trò, cho nên sau khi nói với lão hai câu, cũng không muốn ở lại nghe lão khoe khoang chuyện đàm phán hòa bình gì gì đó, đi ra ngoài hít thở không khí.”
Trương Tam nói nhỏ: “Người nhà Tần Cối?”
Tiêu Sơn lắc đầu: “Không phải, nghe khẩu khí kia, giống như là rất bất mãn với Tần Cối. Suỵt, nhỏ giọng nọi chút, tiếp tục nghe.”
Người trung niên phía sau hòn giả sơn tiếp nói: “Người phải học được bình tĩnh, người còn nhỏ, tương lai chắc chắn sẽ có ngày mở ra được khát vọng hoài bão.”
Giọng người thanh niên có chút mê mang: “Thật sao? Sử sư phó, ta cảm thấy, cảm thấy, ta không được tốt như ngươi nói. Có đôi khi ta nhìn người rất không chuẩn. Ví dụ như ngày đó, ta ở cổng Thanh Ba đợi trọn vẹn một ngày, người ước hẹn cùng ta không tới. Ta còn tưởng rằng hắn là người biết giữ chữ tín.”
Người trung niên lại nói vài câu an ủi, về phần Tiêu Sơn, thời điểm nghe đến đó, liền vô cùng hoảng sợ.
Hắn nghe được, người nói giọng thiếu niên này là ai. Không phải người nào khác, chính là Triệu Viện đã từng hẹn ước ba ngày với mình!
Tiêu Sơn nghe thấy Triệu Viện nói như vậy, nghĩ thầm: Quả nhiên là mình thất hứa rồi, thật là đáng chết, khiến người ta vẫn còn nhớ đến chuyện thất tín cho đến bây giờ!
Tiêu Sơn lách người, chuẩn bị chuyển sang chỗ khác thăm dò, bỗng nhiên xa xa đi tới một nha hoàn, còn hành lễ với mình rồi nói: “Vị công tử này mời tránh sang một bên, nô tỳ phải chuyển chậu cây.”
Tiêu Sơn ừ một tiếng, gật gật đầu, làm bộ tránh đường, nha hoàn kia đi qua, nhưng không nghĩ phía sau lại vang lên giọng nói: “Tần Sơn! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tiêu Sơn nhảy dựng, vừa quay đầu qua, quả nhiên nhìn thấy Triệu Viện đứng phía sau mình, hai mắt nhìn mình chằm chằm. Bên người còn có một nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi.
Bên kia còn có nha hoàn đang nhìn về phía này, Tiêu Sơn cũng không thể nói là mình tới để nghiên cứu địa hình, đành phải nói lấp lửng: “Tại sao không thể đến?”
Sắc mặt Triệu Viện thay đổi một chút, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, nói: “Đúng, ngươi vốn phải ở chỗ này. Không giữ chữ tín, tiểu nhân hèn hạ chỉ biết nói dối, thích hợp ở chỗ này!”
Trương Tam không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhớ rõ mình đang sắm vai tôi tớ của quý công tử, vội vàng một bộ chó cậy gần nhà, quát lớn: “Này, ngươi là cái thứ gì, dám mắng công tử nhà chúng ta? Có tin ta để cho lão gia nhà chúng ta kéo ngươi tới Đại Lý Tự!” Trương Tam biết Triệu Viện không phải người nhà Tần Cối liền thừa cơ giả mạo đầy tớ Tần Cối, bôi đen Tần Cối, giả thành bộ dạng hống hách.
Triệu Viện cười lạnh, nhìn Tiêu Sơn nói: “Lão gia nhà ngươi? Ngược lại rất lợi hại a, dám ném ta đến Đại Lý Tự? Đã chuẩn bị tội danh nào chưa?”
Tiêu Sơn nháy mắt ra hiệu cho Trương Tam, nhưng Trương Tam căn bản không nhìn thấy, tiếp tục bôi đen Tần Cối, lộ ra một bộ dạng lưu manh, vỗ ngực nói: “Cần gì phải có tội danh? Chỉ cần lão gia nhà ta mở miệng ra là đủ rồi.”
Triệu Viện cười lạnh mấy tiếng, nam tử trung niên bên cạnh nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói: “Đúng là cái loại không biết trên dưới! Dám vô lễ với điện hạ như vậy?”
Điện hạ!!!
Đầu Tiêu Sơn thoáng cái nổ tung, phản ứng đầu tiên chính là: Xong đời, hôm nay đúng là xuất sư vị tiệp thân tiên tử (hàm ý việc còn chưa thành người đã chết), mấy lời mắng Triệu Cấu khẳng định lọt vào tai Triệu Cấu rồi!
Thời điểm phản ứng thứ hai còn chưa đuổi kịp, chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng, Trương Tam quỳ xuống đất: “Điện…. Điện hạ?…khách quý của Tần phủ… khách quý là… là các người?”
Nam tử trung niên bên cạnh Triệu Viện nói: “Ta lại muốn để Tần tể tướng đến đây nhìn xem, người làm trong quý phủ của ông ta, lại có thể to gan lớn mật như vậy, muốn đưa Điện hạ đến Đại Lý Tự?”